Chương 3: Cô đơn và nhầm lẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời thức dậy trễ nải sau một đêm mưa mát lành. Những tia nắng bắt đầu công việc quen thuộc đến thuần thục của mình là toả sáng. Nắng chiếu rọi khắp nơi, len lỏi vào từng ngóc ngách.

Hồ Uý nheo nheo mắt nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ. Toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi. Tối qua anh quá mệt, tắm xong liền thả mình xuống giường, không kịp nghĩ tới chuyện kéo rèm cửa. Điều đó làm cho ánh sáng có cơ hội chiếu thẳng vào phòng. Anh bật dậy, Tiểu Thuần kêu vài tiếng meo meo chào buổi sáng.

Hồ Uý nhìn Tiểu Thuần, rồi đưa mắt nhìn một lượt căn phòng lạ lẫm này, cố gắng lục lại trí nhớ của mình. Nghĩ ngợi một hồi, anh mang máng nhớ tới cái tên Tề Tễ.

Ngày hôm qua anh đã trở về đây cùng một người đàn ông lạ. Anh và Tiểu Thuần đã ngủ ở đây.

Chàng trai có cái tên Tề Tễ rất tốt. Anh đã may mắn mà gặp được một kỳ tích trong đời?

Đặt chân xuống nền gạch đá hoa, Hồ Uý vươn mình để kéo dãn cơ thể, cố gắng giữ im lặng để mọi người không thức giấc. Anh trần truồng bước vào phòng khách, thấy Tề Tễ đang ôm chiếc gối ngủ, toàn thân cuộn tròn như quả bóng.

Anh cúi xuống bàn, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa. Sau đó nhấc điện thoại để xem giờ. Đã hơn 10 giờ sáng. Hôm qua anh ngủ được gần 4 tiếng.

Anh cảm thấy đói. Rất đói.

Hồ Uý mặc chiếc áo Tee, kéo khoá quần sooc và đi vào bếp.

Hồ Uý nhìn thấy một chiếc tủ lạnh khá lớn. Nhưng mở cánh cửa ra thì bên trong hoàn toàn trống rỗng. Có một hộp kem, một vài lon bia trên tủ đông. Ngoài ra, chẳng còn gì.

Những ngày này cậu ta không ăn gì sao?

Hồ Uý hút một điếu thuốc, anh vào phòng tắm, mở nước để súc miệng đánh răng.

Hồ Uý đã sẵn sàng cho chuỗi ngày dài xám xịt này, anh nhìn vào trong gương, tự mỉm cười với chính mình. Lại bắt đầu một ngày nhàm chán.

Hồ Uý di chuyển đến Quảng trường Thiên An Môn, anh không thông thuộc khu vực này. Thậm chí khi chuyển tới khu đô thị Đông Trực Môn, hai tháng liền anh cũng không đi bộ xung quanh nơi đó bao giờ. Anh muốn đi siêu thị? Không thể, trong túi chỉ còn 26,6 tệ. Đúng lúc đó có một người dì đi ngang qua, xách theo một giỏ đầy rau.

"Thưa dì, cảm phiền cho cháu hỏi, có thể mua rau ở đâu ạ?"

Dì dừng lại, "Cháu quay lại ngõ này sẽ thấy"

Hồ Uý đi theo hướng ngón tay của dì chỉ dẫn. Anh đi hết một con ngõ nhỏ, liền thấy ngay một khu trung tâm dài, thịt hay rau đều có sẵn.

Với 26,6 tệ, Hồ Uý đã mua: "hai lạng mùi tây, hai lạng hành tây, một miếng gừng, rong biển, nửa túi tôm khô nhỏ, một kg da hoành thánh, một kg gạo và nửa cân thịt." Điều này rõ ràng là không đủ...không đủ tiền.

Anh đi bộ trở về nhà, quay trở lại con đường ban nãy, những ngõ nhỏ quanh co và giống nhau. Sau một hồi lòng vòng, vẫn trở về nơi xuất phát, khiến anh nhận ra mình đã bị lạc đường. Trước khi đi anh đã cẩn thận mang theo tờ bản đồ, cuối cùng sơ xẩy mà đánh mất.

Xong!

Đêm hôm qua, anh và Tiểu Thuần được đưa về trên chiếc xe ô tô, anh không thể nhớ được đường.

Điều này có thể đem lại rắc rối, nơi mà Tề Tễ sống là ở đâu? Điện thoại của anh cũng không cầm theo. Đừng nói bữa ăn này, ngay cả hành lý, điện thoại và mèo,... Tất cả đều đang ở nhà Tề Tễ!

Mặt trời đã lên đến đỉnh, giữa trưa nắng gắt cứ nhàn nhã mà phả từng hơi nóng xuống mặt đường. Hồ Uý sợ hãi đi tìm bảo vệ. Phòng bảo vệ là một ngôi nhà màu xám, bên trong có một cái bảng, một chiếc quạt điện, một tách trà, và một người đàn ông tầm tuổi cha chú.

"Chào chú" Hồ Uý cúi đầu ngó vào cửa sổ bé tin hin của căn phòng.

"Ồ con trai, cậu cần gì?" Người đàn ông được gọi bằng cái tên "chú bảo vệ" đeo chiếc kính lão đọc sách để nhìn Hồ Uý. Một ông chú vui vẻ, có mái tóc hơi dài.

"Cháu muốn hỏi chú về..." Hồ Uý nghĩ đến cái tên Tề Tễ, trong đầu cố gắng tổ chức câu từ để có thể tóm tắt một cách chính xác? Nói thật, anh không nhớ được nhiều về Tề Tễ. Cậu ấy đeo kính? Da trắng? Không béo cũng không gầy. Ngày hôm qua có nhắc gì đó đến nhà xuất bản, Hồ Uý không biết tại sao Tề Tễ lại nhắc đến nhà xuất bản. Điều này có nghĩa là làm việc theo giờ hành chính. À, Mãnh Nam! "Cậu ấy có một con chó tên là Mãnh Nam"

"Mãnh Nam? Mãnh Nam lại gây rắc rối?" Ông ta đứng lên. "Được rồi, con chó của cậu có đặc điểm gì?"

"Không ạ, cháu muốn hỏi thăm nhà chủ của con chó Mãnh Nam, là Tề Tễ."

"Nhà Tề Tễ à?" Ông ta uống một ngụm trà, ngồi xuống.

Có vẻ như mọi người đều biết đến Tề Tễ.

Hồ Uý nhìn ông ta mong chờ một câu trả lời. Nhưng ông ta lại bắt đầu hỏi một vài câu như muốn nói chuyện phiếm với cậu.

"Chú ơi?"

"Cậu là ai?" Ông ta thong thả hỏi.

"Cháu..." Thẩm vấn sao?

"Chú chưa thấy cháu đi qua đây bao giờ."

"Cháu không phải người xấu." Hồ Uý nói, nâng lên một túi giấy đựng đồ của mình. "Chú có thấy người xấu mang theo nhiều rau bao giờ?"

"Chú không nói cháu là người xấu." Ông dừng lại. "Chú biết Tề Tễ từ lúc nhỏ, theo nó lớn lên, bạn bè của nó chú đều đã từng nhìn thấy."

Hồ Uý lo lắng, thịt để dưới ánh mặt trời lâu như vậy sẽ không còn tươi.

"Cháu là anh em họ!"

"À?" Ông đẩy gọng kính "Là thân thích như thế nào?"

"Là con dì ạ"

"Oh oh...cậu ấy nói tất cả người thân đều ở nước ngoài. Cháu mới trở về nước?"

"Haha, cháu không nói dối. Cháu đã ở nhà một người anh em họ đêm qua, và không nhớ số nhà, chú thấy, cháu đi mua thực phẩm và không thể tìm được đường về." Hồ Uý trả lời. Chú này có thể nghĩ Hồ Uý bắt trộm Mãnh Nam... Tên trộm ngu ngốc, di chuyển và giấu con chó.

Hồ Uý cuối cùng cũng hỏi được đường về nhà Tề Tễ. Anh cố gắng nhớ kỹ hướng dẫn của chú bảo vệ, nhìn thấy chính xác số nhà Tề Tễ mới yên lòng. Anh mở cánh cửa ra, cất giày của mình lên giá. Mãnh Nam và Tiểu Thuần vẫn đang nhìn nhau đằng đằng sát khí.

Tiểu Thuần thấy Hồ Uý, khẽ kêu meo meo, chạy qua chỗ anh. Ánh mắt vẫn không rời khỏi chỗ Mãnh Nam. Tề Tễ vẫn đang ngủ, rất ngon giấc.

Hồ Uý xoa đầu Tiểu Thuần, đi vào bếp.

Tề Tễ ngửi thấy hương thơm liền tỉnh dậy, kéo dãn dài cánh tay và đôi chân của mình. Rời khỏi giường đối với cậu là điều vô cùng khó khăn và tàn nhẫn.

Mùi hương thật hấp dẫn. Ai đó đã nấu món gì vậy?

Dường như có tiếng động trong nhà bếp. Không phải con người. Có tiếng chó và mèo đi lại.

Tề Tễ với lấy chiếc kính cận trên bàn đeo vào mắt, cậu lặng lẽ đi vào bếp.

Cậu nhìn thấy một vài điều đang diễn ra trong bếp. Một người đàn ông với mái tóc bồng bềnh, tay kẹp điếu thuốc đã tàn. Một con mèo ngồi xổm trên nền đất, đôi mắt sáng dán chặt vào Mãnh Nam.

"Dậy rồi sao?" Hồ Uý nghe thấy tiếng động quay lại phía cửa.

"Ừm" Tề Tễ nhìn vào nồi đang trên bếp.

"Cậu..." Hồ Uý nhìn Tề Tễ

"Hả?"

"Quần lót xấu xí."

Tâm trí của Tề Tễ hoàn toàn tê dại, nghe thấy vậy liền nhìn xuống phía dưới. Chiếc quần lót cotton màu xám dính chặt vào cơ thể. Cậu nhìn Hồ Uý, gương mặt ửng đỏ "Ừ"

Tề Tễ cảm thấy bối rối, Hồ Uý cười. Điều này với cậu chẳng có gì thú vị.

Tề Tễ vào phòng tắm, tìm kiếm dao cạo râu. Cậu vẫn luôn để rất gọn gàng, nhưng bây giờ nó đã biến mất khỏi phòng tắm. Cậu nhìn xuống dưới, nghĩ tới câu nói ban nãy của Hồ Uý. Lần đầu tiên có người nhận xét về chiếc quần lót. Lại còn là một lời nhận xét xấu xí. Thật xấu hổ!

Hồ Uý đã nấu xong da hoành thánh, trên bàn đặt hai bát bánh bao hấp lớn. Dưới gầm bàn, hai bát nhỏ, Tiểu Thuần và Mãnh Nam đã bắt đầu ăn.

"Anh...nấu tất cả sao?"

"Tôi đã sống lại trong một khoảng thời gian không có gì ăn." Hồ Uý đặt muỗng và bắt đầu ăn.

"Trời còn rất nóng mà...anh định ăn ư?"

"Cậu không thể ăn sao?" Hồ Uý mắt sáng lên. Anh bắt đầu lo lắng về việc nấu ăn của bản thân.

"Ừm" Tề Tễ không biết làm thế nào để trả lời.

"Không sao đâu, vậy cậu hãy ăn gì đó, và chuyển phần đó qua cho tôi." Hồ Uý đề nghị.

Tề Tễ đưa bát hoành thánh qua cho Hồ Uý. Tề Tễ tiếc nuối món ăn ngon! Mùa hè nóng nực gay gắt này khiến cậu không có cảm giác muốn ăn. Cậu chỉ cảm thấy ngon miệng khi ăn mì. Vào lúc này lại xuất hiện đột ngột những món ngon...than ôi!

Hồ Uý ăn hết cả phần của Tề Tễ, vẫn cảm thấy chưa thể làm căng cái bụng đói của anh. Nhưng có, còn hơn không.

Tề Tễ nhanh chóng hoàn thành phần ăn của mình. Cảm thấy hơi nóng liền đi ra ngoài. Mặc dù khó có thể ăn chút gì trong không khí oi nóng như thế này. May mắn thay, Tề Tễ thấy trên bếp có một nồi canh ngon, cậu múc một bát lớn.

Tề Tễ húp một hơi hết sạch, sau đó cậu châm một điếu thuốc, nhìn Hồ Uý ăn. Cậu cảm thấy những hoài nghi của mình về Tề Tễ có lẽ đã sai. Đêm qua cậu nghĩ rằng anh là một đứa trẻ trốn nhà đi bụi, nhưng hiện tại, anh đang là một người đàn ông vào bếp trong ngôi nhà, điều này thông thể dễ dàng tìm thấy ở những đứa trẻ nổi loạn.

"Anh muốn ăn thêm?" Tề Tễ đưa mắt nhìn trong một vài phút, lo lắng về Hồ Uý. Anh chẳng thể ở lại quá lâu. Mặc dù có thể miễn cưỡng kéo dài, tuy nhiên...mọi người xung quanh có thể để ý, đặc biệt là chủ toà nhà sẽ không để yên khi giúp đỡ những người không đáng tin cậy.

"À? Vâng, đó...?"

"Có điều gì khó nói ra ư?"

Gương mặt Tề Tễ dãn ra.

"Không phải tôi..."cậu, Hồ Uý không thể nói ra, và sau đó bụng sẽ bị đói. Sau đó, nghiến răng. "Tôi vốn có đủ tiền để mua cho cậu một cái gì đó? Tôi...cậu phải trả giúp tôi. Tôi không còn tiền."

"Hồ Uý" Tề Tễ nhìn Hồ Uý rất nghiêm trọng.

"Ừm?" Hồ Uý không thể hiểu nổi.

"Tôi có thể hỏi anh một câu mang tính riêng tư..."

"Câu hỏi riêng tư? Ờ, cậu hỏi đi." Hồ Uý uống một ít súp.

"Anh không bỏ trốn khỏi nhà, phải không?"

"Cái gì?" Hồ Uý giật mình.

"Tôi...hôm qua khi tôi đi dạo cùng Mãnh Nam về nhà, trông thấy anh mở hai chiếc vali, tôi đã nhìn..."

"Ừm"

"Anh nói rằng anh là kẻ lang thang, nhưng...kẻ lang thang không thể đủ khả năng mua những bộ quần áo hàng hiệu, phải không?"

"À"

"Và bữa ăn của anh, nấu cũng rất ngon nên..."

Hồ Uý lên tiếng ngắt ngang lời khi Tề Tễ chưa kịp nói hết câu. "Ngon?"

Thấy Hồ Uý nhìn chằm chằm vào cậu tập trung hỏi, Tề Tễ ngạc nhiên một chút. "Đúng vậy, tất cả đều rất ngon!"

"Cậu có thể nói lại một lần nữa..." Hồ Uý dừng lại không ăn, cái nhìn rất nghiêm túc về phía Tề Tễ.

"Nói...nói điều gì?"

"Ngon?"

"Ngon mà!"

Hồ Uý cười. Nụ cười đầu tiên, sau đó kéo dài rất lâu, rồi tiếp tục nở một nụ cười khác.

"Tôi nghe mọi người nói rằng phải mất nhiều năm để có thể nấu ăn ngon."

Hồ Uý đẩy gạt tàn, Tề Tễ dí đầu thuốc lá, nhả khói, sau đó châm một điếu khác. "Mất nhiều năm để nấu ăn ngon?"

Tề Tễ không đáp lời, im lặng chờ đợi.

"Tôi không trốn khỏi nhà, thật sự đấy" Hồ Uý xua tay. "Bây giờ lang thang là đúng, tôi đã không có việc làm trong một thời gian dài."

"Trong quá khứ..."

"Cậu đoán xem"

"Đầu bếp?" Tề Tễ nhìn Hồ Uý.

Hồ Uý gần như suýt thì sặc chết trong khói thuốc vì câu trả lời của Tề Tễ.

"Không phải?"

"Không"

"Đó là?"

"Người mẫu."

"Ah! Ah ah ah...là vậy."

"Ừm"

Hồ Uý không có ý định nói thêm gì. Tề Tễ cảm thấy không khí hơi gượng gạo. Cậu nhả một hơi khói dài, đứng lên. "Tôi dắt Mãnh Nam đi dạo xung quanh."

"Ờm." Hồ Uý cất các thức ăn dư vào tủ lạnh, sau khi hai người thôi dùng bữa. "Cậu đi đi, tôi cất đồ và dọn dẹp."

"Ok"

"À" Hồ Uý bước vào trong bếp và dừng lại "chú bảo vệ ở trước cửa toà nhà, tôi nói tôi là anh em họ của cậu."

"Hả"

"Lúc sáng tôi đi chợ mua thức ăn bị lạc đường, chú ấy đã hỏi tôi một lúc rất lâu, lúc đó tôi rối như tơ vò, đành nói là anh em họ."

"Ừm"

"Chú ấy nói bố mẹ của cậu đều ở nước ngoài à?"

Tề Tễ đổ mồ hôi, chú...bảo vệ này.

"Cậu rất cô đơn, phải không?" Hồ Uý nở nụ cười vô tư.

"..."

Tề Tễ đi xuống tầng dưới, tập tễnh kéo Mãnh Nam.

Một người rất cô đơn, phải không?

Hmm, không phải.

Nếu không, tại sao lại đưa một người lạ về nhà như thế này? Cậu không thể nghĩ ra làm cách nào để nói cho Hàng Hàng biết. Mặc dù trực giác của cậu cho thấy, Hồ Uý không phải người xấu.

Hồ Uý hút một điếu thuốc, rồi rửa chén bát, anh thường không ăn súp và bánh bao rẻ tiền. Bây giờ ngồi đây, trong ngôi nhà của một người đàn ông xa lạ, thưởng thức các món ăn đơn giản, Hồ Uý ngẩn người ra.

Anh ngả người vào thành ghế, tâm trí di chuyển đến câu nói ban nãy của Tề Tễ "Ngon!" Tề Tễ đã nói rất nghiêm túc. Anh cảm nhận được sự thật lòng trong câu nói ngắn gọn ấy.

Đã rất lâu rồi, mới có một người khen anh như vậy. Hồ Uý không thể nhớ nổi ai là người cuối cùng đã nói điều này với anh.

Miên man nghĩ ngợi, tâm trí đã nhanh chân trở về những ngày tháng trước đây! Hồ Uý nhớ lại khoảng thời gian xưa cũ.

16 tuổi, anh rời quê hương của mình, đến Bắc Kinh. Ngày ấy, nghĩ rằng có thể tìm thấy ở đây những giấc mơ hay tương lai tươi đẹp. Hai năm học ở trường, một chân anh bước vào vòng xoáy cuộc đời. Nếm trải rất nhiều đớn đau, tưởng sắp tiến được một bước về phía trước. Tuy nhiên, anh thà để cho mình không bao giờ chạm tới thành công. Bởi vì trên con đường ấy, anh đã đánh mất quá nhiều, phần lớn là bản thân mình. Nhưng một bàn chân còn lại đã lún sâu dưới cay đắng. Bây giờ, anh muốn hạnh phúc hơn.

Thành công và quyến rũ, đó là những ánh hào quang lấp lánh của cuộc sống. Hồ Uý miễn cưỡng nhớ lại khoảng thời gian đã qua.

Đó là một phần của cuộc đời, giai đoạn vẫn còn tốt, ít nhất là những ngày họ để làm tốt mọi việc, là những ngày mà...

Con người sa đà vào các cuộc chơi thâu đêm. Những mảnh vỡ dưới nền nhạc nonstop, đống thức ăn bẩn thỉu lộn xộn cùng với bãi nôn mửa. Các cô gái đẹp cùng lũ đàn ông dị hợm, hơn 35 người tham gia cùng nhau trong một bữa tiệc sex, đống bột cần sa dễ dàng ném trong ống tiêm, đống tiền trong những bộ quần áo từ các sàn thiết kế thời trang nổi tiếng...tất cả như một mớ hỗn độn.

Hồ Uý hiểu rằng nếu họ không đến và để lại trong quãng đời non trẻ của anh những thứ mà họ coi rằng đó là hưởng thụ cuộc sống, có lẽ anh đã sống một cách khác của riêng mình.

Cho đến nay, Hồ Uý vẫn không đủ can đảm và trách nhiệm để thực hiện ước mơ. Anh đã từ bỏ giấc mơ và tương lai. Anh không biết phải làm gì, và lý do tại sao lại muốn làm.

Sau khi tất cả mọi điều tan vỡ, Hồ Uý không cảm thấy còn điều gì tốt đẹp. Anh không muốn về nhà. Anh không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, anh muốn để cho mẹ kế có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng anh vẫn nghĩ sẽ liên lạc với bà khi cần sự giúp đỡ.

Sau đó, anh gặp gỡ với hai người đàn ông. Khi đó anh nghĩ rằng mình cần một nơi trú ẩn. Anh nghĩ đến một ngày bình thường nào đó, sẽ nói sự thật với họ. Người đầu tiên, anh không muốn ngày nào cũng cho hắn ta, bởi vì ngay cả hắn cũng không biết khi nào hắn mong muốn. Đây không phải một người xấu, phải không? Anh tự hỏi. Họ không tệ. Rồi tự khẳng định. Hắn đã cố gắng để chu cấp cho anh rất nhiều, nhưng không may, với Hồ Uý bao nhiêu cũng là ít. Và hắn đã không thể tiếp tục chu cấp cho anh nữa.

Người cuối cùng bên anh là hơn hai tháng trước. Người đàn ông đó khi về nhà thấy Hồ Uý nấu ăn đã vô cùng ngạc nhiên. Anh ta nói rằng, tại sao anh phải làm, việc đó hãy để cho người giúp việc. Anh ta ôm Hồ Uý từ phía sau, rồi đột nhiên anh ta cảm thấy mình rất ốm. Đêm đó, anh ta nói lời chia tay với Hồ Uý. "Say byebye"

Sau đó là những tranh cãi...

Rất tốt!

Tiểu Thuần kêu meo meo, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Hồ Uý phát hiện ra rằng nước đã tràn qua bồn rửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei