Chương 4.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã vài tuần trôi qua kể từ cuộc nói chuyện của tôi với Tweek, và như tôi đã hứa, tôi ngừng giết người để thỏa mãn mong muốn được hạnh phúc của mình. Lúc đầu, thật khó khăn vì đã có sự thôi thúc muốn đổ máu một chút, tôi gần như phá hủy cánh tay của mình khi liên tục gãi vì quá lo lắng. May mắn thay, Tweek đã giữ lời hứa và ở bên cạnh tôi, điều này đã khiến nhu cầu giết người của tôi giảm đi khá nhiều. Tweek thậm chí còn đảm bảo rằng tôi không cào da mình quá nhiều, em ấy giống như mẹ tôi khi khóc lóc vì những vết trầy xước trên cánh tay của tôi.

Vài tuần đầu tiên thật khó khăn, nhưng tôi nghĩ mình có thể làm được điều này miễn là có Tweek ở bên cạnh.

Tôi khá thích cách Tweek quan tâm đến tôi gần đây. Tôi thích gặp Tweek thường xuyên hơn. Cuối cùng, tôi thích có những khoảnh khắc mà chúng tôi có thể hôn nhau. Tôi thích cảm giác đôi môi của Tweek chạm vào môi tôi.

Tôi thích cảm giác làn da của Tweek so với làn da của tôi. Tôi thích cảm giác mà mái tóc của Tweek mỗi khi đầu em ấy áp sát vào đầu tôi. Tôi yêu mùi hương tự nhiên của Tweek mỗi khi chúng tôi ôm nhau. Tôi yêu cái cách mà đôi mắt của Tweek luôn hướng về tôi. Ôi, tôi muốn móc mắt em ấy ra và luôn giữ chúng bên mình. Tôi thậm chí có thể cho chúng vào lọ và đặt lên kệ trong phòng, chỉ để em ngắm nhìn tôi mọi lúc, kể cả khi tôi ngủ.

...Ah...chờ đã...Tôi không nên nghĩ vậy. Mỗi khi tôi nói điều gì đó như thế, Tweek sẽ cảm thấy khó chịu và sẽ mắng tôi vì đã nói những thứ đáng sợ như vậy. Cá nhân tôi không hiểu tại sao, tôi nghĩ chúng nghe có vẻ lãng mạn.

"Craig...anh không nghĩ đến việc nhốt em trong phòng một lần nữa chứ?"

"Tại sao em lại nghĩ thế?" tôi hỏi.

"Bởi vì anh đang ôm em hơi chặt, và em có thể nghe thấy anh thì thầm rằng anh muốn em ở bên anh mãi mãi như thế nào trong hơi thở của anh. Anh đừng có nói dối em, Craig Tucker," Tweek nói.

Tôi bĩu môi và nhìn đi chỗ khác, "Anh chỉ là yêu em rất nhiều thôi," tôi nói.

Mặt Tweek chuyển sang một màu đỏ dễ chịu, "đ-đ-đối với một người chưa từng yêu ai trước đây, anh lại có thể nói điều đó một cách dễ dàng như vậy," Tweek nói.

Tôi mỉm cười, "bởi vì không giống như em, anh đối mặt với cảm xúc của mình với vòng tay rộng mở và không né tránh chúng," tôi nói, "chỉ như thế này thôi." Tôi vòng tay quanh người Tweek và hôn lên cổ em ấy từ phía sau. Sau đó, tôi mở miệng và cắn vào một bên cổ của Tweek.

"Ối!" Tweek la lên một tiếng khi tôi tiếp tục liếm và mút cổ em ấy. "D-dừng lại! Nhột quá!" Tweek vừa nói vừa ngọ nguậy trong vòng tay tôi.

"Anh chỉ muốn đảm bảo rằng mọi người đều biết rằng em là của anh, và chỉ của riêng anh thôi," tôi nói khi ngả người ra sau và chiêm ngưỡng tác phẩm thủ công nhỏ bé của mình.

"A-anh làm gì...." Tweek đột nhiên trông nhợt nhạt và nhanh chóng chộp lấy điện thoại của mình. Bật máy ảnh lên, em ấy nhìn vào cổ mình và bắt đầu hoảng sợ. "Tại sao anh lại cho em một vết hickey!?" Tweek kêu lên.

"Để cả thế giới biết rằng em thuộc về anh," tôi mỉm cười.

"N-nhưng...mọi người sẽ chú ý, và sau đó các cô gái sẽ trêu chọc em về điều đó, và nó sẽ trở nên rất khó xử!" Tweek thốt lên, "ngoài ra, da của em rất dễ bị bầm tím, vì vậy nó sẽ rất dễ gây chú ý!"

"Nhưng anh thấy nó rất dễ thương mà," tôi mỉm cười khi dụi đầu vào lưng em ấy.

"Chúa ơi...em chưa bao giờ biết là anh có thể chiếm hữu em như vậy. Mọi người đều đã biết rằng chúng ta đang hẹn hò mà," Tweek nói.

"Anh biết, nhưng anh chỉ muốn nhắc nhở mọi người đừng bao giờ chạm vào em khi có anh ở bên," tôi nói. Tweek thở dài và bĩu môi một chút, "...nếu em khó chịu về điều đó, em có thể đánh dấu một chút trên da của anh nếu em muốn."

"...T-thật sao?" Tweek quay về phía tôi, trông khá phấn khích, ngay cả khi em ấy đang cố gắng hết sức để không tỏ ra hào hứng như vậy.

Tôi mỉm cười và cởi áo khoác ra. Tôi thả áo khoác lên giường và kéo cổ áo sơ mi ra một chút để cổ và xương quai xanh của tôi lộ ra một chút. "Tiếp tục đi."

"...." Tôi quan sát khi Tweek tiến lại gần tôi hơn, khuôn mặt của em ấy rất gần với tôi đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở của em ấy. Em ấy đặt tay lên vai tôi, suýt đẩy tôi ngã khi em rướn người về phía trước và đặt môi lên cổ tôi. Tôi có thể cảm thấy em ấy hôn lên cổ tôi và liếm vào một điểm nào đó giữa cổ và xương quai xanh của tôi. Tôi im lặng vì tôi biết rằng Tweek đang rất tập trung, nhưng tôi có thể cảm thấy mặt mình đỏ bừng khi tôi cảm thấy Tweek nhẹ nhàng hé môi và răng em ấy cắm sâu vào da tôi.

"Nnng..." Tôi lấy tay bịt miệng để ngăn mình phát ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng thật khó để giữ im lặng khi Tweek tiếp tục hôn lên cổ tôi một cách quyến rũ như vậy. "A-ah..." Tôi thở dài thườn thượt khi kéo Tweek lại gần hơn, mặt tôi thực sự đỏ bừng. Cảm ơn chúa vì tôi đã khóa cửa trước đó. Tôi không muốn em gái hoặc mẹ tôi xông vào phòng tôi trong khi Tweek gần như đang ở trên đầu tôi như thế này.

Tweek cuối cùng cũng xong và ngả người ra sau, môi em ấy dính đầy nước bọt của mình vì em ấy đang hôn cổ tôi một cách lộn xộn. Tôi vẫn có thể cảm thấy một ít nước bọt của em ấy trên cổ tôi. "Đây, bây giờ thì anh đã có một cái," Tweek nói một cách đầy tự hào.

"Ư-ừ..." tôi vừa nói vừa ngại ngùng nhìn em ấy.

"....." Tweek nhìn chằm chằm vào tôi trong một giây, bắt đầu suy nghĩ, và sau đó mặt rm ấy đỏ bừng lên, "Chúa ơi...em không...những tiếng động đó...anh...nnnnggg. ." Tweek lấy tay che mặt.

Tôi nhìn em ấy một chút và cảm thấy cần phải trêu chọc em ấy thêm một chút, "Sao đột nhiên lại ngại ngùng như vậy? Không phải em đã từng viết trong bức thư rằng em muốn khám phá cơ thể anh bằng tay và môi mình đến mức nào sao?"

Tweek đỏ mặt hơn và lắc đầu, "tưởng tượng muốn làm điều đó và nghe có vẻ tự tin là một chuyện, nhưng thực sự gần như làm được điều đó trong thực tế lại là chuyện khác!" Tweek hét lên.

Tôi cố nén cười và rướn người về phía trước một chút để có thể nhìn cận cảnh khuôn mặt của Tweek, "nào, em yêu... em không muốn trải nghiệm những tưởng tượng đó của em sao?"

Tweek đỏ mặt, "h-hả?"

Tôi vòng tay quanh người Tweek và hôn lên môi em. Tweek trở nên cứng đờ và cố gắng bỏ chạy, nhưng tôi giữ chặt lấy em ấy để em ấy không cố chạy. Tôi mở môi ra một chút và bắt đầu liếm môi dưới của em ấy, nhẹ nhàng cắn một chút rồi mút lấy nó, đồng thời chắc chắn sẽ tạo ra một số âm thanh dâm dục chỉ để thúc đẩy ham muốn của tôi.

Tweek run rẩy rất nhiều trong vòng tay của tôi, nhưng tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của em ấy vì tôi đang tập trung vào cảm giác của đôi môi em ấy. Đột nhiên, tôi cảm thấy bàn tay của Tweek đặt lên vai mình, và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã bị đẩy xuống giường và Tweek nằm đè lên người tôi, trông thật rối bời. Mặt em đỏ bừng, hơi đổ mồ hôi, và em đang nhìn tôi thèm thuồng. Huh...thông thường, tôi luôn nhìn chằm chằm vào nạn nhân của mình với ánh mắt săn mồi, nên bị coi như con mồi như thế này...ừm...cũng không tệ lắm.

Tôi nhếch mép cười và quấn chân quanh Tweek và kéo em ấy lại gần hơn, "em có muốn tiến xa hơn không, em yêu?"

"...C-còn mẹ và em gái anh thì sao? Không phải họ ở dưới tầng sao?" Tweek hỏi, mặc dù tôi có thể thấy rằng em ấy thực sự muốn.

Tôi cười: "Anh khóa cửa rồi, bọn họ có nghe thấy cũng không sao."

".....Chúa ơi...anh thật không công bằng chút nào..." Tweek đỏ mặt, sẵn sàng nhượng bộ.

Tôi mỉm cười, "lại đây," tôi nói khi vòng tay ôm lấy Tweek và kéo em ấy lại, hôn lên môi em ấy.

Tôi yêu Tweek, và tôi không bao giờ muốn để em ấy đi. Không bao giờ.

Sau một thời gian chú ý hơn đến lời nói của tôi, loại bỏ mọi thôi thúc giết người và tận hưởng cảm giác thoải mái khi có Tweek bên cạnh, tôi bắt đầu quen với việc không giết người. Nó vẫn còn nhàm chán ở hầu hết các ngày, nhưng nhờ có Tweek, sự nhàm chán của tôi không còn tệ như bình thường khi tôi không thể giết bất cứ ai. Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải từ bỏ tội lỗi của mình và...cố gắng trở nên bình thường...vì lợi ích của Tweek.

Vì vậy... sau một thời gian dài đắn đo và không muốn rũ bỏ những khoảnh khắc của mình, tôi quyết định rằng hôm nay là ngày mà tôi sẽ rũ bỏ mọi thứ trong quá khứ của mình. Tôi quyết định vứt bỏ vũ khí thuộc về mình, tất cả những bức ảnh tôi có, ghi chú và mọi thứ liên quan đến giết chóc. Đã đến lúc tôi trở nên bình thường...à...hơi bình thường. Sẽ rất khó cho tôi vì tôi biết mình vẫn chưa thể cảm thấy như những người khác, nhưng tôi biết rằng nếu tôi làm như những gì Tweek đã nói, thì có lẽ tôi có thể bắt đầu cảm thấy mọi thứ giống như những người khác.

Tôi thở dài khi lấy ra chiếc búa mà tôi đã dùng để giết gã đàn ông đó vào cái đêm mà tôi thổ lộ với Tweek, "Mình hầu như không sử dụng đến thứ này...và nó vẫn còn dính máu của gã đó. Hừm...có lẽ mình chỉ cần cọ sạch vết máu khô trên đỉnh ở đây và giữ nó làm vật kỷ niệm," tôi lẩm bẩm khi bắt đầu cọ những vệt máu khô trên búa của mình, nhưng nhanh chóng dừng lại, "không...không. ..không bình thường đâu. Giữ máu khô như một kỉ niệm là không bình thường. Tweek sẽ thất vọng nếu mình làm vậy. Mình phải loại bỏ tất cả."

"Thật tệ là mình thậm chí không thể giữ tất cả những bức ảnh mà mình đã chụp được về các nạn nhân của mình....cảm giác thật tuyệt khi mình đổ xăng lên người phụ nữ đó và thiêu sống cô ấy, hoặc khi mình rút cánh tay của anh chàng này ra khỏi khớp của gã, hoặc lần đó khi mình đã phá hủy xương bánh chè của thằng khốn này bằng chiếc búa tạ của bố mình. Ah...những kỷ niệm..." Tôi thở dài. Nhận ra điều mình vừa nói, tôi lắc đầu và nhét mọi thứ vào ba lô. Không giết chóc nữa, tôi sẽ vứt bỏ mọi thứ bằng cách đốt chúng trong rừng. Khi tất cả đã qua, tôi sẽ bắt đầu sống một cuộc sống bình thường với Tweek. Chỉ tôi và Tweek, đó là tất cả những gì tôi muốn. Tôi không cần phải giết người để được hạnh phúc. "...À...con dao bỏ túi của mình," tôi lẩm bẩm khi lấy con dao ra khỏi túi. Đây là một món quà mà bố tôi đã tặng cho tôi khi chúng tôi thường đi cắm trại cùng nhau như một gia đình. Tôi không chắc mình có nên bỏ cái này đi không vì nó là một món quà, nhưng đồng thời, Tôi đã sử dụng thứ này để giết rất nhiều người. Ah ... thật là đây một vấn đề nan giải. "Có lẽ mình nên bỏ nó đi...tệ quá...mình khá thích cái này," tôi bĩu môi, "...có lẽ mình có thể thuyết phục Tweek để mình giữ nó...chỉ cho...mình...tự vệ...nếu tụi mình quyết định đi cắm trại," tôi nói khi rút con dao ra và bắt đầu lướt ngón tay trên cạnh lưỡi dao.

"Craig!" Tricia đột nhiên vào phòng tôi mà không gõ cửa, khiến tôi vô tình cắt phải ngón tay của mình.

"Chết tiệt!" Tôi nói khi máu bắt đầu chảy xuống ngón tay tôi, và nó trông giống như một vết cắt sâu. Tôi nhanh chóng dùng áo sơ mi của mình để cầm máu trước khi quay về phía Tricia, "đã bao giờ nghe về việc gõ cửa chưa?"

"Chà, em cần mượn bút đánh dấu và bút chì màu của anh cho dự án của em ở trường," Tricia nói.

"Mày không bao giờ có thể mua nổi những thứ đó cho riêng mình hả?" tôi hỏi.

"Tại sao em phải mua khi mượn đồ của anh rẻ hơn rất nhiều, bên cạnh đó, nó không giống như anh đang sử dụng chúng phải không?"

Tôi thở dài, "Được rồi. Mày có thể lấy chúng," tôi rít lên đau đớn khi tôi có thể cảm thấy ngón tay mình rất đau, "hãy tự tìm chúng đi, tao cần phải đi rửa tay," tôi nói.

"Cảm ơn," Tricia nói khi con bé bước vào phòng tôi trong khi tôi đi vào phòng tắm.

Ngay khi đến phòng tắm, tôi nhanh chóng đặt tay dưới vòi của bồn rửa và bắt đầu rửa vết máu trên ngón tay và bàn tay của mình. Tuy nhiên, dù tôi có dùng bao nhiêu nước lạnh đi chăng nữa, máu vẫn chảy ra rất nhiều.

"Chết tiệt...mình cần phải cầm máu..." Tôi vừa nói vừa ấn một chút vào vết cắt. Khi tôi tiếp tục rửa tay, tôi đột nhiên cảm thấy nhói ở ngực khi nhìn chằm chằm vào vết máu đang chảy ra từ tay mình. Khi tôi nhìn chằm chằm vào vết máu, tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Tôi có thể cảm thấy mồ hôi đang túa ra trên trán khi tôi nhìn chằm chằm vào máu chảy xuống từ tay mình. Những ngón tay tôi bắt đầu co giật khi tôi nhớ lại tất cả những vết máu trên tay mình, cảm giác của tôi khi cầm một con dao, cảm giác khi tôi bẻ cổ một vài người. "Ah...ha..." Hơi thở của tôi trở nên nặng nề khi tôi nhìn chằm chằm vào vết máu trong một giây trước khi tôi đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Tweek lướt qua đầu mình, "...không không không...mày đã hứa. Mày sẽ bình thường. Mày bình thường. Không còn nữa. Không giết nữa. Không còn nữa," tôi lẩm bẩm. Khi máu đã ngừng chảy một chút, tôi nhanh chóng lấy một miếng băng và đặt nó lên vết cắt. Sau đó, tôi rửa sạch phần máu còn lại, phớt lờ sự thôi thúc mà tôi có. "Bình tĩnh...bình tĩnh...vứt nó ở phía sau. Vứt nó ở phía sau," tôi nói khi nhanh chóng rời khỏi phòng tắm sau khi tay đã sạch máu.

Khi tôi trở lại phòng, cảm thấy hơi chóng mặt và căng thẳng, tôi nghĩ đến việc nhắn tin cho Tweek để giúp tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Tuy nhiên, ngay khi tôi mở cửa, tim tôi thắt lại khi thấy Tricia đang nhìn vào ba lô của tôi, nơi có tất cả vũ khí và bằng chứng về những gì tôi đã làm.

"...Craig...c-cái gì đây?" Tricia hỏi khi con bé giơ cây búa vẫn còn dính đầy máu khô.

"....Tại sao mày lại mở balo của anh, Tricia?" Tôi nói, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

"...Em không thể tìm thấy điểm đánh dấu của anh...vì vậy em nghĩ em sẽ tìm thấy chúng trong ba lô của anh," Tricia nói, giọng con bé hơi run.

"....Bỏ cái túi xuống, Tricia," tôi nói.

"...." Tricia từ từ đặt chiếc túi xuống, và tôi lao tới, giật lấy nó và di chuyển ra xa khỏi Tricia. Tôi nâng niu chiếc túi trong tay, ôm nó và những thứ bên trong càng gần ngực càng tốt. Khi tôi nhìn thấy mọi thứ bên trong, cơn khát máu của tôi quay trở lại, và trái tim tôi đang loạn nhịp.

A-ah...tôi...muốn thấy hộp sọ của ai đó bị nghiền nát. Tôi muốn máu bắn tung tóe trên tường. Tôi muốn ai đó chết. Tôi muốn giết. Tôi muốn giết. Tôi muốn giết! Giết chóc sẽ làm tôi thấy thỏa mãn, nó sẽ hết ngứa ran trên da tôi, nó sẽ thoát khỏi những tiếng nói cứ bảo tôi phải làm điều đó. Giết.

"...Tại sao...anh lại có tất cả những thứ đó trong túi hả, Craig?"

"...."

"Tại sao anh lại có ảnh của huấn luyện viên thể dục quá cố của em?" Tricia nói khi giọng con bé bắt đầu run rẩy, "anh biết ông ấy đã chết năm ngoái, vậy ... tại sao lại có một bức ảnh xác chết của ông ấy trong túi của anh?" Tricia hỏi.

"........"

"...Craig...có phải anh...là kẻ giết người ở South Park không? Anh đã giết tất cả những người đó?" Tricia hỏi, giọng con bé cao vút, cho thấy con bé đang sợ hãi.

"...." Tôi quay lại và nhìn chằm chằm vào con bé, tóc mái của tôi che đi đôi mắt của tôi một chút. Với một nụ cười nhếch mép, tôi nghiêng đầu khi nhìn con bé. "Vậy nếu là anh thì? Mày sẽ làm gì với nó, em gái?"

Mắt Tricia mở to và con bé bắt đầu lùi lại, "C-Craig..."

"Tại sao mày lại trông sợ hãi vậy? Mày không tin tưởng anh trai của mày sao? Không cần phải sợ, Trish. Chỉ có anh và mày thôi," tôi vừa nói vừa lấy cái búa ra khỏi túi. Tôi đoán...rốt cuộc thì tôi sẽ sử dụng lại nó. Tôi không thể để con bé nói với bất cứ ai. Nếu tôi để con bé sống, rồi mọi người sẽ phát hiện ra, và tôi không thể ở bên Tweek được nữa. Tôi cần phải thoát khỏi con bé. Tôi cần phải giết con bé.

"Craig, anh làm em sợ đấy," Tricia nói khi con bé dựa lưng vào cửa, "Em nghĩ anh thực sự bị bệnh rồi... và anh cần phải gặp bác sĩ. Em-em sẽ nói với mẹ, và chúng ta sẽ đưa anh đến gặp bác sĩ...một bác sĩ trị liệu...bất cứ ai có thể giúp anh. A-anh không phải kẻ giết người, Craig," Tricia nói.

Tôi ngây người nhìn con bé, "Anh không phải sao? Dù cho...anh đã giết tất cả những người này?" Sau đó, tôi đổ tất cả những thứ trong túi của mình xuống sàn, để lộ tất cả các ghi chú, hình ảnh và vũ khí cho thấy tất cả những vụ giết người mà tôi đã thực hiện. "Anh đã giết rất nhiều người, Tricia...và mọi người trong thị trấn đều sợ anh vì anh là kẻ giết người vô danh ở South Park...hoặc ít nhất...anh là kẻ vẫn chưa rõ dabh tính," tôi nhìn con bé chằm chằm. Tôi cầm búa.

Tricia bắt đầu run rẩy, "làm ơn...Craig...đừng làm thế..."

"Xin lỗi...nhưng anh không thể để mày đi được, Trish...nếu không...mày sẽ nói với mọi người...và anh không thể ở bên Tweek được nữa. Anh không thể để điều đó xảy ra," tôi nói. Sau đó tôi tiến lên một bước.

"Craig, tránh xa em ra," Tricia hét lên.

Tôi thở dài, "Đừng làm chuyện này khó khăn hơn nữa, Trish," rồi tôi bắt đầu đi về phía con bé.

Tricia thở hổn hển khi con bé nhanh chóng né đi khi tôi vung búa, rồi nhanh chóng mở cửa, dùng nó đập vào người tôi khi con bé ra khỏi phòng. "Ah!"

Tôi nhăn mặt đau đớn khi bị cánh cửa đập thật mạnh vào đầu, tôi nhanh chóng rời khỏi phòng để đuổi theo con bé. "con nhóc lại đây!" Tôi hét.

Ngay khi Tricia đến cầu thang, tôi đuổi kịp con bé và đẩy con bé xuống cầu thang. Con bé ngã nhào xuống, đầu đập xuống đất khi ngã xuống. Sau đó, con bé rơi xuống sàn và tôi bước đến bên con bé để xem liệu nó có còn sống hay không.

"Nnng..." Tricia rên rỉ đau đớn khi con bé cố bò ra xa tôi. Tôi đến và đặt chân lên lưng con bé. "Ah...ah!" Tricia hét lên khi con bé nhìn tôi trong nước mắt, "Craig! Làm ơn! Đừng giết em! Em là em gái của anh đấy!"

"....Đúng vậy thật..." Tôi nói, "...đó là lý do tại sao anh sẽ làm điều này thật nhanh cho mày."

"KHÔNG!" Tricia hét lên.

"Craig! Con đang làm gì vậy!?" Tôi đột nhiên cảm thấy ai đó đẩy tôi ra, và tôi ngã xuống đất. Khi tôi tức giận ngẩng lên, tôi thấy mẹ tôi đang đỡ Tricia dậy, rồi ôm con bé thật chặt khi bà kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, "Con đang làm gì vậy!? Con có bị điên không!?"

"Mẹ! Craig là kẻ giết người! Anh ấy là kẻ giết người ở South Park!" Tricia hét lên.

"Cái gì!?"

Tôi chộp lấy cây búa của mình và đứng dậy, sau đó tôi lườm cả hai, cảm thấy chuyện này thật phiền phức. Bây giờ tôi cần phải giết cả hai để họ im lặng. Tôi không thể để họ biết, tôi không thể để họ nói với ai. Họ phải ra đi.

Mẹ kéo Tricia theo khi họ bước đi, tôi lạnh lùng nhìn họ, chỉ muốn kết thúc chuyện này cho xong. "Cứ nằm yên đi," tôi nói, "Tôi đã phá vỡ lời hứa của Tweek vì hai người," tôi nói.

"Craig...dù đây là gì đi nữa, nó không hài hước chút nào đâu chàng trai!"

"Con không đùa đâu mẹ," tôi nói.

Mẹ mở to mắt nhìn tôi và ôm chặt Tricia, "Craig...rõ ràng là con chỉ bị bệnh thôi...chỉ cần đặt cái búa xuống...và chúng ta có thể giúp con."

Tôi cau mày, "Tôi không cần sự giúp đỡ". Tôi nói.

"Craig-"

"Không có gì sẽ làm cho tôi tốt hơn!" Tôi hét lên: "Tôi sinh ra như thế này, và tôi cũng sẽ chết như thế này! Cũng giống như việc bà sắp chết khi biết rằng con trai mình là một kẻ tâm thần mà bấy lâu nay bà không hay biết," tôi nói.

"Craig...làm ơn...đừng làm thế," mẹ nói khi nước mắt tuôn rơi. "Làm ơn con yêu...đừng làm thế..."

".....Con xin lỗi," tôi nói, "nhưng con cần phải bảo vệ Tweek."

Tôi nâng búa lên trước khi hạ xuống. Có thể nghe thấy tiếng la hét trong nhà trước khi nó im bặt.

"...Mẹ...mẹ..." Tricia hét lên khi con bé nhìn chằm chằm vào mẹ chúng tôi, đầu bà ấy chảy máu khi bà ấy nằm mềm nhũn trên mặt đất. "Anh...anh..." Tricia nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ.

"...."

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao tôi không ... cảm thấy bất cứ điều gì?

"....." Tôi nhìn chằm chằm vào cơ thể mẹ, nhìn thấy máu chảy ra từ đầu mẹ.

Tại sao tôi không cảm thấy gì cả? Tôi nên cảm thấy...một cái gì đó...phải không? Đây là điều tôi muốn...đây là điều khiến tôi...hạnh phúc...phải không?

"...." Tôi nhìn chằm chằm vào cây búa trong tay mình, thấy máu tươi mới chảy xuống từ đó.

Tại sao tôi không hạnh phúc ngay lúc này? Tại sao tôi không cảm thấy gì cả!? Tại sao tôi lại cảm thấy trống rỗng bên trong!? Tại sao lại có cảm giác như...như...

"...Ah...ah.." Tôi cảm thấy nước mắt lưng tròng khi nhìn chằm chằm vào thi thể của mẹ mình.

Tôi...nghẹt thở.

Tôi đánh rơi cây búa và lùi lại, tôi nhìn chằm chằm vào cơ thể của mẹ tôi, không cảm thấy như mình lẽ ra phải vậy. Tay tôi bắt đầu run lên khi một mớ cảm xúc lẫn lộn chạy khắp cơ thể. Nó áp đảo, tôi cảm thấy bị ghê tởm. Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi khi tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay đầy máu của mình và mồ hôi bắt đầu túa ra trên mặt. Tôi có cảm giác như ai đó đang hét vào tai mình, đồng thời lại cười phá lên. Nó quá nhiều. Quá nhiều. Quá nhiều.

"Tôi không cố ý...tôi không...dừng lại...dừng lại...dừng lại đi," Tôi bắt đầu gãi vào cánh tay của mình cho đến khi da chuyển sang màu đỏ, nhưng tôi vẫn tiếp tục gãi và gãi. cho đến khi tôi bắt đầu chảy máu. Lúc đó, mẹ sẽ mắng tôi dừng lại, nhưng mẹ sẽ không mắng tôi. Bà sẽ không thể làm bất cứ điều gì nữa. "Tôi không...tôi không...tôi không cố ý...tôi không..."

"...Craig...anh đã làm gì vậy?" Tricia nhìn tôi, mắt mở to. Con bé đang nhìn tôi như thể tôi là một con quái vật.

Không...tôi là một con quái vật.

Hơi thở của tôi trở nên hổn hển trước khi tôi không thể chịu đựng được. Tôi phải ra khỏi nhà. Tôi cần phải rời đi.

"Craig!" Tôi nghe Tricia hét lên sau khi tôi chạy ra ngoài. Tôi phớt lờ con bé và tiếp tục chạy. Tay tôi co giật khi tôi chạy. Không có gì cảm thấy đúng. Không có gì đúng cả. Đây không phải là những gì tôi nên cảm thấy! Đây không phải là những gì đáng lẽ phải xảy ra! Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy!?

Trong lúc chạy, tôi vô tình đụng phải một người. "Này! Nhóc con, đi đường phải để ý chứ!"

"...." Không không không không không...Tôi không thể...Tôi không thể...Tôi đã hứa với Tweek. Tôi đã hứa với em ấy. Không...nhưng...tôi đã phá vỡ nó rồi. Tôi đã làm hỏng nó rồi...Tôi không thể...Tôi không thể...

"Này... mọi thứ đều ổ-"

Khoảnh khắc tôi cảm thấy bàn tay anh ta đặt trên vai mình, tôi đã tức giận. Tôi rút con dao trong túi ra và đâm vào đầu người đàn ông. Máu phun ra nơi con dao của tôi đã đâm anh ta, và nó làm vấy bẩn tay và mặt tôi. Mọi người xung quanh chúng tôi đã dừng lại và bắt đầu hét lên vì sốc. Tôi chỉ đứng đó, vẫn không cảm thấy gì.

"...."

"Thằng bé...thằng bé đã giết anh ấy rồi!"

"Ôi chúa ơi!"

"Đứa trẻ đó vừa giết người đàn ông đó bằng một con dao!"

"Cậu ta...cậu ta là chính kẻ giết người ở South Park!"

Mọi người bắt đầu là hét vì sợ hãi và sốc. Trước khi tôi biết điều đó, mọi người bắt đầu hoảng loạn, và có một nhóm tiến về phía tôi, sẵn sàng hạ gục tôi. Nhận thấy không an toàn, tôi bắt đầu chạy.

"Dừng cậu ta lại! Cậu ta là kẻ giết người!

"Bắt lấy cậu ta!"

"Dừng cậu ta lại!"

Ah...tôi...đã làm gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#creek