Chương 16. Bất thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh em gặp gỡ.

Điều này dùng để mô tả Tề Tễ và Mãnh Nam.

Tề Tễ giữ hành lý ở cửa, Mãnh Nam vui mừng nhảy lên nhảy xuống bảy tám lần. Tề Tễ chút chếch choáng vì chưa kịp thích ứng với thời tiết. Đang là Tuần Lễ vàng được rất nhiều người tụ về đây. May mắn là cậu cũng bắt kịp một chiếc taxi trở về nhà. Mãnh Nam chạy quanh chân cậu, vẫy cái đuôi lớn chào mừng cậu trở về.

Tề Tễ chóng mặt nhìn lên Hồ Uý, ánh mắt của cậu khiến anh nghĩ tới một nụ hôn. Như vậy...Hồ Uý cúi xuống và hôn lên môi Tề Tễ. Điều này ngụ ý rằng anh không phải không thành thật với cậu.

Như một liều thuốc thần kỳ, Tề Tễ tỉnh táo trở lại.

Từ môi chạm môi đã trở thành nụ hôn kiểu Pháp. Hai chiếc lưỡi đưa đẩy, xoắn lấy nhau, cháy lan.

"Tôi nhớ anh rất nhiều" Tề Tễ ôm Hồ Uý, nụ hôn vẫn còn sự nhút nhát.

Hồ Uý luồn tay vào mái tóc Tề Tễ, nói nhảm "Giống như một cô gái vậy."

Mãnh Nam nhìn khung cảnh lãng mạn này một hồi lâu. Nó đã mong ngóng cậu về biết nhường nào, cuối cùng cậu lại xà vào vòng tay Hồ Uý? Điều này khiến nó nghĩ rằng, nó cần hành động. Nó chạy xuyên giữa hai người, từ trái sang phải, luồn đầu rồi cơ thể. Hồ Uý giữ lấy Mãnh Nam, "Con chó của cậu làm gián đoạn!"

Mãnh Nam đứng lại nhìn Hồ Uý. Hồ Uý cũng nhìn lại Mãnh Nam, ánh mặt giận dữ tới 120 phần trăm.

"Mày đừng sợ hãi như vậy mà Mãnh Nam..." Tề Tễ vỗ về Mãnh Nam, hai bọn họ nhanh chóng bắt sóng nhau.

"Sao anh nói nó là du côn, nó giống một thiên thần nhỏ, không phải đứa trẻ hư hỏng." Tề Tễ tiếp tục nói chuyện với Mãnh Nam.

"Mãnh Nam mà là thiên thần nhỏ, gọi là quỷ nhỏ."

Hồ Uý tức giận, anh nằm lên ghế sofa. Anh ôm lấy Tiểu Thuần, lòng càng tức giận hơn.

"Chắc chắn, ba ngày mà tiến bộ hơn hẳn, miệng rất tốt."

Tề Tễ ngồi xuống tháo giày, Hồ Uý đứng dậy xách vali của Tề Tễ vào trong.

"Cậu sẽ nói than ôi cũ rích."

Hồ Uý chun mũi.

Tề Tễ đi tắm nhưng vẫn không giảm bớt mệt mỏi, cậu nhìn thấy Hồ Uý gỡ đồ từ vali, giật mình chạy vội ra. "Đừng! Để tôi tự làm một mình!"

Hồ Uý ngạc nhiên khi đang phân loại quần áo bẩn.

"Tôi đi, tôi đi..."

"Cậu có sẵn sàng làm sạch nó" Hồ Uý nhún vai, anh đã phân loại rất tốt, ai biết đơn giản là không muốn. Không hẳn là không cần, Tề Tễ sắp xếp đồ đạc rất gọn gàng. Anh mở va li, không phải bây giờ, lục soát như kẻ trộm.

"Ừ." Tề Tễ khá nhạy cảm, không có gì phải suy nghĩ nhiều, câu Hồ Uý đề cập đến không phải tốt.

"Ừ cái gì, cậu đi ngủ trưa, tối sẽ nấu ăn."

"Anh không nấu?" Tề Tễ lặp đi lặp lại.

"Ngụ ý bây giờ cậu có đói không?"

"Không...không."

"Vậy đi, tôi phải dành thời gian làm việc."

Hồ Uý đi vào phòng làm việc. Tề Tễ ngồi xuống cạnh vali, nhìn theo cánh cửa từ từ đóng lại, lòng thổn thức. Tại sao lại nói ra điều ngu ngốc như vậy? Cậu không hiểu. Điều gì thật sự ngu ngốc!

Tề Tễ nguyền rủa sự ngu ngốc của mình. Cậu luôn thiên vị anh. Cậu không phải ngu ngốc. Vì đối với cậu anh là quan trọng. Cậu nhanh chóng chạy đến không có ý gì, chỉ không muốn anh nhìn thấy chiếc hộp quà nhỏ. Cậu muốn dành cho anh sư bất ngờ. Đó là một chiếc hộp có bao bì rất đẹp, được trang trí bằng nhiều hoạ tiết độc đáo. Tề Tễ hiếm khi thấy Hồ Uý đeo vòng cổ, vòng tay, thường thấy anh đeo một chiếc nhẫn lớn. Dù Hồ Uý nói với cậu không cần quà tặng, chỉ cần một mảnh vải đỏ cho Mãnh Nam và Tiểu Thuần chiến đấu. Tề Tễ là típ người lãng mạn khi yêu. Hồ Uý yêu cầu vải đỏ rõ ràng không thuộc phạm vi món quà. Kể từ khi Hồ Uý dỡ đồ, cậu đã thấy động tâm? Không, Tề Tễ là một người đàn ông có trật tự, cậu muốn để dành sự động tâm đó vào một đêm nhất định, cả hai cùng ăn bữa tối, hai người có khoảng thời gian riêng cùng nhau.

Tình cảm ư? Có vẻ đây là một điều khá nhàm chán.

Nhưng cậu là người tình cảm. Ngồi một lúc, Tề Tễ đứng dậy đi vào phòng ngủ. Cậu cần phải ngủ, người cậu rã rời. Mãnh Nam đi đến, theo cậu vào phòng ngủ. Cậu nằm xuống, trên chiếc giường cùng với một giấc mơ thơ mộng.

Ngày 25 tháng 9, Hồ Uý nhận tiền lương đầu tiên với công việc của anh, khấu trừ thuế, cộng với dự luật trợ cấp, trợ giá vé, chi phí các khoản trợ cấp ăn, và như vậy trên một loạt các khoản tài trợ, tổng cộng hơn bảy nghìn tệ. Hồ Uý ghét Ôn Tự Minh, vì ông đã từ chối ký - sống chết đã không đồng ý trợ cấp tiền vé. Tuy nhiên, Hồ Uý còn lại rất ít tiền...rất không công bằng. Một người được sử dụng để đi đến sự cân bằng cho chi tiêu là khó để thích ứng với nhau. Từ thấp đến cao, giảm dần...

Không đủ để mua hai bộ quần áo.

Đây là lần đầu tiên Hồ Uý nhận lương dưới cương vị một nhà thiết kế cửa sổ đánh giá trực quan nhất.

Nó không phải vấn đề tiền bạc, nhưng cũng mang đến một cảm giác tuyệt vời về khoảng cách. Cảm giác này không giống với người mẫu nổi tiếng với một nhà thiết kế, đơn giản là làm nổi bật nền. Quan trọng nhất là Hồ Uý không có ý thức nhận dạng. Điều này anh vốn không thể chấp nhận. Anh đã nếm rất nhiều đau đớn, được học hỏi rất nhiều, tích luỹ nhiều kinh nghiệm, thoả thuận với các mối quan hệ giữa các cá nhân, và cuối cùng thành công. Sau đó, chỉ qua một đêm, anh lại mất tất cả trong lòng bàn tay. Anh bắt đầu lại một lần nữa, nhưng rất khó khăn. Mỹ từ hoá gọi là thiết kế, nhưng Hồ Uý thấy rõ ràng công việc cậu đang làm tháng này, trên thực tế, nhiệm vụ thực hành.

Anh không nói không làm việc một cách độc lập, mà còn được tham gia vào công việc của các con rối. Thất vọng, rất thất vọng. Hồ Uý không thể nói bây giờ mà ông đã phải từ bỏ để có một điều gì đó không hối tiếc, nhưng không sẵn sàng...là hiển nhiên.

Anh bỏ lại thế giới quen thuộc của mình, sau đó lao vào một thế giới khác xa lạ, tìm một vị trí. Công nghệ quá phức tạp: máy tính, phần mềm, và thậm chí anh gặp khó khăn ngay trong việc đánh máy.

Tiền lương tháng đầu tiên này, anh tính không đủ để mua một cái máy tính, áp dụng cho các dịch vụ còn đòi hỏi một máy tính xách tay, mà còn bởi các khía cạnh chuyên nghiệp của phần mềm. Sau đó đi đến hiệu sách để mua sách: sách hướng dẫn phần mềm máy tính, vv và vv.

Hồ Uý thề, anh muốn rút ngắn thời gian nhất có thể để tìm hiểu tất cả. Càng tìm hiểu, đánh mất cơ hội từ Ôn Tự Minh của Hồ Uý càng ít. Hồ Uý háo hức ý thức được mong muốn trong anh. Nếu đó không phải là tham vọng để hỗ trợ, một vài năm nữa anh sẽ trở nên nổi tiếng.

Hồ Uý lúc này, từ con hổ hung dữ trở thành con mèo nhà.

Ngoại trừ sự khó khăn trong việc học phần mềm, Hồ Uý kiên nhẫn hơn một phút trước khi hoàn toàn sụp đổ. Đang là tuần lễ vàng, tất cả mọi người khác tận hưởng kỷ nghỉ của họ. Trong khi Hồ Uý chìm trong công việc.

Trời lở đất rung, Hồ Uý nhìn qua ô cửa nhỏ. Anh nhìn lên đồng hồ, 5:30 phút. Hồ Uý vội vã đứng lên, anh sợ rau quả không còn tươi.

Hồ Uý dành tiền lương để mua thức ăn chất đầy tủ lạnh. Thực phẩm khác có thể để trong tủ lạnh, nhưng...rau quả tươi không thể để.

Thức ăn anh mua, có lẽ đủ. Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, các cửa hàng rau đóng cửa.

Hồ Uý chọn lựa một hồi. Trở về nhà, thấy phòng ngủ vẫn đóng cửa, Tề Tễ vẫn chưa dậy.

Hồ Uý nghĩ nấu ăn trước, sau đó tiếp tục vào phòng làm việc.

Tề Tễ tỉnh dậy, với tay mở điện thoại, đã 21:23 tối.

Cậu mơ hồ ngửi thấy mùi vị của thức ăn. Đúng là hương vị thức ăn quen thuộc.

Bữa ăn...Tề Tễ ngồi dậy.

Xong! Cậu đi lâu như vậy và quên không để lại tiền cho Hồ Uý. Thật may anh không chết đói những ngày qua. Nhưng giờ cậu muốn có một bữa ăn: Để loại bỏ những cơn đói đang mòn mỏi. Cậu là một kẻ ngốc!

"Anh có đói không?" Tề Tễ đang loạng choạng vào phòng bếp, không chú ý, cậu đã đá chân vào thùng rác trên sàn.

Hồ Uý giật mình đang nấu ăn liền dừng tay lại. "Cậu chưa tỉnh ngủ à?"

"Tôi đói quá" Tề Tễ chạy đến chạm vào mặt Hồ Uý. "Vô cùng đói..."

"Tôi đã nấu một bữa ăn! Bụng cậu đã chịu co thắt liên tục!" Hồ Uý đặt tay Tề Tễ xuống, đổ món ăn ra đĩa, tắt bếp.

"Bỏ ra! Cậu có nghĩ rằng dọn chỗ rác thải này."

Hồ Uý đặt vào tay Tề Tễ chiếc thìa, Tề Tễ không thể hiểu nổi. Hồ Uý lấy cây chổi, quét dọn rác thải trên mặt đất phòng bếp, nhăn trán.

Khi gỡ đồ, thấy Tề Tễ ngu ngốc đứng đó, Hồ Uý tức giận muốn nổ tung đầu.

"Tránh ra!"

"Tôi..."

"Để tôi dọn dẹp!" Một tay Hồ Uý nắm lấy tay cầm thìa của Tề Tễ, đặt vào các món rau.

"Tôi...tôi đi vội vàng, không để lại cho anh phí sinh hoạt...anh..." Tề Tễ lặng lẽ lẩm bẩm.

"Ừm, cậu có thể nghĩ tới điều này...sau đó tôi chết đói?" Hồ Uý mỉm cười.

"Anh còn cười, tôi lo lắng đến chết..."

"Bây giờ lo lắng thì vô dụng, bỏ tôi lại chết đói." Hồ Uý hoàn thành món ăn cuối cùng. "Cậu đang đói thì mau ăn đi, đừng lo lắng, món ăn cuối cùng đã sẵn sàng."

"Tôi...anh...những gì cho bữa tối?"

"Tiền cậu đưa cho tôi ăn trưa tháng này, tôi cũng không dùng đến."

"Ừm, anh đợi tháng tiếp theo...tôi sẽ đưa thêm." Tề Tễ gãi đầu gãi tai

"Không cần. Tôi có tiền lương." Hồ Uý cất rổ.

"Hả?"

"Không nhận được bẩn!"

"Tiền lương?"

"Cho tháng đầu tiên."

"Thật tốt. Một khoản cao chứ?" Tề Tễ hỏi, Hồ Uý một chút đứng người. Tề Tễ nhìn Hồ Uý, đột nhiên nhận ra rằng đây là một câu hỏi thô lỗ.

"Tôi không cố tình hỏi đâu."

"Rất ít, haha, không đủ mua hai bộ quần áo!"

"Ừ"

"Sau này cậu không cần cho tôi tiền nữa."

"Sao vậy? Anh nhận được rất ít? Không đủ mua quần áo mà!"

"Tôi đang cố gắng thay đổi, không muốn phụ thuộc vào cậu nữa."

Tề Tễ không tin vào tai cậu. "Anh chỉ có một ít...Nó là bao nhiêu?"

"Tháng này chỉ có hơn 7.000, tất nhiên, nhờ có ông chủ của tôi, ông ta đã từ chối chi trả các hoá đơn vé đi lại."

"Số tiền đó là ít sao?" Tề Tễ lắp bắp lặp đi lặp lại...Không đủ mua hai bộ quần áo!

"Đừng nói xung quanh thành phố này, điều đó hoàn toàn xảy ra rất ít."

Tề Tễ than nghèo rồi tiếp tục ăn.

Bữa ăn tối hôm nay toàn món cậu yêu thích, tôm om, gà hầm nấm, thịt bò sốt cà chua, kích thích sự thèm ăn của Tề Tễ.

Hồ Uý nhắc nhở liên tục để Tề Tễ ăn nhiều hơn. Tề Tễ tập trung ăn một hồi, can đảm ngẩng lên hỏi Hồ Uý: "Anh có thể cho tôi biết bao nhiêu là nhiều?"

Hồ Uý cũng tập trung ăn phần của anh, mặc dù phản ưng rất quyết liệt nhưng chỉ hỏi một câu đơn giản: "cái gì?"

"Trước đây...anh kiếm được bao nhiêu tiền?" Tề Tễ hỏi, cậu nghĩ rằng Hồ Uý thường chi tiêu cho những bộ quần áo đắt tiền, phụ kiện, chú ý đến các chi tiết của cuộc sống... Vẻ mặt cậu đầy đợi chờ.

"Ừm, không nhất thiết cố định. Lúc lên lúc xuống." Hồ Uý tiếp tục ăn.

"Khoảng chừng bao nhiêu?"

"Trình diễn một đêm trên sàn catwalk có thể kiếm được hàng chục nghìn."

Tề Tễ đánh rơi đũa xuống đất.

"Ngày trước kiếm được nhiều hơn, đi ra ngoài uống rượu tụ tập cũng hết hàng nghìn tệ. Bây giờ kiếm được ít hơn, không thể chi tiêu như thế!" Hồ Uý nhanh chóng đính chính.

"Anh nói...anh từng là người mẫu?"

Tề Tễ vẫn chưa hết choáng váng.

"Ừ"

"Đó là... Một người mẫu rất nổi tiếng đúng không?"

"Sự nổi tiếng ư, tôi không để tâm lắm"

"..."

"Cậu mau ăn đi."

"Tôi cần vào trang Baidu" (1)

"Hả?" Hồ Uý hơi ngạc nhiên.

"Tất cả mọi điều cần biết đều ở Baidu..."

"Là những điều gì? Cậu phải đi ngay ư? Không ăn nốt bữa tối!!"

•••

Chú thích:

(1) Baidu: Công ty hữu hạn kĩ thuật mạng trực tuyến Bách Độ (Bắc Kinh). Baidu Baike là từ điển bách khoa toàn thư tương tự như Wikipedia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei