Chương 1: Gặp được người đàn ông bên đường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hoàn thành bản dịch chương cuối cùng, Tề Tễ mới chịu đi ra ngoài. Cậu thoáng nhìn đồng hồ, mới đó mà đã hơn 11 giờ đêm rồi. Trong bụng bắt đầu cồn cào lên vì cơn đói. Giờ này không biết có còn cửa hàng đồ ăn nào mở cửa nữa hay không? Cậu chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy khó khăn rồi.

Con chó Mãnh Nam với bộ lông vàng óng đang ngồi trong phòng khách, miệng gặm chặt khúc xương, khung cảnh trông có chút nhàm chán. Nó nhìn thấy Tề Tễ bước vào liền đứng dậy. Vẫy vẫy cái đuôi tỏ ý vui mừng. Tề Tễ một tay xoa đầu nó, một tay lục chiếc chìa khoá từ trong túi áo.

Ra tới phía hành lang, Tề Tễ không giấu nổi sự ngạc nhiên khi thấy bầu trời đã đổ cơn mưa. Được rồi, coi như cậu không có cơ hội để đi bộ tập thể dục vậy. Cậu tự nhủ với lý do củ ấu này, như để hợp lý cho cái sự lười biếng của bản thân.

Vừa bước vào trong xe, Tề Tễ liền cảm thấy vô cùng khó chịu vì tiết trời oi bức. Hơi hạ kính chắn gió xuống, cậu bắt đầu khởi động xe. Sau vài lần khởi động thất bại, cậu quyết định dừng lại vài giây để xem xét chiếc xe.

Vì là mùa hè nên các quầy bán hàng bên lề đường không ít. Dù sạch sẽ hay mất vệ sinh đều có lợi ích riêng biệt của nó. Sở thích của cậu chủ yếu là các món ăn được chế biến từ những nguyên liệu như mì, bún, phở. Đối với cậu như vậy là hạnh phúc lắm rồi.

Cậu dừng lại trước cửa nhà hàng "Hoàng Ký Hoàng".(1)

Đêm mưa, cửa kính trong suốt phản chiếu ánh đèn, cậu có thể nhìn thấu màu sắc chói sáng nơi bóng tối. Nhà hàng đã đóng cửa.

Nơi cánh cửa của nhà hàng có hình ảnh nửa mông(2) của một người đàn ông, cùng với nửa thân của một con mèo. Cả hai đều ngồi dưới một chiếc ô kẻ sọc, ngay trước cửa nhà hàng Hoàng Ký Hoàng đã đóng chặt. Bên cạnh người đàn ông đó còn có hai chiếc va li.

Họ đã đến đây...bằng cách nào?

Tề Tễ bất giác dừng xe lại.

Lúc này, hình ảnh đã trở thành: bóng dáng mờ ảo của một người đàn ông, cùng mông của một con mèo, dưới chiếc ô kẻ sọc, trước cánh cửa đã đóng chặt của nhà hàng Hoàng Ký Hoàng. Cách đó khoảng 11 mét, cậu cầm lấy chiếc khăn, hạ cặp kính xuống một nửa, thấy gương mặt một vị nam nhân mà không giấu được sự hiếu kỳ về con người này.

Tề Tễ yên lặng tập trung nhìn khung cảnh ấy chừng năm phút, vì khoảng cách ấy có chút xa, nên cậu không thể nghe được rõ ràng âm thanh. Nhưng cậu chắc chắn, người đàn ông đó đang nói chuyện cùng với con mèo.

Ngay sau đó, con mèo nằm xuống dưới chiếc ô, Tề Tề nhìn thấy đó là một con mèo đen. Một con mèo đen gầy còm với gương mặt khá hung dữ. Còn người đàn ông đó vẫn nép dưới chiếc ô kẻ sọc, không di chuyển.

Điều này có nghĩa là gì? Nhà hàng lẩu cay này đâu phải nơi để giải quyết các cuộc biểu tình? Cũng có thể anh ta đang chờ đợi một ai đó? Nhưng còn hai chiếc va li lớn bên cạnh là như thế nào? Hay đây là một chuyến đi kinh doanh?

Tề Tễ vì mải tập trung nhìn anh ta mà quên đi cơn đói. Khoảng 10 phút sau, miệng chú mèo như ngậm chặt một thứ gì đó. Mưa cũng ngừng rơi, anh ta tháo chiếc ô xuống.

Tề Tễ nhìn từ xa đã tưởng rằng đó là một người đàn ông ngồi xổm, nhưng khi chiếc ô được tháo xuống, cậu có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng hơn, lúc đó cậu mới biết mình đã hiểu lầm. Anh ta có một bím tóc được hất về phía bên phải buông xuống, những lọn tóc còn lại thả tự do về phía sau đầu. Anh ta đang mặc chiếc áo in chữ Tee có màu xanh đậm kết hợp quần Jeans đơn giản. Chiếc áo Tee hơi ngắn, cùng với quần Jeans cạp trễ nơi thắt lưng, để lộ một chút vòng eo thon dài.

Đây có phải là nam nhân? Hay là một người phụ nữ?

Con mèo đặt cái gì đó trong miệng của nó xuống, nghịch ngợm đùa giỡn với thứ đó bằng móng vuốt của nó. Nơi gương mặt người đàn ông, nở một nụ cười dễ thương. Đôi mắt cười đầy tà mị. Mũi cao, đôi môi mềm mại.

Thật sự quá đẹp! Ồ không, phải là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai.

Tề Tễ vội đưa xe đến gần phía của anh ta, đây chắc chắn là một nam giới.

Tề Tễ thật sự bất ngờ về cái cảm giác giống như đang ở trên thiên đường này đang diễn ra trong cậu. Tề Tễ không hề quen biết người đàn ông này, nhưng khi anh ta đi ra khỏi không gian đó. Cậu không biết làm thế nào để nói ra. Điều này đúng là rất mới mẻ, rất bất thường.

Tề Tễ không kiểm soát được đã ra khỏi xe, đi tới chỗ người đàn ông và con mèo của anh ta.

"Ngoan, tao thực sự không ăn đâu, mày ăn đi." Hồ Uý ngồi xổm trên nền đất ẩm ướt, con mèo đen đang liếm láp thịt cá, hay chỉ gọi đơn giản là xương.

Con mèo đen nhìn Hồ Uý, nó nhất quyết không ăn, không ăn. Tuy rằng trong thực tế, nó đang rất muốn ăn.

Hồ Uý xoa xoa đầu con mèo đen Tiểu Thuần, buông tiếng thở dài.

Anh không có nơi nào để trở về? Cái xã hội này không thể dựa vào, nhân dân không thể dựa vào chính phủ. Khó khăn...thực sự, anh cảm thấy đó là trách nhiệm của chính phủ. BF ra hạn kể từ đó đến hôm nay phải nhất quyết phải rời khỏi. Tuy vẫn còn có thể sống tạm ít ngày, không thể nói là không còn nơi để đến, anh cho biết ngôi nhà mà anh mới thuê cũng vướng phải một vụ tranh chấp. Bởi vì anh thuê nó thông qua một công ty trung gian, Hồ Uý không thể nghĩ rằng sẽ phải trả toàn bộ các khoản lệ phí, và một phần tư các loại thuế khi anh chuyển đến ở. Kết quả ngày hôm nay anh cùng với hai người khác đã làm ầm ĩ cả toà nhà. Một kẻ yêu cầu anh thu dọn đồ đạc từ căn phòng thuê của Tô Lão Gia. Một kẻ khóc lóc nói rằng đó là những gì cha đã để lại cho hắn. Những vấn đề này rõ ràng không liên quan đến tài sản để lại. Hồ Uý thật sự không thể biết hết những điều mà họ nói ra có đúng không, nên lẽ đương nhiên anh phải yên lặng không thể trả lời. Hai người họ nói hoài cũng đến chỗ hợp nhất, vì thế anh phải rời đi.

Hồ Uý quả thật không cam lòng, anh cảm thấy giá thuê nhà rất cao, vào quý đấu giá tiếp theo cũng không có dấu hiệu giảm xuống, chỉ cần anh suy nghĩ kỹ và tìm được công ty trung gian để đưa ra các bằng chứng về các việc gian lận tiền bạc mà công ty kia đã lừa anh. Các công ty đó chỉ có thể... phá sản. Thực sự mất đi . Anh đã rất nhiều lần đi đến toà nhà đó, cũng đã hơn 13 lần rồi, thế mà vẫn không thấy ai. Hỏi bảo vệ dưới tầng, họ hỏi anh không xem tin tức sao? Công ty thi công "Thất Nhật" bị tố cáo, họ đã cho tịch thu. Khoảng hai tháng đầu tiên thi công, họ đã bị bắt giữ ngay sau khi chúng tôi nhận được thông báo về việc gian lận nên họ đã bị dừng toàn bộ công trình xây dựng tại toà nhà.

Hồ Uý sau này nghĩ lại, trên thực tế, điều này cũng có thể hiểu được.

Trở lại với hiện tại!

Con mèo thấy Hồ Uý không ăn, điều này có thể sẽ kéo dài, nên nó cẩn thận gặm miếng xương cá.

"Hmm, ăn rồi sao." Hồ Uý rút ra một điếu thuốc, mặt đầy u sầu.

Trong túi áo anh bây giờ có tất cả là 26,6 nhân dân tệ (3), đây là tài sản duy nhất còn lại của anh. Ngày trước, mỗi khi anh đi dạo qua đường, con mèo đen Tiểu Thuần sẽ đòi làm theo, Hồ Uý thường mua cho nó một gói thức ăn đóng hộp tươi ngon tuyệt vời. Vào một ngày trước đây, anh thấy nó, anh suy nghĩ đơn giản là mang nó về nhà, nó sẽ lớn lên bên anh, nên vì thế anh muốn đặt cho nó một cái tên thật hay : "Tiểu Thuần". Để rồi xem, ngày hôm nay anh đã thế nào, nhưng... Thật sự không thể ngờ là anh với nó giống như người vô gia cư.

Con mèo Tiểu Thuần ngồi liếm mẩu cá nhỏ còn lại, thỉnh thoảng dừng lại liếc nhìn Hồ Uý.

Hồ Uý biết rằng loài mèo không giống con người, nhưng anh lại cảm giác thấy Tiểu Thuần như hiểu được anh đang gặp vấn đề khó khăn, hoặc do nó không nhận được những hộp cá tươi ngon tuyệt vời từ anh.

Thật sự anh không biết phải làm như thế nào bây giờ, chỉ có hai cách: một là nhanh chóng bắt được người đàn ông lừa anh. Thứ hai, gọi mẹ kế xin giúp đỡ.

Cho dù trước đây anh có làm gì đi nữa cũng không nghĩ là sẽ muốn đánh mất chính bản thân mình, anh quyết định không bao giờ chi tiêu số tiền mà người đó dành cho mình, tâm của anh nhất định không muốn cúi đầu trước sự giàu có ấy. Sau này mẹ kế đã gửi cho anh 8000 nhân dân tệ. Đó không phải là số tiền bà dễ dàng kiếm được. Vì lí do đó nên bà chuyển đến sống ở một thành phố nhỏ và kết hôn cùng với một người đàn ông không có năng lực. Họ nhiều lần tranh cãi nhau, mẹ kế mắng người đàn ông đó. Người đàn ông vặn lại - anh ta sẽ có khả năng trở thành con trai bà, đúng không?

Thật sự là một điều mỉa mai. Hơn nửa năm nay, Hồ Uý không có đủ khả năng tự nuôi sống bản thân, miếng cơm cũng đã biến mất. Anh đã làm như thế nào, phải không? Anh không có bất cứ thứ gì, từ tiền bạc, cho đến danh vọng. Anh đã làm tất cả những điều này, làm thế nào? Bởi vì anh không muốn biện minh! Những gì anh đang nghĩ thật là nhàm chán! Phải không? Siêu mẫu, điều đó để làm gì chứ? Khi anh đang sở hữu những cảm xúc riêng của chính mình?

Có một nhiếp ảnh gia đã từng chế nhạo Hồ Uý: Anh không nên lợi dụng 2,58 triệu đó , anh nghĩ anh là ai chứ? Anh không làm điều đó, thì một số người vẫn làm điều đó, một số người còn vội vàng làm điều đó.

Khốn kiếp! Những người này cảm thấy thoải mái sao, những người này cảm thấy mạnh mẽ sao và những người này cảm thấy có cái gì đó để mong đợi ư. Nực cười, Anh đang muốn đổ bát gạo này xuống đất. Sau khi ở một mình, anh không muốn đề cập đến tương lai nữa, anh thậm chí còn không thể hiểu bây giờ mình sống như thế nào nữa?

Chán nản, thật sự chán nản đến tận cùng.

Chỉ còn có 26,6 nhân dân tệ. Hồ Uý tối nay không thể nào thuê nổi chỗ ở, cũng không đủ tiền để làm hết cơn đói trong bụng anh.

"Con mèo của bạn phải không?"

Một giọng nói trầm ấm cắt ngang dòng suy nghĩ của Hồ Uý. Anh ngước lên nhìn, là Tề Tễ. Anh ngồi đó, nhìn một lượt từ dưới lên trên: trước mắt anh là một người đàn ông cao lêu nghêu, cậu ta đeo một chiếc kính giống như của đứa trẻ, trông rất tri thức. Tuổi của cậu anh không thể đoán ra, nhưng chắc cũng tầm tuổi của anh?

Con mèo đen nhỏ cũng ngước lên, ánh mắt đầy cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Tề Tễ.

Tề Tễ cũng nhìn về phía con mèo. Ngay sau đó phát hiện ra con mèo đang ăn xương cá, nó đang ho.

"Mèo... Anh không thể để cho nó ăn rác như thế."

Do đặc thù của công việc đang làm, Tề Tễ là một người rất hướng nội. Cậu không giỏi trong việc giao tiếp với mọi người. Hầu hết tất cả các ngày dài, cậu chỉ đối diện với những con chữ. Luôn đối diện với lịch sử không thể không tránh khỏi trở thành một con người nhàm chán...thật sự rất nhàm chán. Cậu là dịch giả lịch sử học. Để nói tới lần này, chuyện cậu có thể đi ra bắt chuyện với Hồ Uý thật là điều chưa mà cậu chưa từng nghĩ sẽ có. Tề Tễ không thể nào nói ra được lý do tại sao. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời, cậu không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.

"Thôi nào, tôi cũng phải ăn tạp đó thôi." Hồ Uý nói, đôi mắt anh sáng ngời, một tập hợp của sự tinh tế và quyến rũ. Anh nói về chiếc bánh nhồi tỏi tây yêu thích của mình. Đi đến gần cậu ta, cảm nhận được sự thờ ơ và cô lập tỏa ra. Tuyệt vời! Làm thế nào mà mình có thể nhìn ra nó một cách rất đơn giản?

Hồ Uý chưa từng nghĩ rằng anh có thể sẽ gặp được một người con trai như vậy. OMG! Đó là điều rất đáng ngạc nhiên trong thế giới này! Tất nhiên, sự tốt bụng đó cũng có thể là giả tạo, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế này thì không thể dễ dàng nhận ra được. Nhưng cách cậu ấy đối xử với anh lại thật sự rất đơn thuần. May mắn hơn, khi nhìn vào bản thân mình, anh có thể hiểu rằng người con trai này không phải là kẻ xấu. Chính là vì cái vẻ đơn giản ấy hiện lên rõ ràng trong đôi mắt cậu ta.

"A?" Tề Tễ ngạc nhiên một chút. Không thể nào, anh ăn rác?

"Cậu ngốc thật đấy, tôi không phải người vô gia cư" Hồ Uý vội vàng hạ thấp giọng xuống.

"Vô gia cư?" Tề tễ gãi đầu gãi tai.

"Tôi bị chủ nhà đuổi ra khỏi phòng, trong túi tôi chỉ còn lại vài đồng lẻ, không đủ tiền để ăn."

"Điều này...anh...Chỉ là chúng ta thật sự rất may mắn" Cậu lúng túng sắp xếp mớ ngôn ngữ lộn xộn hiện lên trong đầu mình. Nhưng những gì cậu có thể diễn đạt ra lại quá tệ.

"Tôi đưa anh đi ăn nhé. Nếu không có nơi để ở, anh không ngại thì có thể đến chỗ tôi cũng được. Gia đình của tôi có một con chó lớn, nó không bao giờ cắn ai, đặc biệt là với những người thân yêu, à cả loài mèo nữa"

"Tôi chỉ thật sự muốn được yên tĩnh, một số việc đã xảy ra chắc mãi mãi cũng không được sáng tỏ." Hồ Uý nói, ngày càng thảm hại.

Tề Tễ ngụ ý xem như đã hiểu rõ vấn đề: anh ta vừa bị đuổi ra khỏi nhà.

"Tôi..."

"Gì vậy?" Hồ Uý chạm vào con mèo đen nhỏ, vờ như đang vô tình hỏi.

"Tôi không muốn ăn..."

Tề Tễ cảm thấy, thật sự có một chút hối tiếc, điều gì đang diễn ra vậy?

Hồ Uý cười nhàn nhạt. Thấy rằng người đàn ông này càng tìm hiểu càng cảm thấy thật thú vị.

"Anh... Anh đừng cười" Tề Tễ trở nên lo lắng hơn khi không thể bày tỏ rõ được cảm xúc của chính mình.

"Vâng, tôi sẽ không cười nữa, cậu đang muốn đi ăn tối sao?" Hồ Uý lại tiếp tục đùa nghịch cùng với con mèo.

"Còn anh thì sao?" Tề Tễ tự kiểm soát giọng nói lớn của mình. Cậu hỏi anh.

"Tôi ư? Tôi muốn tiếp tục ngồi ở đây? Đói có thể tự lục thùng rác kiếm chút gì đó ăn!"

Tề Tễ ngại ngùng không dám hỏi thêm, sau đó nhìn vào Hồ Uý.

"Cậu đang muốn mời tôi đi ăn tối, phải không?" Hồ Uý lưỡng lự, anh liền im lặng và chờ đợi.

"Đúng vậy... Đừng sợ rằng tôi là ...Tôi...Tôi không phải kẻ xấu đâu."

"Đi."

Hồ Uý nói rồi liền đứng dậy, cơ thể có chút chao đảo. Anh nhịn đói cũng đã một ngày hôm nay rồi, hàm lượng đường trong máu giảm xuống còn rất thấp.

Hồ Uý đứng thẳng người lên, con mèo đen nhỏ của anh cũng kêu lên vài tiếng meo meo.

"Tôi có thể mang theo cả nó chứ?" Hồ Uý bế con mèo vào người.

"Ừm" Tề Tễ gật đầu, cậu một tay giúp Hồ Uý xách hành lý. Một bên nghĩ: "Người đàn ông này khi đứng lên không ngờ lại cao như vậy? Bờ vai lại rất rộng nữa. Khi thấy anh ta ngồi đã nghĩ rằng anh ta trông rất nhỏ."

Mở cốp xe lên rồi đặt hành lý vào trong, Hồ Uý nhìn Tề Tễ và cả xe của cậu.

"Tôi nghĩ rằng mình cực kỳ hạnh phúc khi được cậu mời đi ăn, nhưng tôi cũng khá lo lắng về nơi để ở... Tôi thật sự không thoải mái khi ở cùng với người lạ"

Hmm, chiếc xe của cậu khá tốt, chắc kinh tế của cậu cũng trên mức ổn định nhỉ, giờ tôi chỉ còn một cái miệng, tôi hơi e ngại về việc gây cho cậu sự nhàm chán.

"Ồ anh cũng đừng lo lắng về vấn đề này ...Không... À nếu không còn cách nào...nếu anh muốn giúp...có thể qua chỗ tôi ở tạm vài ngày."

Đóng cốp xe, Tề Tễ cảm thấy mơ hồ. Đống ngôn ngữ trong đầu cậu... không phải đã đi quá xa rồi chứ? Trong cuộc đời này, đây cũng là lần đầu tiên cậu nói chuyện thành công với một người, mà không phải với một người bạn thân chơi cùng - đó là Hàng Hàng.

Hàng Hàng từng nói : Cậu dù đang làm gì? Cũng rất dễ dàng để nhận ra, rất dễ dàng để hiểu cậu. Cậu và Hàng Hàng giống như một bộ phim: "Tình yêu quảng trường?" (4)

Cậu nhìn anh, thấy anh đứng đó một lúc rất lâu. Ôi mẹ ơi, cậu, Tề Tễ, có thể trò chuyện rành mạch với anh ta lần đầu tiên trong đời, thực sự... cậu không thể tin!

"Cậu sống ở chỗ đó? Cậu đang sống một mình ư?"

"Ừm"

"Tôi sợ... Sẽ đem lại cho cậu rắc rối."

"Không, không,... Tôi sẽ không gặp khó khăn."

"Được rồi, vậy tôi sẽ không khách khí nữa."

Hồ Uý cười, nụ cười đặc biệt thuần khiết. Cậu lái thẳng xe đến quán ăn, Hồ Uý cũng đã học được một điều, một điều vô cùng quý giá!

"Nếu cứ tìm kiếm thái độ từ vẻ bề ngoài thật sự là hoàn toàn sai lầm."

•••
Chú thích:

(1) Hoàng Ký Hoàng: Nhà hàng này của ông Hoàng Ký Hoàng được thành lập ở Bắc Kinh ngày 21 tháng 1 năm 2003.

(2) Mông: Từ gốc là "thí cổ" nghĩa là cái mông. Mình định thay đổi để câu văn mỹ miều hơn nhưng quyết định giữ lại để đúng với bản gốc. Nên sử dụng từ thông dụng là "mông"

(3) 266: Khối - cách gọi khác của tiền kim loại Trung Quốc - hay còn gọi là tiền xu.

(4) Tình yêu quảng trường: Bộ phim BL Love of Siam - Thái Lan, phát hành tháng 1 năm 2008.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei