Chương 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ đã là 6 giờ 15, đáng lẽ tôi phải có mặt ở quán cà phê từ 30 phút trước, nhưng giờ tôi đang ở đây, đi dạo quanh thị trấn với Craig, hy vọng tìm được ai đó mà Craig có thể giết. Tôi không biết tôi nên cảm thấy ngay bây giờ. Thở phào vì chưa tìm được ai cả, nhưng cũng lo rằng sẽ tìm được ai đó, hay cảm thấy tội lỗi khi tôi ra phố mà không báo tin cho bố mẹ. Nnngg...Tôi nghĩ rằng cuối cùng tôi hợp cảm giác của cả ba.

"Craig...chúng ta đã ở đây được một lúc rồi, tôi thực sự nên đến quán cà phê của bố mẹ tôi để họ khỏi lo lắng. C-chúng tôi có thể thực sự có khách hàng tối nay, và họ có thể cần tôi," tôi nói.

"Chậc, với lệnh giới nghiêm của thị trưởng, cậu thực sự nghĩ sẽ có nhiều người đi lại như vậy à? Tôi chắc rằng họ sẽ ổn dù không có cậu," Craig nói.

"Tuy nhiên... ít nhất tôi nên nói với họ rằng tôi sẽ ra ngoài một chút," tôi nói.

Craig nói: "Không cần đâu, tôi đã nhắn tin cho gia đình của cậu và nói rằng cậu và tôi đang hẹn hò.

"....Tại sao cậu lại có số của họ?" tôi hỏi.

"Bố của cậu đã cho tôi số điện thoại của cả ông ấy và mẹ cậu khi tôi nói với họ rằng tôi đang hẹn hò với cậu. Họ dường như thực sự thích tôi và thực tế là tôi đang hẹn hò với cậu. Tôi đoán họ muốn giữ cho tôi hạnh phúc hết mức có thể để tôi không rời bỏ cậu," Craig nói, "cậu thực sự gặp xui xẻo với những chàng trai khác...kể cả điều đó hoặc việc cậu phát cuồng tôi," Craig nói.

Tôi nhìn đi chỗ khác, "cậu có thể ngừng nhắc nhở tôi rằng tôi đã phải lòng cậu nhiều như thế nào không?"

Craig nhìn đi chỗ khác, "...không."

"Ugh..." Tôi thở dài khi đi theo cậu ấy, "nghe này...tôi biết đây là một bước tiến khi chúng ta đang tìm ra một người thực sự đáng chết, không nói rằng mọi người đáng chết nói chung, mà là vì tiêu chuẩn của cậu, cái này tốt hơn...tôi chỉ nói vậy thôi..chúng ta sẽ không bao giờ tìm được ai nhờ vào lệnh giới nghiêm của thị trấn," tôi nói.

"Ừ... nhưng điều đó không có nghĩa là không có người bỏ qua lệnh giới nghiêm và vẫn đi dạo vào ban đêm, và cậu biết đấy, quán cà phê của bố mẹ cậu không phải là cơ sở kinh doanh duy nhất trong thị trấn vẫn mở sau giờ giới nghiêm. Tôi khá chắc rằng vẫn có một câu lạc bộ đóng cửa đến nửa đêm," Craig nói.

"C-cái gì? Tại sao câu lạc bộ vẫn mở?" tôi hỏi.

"Chà...cậu phải thừa nhận rằng thị trưởng có vẻ là kiểu người thích tiệc tùng và ra ngoài uống rượu. Ngay cả cảnh sát ở thị trấn này cũng muốn vui vẻ, ngay cả khi họ đang làm nhiệm vụ," Craig nói.

"...Điều đó nghe có vẻ rất đáng lo ngại, đặc biệt là khi nó liên quan đến an toàn chỗ công cộng và những thứ khác," tôi nói.

Craig nhún vai, "đó là điều xảy ra khi chúng ta có một thị trấn đầy rẫy những tên ngốc ích kỷ và đáng ghét, những kẻ chỉ quan tâm đến việc vui chơi thay vì làm công việc của mình một cách đàng hoàng. Vì vậy...tôi cá là gã đầu tiên mà chúng ta gặp sẽ là mục tiêu của chúng ta vì tôi có thể nói rằng hắn sẽ là một tên khốn," Craig nói.

"....Đối với một người không thích tiếp xúc với nhiều người ở trường và những thứ khác, cậu có vẻ biết rất nhiều về mọi người trong toàn bộ thị trấn này," tôi nói.

"Chà, khi cậu ra ngoài săn mồi...cậu phải hiểu mục tiêu của mình," Craig nói.

"Nhưng cậu không đi săn...và cậu thậm chí còn chưa săn thú, cậu đang giết người," tôi nói.

"Dù thế nào thì cũng vậy thôi," Craig nói, "ngoài ra... giết một ai đó khi cậu biết mọi thứ về họ sẽ thú vị hơn, đặc biệt là khi cậu nói cho họ biết những gì cậu biết trước khi giết họ. Đó là điều làm cho việc tra tấn trở nên thú vị," Craig nói.

"...Đ-điều đó có nghĩa là cậu biết rất nhiều về tôi sao?" tôi hỏi.

"Tất nhiên, tôi biết rất nhiều về cậu và mọi người ở trường, nhưng chỉ những thông tin chung chung mà tôi có thể dễ dàng thu thập được khi nhìn kỹ," Craig nói, "có nghĩa là tôi không biết cậu có tình cảm với tôi cho đến khi tôi đọc được thứ đó. bức thư thổ lộ của cậu," Craig nói. "Anh bạn... Tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng được cậu nghĩ về tôi theo cách đó nếu tôi chỉ nhìn thấy cậu bước xuống hành lang. Khiến tôi tự hỏi liệu tôi có nên mặc thêm quần áo chỉ để tránh ánh mắt biến thái của cậu không.

"Làm ơn dừng lại đi!" Tôi hét lên, cảm thấy má mình đỏ bừng, "Tôi xin cậu đấy... làm ơn đừng nhắc tôi về những gì tôi đã viết trong bức thư chết tiệt đó. Tôi đã hối hận khi viết nó, và tôi thực sự hối hận vì đã đưa nó cho cậu, ngay cả khi tôi làm điều đó để cứu sống bản thân," tôi nói.

"À... cái vẻ bối rối đó...khi mà cậu rất xấu hổ về những gì mình đã làm, cậu thực sự ước mình chết đi. Thật sảng khoái... và tôi rất muốn giúp cậu tự sát nếu cậu không thể chịu đựng được nữa," Craig nói khi rút con dao bỏ túi ra.

"Tôi ổn! Tôi có thể cảm thấy xấu hổ ngay bây giờ, nhưng tôi vẫn muốn sống, cảm ơn cậu rất nhiều!" Tôi đã nói.

"Chậc... sao cũng được," Craig thở dài, "ít nhất thì cậu cũng giúp tôi giải trí trong khi chúng ta vẫn đang tìm kiếm," Craig giận dữ, "ugh...thật sự khó để tìm ra một tên khốn nào đó thực sự phớt lờ lệnh giới nghiêm của thị trấn đến thế cơ à? Lẽ ra chúng ta phải thấy ai đó, nhưng cho đến giờ, chúng ta chỉ thấy một vài người say rượu, cảnh sát và những người vội vã về nhà," Craig nói.

"C-có khi nào cậu đã giết hết lũ khốn trong thị trấn rồi không?" tôi hỏi.

"Ôi thôi xin, tay tôi có thể đã dính rất nhiều máu, nhưng tôi vẫn chưa giết nhiều người đến thế....," Craig nói.

"....P-phải rồi...."

"...À...có ai đó kìa," Craig đột nhiên nói khi chúng tôi nhận thấy một người đàn ông bước ra khỏi quán bar duy nhất của thị trấn, nơi cũng được phép mở cửa sau giờ giới nghiêm.

"Khoan đã, chỉ vì gã bước ra khỏi quán bar vào giờ này không có nghĩa là gã là một thằng đểu," tôi nói.

"Muốn cược không?" Craig nói khi câj ấy nắm lấy cánh tay tôi và bắt đầu kéo tôi để chúng tôi đi theo gã khi gã lảo đảo một chút.

Sau khi đi theo gã trong bóng tối, chúng tôi dừng lại khi thấy gã bị một sĩ quan chặn lại. Ngay cả từ nơi chúng tôi đang trốn, chúng tôi có thể thấy rằng gã đang rất tức giận.

"Thưa ông, ông có biết bây giờ là mấy giờ không?" Viên sĩ quan hỏi.

"Mới bảy giờ kém năm phút! Thì?"

"Thưa ông, ông có biết rằng thị trưởng đã ban hành lệnh giới nghiêm, phải không?"

"Giờ giới nghiêm! Ai quan tâm chứ? Con mẹ nó, nếu tao tìm thấy kẻ giết người, tao sẽ cho nó một cú đá vào đầu trước khi nó kịp động tay vào tao!" Gã hét lên lên.

Tôi nao núng và liếc nhìn Craig, nhưng ngạc nhiên khi thấy nụ cười thích thú trên khuôn mặt cậu ấy khi đang quan sát cuộc trò chuyện giữa viên cảnh sát và gã kia. Tôi không chắc cậu ấy đang nghĩ gì, nhưng tôi có thể thấy mắt cậu ấy giờ đang dán vào gã say xỉn đó.

"Thưa ông, tôi có thể thấy rằng ông đã uống quá nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa đó là cái cớ để ra ngoài muộn thế này. Ông0 cần phải về nhà ngay lập tức.

"Ừ ừ rồi...sao cũng được," gã nói.

"Đây là lời cảnh báo, thưa ông. Đừng bắt tôi phải nhắc lại," viên cảnh sát thở dài khi viết giấy phạt cho gã. Anh ấy đưa nó cho gã, "bây giờ hãy về nhà cẩn thận, và đừng để tôi bắt gặp ông vẫn ở ngoài muộn thế này."

"Ừ ừ," gã thở hổn hển khi nhận lấy tấm vé.

Sau đó, viên cảnh sát cách gã một chút, thậm chí không chắc chắn rằng gã sẽ làm theo lời của sĩ quan hay nên hộ tống gã về nhà cho chắc chắn. Điều này thực sự làm tôi nhớ đến một lần một sĩ quan không hộ tống tôi trở lại quán cà phê sau khi tôi giao hàng xong.

"Chúng tôi đã có mục tiêu," Craig cười khẩy.

"Đ-đợi đã...chỉ vì gã không tuân theo lệnh giới nghiêm và hơi thô lỗ với sĩ quan không có nghĩa là gã đáng chết," tôi nói.

"...Ba...hai...một," Craig nói khi cậu ra hiệu về phía gã ta.

"Mẹ kiếp..." Người đàn ông giận dữ khi bắt đầu xé tấm vé trên tay, "Thằng cặn bã như hắn chỉ nên nuốt tổ ong thôi. Bảo tao phải làm cái gì biết và mấy thứ vớ vần. Nếu có thể, tao sẽ đến nhà nó và đánh vợ nó chỉ để dạy cho thằng khốn đấy một bài học", gã càu nhàu khi ném chiếc vé bị xé xuống đất rồi tiếp tục bỏ đi, nhưng không đi về hướng khu dân cư.

".....Giờ thì...cậu có nghĩ rằng một người nói lại một người nào đó, muốn làm hại người khác, và thậm chí còn coi việc đánh vợ của người mà gã xúc phạm có xứng đáng được sống không? Ý tôi là...tôi không biết cậu thấy như nào...nhưng từ những gì tôi học được...từ...hầu hết mọi người...đánh vợ của ai đó mà không có lý do chính đáng là...được coi là xấu?" Craig nói.

"C-cậu không đánh phụ nữ khi anh giết họ sao?" tôi hỏi.

"Ừ thì có, nhưng tôi làm thế với tất cả các nạn nhân của mình, và tôi chủ yếu dùng tra tấn tâm lý thay vì tra tấn thể xác.bLàm theo cách đó vui hơn nhiều. Không chỉ vậy, nhưng tôi tưởng chúng ta đã xác định rằng tôi cũng là một trong những tên khốn đáng chết," Craig nói, "nhưng như tôi đã nói trước đây...chúng ta không thể giết tôi tối nay, vì vậy..." Craig mở đầu ba lô của mình và lấy ra một miếng vải và một cái chai. Khi quan sát cậu ấy, tôi nhận ra rằng anh ấy có mang theo chloroform.

"L-làm sao cậu có được nó?" tôi hỏi.

"Cậucó thực sự muốn biết không?" Craig hỏi.

"Không....ừm...có lẽ một chút vì tôi lo làm thế nào mà cậu có được thứ đó dễ như vậy ở độ tuổi này mà không bị chất vấn. Tôi biết không khó để kiếm được những thứ như thế này, nhưng tôi chắc chắn rằng cậu sẽ bị dòm ngó nếu mọi người nhìn thấy cậu mua nó ở cửa hàng," tôi nói.

"Tôi không mua nó ở cửa hàng. Vậy thôi," Craig nói.

"....Vậy sao cậu lại....." Tôi dừng lại vì tôi có thể nhìn thấy ánh mắt đó trong mắt Craig. Ừ...tôi chắc chắn không muốn biết bây giờ.

"Bây giờ...hãy làm như tôi nói...và đến đó và đánh lạc hướng gã một chút," Craig nói.

"ha-hả? T-tại sao tôi phải làm vậy? Cậu không thể đi qua đó sao?" tôi hỏi.

"Ừ...tôi có thể...nhưng chuyện đó có gì thú vị? Đặc biệt là vì bây giờ tôi có một đồng phạm," Craig nói.

"N-nhưng...nhưng..."

"Làm đi," Craig nheo mắt nhìn tôi.

"Nnngg..." Tôi nhanh chóng nhìn cậu ấy rồi lại nhìn gã. Không có nhiều sự lựa chọn, tôi đã sẵn sàng để hành động, "c-chính xác thì tôi phải làm gì đây?"

"...Làm cho gã tức giận," Craig nói.

"Cái gì? Cậu đã nghe những gì gã sẽ làm sau khi viên cảnh sát đó rời đi! C-chuyện gì sẽ xảy ra nếu gã đánh tôi vì tức giận?" tôi hỏi.

"Gã sẽ không đánh cậu miễn là cậu tránh được gã, bên cạnh đó...Tôi sẽ ở sát phía sau gã trước khi gã có thể làm bất cứ điều gì với cậu. Vì vậy, đừng có tỏ ra yếu đuối nữa và đi đi," Craig sau đó đẩy tôi về phía trước, buộc tôi phải tiến vài bước về phía gã.

Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm với vẻ hoài nghi, nhưng biết là không nên tranh cãi với cậu ấy. Tôi thở dài và nhìn gã trước khi bước đến chỗ của gã. "U-um...xin lỗi," tôi gọi to.

Gã quay lại và lườm tôi, "Mày muốn gì hả thằng nhãi con?"

"Cháu ừm...ừm..." Tôi không chắc phải nói gì, nhưng tôi có thể cảm thấy ánh mắt thiêu đốt của Craig nhìn tôi, vì vậy tôi biết mình phải nói gì đó. "Ừm...chú biết đấy...giờ cũng khá muộn rồi, và có lệnh giới nghiêm. Có lẽ chú nên về nhà...vì lý do an toàn," tôi nói.

Gã nhìn tôi chằm chằm trước khi nhổ nước bọt xuống đất, suýt nữa thì trúng chân tôi. Tôi loạng choạng lùi lại trước khi nước bọt của gã có thể bắn trúng tôi. "Trông tao giống đang làm gì vậy, thằng ôn con?" Gã hậm hực hậm hực.

Tôi cau mày, "à...chú biết đấy...khu dân cư nằm ở hướng ngược lại với hướng mà chú đang đối mặt. Những nơi duy nhất ở hướng đó là câu lạc bộ, nhà hàng, và cháu chắc là cả câu lạc bộ thoát y," tôi nói.

"Chậc, tao có thể dễ dàng sống ở câu lạc bộ thoát y. Vậy thì sao?"

"Thưa chú, cháu khá chắc chắn rằng việc đi đường đó là vô nghĩa vì...à...hầu hết mọi cửa hàng trong thị trấn đều đóng cửa vì lệnh giới nghiêm, vì vậy ngay cả khi chú muốn vui vẻ một chút, chú cũng không thể đâu. có thể vì ngay cả câu lạc bộ thoát y cũng đóng cửa vào giờ này," tôi nói.

"Ugh, đừng làm phiền tao nữa, ôn con! Tao không cần ai đó nói cho tao biết tao có thể và không thể làm gì! Không phải thị trưởng, không phải lệnh giới nghiêm ngu ngốc này, không phải cảnh sát, và không phải một thằng nhóc tí hon nào đó thích chõ mũi vào chuyện người khác!" Gã đột nhiên vung tay lên và định đấm tôi, may mắn thay, vì gã hơi say, tôi đã tránh được cú đấm do chuyển động của gã chậm.

"Gah! Cháu chỉ cố giúp thôi mà !" Tôi hét lên khi tôi che đầu. Gã định vung tay lần nữa, nhưng tôi nhanh chóng lùi lại, nhưng lại vấp phải chân của mình và ngã xuống đất. "C-chờbđã! Chúng ta không cần phải dùng đến bạo lực!" Tôi hét lên. Tôi thấy gã giơ chân định đá tôi, tôi vội lấy tay che đầu, chờ cơn đau ập đến.

"Và đã đến lúc cho một giấc ngủ dài ngon lành," tôi nghe Craig nói.

Tôi mở mắt ra và thấy Craig đã nhanh chóng đi tới từ phía sau gã và đặt miếng vải dính chloroform lên miệng và mũi của gã, khiến gã bất tỉnh. Tôi nao núng khi gã ngã xuống đất.

"Vậy là xong," Craig nói.

"C-cậu đã nói là cậu sẽ gã lại trước khi gã định đánh tôi mà!" Tôi hét lên.

Craig nói: "Không, tôi đã nói rằng nếu gã cố đánh cậu, cậu nên tránh đi, và cuối cùng tôi sẽ đánh gục gã.

"A-ah, tại sao cậu lại mất nhiều thời gian như vậy!?" tôi hỏi.

"Bởi vì tôi đang thưởng thức chương trình," Craig cười khẩy.

"...." Tôi lườm cậu ấy.

Craig nói: "Bây giờ đừng ngồi đó và không làm gì cả và giúp tôi mang đi.

"C-chúng ta sẽ đưa gã đi đâu?" tôi hỏi.

"Đến địa điểm yêu thích của tôi để giết người," Craig nói.

"Địa điểm yêu thích?" tôi hỏi.

"Chuẩn. Cảm thấy càng vui khi giết ai đó ở những nơi ngẫu nhiên, tôi phát hiện ra rằng tôi thực sự thích giết người ở những nơi cụ thể này," Craig nói.

"Đ-được rồi...và chính xác thì nơi này ở đâu?" tôi hỏi.

"Nhà thờ," Craig cười khẩy.

"...." Chúa ơi. "Đợi đã...l-làm sao chúng ta đưa gã đến nhà thờ được?"

"Chuyến đi này sẽ không xa đến vậy vì nhà thờ ở gần đây nếu chúng ta đi đường này," Craig nói khi chỉ về phía đông.

"N-nhưng còn cảnh sát thì sao?" tôi hỏi.

"Hầu như không có bất kỳ cảnh sát nào gần nhà thờ vì nhà thờ nằm ​​ở khu vực ít dân cư hơn của thị trấn vào khoảng thời gian này, vì vậy sẽ ổn thôi," Craig nói, "và ngay cả khi có cảnh sát, tất cả những gì chúng ta phải làm là nhanh chân lên. Craig nói.

"Cậu nói thì dễ," tôi nói, "chuyện này sẽ không dễ đâu, Craig. Chúng ta đang mang một người bất tỉnh ra ngoài! Cậu không lo lắng sao?"

"Hãy ngừng phàn nàn và bắt đầu di chuyển đi. Nếu cậu lo như vậy, thì tất cả những gì cậu phải làm là nhanh cái chân lên. Không cần phải làm cho điều này trở nên khó khăn hơn đâu," Craig thở dài.

Tôi thực sự muốn hét vào mặt cậu ấy, nhưng tôi cắn lưỡi và miễn cưỡng giúp Craig khiêng cơ thể đến nhà thờ. Tôi không nói dối đâu, tôi đã rất lo lắng. Không...lo lắng là một cách nói nhẹ nhàng ngay bây giờ, tôi đang rất sợ hãi.

Sau một hồi vất vả khiêng cơ thể của gã, cuối cùng chúng tôi cũng đến được nhà thờ. Tôi ngạc nhiên khi thấy Craig lấy chìa khóa mở cửa và bối rối nhìn cậu ấy.

"T-tại sao cậu lại có chìa khóa cửa?" tôi hỏi.

"Mmm...Tôi có thể đã lấy trộm chìa khóa dự phòng khi tôi từng làm tình nguyện viên tại nhà thờ vào mùa hè cách đây vài năm," Craig nói.

"C-cậu từng làm tình nguyện ở nhà thờ à?" tôi hỏi.

"Đó là ý tưởng của bố mẹ tôi. Họ nghĩ rằng sẽ tốt cho tôi nếu được ở gần Chúa hay gì đó," Craig thở dài, "không giống như tôi sẽ tin vào mấy cái tào lao đó, nhưng tôi giả vờ quan tâm để đuổi họ không quản tôi, và theo một cách nào đó ...thật vui khi đọc và nghe mọi thứ về Chúa và những lời dạy của ngài...khi tôi còn tồn tại. Đối với một sinh vật ghét ma quỷ và cái ác, tôi khá chắc chắn rằng tôi là thứ gần gũi nhất với một con quỷ vì tất cả những điều tồi tệ mà tôi đã làm," Criag nhếch mép.

"....." Tôi nhìn chằm chằm vào cơ thể bất tỉnh trên mặt đất, và cảm thấy bụng mình quặn lại. "Tôi...tôi không nghĩ mình có thể làm được việc này," tôi nói.

"Này...chúng ta đã đi xa đến mức này rồi. Nếu cậu cứ thay đổi suy nghĩ của mình như thế này ... thì cậu có ích gì cho tôi? Craig nói khi cậu ấy nhìn tôi chằm chằm một cách trống rỗng, "bây giờ đừng có trở nên nhàm chán nữa và giúp tôi đưa tên khốn này vào trong."

"....." Tôi im lặng khi miễn cưỡng bắt đầu khiêng cơ thể vào trong.

Khi đã vào trong, Craig đóng cửa lại sau lưng chúng tôi và tóm lấy gã, kéo gã về phía trung tâm nhà thờ. Craig đặt gã dựa vào bục và bắt đầu lấy sợi dây thừng và những thứ khác mà chúng tôi đã mua trước đó.

"C-cậu đang làm gì vậy?" tôi hỏi.

"Trói gã lại trước khi đánh thức gã dậy," Craig nói.

"....." Tôi nhìn xuống, cảm thấy nút thắt trong bụng ngày càng lớn, lương tâm đang gào thét với tôi. "Chúng ta... phải làm điều này sao? Chúng ta không thể làm gì khác để giúp cậu giải trí được sao?"

"...Cậu có cần cân nhắc lại không, Tweek?"

"Tôi chỉ nói rằng... dành tất cả nỗ lực đó để giết một người... không phải là... rắc rối sao?" tôi hỏi.

"Cậu thực sự đang cố thuyết phục tôi không làm chuyện này nữa à, Tweek?"

"...." Tôi lùi lại một bước, khoanh tay trước mặt và nhìn xuống. Tôi có thể cảm thấy mồ hôi đang nhỏ giọt trên mặt mình. "Tôi chỉ...không phải điều này...quá tàn nhẫn sao?"

"....Tweek," Craig đứng dậy và đi về phía tôi. Tôi nao núng khi cảm thấy tay cậu ấy đặt lên cằm tôi, buộc tôi phải nhìn cậu ấy khi cậu ấy hơi nghiêng đầu tôi lên một chút. "Không phải hành động này tốt hơn cho mọi người sao? Loại bỏ một người mà nhiều người có thể nghĩ là đáng chết? Những kẻ đê tiện như gã sẽ luôn làm hại người khác và họ sẽ không dừng lại... cho dù cậu có nghĩ hay hy vọng rằng việc giúp đỡ hay trị liệu cho họ sẽ khiến họ nhận ra rằng hành động của họ sẽ dẫn đến hậu quả. Những người như họ sẽ không bao giờ thay đổi cách của họ. Không bao giờ....vì vậy họ sẽ tiếp tục làm tổn thương mọi người. Vì vậy, nếu cậu muốn mọi người không phải tổn thương... chúng ta phải loại bỏ nguồn gốc nỗi đau của họ, và đó là loại bỏ những kẻ cặn bã như gã khỏi thế giới này," Craig nói.

"...Tôi...tôi hiểu những gì cậu đang nói..." tôi lẩm bẩm, nhưng vẫn...giết người có thực sự là câu trả lời duy nhất ở đây không? Phải có một lý do tại sao gã kết thúc như thế này. Là giết người câu trả lời duy nhất? Có phải cả khi gã là một tên khốn...gã có đáng chết như thế này không?

"Tốt," Craig nói khi siết chặt vai tôi, "bây giờ...đừng sợ hãi và do dự về điều này nữa, và hãy giúp tôi. Nếu cậu muốn sống, cậu phải chứng minh cho tôi thấy rằng cậu có thể làm điều này và hữu dụng với tôi, hiểu chứ?"

"....Đ-được..." Tôi nhìn xuống, không thể nói gì khác.

Craig quay lại phía gã và trói gã lại. Khi gã bị trói, Craig thò tay vào ba lô và lấy ra một chai nước lớn. Tôi quan sát Craig vặn nắp và bắt đầu đổ hết nước bên trong lên gã, đánh thức gã dậy.

"Blrb! Gah! Gã hét lên khi tỉnh dậy sau khi bị dội nước lên người. Gã nhìn xung quanh, bối rối không biết mình đang ở đâu. "Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy!?" Gã hét. Sau đó gã nhìn tôi. "Mày! Mày là thằng khốn vừa nãy! Mày đã làm gì tao!?"

Tôi nao núng khi nhìn đi chỗ khác, không thể nhìn thẳng vào gã.

"Ồ không, cậu ấy không làm gì ông cả," Craig nói, "ít nhất là...chưa," Craig nói.

"Mày là thằng nào hả?!" Gã hét lên.

Craig nói: "Là ai không quan trọng, chỉ là một trong những người sẽ dọn dẹp thị trấn này khỏi sự bẩn thỉu như ông.

"C-cái gì!? Đừng đùa giỡn nữa lũ ôn con, và thả tao ra! Gã hét lên khi cố gắng thoát ra khỏi sợi dây đang trói gã.

"Nào...không cần phải làm ầm lên. Tôi chắc rằng Tweek sẽ đảm bảo cái chết của ông diễn ra nhanh chóng và không đau đớn nhất có thể," Craig nói khi nhìn tôi mỉm cười.

"C-cái gì?" Tôi sững sờ nhìn cậu ấy, "C-cậu chưa bao giờ nói tôi phải giết gã! Cậu nói tôi chỉ việc giúp cậu! Cậu chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về chuyện này! Tôi hét lên.

"Ừ...ừm...tôi nói trước cho cậu nghe thì có gì thú vị?"

"T-tại sao tôi phải làm việc này? Tại sao cậu không thể làm điều đó?" Tôi run run hỏi.

"Bởi vì tôi muốn thấy một cái gì đó mới. Ý tôi là... nếu tôi muốn cậu tham gia vào trò chơi giết chóc của tôi, thì ít nhất tôi cũng muốn thấy một cái gì đó mới và khác với thói quen thông thường. Ngay cả tôi cũng biết rằng việc tự mình giết người cuối cùng sẽ trở nên nhàm chán, nhưng để cậu giết người có thể làm mọi thứ trở nên thú vị hơn," Craig nói. Sau đó cậu ấy lấy ra chiếc búa mà tôi đã chọn cho cậu ấy trước đó ở cửa hàng kim khí, "bây giờ..đi đập hộp sọ của gã cho anh, được không cục cưng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#creek