Tập 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác tội lỗi trong bạn bắt đầu một lần nữa, nhắc nhở bạn về ngày bạn quyết định chia tay anh ấy.

Đó là một vài tháng sau vụ việc với G-dragon, một kẻ sát nhân đang tìm kiếm Hoseok và suýt giết cả hai bạn . Bạn nhắn tin cho Hoseok mỗi ngày nhưng cuối cùng khi thời gian trôi qua, bạn bắt đầu mất hy vọng vào mối quan hệ của mình với anh ấy. Bạn biết anh ấy đã rời đi vì sự an toàn của bạn và bạn hứa sẽ đợi anh, nhưng bạn không thể đợi mãi được. Bạn không chắc anh ấy có quay lại Gwangju hay anh ấy sẽ tiếp tục và tìm người khác. Khi bạn chia tay anh , anh có vẻ ổn với điều đó, và điều đó khiến bạn đặt câu hỏi liệu anh có thực sự quan tâm.

" Mình chắc chắn rằng bây giờ anh ấy đã có người mới." bạn lại thở dài và đứng dậy . Những suy nghĩ đó đè nặng lên tâm trí bạn, cởi bỏ quần áo và đi thẳng vào phòng tắm. Cơ thể bạn đau do tập nhảy và tha thiết dc ngăm mình vào bồn tắm .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Chết tiệt, mình không tin đã để quên điện thoại." Jackson càu nhàu dưới hơi thở khi anh bước ra khỏi xe và đi đến studio. Khi đến gần, anh nheo mắt khi nhận thấy ánh sáng ở bên trong và nghe thấy tiếng nhạc phát ra bên trong.

"Cái quái gì vậy?" Anh cau có trong sự bối rối khi chậm rãi đến gần cánh cửa và thấy rằng nó đã được mở khóa từ bên ngoài, điều đó là không thể bởi vì anh là người duy nhất có chìa khóa ở đây.

"Xin chào? Ai ở đó vậy?" anh gọi xen lẫn những âm thanh lớn của âm nhạc phát ra. Bên trong, ánh đèn mờ ảo, khiến anh khó có thể nhìn thấy khi anh bước vào hơn, không biết gì về mối đe dọa đen tối kéo dài trong bóng tối.

"Phòng tập đã đóng cửa rồi. Tôi xin lỗi nhưng cậu phải rời đi!" Jackson hét lên, anh cố gắng tìm đường đến chỗ đang phát nhạc.

Âm nhạc quá to đến nỗi Jackson không nghe thấy tiếng bước chân hay tiếng cào lớn của một  kim loại khi nó trượt trên sàn trước khi bị nhấc lên không trung và vung lên bên đầu anh.

Cú va chạm khiến anh mất cảnh giác, thậm chí tệ hơn, nó làm Jackson gãy xương hàm và trật khớp hoàn toàn, khiến anh khẽ rên rỉ vì đau đớn khi ngã xuống sàn. Trong giây lát một người đứng trên anh mặc quần áo rộng thùng thình và đội mũ xô thấp trên mặt.

"Đến đúng thời gian lắm." Người đàn ông lên tiếng, giọng anh ta khàn khàn khi anh ta gõ vào đầu kim loại bên cạnh đầu của Jackson, buộc anh thút thít.

 "Mày đang băng qua lãnh thổ của tao, đặc biệt là với cô gái của tao Tb." người đàn ông đưa tay vuốt tóc Jackson, ngửa đầu ra và liếm nước mắt với tiếng rên rỉ khô khốc. "Tao cá là mày rất muốn làm tình cô ấy phải không?" anh ta hỏi hỏi khi thò tay xuống và mân mê háng Jackson, kiếm thêm một tiếng thút thít bất lực từ anh. 

"Mày muốn trượt thứ này sâu vào trong cô bé chặt chẽ của cô ấy cho đến khi nó nổ tung, phải không?" anh ta đào móng tay vào háng của Jackson, khiến anh bất lực kêu lên vì đau xót.

Người đàn ông cười lớn, nụ cười của anh ta nay biến thành một thứ xấu xa, người đàn ông để Jackson đi và đứng lên một lần nữa. "Thật tệ, thứ duy nhất sẽ ở bên trong cô ấy là của tao." ng đàn ông nhấc kim loại lên một lần nữa, đặt nó lên ngực nặng nề của Jackson và hạ thấp nó xuống cho đến khi nó nằm ngay trên háng anh ta.

"Mày là ai?" Jackson cố gắng truyền đạt lời nói của mình khi khủng bố tiêu thụ anh ta. Hình bóng phía trên anh cười khúc khích, một ánh sáng xấu xa điên cuồng khi anh ta đưa lưỡi lướt qua môi dưới, bật lên bởi nỗi đau của Jackson.

"I'm your angel ..." anh ta tiếp tục và đập kim loại trên đầu gối kia, một vết nứt lớn sau đó là tiếng pop hòa quyện với tiếng nhạc lớn, nở một nụ cười .

Jackson nức nở sâu khi anh giữ hàm bị gãy bằng một tay với cố gắng đỡ đầu gối bị gãy bằng tay kia. Anh ta đau đớn đến mức có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào nhưng cơ thể anh dường như không cho phép anh.

"I'm J-Hope." Hoseok nói trong tiếng rên rỉ khi anh nhấc kim loại lên và đập nó xuống mặt Jackson, ngay lập tức khiến anh ta bất tỉnh.

Ngực của Hoseok nóng lên và nở ra, một nụ cười hiện trên khuôn mặt anh khi anh nhìn thấy cảnh tượng Jackson đổ nát trên mặt đất.

"Không ai đc chạm vào cô gái của tao." anh nói khi đi đến quầy trước và tắt nhạc. Anh  tìm thấy một chiếc điện thoại di động gần âm thanh với một tin nhắn đã có trên màn hình.

Tb : Mấy giờ chúng ta nên gặp nhau ở lễ hội ngày mai? ( Được gửi vào 10:30 pm)

Anh chế giễu và trả lời lại, bảo bạn gặp nhau vào khoảng 7 giờ tối. Đó là thời gian hoàn hảo kể từ đó khi lễ hội trở nên đông đúc nên không ai có thể nghi ngờ điều gì. Ném điện thoại lên quầy, Hoseok đưa mắt nhìn Jackson lần cuối và rời khỏi phòng , một nụ cười hình trái tim rộng lớn đặt trên môi anh khi anh không thể chờ đợi để gặp lại bạn.

"Sunshine của em  đã trở lại ... và anh đang đến với em đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro