Chương 10. Trình Giảo Kim (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưa, Hồ Uý đang ngồi trước màn hình TV xem phim, Tề Tễ tập trung nghiên cứu. Mãnh Nam và Tiểu Thuần đi ra khỏi ánh sáng mặt trời trực tiếp chiếu từ cửa sổ, say giấc ngủ.

Sau hơn ba tiếng xem phim, mặt trời cũng ngả dần về hướng tây, Hồ Uý không muốn đi mua thức ăn. Chỉ có một mình anh, không có sự nhiệt tình với nấu nướng - Tề Tễ sẽ đi "hẹn hò".

Hồ Uý vẫn không biết điều Tề Tễ nói có nghĩa là gì. Nếu như đây là tối hậu thư mà ngụ ý để anh ở lại, vậy là tối hôm qua và tình yêu đã khiến anh thoả mãn?

Rắc rối.

Tề Tễ kết thúc một phần công việc. Từ sáng tới giờ cậu vẫn chưa rời khỏi phòng làm việc. Cậu vẫn đang rối bời vì ngày hôm nay phải hẹn hò, thêm một điều nữa, là Hồ Uý. Người đàn ông ấy đã không bộc lộ chút cảm xúc gì, cũng không đề cập về việc hẹn hò. Tất cả mọi thứ có vẻ đúng như anh ấy muốn!

Hay phải chăng đây là do sự cách biệt về tuổi tác?

Tề Tễ không thể hiểu nổi. Cậu không hiểu Hồ Uý - tuổi của anh ấy, cảm xúc chính xác là thể hiện ra thái độ. Là tình yêu phổ biến, dễ hợp dễ tan, anh là một trong những người đó, là thức ăn nhanh, tình yêu như mì ăn liền, hoặc đơn giản...là chiếu lệ anh ấy, anh sống trong ngôi nhà của cậu.

Tề Tễ không dám nghĩ tới.

Điện thoại nhắc nhở cậu sắp phải đi ra ngoài, Tề Tễ đứng lên khỏi ghế, nhìn vào mớ hỗn độn các dữ liệu trên bàn làm việc của mình, sau đó uống cạn một nửa ly nước còn lại... Đó có lẽ sẽ là kết thúc tốt đẹp trước khi Hồ Uý bước vào.

Rắc rối.

Mở cửa phòng làm việc, Hồ Uý trộm nhìn trong nháy mắt, Tề Tễ trong khi ấy nghịch mái tóc đi về phía phòng tắm. Hai phút sau, phòng tắm mở cửa, Tề Tễ vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Hồ Uý ngồi xuống ghế sofa, nhả một hơi khói, đặt điếu thuốc vào gà tàn, đôi mắt không rời khỏi cánh cửa phòng ngủ. Tề Tễ mở tủ quần áo, bỏ áo vào quần, nhìn vào gương, lòng nặng trĩu.

Không thể không nghe lời Thầy Trương, cậu không muốn để lại một ấn tượng xấu. Chuyên nghiệp, cậu không chắc chắn, chỉ không muốn gặp khó khăn với Thầy Trương.

Cậu cứ đối mặt với chính mình trong tấm gương như thế rất lâu, vẻ mặt u sầu không chút nào hạnh phúc. Cậu vẫn phải đối diện với thực tại.

Mở cửa, Tề Tễ thấy Hồ Uý vẫn đang chăm chú xem ti vi, cậu nói "Tôi đi ra ngoài".

Cậu lấy chìa khoá treo trên hộp để mở cửa và rời đi. Hồ Uý tựa cằm vào ghế, nhìn chằm chằm theo bóng lưng Tề Tễ đang bước từng bước rất xa.

Chuông điện thoại reo, Hồ Uý cầm lên xem, vẫn là: Chị Phong.

Đã là lần thứ 4 trong ngày hôm nay.

Chỉ thời gian này, quyền lực được thực hiện qua điện thoại, thêm một hồi chuông nữa!

Thậm chí tắt chuông, Hồ Uý không muốn kéo dài, ấn phím trả lời. Luôn lẩn tránh không phải là một lựa chọn.

"Ý cậu là gì?" Một giọng phụ nữ đanh thép vang lên trong điện thoại.

Hồ Uý không nói.

"Hồ Uý, cậu nói với tôi, rốt cuộc điều cậu làm có ý nghĩa! Đừng nói bất cứ điều gì về việc đột ngột biến mất, những khó khăn gì khi cậu nóng giận? Chấm dứt phải không? Sisiy cho tôi biết, cậu đang làm điều này? Tại sao lại đầu hàng với các công ty môi giới? Thiệt hại một khoản tiền lớn vậy mà cứ thế rời đi?" Chị Phong nói liên tục "đang làm gì vậy? Biến mất thú vị không?"

"Chị Phong..."

"Không sao, nhưng đối với tôi Sissy vẫn còn giá trị! Tôi vui vì tôi không ngớ ngẩn đem hết cho cậu, cậu không nghĩ rằng tôi bận rộn, cậu..."

"Chị gọi nó!"

"... Hồ Uý, cậu đang cố gắng điều gì? Tại sao không tự huỷ hoại bản thân?"

"Tôi không rời đi, tôi bị hại."

"Tôi đã nói với cậu, Hồ Uý, một người biết tự kiểm soát và kiềm chế là một người có khả năng chống lại sự cám dỗ!"

"Tôi không như những người bọn họ"

"..."

"Chị Phong, tôi xin lỗi, thực sự, tôi không muốn ra đi đường đột mà không để lại lời chào nào như thế, nhưng... Không biết phải nói thế nào với chị."

"Cậu bây giờ đang sống ở đâu? Thời gian thuận tiện? Có thể đáp ứng về điều đó."

"Tôi..."

"Tôi sẽ bố trí địa điểm tiếp theo. Tôi muốn gặp cậu..."

"...chị nói chị ở đâu, tôi qua."

Cầu Hồng Kiều, Hồ Uý ra khỏi xe, đi bộ vào các đường phố. Chị Phong hẹn tại tổng công ty thương hiệu. Chỉ cần đứng yên, con người anh cũng toát lên một nghệ thuật độc đáo.

Hồ Uý đẩy cửa vào, nhân vân lễ tân nhìn qua, gương mặt Hồ Uý quen thuộc.

"Tôi có thể giúp gì thưa ông?"

"Tôi muốn gặp chị Phong."

"Vâng, xin chờ trong giây lát tôi sẽ liên lạc."

Điện thoại đổ chuông "Mời ông đi đường này, xin vui lòng."

"Không, tôi biết đường." Hồ Uý đi đến chỗ chị Phong ở studio.

Mở cửa, chị Phong đưa ra một mô hình ba chiều trang trí trên tay áo, nghe thấy tiếng động liền quay lại "Đợi tôi một lát."

Hồ Uý gật đầu, nhìn vào vài tấm vải, máy móc, quần áo bán thành phẩm, phụ kiện. Chị Phong sau một lúc bận rộn ngừng tay, nhân viên lễ tân hỏi "Ông uống gì?"

Chị Phong kéo ghế ngồi xuống.

"Chị chuẩn bị ra mắt bộ sưu tập mới?"

"Đúng!" Chị Phong gật đầu tức khắc. "Giờ cậu đang làm gì?"

"...Một mình chơi."

"Hãy nói cho chị biết cậu có điều gì tốt?"

"Ừm."

"Cậu biết cuối cùng cậu đang làm gì?"

"Tôi không biết."

"Cái gì?"

"Điều duy nhất tôi biết là tôi không muốn tham gia vào các công việc trước nữa."

Chị Phong nhìn Hồ Uý, châm một điếu thuốc, những ngón tay thon thả kẹp chặt điếu thuốc mảnh mai rất hợp. Mỗi lần Hồ Uý gặp chị Phong , đều cảm thấy cô ấy trẻ hơn so với chục tuổi thực, giống như một thiếu niên.

"Tương lai định thế nào?" Thuốc lá hút quá nửa, chị Phong khuây giọng hỏi.

"Tôi không biết, tôi không tìm thấy lý do tôi muốn làm gì."

"Hồ Uý à, cậu thật sự... Cậu biết tôi thích cậu nhường nào không?"

"Tôi biết, là chị đã cho tôi cơ hội đầu tiên."

"Cậu quan tâm đến thiết kế?" Chị Phong ráo riết.

"Vâng, tôi không thích bản thiết kế đó, sơ đồ thiết kế không đẹp." Hồ Uý cười.

"Cậu muốn làm đẹp, cậu nói như thể cậu là một nhà thiết kế?"

"Hả?"

"Nếu tạm thời cậu không muốn làm người mẫu, tôi đang làm thiết kế cửa sổ, cậu muốn thử?"

"Thiết kế cửa sổ?"

"Đúng, tôi chịu trách nhiệm cho mười nhãn hiệu tại Bắc Kinh, thiết kế cửa sổ cho các gian hàng."

"Sau đó tôi sẽ không..."

"Tìm hiểu không? Tôi sẽ tìm một người hướng dẫn cậu."

"Chị không...giúp tôi."

"Về đi, tôi không phải nhà từ thiện, cũng tin tưởng vào thẩm mỹ của cậu. Với cậu, tôi đoán thiết kế có thể hiệu quả hơn so với chuyên ngành." Chị Phong cười.

Hồ Uý không nói gì.

"Bây giờ cuộc sống là một vấn đề, phải không? Tôi biết Sisiy...cậu thiệt hại rất nhiều."

"Ừm..."

"Cậu thừa ngớ ngẩn."

"Vâng, đúng, nhưng... Chị biết, tôi không muốn bất cứ thứ gì."

"Thiết kế là việc cần xem xét kỹ, nếu cậu muốn bắt đầu một lần nữa, cơ hội này, hãy phấn đấu."

Hồ Uý nói chuyện với chị Phong trong khoảng nửa giờ, các trợ lý nhắc chị đến tham dự đêm thời trang. Hồ Uý quay lại, đi ra đường.

Thiết kế cửa sổ...nghe có vẻ tốt.

Đã bao lâu, anh không nhìn vào mục tiêu cuộc sống?

Anh có đủ để tô điểm cho cuộc đời, dựa vào nhà Tề Tễ.

Tại sao ngày ấy cậu lại nhìn thấy anh? Hồ Uý vốn không bao giờ quan tâm mọi người nghĩ gì, nhưng hiện tại, cậu không thể ngừng nghĩ về Tề Tễ.

Hẹn hò. Cậu ấy đang hẹn hò.

"Cậu đang ở đâu với cô ấy?" Hồ Uý vồn vã bấm số điện thoại của Tề Tễ.

"Hồ Uý?" Tề Tễ nhìn thấy số điện thoại là của Hồ Uý, dẫu vậy vẫn không dám tin vào mắt mình.

"Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Khải...Khải Tân"

"Tôi biết" Hồ Uý kết thúc.

Đây là lý do tại sao?

Tề Tễ vẫn mơ hồ không hiểu điều gì đã diễn ra khi nghe điện thoại - Hồ Uý gọi cho cậu, nói hai câu, ngắt kết nối. Cô gái ngồi phía đối diện thong thả ăn món trên thực đơn, chờ đợi Tề Tễ tiếp tục nói.

Họ bắt đầu với nhau một vài phút bằng câu chuyện chung, ngoài cuộc thảo luận nên ăn gì, tiếp đó là vài câu chuyện không đầu không cuối chẳng ăn nhập.

Tề Tễ yên lặng. Cậu chỉ nói nhiều hơn khi nhắc tới Napoleon. Cô gái ăn một lúc, không nghe thấy tiếng lách cách từ phía cậu, bèn ngẩng lên, thấy cậu chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.

"Tề Tễ?" Cô gái đặt con dao và dĩa xuống, gọi tên cậu.

Tề Tễ giật mình với tiếng hét bên tai.

"Tề Tễ" Cô gái gọi lớn hơn.

"À. Ờ..." Tề Tễ trở lại.

"Cái gì gì?"

Tề Tễ cất điện thoại, không gian im ắng quá. "Không có, không có gì. Chúng ta nói đến đâu rồi?"

"Nói..." Cô gái cố gắng nhớ lại.

"Còn lại dành Neman và sông Đông Phổ."

"Ờ là" Tề Tễ gật đầu "Sau đó Napoleon không thất vọng, bởi vì tình hình của Paris..."

"Tề Tễ, anh chưa bao giờ đi chơi với các cô gái?"

Tề Tễ bị cắt ngang lời, rõ ràng là cậu không muốn nhắc tới chủ đề này.

"Ừ" Tề Tễ thoáng ngạc nhiên.

"Tôi nghe thầy Trương nói, anh đang nghiên cứu rất chăm chỉ."

"À, ừm." Tề Tễ gật đầu.

"Ngày đi học, anh cũng không đi du lịch cùng con gái?"

Tề Tễ lo lắng, cậu không muốn nói đến chủ đề này. Hẹn hò là một hình thức, để cậu đối phó với khó khăn. Tề Tễ không muốn hai người đề cập đến tài sản và gia đình.

Cô gái rất buồn bã, cô không hiểu vì sao gia đình lại chọn anh để xem mắt. Đó là một sự lãng phí thời gian! Lãng phí cuộc sống của cô! Tề Tễ dường như là một người tốt đẹp, nhưng không phải phong cách của cô gái, và cô gái, khó để từ chối không đến ngày hôm nay.

Hồ Uý xuất hiện trong sảnh nhà hàng Khải Tân, rất nhiều người đang dùng bữa ở đó mắt sáng lên. Người phục vụ thấy anh, trân trọng, "Anh có đặt bàn trước không ạ?"

"Không, tôi tìm một người bạn."

Hồ Uý đi bộ xung quang tìm Tề Tễ, bồi bàn và mọi người không ngừng nhìn theo anh. Một người đàn ông mạnh mẽ, quyến rũ phải không?

Cô gái nhìn thấy Hồ Uý, một chút ngây ngất, làm thế nào lại đẹp trai như vậy! Tề Tễ đẩy nhẹ miếng bít tết, cảm giác ngon miệng. Miếng bít tết chín tới, vẫn còn tươi.

Cô gái để mắt tới Hồ Uý, thấy anh đi về hướng họ, trống ngực đập mạnh mẽ không thể kiểm soát.

Tề Tễ cảm thấy có chút kỳ lạ, cậu nhìn lên và đột ngột khi thấy Hồ Uý, đánh rơi chiếc dĩa.

"Thật ngớ ngẩn" Hồ Uý nhặt chiếc dĩa lên trước khi ngồi xuống ghế.

"Cho tôi một cuốn menu" Người phục vụ đưa cho anh một cuốn menu.

"Vâng, tôi xem đã, tôi sẽ gọi món sau."

"Anh...cách anh mặc trang phục đến đây?"

Tề Tễ vẫn còn chưa kịp định thần lại, thường ngày ở nhà, cậu quen với hình ảnh Tề Tễ trong chiếc áo phông Tee cùng quần short. Ngày hôm nay lại mặc như vậy...thanh lịch, thật sự...cậu khó để thích ứng.

"À, tôi ra ngoài gặp nhà thiết kế." Hồ Uý vừa nói vừa mở thực đơn, than ôi đói.

Cô gái không thể hiểu nổi điều gì đang xảy ra, tại sao một anh chàng cao lớn, ngầu như vậy lại xuất hiện trong buổi hẹn hò của mình? Nếu tưởng tượng một khung cảnh lãng mạn, cô ấy thậm chí nghĩ anh chính là hoàng tử quyến rũ đến bắt cóc cô. Tất nhiên, là không thể, một người phụ nữ ba mươi chứ không còn là cô gái tuổi teen.

Tề Tễ khó lòng giải thích. Hồ Uý tập trung nhìn menu. Một lúc sau, vẫy tay ra hiệu phục vụ.

"Một salad tôm, thịt cừu nướng, thịt bò hun khói nhiều gia vị, thịt gà nướng lạnh và rau..." Hồ Uý gọi rất nhiều món.

Người phục vụ ghi lại nhanh chóng và nhắc lại với anh.

"Cậu có đủ tiền, đúng không?" Bồi bàn quay đi, Hồ Uý hỏi Tề Tễ.

Tề Tễ gật đầu.

"Đây là?" Cô gái không thể không hỏi.

"Anh họ tôi." Tề Tễ bất lực.

Tề Tễ mới ăn được một nửa bữa, cậu muốn khóc mà không có nước mắt. Thẻ tín dụng của cậu có thể không còn xu nào. Hồ Uý, những gì đang diễn ra là có nghĩa gì? Tại sao trả thù? Anh không quan tâm, đối với anh là không quan trọng! Vậy lại ở đây ăn...

Nhờ Hồ Uý, cô gái cùng anh nói chuyện và cười đùa. Tề Tễ hoàn toàn như kẻ lạc loài, cảm thấy xấu hổ khi ngồi tại đây.

Mười giờ, cô gái nhận được sự hối thúc về nhà. Một cách nhanh chóng, Hồ Uý tiễn cô ra cửa và gọi cho cô một chiếc taxi. Đây là cuộc hẹn của Tề Tễ, Hồ Uý chen ngang vào, giúp gọi taxi và chào tạm biệt cô gái, có chút không phù hợp.

Hồ Uý trở vào trong, Tề Tễ đang cầm hoá đơn, cậu nhìn những con số, lo lắng.

"Ăn rất thoải mái" Hồ Uý mỉm cười ngồi xuống châm một điếu thuốc. Chỉ vì có phụ nữ, nên anh không thể hút thuốc.

"... Anh nhất định cần phải ăn." Tề Tễ nói thật, Hồ Uý trang nhã và ăn ngon lành. Anh cảm thấy buồn nôn với món bít tết của cậu.

"Cậu phải ăn thoải mái."

Đời sống của Hồ Uý cao, Tề Tễ biết. Nhưng đến tận hôm nay cậu mới hoàn toàn bị thuyết phục. Trang phục thanh lịch, thói quen tự nhiên đặt nhà hàng và gọi món, cách ăn, thậm chí cách trò chuyện cùng phụ nữ, và như vậy và như vậy...

"Anh...tại sao lại đến đây ngày hôm nay?" Tề Tễ hỏi, không kéo dài thêm sự tò mò.

"Để ăn cùng cậu." Hồ Uý cười.

"..."

"Cậu không vui?"

"Không có..." Khuôn mặt Tề Tễ sưng lên như vừa nhồi chất béo. "Anh nói rằng hôm nay đi gặp nhà thiết kế? Chuẩn bị bắt đầu làm việc?"

"Ý kiến tốt." Hồ Uý đáp lời thờ ơ.

Tề Tễ không biết mình đang hỏi gì, cậu đứng dậy.

"Về nhà đi."

"Ok" Hồ Uý nhả ra một hơi khói.

Vào trong xe, Hồ Uý nhìn qua khung kính chắn gió, rất nhiều xe hối hả ngược xuôi. Tề Tễ nhìn thẳng phía trước. Không ai nói một lời.

Chiếc xe cứ thế lăn bánh đi trong yên lặng, rồi dừng lại chờ đèn đỏ nơi ngã tư đường. Tề Tễ dừng xe, tay gõ gõ vào vô lăng. Hồ Uý quay sang, tay vòng qua cổ Tề Tễ, hôn lên môi cậu.

"Anh..." Tề Tễ ngạc nhiên.

"Oh" Hồ Uý chỉ cười.

Đèn chuyển qua màu xanh, họ vẫn chưa di chuyển, chiếc xe phía sau bấm còi inh ỏi. Tiếp tục đi trên đường, Hồ Uý nói:

"Tề Tễ, tình yêu có giống như đưa trẻ? Cũng có vẻ như không có ý nghĩa."

Tề Tế chết lặng nắm chặt tay lái. "Sao cậu không nói gì? Nghe FM?"

"Hồ Uý" Tề Tễ dừng lại. "Anh đang cố làm cho ngày hôm nay trở nên rắc rối."

"Tôi có mang rắc rối chưa? Tôi chỉ đến Khải Tân."

"..."

"Tôi giúp cậu, không phải sao? Rõ ràng là cậu không thích phụ nữ."

"Không sợ người không hiểu ta, chỉ sợ (ta) không hiểu người" (2)

"Điều đó có nghĩa là gì?"

"Không lo lắng về người khác không hiểu tôi, sợ là tôi không hiểu mọi người." Tề Tễ thở dài.

"Ờ. Rất sâu sắc. Ai nói những điều này?"

"Khổng Tử."

"Vậy à."

"Anh phải biết rằng từ một con người cũ, cần phải mở lòng và ít bi quan."

"Cậu...mất mát vì tôi?" Hồ Uý nhìn Tề Tễ.

"Lựa chọn thú vị hơn, ít buồn phiền."

"Chết tiệt."

•••

Chú thích:

(1) Trình Giảo Kim: Trình Giảo Kim (程咬金) (589-665) tự Tri Tiết (知節), là một công thần khai quốc nhà Đường.

(2) Nguyên âm tiếng Hán: Bất hoạn nhân chi bất kỷ tri, bất hoạn tri nhân dã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei