Tập 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều tạm biệt nhau trong đêm và đi theo mỗi hướng khác nhau. Bạn đứng đợi trong khi Jackson đóng cửa. Bạn liếc nhìn xung quanh xung quanh, tận hưởng  làn gió mùa xuân ấm áp và bầu trời đêm.

Đột nhiên, bạn chú ý một bóng người. Bên kia đường, có người đứng dưới cột đèn. Mặc bộ quần áo thình và một cái mũ xô để che giấu vẻ bề ngoài của mình,nhưng bạn chắc chắn rằng người đó đang nhìn bạn. Càng nhìn chằm chằm vào người lạ đó, càng cảm thấy khó chịu. 

"Tb? Em có ổn không?" Giọng nói của Jackson thu hút bạn và bạn nhìn anh ấy với một nụ cười nhỏ sau đó nhìn lại người đàn ông đó và nhận thấy anh ta đã biến mất.

"Em đang nhìn gì vậy?" anh hỏi, giọng anh cho thấy sự quan tâm.

"Không có gì đâu anh, đi thôi." bạn mỉm cười nhưng cảm giác khó chịu đó không để bạn yên

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chuyến xe trở về nhà của bạn ngắn nhưng rất ngọt ngào. Trên đường đi, bạn và Jackson đã có một cuộc nói chuyện nhỏ về lớp học nhảy và những chủ đề về âm nhạc.

Cả hai bạn không có nhiều điểm chung ngoài tình yêu cho nhảy nhưng đó là công cụ tốt để giải tỏa sự im lặng khó xử trong xe.

"Sắp đến nhà em rồi." bạn nói đưa tay chỉ một tòa nhà chung cư nhỏ màu trắng. Bạn đã chuyển ra khỏi nhà của cha mẹ một năm trước và chuyển đến một căn hộ nhỏ.

Nó không quá rộng nhưng tiền thuê thì rẻ và gần với phòng tập nhảy cũng như trường đại học.

Jackson tấp vào tòa nhà và đỗ xe ở lề đường. Anh liếc ra ngoài cửa sổ một lúc trước khi ra khỏi xe và chạy bộ qua bên kia để mở cửa cho bạn.

"Ôi thật là một quý ông ga lăng." bạn nói khi lấy túi và ra khỏi xe.

Anh ấy dẫn bạn đến cửa trước của tòa nhà, sự căng thẳng khó xử đang tăng lên khi cả hai dừng lại và nhìn chằm chằm vào nhau một lúc trước khi bật ra những tiếng cười khúc khích ngại ngùng.

Đã lâu lắm rồi kể từ khi bạn có một tương tác thân thiết với một chàng trai đến nỗi nó làm cho khuôn mặt bạn bừng sáng một màu hồng mềm mại.

"Cảm ơn anh đã đưa em về nhà." bạn nói với anh và đưa tay nắm lấy tay nắm cửa nhưng anh ngăn bạn lại, đặt tay anh và giữ chặt nó.

"Anh đã tự hỏi nếu em muốn đi chơi vào ngày mai. Có một lễ hội tại công viên và anh muốn mời em." Anh ấy nói với bạn với một chút ửng hồng trên má.

Bạn không thấy có gì sai về việc đi chơi, cộng với đã lâu rồi không có chàng trai nào rủ bạn đi cả. Gật đầu chậm chạp, một nụ cười hiện trên môi bạn, cảm thấy cảm giác hoài cổ của những con bướm trong bụng.

"Vâng, em sẽ đi." bạn nói với anh. Jackson ta thò tay vào túi nhưng thở hổn hển khi nhận ra anh không có điện thoại của mình

"Chết tiệt, anh nghĩ rằng anh đã để lại điện thoại của mình tại studio." Anh phát ra một tiếng cười lo lắng.

"Không sao, nhớ nhắn tin cho em khi về đến nhà nhé."  bạn mở cửa tòa nhà. "Chúc ngủ ngon Jackson." 

Bạn nhanh chóng đi đến căn hộ của mình trên tầng hai và bước vào trong, một khi làm như vậy, cơ thể bạn sụp đổ, bạn trượt xuống cửa và ngồi trên sàn nhà, thở dài. "Mình không thể tin rằng điều đó vừa xảy ra." bạn nói với chính mình khi má bạn cứng lại với một má hồng khác.

Tuy nhiên, bạn vẫn không thể ngừng nghĩ về Hoseok. Bạn thực sự nhớ anh ấy và nụ cười rạng rỡ của anh ấy luôn khiến bạn cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc.

Nhưng bạn cũng nhớ những đụng chạm của anh ấy và cách anh ấy kiểm soát bạn, uốn cong cơ thể bạn theo ý muốn của anh ấy.

Đó là sai lầm, bẩn thỉu, nhưng hoàn toàn ly kỳ; Hoseok giống như hai mặt của một đồng xu, thiện và ác. Lúc đầu, nó làm bạn sợ nhưng dường như bạn đã chịu thua nó, để cho cái ác đó chìm trong bạn.

Thật đáng tiếc là sự thú vị đó không kéo dài đc bao lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro