Chương 9. Một chút buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng ăn kem! Chuẩn bị ăn tối." Hồ Uý nói ra từ trong phòng bếp.

"Ok, tôi biết rồi." Tề Tễ đặt muỗng kem trong miệng, gật đầu.

Mãnh Nam duỗi dài người nằm trong bể bơi nhỏ, chiếc lưỡi lớn của nó thè ra, sẵn sàng cho một cuộc tấn công nếu Tiểu Thuần có ý định chiếm lấy bể bơi của nó.

Tề Tễ xúc một muỗng kem lớn. Cậu nhìn lịch, ngày mai "hẹn hò" == Đây thực sự là lưỡi dao tử thần thử thách cậu trên chảo lửa! Nói đúng ra, đây không phải lần đầu tiên Tề Tễ bị mai mối, khoảng 25, 26 tuổi, trong hai năm đó đã được dì giới thiệu nhiệt tình... Cách lựa chọn thay thế là gì? Mở lời cậu đã từ chối, dần dần những lần giới thiệu ít xuống, rồi hết hẳn. Ai ngờ được, lại xuất hiện Thầy Trương.

Tề Tễ không nói điều này với Hồ Uý. Không biết làm cách nào để nói ra. Cảm thấy điều này nói ra sẽ không tốt.

"Sao cậu vẫn còn ăn! Thèm ư?" Hồ Uý thắc mắc, Tề Tễ vẫn xúc một thìa kem lớn.

"...Tôi quên mất"

"Không nhớ!"

Tề Tẽ đứng lên, hai chân hơi tê. Trong phòng bếp, Hồ Uý đang hoàn thành món ăn cuối cùng.

"Tôi nghĩ cậu cần nghỉ ngơi?" Hồ Uý yêu cầu.

"Ừ...không."

Tiểu Thuần bắt đầu chạy quanh bàn. Mãnh Nam không muốn bỏ lại phía sau, "ting" nhảy ra ngoài.

"Đừng cử động!"

Hồ Uý hét lớn, Mãnh Nam đứng im. Anh nhanh chóng đi qua, lấy một chiếc khăn treo trên mặt sau của ghế sofa bắt đầu nghiến răng Mãnh Nam. Mãnh Nam đứng chú ý, nâng cao chân.

Hồ Uý hét lên bảy tám lần, Mãnh Nam bắt đầu dừng lại. Tề Tễ lấy ra một bát nhỏ cho Tiểu Thuần món ăn yêu thích của nó. Hồ Uý rửa tay, một gia đình bốn thành viên, bốn sự bắt đầu cho một bữa ăn.

Hồ Uý thấy Tề Tễ ăn rất ít bữa hôm nay, đặt đũa xuống. Tề Tễ nói.

"Này..."

"Ừm?"

"Đó là lý do tại sao..."

"Cậu cứ nói đi, tôi ăn trước." Hồ Uý đã quen với việc Tề Tễ nói rất chậm và rời rạc.

Anh mong muốn cậu có thể nói một cách rõ ràng và một câu hoàn chỉnh. Điều đó không khác gì việc so sánh hy vọng Trái đất chuyển lên Sao hoả.

"..."

Tề Tễ cầm đũa, chừng ba phút, và lại bắt đầu ăn.

Hồ Uý không hỏi nữa - những gì muốn nói còn cả một thời gian dài, đừng lo lắng.

Hai người ăn tối trong im lặng, sau tất cả, Tề Tễ ăn không nhiều, cậu hút một điếu thuốc.

Nhưng cậu không đứng lên, Hồ Uý đứng dậy, cậu tiếp tục lên tiếng. "Tôi đến..."

Hồ Uý nhìn Tề Tễ cầm điếu thuốc trên tay.

Tề Tễ run rẩy một chút, vẫn không thể quen với việc tiếp xúc cơ thể. Từ lần thân mật ngày hôm qua, cậu đặc biệt nhạy cảm. Tất cả mọi thứ không thay đổi. Một nụ hôn trước khi ngủ vào ban đêm, mỗi người một nơi. Hồ Uý trong phòng ngủ, Tề Tễ ngoài phòng khách.

Hồ Uý không nói một lời. Chẳng hạn như đi ngủ hay một cái gì đó như thế. Hồ Uý không cần phải nói, Tề Tễ đã không yêu cầu, chính là như vậy.

"Anh cứ từ từ, tôi đi rửa bát."

"Ừ, cậu bận rộn?"

"À, nhanh thôi!" Tề Tễ gật đầu.

"Ừ"

Hồ Uý đi đến chiếc ghế, mở ti vi. Đó là giờ vàng chiếu phim ra rạp, anh không hiểu về trang phục của bộ phim, người phụ nữ đang mặc.

Hồ Uý chuyển qua lại vài kênh, tất cả đều không có gì thú vị. Tiểu Thuần chạy qua, Hồ Uý cũng không xem truyền hình nữa, anh chơi với con mèo.

Tề Tễ rửa bát xong và ngồi xuống phía bên kia của ghế sofa. Một lần rửa bát này mà lo lắng, Hồ Uý mỗi lần vào bếp nấu ăn, lau lau rửa rửa rất khéo léo, rất tốt, rất chuyên nghiệp. Tề Tễ nhìn Hồ Uý chơi với Tiểu Thuần và xem ti vi. Mãnh Nam lại vào bể bơi, nghịch bóng, nhắm mắt lại. Tề Tễ châm thuốc, cậu dành nhiều thời gian để xem truyền hình.

Cậu xem, Tề Tễ lo lắng, bộ phim này, một con đường nhỏ đã không giống với lẽ thường? Chiếc áo cho phụ mẫu thêm thắt quá nhiều hoạ tiết, chim và thú. Đến với một con cú? Điều này chính là...đánh lừa khán giả!

"Cậu sao như người say vậy?" Hồ Uý hỏi Tề Tễ khi nhìn lên thấy gương mặt đó đã vô cùng ngạc nhiên.

"Bộ phim này đúng là vô trách nhiệm!"

"Hả?"

Hồ Uý giật mình, như thiên tai bất ngờ khuấy động. Tề Tễ đã bắt đầu nói chuyện. Trang phục cổ trang được trang trí với các hoạ tiết hoa văn và động vật để phân biệt các thứ phẩm trong triều đình. Điều này có nguồn gốc từ thời nhà Đường, khi nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên (1) lên nắm chính quyền. Đã được thêm vào bên ngoài thông qua những chiếc áo choàng, đó là một chức năng chính của quần áo Mãn Châu. Không biết sau đó thế nào đã thay đổi theo lối Hoàng Gia.

Hồ uý sau khi nghe, cảm xúc trên gương mặt anh hoàn toàn thay đổi. Mặc dù đó là một chủ đề nhàm chán, nhưng Hồ Uý chỉ tập trung vào thái độ của Tề Tễ khi cậu nói, cảm thấy rất nghiêm trọng. Do đó, anh nhận ra một khía cạnh khác của cậu - Học giả tỉ mỉ. Hầu hết thời gian, Hồ Uý luôn thấy Tề Tễ rất ngốc.

Ngôn ngữ của Tề Tễ, anh cảm thấy một cảnh tượng bất thường. Một khi họ hiểu sâu về vấn đề, và dường như sụp đổ: Nói chuyện về từng khía cạnh của lịch sử, Hàng Hàng đã từng nhắc tới.

"Đó là lý do tại sao...tôi biết là đến nay, tôi...đang nhìn thấy một nhóm người, họ không tôn trọng lịch sử và di sản. Mặc dù bộ phim truyền hình đó, tất cả tình tiết đều như đùa..."

Tề Tễ chưa kịp giải thích xong, Hồ Uý đẩy cậu ra khỏi quá khứ lịch sử.

Tiểu Thuần bị đẩy xuống đất.

Hồ Uý bất ngờ đặt một nụ hôn lên môi Tề Tễ khiến cậu tê dại vài giây. Một tay Hồ Uý đỡ lưng của cậu, đưa lưỡi vào nhau. Hồ Uý rất tinh tế duy trì nụ hôn, Tề Tễ bám vào vai anh, cố gắng để đáp lại.

Cậu nghĩ tới một nụ hôn đã hoàn thành xong, sẽ dừng lại không làm gì, cậu không bao giờ nghĩ tay Hồ Uý đã luồn lách vào chiếc áo sơ mi, chạm vào làn da nhạy cảm của Tề Tễ. Sau đó anh tháo nút quần của mình.

Tề Tễ miễn cưỡng đẩy ra và cố gắng giữ lại một chút khoảng cách giữa hai người "tại...tại sao?"

Hồ Uý đã mở được nút quần, anh cảm thấy bất mãn, tự cởi bỏ quần áo. Từ lần đầu quan hệ với nhau, Tề Tễ vẫn không cho anh chạm vào, cậu ngủ ở ghế sofa mỗi ngày. Hồ Uý đã không thể lý giải tại sao? Tại sao cậu không chịu ngủ với anh? Không thể chịu nóng? Hmm, Hồ Uý không nói một lời, anh xem xét tất cả yếu tố tự nhiên, hướng dẫn Tề Tễ, kết quả, không giống như mong đợi.

"Anh...anh không cất cánh, à, không kéo rèm cửa..."

"Ánh sáng từ trên truyền hình rất mờ, cậu xem, không thể thấy rõ."

"..."

Hồ Uý cởi quần áo, với tốc độ rất nhanh, cậu nghĩ rằng có thể vào xếp hàng kỷ lục Guinness.

Mỗi lần cậu nhìn thấy Hồ Uý nude đều muốn chảy máy cam - thường có cảm giác, quá kích thích.

"Cậu có thích tôi cởi quần áo không? "Hồ Uý không hiểu. Cậu muốn anh cởi bỏ toàn bộ quần áo? Như vẫn còn một phần che dấu, hoặc tận hưởng cảm giác được chiều chuộng?

Tề Tễ gương mặt đỏ ửng như một trái anh đào chín đỏ sẫm - tím.

Hồ Uý không nghĩ ngợi, anh hôn lên trán Tề Tễ, đôi môi chạm xuống mắt, chóp mũi. Tề Tễ ngập ngừng đưa tay ra ôm vào vai Hồ Uý, Hồ Uý nhận được tín hiệu, vội vã chạm vào ngực cậu...khi tình dục chạm tới, não bộ của con người chỉ ở tình trạng lấp lửng, để lại bản năng nhất định.

Hồ Uý luồn tay vào quần lót của Tề Tễ, nắm lấy dương vật cậu.

Hồ Uý hôn lên cơ thể Tề Tễ, không thể để một chút khoảng cách nào giữa hai cơ thể.

Một tay cậu dành thời gian dài để chạm vào dương vật của Hồ Uý, nó đang cương cứng lên. Cậu cảm thấy rất khoái cảm, và hưng phấn.

Hơi thở gấp gáp, họ trao nhau hơi thở, trao đổi nước bọt và ham muốn của nhau. Phương pháp thủ dâm cho nhau như thế này khiến cả hai thoải mái, họ không cần kiềm chế những ham muốn.

Tinh dịch bắn ra. Chiếc ghế sofa không tránh khỏi vết dơ.

Hai người ngồi cạnh nhau, lặng thinh. Chỉ nghe thấy tiếng hơi thở dồn dập.

Một hồi sau, Hồ Uý lấy khăn giấy, ném một vài tờ vào bụng Tề Tễ, anh lấy giấy lau chỗ tinh dịch vương vào người cậu.

Tề Tễ mắt nhắm lại tựa vào ghế, cảm thấy lười nhác. Quần áo bẩn, muốn tắm, nhưng sự lười biếng khiến cậu không muốn di chuyển. Hồ Uý hút thuốc, nhặt lên bộ quần áo.

"Cậu tắm đi, tôi sẽ đưa Mãnh Nam xuống tầng."

"Ừm, được..."

"Ok."

"Hồ Uý"

Tề Tễ mở mắt, thấy ngón tay Hồ Uý đang luồn vào dây xích của Mãnh Nam. Mãnh Nam đã nhảy ra, và chạy khỏi dây.

"Hả?"

"Đó là..."

"Cậu nói đi." Hồ Uý tiếp túc giữ Mãnh Nam.

"Tôi..."

"Cậu cứ cố gắng nghĩ đi, tôi đưa Mãnh Nam đi dạo, trong thời gian đó hãy sắp xếp ngôn ngữ." Hồ Uý nói, buông tay Mãnh nam, buộc vào dây xích.

"Tôi sẽ đi xem mắt vào ngày mai."

Hồ Uý nghe thấy từng chữ được Tề Tễ nói ra, cảm thấy lòng anh không thể cam tâm. "Được, tôi hiểu rồi."

Phản ứng như vậy?

Hồ Uý đi ra cùng Mãnh Nam, Tề Tễ đã kéo dài vấn đề.

Hồ Uý xuống sân, cởi xích cho Mãnh Nam, anh châm một điếu thuốc.

Cậu đi xem mắt vào ngày mai.

Cậu sẽ đi.

Tề Tễ nói với Hồ Uý, anh không hiểu tại sao.

Có nghĩa rằng cậu muốn kết hôn? Anh phải rời đi?

Cậu nói, đồng ý?

Lý do.

Hồ Uý hút thuốc rất lâu trong lúc Mãnh Nam chạy nhảy trên sân.

Một chút khó chịu.

Có vẻ, không thể nói bất cứ điều gì, tất cả là vô nghĩa.

Mãnh Nam chạy khoảng chừng 30 phút, lông nó đã gần khô. Hồ Uý đưa Mãnh Nam lên lầu, mở cửa. Trông thấy bộ đồ ngủ của Tề Tễ, chắc cậu đang tắm. Anh ngồi lên ghế sofa, hút thuốc, đôi mắt bất động nhìn vào màn hình ti vi. Hồ Uý nhìn chăm chú, quảng cáo thôi cũng rất nghiêm trọng?

Mãnh Nam tháo xích chạy vào nhà, vội vàng uống nước. Hồ Uý treo dây xích lên, tháo giày, cởi quần áo và đi vào phía phòng tắm.

Tề Tễ nhìn Hồ Uý ngờ vực, anh cởi chiếc áo Tee ném xuống đất, rời cởi bỏ quần.

Sự trở lại của anh thật sự rất tốt.

Tề Tễ muốn. Cậu biết.

Anh chẳng mảy may quan tâm.

Tề Tễ cười gượng gạo. Biết điều này, lúc trước sẽ không nói. Anh không quan tâm đến những gì đã xảy ra? Với anh cậu không là gì, anh lãnh đạm, cậu đã trao trái tim mình cho anh? Tề Tễ thấy mình rất ngớ ngẩn, một con cóc cố có được Thiên Nga. Lòng cậu khóc rất lâu, không ai thấu - thất tình.

Cầm điện thoại, Tề Tễ gửi một tin nhắn cho Hàng Hàng: Tớ sẽ đi coi mắt vào ngày mai.

Đã nhận được thư trả lời: Thật gấp, hi vọng cậu sẽ nhận được điều tốt đẹp.

Tề Tễ: Ờ

Hàng Hàng hỏi: Ai đã tạo nên cuộc hẹn không hay này?

Tề Tễ: ... Giáo sư Trương

Hàng Hàng: Với một cô gái.

Tề Tễ: Được yêu cầu.

Hàng Hàng: Tại sao ông ta có thể?

Tề Tễ không nhắn tin lại.

Hồ Uý tắm, gội đầu, Tề Tễ lại ngủ trên ghế sofa, anh không nói bất cứ điều gì, đi thẳng vào phòng ngủ. Anh vừa ngủ, Tề Tễ đến.

"Có việc gì vậy?"

Tề Tễ không trả lời, cầm chiếc chăn đang đắp trên người Hồ Uý, gió thổi vào.

Hồ Uý cũng không nói một từ, cắm máy sấy tóc.

Hai người lặng thinh nhìn nhau, tiếng gió ù ù, giấu trong lòng chút buồn bã.

•••

Chú thích:

(1) Võ Tắc Thiên (Chữ Hán: 武則天, 17 tháng 2, 624 - 16 tháng 2, 705), hay thường gọi Võ hậu (武后) hoặc Thiên Hậu (天后), là phi tần của Đường Thái Tông, sau trở thành hoàng hậu của Đường Cao Tông và đồng thời là vua duy nhất của triều đại Võ Chu (690 - 705), trở thành Nữ hoàng duy nhất trong lịch sử Trung Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei