Chương 12. Không công bằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ Uý ngồi đối diện với Ôn Tự Minh, anh châm một điếu thuốc, chờ đợi nhận xét.

Hai tuần dành cho Hồ Uý, anh đã đi đến một số cửa hàng bách hoá, quan sát nhìn ngang dọc bên trái và bên phải, tóm tắt quan điểm của mình trong ba ngày. Anh suy nghĩ về việc Ôn Tự Minh dành cho anh hai tuần thay vì ba ngày, nó hẳn phải có lý do. Vì vậy anh cố thử đọc bản vẽ, đi đến các ô cửa sổ và xem, tất cả các hướng, sự thay đổi theo thời gian. Dù sao cũng muốn điên rồ thử nghiệm sức của bản thân anh.

Hồ Uý nghĩ, có lẽ thực sự đã lâu không bận rộn, có một công việc, mặc dù rất nhàm chán, biết đâu tìm được ý nghĩa.

Ôn Tự Minh cẩn thận xem bản báo cáo dày đặc của Hồ Uý. Mặc dù gương mặt không bộc lộ cảm xúc, nhưng trái tim lại vui vẻ. Người này cũng có thể có cái nhìn độc đáo, sự quan sát tỉ mỉ, xác định.

Hồ Uý đứng dậy một lúc, nghiêng người ra phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Chỉ ở độ cao tầng hai, cũng có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài. Từ vị trí này, giống như văn phòng chị Phong, thấy sân và tu viện. Hàng cây xanh tươi tốt bao quang tu viện. Hồ Uý nghĩ, người này không phải là đơn giản. Văn phòng của ông độc lập, phong cảnh đẹp tựa bức tranh. Tiếc rằng, người nghèo trong căn phòng là anh đang bị huỷ hoại bởi người đàn ông này.

"Tôi đã xem." Ôn Tự Minh đặt tập giấy xuống. "Một số các cửa sổ thiết kế đang mở."

Hồ Uý làm như vậy.

"Tóm tắt khá tốt" Hồ Uý gõ gõ theo nhịp.

Ôn Tự Minh thay đổi sắc mặt.

"Nhưng tốc độ..." Ôn Tự Minh lắc đầu.

"Hả? Tốc độ như thế nào? Ông đã cho tôi thời gian thực hiện, đó là những gì ông đã nói, phải không?"

"Thời trang là không ngừng thay đổi, đó là lý do tại sao công trình thường thay thế cửa sổ. Nắm bắt thời gian, cậu không thể nắm bắt xu hướng, xu hướng có vẻ phổ biến theo từng giây phút, nhưng cậu cố gắng cẩn thận tìm ra, ngay cả một giây một ai đó cũng cố cải thiện nó. Điều này cho thấy định hướng phát triển là không giống cậu, nhà thiết kế, là những người tiên phong, cậu làm chỉ giống như yêu cầu. Nhưng làm theo chương trình, thời trang và sân khấu, thiết kế phải có chủ ý và hiển thị, nó không phải như vậy. Tôi sẽ cho cậu thêm hai tuần, điều cuối cùng, cậu nên cố gắng đi xa và nhiều nơi hơn nữa, với một thời gian ngắn hơn để làm công việc hiệu quả hơn."

Hồ Uý nhìn Ôn Tự Minh, cậu không thể chịu được áp lực, nhưng không biết làm thế nào để bác bỏ. Ít nhất, quan điểm của ông ta là mục tiêu.

"Công việc của chúng tôi đã đi đến giai đoạn kết thúc, cậu có thể vượt qua." Ôn Tự Minh uống một cốc nước. "Tiếp theo, cậu cần có đồ đạc và trang trí."

"Hả?" Hồ Uý chau mày "Đó là công việc của nhân viên."

"Bây giờ tôi muốn cậu kết thúc."

"..."

"10 giờ tối mai, cửa sổ Grand Pacific Mall muốn thay đổi, tôi sẽ cung cấp cho cậu bản vẽ, một người phụ trách sẽ cho cậu biết, để cậu hoàn thành một thoả thuận riêng biệt."

"Công việc này, có những ý tưởng thiết kế trong đó?"

"Không" Ôn Tự Minh kết thúc.

Ông ta nói không, Hồ Uý thật sự không biết nói thêm gì.

"Sau đó, như vậy đi."

"Tôi bắt đầu làm việc...là quyền hạn này?"

"Được bắt đầu ngay."

"Bàn làm việc của tôi ở đâu?"

"Bây giờ bạn chưa cần."

Mẹ kiếp, như thế nào thì người đàn ông này mới khiêm nhường?

"Nếu không còn câu hỏi gì khác, cậu có thể đi. Đêm mai đừng đến muộn."

"Có là."

"Cái gì?"

"Chi phí sẽ được hoàn trả?"

"Để lại các hoá đơn, sẽ làm việc với phòng tài chính."

"Hả?" Hồ Uý hoảng loạn "Tôi không biết lấy hoá đơn như thế nào?"

"Tư nhân."

Tề Tễ đưa Mãnh Nam đến gặp bác sĩ, Mãnh Nam còn sống. Như lời Hồ Uý, Tề Tễ ban đầu không nghĩ lưỡi Mãnh Nam có thể sưng lên rất lớn. Con chó này có thể phải mất nửa tháng để hồi phục.

"Nước" Hàng Hàng đưa một ly nước cho Tề Tễ.

Tề Tễ cầm lấy uống một hơi.

"Ngay từ đầu?" Hàng Hàng dò xét.

"Ừm, tớ đã không tạo một cuộc hẹn, Doanh Doanh vừa yêu cầu."

Hàng Hàng gật đầu. Mãnh Nam uống xong thuốc, Doanh Doanh nói rằng cần tỉa bớt lông cho nó. Tề Tễ muốn tới, thật không may phía trước xếp hàng rất dài. Hôm nay là ngày thú y nên những người đến khá đông, Hàng Hàng ra ngoài trở về không ngờ Tề Tễ vẫn còn đợi.

"Tớ đã hút vài điếu thuốc." Tề Tễ đặt điếu thuốc vào cốc dùng một lần, nhả một hơi khói rồi đi về phía cửa.

"Đi, tớ sẽ đi với cậu, ra ngoài hít thở."

"Cậu không cảm thấy nóng? Không trở vào?"

"Nói chuyện một lát đã."

Họ ngồi xuống một cái ghế sắt trong bóng râm. Nhưng nhiệt vẫn toả ra từ chiếc ghế sắt.

Mùa thu vẫn là dịu dàng nhất. Nhiệt độ đang ngày càng nóng hơn. Tề Tễ hút một điếu thuốc, nhìn lên bầu trời qua lớp lá. Ánh sáng bị phân tán, khúc xạ đi nơi khác.

"Cũng được..."

Họ ngồi cạnh nhau một hồi, Hàng Hàng mở lời xé tan sự im lặng.

"Cậu dạo này khá tốt? Gần đây không tới được, cũng chưa hỏi thăm cậu. Ý tớ là, cậu vẫn tốt với anh ta?"

"Hồ Uý à. Nó...tốt."

"Cậu dùng từ "nó", như thể không chắc chắn?" Hàng Hàng nhăn trán.

"Ờ, Hàng Hàng..."

"Hả?"

"Cậu nói rằng tình yêu là tất cả mọi điều?"

"Sao?"

"Tớ dường như không thể hiểu nổi."

"Tề Tễ, cậu hiểu những gì..."

"Tớ nghĩ tớ đã nói với Hồ Uý vài điều kỳ lạ." Nghe thấy vậy, Hàng Hàng vội vã gật đầu.

"Vâng, làm sao có thể không lạ, cậu nhặt anh ta trên đường phố về!"

"..."

"Anh ta sống ở nhà cậu tự do rất thoải mái!"

"Không...Anh ấy làm sạch các phòng, nấu nướng, chăm sóc tớ rất tốt." Tề Tễ gãi đầu gãi tai.

"Vậy, cậu trả tiền để thuê một quản gia, sau đó lại tự hỏi chính mình đó có phải tình yêu!"

"Bởi vì..."

"Cậu thích anh ta, đúng không?"

"Tớ..."

"Đừng tranh cãi. Tớ hiểu cậu rất rõ, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu không e dè trước người lạ như vậy, còn rất hào hứng."

Tề Tễ thở dài "Nếu tớ thích anh ấy, tớ không...chóng mặt."

"Ý cậu là sao?" Hàng Hàng nhìn ra đường phố, rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt Tề Tễ.

"Giống như chúng ta..."

"Cậu là gì? Trọng tâm tớ muốn nói không phải vấn đề riêng mình cậu."

"Cậu!"

"Cậu cứ nói ra đi, không phải bối rối."

"Chỉ cần...chúng tớ cùng nhau."

"Cùng nhau làm gì?"

"Cùng nhau ăn tối, xem phim, đi bộ, nói chuyện, làm...tình."

Hàng Hàng lắng nghe, Tề Tễ cuối cùng nhắc đến điều gì?

"Sex?" Hàng Hàng nhắc lại, âm thanh lớn.

Tề Tễ cố gắng kiểm soát gương mặt để không đỏ bừng lên.

"Cậu nói với tớ..." Hàng Hàng bất ngờ cũng không thể diễn tả được ngôn ngữ.

"Ừm." Tề Tễ gật đầu. "Tớ luôn nhận thấy rằng, tớ yêu anh ấy."

Hàng Hàng thật sự không thể thở, cũng không thể nói ra được. Điều này? 419? Rõ ràng là không. Tề Tễ có nghĩa là... Nhìn vào Tề Tễ...tình yêu... Không phải như vậy. Hàng Hàng tưởng tượng như thể Hồ Uý xuất hiện trước mắt. Điều này, lý do nào để anh ta chọn Tề Tễ, phải không? Thứ nhất, Tề Tễ không phải người đàn ông giàu có, thứ hai không hài hước, thứ ba rất bình lặng, thứ tư khó khăn trong giao tiếp...Hồ Uý muốn gì? Nơi trú ẩn? Tề Tễ tới điều kiện đó, không đánh giá cao nó?

"Cậu nói xem, anh ấy nghĩ những gì?" Tề Tễ hỏi.

"Hả"

"Tình yêu là gì? Là nó? Chúng tớ như thế này?"

"Sao?"

"Lãng mạn, không phải tất cả, bên nhau, không quan tâm thực tại."

"Lãng mạn" Lương Trạch chen ngang giữa câu chuyện của Tề Tễ và Hàng Hàng. Cả hai người nghe thấy âm thanh liền ngẩng lên, Lương Trạch từ phía sau đang thò đầu ra khỏi cửa sổ. "Chỉ là một điểm du lịch, mọi người đều thích. Tuy nhiên, sau tất cả, vẫn không phải nhà. Cậu nói đúng không?"

"Đừng lún sâu!" Hàng Hàng sụp đổ "Quay trở lại, tại sao?"

Cậu đang lo lắng!" Lương Trạch buồn thiu. "Cậu đang bối rối, tớ tiếp tục để cậu suy nghĩ."

"Lương Trạch này" Hàng Hàng lắc đầu.

"Hàng Hàng..." Tề Tễ di di đầu thuốc lá xuống nền.

"Ừm?"

"Tớ luôn muốn biết... cậu là một người đàn ông không có giới hạn...như thế nào lại đột nhiên trở nên dễ dàng, tớ không biết nên nói thế nào, đột nhiên nói với Lương Trạch, sống chung."

"Đột nhiên?" Hàng Hàng cười ngạc nhiên. "Tớ khiến cậu có cảm giác như vậy sao?"

"Không phải do cậu, tớ luôn nghĩ rằng."

"Vậy đó là ảo giác của cậu" Hàng Hàng phá lên cười.

Tề Tễ nhìn Hàng Hàng rồi lặng lẽ cúi đầu.

"Cậu này, cậu đang ở đây. Không biết điều gì là tốt. Tất cả đều ở trong thế giới nhỏ của riêng họ, những điều cậu luôn nghĩ, cho dù nó không thể đáp ứng những điều phổ biến."

"Tớ..."

"Cậu hỏi tớ tình yêu là gì, tớ không biết. Cậu hỏi tớ làm thế nào mà Lương Trạch, tớ cũng không thể nói. Tớ chỉ biết rằng tớ thích em ấy. Mặc dù em ấy không có nhiều điều đặc biệt...chúng tớ luôn hạnh phúc, luôn lãng mạn hay một cái gì đó. Thậm chí hầu hết thời gian không phải ấm áp, nhưng, nhiệt độ của tình yêu, giống như cậu tắm vậy, chắc chắn sẽ không thích nóng quá, không thích lạnh quá, cậu phải chọn một nhiệt độ thích hợp."

"Ha ha." Tề Tễ mỉm cười. "Tớ với anh ấy, có vẻ như không phải ở tất cả các cung bậc nhiệt độ."

"Nó không phải là quyết định đơn phương, và cũng không thể tự cậu quyết định."

"..."

"Cậu thấy đấy, anh ta không nói. Tề Tễ, cậu phải tìm hiểu ngay để bộc lộ lòng mình."

"Tớ..."

"Đặt tất cả mọi thứ cho trái tim cậu, gánh nặng của cậu."

"Với tớ điều đó rất mệt mỏi."

"Mệt mỏi sớm và không nói chuyện thêm nữa." Hàng Hàng cười.

"Những gì..."

"Cậu nói lý do tại sao về những gì cậu làm."

"Tớ đi xem Mãnh Nam đã tốt hơn chưa?"

"Cậu lại giấu như con rùa rụt cổ?"

"Tớ có hẹn ăn tối với Khả Phong." Tề Tễ mỉm cười

Hàng Hàng nhìn Tề Tễ lắc đầu. Cậu đã không dễ dàng với Khả Phong. Tề Tễ, làm thế nào cậu có thể bộc lộ được những cảm xúc chưa bao giờ chạm đến? Khoảng cách là quá lớn? Hồ Uý muốn gì? Là sự khác biệt, phải không? Hãy nghĩ về điều ấy, không thể suy  đoán ý định của Hồ Uý. Hàng Hàng thiết nghĩ, Tề Tễ hợp với Khả Phong hơn, thay vì Hồ Uý. Tề Tễ cần một người đàn ông lớn hơn chứ không phải một đứa trẻ.

Hồ Uý trở về, trên tay xách theo vài đồ ăn anh đã mua trên đường. Ngoài trời vẫn còn quá nắng. Anh không muốn ra ngoài thêm một lần nào nữa. Anh nhìn thấy mảnh giấy nhớ gắn trên cánh cửa ngay lối đi vào: (Tối nay tôi không thể cùng anh ăn cơm, tôi có hẹn với bạn bè, sẽ cố gắng về nhà sớm)

Hồ Uý cởi giày, cất lên giá, vào nhà bếp.

Anh cất chỗ thịt đã mua vào tủ lạnh, lấy tay rửa mặt, cất áo vào phòng.

Tề Tễ không có nhà. Anh cảm thấy trống trải...tâm trí có chút hoảng loạn.

Anh buông thõng người xuống ghế sofa, hút một điếu thuốc. Cơ thể lười biếng nằm ì ạch trên ghế một hồi lâu. Anh không muốn đi tắm, không muốn nấu ăn, không muốn chơi cùng Tiểu Thuần.

Anh tắm qua loa, lôi ra từ trong tủ thức ăn thừa ngày hôm qua, hâm nóng với món mì. Ăn xong, Hồ Uý vào phòng nghiên cứu.

Có quá nhiều điều anh không làm, giờ đây nhận ra công việc trước đây thực sự đánh mất đi nhiều mối quan hệ.

Bây giờ, bất kể kết quả, anh phải học. Anh chấp nhận công việc thiết kế cửa sổ, anh không quan tâm lắm. Tất nhiên không phải không có lợi, nhưng anh không muốn nhàn rỗi ở nhà. Anh có thể cảm thấy Tề Tễ chấp thuận điều đó, tuy không rõ ràng, dù cậu chưa từng đề cập đến. Hồ Uý không muốn bị Tề Tễ xem thường. Phải, anh thật sự quan tâm đến suy nghĩ của Tề Tễ về mình. Kỳ lạ!

Gần 11 giờ 30 phút đêm, Tề Tễ đứng trước cửa. Với Khả Phong, cậu dễ dàng nói chuyện rất lâu. Khả Phong mời cậu ăn tối, chủ yếu nhờ giúp xác định một số vật cổ tại gia đình. Đó chủ yếu là bộ sưu tập của cha Khả Phong, anh ta nói không quan tâm, một số đồ muốn tặng cho bảo tàng, một số đồ muốn bán. Bởi vì nó là một đường vòng. Dù không quan tâm, không có giá trị cao, thì vẫn ...quý hiếm.

Hai người nói chuyện rất ăn í, nếu không phải Khả Phong có điện thoại, họ vẫn đang ở đó và nói với nhau nhiều hơn.

Hôm nay, Tề Tễ nói với Khả Phong rằng cậu bắt đầu quen một người đàn ông, Khả Phong vui vẻ bày tỏ lời chúc mừng. Tề Tễ nói rằng có chút khó khăn, và cậu sợ sẽ đánh mất? Mọi người luôn luôn thích cậu. Tất cả đều sẵn sàng để bắt chuyện với cậu. Tuy nhiên, tất cả chỉ là tình bạn đơn thuần. Mọi người nói Tề Tễ, bạn là môt người tốt. Nhưng sống như thế này để làm một người tốt, thì cậu sẵn sàng trở thành một gã xấu xa. Thật không may, điều đó không xảy ra.

"Cậu về rồi à?" Hồ Uý nghe thấy tiếng Mãnh Nam sủa, liền dừng công việc.

Tề Tễ nhìn Hồ Uý, tự cảm thấy bản thân cậu là kẻ tồi tệ. Cậu đã để lại lời nhắn, đi ra ngoài ăn tối và cố gắng trở về thật sớm. Bây giờ đã 11:30, anh không biết cậu đi với ai, vậy sao không một lời hỏi?

"Sao cậu lại nhìn chằm chằm vào tôi?" Hồ Uý nhìn vào đôi mắt Tề Tễ.

"Không có gì." Tề Tễ cúi xuống cởi giày.

"Hôm nay tôi không nấu món tráng miệng, cậu ăn kem nhé!" Hồ Uý không hỏi bất cứ điều gì về Tề Tễ. Nhanh chóng trở lại phòng làm việc.

Tề Tễ ngồi xuống, bên cạnh là Mãnh Nam đang khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei