Chương 40: Hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong mắt mọi người thì việc yêu hai lần với cùng một người là một điều kỳ lạ. Biệt ly rồi lại quay trở về. Hàng Hàng không thể nghĩ ra. Chuyện tình của Hồ Úy và Tề Tễ vượt qua khả năng suy nghĩ của cậu. Hàng Hàng không hiểu, nhưng không phản đối. Trái lại, cảm thấy nhẹ nhõm. Tề Tễ mấy ngày trước còn ủ rủ, mấy hôm nay tinh thần liền phấn chấn vui vẻ, từ sáng đến tối đều vui cười hớn hở. Cậu đưa Mãnh Nam đến tắm rửa đều phải tìm lấy Lương Trạch tán ngẫu một hồi. Hồ Úy thi thoảng sẽ đến vào buổi tối, mua thức ăn hoặc đồ chơi cho mèo. Điều thứ hai khiến Hàng Hàng kinh ngạc là Hồ Úy tự thuê nhà riêng. Ngay ở Tháp Trống, cách chỗ Tề Tễ ở 10 phút đi bộ.

Hàng Hàng sau khi quan sát hai người bọn họ hơn ba tháng, không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa. Tháng ngày một người làm việc, một người chờ đợi.

Mùa hè nhanh chóng phủ lên thành phố, bầu trời trở nên vô cùng nóng, Hàng Hàng ngồi ở phía trong quầy thu tiền, tay chống cằm lười biếng nhìn ra ngoài cửa. Hơn ba giờ. Khách cũng không nhiều. Bên ngoài một chút gió cũng không có, những tán lá cây rậm rạp trước cửa cửa hàng thú cưng không hề động đậy. Một cây khác ở góc hành lang màu trắng, lá xanh biếc  rất bắt mắt. Chiếc bàn sắt hơi ngà ngà màu dưới cây dù nặng, dày, thâm trầm.

Tề Tễ cùng Mãnh Nam đi vào, Hàng Hàng đang buồn chán liền bị quấy rầy. Nhân viên cửa hàng thấy Tề Tễ cùng Mãnh Nam đi vào nhẹ nhàng tiếp đón. Hai người hàn huyên vài câu, Tề Tễ bỏ ý định lên tầng gọi Hàng Hàng xuống. Chỉ nói cũng không đợi quá lâu, chờ anh một chút. Mỗi tuần hai lần, Tề Tễ đều cố định đưa Mãnh Nam đến đây tắm rửa.

Máy lạnh thiếu chút hơi mát, vào lúc này gió thổi ra cũng không quá mạnh. Nhưng Tề Tễ cũng không thấy nóng, cậu cầm cuốn tạp chí trên kệ xem. Hàng Hàng đặt một vài cuốn tạp trí trong cửa hàng. Chủ yếu liên quan đến vật nuôi. Tề Tễ chọn tới chọn lui, lấy ra một cuốn vật nuôi. Trên trang bìa là một cô gái xinh đẹp ôm một chú chó lớn cười như hoa.

Tề Tễ nhìn trang bìa, bất giác cười theo nụ cười của cô gái.

Quay lại từ đầu, yêu Hồ Uý lần thứ hai đã được ba tháng, Tề Tễ tìm thấy giấc mơ...Lãng mạn. Bởi vì hai người không còn ở cùng, công việc của Hồ Úy cũng rất bận rộn, vì lẽ đó có thể gặp nhau đều đặc biệt quý trọng. Cũng bởi vì quý trọng, nên luôn muốn lên thật nhiều kế hoạch, không giống như trước đây ở một chỗ đều có thể giản dị. Hẹn hò là điều cũng không thể thiếu, mỗi lần gặp cũng không giống nhau, mỗi người đều dành cho người kia một bất ngờ. Ngay cả khi một trong hai người không ra khỏi nhà vào chủ nhật, Tề Tễ cũng cảm thấy lãng mạn, hai người cùng ở nhà ăn cơm, thảng hoặc nằm lì trên giường, cũng có thể nằm trên ghế sofa, một tay nắm chặt tay Hồ Úy, một tay giữ sách trên đùi. Thỉnh thoảng Tề Tễ cũng đề cập đến việc Hồ Úy về ở đây cùng cậu. Sau đó không nói gì thêm. Cứ như thế này cũng không có gì không tốt. Hơn nữa càng ở bên anh lâu, cậu hiểu rõ, chuyện này cậu nói nhiều đến mấy, anh cũng không bao giờ mở miệng đáp lời. Hồ Úy chính là nói một không nói hai. Cậu nhắc tới, vừa phí công vô ích, lại còn khiến anh thêm giận. Cái được không đủ bù đắp cái mất. Vì vậy mọi sự đều theo anh, anh không đề cập tới cậu cũng không nhắc tới.

Những ngày này, Tề Tễ luôn luôn ở trong trạng thái vui vẻ, hoàn thành công việc đúng thời gian, cùng Hồ Úy rơi vào tình yêu. Khi Hồ Úy bận công việc, cậu còn có Hàng Hàng hoặc là Dịch Khả Phong. Cuộc sống dần ổn định lại, tâm cũng an tĩnh hơn. Bây giờ, nghĩ tới trước đây, liền cảm thấy dằn vặt. Chính cậu cũng muốn cười nhạo bản thân mình khi đó như một đứa trẻ. Dằn vặt kết thúc nhưng ký ức thì không thể phai nhòa. Cậu cố chấp níu lấy cánh tay anh, như thể nếu anh không chịu buông thì Hồ Úy cũng sẽ không rời. Nhưng Tề Tễ cũng không hối hận khoảng thời gian bọn họ rơi vào hoàn cảnh đó, cũng bởi vì mọi chuyện quá bi ai, bây giờ trước mắt là một bầu trời tươi sáng. Quá khứ không thể xóa bỏ, giống như trong quá khứ, Hồ Úy luôn tồn tại, giống như bọn họ đã từng làm tổn thương nhau sâu sắc, nhưng, bài học từ quá khứ đó giúp Tề Tễ biết trân trọng hiện tại. Không trải qua những điều như vậy, thì sẽ không có Hồ Úy của hôm nay. Không có sự tổn thương gây ra cho nhau, sẽ không thể biết được trong lòng nhau còn nhiều quyến luyến không thể buông bỏ. Mọi chuyện trên đời đều có hai mặt, cậu cần phải quan sát ở góc độ toàn diện.

Còn ví như, tình cảm của hai người bây giờ. Từ ngoài nhìn vào, giống như không thân mật bằng trước đây. Ngày trước mở cửa là thấy người đó, gần gũi ăn chung bữa cơm, sống chung dưới một ngôi nhà, ngẩng đầu nhìn thấy, cúi đầu sẽ gặp, mọi không gian đều của riêng họ. Thậm chí đến hít thở cũng đều chung một bầu không khí. Nhưng nhìn từ trái tim họ, lại là một cuộc sống khác, tuy rằng hai người sống cách nhau một đoạn đường, nhưng trong tâm lại rất gần nhau, chỉ cần một ánh mắt nhìn hay một cử chỉ nhỏ cũng làm động lòng đối phương, cũng dễ dàng nói chuyện với nhau hơn. Không có gì phải lảng tránh hoặc không thẳng thắn. Tề Tễ có thể tự nhiên nhắc tới Dịch Khả Phong, nói bọn họ đi đâu, nói chuyện gì. Cậu cũng sẻ chia với anh muốn làm bằng hữu cả đời với Dịch Khả Phong, không còn lo lắng về thái độ cùa Hồ Úy. Hồ Úy cũng nói về công việc của anh, về Ôn Tự Minh. Thậm chí, khi anh dọn ra ngoài, ông ta còn không nỡ. Bọn họ nói gì anh đều nói với cậu. Nghĩ đến cái gì cũng đều nói với nhau. Tỷ như, Tề Tễ uống thuốc cảm cúm, quay đầu nói với Hồ Úy, anh biết không em ngồi bên ngoài bồn cầu đếm không ít đi một viên con nhộng, lúc đó cảm thấy rất khinh bỉ chính mình, đã mất đi niềm tin. Ví dụ như, Hồ Úy thái rau, vừa rửa rau vừa nhìn Tề Tễ, vui cười hớn hở, hỏi cậu, em nói xem, tám hay mười năm nữa chúng ta sẽ như thế nào nhỉ? Ôn Tự Minh kết hôn nhiều năm như vậy, cuối cùng người yêu tức giận bỏ đi. Người yêu của ông ta cũng rất thú vị, nhìn thấy anh ở lại nhà của bọn họ, lại đem hành lý trở về, chỉ vào mặt Ôn Tự Minh nói, Ôn Tự Minh, tôi vẫn còn muốn đi cùng em. Hai chúng ta nhất định phải vui vẻ cùng nhau, em đừng nghĩ về cuộc sống mới, tôi không thoải mái thì em đừng mong thoải mái. Tôi cả đời bị em trói buộc, cha tôi với em đừng dây dưa nữa! Tề Tễ, em nói xem, người đàn ông đó chẳng phải rất linh? Nói chung, anh và cậu điều gì cũng nói, những câu chuyện là một phần cuộc sống của họ.

Tề Tễ đến bây giờ mới hiểu được, cậu và Hồ Úy bắt đầu không phải muộn mà là quá sớm. Bọn họ đã quên đi điều tốt đẹp nhất trong tình yêu -  thử thách trái tim. Bọn họ đều cố vẽ nên dáng dấp của một mối tình, cố tình đón nhận những vui sướng cùng hạnh phúc. Hạnh phúc là gì? Nó không phải đồ vật cố định. Giống như, một người nói, tôi đói, trong tay liền có nửa chiếc bánh nướng, lúc đó liền hạnh phúc. Bạn buồn đi vệ sinh, liền đi vào trước và chiếm được nhà về sinh, đó cũng là hạnh phúc. Nói một chút mỹ miều, hạnh phúc giống như nút áo sơ mi bị rơi xuống, bạn tìm khắp không thấy. Đến khi từ bỏ không tìm, nó lại từ dưới ghế sofa hiện ra. Hạnh phúc, đầu tiên, cần thuận theo tự nhiên.

"Sao hôm nay cậu đến sớm vậy?" Hàng Hàng từ trên tầng đi xuống, đẩy cửa liền nhìn thấy Tề Tễ đang lật cuốn tạp chí.

"Ừ, tối nay có hẹn cùng Hồ Úy, nên muốn đưa Mãnh nam đến sớm một chút." Tề Tễ đặt cuốn tạp chí xuống.

"Ừm."

"Cậu lại vất vả với nó, xuống đây hút với tớ một điếu thuốc."

"...Tớ thấy... vừa nhìn cậu liền nghĩ đến bầu không khí gì nhỉ?" Hàng Hàng cau mày, đi ra ngoài.

"Không ngừng, nhìn thấy cậu liền nghĩ đến hai chữ... Đại Tà."

"Cái gì?"

"Nhìn cậu tinh thần vui vẻ, buổi chiều nóng nực cậu có phải làm việc không?"

Mặt trời vẫn chiếu nắng gắt, thiêu đốt mặt đất tới bỏng chân. Hàng Hàng ngồi xuống, mặc dù trú bóng dưới ô nhưng tựa đâu cũng nóng như lửa than đang hừng hực cháy. Vẫn là ông mặt trời đang cố gắng đun nóng mọi nơi ông đi qua. Hai người không bận tâm nữa, ngồi xuống nói chuyện.

Chưa tới 5 giờ, Hồ Úy đã kết thúc công việc, dọn dẹp bàn làm việc. Anh gọi cho Matthew một cuộc điện thoại nội tuyến, việc lớn đã thành. Văn phòng Ôn Tự Minh đã được dọn dẹp gọn gàng, rác được bỏ vào thùng, chỉ còn để lại cho Hồ Úy một tấm bảng. Hồ Úy có một cảm giác rất khó diễn tả. Cái bảng này cùng với anh hồ như có sự liên hệ chặt chẽ.

Hồ Úy cuối cùng cũng nhận vị trí của Ôn Tự Minh, nhưng là lùi một bước để tiến hai bước. Càng nhấn mạnh điểm yếu của họ, càng hiểu rằng anh sẵn sàng làm việc với Mathew. Anh càng biết mình chắc chắn thắng. Kết quả cũng như đã đoán trước, anh ngồi ở vị trí này. Matthew mọi mũi tên đều sai lệch, hắn ta luôn tin chắc chắn hắn sẽ chiến thắng. Ở nơi đây làm việc, Hồ Úy cũng thấy một sự thật rõ ràng, chính là, những kinh nghiệm có được khi anh làm người mẫu, không phải đều không tốt. Ba tháng ở vị trí này, Hồ Úy cùng Matthew làm việc  rất ăn í. Anh được Matthew tán đồng, cũng được lòng các đồng nghiệp khác trong ngành khen ngợi. Anh bắt đầu biết cách làm việc với vị trí này.

Ra đến đầu hẻm công ty, Hồ Úy liền nhìn thấy xe của Tề Tễ. Anh đi bộ ngang qua, lười biếng kéo mở của xe, hơi lạnh từ trong xe để anh thoải mái hít thở sâu một lúc. Từ công ty đến đầu hẻm chỉ vài bước chân. Áp thấp khiến anh không thoải mái. Tất nhiên, áp thấp sẽ kèm theo mưa. Chỉ là từng bước một của hiện tượng thiên nhiên. Tề Tễ vừa định tắt một điếu thuốc, lại bị Hố Úy cầm lấy, ngậm lên môi. Tề Tễ cười, lái xe hòa vào dòng xe cộ trên đường.

"Hôm nay nghe Tiểu Mẫn kể mấy câu chuyện cười." Hồ Úy nhả ra làn khói, gò má hơi nhô lên nhìn về phía Tề Tễ.

"Vậy à? Anh kể một chút xem."

"Nói một bé trai đi ngang qua cửa sổ của một thiếu phụ, mơ hồ nghe thấy trong phòng phát ra âm thanh đứt quãng "Ta muốn đàn ông, ta muốn đàn ông."

"Ừ"

"Bé trai liền chạy về phía phòng nhìn, phát thiếu phụ chú đó nằm trên giường, một tay tự xoa ngực mình, vừa xoa vừa nói, ta muốn đàn ông, ta muốn đàn ông."

"Ừ"

"Hôm sau đứa bé đó đi ngang qua lần thứ hai nhìn vào, ai nha, thiếu phụ kia vẫn trên giườnh"

"Hả? Nói một chút đi?"

"Nói một đứa bé trai đi ngang qua cửa sổ của thiếu phụ, mơ hồ nghe thấy âm thanh đứt quãng từ trong phòng "ta muốn đàn ông, ta muốn đàn ông."

"Ừ"

"Bé trai liền chạy về phía phòng nhìn, phát thiếu phụ chú đó nằm trên giường, một tay tự xoa ngực mình, vừa xoa vừa nói, ta muốn đàn ông, ta muốn đàn ông."

"Ừ"

"Hôm sau bé trai lại đi ngang qua, vừa nhìn, ai nha, trên giường thiếu phụ kia đã có người đàn ông."

"Ừ"

Sau đó bé trai đó trở về nhà, nằm trên giường, cởi áo khoác, áo ngủ, một bên xoa ngực. Vừa xoa vừa nói!

"Ta muốn đàn ông?" Tề Tễ nghiêng mặt sang nhìn Hồ Uý!

Hồ Úy ngậm điếu thuốc, sửng sốt "Cái gì?"

"Cái gì cái gì?"

"Cậu bé có nói, ta muốn một chiếc xe đạp."

Tề Tễ nhìn Hồ Úy hai giây đồng hồ, Hồ Úy cũng nhìn Tề Tễ hai giây đồng hồ, không ai lên tiếng.

"Cái chuyện này có chỗ nào buồn cười vậy?" Tề Tễ nghiêm túc hỏi.

"...Thì người thiếu phụ kia muốn đàn ông, đứa bé muốn xe đạp."

Hai người cùng ăn cơm, quả nhiên trời bắt đầu mưa. Sau đó cùng xem bộ phim tại nhà hát Thủ đô. Cho đến khi phim kết thúc Tề Tễ vẫn thắc mắc câu chuyện cười "ta muốn xe đạp." Cuối cùng không kiềm lòng được, khi đi ra liền hỏi Hồ Úy. Hồ Úy đúng là bất lực, nhưng Tề Tễ liên tục hỏi, cuối cùng anh trêu chọc cậu một chút "Thiếu phụ kia tự an ủi, bà ta muốn đàn ông, đứa trẻ cho rằng xoa ngực thì điều ước sẽ thành hiện thực, liền nói ta mốn xe đạp!"

Tề Tễ nghĩ đến cây liễu, nói, "Là chuyện cười màu vàng."

Hồ Úy càng thêm bất lực. Tại sao anh có thể yêu một người có bộ não không bình thường như thế?

Đêm nay Tề Tễ đi tới nhà của Hồ Úy, đó là một kiểu nhà cũ. Trần nhà cao, một phòng ngủ, diện tích không lớn. Tiểu Thuần đang nằm trên giường, lười biếng tự tại giống hệt dáng vẻ chủ nhân của nó. Mãi đến tận khi Hồ Úy đem Tề Tễ đè xuống, Tiểu Thuần mới lạnh lùng nhảy ra. Tề Tễ rõ ràng nhìn thấy con mèo đen kia lườm cậu một cái.

Nụ hôn không còn gián đoạn. Mưa vẫn rơi liên tục. Tay anh vội vàng cởi quần áo, vội vàng động chạm lên da thịt. Vì chủ nhật tuần trước Hồ Úy tăng ca, chuyện giường chiếu có chút lạnh nhạt với Tề Tễ, vào lúc này anh gần như không thể kiềm chế nổi. Tề Tễ không hiểu công việc của Hồ Úy, chỉ biết anh bận bịu. Nhưng Hồ Úy cảm thấy so với Ôn Tự Minh, anh đã thành công hài hòa công việc và thời gian cho cậu.

Đối với làm tình đều đỏi hỏi nóng bỏng, nhiệt độ trong phòng chưa hạ  xuống được bao nhiêu, hai thân thể cuốn lấy nhau rất chặt, cùng với sức nóng khiến cả hai vã nhiều mồ hôi. Tề Tễ đột nhiên dừng lại, cậu hơi đẩy cơ thể lên, vui vẻ cầm tay Hồ Úy đặt vào ngực "Anh có điều gì mong muốn?"

Hồ Úy nhìn Tề Tễ, suy nghĩ một chút, "Vậy anh... muốn em" Nói xong, liền đẩy Tề Tễ xuống, để cậu trọn vẹn dưới thân anh.

"Anh sao vậy! Anh làm sao đã ép em rồi?"

"Không phải em vừa cho anh ước nguyện sao?"

Tề Tễ trừng mắt nhìn "Vậy em cũng có thể ước nguyện!"

"Được, cũng không lặp lại theo anh."

"Em học theo người tài!"

"Ok, cho em ước nguyện."

"Em muốn anh ở cùng em."

Đêm nay hai người làm tình hai lần. Cuối cùng nằm sấp xuống một bên, hút thuốc. Hồ Úy nói mấy ngày trước đã đi xem một vài căn nhà, chọn được một chỗ, dự định sẽ mua. Tề Tễ gãi gãi đầu Tiểu Thuần nói, thật tốt. Hồ Úy nói tiền tiết kiệm anh không có nhiều. Tề Tễ nói đừng vay tiền, em sẽ cho một nửa. Hồ Úy nói tại sao em phải cho anh một nửa. Tề Tễ nói sau khi chuyển đến đó, anh phải nhường em. Hồ Úy cười nói, ai cho em chuyển tới đến chứ. Cứ trêu chọc như vậy làm Tề Tễ giận. Hồ Úy cuống cả lên quay ra dỗ dành cậu.

Hạnh phúc chính là một vết xước, đau khổ chính là vết xước đó ngứa mà không được gãi. Càng bất hạnh chính là, từ rất lâu cho tới bây giờ, linh hồn cùng thân thể, đều không cảm nhận được. Hồ Úy cùng Tề Tễ thời khắc này đều rất hạnh phúc. Bởi vì cả hai đều đang gãi bên trong trái tim của nhau.

Không xa lạ, nhai không nát, giẫm không nát, xé không nát. Điều này không chỉ nói kẹo cao su làm ô nhiễm môi trường, mà còn nói đến tình yêu. Gieo vào lòng người một phần tử khủng bố.

End.

•••

Cảm ơn các ông đã đồng hành cùng tôi trong suốt thời gian edit truyện!!

Mặc dù đây là một bản dịch không tốt!! Và ngày nào tôi cũng kiếm trên mạng xem có ai edit không mà không thấy nên đã cố gắng đến cuối cùng.

Tôi biết có một trang web đăng truyện này mà k xin phép!! Mà tôi quyết định k drop bộ này. Mặc dù bộ này k phải gu tôi và tôi cũng không thích đọc đam mỹ. (Tôi mới đọc Phiên ngoại Mãnh Kỳ -TA thôi, bộ này là bộ đầu tiên)

Tôi edit bộ này lúc đầu vì Khang Khang thôi! Thấy Số 10 rõ nhiều ng edit mà tr về Khang Khang k có ai.

Đến chương 20 cũng chán lắm nhưng có các ông động viên nên mới có động lực đấy!!

Mãi yêu ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei