Tập 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao anh lại làm thế này?" Bạn khóc nức nở, trái tim bạn tan vỡ vì phải nhìn xem Hoseok đã vặn vẹo như thế nào.

"Tại sao anh đưa tôi đến đây?"

Hoseok mỉm cười và nhìn xung quanh băng chuyền vắng vẻ. Ngày xửa ngày xưa, nó được sử dụng để thắp sáng bằng ánh đèn rực rỡ và âm nhạc nhẹ nhàng của tình yêu và hạnh phúc, tràn ngập tiếng cười của các gia đình.

Nhưng bây giờ nó đã bị bỏ rơi, bị bỏ lại trong bóng tối giống như Hoseok.

Hoseok kéo bạn qua một vị trí đặc biệt ám ảnh ký ức của anh. Anh bắt bạn đứng đó và xoay bạn lại, đối mặt với băng chuyền, con dao vẫn ở cổ bạn, khi anh vòng tay quanh eo, ôm bạn từ phía sau.

"Anh từng là một người tràn đầy sự hồn nhiên và hạnh phúc."

Anh gác cằm lên vai bạn, hơi thở của anh phả qua cổ khiến bạn rùng mình .

"Anh là một cậu bé ngây thơ, là một cậu bé ngoan. Anh là niềm hy vọng của mẹ mình ... Anh là thiên thần nhỏ của bà ấy. Hoặc anh nghĩ vậy."

Anh nắm chặt bạn hơn, con dao ở cổ bạn vẫn được đặt chắc chắn.Bạn không dám nói một lời nào, chỉ im lặng lắng nghe câu chuyện của Hoseok.

"Mẹ anh đã đưa anh đến đây, chính xác nơi bà bỏ rơi anh."

Anh rít lên, đôi mắt anh tập trung vào băng chuyền trước mặt .

"Anh gọi tên bà ấy nhiều lần nhưng bà không bao giờ quay lại. Sau đó, anh mất nhiều năm để tự hỏi tại sao mẹ rời bỏ anh. Có phải vì anh không đủ tốt? Mặc dù mẹ nói rằng anh là thiên thần nhỏ của mẹ."

giọng nói của anh dao động và con dao ở cổ họng thấp dần, cho bạn cơ hội để thở.

"Cuối cùng anh đã được đưa vào một nhà nuôi dưỡng nhưng nỗi đau vẫn còn. Anh đã bị chấn thương, nhưng không ai tin anh nên họ đã chẩn đoán anh mắc Hội chứng Munchausen."

Chú thích: Người mắc hội chứng Munchausen là những người giả vờ ốm đau để được chăm sóc y tế. Họ thường làm cho mình mắc những triệu chứng kinh khủng bằng cách tự gây thương tích cho bản thân hoặc tự tiêm chất độc vào cơ thể để liên tục đến bệnh viện chữa trị. Điều họ muốn chủ yếu là tìm kiếm sự chú ý và chăm sóc.

Anh cười thêm một chút nữa, vòng tay ôm chặt lấy bạn khi anh hạ con dao xuống bên cạnh, khiến anh thở phào nhẹ nhõm.

"Anh đau khổ với chấn thương đó và cần một cách để khắc phục nó, làm tê liệt nỗi đau khao khát đó trong lòng. Đó là khi anh tìm thấy niềm vui trong nỗi đau."

Anh vòng tay quanh eo và đào ngón tay vào da thịt bạn, khiến bạn vặn vẹo.

"Nỗi đau của người khác mang lại sự nhẹ nhõm cho anh, nhưng đó chỉ là một sự giải thoát tạm thời."

"Vì vậy, điều đó giải thích tại sao anh lại tàn bạo như vậy." Bạn nói và anh gật đầu

Quay lại đối mặt với anh. Bạn cảm thấy trái tim chìm đắm trong đôi mắt đỏ hoe của anh và những giọt nước mắt sắp tuôn rơi.

"Anh không thể làm gì được. Anh cần phải nuôi nỗi đau này nếu không nó sẽ khiến anh phát điên."

Anh nói với bằng một giọng nói vỡ òa khi những giọt nước mắt cô đơn chảy dài trên má anh.

"Em xin lỗi về những gì đã xảy ra với anh, Hoseok. Thật khủng khiếp khi mẹ anh đã bỏ rơi anh như thế." Bạn từ từ đưa tay lên má anh và lau nước mắt bằng ngón tay cái.

Bạn không thể tin anh ta, đặc biệt nếu anh ta được chẩn đoán mắc Hội chứng Munchausen. Anh có thể giả vờ rơi nước mắt

" Nhưng điều đó không biện minh cho những gì anh đã làm với Jackson."

Ánh mắt của Hoseok tối sầm lại, một nụ cười nghiệt ngã hiện trên khuôn mặt anh.

"Anh sẽ cho em biết một bí mật nhỏ." Anh dựa sát vào bsjn hơn, khiến bạn lùi vào lan can phía sau .

"Jackson là anh trai kế của anh."

"C-Cai gì?" bạn thốt lên trong sự hoài nghi và Hoseok gật đầu chậm chạp, nụ cười của anh mở rộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro