Chương 11. Có một công việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi ra ngoài, cảm ơn cậu." Hồ Uý cầm ly rượu pha ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến bàn bếp, lấy một lon bia.

Tề Tễ nhìn vào cuốn sách, "Oh" thời điểm.

Hồ Uý đặt chai rượu xuống bàn, ngả mình vào ghế sofa. Anh dựa hết người vào ghế, cảm thấy cạn kiệt sức lực. Mấy ngày nay, để có một mẫu thiết kế, anh hiếm khi nghỉ ngơi. Thật sự rất tập trung. Anh đã bỏ qua hầu hết các đối tượng trước đây của mình vì Tề Tễ. Cậu thường nghiên cứu ban ngày, Hồ Uý chỉ có thể dùng vào buổi tối. Tề Tễ hỏi Hồ Uý lý do tại sao không có đồ hoạ máy tính, Hồ Uý trả lời, không biết. Thậm chí làm thế nào để gửi email, Tề Tễ cũng dạy Hồ Uý, ít nhiều để quét được một bản vẽ. Tề Tễ rất ngạc nhiên khi Hồ Uý vẽ, Hồ Uý cho câu trả lời, chẳng phải ở trường học môn mỹ thuật là bắt buộc sao.

"Cậu nhìn điều gì vậy? Rất say mê?" Hồ Uý tạm dừng vài phút.

"Pháo đài bị bao vây." Tề Tễ vẫn xem. Cậu gần đây tuyên bố rằng cần xem lại tác phẩm nổi tiếng này của Philippe Calderon.

"Bộ phim này có gì để xem không?"

"Sâu sắc"

"Vậy cậu tiếp tục xem, tôi đi tắm để ngủ."

Hồ Uý sau khi đứng dậy vào phòng tắm, Tề Tễ rời mắt khỏi màn hình, nhìn theo anh. Sau lần xem mắt, cuộc sống của Tề Tễ được tô thêm rất nhiều màu sắc. Đầu tiên là Thầy Trương tin rằng các cô gái không quan tâm đến cậu, đó là cách Hồ Uý xuất hiện. Sau đó những lần giới thiệu thưa dần...rồi dứt hẳn.

Bắt đầu từ đêm đó, cậu đã ngủ với anh. Một cách rất tự nhiên, không ai phải mở lời. Cậu và Hồ Uý không dối lòng. Cậu ngồi dịch sang phía bên trái. Sau đó anh ra hiệu cho cậu vào phòng tắm lau tóc. Cuộc sống cũng trở nên thú vị hơn, cậu đòi anh phải xem cuốn sách của mình, hoặc họ cùng nhau đánh giá về một bộ phim, sau đó, thảng hoặc cùng nhau thảo luận về bữa tối. Ngay cả tình dục cũng trở nên hấp dẫn hơn. Tề Tễ biết thêm một vài sáng kiến nhỏ, mặc dù ban đêm cũng chỉ lên và xuống, sau đó đều được làm bằng tay nhau, những cả hai đều cảm thấy thoả mãn.

Hồ Uý tắm xong, vẫn còn trần truồng leo lên giường. Tề Tễ mang theo cuốn sách vào, chọn một máy sấy tóc. Bây giờ cậu không để máy sấy trong phòng tắm, đặt vào đầu giường ngủ. Người đàn ông này không bao giờ chịu hong tóc của mình. Hồ Uý nhàn nhã nằm xuống, anh để Tề Tễ nghịch ngợm mái tóc mình, sự dễ chịu khiến anh rơi vào giấc ngủ. Đang dở giấc thì điện thoại di động reo. Tề Tễ giật mình. Cậu đứng lên đóng cửa sổ, sau khi đặt điện thoại Hồ Uý trên bàn cạnh giường ngủ.

Người gọi: Ôn Tự Minh

Tề Tễ lay lay tay Hồ Uý "điện thoại."

"Đêm, sai, phải không?" Hồ Uý lười biếng không muốn nghe.

"Ừm...người gọi là Ôn Tự Minh."

"Hả" Hồ Uý liền nhấc máy.

"Xin chào? Hồ Uý?"

Một giọng nói trầm hùng vang lên bên tai.

"Vâng."

"Tôi đã nhận được những thiết kế, ngày mai cậu đến công ty báo cáo."

"Vâng..."

"Thế nào, mai cậu không có thời gian sao?"

"À, không phải..."

"Vậy tốt, chiều mai 2 giờ, tại Tổng công ty, phòng 211."

Hồ Uý thay đổi sắc mặt.

Giữ điện thoại, Hồ Uý cau mày.

Lần thứ hai, Hồ Uý gọi tới chị Phong, anh cần một công việc. Chị Phong đã bay đến Milan, dặn anh liên hệ với Ôn Tự Minh. Sau khi liên lạc, ông ta yêu cầu cậu gửi bản kế hoạch, theo địa chỉ email ông chỉ định. Hồ Uý sau khi liên lạc cảm thấy người đàn ông này cứng nhắc, nguyên tắc và kiêu ngạo. Ngày hôm nay nói chuyện điện thoại cũng rất thô lỗ.

"Sấy tóc" Hồ Uý vỗ nhẹ vào vai Tề Tễ.

"À" Hồ Uý ngồi xuống.

Tề Tễ sấy tóc cho Hồ Uý, sau đó lấy hai ly nước.

"Ngày mai, tôi đi đến công ty." Hồ Uý uống một ngụm nước lớn, dựa vào giường.

"Là ông chủ của anh?"

"Không phải bây giờ, chỉ là cộng tác viên. Cỏ vẻ như, tôi không thể hiểu được."

"Ngày mai, anh nên khiêm tốn trước một số người."

"Vâng, đúng thế."

Hồ Uý ôm Tề Tễ nằm xuống giường, kéo chăn chùm kín.

"..."

"Ngủ thôi."

"Có cần đặt chuông báo thức?"

"Không, khoảng hai giờ chiều."

Hồ Uý đến tổng công ty, lễ tân đón tiếp anh: "Thưa ngài, Hồ Uý đã đến."

Lễ tân nói ngắn gọn hai câu, rồi hướng dẫn Hồ Uý lên tầng hai. Nơi sâu nhất, phòng 211.

Mở cửa, lễ tân mời anh ngồi xuống.

Đây là một văn phòng lớn, những mảnh vụn chất đống trên bàn vẽ. Một loạt các ghi chú dán vào bức tường phía sau anh. Ôn Tự Minh nhìn Hồ Uý, nói "Đợi một chút." Trong tay cầm hình ảnh cần kiểm tra.

Về Hồ Uý, chị Phong yêu cầu đặc biệt chú ý đến Ôn Tự Minh. Nhưng Hồ Uý lại đặc biệt thành kiến. Đầu tiên, anh ghét cuộc sống này, anh không thích đi cửa sau, thứ hai, tính cách của ông ta cực kỳ khó chịu. May mắn thay, Hồ Uý vượt qua các thiết kế khác để lại ấn tượng trong mắt Ôn Tự Minh. Nếu là người nào khác, Hồ Uý sẽ không có cơ hội tốt hơn.

Hồ Uý nhìn Ôn Tự Minh dễ chịu hơn.

Đây là một người đàn ông khoảng 35 đến 40 tuổi, quần áo tối màu, nhưng chú ý đến kết cấu, với một phong cách rất độc đáo. Khuôn mặt rộng, giống như một con dao, tính khí cảm giác rất lạnh.

Hồ Uý chờ trong khoảng nửa giờ, chán nản, nhưng vẫn chờ đợi. Ôn Tự Minh đã chỉnh sửa bản vẽ, Hồ Uý một chút cũng không quan tâm. Hoặc gọi điện nhắc nhở ông.

Hồ Uý quan sát Ôn Tự Minh nghe điện thoại, đôi mày cau lại và lúc này thậm chí ông ta còn khó chịu hơn, "tôi đã nói nhiều lần, giờ làm việc không gọi điện cho tôi." Anh không biết họ nói những gì, thấy gương mặt ông dịu lại một chút, "không còn cách nào."

Ôn Tự Minh nhìn lên thấy Hồ Uý đứng đó, nhăn trán. "Tôi quên cậu."

"Không nhớ tôi, ông rất bận rộn." Hồ Uý không có ý mỉa mai, anh là một người như vậy, không quan trọng.

Nhưng đối với Ôn Tự Minh, đó là một sự khiêu khích. Trình độ chuyên môn của cậu đến đâu? Cậu là ai?

"Cậu biết các quá trình thiết kế cửa sổ không?" Ôn Tự Minh hồ nghi.

Hồ Uý lắc đầu, không biết.

Ôn Tự Minh đứng lên, lấy ra một loạt các ghi chú. Lần này Hồ Uý nhận thấy:

1. Nếu không được gắn vào tường, có một bảng đen ở giữa ghi các ghi chú.
2. Người đàn ông này rất cao, thận chí cao hơn cả anh.

Lấy bút dầu, Ôn Tự Minh không nói, viết lên bảng. Sau một vài phút, những con chữ đua nhau nhảy múa trên bảng đen. Hồ Uý thấy nhàm chán, chương trình chiến lược: đầu tiên quyết định chủ đề là gì và mục đích thiết kế. Quyết định tính năng, lập kế hoạch tổng hợp.

A. Quyết định trưng bày hàng hoá, và xác định các đạo cụ, phụ kiện, màu sắc, chất liệu, kích thước, giá cả, phong cách thiết kế.
B. Phân tích và xác định yếu tố không gian để hiển thị cảnh, cấu trúc và mô hình dáng.
C. Dự đoán ngân sách dự án, khối lượng công việc, tiến độ công trình tính toán bố trí thời gian và trang trí.

"Nhìn thấy và hiểu"

Chuẩn bị các mặt hàng để hoàn thành việc điều chỉnh kiểm tra công việc chính và cấu hình đánh giá tác động nhiệt độ. Ôn Tự Minh đóng nắp bút.

"Cậu hiểu không?"

Hồ Uý trả lời trung thực "Thiết kế bê tông?"

"À, cậu chưa được tham gia các hoạt động, tôi nghĩ..."

"Tôi không muốn"

Ôn Tự Minh không cho Hồ Uý nói, tiếp tục ngắt lời, "Tôi sẽ cho cậu hai tuần, có thể cậu sẽ đi đến Bắc Kinh học hỏi mười cửa sổ của gian hàng bách hoá, một ngôi nhà, và nói cho tôi biết cậu đã học được những gì"

"Tôi..."

"Khó khăn có thể hỏi quản lý, 207."

Hồ Uý hơi tức giận, nguyền rủa thầm chửi thề.

Điện thoại Tề Tễ lấp lánh reo: Hàng Hàng.

"Xin chào?"

"Làm thế nào cậu tìm được người chết sống lại?"

"Nói nhảm nhí!"

"Không phải một điều thông thường"

"..."

"Cũng viết được, dễ dàng, người ta không thể tìm thấy một bản dịch, tại sao cậu tìm được? Không phải cậu cần thay đổi một biện pháp sao?"

"Ồ"

"Không thở dài, nghỉ ngơi, từ từ ngẫm."

"Oh...tại sao lại chọn tớ?" Tề Tễ châm một điếu thuốc, đứng dậy và đi lại quanh phòng, cậu cần thay đổi tâm trạng.

"Đó là điều bình thường. Nếu cảm thấy sai sao cậu vẫn giữ." Hàng Hàng ở đầu dây bên kia cười.

"Anh ấy nói..."

"Này, tớ nói, cậu đã bao nhiêu tuổi? Sắp 30 mà vẫn để mọi người lo lắng."

"Hàng Hàng"

"Cậu muốn tranh luận?"

"... Cậu định dò xét tớ..."

"Và đừng nói, có thể cậu hứa với Lương Trạch cung cấp thông tin về anh ta, phải không?"

"Hmm, cậu nhắc tớ mới nhớ, tớ sẽ đến vào thứ sáu?"

"Sẵn lòng cho một buổi tám chuyện, chúng ta sẽ dùng bữa tối cùng nhau."

"Ừm, này..."

"Cậu bận sao? Cậu phải sắp xếp thời gian rảnh nhé."

"Không...sau đó làm gì..."

"Anh ta đang ở nhà cùng cậu?" Hàng Hàng bất lực

"Anh ấy chưa về..."

"Ừm? Đi mua rau?"

"Không phải, công việc"

"Hả"

"Hôm nay là ngày đầu tiên, hehe."

"Tớ thấy cậu hạnh phúc giống như phụ nữ đã lập gia đình vậy."

"..."

"Cậu gọi cho tớ lúc tám giờ, nếu anh ta có nhà, tớ sẽ nói với Lương Trạch, về cuộc hẹn và ăn uống."

"Sẽ làm"

Tề Tễ tắt điện thoại. Cậu pha cho mình một tách cafe, vừa uống vừa chơi cùng Mãnh Nam, sau đó vào phòng nghiên cứu.

Hồ Uý về, đùa nghịch với Mãnh Nam, rồi lại quay ra chơi cùng Tiểu Thuần. Ngoài trời vẫn còn rất nóng, anh trở về đã không gõ cửa và nói xin chào với Tề Tễ. Đi thẳng vào phòng tắm. Hồ Uý buồn bã, khó chịu. Ôn Tự Minh coi ông như rác rưởi. Khốn kiếp.

Tắt vòi hoa sen, Hồ Uý không có quần áo, anh trần truồng hút thuốc, nằm trên ghế sofa.

Ông thấy tôi không?

Hồ Uý đã được chọn với thái độ khinh khỉnh và thù nghịch. Tôi khiêu khích ông?

Shit, ông!

Hãy để cho tôi làm một bộ hồ sơ? Thực hiện, tôi lo sợ mệt mỏi? Tôi mệt mỏi thế nào ông biết được là tốt. Ông biết gì đằng sau cuộc sống quyến rũ.

Ông biết được gì từ phía sau cuộc sống quyến rũ? Điều thứ nhất khiến Hồ Uý không hài lòng là thái độ khinh khi, và thứ hai, bởi vì khi anh rời văn phòng, Ôn Tự Minh đã nói: Đừng giống bất cứ công việc nào đến thiết kế, bạn có thể không đặt đổi một cánh.

Anh biết những gì là một nghệ thuật!

Hồ Uý đứng trước gió làm mát cơ thể, sau đõ gõ cửa phòng Tề Tễ. Tề Tễ mở cửa, thấy Hồ Uý mà muốn chảy máu cam.

"Anh..."

"Tôi vừa về, đã tắm rất mát mẻ, muốn đi ra ngoài mua chút đồ ăn. Buổi tối ở đây có thể ăn gì?"

"Anh không định mặc quần áo để ra ngoài đường?" Tề Tễ ngại ngùng quay mặt.

"Thực sự phù hợp với cậu, những người không thấy bất cứ ai." Hồ Uý đi vào phòng ngủ.

"Đừng làm điều đó vào buổi tối." Tề Tễ cuối cùng cũng đã mở mắt.

"Sao?"

"Tôi và anh đi ăn với Hàng Hàng."

"Ồ, ok. Cậu bận rộn, bận rộn gọi cho tôi."

Tụ tập vui vẻ.

Để mô tả về Lương Trạch, có thể dùng cụm từ vui vẻ. Cậu cảm thấy Lương Trạch là người đàn ông hạnh phúc.

Trong bữa ăn, Lương Trạch luôn nói về Hồ Uý, Hàng Hàng và Tễ Tễ bất lực nhìn. Lương Trạch đồng ý với những thông tin Tề Tễ nói ra sẽ mời cậu ăn một triệu bữa ăn theo yêu cầu. Tề Tễ không dừng lại, bất kể thế nào kết quả đều có thể giảm bớt gánh nặng cho túi tiền của mình, phải không?

Bữa ăn tối kết thúc, họ nói chuyện một lúc vài vấn đề đơn giản. Hồ Uý rất yên tĩnh, Tề Tễ nói chuyện cùng hai người đàn ông phía trước. Cậu khẽ huých nhẹ cánh tay Hồ Uý: "Tại sao anh không nói chuyện với họ?"

Anh trả lời: Không muốn nói.

Điều này làm cho Tề Tễ phiền lòng.

Nhưng thực tế, ý của Hồ Uý, anh quá lười biếng để xen ngang câu chuyện. Ban đầu, mọi người nói về văn học và lịch sử, anh không biết, vì vậy không có gì để nói.

Họ chia tay nhau ở cổng vòm phố Yên Đại Tà, Hồ Uý cùng Tề Tễ trở về nhà.

Hồ Uý mở cửa, trong nhà sộc lên mùi khói thuốc, anh cất giày rồi vội vã mở cửa sổ, vừa mở cửa liền nghe thấy âm thanh vo ve.

Anh không nhìn được rõ, dường như Mãnh Nam đang nghịch ngợm.

Mãnh Nam ghét mấy con vật có cánh. Tiếng bay lượn của loài côn trùng ấy khiến nó đau đầu. Vì vậy, Mãnh Nam dùng kết các kỹ năng, bắt tất cả các loại côn trùng bay. Từ muỗi, giống y chang một con ếch.

Tề Tễ vào nhà, cậu cởi giày, từ ánh sáng lốm đốm thuốc lá, thấy cơ thể thể khổng lồ của Mãnh Nam đang cố nhảy lên. Sau đó...miệng Mãnh Nam đóng chặt trong ba giây, nó lắc đầu, tần số rất nhanh, nhảy lên nhảy xuống gần hai phút.

"Mãnh Nam" Hồ Uý nhìn thấy hành động kỳ lạ của Mãnh Nam. "Mày ăn cái gì ngu ngốc vậy? Nhả nó ra!"

Hồ Uý chạy qua, quyết liệt giữ đầu. Mãnh Nam kêu gào, há miệng, nôn mửa.

Hồ Uý nhìn thấy đầu tiên trong bãi nôn là xác một con ong, sau đó là chiếc lưỡi sưng to của Mãnh Nam, nó khóc.

Tề Tễ ngẩn người.

"Băng, nước đá, nhanh chóng.!"

"Oh" Tề Tễ nhanh chóng chạy vào bếp.

Đêm đó, Mãnh Nam ngủ với băng cuốn quanh lưỡi.

"Cần phải tìm đến Hàng Hàng ngay?" Tề Tễ vẫn không yên tâm, cậu nằm nghiêng trên giường hút một điếu thuốc, lòng không khỏi âu lo.

"Không sao đâu, ước tính sẽ sưng trong một vài ngày."

"..."

"Cậu nói rằng con chó như thế nào? Nó dám ăn một con ong."

"Tôi..."

"Theo dõi thêm, ngày mai nếu vẫn nghiêm trọng, mang đến gặp Hàng Hàng."

Tề Tễ gật đầu nhìn Hồ Uý.

"Hồ Uý..."

"Ừm?"

"Là anh không...như Hàng Hàng với Lương Trạch?"

"Hả?" Hồ Uý không hiểu.

"Anh không phải nói...bây giờ họ nói..."

"Có mà, tôi không biết, chủ đề mọi người nói?"

"...này, vì vậy mà."

"Cậu muốn nói gì?."

"Tôi...anh không thích bạn bè của tôi?"

"Đại ngốc." Hồ Uý nằm xuống và quyết định đi ngủ.

"Anh đi ngủ?" Tề Tễ nhìn theo anh.

"Ừm, ngày mai tôi phải đi tuor du lịch Bắc Kinh."

"..."

"Cậu đừng lo quá, ngủ sớm đi."

"Ừ" Tề Tễ gật đầu.

Ngày mai cũng có một loạt các công việc, cậu cần đưa Mãnh Nam đến chỗ bác sĩ.

Lần đầu tiên, Tề Tễ nhận ra cậu đã so sánh  với Lương Trạch, Hàng Hàng luôn lắng nghe. Họ đã nói thái quá?

"Này!" Tề Tễ đẩy Hồ Uý

"Tại sao...?" Hồ Uý đã thiêm thiếp ngủ.

"Hàng Hàng...có vẻ như...các chủ đề này cũng cho biết không phải để đi."

"Vâng, tôi nghĩ rằng nó đã đi."

"Tôi nói với Lương Trạch, anh cũng không quan tâm đến lịch sử, tiểu thuyết..." Hồ Uý xen ngang lời Tề Tễ.

"Hàng Hàng tốt nghiệp trường gì?"

"Bác sỹ thú y."

"Ừm"

Không thể tự hỏi. Không dễ dàng. Vấn đề quan tâm của Lương Trạch và Tề Tễ có vẻ mơ hồ. Chỉ hai người mới có thể tự hiểu chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei