Chương 18. Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đi đi"

"Cho tôi vay một ít tiền"

"Sue, chỗ ấy vừa mới kiếm được, rất khó khăn"

"Thẻ tín dụng cộng với hóa đơn..."

"Ôi chao ôi, nghe bà nói mà, King lo lắng"

"9 giờ tôi phải đi đến công ty môi giới"

"Suesu mắc bệnh trầm cảm rồi"

"Tôi nhìn thấy Tiểu Chu ở phòng vệ sinh móc cổ họng ói ra"

"Tôi phải đi, nhìn thấy đồ bà nấu không còn muốn ăn."

"Bà không làm nữa hả? Bà sao có thể nói như vậy sẽ không làm?"

"Gái điếm chuộc thân sao? Vậy cũng cần có đại gia quản chứ? Chưa từng thấy qua loại người này?"

"Chính là...mau đi đi."

...

Dao Lam Khúc - Diệp Thụ Nhân

Mẹ hát một bài hát ru thêm lần nữa
Để em bé nhỏ không khóc
Không khóc con nhỏ ơi
Miễn là con không khóc
Tất cả sẽ được an toàn
Trong vòng tay của mẹ
Ngủ đi em bé nhỏ của mẹ
Ngủ đi em bé nhỏ của mẹ
Chỉ cần nhắm mắt lại
Tất cả sẽ được an toàn
Mẹ rất lo lắng nếu con cứ khóc
Một người sinh ra một đời
Mẹ muốn con đối mặt với những vẫn đề riêng
Trong thực tế, mẹ không thích con khóc
Thời gian là một con đường dài
Con sẽ tìm lối đi riêng của con
Trong thực tế, mẹ không thích con khóc
Thời gian là một con đường dài
Con sẽ tìm lối đi riêng của con
Bài hát ru của mẹ hát hơn và hơn nữa
Đừng khóc em bé nhỏ của mẹ
Đừng khóc em bé nhỏ của mẹ.

...

Hồ Uý mở mắt, người chếnh choáng. Trong mơ, đôi mắt anh tìm kiếm khắp nơi, thậm chí hàng chục phút giây là một giấc mơ dài. Nhưng rất mệt mỏi.

Anh ngồi dậy, Hồ Uý thấy Tề Tễ đang áp vào lưng anh. Gối đầu trên tay anh ngủ rất an lành.

Hồ Uý đốt một điếu thuốc, trong tâm khảm vẫn vang vọng giai điệu "Dao lam khúc". Đây là ca khúc anh thường nghe mẹ hát ru khi còn là đứa trẻ. Bà nói tôi sẽ sống với những người không tìm thấy lỗi trong bữa ăn của bà.

Sau đó, cuộc sống bây giờ của mẹ, có tốt hơn không?

Anh lấy điện thoại, xem giờ, hơn 11:00 giờ. Thấy bóng mình phản chiếu trong ánh mặt trời. Hút một điếu thuốc, Hồ Uý ra khỏi giường. Rửa mặt và vào phòng làm việc.

Anh không có một chút cảm giác ngon miệng, vì vậy đã quyết định không nấu ăn.

Tề Tễ tỉnh giấc vì đói, sau đó liền ngủ tiếp.

Giữ tài liệu, Hồ Uý tiếp tục học về phần mềm. Anh không biết làm thế nào lại mơ thấy điều đó, giấc mơ của quá khứ. Rõ ràng quá khứ đó rất xa.

Bởi vì đêm qua anh xem các bài báo trên tạp chí trời trang, xuất hiện một cái tên quen thuộc? Hoặc đêm qua Tề Tễ nói "Tôi không biết...không phải là nó." Có lẽ, cũng chẳng vì lý do nào cả.

Tề Tễ tỉnh dậy, mặt trời bắt đầu chiếu rọi, mọi thứ xung quang rất mờ, miệng cậu khô, cảm thấy căn phòng rất lạnh. Cậu quay lại, kéo chăn đắp. Mặc dù đắp thêm cả chăn của Hồ Uý, vẫn cảm thấy lạnh. Sau đó cậu chạm vào cổ và trán, nóng.

Sốt!

Rắc rối, làm thế nào lại bị sốt?

Tề Tễ suy nghĩ, thiếp đi. Thức dậy một lần nữa, ngoài cửa sổ, bầu trời buông hoàng hôn màu cam. Triệu trứng không được giảm bớt, đầu gần như nổ tung, miệng khô, hơi thở nóng như có lửa. Đôi mắt ầng ậc nước. Cậu cố gắng mở to mắt.

Cậu loạng choạng ra khỏi giường và tập tễnh như người ngủ mơ. Tề Tễ quyết định đi vào nhà vệ sinh, sau đó tìm kiếm thuốc.

Hồ Uý trong phòng làm việc, nghe thấy âm thanh của xô nước đổ, ngó lên nhìn, hơn 5 giờ. Tề Tễ...vẫn ngủ? Hồ Uý hoàn thành, đi ra ngoài. Anh nghe thấy tiếng động.

Tề Tễ lật ngược các tủ thuốc, Hồ Uý băn khoăn nhìn thấy liền cau mày.

"Đây là..." Hồ Uý đi qua, nhìn Tề Tễ.

"Không có gì." Tề Tễ xua tay, nhưng đầu đau, cậu đứng không vững, phải bám vào ghế sofa và ngồi xuống.

Hồ Uý ngồi xuống sàn, nhặt lại gọn gàng tất cả các loại thuốc. Bàn tay lớn đặt vào trán Tề Tễ.

"Có nhiệt kế không?" Hồ Uý nhíu lông mày và hỏi "Thuốc đều ở tất cả đây đúng không?"

"...tủ dược phẩm...Tủ dược...trong ngăn kéo đầu tiên."

Hồ Uý tìm kiếm nhiệt kế, kiểm tra thuỷ ngân, không có vấn đề và đưa cho Tề Tễ. Tề Tễ nhận lấy, kẹp dưới nách, nhắm mắt tựa vào thành ghế.

"Như một cơn sốt?" Hồ Uý như tự hỏi chính mình. Suy nghĩ về nó, Tề Tễ đã nói trước khi đi ngủ đêm qua là khó chịu. Điều này...đêm qua khi quan hệ tình dục anh đã làm tổn thương cậu ấy.

"Tôi không biết..." Tề Tễ không một chút tức giận. "Cũng có thể mệt mỏi sau chuyến đi."

10 phút sau, Hồ Uý nhìn nhiệt kế: 38,9 độ.

"Mau đi bệnh viện, 39 độ."

"Tôi không muốn đi...không thích...tôi uống thuốc hạ sốt."

"Muốn đi hay không? Cậu bị sốt cao, thuốc hạ sốt là gì?"

"Viêm họng, đầu khó chịu. Ho ho. Anh đưa tôi tủ thuốc."

Hồ Uý bất lực đưa tủ thuốc cho Tề Tễ. Anh lấy cho cậu một cốc nước ấm, sau đó vào phòng ngủ.

Trong phòng là một mớ hỗn độn. Chăn chất thành đống, gối nằm dưới mặt đất. Hồ Uý nhìn lên trần vô tội.

Anh đầu tiên xếp chăn ra ghế, sau đó nhặt đống gối lên, để căng lại ga giường.

Tề Tễ uống thuốc rồi vào phòng ngủ để xem Hồ Uý làm sạch giường, lo lắng: "đêm qua ngủ đã gây ra?"

Hồ Uý nhìn Tề Tễ "Phòng ngủ không phải chuồng heo?"

"..."

Làm sạch giường, Hồ Uý ra hiệu với Tề Tễ có thể vào. Tề Tễ vào giường, đắp chăn. Hồ Uý gấp lại, trông Tề Tễ giống như một gói lớn.

Hồ Uý lấy đá từ tủ lạnh, bọc trong khăn, làm thành túi đá. Hồ Uý đặt lên trán Tề Tễ.

"Thật dễ chịu..." Tề Tễ dụi dụi mắt. Đôi mắt lúc nào cũng cảm thấy sắp bị niêm phong.

"Trán đã dịu lại!"

"Ừm..."

"Ngủ đi, tôi sẽ ở đây, không muốn rời khỏi giường, cậu không đổ mồ hôi."

"...anh nói thật...tôi...rất cảm kích..."

"Một vòng luẩn quẩn, nhắm mắt lại"

"...."

Tề Tễ tỉnh táo, cậu ngủ cả ngày. Nhức đầu, toàn cơ thể đau đớn, giọng nói thì tồi tệ.

"Tôi muốn uống..."

"Tôi muốn ăn chuối..."

"Tôi muốn ăn mì hoành thánh..."

"Tôi muốn xem phim..."

"Tôi nghĩ..."

Tề Tễ nằm trên giường, tưởng tượng từng thứ một mà cậu mong muốn.

"Những gì cậu muốn đều vô ích, cậu cần ngủ."

"Anh... Có bao giờ anh... Tình yêu à!" Tề Tễ muốn la hét giận giữ. Trước đây mỗi lần cậu yêu cầu Hàng Hàng đều được đáp ứng. Cậu nhớ hôm qua gọi điện và Hồ Uý tức giận.

"Tôi sẽ đồng ý tất cả, chỉ cần cậu vâng lời, ngủ một giấc, để mồ hôi chảy ra." Hồ Uý đưa qua đưa lại túi đá trên trán Tề Tễ.

"...Thật sao?"

"...Thật."

Tề Tễ nhắm mắt lại.

Hồ Uý nhìn Tề Tễ. Anh muốn đợi khi cậu ngủ thật say sẽ đi mua đồ ăn. Nhưng người đàn ông này...vừa nhắm mắt liền ho, ho rất nhiều. Hồ Uý đắp chăn. Sau đó cơ thể Tề Tễ bắt đầu đổ mồ hôi, cánh tay dang ra, đôi chân được kéo dài ra. Sau đó Hồ Uý cuộn Tề Tễ lại - trông giống như chiến tranh du kích.

Hàng Hàng nhận điện thoại Tề Tễ. Hai người đóng gói hành lý. Anh nói với Lương Trạch ngày mai chuyến bay buổi sáng đến Hạ Môn. Đầu dây bên kia không phải Tề Tễ, nhận được tin tức là: Tề Tễ bị bệnh.

Hàng Hàng nói sẽ qua nhà Tề Tễ, Lương Trạch và cậu ấy cũng thân thiết với nhau. Hàng Hàng nói rằng điều đó có khiến Lương Trạch không hài lòng, thấy rắc rối. Lương Trạch nói không, em cũng muốn đi. Hàng Hàng không kịp đi ăn. Lương Trạch ngại ngùng khen Hồ Uý nấu ăn ngon. Hàng Hàng giận. Điều bất thường này!

Hàng Hàng tới. Tề Tễ đang ngủ. Cậu cuộn tròn trong chăn và mồ hôi chảy ra. Một cuộc đấu tranh gian khổ, luôn luôn cố gắng để chống lại.

Hồ Uý ra, Hàng Hàng nhìn Tề Tễ. Cậu ấy toát ra ít mồ hôi.

Đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, Hồ Uý làm sạch mỗi ngày trừ hôm nay. Hôm nay anh không có tâm trạng, mọi thứ cũng hỗn loạn.

Nhưng...Hàng Hàng đến thăm Tề Tễ. Trong lúc đó anh cần tìm gì đó để làm. Anh đầu tiên nhìn thấy giống như một cuốn tạp chí, sau đó nhìn thùng rác, bên trên thùng rác là bao cao su. Đã được sử dụng.

Lúng túng.

"Nước..." Tề Tễ đưa ra một yêu cầu.

Hàng Hàng lấy cốc trên bàn cạnh giường ngủ, anh nghiêng cốc nước gần miệng của Tề Tễ.

Tề Tễ khó khăn để uống. Hàng Hàng phải lấy khăn để lau nước tràn.

Uống một ly nước lớn, Tề Tễ xoay người nằm lên người anh, mở mắt nhìn,...Hàng Hàng?

A di đà phật...Cậu...cậu nghĩ điều này là nhầm lẫn...a a a a...Hồ Uý à, tôi không có ý mơ tới Hàng Hàng. Cậu nói với anh cậu thực sự không cố tình... Cậu đã sai...

Hồ Uý mua chuối và các thực phẩm khác trở về. Đi vào phòng ngủ giục Hàng Hàng. Anh nói rằng cậu đã ổn, mồ hôi đã ra rất nhiều. Sau đó anh vào bếp nấu món mì hoành thánh. Gói sáu con tôm lớn, và đập một quả trứng, trang trí bằng một ít hành tây. Hồ Uý để Tề Tễ ăn. Hàng Hàng đưa Mãnh Nam đi dạo.

Tề Tễ nhìn thấy tô mì hoành thánh lớn, mỉm cười vui vẻ. Cậu ăn nhanh như một hơi thở, thêm một bát súp lớn. Điều này được gọi là ăn theo nhu cầu.

Hồ Uý lấy cặp nhiệt độ kiểm tra một lần nữa: 37 độ.

"Sốt có vẻ hạ nhanh..." Tề Tễ lau mồ hôi trên trán, người thư giãn, tinh thần trở lại.

"Uống thuốc kháng viêm, tôi mua xiro cho cậu."

"Ừ"

"Đưa nhiệt kế cho tôi, tôi cất lên."

"Mãnh Nam, Mãnh Nam...đi ra ngoài?" Tề Tễ mơ hồ, và nghĩ đến con chó của cậu.

"Hàng Hàng đưa nó đi dạo."

"Hả?" Tề Tễ nhìn chằm chằm, Hàng Hàng?

À, tôi đi ra ngoài mua thức ăn, cậu không hợp tác, lại đá chăn, nên tôi gọi Hàng Hàng đến bằng điện thoại của cậu.

"Ừ." Tề Tễ thật sự sốc. Ban đầu chỉ nghĩ Hàng Hàng là một giấc mơ. "Anh không...không...bởi vì hôm qua mà giận Hàng Hàng à?"

"Tôi không." Hồ Uý lấy nhiệt kế ra.

Các từ "như", "nó không quan trọng", Tề Tễ hôm qua nuôi mối hận thù. Cậu giận Hồ Uý "thờ ơ", đặc biệt tổn thương.

Hàng Hàng trở về với Mãnh Nam. Thấy Tề Tễ vẫn trong phòng ngủ. Hàng Hàng nhìn Hồ Uý và Tề Tễ. Hồ Uý nói rằng anh phải đi vào phòng làm việc. Hàng Hàng nói với Hồ Uý đừng lo lắng, tôi ở lại một lúc với Tề Tễ, chỉ cần rất nhiều đồ ăn, dọn dẹp bát mì hoành thánh.

Hồ Uý đi vào phòng bếp, vui vẻ nhìn Hàng Hàng và Tề Tễ.

"Cậu...anh ấy rất tốt..."

"Ừm, rất tốt!" Hàng Hàng gật đầu. Khác với suy nghĩ ban đầu. Anh nghĩ rằng Hồ Uý khá tốt, khác với bề ngoài của anh ta.

"Này"

"Ngu ngốc", Hàng Hàng thở dài. "Cậu nhớ dọn thùng rác nhé!"

"Sao?"

"Làm như thế người khác rất bối rối..."

"Cậu ư?"

"Nhìn vào thùng rác."

"Ồ" Tề Tễ nhìn ngang qua... "Tớ phải ngủ đây..." Tề Tễ xấu hổ chùm kín chăn lên đầu. Hàng Hàng lắc đầu cười.

Hàng Hàng ra về, mang theo năm hộp, hai hộp súp, hai hộp mỳ hoành thánh, một hộp mãng cầu ăn trưa. Ngoài ra còn có một túi mì nhỏ, một túi hành tây ăn kèm.

Gió thổi làm rung chuông gió bên ngoài cửa. Hàng Hàng và Lương Trạch sau khi ăn uống, nằm dài trên ghế sofa.

Hàng Hàng không hiểu, tại sao lại mời Lương Trạch để làm các bài giảng của trường đại học Hạ Môn. Trừ khi họ đã không đến Hạ Môn. Anh muốn đi một chuyến, kết hợp du lịch.

Những người khác rất tốt, phải không?

Trong lúc dọn dẹp chén bát, Hàng Hàng nhớ tới gương mặt Tề Tễ, cậu ấy đã rất hãnh diện và hạnh phúc.

Thật tốt.

Hàng Hàng mỉm cười. Hồ Uý chăm sóc rất tốt.

Vì vậy, Tề Tễ đã sẵn sàng nỗ lực, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei