Chương 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi định làm cái quái gì vậy? Tôi có thể làm gì giờ!? Tôi đã nghĩ rằng mình có thể sống sót qua cái địa ngục mà tôi đã tự đặt mình vào bằng cách đánh lạc hướng Craig, và hy vọng sẽ không bao giờ tham gia vào một trong những vụ giết người của cậu ấy, nhưng tôi đoán vận may mà tôi có được trong những ngày qua cuối cùng đã cạn kiệt vì Craig đã quyết định giết ai đó với sự giúp đỡ của tôi, và nếu tôi không tuân theo mong muốn của cậu ây, tôi sẽ là người bỏ mạng tối nay.

Mẹ kiếp!

Tôi không muốn làm điều này. Tôi không muốn dính máu trên tay mình! Tôi không muốn nhìn thấy một số người vô tội đáng thương bị giết ngay trước mặt tôi trong khi Craig tra tấn họ không thương tiếc cho đến khi cuối cùng cậu ấy quyết định giết họ một lần và mãi mãi! Tôi không thể làm điều đó! Tôi không thể! Tôi cần một chảy trốn khỏi chuyện này! Tôi cần phải-

"Xin chào, cục cưng ." Tôi căng thẳng khi cảm thấy cánh tay của Craig quanh vai tôi. Tôi ngước nhìn Craig, thấy cậu ấy nở một nụ cười giả tạo, tôi đoán là để khiến mọi người nghĩ rằng cậu ấy rất vui khi gặp tôi. "Sẵn sàng để đi chưa?"

Tôi rùng mình khi nhận ra rằng tìm cách thoát khỏi đây đã là quá muộn vì bây giờ đã tan học. Chúa ơi, tôi đã làm gì suốt thời gian qua thế này!? Tôi quá bận bịu và hoảng sợ, tôi thực sự không thể nghĩ ra một kế hoạch nào để thoát khỏi tình huống này, chứ đừng nói đến việc nghĩ ra một lý do ngẫu nhiên nào đó. Mẹ kiếp, sao tôi lại thiếu quyết đoán với những lựa chọn quan trọng trong đời thế này!?

"Ư-ừm..t-thực ra...tôi có...k-kế hoạch với...các cô gái," tôi nói.

"Kế hoạch?"

"P-phải," tôi nói.

"...Với bạn của cậu?"

"Uh huh," tôi nói.

"....Những người bạn đã rời trường năm phút trước?"

"........"

Craig kéo tôi vào thật chặt, gần như siết chặt vai tôi khi cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt trống rỗng, "đừng nghĩ rằng cậu có thể thoát khỏi vụ cái này," Craig nói.

Tôi muốn khóc. "V-vâng..."

"Bây giờ...bắt đầu nào, chúng ta phải đến cửa hàng phụ kiện trước khi họ đóng cửa. Một sự suy sụp khác đối với toàn bộ lệnh giới nghiêm nhảm nhí mà thị trưởng đã ban hành," Craig thở dài.

"P-phụ kiện?" Tôi hỏi, "t-tại sao chúng ta lại đi đến của hàng phụ kiện?"

"Để lấy một số vật dụng," Craig nói.

Tôi cảm thấy không thoải mái, "v-vật dụng?"

"Uh huh. Tôi thường sử dụng bất cứ thứ gì có trong garage của nhà mình, sử dụng các dụng cụ của bố tôi vì bố tôi chỉ sử dụng chúng nếu ông ấy cần sửa thứ gì đó trong nhà hoặc sửa xe, vì vậy ông ấy sẽ không để ý thấy thiếu bất cứ thứ gì miễn là tôi mang nó trở lại sạch sẽ, nhưng tôi nghĩ rằng vì thời gian hạn chế, và thực tế là tôi muốn thấy một tên khốn tội nghiệp nào đó chui đầu vào, tôi muốn mua thứ gì đó dễ mang theo, và tôi không phải lo lắng về việc làm sạch nó ngay sau khi sử dụng. Cậu hiểu chứ?"

"...." Cậu ấy càng nói về những gì cậu ấy sẽ làm, tôi càng cảm thấy buồn nôn. Tôi chắc chắn là không muốn đi mua vũ khí với một người như Craig.

"Đi thôi," Craig nói khi cậu ấy nắm lấy tay tôi và bắt đầu kéo tôi đi theo cậu ấy. Có nghĩa là tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo. Nếu tôi không làm theo, tôi chắc chắn rằng Craig sẽ tiếp tục kéo cánh tay của tôi cho đến khi cậu ấy bẻ gãy nó.

Sau một hồi đi bộ, và Craig kéo cánh tay tôi nhiều đến nỗi nó bắt đầu đau, chúng tôi đã đến cửa hàng kim khí. Khi chúng tôi đến nơi, Craig thả tay tôi ra, và tôi nhanh chóng kéo nó lại gần ngực, xoa xoa cánh tay để giảm bớt cơn đau do bị kéo quá nhiều. Chúa ơi...tôi nghĩ nó sẽ bị bầm tím mất.

"C-cậu không thể dịu dàng hơn khi đưa tôi đến đây sao?" Tôi cau mày.

"Thôi phàn nàn và lấy một cái giỏ đi. Việc này có thể mất một lúc vì tôi muốn tìm những thứ hoàn hảo cho tối nay, vì vậy hãy kiên nhẫn và mang theo bất cứ thứ gì tôi có được, hiểu không?"

Tôi thở dài, thấy anh chàng này không nên làm việc này nữa, "hiểu," tôi nói, càng lúc càng cảm thấy lo lắng.

Chúng tôi cùng nhau đi dạo quanh cửa hàng một lúc, di chuyển thật nhanh vì biết cửa hàng sẽ đóng cửa sau một giờ nữa, nhưng Craig cũng dành thời gian chọn đồ. Tôi chỉ đứng gần cậu ấy, cầm cái giỏ và cầu nguyện rằng chúng tôi có thể nói chuyện bên trong cửa hàng lâu hơn, để chúng tôi không phải giết ai tối nay.

"...Này Tweek, cậu nghĩ cái nào chắc chắn hơn? Cái này, hay cái này?" Craig hỏi khi giơ hai cái búa lên.

"...C-chúng trông...K-khá giống nhau với tôi," tôi nói, hình dung ra những gì cậu ấy sẽ làm với những chiếc búa đó.

"Chắc chắn rồi... nhưng tay cầm của cái này cho cảm giác dễ chịu và thoải mái hơn so với cái này, nhưng cái này có vẻ chắc chắn hơn và có thể có nhiều lực hơn khi vung xung quanh," Craig thở dài, nhìn vào hai cái búa, "anh bạn ...ai mà biết được việc chọn một cái búa lại khó khăn thế này," Craig nói.

"...Ừ...tôi đoán vậy," tôi nói khi siết chặt tay cầm của chiếc giỏ mà tôi đang cầm. Tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì trong số này, nhưng đồng thời, tôi không muốn rời khỏi cửa hàng, biết chính xác điều gì sẽ xảy ra khi chúng tôi rời đi.

"Hừm...tôi đoán là tôi có thể thử kiểm tra cả hai và xem cái nào sẽ gây sát thương nhiều hơn," Craig nói, sau đó cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, "muốn giúp tôi kiểm tra chúng không?" Craig nhếch mép cười.

Tôi hét lên một tiếng đầy hoảng sợ và nhanh chóng chộp lấy một trong những chiếc búa từ tay Craig, "c-c-cái này trông rất hợp với cậu! Chắc chắn, cái đó chắc chắn hơn và nhiều thứ hơn, nhưng cậu cần nắm chặt tay cầm để có một cú vung tốt, đúng chứ? B-bên cạnh đó, chẳng phải sẽ vui hơn khi vung búa bằng tất cả sức lực của mình hơn là cảm thấy khó chịu khi cầm nó và hy vọng nó không bay khỏi tay mình sao?" Tôi nói, toát mồ hôi hột.

"...Tôi đoán là cậu đúng," Craig nói khi cậu ấy lấy lại cây búa mà tôi đang cầm, "không chỉ thế... mà có lẽ tôi có thể kiểm soát tốt hơn với cái này, và với cái này.. .Tôi cá là nạn nhân sẽ đau khổ hơn khi biết rằng nó sẽ không giết chết anh ta hoàn toàn," Craig cười khẩy. Tôi rùng mình. "Lựa chọn tốt đấy, Tweek. Craig nói: "Cậu giỏi một cách đáng kinh ngạc trong việc chọn vũ khí để tra tấn người khác.

"L-làm ơn đừng có nói điều đó một cách thờ ơ như vậy," tôi nói. Mặc dù đó có lẽ là một lời khen hiếm hoi từ Craig, nhưng đó vẫn là điều mà tôi không bao giờ muốn nghe.

Chúng tôi tiếp tục mua sắm rất nhiều thứ mà trong một hoàn cảnh bình thường chúng sẽ trông bình thường, nhưng hiện tại, tôi cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy chúng. Tôi đã có thể hình dung Craig có thể làm gì với chúng, từ dây thừng, búa, đinh, thậm chí là máy khoan. Tôi không biết Craig sẽ làm gì, hay cậu ấy sẽ sử dụng mọi thứ cậu ấy đã mua như thế nào, nhưng dù đó là gì thì nó cũng sẽ trở thành một mớ hỗn độn, và tôi không mong chờ điều đó chút nào.

"Bây giờ không phải mọi thứ thật tuyệt sao? Chúng ta có một số thứ tuyệt vời ở đây và với giá hời nữa," Craig nói sau khi chúng tôi thanh toán mọi thứ và rời khỏi cửa hàng.

"...Uh huh..." Tôi vừa nói vừa xách chiếc túi đựng tất cả những thứ chúng tôi vừa mua. Tôi cảm thấy có lỗi vì thậm chí còn mang theo những thứ này vì tôi biết rằng mình buộc phải tham gia vào toàn bộ chuyện này.

"Ừ...tệ quá, chúng ta không thể mua được cái cưa sắt, giá như tôi có thêm 10 đô la tiền tiêu vặt, nhưng cuối cùng...tôi biết mình không thể tiêu hết số tiền tiêu vặt của mình vào cửa hàng kim khí," Craig thở dài, "....cậu chắc là cậu không có-"

"Tôi không có tiền trong người!" Tôi hét. Đó là sự thật kể từ khi tôi để ví ở nhà sáng nay khi tôi vội vã ra khỏi nhà.

Craig nhìn tôi trước khi nở một nụ cười sửng sốt, "Tôi chỉ đùa thôi, Tweek. Không cần phải quá... căng thẳng như vậy," Craig nhếch mép cười.

"L-làm sao tôi có thể không căng thẳng khi tôi luôn cảm thấy như cuộc sống của mình đang bị đe dọa mọi lúc?" Tôi nói.

"À..." Craig nói khi nhìn lên một chút, "....đúng. Chà... cố gắng đừng chết vì sự căng thẳng đó, Tweek. Rốt cuộc thì, tôi sẽ cần cậu vào đêm nay... và tôi đã nói rằng cậu không thể chết trừ khi tôi là người giết cậu," Craig nói.

Tôi tái mặt, "đ-đừng nhắc tôi," tôi nói.

"Tốt," Craig nói khi giật lấy chiếc túi từ tay tôi, "giờ chúng ta đã có dụng cụ... chúng ta chỉ cần chọn mục tiêu thôi."

"Cậu...cậu đang nghiêm túc làm ra mọi chuyện khi chúng ta đi cùng nhau sao?" tôi hỏi.

"Cũng kha khá," Craig nói, "đó là điều khiến chuyện này vui hơn nhiều". Craig nói.

"Đó là một cách tồi tệ để vượt qua mọi thứ, đặc biệt là khi cậu đang thực sự lên kế hoạch giết một ai đó," tôi nói.

"Ồ vậy cơ à? Chà, cậu sẽ đi và giết người như thế nào?" Craig hỏi.

"Tôi sẽ không! Ngay từ đầu tôi đã không ổn với việc giết người rồi!" Tôi đã nói.

"Ừ ừ, nhưng theo một giả thuyết nào đó...nếu cậu có thể giết một ai đó mà không có ý thức phạm tội hoàn toàn hay bất cứ thứ gì tương tự...thì cậu sẽ lên kế hoạch như thế nào?"

Tôi thực sự không muốn nói, tôi thực sự không muốn bất kỳ phần nào trong chuyện này, nhưng tôi biết rằng nếu tôi không nghe lời cậu ấy một chút, cậu ấy có thể sẽ khó chịu với tôi, và tôi thực sự không thể chọc giận cậu ấy nữa. "....À, điều đầu tiên là...nếu tôi muốn giết một ai đó...thì nên...là...một người hoàn toàn xứng đáng với điều đó," tôi nói. "Ai đó... đã làm điều gì đó tồi tệ... cho dù đó là với cậu...hay...người nào khác. Nếu họ đã làm điều gì đó tồi tệ đến mức không thể tha thứ được... thì họ phải là người đầu tiên phải chết," tôi nói.

"....Chà...và sáng nay cậu nói về việc không ai đáng phải chết, ngay cả khi cậu ghét họ," Craig nói, "Tôi đoán cậu không ngây thơ như vẻ ngoài của cậu, Tweek," Craig cười đểu.

"....." Tôi cúi đầu, siết chặt nắm tay như đang tức giận, "d-dù tôi có hy vọng rằng mọi người có thể tốt và tôi vẫn đứng trước sự thật rằng không ai đáng chết, tôi cũng chấp nhận thực tế là có những người khủng khiếp trên thế giới. Mọi người...đáng để chết. Có những người quá độc ác để tồn tại," sau đó tôi nhìn Craig, "những người như cậu."

"...." Craig nhìn tôi chằm chằm một giây trước khi nở một nụ cười trên môi, "tốt...cậu đang học hỏi rồi đấy," Craig nói. Anh ấy có vẻ tự hào về những gì tôi nói, hoặc ít nhất đó là những gì tôi thấy. Craig sau đó thở dài và bắt đầu nhìn xung quanh, "được rồi... vậy thì hãy đi theo cách của cậu" Craig nói.

"H-hả? cậu đang nói về cái gì vậy?" tôi hỏi.

Craig nói: "Hãy tìm ra kẻ đáng khinh nhất trong thị trấn và loại bỏ gã," Craig nói, "Tôi đoán nó vẫn sẽ rất vui, ngay cả khi chúng ta đang nỗ lực nhiều hơn để tìm ra một người như vậy," Craig nói.

"C-cậu không thể nghiêm túc được..."

"Ồ, tôi nghiêm túc đấy," Craig nói, "với cách cậu mô tả nó, có vẻ như việc giết một người mà cậu cực kỳ ghét và muốn họ chết giống như một chuyến tàu lượn đầy cảm xúc, và như cậu biết đấy, tôi đang cố gắng để có được cảm xúc, vì vậy đây có thể là một sự thay đổi tốt đẹp đối với tôi, và ai biết được...tôi có thể cảm thấy điều gì đó mà tôi chưa từng cảm thấy trước đây, cũng như nhận được niềm vui mà tôi thường có được khi giết một vài tên khốn đi bộ trên đường phố," Craig nhếch mép cười, "vậy chúng ta hãy làm đi. Hãy giết ai đó vì tội khốn nạn," Craig nói, "ồ... nhưng cậu không thể giết tôi, vì vậy hãy chọn người đáng ghét thứ hai mà cậu có thể nghĩ đến, Tweek," Craig mỉm cười.

Tôi trố mắt nhìn cậu ấy. Tôi không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cậu ấy đã thực sự xem xét điều này? Tôi chỉ nói như vậy để cho cậu ấy vui vẻ, hoặc ít nhất là hài lòng với câu trả lời mà cậu ấy thấy ổn thôi! Tôi không nghĩ mình lại vô tình giúp cậu ấy tìm một người cụ thể để giết! Tôi đã làm gì vậy!?

"Thôi nào, Tweek, chúng ta hãy đi tìm cho mình một thằng khốn xứng đáng để bị moi đầu ra," Craig nói khi cậu ấy bắt đầu đi trước tôi.

"...Chết tiệt..." Tôi lẩm bẩm. Ít nhất...điều này có thể mất nhiều thời gian hơn cho đến khi chúng ta thực sự làm những thứ như giết người. Vì vậy...đây là...có vẻ...khá hơn...đại loại thế. Ư...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#creek