Chương 4: Tìm (tầm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hồ Uý" Tề Tễ đặt đũa xuống bàn, nhìn Hồ Uý.

"Hả?" Hồ Uý đang chọn ra những miếng xương sườn.

"Xương sườn rất tốt để ăn!"

"Nhìn rất ngon!"

"..."

"Tôi nghĩ rằng thịt bò chiên là rất tuyệt. Đã một thời gian dài tôi không nấu ăn." Hồ Uý tiếp tục thêm chút gia vị và thưởng thức.

"Hmm" Tề Tễ cầm đũa lên.

"Bữa tối cậu muốn ăn gì?"

"..."

Tề Tễ tiếp tục ăn, cậu cảm thấy ghét bản thân mình. Tại sao không thể thẳng thắn nói ra? Thời gian này cậu rất hâm mộ Lương Trạch, mặc dù cậu không thường dễ dàng nói ra, nhưng cũng đã dũng cảm đặc biệt khen ngợi.

Đã sang tuần thứ hai, kể từ đêm hôm Tề Tễ đưa Hồ Uý về nhà cậu. Mỗi ngày, Hồ Uý cơ bản sẽ nấu ăn, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, chải tóc, chơi cùng Mãnh Nam và Tiểu Thuần, thời gian còn lại, là ngủ. Hồ Uý khá chiều cậu, khiến cậu cảm thấy đây giống như một cuộc sống của các cặp vợ chồng. Điều này rất tốt, rất thoải mái, nhưng...

Hồ Uý đã 24 tuổi, độ tuổi của anh, thường nên làm một công việc gì đó, thay vì chìm nghỉm ở nhà.

Điều đó không có nghĩa rằng anh giống như một người vô dụng, đang cố lợi dụng Tề Tễ để không phải thuê nhà, trong suốt khoảng thời gian vừa qua. Mặc dù tay nghề nấu nướng của Hồ Uý rất tuyệt vời và anh mang tới một cuộc sống tao nhã, nhưng chi phí sinh hoạt của Tề Tễ tăng vọt lên. Dẫu vậy, Tề Tễ không mảy may phiền hà vì điều đó. Thực tế, cả cậu và Mãnh Nam, đang có một cuộc sống hoàn hảo chưa từng có. Tề Tễ chỉ cảm thấy rằng, Hồ Uý như một đứa trẻ có cuộc sống khó kiểm soát và đôi lúc khá điên rồ.

Tề Tễ hơn Hồ Uý 5 tuổi, cậu nhớ rõ khi ở độ tuổi ấy, cậu đang làm trợ lý cho một trường học. Mặc dù mức lương không đáng là bao, công việc cũng tầm thường và vô thời hạn, cùng những ngày tẻ nhạt trôi đi, nhưng! Sự nghiệp của cậu, thời điểm này mới là lúc bắt đầu. Không có sự kiên nhẫn học tập nghiên cứu lúc đầu, sẽ không có hạnh phúc về sau.

Hồ Uý nói với Tề Tễ, trước đó anh chưa từng nghĩ sẽ đi theo con đường nghệ thuật, đúng là cuộc sống chẳng ai đoán trước được điều gì. Với suy nghĩ bảo thủ cũ rích của mình, Tề Tễ cho rằng Hồ Uý là kẻ lêu lổng. Tiền bạc Hồ Uý cũng quá dễ có được, chính điều ấy rất khó để thúc đẩy sự tiến bộ của một người. Hồ Uý nói, anh ấy cũng giống như những người trẻ hiện nay, không thể bị cản trở bởi vài trở ngại nhỏ. Tề Tễ tin rằng lý do Hồ Uý không làm việc, bởi vì...có những điều gì đó bất bình thường.

Tề Tễ muốn nói chuyện với Hồ Uý, như một người lớn tuổi hơn, từng trải hơn. Cậu đã nghiêm túc đến nỗi, thậm chí còn nghĩ đến Dịch Khả Phong. Dịch Khả phong là một nhiếp ảnh gia. Cậu không biết liệu mình có thể xoay xở để liên lạc với Khải Phong, giúp Hồ Uý có việc làm. Thời gian đầu sẽ không gì dễ dàng, nhưng chí ít Hồ Uý cũng không quá nhàn rỗi như bây giờ. Tề Tễ nghĩ là thế, mà vẫn loay hoay không biết làm thế nào để nói chuyện được với người bạn này. Giá như mối quan hệ của họ, chỉ đơn giản như hai chữ bạn bè. Họ gặp nhau ở góc phố Paris, khi ấy Tề Tễ đã bị thu hút trước, giống như trúng tiếng sét ái tình. Hai người chào hỏi rồi nói vài câu chuyện bâng quơ không đầu không cuối. Khi Khả Phong nhắc đến hình mẫu bạn trai (BF) của anh ta, Tề Tễ hiểu rằng họ không có cơ hội đến với nhau. Chính Tề Tễ, cũng không biết được những khó khăn, để tình yêu quay trở lại. Tề Tễ và Khả Phong quen biết nhau đã gần năm năm, chưa bao giờ cậu có khả năng trở thành bạn trai của Khả Phong. Bạn trai, Tề Tễ cũng không chắc chắn. Nhưng cậu không tiếp tục, đó chỉ là chút cảm nắng nhất thời, khi qua đi sẽ tự động trở về tình bạn.

Thành thật mà nói, Tề Tễ bây giờ đang bối rối. Cậu nhìn Hồ Uý đăm đăm, đây là lần đầu tiên cậu tự động tiếp cận và nói chuyện với một người. Có thể quá trình đó rất phức tạp và khó hiểu, giống như dựng một bộ phim. Sống cùng nhau đã một tuần, Tề Tễ không khỏi tò mò về xu hướng tính dục của Hồ Uý.

Hồ Uý là một người đàn ông rất đẹp, rất nhiều chi tiết trong cuộc sống của anh, có thiên hướng Gay. Nhưng...người đàn ông này lại đặc biệt cẩu thả với bản thân. Ví dụ như, khoả thân vào mỗi buổi sáng đi lại trong nhà, phòng tắm thường quên không đóng cửa, mái tóc dài che nửa khuôn mặt không chịu chăm sóc, ngủ ít,... Dù vậy, cậu vẫn biết Hồ Uý là tuýp được nhiều người thích. Tóm lại, cậu nói với anh, không có tia lửa nhỏ để nhóm lên một ngọn lửa lớn, đó là, hai người, sống trong một ngôi nhà, mỗi ngày đều chỉ nói xin chào xin chào, và sau đó ăn tối.

Tề Tễ cảm thấy nhức đầu, vậy cuối cùng là như thế nào?

"Tề Tễ, Tề Tễ!" Hồ Uý quát Tề Tễ, kéo cậu quay trở lại, thoát khỏi dòng suy nghĩ. Lúc này, Mãnh Nam đã nằm trên bàn để ăn bữa trưa của nó, Tề Tễ vẫn không có phản ứng gì.

"Tề Tễ!" Hồ Uý với lấy chiếc đũa động vào Tề Tễ.

"Gì vậy?" Cậu hỏi anh. Tề Tễ nhìn thấy Mãnh Nam đang có hành vi xấu. Và vô cùng trắng trợn.

"Mãnh Nam!"

"Điều gì khiến cậu tập trung suy nghĩ vậy?"

"Ừ..."

Hồ Uý đặt đũa xuống, uống một lon bia lạnh. "Cậu có gì khó nói? Hay chỉ muốn nói rằng món sườn ngon hoặc điều gì?"

"Này là..."

"Nói đi, anh bạn, cậu có thể kết thúc một câu toàn bộ cùng một lúc?" Hồ Uý hơi nhăn mặt.

"Không...không có gì, tôi chỉ muốn nói xương sườn, haha, tôi bị phân tâm một chút, suy nghĩ một số điều trong công việc." Tề Tễ cuối cùng đã không nói điều cậu suy nghĩ. Cậu sợ rằng nếu nói ra, có thể làm tổn thương lòng tự trọng của Hồ Uý.

"Lậy chúa...cậu thật sự ổn chứ" Hồ Uý đứng dậy và đi vào nhà bếp, lấy ra một cái bát mới và thêm cơm cho Tề Tễ "Khi đang ăn tốt hơn là đừng suy nghĩ nhiều, nó không tốt cho tiêu hoá."

"Ừm" Tề Tễ gật đầu và nhìn lên. "Hồ Uý, anh có phải người địa phương?"

"À"

"Bắc Kinh?"

"Không."

"Ừm..."

"Nghe có vẻ không giống đúng không?"

"Ừm"

"16 tuổi tôi đã tới Bắc Kinh."

"À...anh ở miền Bắc?"

"Có, tôi ở Tây An."

"Vậy à."

Sau khi ăn trưa, Tề Tễ vào làm việc. Hồ Uý dọn dẹp xung quanh bàn, Tiểu Thuần và Mãnh Nam nằm trên ghế sofa. Mãnh Nam thân nhiệt những ngày này rất nóng, nó không còn tranh đấu với Tiểu Thuần. Sau đó nó nằm trên sàn nhà, thè lưỡi.

Hồ Uý vui vẻ, đóng các thức ăn thừa vào khay.

Qua cửa sổ, Hồ Uý có thể thấy Tề Tễ. Anh nhìn cậu một hồi lâu.

Anh không biết liệu đây có phải là do trời định, để Tề Tễ đến và mang anh về, Hồ Uý mong muốn đọc được những điều ẩn chứa trong đôi mắt cậu. Nhưng anh đã quay trở lại, không phải với những điều đã xảy ra. Người đàn ông này, cậu ta hoàn toàn thờ ơ! Người đầu tiên pha lẫn giữa cổ đại và hiện đại. Hồ Uý tự tin rằng anh có sức hấp hẫn hơn người khác, nhưng với cậu ta, dường như lại không có. Có rất ít đàn ông và phụ nữ, không bị sức hấp dẫn này của anh làm cho mê hoặc. Tề Tễ có thể không quan tâm. Anh đi trước mặt cậu, cả cơ thể trần truồng không lấy một mảnh vải che thân, Tề Tễ vẫn không nhìn anh, hoàn toàn tập trung vào công việc cậu đang làm. Tắm xong, anh nằm trên giường, anh kéo cậu lên và nghịch những lọn tóc, rồi cởi quần áo ngay trước mắt cậu, hoặc Tề Tễ sẽ đỏ mặt, hoặc sau đó cũng phải ôm hôn...nhưng cậu không làm gì cả, người đàn ông này, là thẳng?

Khuynh hướng tình dục của Hồ Uý có thể áp dụng khẩu hiệu: bất cứ điều gì cũng có thể. Anh không được chọn. Vấn đề là nam hay nữ đều có thể thoả mãn. Anh thiếu những mục tiêu cụ thể, những người phụ nữ luôn đem đến sự ràng buộc rối ren. Trong vòng tròn ái tình đó, là tất cả sự ngu dốt mê muội, giống như không hề suy nghĩ , cứ thế mà lao vào. Sau đó, anh chọn nhiều đàn ông hơn, vì điên dại, vì có thể không cần trách nhiệm, tốt, và giữa đàn ông với đàn ông, dễ dàng hiểu nhau hơn, một người đàn ông không phải lúc nào cũng ràng buộc đến chết.

Nhưng với Tề Tễ, điều này...

Theo Hồ Uý quan sát, Tề Tễ là một người đàn ông duy nhất an toàn. Nhìn vào công việc của cậu thực hiện - dịch chép sử. Đó là một công việc nhàm chán, làm thế nào để duy trì và cái cách tiêu thụ các tế bào não. Cậu ta tiến từng bước một và tận tâm, 29 tuổi vẫn còn độc thân và công việc có thể trì hoãn. Có lẽ khoảng thời gian sau này cũng tương tự như vậy, với một công việc chuyên môn, và kết thúc bởi một cuộc hôn nhân. Không có gió, không có sóng, thoải mái tự tại.

Nhưng tại sao cậu lại đọc những mong muốn trong đôi mắt anh? Tại sao không chọn đi qua mà dừng lại bắt chuyện với anh? Tại sao đưa anh về nhà cậu sống? Tại sao lại chấp nhận một kẻ vô dụng như anh? Là trách nhiệm xã hội?

Hồ Uý rất bối rối.

Dẫu vậy, dù có là nhầm lẫn, Hồ Uý cũng không cảm thấy ngại ngùng. Một tuần sống ở nhà Tề Tễ, là khoảng thời gian anh thoải mái nhất. Một ngày, có thể làm gì tuỳ ý, không cần phải suy nghĩ. Mỗi khi họ đi mua thức ăn, chờ đợi cậu trở lại, anh lại ghi nhớ trong lòng.

Những ký ức về người cha trong Hồ Uý đã bắt đầu mờ đi. Khi anh 14 tuổi, cha anh qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Họ đã sống với nhau trong 14 năm qua, vốn dĩ quá nhiều kỷ niệm không thể xoá nhoà. Vậy mà, đối với Hồ Uý, ký ức đó lại ngày càng không rõ ràng. Những ký ức về cha anh đều luôn luôn xuất phát từ mẹ.

Năm Hồ Uý 8 tuổi, mẹ anh bỏ nhà ra đi. Trước khi đi, đã nấu một bữa ăn cho Hồ Uý. Bà hỏi ngon không? Hồ Uý trả lời, không ngon. Bà quyết định rời đi, cùng với một người đàn ông sẽ khen bà nấu ăn rất ngon. Nhiều năm sau đó, Hồ Uý luôn cảm thấy mẹ bị đẩy đi. Cho đến khi anh lớn, được mẹ kế kể lại: Cha của con là đầu bếp, về nhà thường không bao giờ nấu ăn. Nhưng ông thường tìm kiếm lỗi của người khác khi họ nấu. Hồ Uý hỏi, vì vậy mà mẹ rời đi? Mẹ kế trả lời, đúng, bà ấy đi rồi, bà ấy đã lựa chọn đúng, bà ấy muốn có một người chồng, sẽ khen ngợi và dành những lời hoa mỹ với những món ăn bà ấy nấu. Hồ Uý nói, nhưng mẹ con nấu ăn thật sự không được ngon. Mẹ kế cười. Sau đó, Hồ Uý hỏi mẹ kế, tại sao mẹ không đi? Mẹ kế nói, mẹ không quan tâm những điều đó, bố con kén chọn, mẹ sẽ cải thiện.

Hồ Uý có mối quan hệ rất tốt với mẹ kế. Bà ấy kết hôn khi chỉ mới 30 tuổi, và không có con. Bà coi Hồ Uý như con trai mình, chăm sóc rất tỉ mỉ. Sau đó, cha Hồ Uý qua đời, mẹ kế tái hôn với một điều kiện, phải đưa theo con trai của chồng cũ. Có lẽ vì điều này, mẹ kế trở thành goá bụa trong nhiều năm, và sau đó kết hôn với một người đàn ông tốt, ông ấy có thói quen uống hai ly rượu nhỏ mỗi ngày.

Hồ Uý quyết định rời khỏi nhà, một phần là tự nguyện, một phần là do sự hấp dẫn của Bắc Kinh. Anh đã trưởng thành hơn, và hiểu rõ, sống bên cạnh mẹ kế, là bất hạnh lớn nhất của bà. Anh để lại căn nhà. Từ ngày đó đến nay, Hồ Uý vẫn chưa trở về. Không có ai ở bên, anh tự hỏi biết liệu Bắc Kinh có dễ dàng để tồn tại. Hồ Uý dành rất nhiều thời gian cho mẹ kế, có thời gian cũng cho mẹ kế rất nhiều tiền. Bà rất hạnh phúc. Nhưng sau đó anh đã nói, mẹ kế tiếp tục dùng số tiền đó, mẹ vẫn ở đó, rất hạnh phúc. Rồi anh thất bại. Mọi thứ rời bỏ anh mà đi. Sự nghiệp, tiền bạc. Khi chỉ còn một vài xu trong túi, anh tìm đến bà. Bà không trách móc anh, bà nói, điều đó không quan trọng, cuộc đời của ai cũng đều có những lúc thăng trầm, còn có thể sống là vẫn còn tốt.

Mẹ ơi, ngày như thế nào có thể coi là nột ngày tốt lành?

Nhà bếp đã lau dọn gọn gàng và sạch sẽ, Hồ Uý rửa tay.

Ngả mình trên chiếc ghế sofa dài, nhìn đăm đăm lên trần nhà, Hồ Uý muốn chợp mắt một chút cho buổi trưa, nhưng không thể nào ngủ nổi.

"Này" anh duỗi dài người, để não được thảnh thơi. Hồ Uý quay lại nhìn Tề Tễ.

Tề Tễ vẫn đang bộn bề với công việc. Cậu hơi chau mày, nghĩ rằng dịch như vậy không phải là một từ vựng đúng, cậu mong đợi một bất ngờ.

"Tôi muốn đọc sách, cậu có thể giới thiệu cho tôi."

"Sách ư?"

"Ừm, thú vị."

"Anh muốn đọc loại sách gì?"

"Một cuốn vui vẻ nào đó."

"Tôi ở đây... Chỉ có sách về tất cả các khía cạnh lịch sử."

"Thật chán"

"À! Tôi có cuốn này cho anh!" Tề Tễ đứng dậy đi đến phía kệ sách, "Đây là một cuốn sách rất giá trị, mặc dù có vài chỗ hơi khó hiểu, nhưng...có rất nhiều điều sâu sắc về đời người."

"Ồ?"

Hồ Uý nhìn vào tiêu đề cuốn sách "Tìm" (1) của tác giả Lương Trạch.

Hồ Uý dành cả một buổi chiều, chăm chú đọc hết cuốn sách này.

Cuốn sách có đôi chỗ khó hiểu, nhưng đã truyền cho anh rất nhiều cảm hứng.

Hồ Uý chép lại hai câu ghi trong cuốn sách:

"Cuộc sống là một cuốn sách đầy đủ của những sai lầm, không có cơ hội để sửa đổi và phát hành lại. Vì vậy, hãy cứ tiếp tục để viết nó, ít nhất là bạn đã viết."

"Trong thế giới hỗn loạn này, ít nhất có một nơi mà bạn có thể kiểm soát, đó là, trái tim của bạn."

Hồ Uý trước đây hiếm khi đi học, anh đã không đọc nhiều sách, nhưng cuốn sách này... phải đọc.

•••
Chú thích:

(1) Tìm: Nguyên gốc là Tầm. Có thể nguyên tác của truyện sẽ gọi là Tầm. Giống như cuốn Manh của Lương Trạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei