Chương 14. Gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người gọi là nhà, là không bao giờ ra đi, nhưng không bao giờ ở lại.

Hồ Uý thức dậy, cảm thấy điều xảy ra hôm qua rất sâu sắc. Anh đã nằm mơ về thành phố xinh đẹp dưới mưa, với bốn mùa. Ngày xa xưa, một số triều đại thành lập gây dựng thủ đô tại mảnh đất: Trường An.(1)

Vài năm trước đây, ký ức của Hồ Uý đã phủ mờ. Trong năm nay, điều đó chưa bao giờ tồn tại. "Gia đình" trong anh đã là khái niệm mơ hồ.

Cậu lờ mờ nghe thấy như thể giai điệu của bài hát cũ:

"Khi đi qua gió không thổi đi những đám bụi dày cửa thành phố
Đã bao nhiêu lần em mong cơn mưa rửa đi nỗi buồn để không bao giờ là gánh nặng
Nỗi buồn của em là nỗi tuyệt vọng của anh."

Ca khúc thành phố anh nhớ, Hứa Nguỵ đã viết về Tây An.

Anh đến Bắc Kinh tìm kiếm điều gì?

Câu hỏi ngớ ngẩn này bắt đầu quẩn quanh trong đầu Hồ Uý.

Bỏ lại nhà của anh và thành phố quen thuộc, để tìm ra một lần giấc mơ giàu có, điều đó anh có thể thấy được, nhưng chẳng có chút ý nghĩa. Và trong quá trình đó, đã phải đánh đổi nhiều thứ. Giống như gia đình.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn, Hồ Uý không có khái niệm thế nào về một ngôi nhà hoàn hảo, nhưng vẫn tốt hơn là không có. Anh thậm chí rất hạnh phúc khi nhận ra rằng, hôm qua, Tề Tễ nói "Tôi thích anh, tôi đang chờ đợi anh." Hồ Uý vô cùng xúc động, có thể vì một gia đình với hương vị tự nhiên đang dâng lên.

Sống ở đây, trong ngôi nhà Tề Tễ, Hồ Uý cảm thấy như hai người thuộc về nhau. Xúc cảm này chính xác là gì, anh không biết.

Vì vậy, khi Tề Tễ lây lan sang anh một thứ cảm xúc đặc biệt, cơ thể anh hơi run rẩy. Tề Tễ nói rằng giống như anh, và anh cũng thích Tề Tễ.

Đây không giống với thứ tình yêu bốc đồng trong quá khứ chỉ sống trong sự thoả mãn xác thịt bề ngoài. Đây là tình yêu ấm áp lan toả đầy ắp trái tim.

Hồ Uý úp lòng bàn tay vào lưng Tề Tễ, và giữ một lúc, cơn buồn ngủ bắt đầu tìm đến. Mặt trời di chuyển lên trên cao, mí mắt Tề Tễ hơi nhíu, ánh sáng xuyên ngang vào phòng, tất cả mọi vật bắt đầu sáng tỏ.

Cơ thể gần như không có trọng lượng, Tề Tễ vẫn đang cố gắng vượt qua khỏi giấc ngủ của mình. Một chút thời gian, tâm trí cậu bắt đầu hoạt động.

Cơ cậu đau nhẹ, do đêm qua quan hệ tình dục. Tề Tễ thấy cánh tay của Hồ Uý đặt trên cơ thể cậu. Anh ôm xiết từ lưng sang ngực.

Cậu cố gắng hết sức nhẹ nhàng kéo bàn tay anh ra khỏi người cậu. Hồ Uý vẫn ngủ không có phản ứng gì.

Tề Tễ ngồi lên, châm một điếu thuốc trên bàn bên cạnh giường.

Ánh nắng mặt trời chiếu qua lớp rèm cửa, trên sàn nhà đôi dép gọn gàng đang nằm đó.

Hơn nửa điếu thuốc đã tàn, Tề Tễ ngắm nhìn Hồ Uý, anh nằm bên cạnh, vẫn luôn là như thế, cơ thể đẹp hoàn hảo.

Tề Tễ chạm nhẹ vào những lọn tóc xoã xuống giường, dịch chuyển một chút lên bờ vai rộng của anh, sau đó là gương mặt mịn màng.

Hồ Uý không thức giấc, anh nằm ngoan như khúc gỗ. Có vẻ như điều tối qua là giấc mơ, gương mặt cậu ửng hồng lên tận vành tai. Tại sao cậu lại quá nhút nhát.

Giống như phản ứng dây chuyền, giữa hơi thở và lời nói yêu đương. Nhưng câu hỏi cũ vẫn văng vẳng trong đầu Tề Tễ: Tại sao không hỏi bất cứ điều gì?

Điều này làm cho Tề Tễ tự ti trở lại. Tại sao nói một điều gì đó giống như thế? Ngay cả bây giờ, Tề Tễ có thể dễ dàng nói chuyện với Khả Phong. Mà bị buộc sống trong tình yêu vẫn dễ dàng một chút. Tề Tễ chưa bao giờ thấy bạn trai của Khả Phong, cậu không biết người như thế nào có thể bị thu hút bởi một người đàn ông tốt như vậy. Nhưng dù sao, không có vấn đề gì cậu sẽ không được như thế này. Tề Tễ hiểu điều đó.

Vuốt ve lên xuống cột sống của Hồ Uý, Tề Tễ bắt đầu nghĩ đến Chúa Trời. Cậu không hiểu tại sao lại nghĩ tới Khả Phong. Điều này không đơn giản như thể không có chuyện gì! Cậu đấu tranh. Cậu bây giờ cùng Hồ Uý, lần đầu tiên sống cùng nhau. Cảm xúc trước đó, bị chôn vùi trong đất, có thể vĩnh viễn không nảy mầm.

Điện thoại reo, Tề Tễ giật mình. Điện thoại của Hồ Uý, người gọi: Ôn Tự Minh

Hồ Uý cũng nghe thấy tiếng điện thoại, cậu với tay chạm lên bàn cạnh giường ngủ, Tề Tễ đưa nó cho anh. Xem đồng hồ, gần mười giờ.

"Xin chào?" Hồ Uý một lần nữa bị làm gián đoạn giấc ngủ. Anh phải thức dậy sớm vào buổi sáng.

"Tôi hy vọng trong nửa tiếng nữa cậu sẽ có mặt ở công ty." Chỉ có câu này, điện thoại tắt.

Hồ Uý nghe thấy âm thanh, quay lại: giấc mơ của anh.

"Có chuyện gì?" Tề Tễ thấy Hồ Uý buồn bã.

"Mẹ kiếp!" Hồ Uý đứng dậy, hút nột điếu thuốc.

"..."

"Thật muốn cho ông ta một lời nguyền rủa. Hôm qua kết thúc công việc quá muộn, bây giờ mới gần 10:00 giờ và yêu cầu tôi nửa tiếng nữa có mặt ở công ty. Ông ta nghĩ ông ta là ai!"

"Ừ"

"Cho dù không có não? Bay đến sao?"

"Nếu không phải công việc...thì không đi." Tề Tễ nói với Hồ Uý.

"Cậu không muốn tôi làm gì ư?" Hồ Uý mỉm cười, bước ra khỏi giường, anh mở tủ quần áo.

Tề Tễ thấy cơ thể trần truồng, ngại ngùng muốn chết.

"...tôi, ý tôi không phải như vậy."

"Một số điều không cần phải nói ra" Hồ Uý chọn chiếc áo sơ mi.

"Tôi..."

"Cậu nói đúng. Tôi không nên phụ thuộc vào người khác, và luôn luôn có thể tìm thấy những điều tôi muốn làm cho chính mình."

"Ồ"

"Cậu ngủ thêm một lúc đi, tôi đi ra ngoài."

"Tôi dậy rồi. Anh đi trên đường chậm một chút thôi, đừng vội vàng, cẩn thận nhé!"

"Ừ, tôi vẫn bình tĩnh mà."

Sau 50 phút, Hồ Uý đứng trước cửa văn phòng Ôn Tự Minh. Ông ta nhìn thẳng vào mắt anh. Hồ Uý không hoảng sợ, nghĩ ngợi một chút.

"Tại sao cậu muốn thay đổi mô hình?"

"Phi lý"

"Cậu chỉ chịu trách nhiệm thiết bị và trang trí."

"Điều không hợp lý thể hiện trên bản vẽ?"

"Điều gì khiến cậu thấy không hợp lý?"

"Cái nhìn nghệ thuật trên sản phẩm may mặc có tầm nhìn của người xem."

"Cậu có thể nói lại!" Ôn Tự Minh cau mày

"Tôi tin rằng ông đã nghe thấy điều tôi nói, tôi không nghĩ rằng mình cần nhắc lại. Ông đã cho tôi công việc mà tôi đã cố gắng. Nhưng tôi không phải là con rối. Nếu điều ông cần là một con rối, có thể tìm người khác ngay bây giờ." Hồ Uý nói xong, quay người muốn rời đi. Anh là một người như vậy, không thể ép buộc, cũng không dễ đánh lừa.

"Tôi yêu cầu cậu lặp lại..." Ôn Tự Minh nhàn nhã mở cửa "Chỉ để nghe cậu nói rằng đôi mắt tinh tế. Có thể đọc được bản vẽ, phải không? Hãy chắc chắn để tìm thấy một vấn đề? Hai mươi lăm năm, đúng không?"

Hồ Uý quay lại và nhìn thấy Ôn Tự Ninh đang cười ôn nhu, rất tự nhiên.

"Hội tụ sự kiêu ngạo của bản thân, ông vẫn chưa đạt đến trình độ đó."

Hồ Uý đáp lời. Đó là lời giải đáp. Nhìn vào các bản vẽ không thấy điều gì?

"Trước tiên, cậu ngồi xuống và xem xét điều này." Ôn Tự Minh chỉ ngón tay về phía bàn.

Hồ Uý ngồi xuống, Ôn Tự Minh đưa cho cậu một tập tài liệu.

"Tháng 11 sẽ ra mắt bộ sưu tập mùa đông mới. Những sản phẩm may mặc được tung ra. Tôi cho cậu hai lựa chọn. Để xác định điều này dựa trên điều kiện thẩm mỹ và môi trường, thường bao gồm những cảnh thể hiện, cấu hình và mô hình chi tiết. Cậu có thể tự quyết định. Cậu có thể tham khảo các triển lãm trước, tôi khuyên cậu nên xem qua."

Hồ Uý nhìn vào tập tài liệu. Sau đó nhìn lên Ôn Tự Minh. Phía sau ông ghi chú dày đặc, nhưng lần đầu tiên cậu đến những công việc và cuộc hẹn vẫn còn đó.

"Ông ... Tại sao lại tìm tôi?" Hồ Uý nhìn chăm chăm và hỏi.

"Ý tưởng của tôi."

"..."

"Cậu có thể áp dụng một bảng danh mục, do đó họ sẽ di chuyển trong phòng này."

"Ồ"

"Hôm nay cậu có thể nghỉ ngơi, ngày mai hãy đi làm, tôi đã không làm việc trong lĩnh vực này thời gian dài, có những thói quen của riêng mình."

"Đó...tôi sẽ không sử dụng các phần mềm đồ hoạ." Hồ Uý gãi đầu gãi tai.

"Bạn có một cây bút và giấy."

"Không hiệu quả, đó là xấu?"

"Cậu cần phải tìm hiểu điều đó, tôi không thể dạy cậu."

Fuck! Hồ Uý chỉ cảm thấy mọi thứ cần diễn đạt bằng từ này.

Luận lý học áp dụng cho đồ nội thất và thiết bị máy tính khác. Trợ lý Tiểu Mẫn dành cho Hồ Uý cái nhìn thông cảm. "Điều đó là rất khó phải không? Ông đã định hướng cho nhà thiết kế." Được rồi, chúng chắc chắn, đôi mắt sắc nét, anh chàng này đáng giá nó thật sự xấu.

Đang được hài lòng, điện thoại reo: chị Phong.

"Cậu đã trở lại?"

"Sáng nay, không phải đến công ty, cậu không sao chứ? Thích nghi với nó?"

"Tôi nghe thấy có mùi mỉa mai." Hồ Uý cau mày.

"Ha ha ha ha..." Chị Phong cười nồng nhiệt. "Tự Minh luôn đòi hỏi ở mọi người nhiều hơn, nhưng với anh ấy, cậu có thể tìm hiểu điều thực tế."

"So sánh này đến từ thích hợp chưa?"

"Không thích hợp, và tôi nói cậu không nên sống khép kín"

"Tôi nghe thấy nó, nửa vời."

"Hồ Uý, tôi biết cậu không quản khó khăn."

"Hmm"

"Như vậy, dần dần trau dồi nó, tôi hy vọng cậu sẽ thàn công."

"Cảm ơn chị, chị Phong tốt bụng."

"Tôi dường như nghe thấy sự mỉa mai."

"Cậu cần điều chỉnh nó trước khi tụt hậu." Chị Phong nói một vài từ trước khi Hồ Uý rời đi.

Ngồi trên tàu điện ngầm, Hồ Uý cảm thấy áy náy. Mấy ngày hôm nay anh quá bận rộn mà không nghĩ cho Tề Tễ, vì vậy anh quyết định sẽ nấu một bữa thịnh soạn bù đắp vào đêm nay. Nhưng anh không biết, Tề Tễ yêu cầu rất thấp.

Tề Tễ nhận được điện thoại từ Tôn giáo sư, cậu hơi bất ngờ. Người đàn ông này thường thích lui đến các ngôi đền, không vì một lý do nào cả. Điều này...cũng không có hẹn trước cho công việc?

"Xin chào? Tôn giáo sư?"

"Vâng, vâng, chính tôi."

"Xin chào"

"Cậu luôn luôn là một người đàn ông lịch thiệp?"

"..." Tề Tễ không biết nên nói gì

"Gần đây cậu rất bận rộn với các nghiên cứu?"

"Tôi có một chút." Tề Tễ thành thật trả lời

"Vào thứ sáu này, hi vọng cậu có thời gian đi với tôi tới Tây Ban Nha."

"Sao ạ?"

"Trường đại học của chúng tôi có một dự án."

"Vấn đề..." Tề Tễ ngây người, "tôi không thuộc đại học của ông..."

"Cậu nghĩ rằng tôi già và nhầm lẫn ư?"

"..."

"Ha ha ha...chuyến đi này chúng tôi có 5 người, không ai thông thạo tiếng Tây Ban Nha, và tôi nghĩ cậu rất tốt để làm thông dịch viên."

"Ồ"

"Cậu không muốn tham gia. Chúng tôi mong đợi một hi vọng!"

"Vậy. Lý giáo sư...không đi?"

"Nếu cô ấy đi tôi đã không phải phiền tới cậu! Cô ấy có lớp học."

"Tôi hiểu."

"Cậu có vui lòng?"

"Tôi..."

Tề Tễ không biết cậu có sẵn sàng? Cậu vốn chỉ thích nằm lỳ ở nhà.

"Chúng ta đi khoảng hai tuần, cậu có thể kiếm thêm!"

"Cảm ơn Tôn giáo sư."

Tề Tễ gác điện thoại. Cậu suy nghĩ về điều vừa được đề nghị. Khi không có ai điều này sẽ dễ dàng quyết định hơn. Còn bây giờ...

Tây Ban Nha. Tề Tễ nghĩ. Nửa tháng. Tề Tễ nghĩ. Hồ Uý ở nhà. Tề Tễ nghĩ. Hồ Uý làm cơm để ăn. Tề Tễ nghĩ.

"Tôi đã về." Hồ Uý trở về lúc 1:30 chiều. Tiểu Thuần chạy tới xà vào người anh. Hồ Uý nựng Tiểu Thuần rồi cởi giày.

Tề Tễ ở trog phòng làm việc, cánh cửa đóng chặt. Hồ Uý tiến đến, gõ cửa.

"Anh về rồi?" Tề Tễ hỏi

"Ừm"

"Trán anh đổ mồ hôi." Tê Tễ cười

"Buổi trưa quá nóng"

"Anh vất vả rồi."

"Cậu bận ư?"

"..."

"Vậy không làm phiền cậu."

"Này, Hồ Uý."

Tề Tễ thấy Hồ Uý đi ra ngoài, liền đứng lên.

"Sao?"

"Tôi muốn đi du lịch, vào thứ sáu."

"Ồ"

"Đi khoảng nửa tháng..."

"Một thời gian khá dài, cậu đi đâu?"

"Tây Ban Nha"

"Không tệ."

"Anh muốn gì không?"

"Tôi nghĩ..." Hồ Uý nhíu mày

Tề Tễ bối rối, xin vui lòng không lấy bản thân cậu.

"Tôi muốn một mảnh vải đỏ đấu bò tót."

"Hả?"

"Nó rất tuyệt mà"

"Tại sao anh muốn điều đó?"

"Để Tiểu Thuần chiến đấu!"

"..."

"Cậu đang bận rộn, tôi ngủ một lúc, khi thức dậy sẽ nấu món cua."

"Thật ư?" Tề Tễ mắt sáng lên.

"Tại sao cua chỉ có ở mùa giải đấu, thật sự sai?"

"Sau đó mua thêm tôm."

Cậu muốn ăn không?"

"Có" Tề Tễ hào hứng gật đầu. "Mà còn là kho tộ."

Hồ Uý nhìn Tề Tễ. "... Tôi cảm thấy cậu béo hơn một chút đó?"

"..."

Làm thế nào để ăn nhiều vẫn không béo - như anh!

•••

Chú thích:

(1) Trường An: (Trung văn giản thể: 长安; Trung văn phồn thể: 長安; bính âm: ; Wade–Giles: Ch'ang-an) là thủ đô của trên 10 triều đại trong lịch sử Trung Quốc. Trường An có nghĩa là "bình yên bền lâu" trong tiếng Hán. Trong thời gian tồn tại ngắn ngủi của nhà Tân, thành được đổi tên là "Thường An" (tiếng Trung: 常安; bính âm: Cháng'ān); sau khi triều đại này sụp đổ vào năm 23, tên cũ được khôi phục. Vào thời nhà Minh, tên của thành được đổi thành "Tây An", và tên gọi này được duy trì cho đến nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei