Chương 2: Vô tích sự (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Tễ lái xe đến một tiệm ăn nhỏ cuối góc phố. Trời lại đổ cơn mưa. Phía ngoài cửa kính, những hạt mưa cứ ào ạt phủ mờ.

Cậu ngồi đối diện Hồ Uý. Từ tốn dùng phần đồ ăn của mình. Trái ngược với cậu, Hồ Uý rất vồn vã. Tề Tễ chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ ai ăn uống như vậy. Rượu vang và thịt sau khi đưa vào cứ thế đi thẳng qua đường ruột xuống cơ thể. Anh ăn nhiều hơn cả ba người đàn ông rất béo bàn bên cạnh, tổng số phần ăn lên tới hơn hai mươi hai suất.

Cậu bắt đầu nhẩm tính trong đầu. Tiệm ăn Đinh Xuân này, giá sau 10 giờ đêm là 4,8 nhân dân tệ cho một phần ăn. Nhưng, nhưng...

Tề Tễ lén nhìn Hồ Uý. Ngó ngó dáng vẻ người đàn ông đó đang tập trung ăn uống, rất ngon miệng. Tự hứa với lòng không nghĩ ngợi gì, để anh ngồi ở đây và tiếp tục ăn, cậu đi tìm máy ATM.

Nữ nhân viên phục vụ đem ra thêm hơn năm món, không bao gồm các món ăn đầu tiên đã đưa ra. Về khả năng ăn uống của Hồ Uý, cậu không hề cường điệu hoá.

Có lẽ đã vài ngày nay anh chưa ăn chút gì?

Hồ Úy bỗng nhiên dừng lại. Anh vừa lau miệng bằng chiếc khăn ăn một cách thanh lịch, vừa nói: "Không thể ăn quá nhiều vào ban đêm, tiêu hóa kém, sau bẩy giờ là không tốt."

Tề Tễ tròn xoe mắt "Sau bẩy giờ? Bẩy? Quào...anh thật lạ?"

"Vì điều gì...?" Hồ Úy gãi đầu "Tôi đóng gói chút đồ ăn này về, cậu có phiền không?"

"Không...Tôi không có ý gì" Giúp đỡ người khác thì phải làm cho chu toàn tới nơi tới chốn. (2)

"Ồ, được thôi. Phục vụ..." Hồ Uý vẫy tay ra hiệu.

Đêm đã trở về khuya, người nữ nhân viên phục vụ không tránh được cơn buồn ngủ.

"Một đĩa chân gà, bánh bao nhân thịt lợn hai chiếc, một con tôm, hai cua."

Nữ nhân viên gật đầu và ghi lại. Cậu chợt nghĩ: Nó có muốn ăn không?

"Mèo... Phải chăng là quá nhiều cho một con mèo?" Tề Tễ nhìn Hồ Uý.

"Cậu không biết đó, nó đã quen dùng những bữa ăn thịnh soạn" Hồ Uý cười, châm một điếu thuốc. "Chúng tôi đang phụ thuộc vào cậu, từ việc ăn uống trên đường."

Cuối cùng là sao vậy, một con người và một con mèo?

Tề Tễ có chút lo lắng.

Bữa ăn kết thúc một cách nhanh chóng. Tề Tễ thanh toán hết 400 tệ. Tề Tễ dối rằng cậu ấy ổn. Bình thường, cậu đi ăn cùng hai vợ chồng Hàng Hàng và Lương Trạch cũng không ăn quá nhiều như thế này. Bạn của Tề Tễ, Hàng Hàng mở một cửa hàng thú cưng nhỏ, anh ấy có một người yêu rất tuyệt, đó là nhà văn nổi tiếng - Lương Trạch. Qua lớp kính xe, Tề Tễ nhìn Hồ Uý, khả năng ăn uống của anh ta còn tốt hơn so với...Hàng Hàng và Lương Trạch có thể ăn. Vậy mà tất cả những gì anh ta ăn đã đi đâu hết? Anh ta sở hữu một đường cong vô cùng đẹp. Trên cơ thể không có một chút gì thay đổi. Bụng cũng không có sự xuất hiện ít ỏi nào của mỡ. Điều này thật sự đã tạo cho Tề Tễ một ấn tượng tốt.

Cửa xe mở ra, Hồ Uý ngồi ở phía sau, trêu đùa cùng Tiểu Thuần, và dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì.

"Trò chơi gì vậy?" Hồ Uý giữ hai móng vuốt  của Tiểu Thuần và đùa bỡn với nó.

Tề Tễ cắm chìa khoá vào ổ, tại ghế lái, cậu thoáng nhìn Hồ Uý qua gương chiếu hậu, trong tay nắm chặt chiếc bùa hộ mệnh.

Chớp mắt một cái, mới ngày nào còn đương xuân, giờ bản thân đã có chút tuổi. Lá bùa này cậu đã xin khi đến lễ tại ngôi đền Lama(3) - Trung Quốc trong dịp năm mới. Hàng năm, trước đức Phật, cậu vẫn luôn chắp tay nguyện cầu sẽ tìm được cho mình một người đàn ông tốt. Năm nào cậu cũng đến đây cùng Hàng Hàng, tình nguyện dâng hai nén hương, có không ít trở ngại. Nhưng, người không phải có thể từ trên trời rơi xuống. Hàng Hàng, một cách nhanh chóng, tìm được một nửa của cậu ta. Người đó cũng rất đẹp trai. Thế giới này vốn dĩ cũng không công bằng. Hai năm nay cậu đến đây thường xuyên hơn. Tề Tễ cũng đã sắp 30 tuổi, mà vẫn chưa thể kiếm tìm cho mình một người thương.

"Chẳng thể tìm được một ai" Tề Tễ tự nói với mình rồi cất chiếc bùa hộ mệnh gọn gàng vào trong ngăn xe ô tô.

"Cậu là phật tử?" Hồ Uý vẫn đùa giỡn với con mèo ở ghế sau. "Tiểu Thuần ngoan nào, từ từ về nhà ăn"

"Ừm. Tôi tin vào phật pháp." Tề Tễ lái xe ra khỏi bãi đậu xe.

"Tôi muốn tìm kiếm cho bản thân mình một lối thoát nhưng không biết bất cứ cách nào. Tôi tin rằng Phật giáo có thể giúp đỡ. Tôi đã thử suy nghĩ rất nhiều về hai chữ hạnh phúc. Cố gắng chấp niệm nó với rất nhiều cách khác nhau. Nhưng đối với tôi, càng cố gắng, càng thấy hạnh phúc rất mơ hồ..."

Hồ Uý không đáp lại lời tâm sự của Tề Tễ. Anh lẩm nhẩm trong cuống họng một giai điệu.

"Anh đang hát ca khúc gì vậy?" Tề Tễ đốt một điếu thuốc, hỏi anh.

"Ca khúc Blind" Hồ Uý nhìn ra phía ngoài cửa xe. Cơn mưa phùn mướt mát mang lại cảm giác mát mẻ hiếm hoi, gió thổi vào gương mặt anh. Khoé miệng cong lên một vầng trăng u sầu giữa biển đêm. Chiếc xe đã về đến nơi tự khi nào?

Anh bước vào nhà, và thảm hoạ cũng từ lúc này mà bắt đầu. Con chó lông vàng Mãnh Nam lần đầu tiên thấy một người lạ đi vào trong nhà, trên tay người đó còn đang bế thêm một con mèo. Nhưng người lạ không phải điều đáng quan tâm, nguyên nhân quan trọng là con mèo.

Hồ Uý lấy ra túi đồ ăn ban nãy mua về. Mãnh Nam nhìn thấy thức ăn liền cảm thấy rạo rực. Nhưng nó vẫn phải quan tâm điều này. Ngoài "người" ra, chính là còn có con "mèo"

Mãnh Nam nằm dài trên sàn nhà, nó nhìn theo con mèo đang ăn chỗ thức ăn đáng ra là của nó. Tại sao con mèo lại có thể uống nước bằng bát của tôi. Thôi vậy, tôi không thèm tranh chấp với con mèo, nhưng... Dường như có điều gì đó đã sai ở đây? Vì sao nó dám chiếm cả một chiếc đệm ngủ của tôi? Anh bạn, anh...

Tề Tễ đã quyết định điều này khi sắp xếp chỗ ngủ của Mãnh Nam.

Tề Tễ lớn tiếng mắng, Mãnh Nam không nghe lời. Tề Tễ dùng uy quyền của cậu, lúc này con chó hiểu nó rất khó để không phải ngủ trên nền đất.

"Nhanh" Hồ Uý ra hiệu. Mãnh Nam nhảy bổng lên, bốn chân lộn nhào trên nền nhà. Mãnh Nam nhanh chóng bắt được một chiếc bánh bao được anh cho.

Mãnh Nam rưng rưng: Anh đúng là một người đàn ông tốt!

Thật không may cho nó...sau khi bắt được chiếc bánh bao, Hồ Uý tiếp tục tung cho nó bánh kẹp thịt, chiếc bánh nhồi đã nằm gọn trong miệng. Nhưng... Tiểu Thuần lúc này rất tức giận, bạn là một con chó đáng ghét, bạn có biết tôi và ông chủ không dễ dàng gì để có được một bữa ăn!

Mãnh Nam nhìn theo Tiểu Thuần, ánh mắt thay đổi một loạt các trạng thái cảm xúc. Thoạt đầu là thanh cao, sau đó có chút sốc, rồi khuôn mặt gần như đóng băng, tức giận và cuối cùng là ném cho con mèo một cái nhìn trong tuyệt vọng.

"Mãnh Nam, nhìn này, là khúc xương..." Tề Tễ xoa đầu con chó lớn, ném cho Mãnh Nam một khúc xương. Không phải Mãnh Nam không ngoan, nhưng nó ít khi thấy Tiểu Thuần. Con mèo đang gặm xương ở phía bên phải? Vì vậy mà nó quên mất phải vâng lời, con chó yên lặng gặm xương.

Tiểu Thuần nhìn Hồ Uý, than ôi, làm thế nào bây giờ? Một phần thịt lớn...đi... Ánh mắt con mèo chất chứa sự nài nỉ.

"Bao nhiêu tuổi?" Hồ Úy nhìn Mãnh Nam đang nhấm nháp thức ăn, vui vẻ vẫy cái đuôi.

"29 tuổi" Tề Tễ nhìn chú chó Mãnh Nam. Nghĩ rằng anh ấy đang hỏi mình.

"Hả?" Hồ Úy sửng sốt. Con chó sống đến 29 tuổi? Nó là quỷ à?

"Trông tôi không giống như vậy sao ?"

" Không giống."

"Tôi khá nhỏ..." Tề Tễ hơi rụt rè. "Mỗi lần đi đến nhà xuất bản luôn luôn yêu cầu tuổi thực tế"

Hồ Úy hiểu: "Tôi... tôi đang hỏi con chó"

Tề Tễ không nói nên lời, như thế nào mà lại nghe nhầm thành hỏi cậu.

"Nó mới năm tuổi?" Hồ Uý hơi nghiêng đầu, chờ đợi.

"Hơn năm năm"

"Tên của nó là Mãnh Nam?"

"Vâng. Không phải tôi đặt cho nó. Do chủ trước đây của nó đặt cho. Nó đã quen với cái tên ấy mỗi khi ai đó gọi." Điều này đã gây phiền trong một vài năm. Khoảng 6 tháng trước, Mãnh Nam trở về nhà, tên của nó được thay đổi cũng gây ra không ít rắc rối. Tề Tễ cũng không hiểu vì sao, một cô gái nhẹ nhàng như Tôn tiểu thư lại đặt cho con chó cái tên "Mãnh Nam". Nhưng tên gọi ngốc nghếch này sẽ khiến nó nhận ra.

"Được rồi." Hồ Uý mỉm cười, vẫy tay chào Mãnh Nam. Con chó nghe thấy có tiếng gọi tên nó liền chạy qua chỗ Hồ Uý. Mãnh Nam vẫn không chịu rời mắt khỏi Tiểu Thuần đang nằm trên tấm thảm. Cảm thấy không hài lòng.

"Thực sự thân thiết với những người thân yêu." Hồ Uý nhìn lên và mỉm cười.

"Mãnh Nam rất giỏi." Tề Tễ hồi tưởng "Trước đây có một tên trộm, hắn vào nhà người khác và lấy đi rất nhiều thứ có giá trị, nó phát hiện và sủa lớn, hắn đã phải vứt lại đồ tại cửa nhà."

"Ha ha ha...không thể chứ?"

"Thật đấy...điều này đã rất nổi tiếng trong khu phố của chúng tôi."

"Ha ha ha ha ha..."

"Ồ"

"Tôi gọi là Hồ Úy, không biết tên của cậu ?" Hồ Úy châm một điếu thuốc

"Hồ Úy ?"

"Đúng vậy. Là màu xanh lam"

"Tề Tễ"

"Cái gì?"

"Tên tôi là Tề Tễ"

"Nó rất lạ" Hồ Uý hít một hơi thuốc dài.

"Đó là cái tên mẹ đã đặt cho tôi. Tôi cũng không biết nó có ý nghĩa gì đặc biệt hay không."

"Tề Tễ" Hồ Uý đốt hết một điếu thuốc. "Tôi thực sự có thể ở lại đây cùng nó?"

"Tất nhiên, không phải tất cả hành lý anh đều mang vào rồi sao." Tề Tễ không nhìn lên.

"Cảm ơn cậu"

"Không có gì...anh..."

"À?"

"Sao anh"

Hồ Uý chạm vào cánh mũi mình. "Sao cậu không nhìn vào tôi để nói chuyện, cậu có thể ngước lên mà."

"Ừ" Tề Tễ tập trung toàn ánh mắt xuống sàn nhà, nhìn chân chân vào nó hàng chục giây trước khi có thể ngẩng đầu lên. Khuôn mặt cậu bắt đầu hiện lên nét lắng lo.

"Nói chuyện" Hồ Uý cảm thấy Tề Tễ rất kỳ diệu.

"Ờ..." Tề Tễ nắm lấy bao thuốc lá trong túi quần mình, một cách vô thức đưa mắt đảo xung quanh ngôi nhà. "Anh bao nhiêu tuổi rồi vậy?"

"Tôi 24 tuổi, cuối năm nay là 25"

"Ừ" Tề Tễ gật đầu, "Anh sẽ làm gì?"

"Cậu đoán xem?" Hồ Uý cười

"Tôi không đoán"

"Lang thang"

Tề Tễ sặc hơi khói sau khi nghe thấy câu trả lời của Hồ Uý.

Tề Tễ và Hồ Uý không có ý định nói chuyện lâu hơn. Một ngày dài ngồi trên đường, lúc này anh cũng đã thấm mệt. Tề Tễ mang theo anh về nhà, cậu ấy dù sao cũng không phải một kẻ ngốc. Quyết định nhanh chóng, sau đó liền đi ngủ.

Suy nghĩ như vậy, Hồ Uý phả vào không khí một làn khói thuốc, đứng dậy, vươn tay cởi chiếc áo phông Tee.

Tề Tễ đi xuống cùng Hồ Uý, cụm từ "lang thang" cứ quanh quẩn mãi trong đầu cùng với hình ảnh Hồ Uý mờ đi trong khói thuốc. "Đi lang thang có lẽ không phải một vấn đề lớn, ít nhất nó không gây hại cho xã hội này, anh ấy vẫn là một công dân tốt." Tề Tễ nghĩ rằng điều này nên nhìn vào thẳng đôi mắt Hồ Uý mà nói. Để anh ấy cảm thấy thoải mái và được khích lệ.

Hồ Uý cởi bỏ nút quần, Tề Tễ dán chặt mắt cậu vào bộ ngực trần của anh. Choáng váng. Cậu không thể nghĩ anh sẽ làm điều này...ngay trước mặt cậu.

Hồ Uý sở hữu một thân hình hoàn hảo. Người đàn ông này, tại sao lại có được một cơ thể đẹp đến thế?

Không phải, không phải vào lúc này, do đó,  cậu cởi quần áo.

"Điều gì đây... " Tề Tễ đứng lên. "Không phải là con chó đã đi vào bên trong phòng tắm...nếu không bộ đồ ngủ lại rời khỏi tủ quần áo trong phòng ngủ."

Hồ Uý ngây người?

"Tôi sẽ ra ngoài đi dạo cùng Mãnh Nam. Anh đừng đợi tôi, tôi có chìa khoá rồi."

Hồ Uý không nói gì. Tề Tễ buộc sợi dây vào cổ Mãnh Nam, dắt ra ngoài. Anh đứng đó một hồi, ngắm nhìn Tiểu Thuần đang mơ màng.

Bằng cách nào đó!

Cùng lúc ấy, Tề Tễ kéo con chó đi, nhưng, không, nó chạy một cách hoang dã, nhảy phốc lên, không thể kiểm soát được, cũng không thể đuổi theo.

Con chó kéo Tề Tễ đi một vòng tròn, bước chân cậu bắt đầu hoảng sợ. Bước đến cửa,  ánh sáng phả xuống từ bóng đèn bên hiên nhà. Tề Tễ tháo đôi dép xỏ ngón, đi vào trong... Mãnh Nam nhìn thấy Tiểu Thuần đang cuộn tròn trên chiếc ghế sofa. Giữ một chiếc đệm đã là điều tồi tệ lắm rồi. Vậy mà giờ còn chiếm lĩnh cả chiếc ghế dài. Mãnh Nam nhìn chằm chằm vào Tiểu Thuần, chút thời gian ít ỏi này nó không biết làm thế nào để đối phó.

Tề Tễ bật đèn phòng khách, cả hai va li đang được mở giữa nhà, bên trong chỉ có quần áo, ngoài ra không có gì khác. Tề Tễ đi qua, quỳ xuống, nhìn vào...

Nhìn xem, áo Armani, quần Versace, hộp giày. Thiếu niên đường phố sao có đủ khả năng mua chúng.

Liệu có phải một đứa trẻ vì thiếu bình tĩnh mà bỏ nhà ra đi?

Tề Tễ bỗng dưng chán nản, cậu hút liền ba điếu thuốc, đứng dậy và đi vào phòng ngủ. Cậu mở cửa phòng, và nhận ra rằng, chiếc giường đã có nằm. Nhưng...người đàn ông này, người đàn ông này đang không có một mảnh vải che thân. Tề Tễ nhanh chóng tắt đèn chạy ra ngoài. Trong bộ não của cậu không ngừng hiện lên hình ảnh bả vai rộng của Hồ Uý, chiếc eo nhỏ, đôi chân dài thon thả, và...

Xuống khỏi chiếc ghế sofa từ phòng khách, anh đi vào phòng tắm.

Những điều đã xảy ra này... Bản thân Tề Tễ nhận thấy đã tự tìm cho mình rất nhiều rắc rối!

•••

Chú thích:

(1): Từ gốc là Tửu nang phạn đại (Giá áo túi cơm)

(2): Nguyên gốc: Tống phật tống đáo tây thiên

(3): Đền Lama - đền này được xây dựng tại Bắc Kinh, Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei