Chương 8: Khó khăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Passent les jours et passent les semaines
Ni temps pass
Ni les amours reviennent
Sous le pont Mirabeau coule la Seine (1)

"Hãy dành những ngày và tuần qua
Cả thời gian!
Cả tình yêu trở lại
Dưới cầu Mirabeau bên dòng sông Seine"

Đọc đến đoạn cuối cùng, Hồ Uý nằm bên cạnh Tề Tễ tỉnh dậy.

Tề Tễ cầm cuốn sách, nhìn xung quang, căng thẳng y như lúc cậu làm luận án tốt nghiệp.

Quá nhiều điều đầu tiên xảy ra khiến cậu không thể chống cự.

Nụ hôn đầu tiên, mối tình đầu, lần đầu tiên ngủ bên cạnh "người yêu", đôi mắt cũng lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông trần truồng...

"Chói quá!" Giọng Hồ Uý có một chút ngái ngủ, anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Tề Tễ vội vã ra khỏi giường và kéo rèm cửa.

Hồ Uý quay lại và nằm trên giường, tay chạm vào một vài thứ. Nhìn xem, một nửa cơ thể không được biết đến.

Tề Tễ choáng váng nhìn cơ thể sexy của người đàn ông trần truồng, lộ ra lỗ đít của anh. Tối qua không phải là ảo ảnh, đó là sự thật, nhưng cậu không dám đối mặt với hoàn cảnh này.

"Đây là cuốn sách gì vậy?" Hồ Uý mở lời, châm một điếu thuốc, vẫn nằm trên giường. Anh hút hai điếu, đặt vào gạt tàn.

"...thơ...tập thơ."

Hồ Uý đứng lên, thấy một bộ Pajama của Tề Tễ. Sau đó anh quay lưng lại, cậu vẫn luôn luôn không thể nói trôi chảy.

Tề Tễ cảm thấy bầu không khí này có một chút xấu hổ, cậu muốn nói gì đó nhưng không thể sắp xếp được câu chữ để nói với anh. Cậu không đổ lỗi cho anh, từ khi còn nhỏ, cậu đã được nói về chứng thiếu năng lực, trước đây cũng nghi ngờ mắc chứng tự kỷ. Hàng Hàng bác bỏ quan điểm này, theo anh, Tề Tễ chỉ do không tìm thấy cách thức diễn đạt cảm xúc phù hợp, và cậu có chút thiếu tự tin.

"Tôi không hiểu." Hồ Uý như nói với chính mình.

Tề Tễ không tìm thấy vị trí của chính mình.

Đêm qua, họ ngủ bên nhau, không cần nói với nhau một lời.

"Cậu đọc nó, tôi sẽ nghe, mặc dù tôi không hiểu, nhưng biết đâu có thể hiểu được tâm trạng của cậu."

"À, vậy, được." Tề Tễ trở lại giường, lấy cuốn sách, ngồi xuống, mở ra.

"La Nature est un temple o
de vivants piliers
Laissent parfois sortir de confuses paroles;
L'homme y passe
travers des for
ts de symboles
Qui l'observent avec des regards familiers......"

Hồ Uý hút một điếu thuốc khác, anh nghe hoàn toàn không hiểu gì, chỉ cảm thấy giọng của Tề Tễ rất hay. Đôi chỗ giọng bị mỏng, tuy vậy vẫn rất rõ ràng.

Những tia nắng của ngày nỗ lực kiên trì chiếu xuyên qua chiếc rèm cửa, ánh sáng yếu ớt trong phòng, chạm vào hai cơ thể.

Hơi ẩm của gió mùa hè cùng ánh sáng lấp loáng đổ vào phòng, Tề Tễ nghĩ đến câu thơ yêu thích của mình, Hồ Uý đã nghe.

Cậu đã tưởng tượng điều này rất nhiều lần, ngay trong cả giấc mơ, khi thức dậy vào buổi sáng, không hoảng sợ, không phải làm việc, một người làm vài việc đơn giản, một người đọc bài thơ yêu thích cho người kia nghe.

Mặc dù có những khó khăn, thậm chí công thức tình yêu không giống như một bộ phim, và điều này là ước mơ của Tề Tễ. Ngay cả bây giờ, khi hiện thực cuộc sống của cậu với sự hoàn hảo ấy còn cách nhau một khoảng dài.

"Tề Tễ."

Kết thúc bài thơ, Tề Tễ đắm mình trong khoảnh khắc hạnh phúc. Hồ Uý mở lời.

"Hả?"

"Cậu đói không?"

Âm thanh Tề Tễ hoàn toàn kết thúc.

Hồ Uý nhìn vào giường, trần truồng đi vào phòng tắm, Tề Tễ đột nhiên sinh ra một cảm giác tức giận. Không biết can đảm đến từ đâu, cậu vội vã nắm lấy tay Hồ Uý. "Anh không có điều gì muốn nói ư!"

"Sao?" Hồ Uý hỏi

Tề Tễ chết lặng nhìn chằn chằm vào đôi mắt Hồ Uý. Khởi đầu mất một chút thời gian, chút cam đảm ít ỏi không có tác dụng. Hồ Uý chớp mắt, lông mi đáng yêu nhìn lại vào đôi mắt Tề Tễ. Tề Tễ nhắm mắt, không thể giúp gì.

"Cậu..." Hồ Uý chạm vào tóc Tề Tễ. Cậu muốn nghe tôi nói điều gì? Hồ Uý không thể hiểu nổi. Đấu tranh trong một thời gian dài, đột nhiên nghĩ tới hướng khác - cậu muốn nghe lời thô tục? Hay nghe những lời ngọt ngào của tình yêu? Nó thật sự rất khó khăn để diễn đạt!

Hồ Uý muốn tập trung đống ngôn ngữ để nói: Anh yêu em. Hồ Uý cảm thấy sốc khi nhận ra bản thân anh khó khăn để nói nên lời. Đây rõ ràng không phải điều quen thuộc với Hồ Uý. Anh im lặng một hồi lâu. Rồi Hồ Uý khẽ hôn lên vai Tề Tễ. "Tôi đi tắm đã."

Hồ Uý rời đi, Tề Tễ đứng ngẩn người đến ba phút sau.

Tại sao không khen thơ hay?

Hồ Uý tắm, một chút chán nản dâng lên trong lòng - đâu là sai. Đâu là sai, anh nhận ra rằng mình đã sai, nhưng... Anh không thể xác định chính xác. Cậu lấy bàn chải đánh răng, không thể ngừng suy nghĩ.

Tề Tễ thay quần áo, đưa Mãnh Nam đi dạo.

Đồng hồ điểm 10 giờ, mặt trời đã lên quá nửa, nắng gay gắt hơn, Mãnh Nam chạy quanh sân một lúc rồi trở về chỗ Tề Tễ để uống nước.

Chơi khoảng nửa giờ, Tề Tễ kéo Mãnh Nam trở về nhà. Dưới ánh mặt trời như thiêu đốt, Tề Tễ suy nghĩ một hồi lâu, bây giờ hai người như thế nào.

Cậu đối với Hồ Uý dường như không thay đổi bất cứ điều gì, vẫn là khoảng cách đó. Hồ Uý, như mọi khi, không mặn, không nhạt. Có vẻ như ngày hôm qua đối với anh không có điều gì xảy ra, có vẻ như, anh không cảm thấy chút gì. Hôm qua anh, chỉ muốn thoả mãn cho vui, phải không?

Cửa mở, Mãnh Nam vội vàng chạy đến dưới cửa, thở khò khè một lúc, rồi uống nước.

Hồ Uý và Tiểu Thuần không có ở đó, hai bọn họ đang ở phòng bếp.

Tề Tễ không đi vào, từ tủ quần áo lấy ra bể bơi bằng nhựa. Kết nối các máy bơm vào hồ bơi nhỏ, Tề Tễ đi vào phòng tắm để mở nước. Một bể bơi xinh xắn được tạo ra.

Mãnh Nam đã háo hức chờ đợi, những làn sóng xanh chảy ra trước mắt, ngay lập tức nó nhảy vào bên trong.

Hồ Uý nghe thấy tiếng "đập", từ phòng bếp, anh thò đầu mình ra, Tiểu Thuần chạy đến bể nước nhỏ.

"Được rồi, được rồi.!" Tề Tễ lau người Mãnh Nam kéo ra khỏi phòng tắm.

"Ồ" Hồ Uý gật đầu. "Cậu rửa tay đi, rồi vào ăn. Tôi đã nấu mì."

"Ừ, anh ăn đi, tôi không ăn. Tôi phải ra ngoài."Tề Tễ lau đầu.

Hồ Uý đứng trong bếp, nhìn Tề Tễ quay đi, thoáng buồn. Đây là lần đầu tiên, Tề Tễ từ chối ăn cơm do cậu nấu. Là thế nào, hoặc muốn nghe thấy những lời yêu thương, và kéo cậu lại. Không gian lạnh lùng và ảm đạm, thời điểm này không phải để ăn!

Hồ Uý đi ra khỏi không gian đó, Tề Tễ mở cửa đi ra ngoài.

Cậu gật đầu với anh, có nghĩa là: tôi sẽ đi. Cậu xuống cầu thang và lấy xe. Chiếc xe nóng như xe chở khách. Máy lạnh có ít tác dụng. Khởi động xe, không khí dịu hơn, cậu rời khỏi khu nhà. Tề Tễ không tức giận, cũng không mất bình tĩnh, ngày hôm nay cậu có hẹn với thầy giáo Trương. Thầy Trương là tiến sĩ. Thầy giảng dạy ở trường của cậu, sau khi cậu làm trợ giảng, hai người vẫn liên lạc. Năm nay, thầy Trương đã 56 tuổi, làm việc tại văn phòng Biên soạn và Dịch thuật Trung Ương. Các giáo viên nói rằng, Tề Tễ và thầy Trương như hai người bạn. Cậu thường xuyên liên lạc với thầy Trương, nhiều hơn với những người thầy cũ khác, vì thầy luôn luôn giúp cậu có những công việc. Và điều này, thầy Trương luôn đưa cho cậu những bản dịch nhàm chán.

Xe lần lượt đi qua các con hẻm, xung quanh các toà nhà, cuối cùng cũng đến văn phòng dịch thuật Trung ương. Bảo vệ cửa hướng dẫn Tề Tễ đậu xe. Cậu đi vào cửa ra vào của phòng khách.

Thầy Trương làm việc tại tầng bảy. Nhìn thấy Tề Tễ gõ cửa, liền đứng dậy. "Đến rồi à? Vào đi, ngoài trời nóng lắm."

Thầy Trương mở cửa chào đón Tề Tễ, cậu bước vào văn phòng.

"Cậu uống nước đá nhé!"

"Không ạ, em không khát." Tề Tễ từ chối.

"Vào mùa hè chúng ta nên uống nhiều nước để ngăn ngừa đột quỵ, tránh mất nước." Thầy Trương lấy ra một ly nước đá đưa cho Tề Tễ.

"Em cảm ơn thầy."

"Cậu vẫn luôn quanh quẩn ở nhà." Thầy ngồi xuống mỉm cười.

"Hôm nay thầy...cần giúp đỡ gì ạ?"

"Đó không phải việc cấp bách, thầy có một nền văn hoá phương Tây giao cho em, em cho tôi thời gian có thể hoàn thành."

"Vâng" Tề Tễ gật đầu.

"Đây là bản gốc, có một số thông tin quan trọng."

Tề Tễ lấy nó và mở phần mục lục, nhìn lướt qua.

"Tề Tễ này..." Thầy Trương hôm nay gọi cậu đến đây không phải để làm việc, mục đích chính quan trọng là điều sau đây: "Cậu có bạn gái rồi?"

Não bộ Tề Tễ nạp thông tin, câu hỏi đột ngột khiến cậu choáng váng. "Không phải là chưa ạ?"

Thầy Trương nhìn cậu, cảm giác của thầy không sai, Tề Tễ không tìm được ai phù hợp.

"Ừ, này..."

"Đừng luôn luôn cho rằng công việc là quan trọng, cậu nhìn tuổi trẻ của mình xem, có chút nhàm chán. Vì vậy, thầy có quen một đồng nghiệp cùng đơn vị, cô gái mới trở về nước gần đây."

Tề Tễ có linh cảm.

"Cô gái ấy học cao đẳng, sau đó sang Anh du học và gặp một bậc thầy, làm công việc này một vài năm trở lại đây."

"Thầy Trương..."

"Cậu có nghe tôi nói." Thầy nhìn cậu nghiêm khắc. "Thầy không phải ông tơ bà nguyệt đi mai mối, chủ yếu là ngày cậu nói với thầy cậu không có bạn gái, thầy đã nghĩ về cậu. Thầy gặp cô gái này tuần trước, cảm thấy tĩnh lặng đặc biệt, điều quan trọng là cô ấy rất chu đáo, ngày hôm đó mưa, cô ấy đã đến đón cha cô."

"..."

"Không lớn hơn nhiều, 30 tuổi, hơn cậu vài tháng nhưng gương mặt cô gái giống như..." Thầy Trương cứ nói, tai cậu ù lên. Trước đây thầy luôn suy nghĩ mai mối cho cậu. Mỗi lần như thế cậu đều chạy trốn. Hôm nay...

"Dù sao, thầy đã xắp xếp một cuộc hẹn, vào cuối tuần tới tại Khải Tân, cô gái đó sống hơi khép kín."

"Dạ?" Tề Tễ chết lặng - Điều gì? Tất cả điều trên?

"Cậu, chúng ta không nói chuyện cũ nữa, thầy muốn nói đến vấn đề quan trọng trong cuộc sống. Cậu không thể như vậy, lấy vợ là chuyện lớn. Đồng tính không phải là khó khăn để đối phó..."

Sau đó hai người dùng bữa với nhau, Tề Tễ ghim chặt thông tin về cuộc hẹn vào đầu. Người thầy này thật sự là khó khăn. Sau lần mai mối đầu tiên thất bại. Những gì ông không có được, chỉ cần lệnh - tối thứ 7, tại sảnh Khải Tân.

Điềm chẳng lành.

Hồ Uý ăn ở nhà, rồi chơi với Tiểu Thuần. Con mèo cố gắng nhiều lần để bơi trong bể với Mãnh Nam. Điều này thật điên rồ, những móng vuốt sắc nhọn của nó, anh phải giữ con mèo trong bể nước. Bất lực, Hồ Uý đã làm cho nó, nhưng...

Tiểu Thuần chỉ đơn giản là bỏ qua con mèo mát mẻ!

Hoặc chơi đùa, giúp đỡ nó, làm cho nó vui vẻ!

Anh không làm cho con mèo đen. Anh nói Tiểu Thuần nghịch ngợm một cách ngớ ngẩn, anh nhìn chằm chằm vào nó, ốm yếu.

Sau đó, không còn cách nào, Hồ Uý để Tiểu Thuần chơi với chuột da. Nó y như một tên trộm, chạy khắp ngôi nhà rình rập. Vứt bỏ Mãnh Nam ở lại.

Hồ Uý chơi với con mèo, nhưng tâm trí lại lơ lửng ở một nơi khác. Anh muốn biết...vì sao mà Tề Tễ.

Không phải vì một điều gì đó đã xảy ra lúc sáng khiến cậu ấy tức giận?

Vào buổi sáng khi thức giấc đã cảm thấy rất thoải mái - cậu ở đó, yên tĩnh nằm về phía anh, đam mê đọc thơ. Mặc dù anh không hiểu nó, nhưng điều đó thực sự thú vị. Tề Tễ trông cũng rất hạnh phúc, cậu say sưa đọc. Anh sau đó đã được...hỏi, "Anh không muốn nói điều gì" Điều đó làm cho không khí xấu đi. Cũng không đến mức tệ, vậy mà cũng không chịu ăn.

Cậu, để, phía dưới, muốn, hãy cho, tôi nói, những gì, những gì?

Cậu không thực sự cần phải lắng nghe những lời yêu đương?

Mặc dù đây không nằm trong điều luật 419, trong khi không phải lừa dối, nhưng... Anh là một người thuê nhà, đã quan hệ tình dục với chủ nhà ngày hôm qua... Anh phải đuổi theo cậu?

Chết tiệt, anh cho phép cậu động vào nó?

Làm thế nào cậu trở thành nạn nhân?

Không muốn cho anh, đó là lý do tại sao? Anh đã phá huỷ cậu?

Tiểu Thuần chơi một lúc rồi mệt, nó nằm giữa sàn nhà. Hồ Uý cũng mệt mỏi, nằm xuống cùng con mèo.

Một người đàn ông, làm thế nào cậu dễ dàng thích anh như vậy?

Hồ Uý khó chịu, biết rằng điều này, như những gì ngày hôm qua không nên xảy ra. Anh thích sống trong ngôi nhà này với Tề Tễ, rất thoải mái, đặc biệt là vô cùng yên tĩnh. Đây không phải cách yêu thích của con mèo, Hồ Uý nằm trong cánh cửa, anh nghĩ rằng nằm ngửa có vẻ thoải mái, nó quan sát, và làm theo anh, nằm ngửa ra. Mãnh Nam ngâm mình trong bể, khoan khoái, nhưng nhìn thấy một người, một mèo đang nằm ngửa, nó nghĩ điều đó dễ chịu hơn...Từ lúc đó, Mãnh Nam ra khỏi bể bơi, cũng ngửa bụng nằm xuống.

Trong ngôi nhà, một người, một chó, một mèo, ba kẻ đang cùng phơi bụng của mình, nhìn chằm chằm lên bầu trời. Tiếc rằng tầm mắt bị chắn bởi trần nhà.

Tề Tễ đẩy cánh cửa và nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Cậu không có đủ dữ liệu để giải thích, và gia đình đang tổ chức thời điểm: phân vân!

"Cậu đã về." Tề Tễ không nói bất cứ điều gì, không bất ngờ! Cậu đi thẳng vào nghiên cứu.

Hồ Uý nằm xuống, và anh cảm thấy thật sự tức giận, Tề Tễ dường như không màng đến anh. Bất lực, anh vào phòng bếp.

Tủ lạnh có rất nhiều đồ, chủ yếu là bia trên ngăn đá. Hồ Uý lấy ra từng lon một, đặt vào bát, đổ một ít nước ấm, rắc.

Anh lấy ra từ ngăn mát đậu đỏ đã hấp chín ngày hôm qua, anh hấp lại, làm món smoothies đậu đỏ cho Tề Tễ. Anh đổ nước, chút mật ong. Hồ Uý tin rằng...điều này sẽ khiến Tề Tễ vui vẻ. Cậu lãng mạn lấy một tờ tiền giấy nhỏ màu hồng, gấp hình trái tim. Trước đây Hồ Uý chỉ biết đến chủ tịch Mao với hình chữ nhật màu hồng, rồi anh được một cô gái người Anh đến dạy cách biến hình chủ tịch Mao. Hồ Uý đến Bắc Kinh sớm, đã thuê lại ngôi nhà của cô. Trong nhiều năm rồi không liên lạc, Hồ Uý tự hỏi giờ cô có ổn không.

Tề Tễ trông thấy Hồ Uý đi vào, mang theo một cái bát, đậu đỏ đầy tới miệng. Có một cái gì đó kẹp trên tay. Anh đặt lên tay cậu, nhìn rõ ràng, là trái tim.

"Nếu cậu không có cảm giác ngon miệng, ăn thử cái này, nhiệt độ cơ thể sẽ dịu hơn." Hồ Uý gãi đầu gãi tai.

Tề Tễ mỉm cười "Khômg phải không ngon miệng, chỉ là có việc cần phải ra ngoài để làm."

"Oh..."

"Đậu đỏ à, thật sự ngon" Tề Tễ xúc một thìa. Ngón tay cậu cầm vào trái tim, vội vàng phá vỡ.

"Cậu tháo nó ra làm gì?" Hồ Uý bực dọc, anh đã tốn nhiều thời gian mới có thể xếp được!

"À...tôi đang tò mò xem những gì anh viết cho tôi ở trong này..."

Người đàn ông này...

Hồ Uý lần đầu thấy khó khăn. Quá cứng rắn ==

•••
Chú thích:

(1): Bài thơ Le pont Mirabeau - Guillaume Apollinaire (Cầu Mirabeau)

Bài thơ này được phổ nhạc thành ca khúc cùng tên do Marc Lavoine thể hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei