Chương 13: Tình Yêu là tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh không thể lái xe?" Tề Tễ đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt mở to lén nhìn Hồ Uý.

"Ừ, không."

Tề Tễ bất ngờ. Hồ Uý không đi ra ngoài vào giờ cao điểm, Tề Tễ vẫn luôn thắc mắc sao anh không mượn xe của cậu. Lái xe rất thuận tiện. Trong thời gian qua, Tề Tễ thấy Hồ Uý không sẵn sàng để mở lời, kết quả là...

"Anh không học lái ở độ tuổi 20?"

"Tôi đã không có cơ hội, thời gian bận rộn kiếm tiền. Ngoài ra trước đó đều được đưa đón bằng xe hơi."

Tề Tễ đang nghe những gì, không giống như cậu nghĩ. Làm thế nào anh biết rằng mỉa mai?

"Đừng uống đậu đỏ quá lạnh, không tốt cho dạ dày. Tôi đi ra ngoài." Hồ Uý vừa nói vừa đẩy cánh cửa.

Tề Tễ không trở vào phòng, cũng không đóng cửa, cậu muốn nhìn Hồ Uý. Điều này khiến Hồ Uý nhầm lẫn. "Có gì đó ư?"

"Anh không biết."

"Đóng cửa lại đi."

Tề Tễ vẫn không di chuyển.

Hồ Uý lo lắng, sao lại như vậy? Cậu vẫn không rời mắt khỏi anh, Hồ Uý nghĩ ngợi giây lát, cúi xuống hôn lên trán Tề Tễ. "Ngủ sớm đi." Là nụ hôn tạm biệt? Anh cảm thấy câu chuyện không phải một hai lý do là có thể giải thích được.

Hồ Uý hôn cậu, Tề Tễ ngạc nhiên.

Cậu không rời mắt khỏi bóng lưng anh khi Hồ Uý xuống cầu thang, rất lâu trước  khi đóng cửa.

Điều gì đây!

Tề Tễ nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp nhường nào.

Đó là, chỉ cần không muốn hôn Tề Tễ, có nghĩa là, anh vẫn cân nhắc đi xe bus.

Mãnh Nam nằm trên sàn gặm khúc xương đồ chơi bằng vải, Tiểu Thuần cuộn tròn trong cái ổ của nó. Tề Tễ cất dép, cậu trở lại trên ghế sofa, tiếp tục đọc sách.

Những dòng chữ cứ thế trôi đi, tâm trí cậu hoàn toàn lơ lửng ở nơi khác. Hồ Uý như một chuyến tàu lượn trong đầu Tề Tễ. Cậu luôn không hiểu nổi trái tim mình, cũng không kiểm soát được lý trí. Câu đố lớn nhất của tình yêu, là tại sao người này mà không phải người đó, người đó tại sao giống người này. Đó là một thách thức với Tề Tễ. Cậu ước nguyện có thể giải đáp.

Chín rưỡi, Hồ Uý có mặt tại Grand Pacific Mall, cậu đi đến quầy để tìm được cửa hàng. Quản lý cửa hàng là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi. Sau khi nói chuyện với Hồ Uý, cô ta nói rằng sẽ được bắt đầu sau 20 phút. Thật không may, 20 phút đã trở thành một khoảng thời gian rất dài, chủ của họ đã đến muộn. Mọi thứ không như dự kiến, có phải lúc nào cũng có kế hoạch. Hồ Uý đưa ra bản thảo về vấn đề thời gian và chi phí dự kiến.

Cửa hàng đóng cửa sau khi diễn ra buổi thảo luận trong bầu không khí căng thẳng và trống rỗng.

Hồ Uý nhìn ra cửa sổ, khoảng không gian nhá nhem tối bởi ánh đèn đường, ẩn chứa vô vàn áp lực. Dễ dàng để đề cập đến kế hoạch và bản vẽ, điều anh cần làm bây giờ là bố trí và trang trí. Quản lý cửa hàng đi lại xung quanh, không làm gì, thảng hoặc làm sạch mảnh vụn.

"Chị luôn luôn một mình hoàn thành nó?" Hồ Uý cầm mô hình, đặt ra câu hỏi. Không gian quá yên tĩnh, khó khăn để nói ra.

"Không nhất thiết, đôi khi là tôi, đôi khi có những nhân viên khác." Người phụ nữ dướn người, nhìn Hồ Uý.

"Vâng, đó là khó khăn, để kéo dài thời gian làm việc."

"Một phần của nó, haha."

Gặp gỡ người đồng quan điểm, quá nhiều câu chữ muốn nói. Cũng song song với điều đó: khó khăn để nói.

Với vấn đề này, Hồ Uý thực sự không có gì nhiều để nói.

Hồ Uý sắp xếp công việc của anh, thoáng đã gần hai tiếng. Anh nhìn vào cửa sổ, phía trong phía ngoài. Anh cảm thấy người tạo nên mô hình, có vấn đề... Rất không phù hợp.

"Chúng tôi ở đây?" Người quản lý đóng gói đồ đạc và làm việc cá nhân.

"Chúng ta có mô hình nào đó khác?"

"Sao?"

"Không phải là hàng đầu."

"Nhưng trên danh mục..."

"Danh mục sản phẩm của chúng tôi? Cậu muốn biết sản phẩm mới."

"Vâng."

"Chỉ cho tôi."

"Tất cả...ở kho trên lầu."

"Chúng ta cùng đi."

Quản lý nhìn vào đôi mắt Hồ Uý, miễn cưỡng để tìm sự an toàn. Nhiều lần cô gặp rắc rối, họ chỉ đến lầu số 4. Khác hoàn toàn với vẻ  đẹp cửa hàng. Kho là một mớ bầy hầy, diện tích nhỏ, đặc biệt là tối. Hồ Uý cố gắng quan sát, quản lý cửa hàng làm theo nhu cầu của mình. Đây là một nữ quản lý rất khó chịu.

Cuối cùng cũng đã triển khai xong. Hai giờ sáng. Hồ Uý cùng người quản lý đi ra ngoài, anh vẫy tay bắt một chiếc taxi. Trên xe, cậu xem đi xem lại bản thiết kế nhiều lần, các danh mục. Luôn cảm thấy, mô hình...bất hợp.

Tề Tễ đọc sách tới tận khuya, cậu nghỉ giữa chừng ăn một bát súp đậu, tắm rửa. Dưới vòi hoa sen xối xả, cậu thấy mình giống một người già cô đơn. Đã lâu rồi những người bạn cũ không ghé thăm cậu. Chúng ta thường lãng quên nhau. Cậu không muốn bỏ quên họ.

Mọi thứ bắt đầu từ khi nào? Tề Tễ tự hỏi. Cậu không biết tự khi nào cậu bắt đầu co hẹp khoảng cách với cô đơn. Ngay cả sống cùng Hồ Uý, và mọi cảm xúc đang đong đầy hơn, nhưng mỗi khi riêng mình cậu, cô đơn lại rất gần. Dẫu thế, cậu cảm nhận được nỗi cô đơn đang được khoả lấp, vì cậu biết, Hồ Uý đang ở ngay đây, sống bên cạnh cậu trong ngôi nhà này. Thói quen là một điểm yếu khủng khiếp.

Bữa trưa, Hồ Uý nói với Tề Tễ sẽ đến cửa hàng bách hoá vào ban đêm, lúc ấy cậu không mảy may vướng bận. Cậu cũng có việc cần làm vào thời gian ấy. Nhưng bây giờ cậu lại không ngừng để tâm đến điều đó. Thậm chí khi cùng Mãnh Nam thả bộ quanh khu phố, cũng không khiến cậu thoải mái hơn.

Tề Tễ hơi buồn ngủ, cậu cuộn tròn người trên giường, nhưng...Hồ Uý vẫn chưa về, cậu không an tâm. Khoảng trống vô hình len lỏi vào tâm trí cậu. Cậu bắt đầu đấu tranh, một nửa muốn lấy cuốn sách từ phòng khách đem lên giường, bật đèn xem. Một nửa muốn thả mình vào giấc ngủ.

Có tiếng "hát", Tề Tễ nghe thấy liền đặt sách xuống và rời khỏi giường.

"Cậu chưa ngủ sao?" Hồ Uý tháo giày, không giấu được bất ngờ, đã gần ba giờ?

"...Tôi, đợi anh." Tề Tễ xấu hổ, mặc dù không còn sự nhút nhát thường thấy, nhưng cậu khá khó khăn để nói một điều như vậy. Chưa ai cho cậu cơ hội để nói điều tương tự như thế trước đây. Lần đầu tiên khiến cậu bối rối.

"Tại sao vậy?" Hồ Uý gần như không để ý đến thái độ của Tề Tễ. Anh cảm thấy mệt mỏi. Thiết kế cửa sổ không phải một công việc giản đơn, cần ít trí tuệ, ít quan tâm, ít phiền hà. Không gian quá nhỏ, sau khi trung tâm đóng cửa, không có điều hoà nhiệt độ, không cửa sổ, nhàm chán và chóng mặt.

Cụm từ "tại sao vậy" thực sự kích động Tề Tễ, nhói lên giống như một mồi chích. "Vâng, tôi là dư thừa." Tề Tễ nói ra với bao nhiêu cảm xúc chất chứa trong lòng.

Hồ Uý nghe thấy sốc một chút. Tề Tễ ngạc nhiên. Cậu ấy là...?

Tề Tễ không nói thêm gì, leo lên giường và kéo mền mỏng, tắt đèn.

Hồ Uý cũng lặng thinh, không hỏi hay nói gì. Sau đó vào phòng tắm.

Anh ra khỏi phòng tắm, không gian tối tăm bao trùm. Hồ Uý mở chiếc đèn ngủ cạnh giường, nhìn Tề Tễ thở đều đều. Hôm nay chắc chắn cậu sẽ không sấy tóc cho anh. Anh đang mong được cậu sấy tóc? Hồ Uý nghĩ đến Lương Trạch, anh không giống cậu ta, khó nắm bắt. Nhưng anh nhận ra Tề Tễ khiến anh muốn... Ừ, giống như anh? Anh muốn làm điều đó? Có nên.

Đây là những gì Hồ Uý suy nghĩ, anh không thể nắm bắt được cảm xúc của cậu, chỉ suy nghĩ trực quan. Anh không hiểu, tại sao một ai đó lại đợi chờ người khác.

Trong hai mươi bốn năm, anh chưa để ai chờ đợi. Hồ Uý rón rén lên giường, ôm lấy Tề Tễ từ phía sau.

"Tại sao...anh không nóng" Tề Tễ lập tức phản ứng.

Hồ Uý mặc Tề Tễ đẩy tay, tiếp tục kéo mền ôm lấy cậu. Tề Tễ cứng người. Sự chênh lệch về sức mạnh, Tề Tễ không thể chống cự.

Hồ Uý hôn lên cổ Tề Tễ, di chuyển xuống lưng, tay chạm vào làn da nhạy cảm để khiến cậu thoải mái. "Đừng lừa dối!" Tề Tễ quay lại, nhìn chằm chằm vào Hồ Uý. Phải, cậu đã không ngủ, tức giận trong lòng khiến cậu không thể ngủ!

"Cậu muốn tôi?" Hồ Uý chỉ có thể hiểu như vậy.

"Hả?" Tề Tễ ngạc nhiên

"Tại sao cậu nói tôi lừa cậu."

"Anh"

"Nhớ tôi đến chừng nào? Tôi thấy cậu tức giận, tôi hiểu những gì cậu muốn, cậu đã chờ đợi, sau đó bỏ đi."

Tề Tễ muốn có một kẽ nứt để chui xuống.

"Sao cậu không nói gì?"

"Tôi đợi anh không phải để cho anh biết những điều này!" Tề Tễ ngồi dậy, cậu nhìn Hồ Uý đang nằm, cậu có thể bày tỏ sự tức giận trong mình.

"Tại sao cậu lại muốn chờ tôi?"

Cụm từ này. Chính là điều này làm cho Tề Tễ tức giận.

"Tôi đang chờ đợi anh. Khi anh không ở nhà, tôi cảm thấy trống trải, tôi muốn chờ đợi đến khi anh mở cửa bước vào." Bao nhiêu ấm ức trong lòng cậu muốn nói hết ra cho anh biết. Rồi nhận ra những điều nói ra chẳng kiểm soát, Tề Tễ bất lực.

"À này." Gương mặt Hồ Uý lãnh đạm không thay đổi, "Tôi biết tôi đã khiến cậu khó chịu."

Tề Tễ nghe thấy điều ấy, không thể tin vào tai cậu, nhắc lại, "Anh biết anh đã khiến tôi khó chịu?"

"Ừ, khó chịu, nhưng tôi không biết lý do tại sao." Hồ Uý gật đầu.

Trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc. Nhưng điều đó...Hồ Uý cuối cùng "Nhưng tôi đã đọc những điều cậu viết trên cánh cửa, phải không?"

"Anh" Tề Tễ hét lên đến nghẹt thở "Anh đã làm gì?"

"Tôi làm thế nào?" Hồ Uý bắt đầu giận dữ.

"Anh thật bất thường? Tôi đã để lại một mảnh giấy nhắn rằng đi ra ngoài, và đã trở về nhà rất muộn, sao anh không một chút thắc mắc?"

"Có cần phải như thế không?"

"Ai hẹn tôi và hỏi tôi sao về quá muộn!"

"Tại sao tôi phải hỏi!" Hồ Uý lớn tiếng.

"Ừ, anh không quan tâm, tại sao phải hỏi." Tề Tễ hoàn toàn tuyệt vọng, nhả một hơi khói ra khỏi giường.

"Có, tôi quan tâm đến cậu, cậu chỉ đơn giản ra ngoài ăn một bữa với bạn bè, vui vẻ trò chuyện một lúc rồi về muộn, tôi hỏi cậu điều này làm gì? Cậu muốn tôi tức giận vì chuyện đó." Hồ Uý không biết rằng anh cũng tức giận. Trước tới nay, anh hiếm khi tức giận ai đó, bởi anh thường không để tâm. Tề Tễ mắng anh, điều đó khiến anh có tâm trạng xấu. Hành vi này khiến Hồ Uý cảm thấy Tề Tễ giống như người bệnh. Tất cả những ngày phía trước. Tề Tễ muốn anh phát điên lên.

Hồ Uý nghe lời Tề Tễ, thay vì sự tức giận đang bùng lên như lửa cháy, cậu nói rằng anh không quan tâm. Là anh sai, nhưng tại sao hôm nay lại muốn tranh cãi về vấn đề này! Làm thế nào để không phật ý cậu?

Hồ Uý vội vã ra khỏi giường, anh thấy Tề Tề vẫn mặc nguyên bộ ngủ và đi ra ngoài. "Cuối cùng cậu muốn gì?"

Cửa được mở ra, Hồ Uý đăm đăm nhìn Tề Tễ.

Tề Tễ có thể trở lại, nhưng cậu không biết trả lời như thế nào. Sự im lặng lại bao trùm.

Một hồi lâu, Tề Tễ mở lời "Anh biết là tôi thích anh, phải không?"

Hồ Uý nghe từng con chữ Tề Tễ nói ra, chết lặng.

Chẳng hạn như: Em yêu anh, em yêu anh. Hồ Uý vô cùng ngạc nhiên. Thật không thể hiểu được, nhưng anh cảm thấy cậu ấy nói ra hoàn toàn nghiêm túc. Nhưng ngày hôm, những điều không quen thuộc đó, lại được nói ra từ miệng Tề Tễ. Anh...anh không kiểm soát được...bỗng chốc như kẻ vô hình.

"Tôi biết anh biết, tôi cũng biết...anh không quan tâm về tôi. Đúng thế, tôi cũng không tốt, không thể nói chung, mọi người dễ chán, thường nhầm lẫn, tôi sẽ không thể hiện bản thân, giao tiếp với người khác, tôi..."

Hồ Uý không để cho Tề Tễ nói tiếp, anh ép cậu vào cánh cửa và hôn lên môi.

Tề Tễ thụ động, từ từ mở miệng. Mặc dù Hồ Uý không nói gì, nhưng cơn giận của Tề Tễ dịu đi đột ngột. Tim cậu nhảy nhót không thể kiểm soát. Anh ghì chặt lưng cậu, đưa tay lên vai rồi xuống cột sống. Vuốt ve cơ thể cậu.

Cậu đã gây ra chuyện lớn, với một người đàn ông nhỏ hơn cậu năm tuổi. Cảm xúc đôi khi đến mà chẳng cần phải có lý do. Đặc biệt, những ngày lang thang giữa nhận được và không được đáp lại tình cảm của anh.

Tề Tễ rất buồn bã.

Môi anh ngậm chặt môi cậu. Hồ Uý nhìn thấy cái nhìn nghiêm trọng trên gương mặt Tề Tễ. Nói với một người như anh, thật sự khó khăn.

Tề Tễ nhớ tới người khác đã từng nói, tình yêu của hoàng tử bạch mã phải qua nhiều cửa ải, chiến đấu với quái vật để giải cứu công chúa. Như thế nào vậy, Hồ Uý nói rằng nó?

Một lúc sau, Tề Tễ xấu hổ, cậu cúi người xuống...nhìn thấy sợi lông như... "Sao ở nhà, anh không thể mặc quần áo?" Tề Tễ lí nhí.

"Tại sao cậu luôn sợ khi thấy tôi nude?"

"Bởi vì..."

"Tôi muốn khiêu dâm cậu, tôi không xấu."

"..."

Mãnh Nam và Tiểu Thuần tỉnh giấc, quan sát thấy không có gì lại nhắm mắt. Rất kín đáo, thật sự không muốn thấy cây kim dài.

Hồ Uý lăn lộn trên giường, cảm thấy rất hạnh phúc, anh liên tục vuốt ve cơ thể cậu.

Tề Tễ chợt nhớ đến hôm nay đã trò chuyện cùng Hàng Hàng và Lương Trạch, cậu đã hỏi họ vài điều ngớ ngẩn. Mỗi người đều có những cá tính riêng biệt. Tình cảm cũng được xác định khác nhau, tính cách khác nhau. Tương tự như vậy, hạnh phúc là do chính mình, không phải bởi người khác. Càng không phải để đem ra so sánh với bất cứ ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei