Chương 16.5. Mãnh Nam và Tiểu Thuần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mãnh Nam nhìn Hồ Uý lấy ra mảnh vải đỏ.

Nguồn gốc của mảnh vải đấu bò tót. Điều đó khiến nó muốn hoạt động và hàm răng trở nên ngứa ngáy. Nó cố gắng để gặm được mảnh vải.

Tuy nhiên...

Hồ Uý giữ mảnh vải trong lòng bàn tay của mình, anh đưa qua trái, qua phải, liên tục một hồi...

Mãnh Nam cố gắng nhảy lên một lần, thêm một lần nữa. Nó hiếu thắng muốn cắn được mảnh vải. Nhưng thất bại một lần, thất bại thêm một lần nữa.

Nền đất vẫn chưa khô vì mưa, Mãnh Nam nhảy lên và khi đặt chân xuống nó đã bị lún sâu trong đất.

Mãnh Nam bị mù màu. Đây không phải trường hợp đặc biệt. Có rất nhiều con chó bị mù màu.

Vì vậy, một bát màu xanh lá cây nó sẽ nhìn ra màu đỏ, con chó giống như tất cả... Thiếu các nghiên cứu trên có nghĩa là sinh học tự nhiên.

Hồ Uý giải phóng con chó khỏi mảnh vải màu đỏ gây nghiện, lúc này trông nó chẳng khác gì bò tót ham chiến ở Tây Ban Nha.

Mãnh Nam bị khơi mào bản năng, dũng cảm chiến đấu. Đếm một hai là bắt đầu chạy, một lúc chân Mãnh Nam trở nên yếu, nó vẫn không thể cắn được mảnh vải.

Lên tầng, Mãnh Nam thở hổn hển. Hồ Uý thay giày dép tại cửa. Mãnh Nam muốn chạy, là do Hồ Uý đã dụ nó bằng mảnh vải đỏ.

"Tắm"

Mãnh Nam mệt mỏi muốn rũ mình.

"Rửa nó?" Tề Tễ hỏi từ ghế sofa.

"Ừm, tôi muốn tắm cho Mãnh Nam."

"Khó khăn."

Tề Tễ nhìn vào Mãnh Nam, sau đó cầm cuốn sách lên tiếp tục nghiên cứu, Tiểu Thuần nằm bên cạnh. Nó ho, tiếng ho nghe đặc biệt đáng sợ.

Tề Tễ nhìn Tiểu Thuần trong một thời gian dài, nó vẫn ho, không có dấu hiệu đỡ. "Hồ Uý, Hồ Uý, nhìn con mèo của anh!"

"Sao?" Hồ Uý tắm cho Mãnh Nam, tiếng xả nước làm anh không nghe rõ.

Hồ Uý khoá vòi nước để nghe, và ngay lập tức đi ra ngoài.

"Tôi tắm cho Mãnh Nam, anh ra xem"

"Cậu giữ nó"

Hồ Uý nghe thấy tiếng Tiểu Thuần ho đặc biệt nghiêm trọng, vội vã chạy qua. Tiểu Thuần đã ho một lúc lâu, từ lúc Hồ Uý dắt Mãnh Nam đi, càng lúc càng trầm trọng.

Tiểu Thuần bị ho gió, khi ăn đã không chú ý, bị mắc kẹt và gây ra ho. Nhưng có điều gì đó không đúng với nó. Anh không biết được, có lẽ điều đó không đặc trưng. Tại thời điểm đó, Hồ Uý đi chơi với con chó ngu ngốc  và nó ho. Chủ nhân của nó giờ đã trở lại.

Hồ Uý nhấc Tiểu Thuần nhìn vào nó. Đôi mắt Tiểu Thuần màu đỏ. Đau khổ. Thậm chí rất đau khổ, nó đã khóc. Anh lấy con chuột da cho nó.

"Có muốn chơi không?"

Tiểu Thuần đứng lên, lắc lắc. Nó muốn điều đó sao?

Hồ Uý thở dài, chỉ đem lại cho anh sự mệt mỏi. ...điều đơn giản như vậy Tiểu Thuần không thể từ chối! Anh ném chuột da nhỏ, Tiểu Thuần chạy theo. Đây là cách để dỗ dành nó, cùng với khung leo núi yêu quý.

Hồ Uý và Tiểu Thuần chơi cùng nhau hơn nửa giờ.

Tề Tễ tắm lâu hơn một chút cho Mãnh Nam. Con chó không rửa sạch sẽ, nhưng nghịch nước theo cách riêng của nó. Cánh cửa mở ra, Tề Tễ chưa kịp bước qua thì Mãnh Nam liền lập tức chạy trốn.

"Mãnh Nam!"

Tề Tễ hét lớn khi con chó nhảy qua Hồ Uý.

Hồ Uý sững người lại. Anh ném đồ chơi cho con mèo.

Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào con chuột, đuổi theo. Mãnh Nam lắc hết nước, khiến sàn ướt, Tiểu Thuần chạy qua, sau đó trượt ngã...

Tiểu Thuần lăn vài vòng về phía trước và đập đầu vào ghế sofa.

"Ôi."

Tề Tễ nhìn thấy toàn bộ. Vô cùng sợ hãi.

"Ôi gì? Mày thấy đấy! Mày không giữ một chỗ! Thôi đi, ướt sạch"

"Mày..."

"Mày gì mà mày?"

"Mày là một con mèo..."

"Tao là một con mèo như thế nào?" Meow Tiểu Thuần hét lên.

Hồ Uý nhìn gần hơn về nơi có tiếng hét nhưng không thấy Tiểu Thuần.

"Ở dưới ghế sofa."

"Chết tiệt! Tại sao cậu không nói ngay."

Hồ Uý kéo chiếc ghế ra, nhìn thấy Tiểu Thuần, lôi nó ra ngoài.

"Tiểu Thuần!!"

Hồ Uý nhìn thấy con mèo đang sợ hãi.

Mãnh Nam tiếp tục lắc, nhìn vào mắt Tề Tễ, nhìn con mèo, nhìn mảnh vải màu đỏ.

Bắt nó! Vì vậy mà tôi bắt được nó.

Mãnh Nam lao đi như bão, cắn vào miếng vải đỏ. Thoải mái! Chiến thắng!

Hồ Uý giữ Tiểu Thuần, Mãnh Nam đã làm cuộc sống đầu tiên thủ công mỹ nghệ của nó - rèm.

Mãnh Nam, đã kéo mảnh vải đỏ ở trận đấu bò tót Tây Ban Nha trở thành một mớ rách rưới, giống như cánh cửa ở các quán trà để tránh ruồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei