Chương 5: Công việc mới - quản gia?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đã về rồi."

Hồ Uý mở cửa, Tiểu Thuần liền chạy đến bên chân anh quấn quýt. Nó toan đứng lên thì bị con chó Mãnh Nam chặn lại.

Tiểu Thuần khó chịu, cái đuôi nó rủ xuống, quay người bỏ đi.

"Tiểu Thuần..." Hồ Uý nhanh chóng dỗ dành. Con mèo này có một tật xấu là cực kỳ ghen tuông.

Hồ Uý kéo chiếc áo Tee trong khi đuổi theo Tiểu Thuần.

Tiểu Thuần cảm thấy nó lại được yêu thương, ngước lên nhìn Hồ Uý, hai chân trước vòng ôm chặt lấy chân anh. Hồ Uý dùng bàn tay lớn của mình nhấc Tiểu Thuần đặt lên cánh tay.

Ngày cuối cùng của tháng bảy, trời nóng đổ mồ hôi, Hồ Uý muốn chơi bóng, Tiểu Thuần cũng cảm thấy nóng. Cả hai vẫn còn bên cạnh nhau.

Mãnh Nam không thích mùa hè, nó luôn cảm thấy mệt mỏi với thứ thời tiết oi nóng sợ hãi này. Đối với nó, mùa thu chính là một ân huệ. Trước đây Tề Tễ thường chơi với Mãnh Nam, không cảm thấy điều gì bất thường. Bây giờ, có thêm Hồ Uý và Tiểu Thuần sống cùng, Mãnh Nam không thể giữ riêng cậu cho nó! Mãnh Nam nhìn Tề Tễ, mỗi ngày trước đây cậu đều chơi với nó, đôi mắt đượm buồn.

Do đó, con chó ngốc nghếch này trong trạng thái mất cân bằng tinh thần, nó thấy mình không còn là duy nhất, nó mở cửa, sủa lớn, như thét gào từng cơn giận.

Điều đó khiến Tề Tễ khó chịu, giờ làm việc của cậu đã bị gây phiền: Mãnh Nam làm ồn, Hồ Uý thì quấy rối, Tiểu Thuần thích nghịch giấy.

Tiểu Thuần là một bậc thầy về việc nghịch giấy, giấy vệ sinh được kéo dải khắp mọi nơi, Tề Tễ có thể nhìn thấy từ phòng tắm ngập trong giấy vệ sinh.

"Con chó ngu ngốc! Đi ra khỏi đây! Trong khi còn có thể vui vẻ chơi đùa."

Mãnh Nam mở to hết cỡ đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tề Tễ.

"Tránh ra đi! Tao không có ý ra ngoài để đánh mày đâu."

Mãnh Nam vẫn còn nguyên vẹn.

Hai ba phút nhìn chằm chằm như vậy đã qua, Mãnh Nam ngồi xổm xuống, cái đuôi lớn đập đập xuống đất tỏ vẻ bất mãn.

Mãnh Nam không rời khỏi chỗ đó, Hồ Uý đi vào cùng với Tiểu Thuần.

"Cậu đang bận sao?"

Con mèo Tiểu Thuần nép trong ngực của Hồ Uý, vẫn còn thấy khó chịu với Mãnh Nam.

"Anh đã đi chơi bóng?"

Tề Tễ nhìn vào chiếc quần của Hồ Uý, biết rằng anh đã đi chơi bóng. Lưng trần, mồ hôi, quần short, tất trắng.

"Ừm, nhưng trời quá nóng, tôi đi một lúc liền về ngay."

Khu phố của Tề Tễ đã rất cũ, cha cậu năm đó đã thuê căn nhà này. Hàng Hàng ở toà nhà bên cạnh. Ở tầng dưới có một sân bóng rổ. Đang là mùa hè, kỳ nghỉ của đám trẻ con, Hồ Uý nhìn thấy có một đội đang chơi bóng rổ, sau đó đã đi xuống chơi cùng. Tề Tễ từ cửa sổ phòng khách nhìn ra, thấy Hồ Uý giống như đứa trẻ.

"Ồ, trời nóng, tôi đi rửa."

"Đó là..." Hồ Uý không cắt rõ nghĩa để Tề Tễ hiểu được.

"Hả?" Tề Tễ hỏi, nó rõ ràng rằng cậu không thể trở lại làm việc ngay lúc này.

"Tôi muốn có một ít tiền"

Hồ Uý nhìn Tề Tễ.

"Không còn tiền để mua thức ăn?"

"Tôi muốn mua sữa tắm cho Tiểu Thuần, nó luôn phải sử dụng sản phẩm dành cho chó..."

"Ừ"

"Cũng muốn mua thêm một số đồ dùng tiện ích cho Tiểu Thuần, nó luôn luôn phải dùng đồ của Mãnh Nam."

Tề Tễ châm một điếu thuốc, không nói thêm gì, mở ngăn kéo, cậu lấy ra một phong bì.

Hồ Uý nhìn thấy rất nhiều tờ màu hồng.

"Đây" Tề Tễ đưa số tiền cho Hồ Uý.

"Tại sao lại đưa cho tôi nhiều như vậy?"

Hồ Uý cầm phong bì, cậu cảm thấy có khoảng hai ngàn nhân dân tệ, hoặc hơn thế.

"Chỗ tiền đó là dành cho anh...1500 tệ, phần còn lại để dành mua cho Tiểu Thuần sữa tắm và vật dụng cần thiết"

"Cho tôi? Tại sao không có lý do lại cho tôi tiền?"

"Cho...việc anh đã nấu nướng và làm sạch căn nhà này..."

"Chút việc vặt vãnh đó cũng được trả?"

"Công việc đó cũng rất khó khăn mà."

"Ồ"

"Sau một tháng anh sống ở đây, tôi đã thấy, anh gần như ở trong nhà cả ngày,...anh cũng có bạn bè, hãy ra ngoài chơi với họ, đừng mắc kẹt mãi ở nhà."

"Không, tôi không có bạn bè."

"..."

"Thật sự không có"

"Sau này, anh cũng cần tiền, đúng không?"

"Tôi nghĩ rằng cậu cần số tiền đó để chi tiêu, mua thực phẩm, 1500 tệ một tháng này, cậu đưa coi như tôi là quản gia?"

"Ít à?" Tề Tễ lúng túng gãi đầu gãi tai.

"Không, rất tốt mà, huh" Hồ Uý cất tiền vào túi, nhấc Tiểu Thuần lên.

1500 nhân dân tệ, Hồ Uý khẽ cười. Hoá ra anh là quản gia. Điều đó cũng tốt.

Anh có thể đi ra ngoài chơi với bạn bè.

Hồ Uý nhận được 1500 tệ trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, các đồ uống có thể không đủ. Hơn nữa, những người bạn, anh không bao giờ nghĩ rằng đã nói lời tạm biệt.

Hồ Uý đi tắm, thay quần áo, mở cửa tư lự suy nghĩ, Mãnh Nam vẫn còn nằm ngửa trên sàn nhà để ngủ.

"Ở gần đây có cửa hàng vật nuôi nào không?"

Câu hỏi của Hồ Uý khiến Tề Tễ ngẩn người. Làm như thế nào để nói không đây? Hàng Hàng có một cửa hàng ở phố Yên Đại Tà, nhưng...

Hồ Uý đã ở đây được gần một tháng, vài lần cậu ghé qua nhà Hàng Hàng ăn bữa tối, sau đó Tề Tễ thưởng thức củ hộp sen con con. Tề Tễ không biết phải giải thích với Hàng Hàng như thế nào, đó chính là vấn đề quan trọng. Tề Tễ nghĩ rằng, nếu cậu nói với Hàng Hàng rằng cậu nhìn thấy Hồ Uý ở bên đường và mang về đây... Hàng Hàng chắc cảm thấy đầu của mình có vài vấn đề. Một tháng nay Mãnh Nam cũng không qua cửa hàng tắm rửa. Hồ Uý hai lần một tuần đã tắm cho Mãnh Nam ở nhà.

"Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy!"

"...Anh đi bộ rẽ trái qua một con hẻm, tới Phố Yên Đại Tà có một cửa hàng." Tề Tễ chỉ đường cho Hồ Uý, dù sao, anh cũng cần mua các đồ dùng cho con mèo. Cậu sợ mọi chuyện sẽ lộ?

"Vậy tôi đi đã"

"Ok"

"Hey, có cần mua gì cho Mãnh Nam không?"

"Không cần đâu, Mãnh Nam đủ rồi."

"Ừm"

"Anh đi đi"

"Cậu không đi cùng tôi à?"

"Ừm"

Chỗ này cũng không xa cửa hàng. Tề Tễ đảo mắt nhìn xung quanh, lộ rõ vẻ lo lắng. Cậu đi đến chỗ Hàng Hàng, cùng Hồ Uý? Cậu bỗng cảm thấy chếnh choáng như người say!

"Cậu không đi?"

"Không, tôi phải hoàn thành công việc đúng hạn."

"Ồ. Cậu muốn ăn gì cho bữa tối?"

"Tôi ăn theo anh"

"Vậy tôi đi."

Hồ Uý ra cửa, lúc này là ba giờ chiều, con đường heo hắt, không một bóng người. Thứ nhất, bây giờ đang trong giờ làm việc, thứ hai, mọi người tránh ra đường vì nắng nóng.

Hồ Uý đút tay vào túi quần, ngón tay chạm vào những tờ tiền màu hồng in hình chủ tịch Mao Trạch Đông, trong lồng ngực Hồ Uý, trái tim vẫn đang loạn nhịp. Phải sống dựa vào người khác để ăn tối. Anh suy nghĩ về vài thứ cần mua cho Tiểu Thuần trong một thời gian dài, hôm nay, thực tế, một tuần khủng khiếp - không biết làm thế nào để nói chuyện.

Hồ Uý hiếm khi đề nghị ai cho tiền, duy nhất chỉ có mẹ kế, nhưng cũng rất hi hữu. Giống với mọi người, Hồ Uý không phải là từ "vàng" hào phóng đã ném vào anh.

Tề Tễ, cậu ấy là một người thật đặc biệt.

Hồ Uý sống với Tề Tễ chưa đầy một tháng, cảm thấy cậu vô cùng sâu sắc.

Trên chiếc bàn gỗ màu cafe trong căn nhà của Tề Tễ, có một hộp nhỏ luôn luôn có tiền. Hồ Uý hàng ngày vẫn dùng chỗ tiền đó để mua thức ăn. Mọi thứ trong tủ lạnh bắt đầu nhiều hơn. Họ muốn đi siêu thị sắm những giỏ hàng, đồ trong siêu thị khá đắt đỏ, nhưng Tề Tễ luôn tán thành và chưa bao giờ phàn nàn gì.

Hồ Uý thường quan sát Tề Tễ. Anh cảm thấy ấn tượng, cậu giống như ẩn sĩ. Cậu không phải có rất nhiều tiền. Hầu hết thời gian cậu ấy đều có mặt ở thư viện, đọc các cuốn từ điển, ghi chép vài điều quan trọng vào mẩu giấy vụn và rời đi. Hiếm khi cậu đi đâu khác, trở về nhà trên tay luôn cầm theo vài cuốn sách.

Trước đây Hồ Uý gần như không bao giờ tiếp xúc với típ người giống Tề Tễ. Nhưng khi Hồ Uý sống cùng cậu, lại cảm thấy cực kỳ thoải mái. Vì vậy, nhiều năm, anh luôn luôn sống một mình, bạn bè của anh cũng giống như thời tiết, không bền. Càng hiểu Tề Tễ, Hồ Uý đột nhiên có cảm giác hơn cả một người anh em thông thường. Đó là thứ tình cảm rất đặc biệt, tĩnh lặng như hồ thu, lại vô cùng yên an.

Có những điều chẳng vì một lý do nào cả?

Đầu bếp? Quản gia.

Đến Yên Đại Tà, Hồ Uý nhìn thấy một cổng vòm lớn, phía trước căn nhà giống như vừa được cải tạo. Một dòng gồm bốn chữ: Phố Yên Đại Tà

Hồ Uý đi một loạt quanh các cửa hàng, ngó nghiêng xem ở nơi đây bán những gì.

Cửa hàng thú cưng rất đẹp. Trên một cánh cửa đóng đinh tấm biển: Số 10 phố Yên Đại Tà.

Địa chỉ này...kiểu nhân vật đơn giản.

Đó là một căn nhà nhỏ, cạnh hành lang có một chiếc bàn và ghế sắt. Phủ lên cửa hàng là cây cổ thụ với những tán lớn, như cánh tay khổng lồ che đi ánh mắt trời gắt nắng. Không khí rất tốt.

Bên trong cửa hàng, không gian rộng rãi và tươi sáng được sắp xếp gọn gàng khoa học. Có một người đàn ông ngồi phía trong quầy tính tiền, đang gõ máy tính tanh tách.

Lương Trạch nghe tiếng chuông gió ở cửa reo, nhưng không muốn ngưng việc đang làm nên đã không nhìn lên. Bây giờ, cậu dừng lại một lúc, ngước lên nhìn.

Lương Trạch vô cùng ngạc nhiên, cậu buột miệng cảm thán: mẹ ơi! Từ đâu đã xuất hiện một chàng trai như vậy? Anh ta còn đẹp trai hơn cả chủ cửa hàng! Được...cậu nói xin chào, sao anh ta lại để tóc dài đến thế?

"Tôi muốn mua một ít đồ chơi cho mèo và sữa tắm." Hồ Uý đi bộ xung quanh ngắm nghía các kệ, rồi dừng lại nhìn Lương Trạch.

Một người đàn ông trẻ trung, khi anh ta cười để lộ hàm răng trắng!

"Ồ, có, có!"

Lương Trạch rời bàn thanh toán đến các kệ để đồ. Hàng Hàng đang đi giao hàng, để lại cậu một mình trông cửa hàng.

"Có chuột nhỏ bằng da, chuột gai, gậy cho mèo, bóng và một vài tấm khung cho mèo nhỏ leo trèo!" Lương Trạch hồ hởi giới thiệu.

"Chuột da và chuột gai khác nhau như thế nào?" Hồ Uý hỏi.

Lương Trạch suy nghĩ một lúc, vấn đề này thật sự khó với cậu.

"Điều đó phụ thuộc vào sở thích củap con mèo của anh."

"Tôi muốn mua đồ cho một con mèo nhà?"

"Làm thế nào anh có thể biết!" Lương Trạch phân loại. "Nó có răng hàm, được làm từ da thỏ, mùi của từng loại mèo cũng sẽ nhận ra."

"Ồ..." Hồ Uý gật đầu "Như là một."

"Anh nên mua hai cái, đó đều là những đồ chơi cần thiết. Anh sống gần đây? Anh cứ mua thử lần đầu tiên, thấy tốt lần tới lại đến."

"Không xa lắm."

"Anh thích chơi với con mèo? Muốn mua một cái gậy cho mèo!" Lương Trạch tiếp tục giới thiệu.

"Làm thế nào để chơi cái này?"

"Như này, lắc qua lắc lại."

"Mèo? Đuổi theo?"

"Đúng rồi!"

"Tiểu Thuần của tôi còn nhỏ, có lẽ nó không thích."

Lương Trạch sụp đổ "Anh thật tuyệt! Làm thế nào anh biết con mèo của anh không thích gậy cho mèo?"

"Nó tinh thần yếu."

"Đó có thể là do anh nghĩ, con mèo rất lanh."

Rất lanh, Hồ Uý chết lặng.

"Tôi đã mua nó như thế nào, để làm gì?"

"Anh cầm lấy cái này, tôi sẽ lấy thêm cho anh một cái."

"...Tôi chỉ có một."

"Anh đã từng nuôi một con mèo nào trước đó?"

"Không, đây là lần đầu tiên."

Lương Trạch nhìn xung quanh, những người này thuộc về "khách hàng hàng đầu". Cậu nhớ đến lời của Hàng Hàng, cần phải từ từ và mạnh mẽ.

"Anh có thể mua thêm cho nó, để xem thứ gì thích hợp với con mèo, sau này cứ thế mua theo!"

Hồ Uý gật đầu. "Đó là một ý tưởng hay."

"Vâng, giá cũng không đắt, là hàng thông dụng."

"Oh, ok"

"Tôi muốn giới thiệu với anh một khung cho mèo leo núi."

"Cái gì?" Hồ Uý thắc mắc.

"Điều này, bạn có thể đến xem." Lương Trạch hướng dẫn Hồ Uý đi vào bên trong. "Con mèo này có thể được vui hơn ở nhà."

"Vì vậy, nhiều?"

"Có! Không gian rộng rãi, cũng như ngôi nhà nhỏ này có thể nghỉ ngơi!!"

"Nó giống như..."

"Có loại bình thường, sang trọng, rất sang trọng!"

"Có mất nhiều tiền?"

"Loại bình thường từ 300-500 tệ, tốt hơn khoảng 600-900 tệ!" Lương Trạch chỉ lên một ngôi nhà lớn "loại này rất sang trọng, đặc biệt giá 1200 tệ!"

"Ồ"

"Anh muốn mua loại nào cho con mèo? Loại tốt?"

"À, đó là loại tốt."

"Anh muốn mua loại có giá của nó là 600 tệ?"

Lương Trạch sau một hồi giới thiệu, Hồ Uý đã chi một lượng tiền kha khá.

"Nhà tôi không xa? Cửa hàng có giúp giao hàng?"

"Có thể giao hàng."

"Gần phố Yên Đại Tà."

"Thật tốt, anh hãy viết địa chỉ?"

"Cửa hàng sẽ gửi lại các sản phẩm anh mua theo địa chỉ."

Hồ Uý từ khi đi lạc đã cố gắng nhớ thật kỹ địa chỉ nhà, đó là nơi để sống. Lương Trạch đưa cho anh một cây bút và giấy, anh viết địa chỉ lên đó.

"Thực sự không xa! Tôi có một người bạn sống ở quận này.!"

"Haha, vậy tôi sẽ đợi bạn chuyển đồ đến."

"Ok!"

Lương Trạch đưa tay vẫy chào tạm biệt Hồ Uý, cậu phải ca ngợi anh ta, siêu cấp đẹp trai! Tiễn Hồ Uý ra cửa, Lương Trạch ngáp dài.

"Em đứng đó làm gì vậy?" Xe của Hàng Hàng đỗ vào sân sau, anh bước xuống và nhìn thấy Lương Trạch đang đứng ở sân trước.

"Anh Đẹp trai!"

Lương Trạch nói điều này khi Hồ Uý bước được vài bước ra khỏi cửa hàng. Hồ Uý quay lại nhìn và thấy người đàn ông vừa bán hàng cho anh. Hồ Uý cau mày. Anh nghĩ cậu ta gọi anh.

"Em đứng ở cửa làm gì vậy?"

"Em nói với anh, Hàng Hàng, em vừa làm được một việc lớn." Lương Trạch vui mừng khôn xiết.

"Ồ?"

"Một người đàn ông đến mua đồ dùng cho mèo, em đã bán được hơn 700 tệ."

"Vâng, vâng?" Hàng Hàng cười, xoa đầu Lương Trạch.

"Em đã giới thiệu, đủ hấp dẫn để anh ta mua. Anh ta không muốn mua một que đồ chơi cho mèo, anh không thích giữ cái que để trêu đùa cùng con mèo."

"...Con mèo..."

"Bằng cách nào để chơi?"

"Phục vụ mèo."

"Anh ta để lại địa chỉ để giao hàng? Anh có thể đi?"

Hàng Hàng đi qua để xem địa chỉ...

"Đây chẳng phải là địa chỉ nhà của Tề Tễ sao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei