Chương 17. Dơ bẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Phải làm gì nếu bạn trai của cậu bất thường?]

[Làm gì là sao?]

[Trước đó]

[Cậu hỏi câu này không suy nghĩ, ngay cả bây giờ vẫn không trưởng thành, sau đó cậu đã bao giờ làm bất cứ điều gì?]

[...]

[Cuối cùng điều cậu muốn nói là gì?]

[Tớ lo lắng linh tinh]

[Chuyến đi này cậu bỏ quên não ở Tây Ban Nha? Hay bị con bò đá đi rồi?]

[Hàng Hàng]

[Ha ha ha, bạn tôi ơi, vẫn như vậy không thể giải thích]

[Không nói nữa, đi ngủ]

[Cậu nghĩ thế nào để sắp xếp? Về chuyến đi của chúng ta?]

[Không sắp xếp, cậu đi với Lương Trạch vui vẻ]

[Nghe giọng cậu lại tức giận rồi? Đến đây, cậu ốm ư?]

[Đóng băng!]

Tề Tễ quăng chiếc điện thoại vào chiếc giường lớn, mắt chăm chú nhìn lên trần nhà. Tất cả mọi thứ là không tốt như Baidu đều biết... Cậu cũng không biết.

Từ khoá: Người mẫu Hồ Uý và sau đó là...các trang thông tin tràn ngập. Mặc dù đó là một người đàn ông tóc ngắn trong các bức ảnh, nhưng gương mặt vẫn là người đàn ông đang sống trong ngôi nhà này.

Cậu đã thật sự quá u mê?

Tề Tễ nhiều lần tự hỏi mình, các câu hỏi khác được đặt ra một cách rất tự nhiên. Một người đàn ông rất quyến rũ, làm thế nào...lại ngồi xổm như đứa trẻ trên đường phố?

"Gội đầu tốt" Hồ Uý xoa mái tóc của mình, quấn lấy trong một chiếc khăn bông.

"À sấy tóc." Tề Tễ từ bàn bên cạnh và lấy máy sấy.

"Vì vậy, cậu rất thích sấy tóc cho tôi à?"

"Anh vốn không quan tâm điều đó!"

"Ừ."

"Tại sao anh lại nuôi tóc dài?" Tề Tễ cân nhắc một lúc rồi hỏi, cậu nghĩ anh đã thay đổi xu hướng trong sự nghiệp của mình.

"Tôi không cố ý để dài. Việc cắt tóc quá lâu. Có lẽ bận, tôi nghe người ta nói rằng, cắt tóc nhiều tóc sẽ mọc nhanh hơn!"

"Ừm"

Âm thanh sấy tóc tương đối lớn, do đó, hai người đàn ông trò chuyện có tiếng ù ù bên tai.

"Anh tóc ngắn rất đẹp trai."

"Cái gì?"

"Tôi nói, anh có mái tóc ngắn, rất đẹp trai!"

Hồ Uý không nói thêm gì. Họ lặng lẽ dùng bữa. Tề Tễ vào phòng làm việc, sau đó rửa bát. Hồ Uý chơi với Mãnh Nam và Tiểu Thuần. Đêm, Hồ Uý nằm cạnh Tề Tễ, cảm thấy dường như có điều gì đó không đúng. Bây giờ, anh nói điều này...

Sau khi sấy tóc, không gian yên tĩnh trở lại. Hồ Uý không nói. Tề Tễ cũng lặng thinh.

Tóc khô, Tề Tễ cất máy sấy, cảm thấy xấu hổ... Đừng nghĩ rằng: Những điều này không nên nói ngay lúc ấy...

"Này!" Tề Tễ ôm lấy Hồ Uý từ phía sau, cằm tựa vào bờ vai rộng của Hồ Uý, thì thầm vào tai anh "Khoảng thời gian trước đó..."

"Ừm" Hồ Uý mỉm cười. "Cậu có sáng kiến gì ư."

"..."

Mái tóc của anh khá đẹp.

Mái tóc ngắn.

Tóc ngắn trông anh giống điều gì? Anh không nhớ.

"Tại sao anh không nói chuyện?" Tề Tễ hôn lên dái tai Hồ Uý. Họ ôm nhau sau khi ngồi lặng yên, cậu cảm thấy rất thoải mái.

"Tôi không có."

"Tôi đã tìm kiếm anh trên internet...tôi..."

Hồ Uý cảm thấy tức giận Tề Tễ.

"Cậu muốn biết khoảng thời gian đó của tôi làm gì?" Hồ Uý châm một điếu thuốc.

"Tôi thích." Tề Tễ ngây thơ trả lời

"Ừ" Hồ Uý cười thầm trong bụng. "Mọi người đều thích."

"À? Ừ!" Tề Tễ buông tay khỏi eo Hồ Uý. Cậu ngồi dậy, xuống giường.

"Đêm rồi cậu còn đi đâu vậy?" Hồ Uý tiến đến gần.

"Anh ở đó đợi tôi một lát!"

Tề Tễ đã quên món quà của mình.

Kế hoạch thay đổi.

Thật sự.

Sau thời gian ăn tối, cậu dự định lớn nhỏ khác nhau! Chết tiệt, cậu lại đi tìm kiếm Baidu.

Cậu mải mê tìm kiếm, Hồ Uý với Nam Nhi ở dưới sàn.

"Tặng anh." Tề Tễ vào giường, tay cầm theo một chiếc hộp nhỏ xinh xắn.

"Ồ? Thật ư?" Hồ Uý vui mừng.

"Nhìn được không?"

Hồ Uý nở hộp, Tề Tễ đứng dậy, đôi mắt to nhìn Hồ Uý. Hai chiếc vòng. Thiết kế đơn giản, nhưng rất tinh tế, dát đồ trang sức. Lớn, rất đẹp.

"Anh có muốn nó không?" Tề Tễ tiến đến gần hơn.

Hồ Uý cảm thấy một lần nữa, ngay bây giờ, muốn hôn Tề Tễ. Như vậy...hôn.

Tề Tễ vui vẻ với khung cảnh lãng mạn cùng Hồ Uý.

"Anh đeo thử đi..." Tề Tễ nhìn Hồ Uý hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên cậu mua quà cho bạn trai. Vâng, bậy giờ cậu đang gọi Hồ Uý là bạn trai.

"Đeo" Hồ Uý cũng mỉm cười. Tề Tễ...đôi khi giống như đứa trẻ. Không, là hầu hết thời gian.

"Rất đẹp!" Tề Tễ nắm tay Hồ Uý, nụ cười rạng ngời nở trên khuôn mặt.

Chuông điện thoại của Tề Tễ đổ một hồi, cậu xem, là Hàng Hàng.

Trả lời điện thoại, Hàng Hàng xác nhận 11  muốn đi ra ngoài một lần nữa, hai người nói nhiều hơn nửa giờ. Hồ Uý trở lại giường, nhìn Tề Tễ, khuôn mặt cậu thay đổi, nở một nụ cười, trong thanh bình, trong hạnh phúc.

"Hàng Hàng hỏi tôi ngày 11 anh có muốn đi du lịch với họ."

"Ừm" Hồ Uý phả một hơi khói xem tạp chí.

"Anh nói đi?"

"Muốn đi hát"

"Làm thế nào, anh muốn đi đâu?"

"Tôi muốn đi vẽ, cậu có thể đi."

"..."

Hồ Uý nhả ra một hơi khói, di di đầu thuốc lá xuống gạt tàn.

"Nếu anh không có thời gian, vậy tôi cũng sẽ không đi."

"Hàng Hàng này thật đặc biệt, cậu ấy là một người ít nói, khá thú vị."

"Tôi đã cùng với họ về nhà họ chơi..."

"Tốt nghiệp trung học năm đó, Hàng Hàng nói với mọi người cậu ấy thi bác sĩ thú ý, tất cả đều ngạc nhiên..."

"Cậu mở cửa hàng thú cưng được một thời gian..."

"Thật sự, Hàng Hàng rất tốt, tôi thiên về nghiên cứu nghệ thuật dân gian, Hàng Hàng đã đi cùng tôi. Cậu ấy đã nhường tôi cái gối còn cậu ấy gối lên hành lý để ngủ."

Tề Tễ nói rất nhiều về Hàng Hàng. Cậu luôn cảm thấy Hồ Uý và Hàng Hàng không thích nhau. Nên cố thử hoà giải.

Tốt nhất là nên ra ngoài chơi cùng nhau. Phải không?

Nhưng nghe những lời này, cậu nghĩ Hồ Uý sẽ vui vẻ?

Hơn nửa tháng nay, chúng ta không nói bất cứ điều gì, vậy mà giờ chỉ nhắc tới cái tên Hàng Hàng.

"Cậu đã ngủ với anh ta?"

Hồ Uý châm một điếu thuốc khác, rít một hơi.

"Có, trước đây chúng tôi thường ngủ chung với nhau, bây giờ lớn tuổi, thì không ngủ nữa."

"Tôi đã ng là một động từ, không phải danh từ" Hồ Uý cau mày.

Tề Tễ không phản ứng ngay lập tức, nhưng từ "ngủ" này... Tim Tề Tễ đập nhanh hơn.

"Anh nói gì vậy!" Tề Tễ giật mình. "Đó là người bạn tốt của tôi. Đã luôn chăm sóc cho tôi. Từ nhỏ đến lớn."

"Gọi là gì?" Hồ Uý nhìn lên.

"Tại sao anh lại khó chịu!"

"Ngủ khiến tôi khó chịu? Tại sao cảm thấy dơ bẩn?"

"Anh" Tề Tễ nghẹn lời. "Anh thực sự..."

"Tôi làm sao?"

"Tôi không muốn nói chuyện với anh." Tề Tễ đứng dậy, đi ra khỏi giường và mở tủ quần áo.

Hồ Uý thở dài, anh chạy lại giữ cửa. "Đừng giận."

"Bỏ ra!" Vì vậy Hồ Uý và Tề Tễ đều khó chịu.

"Cậu không nghĩ rằng quan hệ tình dục là dơ bẩn? Đặc biệt là không có mục đích mong muốn?"

"Tại sao anh lại nói điều này..." Tề Tễ muốn quay trở lại, nhưng cậu bị kẹp trong vòng tay rất chặt của Hồ Uý. Cậu hạ thấp mình, bỏ bộ đồ ngủ và đi đến hôn vào vai anh.

"Chỉ cần hỏi."

"Tôi không biết...không phải là nó." Tề Tễ nghĩ tới Hàng Hàng, và nghĩ đến Lương Trạch, cậu không nghĩ đến mình.

"Ha ha." Hồ Uý đưa ngón tay của mình xuống nút quần Tề Tễ.

"Đừng..."

Tề Tễ chào đón nồng nhiệt khiến Hồ Uý thích thú.

Tề Tễ tựa lưng vào cánh cửa tủ quần áo. Phía trước Hồ Uý nụ hôn ấm áp. Anh vòng ôm cổ cậu, gần như tất cả các trọng lượng của cơ thể dồn vào người Hồ Uý.

Tề Tễ thở gấp gáp. Tay Hồ Uý chạm vào cơ thể cậu.

Thoải mái. Rất thoải mái.

"Đừng, đừng làm cho tôi nghĩ rằng...tôi..." Tề Tễ sát vào mặt Hồ Uý, nói chuyện liên tục.

Hồ Uý đưa tay xuống vòng eo Tề Tễ, nhấc cậu lên và đưa cậu vào giường.

Người cậu bị kẹt phía dưới, Tề Tễ chống cự. Hồ Uý với tay ra bàn, cầm lấy lọ dầu bôi trơn. Tề Tễ ôm Hồ Uý để cho anh hôn đến khi...anh bôi chất bôi trơn vào dương vật mình.

"Anh..."

"Điều đó sẽ giúp cậu không bị tổn thương."

"Anh muốn gì?"

"Để tôi."

"..."

Hồ Uý thọc ngón tay vào lỗ nhị của cậu. Ngón tay làm cho Tề Tễ hơi nhói.

Hồ Uý ôm Tề Tễ và giữ lấy dương vật.

"Tôi... khó khăn không thoải mái..."

Tề Tễ nắm lấy bàn tay Hồ Uý.

"Không có?" Hồ Uý nhìn xuống.

Là chiếc nhẫn, chiếc nhẫn chạm vào lỗ nhị.

"Đau..."

Hồ Uý rút ngón tay của mình, tháo chiếc nhẫn. "Bây giờ."

"Ừm" Tề Tễ nhìn vào chiếc nhẫn. "Thật khủng khiếp...tại sao lại đeo để làm gì?"

Hồ Uý có chút phật ý.

Sau đó thực hiện tương đối suôn sẻ. Anh đâm hai ngón tay, di chuyển về phía trước. Anh đeo bao cao su, tách hai chân Tề Tễ, dương vật đặt đầu lỗ nhị.

"Tại sao đột nhiên ...anh lại làm như vậy?" Tề Tễ nhìn Hồ Uý.

Hồ Uý trả lời. "Mệnh lệnh của ham muốn tình dục."

Tề Tễ không muốn nghe, nhưng anh đã có cơ hội nói với cậu. Hồ Uý bắt đầu đưa dương vật vào trong.

Tề Tễ cảm thấy đau...biến thái. Lần đầu tiên khát vọng bởi dương vật, sau đó sưng, chảy nước mắt.

Hồ Uý cố gắng đưa dương vật vào. Gương mặt Tề Tễ thay đổi cảm xúc. Từng nhịp một.

"Tôi không muốn làm...quá đau." Tề Tễ kéo dài toàn bộ cơ thể, và đổ mồ hôi trên trán.

Hồ Uý cúi xuống hôn Tề Tễ. Tề Tễ như muốn tránh nụ hôn, cậu lấy tay đẩy anh ra.

Họ bế tắc trong một khoảng thời gian dài. Hồ Uý buông tay khỏi cơ thể Tề Tễ.

Tề Tễ thư giãn, cậu thở bằng miệng lớn.

Hồ Uý trượt xuống, đưa miệng ngậm lấy dương vật Tề Tễ. Tề Tễ ngạc nhiên. Họ chưa bao giờ làm như vậy.

"Anh..."

"Bẩn ư?" Hồ Uý nhìn lên và mỉm cười.

Anh đã sai? Hồ Uý cảm thấy có lỗi với Tề Tễ, nhưng anh đã không nói.

Tề Tễ mong muốn được quan hệ bằng miệng để nhanh chóng. Lỗ đít vẫn tiếp tục sưng lên. Nhìn xuống dưới Hồ Uý đang ngậm trong miệng. Hồ Uý không biết lý do tại sao lúc đó lại hỏi Tề Tễ ngủ, cậu là con chim nhỏ anh biết rõ hơn bất cứ ai. Sau đó anh nên hỏi Tề Tễ tại sao? Sau khi hỏi tại sao có được ra  tay như thế? Thật sự, quá khứ không thể xoá bỏ, đặc biệt khi anh đang phải đối mặt với một cơ thể thuần khiết.

Tề Tễ là...giống như một con dao sắc nét. Con người, có thể quá vô lý, vì điều gì? Chúng ta không thể bắt đầu lại?

"Hồ Uý..." Tề Tễ sắp xuất tinh, cậu rên rỉ, thở dồn dập, ôm lấy cánh tay Hồ Uý.

Hồ Uý bắt đầu đi vào cơ thể Tề Tễ. Hang động lỏng dễ dàng chấp nhận anh.

Tề Tễ xuất tinh, sau đó là cảm giác khoái lạc dữ dội của cuộc đời cậu chưa bao giờ nếm thử.

Hồ Uý xoã mái tóc mình lên má Tề Tễ, Tề Tễ cảm thấy ngứa.

Sau khi quan hệ tình dục. Tề Tễ kiệt sức. Hồ Uý cũng không tốt hơn. Họ ôm lấy nhau, nhịp thở đều đều giữa hai người.

"Hồ Uý..." Tê Tễ chạm vào làn da mịn màng của Hồ Uý, một lúc sau mới hỏi "Anh có chuyện gì sao?"

"Làm thế nào có chuyện." Hồ Uý đặt tay Tề Tễ xuống, đứng lên, ném bao cao su vào thùng rác.

Tề Tễ gục đầu lên vai Hồ Uý. "Nếu anh không hài lòng, có thể cho tôi biết."

"Tôi biết."

"...Anh thực sự không tức giận vì Hàng Hàng?"

"...Ừm...cậu nghĩ rằng có thể?"

"Vâng...anh không quan tâm."

"Ừm...nó không quan trọng thế nào là tốt."

Hồ Uý châm một điếu thuốc. Điều cuối cùng nằm lại nơi trái tim: là Tề Tễ.

"Tôi không cảm thấy tốt." Một lúc, Tề Tễ đem bộ đồ ngủ vào để đi tắm.

Hồ Uý nhìn theo, nhả ra một làn khói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei