Chương 6: Đậu hũ yếu mềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng hồ chuyển qua hơn bảy giờ, Hồ Uý bắt đầu sửa soạn chuẩn bị nấu bữa tối. Ngoài trời cái nóng vẫn chưa dịu đi chút nào. Anh sợ rằng sẽ không thể vào bếp, nhưng tới cuối vẫn hoàn thành.

Hôm nay, bữa cơm có bốn món ăn và súp. Vẫn là mỗi người một phần lớn.

Bây giờ đã gần tám giờ, nồi thịt bò thăn hầm vẫn đang đặt trên bếp, nên nhừ hơn một chút thì rất ngon. Hồ Uý đeo găng tay mở nắp nồi hầm, thả cà chua vào. Điện thoại rung lên.

Anh nhìn vào màn hình: chị Phong (1)

Hồ Uý nhìn đăm đăm vào số điện thoại, mặc kệ hay di chuyển ngón tay để nghe.

Tôi xin lỗi, anh thay vào đó gọi đến trung tâm.

Hồ Uý thái nguyên liệu, món ăn hôm nay được nấu chín bằng hơi nước. Không biết do nhiệt độ nồi hơi trên bếp, hay chỉ cần theo dõi thời gian.

Anh rửa chùm nho, lỡ tay vặn vòi quá lớn làm nước bắn hết vào áo Tee.

Hồ Uý lẩm nhẩm vài từ chửi thề trong miệng, tiếp tục rửa nho, rồi cởi chiếc áo Tee ném vào máy giặt.

Tề Tễ xong việc, cậu duỗi dài tay, vai hơi đau.

Chiều nay Hàng Hàng gọi cho cậu một cuộc điện thoại, đã quên mất không nói nội dung quan trọng, Hàng Hàng hỏi sao máy không toả nhiệt, nó không chạy, cậu đi đến thư viện mỗi ngày nên không mấy để ý... Tề Tễ thường gây ra phiền nhiễu, cậu cảm ơn Hàng Hàng đã lo lắng. Cậu nói với Hàng Hàng không phải lo, nhưng vô ích, bệnh nhân của họ một vài lần đã không được chăm sóc, cuối cùng Hàng Hàng vẫn đến...và đã để lại dòng nhắn: nhà mùi hôi gần chết.

"Nho" Hồ Uý sắp rời khỏi bếp "Ăn một quả rất ngọt, ăn trước bữa tối một lúc."

Tề Tễ không hề để ý đến chùm nho, cậu nhìn chằm chằm vào ngực của Hồ Uý. Nhỏ, tròn, trắng và hấp dẫn.

Lãng phí! Nóng...những điều hiện lên trong đầu...cậu đang nghĩ tới cái gì đây. Cậu cảm thấy xấu hổ!

"Hey, cậu đã phân tâm cả một ngày dài? Cậu đi bộ và bị ngã xuống ư?" Hồ Uý vừa hỏi, vừa đặt rổ nho lên bàn ăn.

Tề Tễ vẫn nhìn chằm chằm vào "nho"

Hồ Uý ra khỏi nhà bếp, đặt bát nho trên ghế sofa, để gió phả vào mặt, tay cầm lên một chùm.

Tề Tễ di chuyển ánh nhìn đến đôi môi của Hồ Uý. Đôi môi khẽ mở ra, khép lại, mở ra rồi khép lại. Thỉnh thoảng thoáng thấy lưỡi đẩy qua lại khéo léo.

"Cậu thật ngờ nghệch? Thực sự ngưỡng mộ cậu, có thể cả ngày dài ở trên thư viện, nhìn chằm chằm vào những cuốn sách. Nho!" Hồ Uý ném cho Mãnh Nam một trái nho, sau đó vài trái cho Tiểu Thuần. "Tối nay tôi làm món thịt thăn bò, hầm với cà chua, nên tương đối nhẹ nhàng. Cậu bị thương như vậy sẽ dễ chán ăn."

"Ừ, có ham muốn ái dục." Tề Tề nói.

"Cậu nói gì cơ?" Hồ Uý ngạc nhiên hỏi.

Tề Tễ nghe thấy Hồ Uý hỏi liền suy nghĩ.

"Cậu vừa nói gì vậy?" Hồ Uý vẫn chưa thể tin vào tai mình, Tề Tễ nói - quan hệ tình dục?

"Sao, tôi vừa nói gì sao?" Bởi vì nó được nói ra từ vô thức, nên Tề Tễ không biết cậu vừa nói gì.

"Cậu vừa nói có ham muốn ái dục"

Hồ Uý nói vừa dứt câu, gương mặt Tề Tễ đã đỏ ửng đến tận hai bên tai.

"Cậu muốn quan hệ tình dục?" Hồ Uý ăn nho, thêm vài câu trêu chọc Tề Tễ, gương mặt cậu ấy lại thêm đỏ.

Tề Tễ ngượng nghịu cúi đầu, đi đến vòi nước, vờ như không nghe thấy.

"Hãy nghĩ về nho, tôi sẽ tiếp tục nấu ăn." Hồ Uý thấy điều này không buồn cười. Da mặt cậu ấy thật mỏng. Anh với cửa sổ lấy một cuộc giấy, nước bị rỉ ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân Hồ Uý, chắc chắn rằng anh đã đi vào, Tề Tễ mới dám ngẩng đầu lên. Gương mặt nóng bừng giống như một cơn sốt.

Tại sao lại là quan hệ tình dục?

Đúng.

Suy nghĩ đến P? (Penis) (2)

29 tuổi...vẫn là một trinh nam?.

Mãnh Nam đứng lên, nó đi quanh phòng khách 2 lần, thay đổi chiều đi thêm một lần nữa.

Tề Tễ rót một ly nước đá đầy, uống một hơi thật sâu và ngồi xuống ghế sofa. Cậu châm lửa, gạt tàn đựng đầy vỏ nho, sau đó nhìn vào bát nho bên cạnh. Miệng cậu không kiểm soát được cứ lầm rầm câu thần chú: Ăn không bỏ vỏ nho, không ăn nho bỏ vỏ...

Cậu đọc nhiều đến mức gần như đốt cháy một nửa bộ não.

Cậu khẳng định rằng điều này chỉ xảy ra với riêng Hồ Uý...gương mặt cậu nóng như thiêu.

Hút hết hai điếu thuốc, Tề Tễ vẫn còn cảm thấy trái tim mình đập rất mạnh. Cậu đi vào phòng đọc tìm một cuốn sách để quên đi điều vừa xảy ra - Thúc bổn hoa (nỗi buồn và niềm vui trong cuộc sống).

Những con chữ cứ nhảy múa, vẫn là những từ ngữ ấy, nhưng cậu không thể nạp được vào đầu.

Hồ Uý từ ngoài gọi vọng vào "Tề Tễ, mau ra rửa tay ăn cơm!"

Hồ Uý bày đồ ăn ra bàn, trán ướt đẫm mồ hôi. Quần short gần như dính chặt vào hai chân.

"Cậu rửa tay sạch đi, cho mát mẻ rồi sau đó vào ăn đồ tôi nấu."

"Tôi cảm thấy hơi mệt."

Tề Tễ chồng bát lên, hai bát cơm cho Mãnh Nam và Tiểu Thuần. Hồ Uý đã cắt một vài miếng thịt bò, trộn với cá cho Tiểu Thuần. Điều hoà không khí hạ xuống nhiều lần, khói thi thoảng toả ra điểm vài cái. Chuông cửa reo.

"Hey, anh nói rằng địa chỉ này có thể sai được không?" Lương Trạch đang xách một đống đồ cho mèo, nhìn Hàng Hàng. "Anh không nhầm sản phẩm đóng hộp cho chó?"

"Không thể nào. Sự nhầm lẫn có thể xảy ra? Là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Đúng." Hàng Hàng liếc nhìn Lương Trạch, tiếp tục nhấn chuông cửa. "Anh ta nói chiều nay giao hàng đến địa chỉ này, em cảm thấy hoảng loạn như thể đã gặp ma."

"Bóng ma? Một người nào đó, em thấy giống một con ma?"

Hàng Hàng cảm thấy bất lực.

Tề Tễ mở màn hình an ninh, nhìn thấy rõ Hàng Hàng và Lương Trạch đang đứng bên ngoài. Hai bàn tay họ đang xách rất nhiều đồ... Cậu hối hận đã chỉ đường đến phố Đại Yên Tà cho Hồ Uý.

Hồ Uý mang thức ăn trở lại, Tề Tễ đã nghĩ rằng Hồ Uý không thể tìm thấy cửa hàng thú cưng của Hàng Hàng, họ đến giao hàng.

Không có, họ đang giao hàng để làm gì?Ban chiều Hàng Hàng cũng gọi cho cậu một cuộc điện thoại!

Điều này...

"Mở cửa đi, nóng quá!" Hàng Hàng nhìn Tề Tễ. Trong ba mươi năm, với sự hiểu biết của mình - người đàn ông này - không có điều gì là anh không biết!

Được rồi, ngôi nhà này là một đại gia đình.

Meo meo, gâu gâu, chó mèo đua nhau lên tiếng.

Tề Tễ mở cửa, anh bạn...

Vào đi.

Cậu hoàn toàn lo lắng như ra chiến trường - sống mà như chết.

"Quào, một bàn đầy thức ăn!" Lương Trạch bước vào đầu tiên đã nhìn thấy bàn ăn. Cậu đặt tất cả mọi thứ xuống, bước đến. "Thật tuyệt vời!"

"Cất đồ lên kệ đi." Hàng Hàng chịu thua, đứa trẻ này...

"Oh...ừ" Lương Trạch tháo giày, đặt các hộp vật dụng và khung leo cho mèo, "chúng ta đi ra ngoài ăn?"

Hàng Hàng lau mồ hôi.

"Trời nóng lắm." Tề Tễ nói.

"Hàng Hàng, hai người muốn uống nước?" Tề Tễ hỏi.

"Làm thế nào mà hai cậu lại giao hàng đến đây vậy." Tề Tễ tiếp tục nói.

"Ăn gì? Không phải không?" Tề Tễ nói.

"Chủ nhật nên xe bus rất đông." Tề Tễ nói.

"Nước đã tăng lên." Tề Tễ nói.

"Hàng Hàng, áo của cậu hôm nay thật đẹp." Tề Tễ nói.

Cậu nói như một cái mánh đánh chữ - liên tục, không ngừng.

"Cậu muốn hỏi điều gì, về anh ta?" Tề Tễ bỏ lửng.

"Cậu nói anh ta." Hàng Hàng có cảm giác như ngày hôm nay Tề Tễ đang hoá điên, gộp lại tất cả thời gian trong quá khứ.

Tề Tễ lúng túng gãi đầu, Lương Trạch.

Lương Trạch không cảm thấy không khí kỳ lạ ngày hôm nay. "Mãnh Nam, hộp này." Hàng Hàng đợi Tề Tễ tổ chức những mẩu ngôn ngữ vụn như chiếc bánh mì vỡ. Mãnh Nam mất một lúc mới có thể mở nắp hộp.

Hàng Hàng gặp Mãnh Nam liền rất vui - giống như cuối cùng cũng gặp được ai đó yêu mình.

"Điều này, thật ra,...với những..."

"Mở cửa vào mùa xuân?" Hàng Hàng nhìn lên.

"Ừ"

"Hãy cho tớ một ít thời gian.!"

Tề Tễ biết rằng không có cách nào để giấu nữa, cậu sử dụng những từ ngữ rất đơn giản, nói về mối quan hệ giữa cậu và Hồ Uý, gặp nhau, quen nhau, quá trình và kết quả.

Lương Trạch nhìn sang một bên để đồ chơi với khung leo núi của mèo, chỉ nghe loáng thoáng một vài câu: "Oh anh ấy, tớ chi cho anh ta mỗi tháng 2000 tệ để anh ấy mua thực phẩm, nấu ăn?"

"Tớ sẽ chi 4000 tệ" Hàng Hàng nói với Tề Tễ. "Người tị nạn đến làm?"

Dường như cậu không muốn trả lời Hàng Hàng về vấn đề này. Đúng lúc này thì Hồ Uý từ phòng tắm bước ra.

Điều tệ hại nhất trên đời xảy đến: Khoả thân.

Hồ Uý vẫn không thay đổi chịu mang quần áo vào nhà tắm, anh có thói quen là tắm xong cứ vậy trần truồng chạy vào phòng ngủ để thay đồ.

Tất cả đều đã thấy, ba con người, ba cặp mắt.

Hồ Uý không quan tâm mọi người đang nhìn, họ chưa bao giờ khoả thân? Ai sợ nhìn?

Anh không nhận được một lời cảnh báo nào trước. Nói "xin chào" và sau đó chạy nhanh vào phòng ngủ.

Lương Trạch ồ lên: Cơ thể thật đẹp.

Hàng Hàng:...

Tề Tễ:...?

"Giao hàng phải không?" Hồ Uý đi ra, đã mặc một chiếc quần short cotton, để trần đến thắt lưng. "Khó khăn."

Tề Tễ đứng lên, chỉ vào hai người giao hàng và giới thiệu. "Đó là bạn bè của tôi, Hàng Hàng, bạn của cậu ấy, Lương Trạch."

"Ồ mọi người quen nhau à." Hồ Uý vuốt tóc của mình.

"Ừ, đều quen nhau! Không biết anh ở cùng với Tề Tễ! Hai người đang yêu nhau!"

"Hả" Hồ Uý ngây người.

"Anh đẹp trai, chúc anh buổi tối tốt lành."

Hàng Hàng nghiêng đầu nhìn Lương Trạch, anh cũng muốn nghe những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.

"Câu ấy thường không nhút nhát với người lạ." Hàng Hàng đặt tay lên vai Lương Trạch. "Cậu ấy là người vui vẻ!"

Hồ Uý nhìn, cả hai...

Hàng Hàng cố gắng để lấy lại tinh thần, nhìn lên Hồ Uý. "Làm thế nào mà anh lại sống cùng Tề Tễ, đây là Lương Trạch, bạn trai tôi." Hàng Hàng đứng dậy. Người đàn ông này, anh ta khá cao, hơn anh 5 cm. Nhưng điều đó không khiến anh lo lắng. Xung quang đều là người thân quen.

"Oh oh oh...rất vui được gặp anh. Tôi là Hồ Uý, bạn thuê nhà của Tề Tễ."

Hồ Uý mở rộng bàn tay của mình. Rất bình tĩnh.

"Cái gì, ăn tối cùng nhau." Tề Tễ đi đến bàn, cậu ngửi thấy mùi khói. Hàng Hàng tại sao lại giới thiệu rõ ràng như vậy! Tại sao không đơn giản hơn!

Hồ Uý không nói chuyện thêm, và đi vào nhà bếp, lửa đang cháy, hai món ăn còn trên bếp. Thêm hai phần ăn nữa.

"Anh đã nấu sao?" Lương Trạch trước tiên ngồi ở cạnh bàn ăn. "Nhiều món như vậy để làm gì?"

"...Cậu..có thể ăn." Tễ Tễ lau mồ hôi trên trán.

Tất cả chúng ta đều có kiến thức sâu về một lĩnh vực. Hồ Uý biết Lương Trạch là tác giả của cuốn "Tìm", nên dành rất nhiều lời khen ngợi, nói một câu: Bạn bè của Tề Tễ thật sự toàn người trí thức, làm tổn thương Hàng Hàng. Hàng Hàng cho rằng điều này có chút mỉa mai, anh không phải một học giả. Anh là bác sĩ thú y.

Hàng Hàng luôn luôn có hào cảm với bất cứ ai cậu tiếp xúc, ngoại trừ...

Hàng Hàng không thích Hồ Uý, không có ấn tượng tốt ở lần gặp mặt đầu tiên. Anh ta không có gì hợp với sở thích của anh, nhưng anh biết rằng khó để thay đổi suy nghĩ của Tề Tễ.

Hàng Hàng đến, điều này có nghĩa là, Tề Tễ, họ biết khá nhiều về nhau.

Họ đã quen nhau rất nhiều năm, anh đã quen với việc chăm sóc dành cho Tề Tễ. Hàng Hàng dễ dàng để nhận thức được, anh cảm thấy một người đàn ông chín chắn, sẽ phù hợp hơn với Tề Tễ.

"Oh, trong nhà, cậu luôn trần truồng đi bộ như vậy?" Lương Trạch tò mò, Hồ Uý đang nấu chín thức ăn.

"À, chúng tôi đã quen với điều đó, quần áo cũng dễ dàng." Thực sự, Hồ Uý không muốn trả lời câu hỏi về vấn đề đó, nhưng không may, Lương Trạch đã hỏi. Anh không để ý đến những người nhìn thấy.

"Với phụ nữ cũng? Nude sao?" Lương Trạch cầm đũa gắp thức ăn, tiếp tục hỏi.

"Bạn đã thấy sao?" Hồ Uý biết đây là Lương Trạch, nhưng anh thấy Hàng Hàng. Anh ta nhìn vào anh, điều đó làm anh khó chịu, cảm giác rằng anh ta thấy anh nhìn... Không thể nói, là để làm anh khó chịu.

Dưới gầm bàn, bốn chân cùng phản ứng. Hàng Hàng đá nhẹ vào Lương Trach, Tề Tễ đá vào chân Hồ Uý.

Hàng Hàng và Lương Trạch ăn xong đứng dậy, Hồ Uý lau bàn và dọn dẹp bát đĩa, Tề Tễ giữ Mãnh Nam để đi dạo.

Lương Trạch đi trước, cùng với Mãnh Nam chạy theo sau, cậu ném một quả bóng, con chó Mãnh Nam nhảy lên bắt.

Hàng Hàng đi phía sau cùng với Tề Tễ, bầu không khí u ám.

"Hàng Hàng...cậu không giận?" Tề Tễ hít một hơi thuốc lá, ngập ngừng hỏi.

"Tớ không." Hàng Hàng trả lời ngắn gọn.

"...Anh ấy là một người rất tốt...không giống như những gì cậu nghĩ đâu..."

"Tớ nghĩ anh ta không phải để dành cho cậu, ngoại trừ điều đó ra tớ không có ý kiến gì."

"...Cậu có muốn nói anh ấy giống như đứa trẻ...làm thế nào để biết một người...sẽ yêu một người...đàn ông."

"Điều cậu hỏi thực sự là vấn đề nghiêm trọng! Cần họ thừa nhận." Hàng Hàng chết lặng.

"..."

"Tớ không muốn can thiệp vào bất cứ điều gì, không muốn cậu sẽ nhanh chán, tớ chỉ muốn như một người bạn, mang đến cho cậu điều tốt đẹp."

"Ừm" Tề Tễ nên biết điều đó.

"Cậu có biết gì về gia đình anh ta không?"

"Không, tớ đã không hỏi."

"...Gia đình của anh ta, cậu không hỏi gì?"

"Có, hỏi tên và tuổi."

"..."

"Tớ không nuốn hỏi bất cứ điều gì khác, vì tớ nghĩ anh ấy không muốn nói."

Cậu đã biết Hồ Uý được gần một tháng, nhưng chưa hiểu được bao nhiêu về con người anh. Anh ấy rất tươi sáng, nhưng anh ấy ít đề cập đến các vấn đề trong quá khứ. Như thể anh đã không làm gì trong quá khứ.

"Cậu này..." Hàng Hàng khoác vai Tề Tễ "Hãy để tớ cho cậu biết cái gì là tốt đẹp."

"Ồ"

"Tớ sẽ khiến cậu cười."

"Gần đây, cậu và Lương Trạch đang tiến triển khá tốt nhỉ?"

"Rất tốt, vẫn còn tám lần một ngày."

"Hahaha...cậu nói thế không sợ người yêu tức giận, nhưng cũng có chút hẹp hòi."

"Cậu có thấy lương tâm tội lỗi không?" Tề Tễ tiếp tục hỏi.

"Mặc dù Lương Trạch suy nghĩ rất ngốc nghếch, nhưng rất tốt. Tớ cảm thấy mọi chuyện sẽ tốt đẹp."

"Ừm, chắc chắn rồi."

"Oh" ra đến ngoài sân, Hàng Hàng nói với Tề Tễ một câu: "Ai cũng có cảm giác riêng, không nên bận tâm quá nhiều hoạt động của họ, đi ra ngoài, hầu hết thời gian...buồn cũng là cảm xúc của riêng họ."

Tề Tễ gật đầu "Tớ biết trông tớ như thế nào. Giống như cóc ăn thịt thiên nga."

"Cậu tại sao lại hạ thấp lòng tự trọng!"

"Oh..."

"Hai người nói gì mà thì thầm vậy!" Lương Trạch với Mãnh Nam chạy đến, đưa sợi dây cho Tề Tễ.

"Không có gì" Hàng Hàng mỉm cười.

"Mà chúng tớ đi đây."

"Ừ, đi đường cẩn thận." Tề Tễ vẫy tay.

"Không có gì là gì?" Lương Trạch hỏi.

"Anh nói rằng một ngày vẫn tám lần, có hơn 5 tấn gạo."

"..."

Tề Tề dắt con chó đi bộ ở tầng trên, phòng khách đã được làm sạch. Hồ Uý đang ngồi trước TV xem đĩa DVD. Lương Trạch thời gian qua đã để đây - (Ten). Một bộ phim hài hước về Mười Điều Răn.

Mãnh Nam đi đến trước cửa để uống nước, Tề Tễ ngồi xuống bên cạnh Hồ Uý.

Hồ Uý hút thuốc lá, lặng yên không nói.

Tề Tễ dựa vào ghế sofa, xem lại bộ phim một lần nữa.

"Họ có thể tốt với nhau trong bao lâu?"

Tề Tễ đang không để tâm vào bộ phim, bất chợt Hồ Uý nói ra câu này.

"Ừ"

"Có vẻ rất hạnh phúc"

"Oh, oh..."

"Cậu nói, niềm vui của một người, có thể ở lại trong bao lâu?"

"..."

"Hmm"

"Hồ Uý"

"Sao?"

"Anh...giống như nam giới và thích...phụ nữ?"

"Vấn đề này cậu đã dự tính mất bao lâu để hỏi?"

•••

Chú thích:

(1): nguyên tác là 芬姐: Phân tả - Chị Phân (từ phân còn có thể là Bân) - dịch nghĩa anh là Fen nên mình để tên là chị Phong ^^

(2): nguyên tác viết tắt là P: tiếng anh là Penis - Dương vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei