Chương 2.5. Mãnh Nam và Tiểu Thuần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng khách, con chó Mãnh Nam lông vàng cùng con mèo đen nhỏ Tiểu Thuần vẫn chưa thể hoà hợp. Mãnh Nam đau lòng khi thấy Tề Tễ dành sự ưu ái cho con mèo đen hung dữ xa lạ kia mà quên đi người bạn thân thiết đã sống cùng cậu hơn năm năm qua. Con chó cảm thấy lòng tự ái của nó đang bị tổn thương sâu sắc.

Con mèo Tiểu Thuần nằm dài trên ghế sofa, bảo vệ lưu vực của nó, mắt nhìn chiếc đệm nhỏ, là nơi con chó sẽ nằm ngủ hôm nay.

Mãnh Nam đi đi lại lại ba hoặc bốn lần xung quanh căn phòng. Nó không thể tìm ra cách gì để chiếm lĩnh lại chiếc ghế sofa vốn thuộc về nó. Chỉ có duy nhất một điều hiện hữu trong đầu, rằng nó đang bị bắt nạt.

Mãnh Nam muốn cắn một cái thật mạnh để giết chết Tiểu Thuần. Nhưng nó vẫn e dè bộ móng vuốt mà con mèo giấu nhẹm trong bàn chân nhỏ xíu kia.

Tiểu Thuần nhìn thẳng vào Mãnh Nam, vểnh đôi tai lên để nghe ngóng. Nó nghe thấy tiếng bước chân chuyển động liên tục trên sàn nhà, con chó ngu ngốc đang thở hềnh hệch.

Tiểu Thuần duỗi dài người trên sofa, vẫn không ngừng theo dõi nhất cử nhất động của Mãnh Nam đã trở lại, nằm im trên chiếc đệm. Chiếc ghế là vị trí thông thoáng nhất của ngôi nhà! Nó biết rằng đây vốn là chỗ ngủ của con chó ngu ngốc đó, nhưng lúc này đã bị nó giành lấy. Con mèo không có ý định nhường nhịn. Mãnh Nam đang suy đoán con mèo có thể di chuyển, và nó nung nấu một kế hoạch để tấn công.

Anh quan sát, tôi rình rập. Nếu anh dám nuôi hy vọng sẽ ăn thịt tôi, giấu xác dưới ghế sofa, tôi sẽ chọc vào mắt anh.

Tiểu Thuần vẫn rất khó chịu, đây không phải là nhà của Hồ Uý. Nó không biết Hồ Uý sẽ sống ở đây bao lâu, nó muốn sống một ngày thoải mái!

Đột nhiên, tiếng động mạnh khiến Tiểu Thuần vội mở mắt ra, con chó đã dời khỏi tấm nệm, bản năng chiến đấu cảnh báo nó sắp có chuyện không lành. Nó thấy chân sau của Mãnh Nam bám chặt vào sàn nhà, chân sau sẵn sàng nhào tới phía Tiểu Thuần. Sau đó...

Mãnh Nam hất mạnh bát nước lên đệm nhỏ và ghế sofa.

Tề Tễ đang đánh răng, nghe thấy tiếng động liền từ trong phòng tắm chạy ra ngoài.

Nơi vũng nước, Mãnh Nam đang nằm.

"Nghịch ngợm!" Tề Tễ đánh vào đầu Mãnh Nam. Dang tay kéo Mãnh Nam ra khỏi vũng nước. "Mày hư quá, hôm nay phải ngủ trên sàn nhà." Tề Tễ vừa nói, vừa nhặt tấm nệm của Mãnh Nam, kéo nó ra ngoài hiên nhà.

Mãnh Nam khóc. Nó muốn con mèo kia nhanh chóng rời đi.

Tề Tễ vừa quay trở lại phòng tắm. Mãnh Nam ngay tức khắc đi tìm Tiểu Thuần. Ánh mắt chứa đựng đầy sự tức giận. Con mèo đang nằm cạnh Hồ Uý, ngoe nguẩy vẫy cái đuôi màu đen lớn vô cùng hạnh phúc. Mãnh Nam quyết định đêm nay sẽ không ngủ!

Nó nhìn chằm chằm vào Tiểu Thuần, nhe hai cái răng nanh ra hăm doạ.

Tề Tễ dọn dẹp phòng khách, ngày hôm nay quá dài, anh thả mình xuống chiếc ghế sofa. Mới vừa chợp mắt, đột nhiên bị một vật gì đó đập mạnh vào người.

"Mãnh Nam." Tề Tễ bị tấn công, Mãnh Nam đã nhảy lên trên ghế sofa.

Mãnh Nam bị đánh, nó khóc. Mũi nó đang nhạy cảm vì mùi vị của thức ăn rất gần. Nhưng trong hoàn cảnh khốc liệt này. Nó đã tìm thấy mục tiêu. Chính là ghế sofa.

Con mèo đen Tiểu Thuần đã chìm vào giấc nồng. Trên chiếc giường lớn mềm mại đó, Hồ Uý đang nằm ngủ. Mặc dù anh rất thơm tho, nhưng nó vẫn cần bảo vệ "ông chủ" của nó.

Sáng hôm sau, Tiểu Thuần thấy nó thật sự không khôn ngoan. Nó đã làm gì đêm qua, nó tiếc rằng bản thân đã không chịu hành động.

Chó chết! Tôi sẽ tuyên thệ không bao giờ đội trời chung với bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei