Chương 15. Bỏ lỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mãnh Nam - thịt bò, Tiểu Thuần - gan!" Hồ Uý cho thức ăn yêu thích của chó và mèo vào bát con riêng của chúng.

Một mình Hồ Uý với một con chó và một con mèo, Hồ Uý có quá ít điều để nói. Buổi trưa sẽ có vài món chính: Khoat tây, thịt bò và gan. Thêm món khoai tây chiên, trứng và nấm đen.

Nguyên liệu chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đột nhiên Hồ Uý không muốn làm. Một người đàn ông luôn luôn hứng thú với thức ăn. Nhưng tại sao không nấu ăn? Anh sửa soạn lại đồ dùng trong phòng bếp! Rồi để đó!

Tề Tễ đi vắng một vài ngày, Hồ Uý có chút ...trống vắng. Trở về nhà không nhìn thấy người đàn ông đeo chiếc kính quen thuộc, ngày cuối tuần nhàn rỗi trở nên trống trải, cuộc sống dường như không hoàn chỉnh.

Nói về công việc, Hồ Uý cũng chán nản. Ôn Tự Minh, người đàn ông đó để anh đến làm việc, hai người trong một văn phòng, nhưng hiếm khi nói chuyện. Hồ Uý hỏi kế hoạch của anh, Ôn Tự Minh đáp lại bốn từ: cậu tự tìm hiểu.

Hồ Uý muốn tìm hiểu đồ hoạ máy tính, nhưng phải mượn phần mềm cài đặt. Không biết làm thế nào để gạt bỏ nỗi xấu hổ yêu cầu công ty và Ôn Tự Minh. Hơn thế, anh càng không thể yêu cầu Tề Tễ về nhà.

Tề Tễ.

Cái tên ấy là điều duy nhất hiện hữu trong tâm trí Hồ Uý. Anh không biết một người đang ở Tây Ban Nha...có nhớ đến anh.

Những ngày nay anh đều luôn nhớ tới người đàn ông này. Tại sao anh lại lo lắng? Dù sao, Tề Tễ cũng đã 30 tuổi, phải không?

Hồ Uý ra đến phòng bếp, Tiểu Thuần đang với một con chuột bằng miệng của nó. Hồ Uý hiểu nó muốn chơi.

Hồ Uý ném cho nó một con chuột da nhỏ. Tiểu Thuần ngậm lại trong miệng. Hồ Uý ném thêm một con nữa, Tiểu Thuần lại mở miệng bắt lấy. Hai con chuột, Tiểu Thuần dùng cả hai chân để chơi. Trong khi Mãnh Nam đùa nghịch đến hai lần.

Hồ Uý mệt nhoài, nằm trên ghế sofa, lấy tập tài liệu để xem. Anh chưa bao giờ muốn biết các chi tiết cụ thể của thương hiệu Luo, một mô hình, chỉ cần biết đến ý tưởng. Thiết kế cửa sổ, trong thực tế, anh có dự định muốn biết nhiều hơn. Hồ Uý có thể không thích hợp cho công việc này. Nhưng anh không quan tâm và muốn làm nó.

Suy nghĩ về công việc, không thể không nghĩ tới Ôn Tự Minh. Người đàn ông đó, bạn không dễ dàng để có được ấn tượng tốt về ông ta, nhưng chắc chắn phải ngưỡng mộ ông. Hồ Uý đôi khi mệt mỏi vì các bản vẽ, Ôn Tự Minh đi vào. Anh thấy ông không chút nhàn rỗi, làm việc tất cả thời gian. Anh ngay lập tức pha cà phê, chỉ 30 phút sau khi đổ nước. Một lần anh gặp ông ta vào bữa ăn trưa. Vội vã tới mức dường như không cần ăn, thậm chí cả đi vệ sinh... Điều làm cho Hồ Uý ngưỡng mộ nhất, chính là chỉ trong vòng một phút, ông có thể đi vào nhà vệ sinh, thuận tiện, đi lại và trở về ngồi xuống bàn làm việc. Vào nhà vệ sinh, Hồ Uý gặp Ôn Tự Minh, ông đã xong xuôi, rửa tay và nhìn vào gương. Ôn Tự Minh cho biết: nhìn vào chính mình để điều chỉnh tâm trạng? Khỉ thật, tại sao ông nói điều vô ích như vậy!

Nhân viên lễ tân ngày hôm đó, nói rằng Ôn Tự Minh có thể đi ra ngoài, Hồ Uý đã sốc. Trận động đất sẽ không nhất thiết phải phá vỡ chiếc bàn của bạn - rất không bình thường.

Hồ Uý loáng thoáng nghe tới tin đồn ông ta mắc bệnh nghề nghiệp. Những người còn lại, tất cả phải chờ đợi. Trên cửa sổ của văn phòng, Hồ Uý chỉ nhìn thấy khoảng sân rộng và tu viện. Anh đi xuống tầng trệt, quyết định mua thuốc lá du lịch. Tuy nhiên, khu vực lễ tân ở tầng trệt không có ai. Điều này khiến Hồ Uý không hài lòng, nhưng nghĩ đến thuốc lá, anh quyết định đi đến cửa hàng tiện lợi.

Những kẻ thích buôn chuyện, Hồ Uý bước ra từ cửa chính, đưa cánh tay giữa lòng đường để ra hiệu xin đường từ một chiếc xe. Chiếc ô tô Chevrolet màu xám, bên trong xe là Ôn Tự Minh và một người đàn ông. Hồ Uý di chuyển đến gần hơn, hình ảnh càng ngày càng rõ ràng. Ôn Tự Minh đi cùng một người đàn ông không cao, khá đẹp trai. Người đàn ông đó mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen. Tới sát đó, anh nghe rất rõ ràng, mặc dù họ nói chuyện rất ít. Hồ Uý nghe thấy vài từ: bận rộn, bận rộn, bận rộn! Bây giờ ông ta đang bận rộn? Ông ta là người duy nhất trên thế giới này bận rộn? Ông ta nghĩ ông ta bận rộn hơn anh!

Ôn Tự Minh nhìn thấy Hồ Uý, nhưng anh không phản ứng gì vội vã băng qua đường. Hồ Uý đến cửa hàng tiện lợi để mua thuốc lá. Sau đó trở lại con hẻm, hai người đàn ông vẫn ở đó. Hồ Uý thực sự ngại ngùng để đi qua. Anh nhìn thấy họ nói với nhau một dấu hiệu, Ôn Tự Minh đẩy nhẹ người đàn ông kia vào trong xe, cuối cùng, cánh cửa đóng chặt. Chiếc xe lao đi để lại một đám khói bụi. Ôn Tự Minh đứng một lúc, rồi quay trở vào công ty. Hồ Uý sải bước nhanh và biến mất khỏi cánh cửa. Ngày hôm đó, Ôn Tự Minh làm việc như thường lệ, còn Hồ Uý, vẫn không có ý định kết thúc.

Hồ Uý tay lọ axit, đặt xuống.

Sự theo đuổi cuộc sống của mỗi người luôn luôn khác nhau. Hồ Uý không hiểu Ôn Tự Minh, nhưng anh vẫn có sự tôn trọng đối với sự tồn tại của người đàn ông này. Nhiều năm, Hồ Uý trăn trở về hạnh phúc, cách mọi người sống một cuộc sống ý nghĩa. Mặc dù anh đã từng nghĩ rằng anh hiểu điều đó.

Mãnh Nam kéo áo kéo quần Hồ Uý, có nghĩa là: Tôi muốn đi ra ngoài chơi!

Hồ Uý xoa đầu Mãnh Nam: "Tao biết mà mày không phải thúc giục." Bây giờ vẫn còn khá sớm và Mãnh Nam đã rất muốn đi ra ngoài.

Mãnh Nam thấy Hồ Uý đứng lên, nó vui mừng, chạy quanh anh một lượt. Hồ Uý thay dép đi trong nhà, đi giày, đặt dây xích vào Mãnh Nam.

Niềm vui của một con chó là những gì?

Tây Ban Nha là đất nước sống về đêm. Phía nam thành phố Sevilla vô cùng rực rỡ, người dân tụ về đây nghỉ dưỡng. Bên trong các quán cà phê, vài quán Bar già nua hoặc tham gia nhảy múa lễ hội Carnival, hãy tận hưởng thời gian qua đêm ở nơi này. Nhưng điều đặc biệt nhất, mang đặc trưng của đất nước, là điệu Flamenco.

Lúc này, Tề Tễ chăm chăm nhìn lên sân khấu, guitar, phách, trống đánh sập các Fan hâm mộ, cũng như các vũ công với điệu nhảy Flamenco nhịp nhàng cho tới cao trào. Tiếc rằng, tâm trí Tề Tễ lại không ở đây.

"Cậu suy nghĩ gì vậy?" Câu hỏi của Tôn giáo sư khiến Tề Tễ trở về thực tại. "Tôi biết, các bạn trẻ thường chăm chú nhìn vào đùi của các cô gái."

Sai rồi! Tề Tễ hét lên trong đầu. Cậu không quan tâm đến chiếc váy của vũ công tung bay lộ đùi non.

Lịch trình của Tề Tễ ở Tây Ban Nha, ngày hôm nay đã đi vài nơi, mọi người sẽ nghỉ ngơi trong một ngày, sau đó bước tiếp theo của việc trao đổi. Sự bận rộn chồng chất lên nhau, cuối cùng cũng được giải phóng. Tề Tễ muốn về khách sạn để tắm, ngủ sớm và gọi cho Hồ Uý. Làm thế nào... Giáo sư Tôn đã sắp xếp bữa tối!

"Tôi đang nói chuyện với cậu! Cậu phân tâm đi đâu vậy?"

"À...không, có thể do hơi mệt."

"Cậu còn trẻ tuổi mà không bằng mấy gã già cũ kỹ chúng tôi!"

"..."

"Cậu chờ một tí, hơn 9:30 phút chúng ta sẽ về khách sạn."

Ba món ăn trưa nay, Tề Tễ không có cảm giác ngon miệng. Tề Tễ cảm thấy uể oải với môi trường quá ồn ào, nhưng không thể tránh khỏi vì đây là giải trí. Tề Tễ ngạc nhiên vì Tôn giáo sư có thể xem buổi biểu diễn, điều đó không xấu, nó phụ thuộc vào đam mê vô tận - Flamenco từ điệu nhảy dân gian truyền thống, bây giờ nhà hàng tại Seville cung cấp các buổi biểu diễn. Nhà hàng có thông tin về các chuyến tàu trở khách, bạn có thể nhìn thấy quảng cáo, hầu hết các nhà nghỉ cũng cung cấp hành trình này.

Ngồi chán, một cô gái Tây Ban Nha đến vỗ vai Tề Tễ. Sau đó đưa cho anh một vài tấm ảnh. Giáo sư Tôn quay đầu lại, nhìn cô gái địa phương. Nói một lúc lâu, cô cay đắng xoắn đít đi.

"Sao vậy?" Giáo sư Tôn đến hỏi

"Bán ảnh ạ"

Tề Tễ đã trải qua nhà hàng kiểu này, họ chủ động giúp khán giả chụp ảnh, nhưng sẽ tính phí. Nhiều người trước đó bị lừa, Tề Tễ biết và khôn ngoan. Bạn không thể tránh khỏi bị chụp ảnh, nhưng bạn có thể chọn mua nó hoặc kỉ niệm lại.

Trong lĩnh vực du lịch, người dân trên thế giới luôn biết làm cách nào để kiếm tiền, đặc biệt là từ túi tiền người nước ngoài.

Cuối cùng cũng được về phòng ngủ, Tề Tễ như bị thôi miên. Mệt mỏi. Vô cùng mệt mỏi. Cậu được đưa tới phòng khách sạn. Cả ngày phải tập trung cao độ, một chút cũng không dám lơ là. Mặc dù không nhiều khó khăn, nhưng điều đó yêu cầu Tề Tễ phải tỉ mỉ. Châm thuốc, Tề Tễ nhìn lịch trình hàng ngày.

Bắt đầu từ ngày mai, giày đặc - giết cậu.

Tề Tễ hút hai điếu thuốc trước khi đứng dậy bước vào phòng tắm. Cậu mở vòi hoa sen và để mặc nước chảy xuống cơ thể. Sự mệt mỏi chậm rãi tan biến nhưng cậu vẫn cảm thấy chán nản. Không có chút tươi sáng cho chuỗi ngày dài. Điều này là một nỗi lo lớn.

Tắm xong, Tề Tễ ngủ thiếp đi.

Điện thoại đổ chuông liên hồi. Tề Tễ đã ngủ được một giấc dài. Chuông đổ liên tục khiến Tề Tễ tỉnh giấc. Chúa ơi, sao lại gọi vào lúc bình minh này?

Cậu với lấy điện thoại, Tề Tễ cúi xuống, không phải Tôn giáo sư.

Hồ Uý. Không sai đúng không? Tề Tễ muốn suy sụp. Bây giờ ở Tây Ban Nhan đang là 4 giờ sáng!

"Xin chào?" Tề Tễ nhăn nhó nhấc điện thoại.

"Mãnh Nam muốn nói chuyện với cậu."

Hồ Uý kết thúc câu nói rất nhanh, sau đó đưa điện thoại xuống cho Mãnh Nam.

"Làm thế nào? Bạn muốn nó?" Hồ Uý cho nói chuyện, nghe thấy tiếng Tề Tễ cười haha.

"Tôi muốn nó..." Tề Tễ bất lực.

"Sao giọng cậu thều thào vậy?"

"Tôi đang ngủ" Tề Tễ nhăn mặt, cậu châm một điếu thuốc.

"Hả? Bây giờ là 10:00 sáng?"

"... Có một điều được gọi là các múi giờ trên thế giới này."

"Ừm" Hồ Uý nghe Tề Tễ nói, anh vỗ trán mình, thật sự anh đã quên sự khác biệt thời gian.

"Đôi khi khu vực để minh hoạ sự khác biệt."

"..."

"Tây Ban Nha thuộc múi giờ số 1. Trung Quốc múi giờ số 8 trong khu vực. Đó là thời gian ban ngày và ban đêm. Chỗ anh 10:00 còn chỗ tôi 4 giờ sáng."

"Chết tiệt! Cậu đang muốn chọc tức tôi! Những người không biết sự khác biệt." Hồ Uý lấy ngón tay chạm vào mũi, anh ở nước ngoài cũng không ít hơn Tề Tễ!

"Tôi không chọc tức anh...Ở chỗ anh là mười giờ...Tôi muốn tức giận..."

"Ừm...là tôi làm phiền giấc ngủ của cậu...tôi chỉ đột nhiên muốn nói chuyện với cậu, hmm hmm." Hồ Uý nóng mặt, anh rất khó chịu.

"Anh nói cái gì?" Tề Tễ bật dậy

"Không có gì."

"Anh là...anh muốn tôi?"

"Không có"

"Vậy..."

"Tôi cúp máy. Cậu ngủ ngon!" Hồ Uý gằn giọng cố tình để Tề Tễ thấy anh khó chịu: tôi làm cho cậu hạnh phúc, tôi sẽ không bao giờ để cậu thoải mái.

"Đừng!" Tề Tễ hét lớn.

"Sao?"

"Tôi nhớ anh..."

"Đây là hàng rào bị phá vỡ?" Hồ Uý cuối cùng cũng thấy thoải mái.

"..."

"Tôi không gây thiệt hại cho cậu, nhưng làm phiền cậu... Là tôi hơi nóng..."

"Gần đây anh khá tốt?" Tề Tễ cuộn tròn như một quả bóng. Cậu sợ Hồ Uý lại cúp điện thoại. Cậu hiểu rằng mình rất muốn có anh.

"Được rồi."

"Công việc cũng tốt chứ?"

"Ổn."

"Tiểu Thuần khá tốt?" Cậu thì thầm

"..." Hồ Uý cau mày "Cuộc gọi đường dài khá tốn chi phí, cậu hỏi gì vậy?"

"Ừm" Tề Tễ biết

"Cậu đó...cách cũ ngốc nghếch."

Nghe Tề Tễ nói, Hồ Uý đầu hàng, không bắt nạt cậu là một niềm vui nho nhỏ. Như một người đàn ông đơn giản và trung thực...ai bắt nạt cậu ấy đều giống như ma quỷ. Người đàn ông đó thật thà, thỉnh thoảng tính khí khác thường, tại sao? Ngày hôm đó cậu đến chỗ anh, anh biết cậu cố ý, nhưng là chân thành, đôi khi anh thật sự không biết những gì cậu muốn nói.

"Tôi..."

"Cậu ở bên đó có quen không? Có thích nghi được sự khác biệt về thời gian? Thời tiết?" Hồ Uý nhìn lên bầu trời, thấy bất lực - anh rất nhớ cậu ấy.

Họ đã nói chuyện qua điện thoại một thời gian khá dài. Khi cả hai cùng chịu dập máy. Ở phía bên này, Hồ Uý nằm trên sàn nhà cùng Mãnh Nam. Phía bên kia, Tề Tễ hút một điếu thuốc. Hồ Uý chợt lo lắng, không biết Tề Tễ có thể quay trở lại giấc ngủ.

Tề Tễ xuống giường, mở rèm cửa, từ cửa sổ khách sạn nhìn ra ngoài, buổi đêm ở Tây Ban Nha đặc biệt hấp dẫn. Tề Tễ gửi một tin nhắn, đến Hồ Uý.

[Tây Ban Nha, đêm đẹp]

Hai phút sau nhận được tin nhắn trả lời: [Ý cậu không phải đang nói về khuôn mặt của tôi, phải không?]

Tề Tễ cười to ha ha [Anh không tức giận, phải không?]

Sau đó Tề Tễ vào bồn rửa mặt. Tin nhắn trả lời nhanh trong nháy mắt.

[Tức giận? Tại sao tức giận? Tôi không phải lúc nào cũng quan tâm đến cậu]

Hồ Uý lăn lộn trên giường vui vẻ, cuộn tròn cho một giấc ngủ ngọt ngào.

Tề Tễ ngồi một góc. Lần tiếp theo anh còn dám bỏ chạy! Đó là không có lịch sự! Làm thế nào nó?

Sau đó Tề Tễ đeo mắt kính, cảm thấy tức giận. Vô cùng tức giận. Hồ Uý gửi đến một tin nhắn.
[Tại sao cậu lại xúc phạm?]

Một vài giờ sau đó nhận được câu trả lời: [Anh không cần phải biết]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei