Chương 19. Ám ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Và sau đó"

Hồ Úy đóng cửa sổ, cầm cuốn sách và hỏi.

"Không có sau đó, kết thúc rồi." Tề Tễ gối đầu trên bụng Hồ Úy, hai tay cầm cuốn sách, trả lời.

"Hết rồi? Vậy một cột băng bị mắc kẹt trong lòng đất sẽ được giải thoát?"

"Xong rồi." Tề Tễ nhìn về phía Hồ Úy "Anh không chăm chú nghe sao?"

"Tôi có lắng nghe một cách cẩn thận." Hồ Úy gật đầu" Chỉ là tôi không hiểu tại sao lại kết thúc như vậy?"

"Anh nghiêm túc..."

"Lẽ nào là thuận theo tự nhiên"

"...Anh lại trọc tôi"

"Cậu lại đa tâm rồi"

"Là anh bắt nạt bệnh nhân..."

"Chẳng phải cậu đã khỏi bệnh rồi."

"Không. Toàn thân vẫn đau."

"Vẫn còn đau ư?"

"Ừ" Tề Tễ đặt cuốn sách xuống, kéo chăn.

"Vậy cùng đến bệnh viện đa khoa" Hồ Úy muốn đứng lên.

"Không cần đâu, như vậy đi, anh đưa cho tôi tủ thuốc"

"Uống thuốc có thể hữu hiệu? Không phải không tốt sao, cả người vẫn còn đau?"

"Hữu hiệu, chỉ là tôi từ bé đã như vậy, cứ sốt xong là toàn thân đau nhức"

Tề Tễ di chuyển bằng đầu gối trên giường, Hồ Úy đeo dép đi vào phòng khách.

"Tôi rót cho cậu một ly nước nhé?"

"Tôi muốn nước lê." Tề Tễ bớt giận vui mừng cười. Trước đây chưa từng cảm thấy muốn ốm, hiện tại cảm giác  sinh bệnh cũng là một niềm hạnh phúc.  Có người yêu thương, chiều chuộng.

Đây chính là Tề Tễ. Nói như thế nào về cậu đây? Một người đàn ông 29 tuổi, tâm tư có thể so với tuổi thanh xuân của cô gái trẻ. Không phải nói về cậu ấy, người đàn ông này, chính là có nhiều điều đặc biệt... Hoài xuân, không hiện thực, đặc biệt...lãng mạn.

"Tủ thuốc của cậu." Hồ Úy đặt lên đầu giường cốc nước lê, và đưa hòm thuốc cho Tề Tễ.

"Anh cầm giúp tôi đi"

"Cậu là người chết sao?"

"..."

"Thuốc nào?"

"Flupirtine" (1)

Hồ Úy mở tủ thuốc, tay cứng ngắc lại. Flupirtine chính là  thuốc viên tramadol hydrochloride với DHE, nó là thuốc giảm đau, cũng, cũng chính là: Được dùng làm ma túy.

"Anh không biết chữ đó sao? Để tôi." Tề Tễ thấy Hồ Úy loay hoay, nghĩ rằng anh không biết loại thuốc đó.

"Cậu uống thuốc này sao?"

"Bình thường sẽ không dùng, nhưng tôi nghỉ làm cũng lâu rồi, ngày mai phải hoàm thành. Anh cũng phải đi làm. Tôi hi vọng có thể giảm đau nhanh hơn một chút." Tề Tễ mở lọ thuốc. "Anh biết Flupirtine?"

"...Ừ. Biết."

Tề Tễ đặt hai viên vào lòng bàn tay, lấy nước và uống nó. "Khuôn mặt anh tại sao lại biểu cảm như vậy? A a a a a a... Tôi biết rồi! Là anh xem qua tin tức? Có phải thấy rất nhiều thanh thiếu niên lấy cái này thay cho ma túy? Tôi không như thế đâu."

Hồ Úy gãi đầu gãi tai, cất lọ thuốc.

"Thật sự không phải." Tề Tễ nói tiếp "Đây là thuốc bác sĩ kê đơn cho tôi, thuốc này chính là để giảm đau. Tôi không lạm dụng thuốc."

"Vâng, tôi biết."

"Anh không...thích ư?"

"Không"

"Vậy sao không nói gì?"

"Tôi đang nghĩ nên nấu món gì vào bữa tối cho cậu"

Hồ Úy nhặt bông hoa cải xanh, vẫn có chút sững sờ.

Flupirtine.

Hồ Úy cảm thấy một điều xấu. Anh đã không thể kiểm soát bản thân mình từ sự cám dỗ của mọi người. Trong đó có chất gây nghiện. Tuy rằng đã từ bỏ, nhưng là... Gần trong gang tấc sự mê hoặc này...

Chết tiệt!

Hồ Úy vứt bông cải xanh xuống, dùng sức vỗ mạnh vào trán mình. Sau đó là đôi mắt, không thể ép. Anh châm một điếu thuốc, dựa người vào tường và ngồi trượt xuống.

Trước một mớ hỗn độn các loại thuốc, bột, có cả Flupirtine.

Hồ Úy đã nghĩ chính anh thật sự đã rời xa loại ma mị thối nát kia, không nhìn thấy mặt trời tồn tại, có thể... Sự thực một lần lại nói cho anh biết, chỉ cần từng tồn tại, liền không cách nào xóa bỏ.

Đừng tiếp tục xa đà.

Hồ Úy tự nhủ.

Có thể...

Đối với những người không thể tự kiểm soát, không có ai xung quanh để dẫn lối...con đường chính đạo.

"Anh..." Tề Tễ đẩy cánh cửa phòng bếp, nhìn thấy Hồ Úy dựa vào tường ngồi xổm, trong tay kẹp điếu thuốc: Khói, những vệt khói dài.

Hồ Úy ngẩng đầu, nhìn Tề Tễ, cười nhạo. "Không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt."

"...Đều tại tôi làm anh mệt?" Tề Tễ cũng ngồi xổm xuống đối diện, nhìn vào mắt Hồ Úy.

"Cậu nói gì vậy."

"Tôi...một bệnh nhân làm chỉ làm cho người khác phiền phức... Anh mấy ngày nay đều là chăm sóc tôi..."

"Không có, chắc do ngày hôm qua ngủ không ngon giấc." Hồ Úy nói để Tề Tễ dịu lòng. Vứt điếu thuốc lá vẫn còn nghi ngút khói vào thùng rác, đứng dậy. Đưa tay kéo Tề Tễ, "Cậu nói dối, có lúc nào cậu gọi tôi."

"Hồ Úy..."

"Ừm?

"Tôi cảm thấy...anh là người đặc biệt vô cùng tốt."

Người tốt?

Hmm

"Đừng làm cơm tối, anh nghỉ đi, chúng ta có thể gọi thức ăn ngoài."

"Tôi ổn, thực sự không sao" Hồ Úy nói, tiếp tục nhặt bông cải xanh "Ồ, sao anh lại vào đây?"

"À" Tề Tễ vào để nói với Hồ Úy rằng anh có điện thoại. Cậu hoàn toàn quên.

Hồ Uý nấu xong bữa ăn tối, anh đưa Mãnh Nam đi bộ. Gọi điện cho Ôn Tự Minh.

"Hôm nay không làm việc." Hồ Uý nhìn Mãnh Nam chạy, câu trả lời ủ rũ.

"Không. Thật sự không. Nhưng con số này vẫn chưa được giải quyết. Chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiến độ." Ôn Tự Minh nói rất bình tĩnh, ông không để lộ chút cảm xúc nào.

"Ý ông là sao?"

"Tôi hi vọng cậu có thể sửa nó trong đêm nay, sáng mai mang đến cho tôi."

Hồ Uý hút một điếu thuốc.

"Người nhà tôi bị ốm."

"À...đó... Chúng ta hãy làm nó vào ngày mai."

Thái độ của Ôn Tự Minh khiến Hồ Uý ngạc nhiên, anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho việc Ôn Tự Minh sẽ tức giận: Dù mẹ của cậu có chết thì cậu vẫn phải hoàn thành công việc cho tôi. Thực sự, để Ôn Tự Minh nói về các tiến độ công việc, Hồ Uý hết sức ngạc nhiên.

"Ông có sao không?"

"Ừm?"

Thanh âm từ "ừm" khiến Hồ Uý không biết điều gì là tốt, và suy nghĩ một lúc trước khi ông ta nói: "Tôi sẽ gửi cho cậu những thay đổi tốt hơn."

Sự kiêu ngạo Ôn Tự Minh được thay thế bằng ấm áp.

"Bằng cách đó, hãy gửi cho tôi càng sớm càng tốt."

"Để thuận tiện, tôi sẽ đến và ông có thể nói cho tôi biết làm thế nào để thay đổi, tốc độ nhanh hơn."

"Ừm, cũng được, cậu đang ở công ty?"

"Không, ở nhà."

Hồ Uý hỏi địa chỉ của Ôn Tự Minh. Anh tắt điện thoại.

Như vậy là bất thường.

Ngày hôm đó gặp lần đầu tiên đã giận dữ, sau đó lại thay đổi, đồng ý hướng dẫn...

Điều gì đang xảy ra vậy?

Mãnh Nam thư thái đi bộ trên cầu thang. Tề Tễ đọc sách, đĩa táo vẫn không di chuyển.

"Đừng đọc, cậu cần ngủ nhiều hơn, sao vẫn chưa ăn táo?"

Tề Tễ nhìn lên "Tôi quên mất..."

"Ăn, ngủ và ăn."

"Hả? Chưa đến chín giờ."

"Nghỉ ngơi nhiều thêm, tôi đi ra ngoài có một cuộc hẹn."

"Bây giờ?"

"Làm việc một chút"

"... Công ty của anh thật không nhân đạo."

"Nó rất nhân đạo, hmm hmm"

"Sau đó anh...mấy giờ quay trở về?"

"Không nhất thiết, không cần chờ tôi."

"Ừm."

Tề Tễ chớp mắt nhìn Hồ Uý. Hồ Uý cúi đầu, hôn lên môi cậu.

"Hồ Uý..." Tề Tễ ôm vào vai Hồ Uý, đáp lại nụ hôn.

"Sao?"

"Ra ngoài mặc thêm áo khoác, không lạnh."

"Ừm...làm thế nào để." Hồ Uý cọ trán anh vào trán Tề Tễ. "Cậu đọc ít thôi, ngủ sớm nhé!"

Hồ Uý đến chỗ hẹn với Ôn Tự Minh. Anh đẩy cửa. Đây là khu phố tập trung các căn hộ rất cao cấp, được xây dựng vài năm trở về đây, cùng với việc bảo trì tốt, nên luôn như mới. Ôn Tự Minh đang đợi trên căn hộ tầng 21, Hồ Uý đi thang máy lên, tìm thấy các lớp của ba gia đình. Hành lang vô cùng tráng lệ, và người đàn ông này, rất phù hợp.

2102 cánh cửa được mở ra, Hồ Uý nhìn ngó vào trong, các phòng trống rỗng. Gõ cửa, anh nghe thấy một tiếng nói "Vào đi"

Hồ Uý đặt giày gọn gàng, căn phòng sạch không tỳ vết - người đàn ông này đã khác hơn một chút, phải không?

Làm thế nào mà văn phòng như một mớ hỗn độn?

Ôn Tự Minh từ dưới bếp đem lên hai ly cafe "Ngồi đi, cứ tựu nhiên"

"Ồ"

"Đường đi không có vấn đề gì, phải không?"

"Không, rất tốt."

Tôi nghĩ rằng cậu muốn đặt dấu chấm hết cho các thiết kế. Cậu không thể uống đường."

Hồ Úy vừa cầm tách cà phê lên, vừa cảm thấy người đàn ông này đạo đãi khách khá chu toàn, vậy mà...

"Thứ nhất, tôi không làm người mẫu, thứ hai, tôi chưa bao giờ sợ đồ ngọt. Ông không phải có thành kiến đối với người mẫu?"

Ôn Tự Minh nhấp một ngụm cà phê, đặt cốc để lại tấm lót, "Có thể có quan điểm về điều đó"

"Ông trả lời câu này đúng là thẳng thắn" Hồ Úy cười

"Tôi bình thường không thẳng thắn sao?"

"Chưa bao giờ, bình thường khá khắt khe. Chỉ cần câu trả lời"

Ôn Tự Minh cau mày.

"Không phải cậu bị bạn gái bỏ rơi chứ?" Hồ Úy tiếp tục nhàn nhã uống cà phê.

"Tôi xem cậu cũng rất khắt khe."

"ha ha ha... Bình thường không có ý nghĩa"

"Bản vẽ tôi chỉ sửa lại một chút đơn giản, rồi in ra." Ôn Tự Minh đứng lên, đi tới phòng làm việc.

Hồ Úy nhàm chán ngồi trên ghế salon, nhìn xung quanh "biệt thự" của Ôn Tự Minh. Tựa hồ, ngôi nhà này quá rộng, nếu chỉ dành cho một người.

"Ông ở đây một mình sao?" Ôn Tự Minh đi ra, Hồ Úy hỏi.

"Ừ, đúng"

Hồ Úy di chuyển ánh nhìn, "Thật sao? Vậy sao cái gì cũng có đôi?" Hồ Úy nhìn bàn trà, mỗi bộ cốc đều hai cái. Trên ghế salon đệm dựa cũng hai, cửa giá để giày trên dép lê cũng là hai đôi, liền ngay phòng làm việc... Đều là hai gian, một tên office A, một tên office B.

"Đây không phải để hỏi điều này?"

"Vậy đây là lúc để bắt nạt?"

"Ha ha" Ôn Tự Minh cười "Xem bản vẽ đi"

"Ông không phải vừa mới ly hôn chứ?" Hồ Úy cúi đầu xem bản vẽ, miệng hỏi ra câu này. Quả nhiên, vừa nãy trong điện thoại nhất định là ảo giác, người đàn ông này vẫn là như thế, không dễ dàng đối đãi.

"Đang thỏa thuận ly hôn." Ngoài ý liệu, Ôn Tự Minh thản nhiên đáp.

"Ạch..."

"Lần trước chúng tôi cãi nhau đã gặp cậu, nhớ không?"

"Hả?" Hồ Úy bất ngờ

"Tôi đã đổi một phần so với hình mẫu. Có một vài thiết kế rắc rối không được gọn gàng. Chúng ta chẳng phải gặp nhau để nói về chủ đề này..."

Hồ Úy nghe Ôn Tự Minh nói, rất chăm chú. Ôn Tự Minh còn làm bản thiết kế rất tốt. Từ tốn giải thích cho anh sự thiếu sót của bản thiết kế. Hai người nói như vậy liền mạch đã một tiếng trôi qua. Hồ Úy ghi chép lại những điều Ôn Tự Minh nói. Chỉnh trang vẽ giấy, căn bản là Ôn Tự Minh đang quan sát Hồ Úy. Xem xong Hồ Úy liền nghĩ: Học phần mềm thật sự rất quan trọng, đây là tốc độ gì?

Hai người nói chuyện xong, Hồ Úy muốn xin phép ra về. Trời đổ mưa. Mưa rất lớn, ào ạt. Ngoài khung cửa sổ thủy tinh, mưa rơi xuống rung động đùng đùng. Hồ Úy hỏi Ôn Tự Minh muốn mượn ô, nhưng vừa mở cửa liền thấy trời mưa vô cùng lớn. Che ô cũng vô dụng. Sau cơn mưa, gió lạnh tràn về.

"Vào đây đi. Khi nào mưa tạnh thì về."

Hồ Úy vùng vẫy ngoài hiên, anh ngồi xổm trên nền, trong lòng vẫn muốn mạo hiểm băng qua mưa. Ôn Tự Minh gọi điện thoại cho anh.

Hồ Úy lần thứ hai đi từng bước ra đường, lúng túng mãi vẫn cứ thấy mình còn quanh quẩn bên hiên nhà. Trong lòng anh, nỗi nhớ Tề Tễ dâng lên như cơn bão. Anh lo lắng cậu sẽ không ngủ lại đọc sách. Anh nhận ra, anh cùng Ôn Tự Minh đúng là không có điểm chung. Mở đầu liền tiến hành công việc. Người đàn ông này quá lạnh lùng. So với đứng trên sàn catwalk còn lạnh hơn.

"Cậu sao không làm người mẫu?" Không gian im ắng bao trùm rất lâu, Ôn Tự Minh lên tiếng. "Tôi nhớ cậu lúc đó rất nổi tiếng"

"Không muốn làm."

Ôn Tự Minh biết ông đang bước vào chủ đề Hồ Úy không thích, nhưng không có nghĩa là ông sẽ dừng lại.

"Tại sao đột nhiên lại không muốn?"

"Chỉ đơn giản là không muốn thôi."

"Ừ, được rồi."

"Lúc đầu, tôi muốn hỏi ông tại sao muốn ly hôn?" Hồ Úy lấy ra một điếu thuốc "Tôi có thể hút thuốc?"

" Không phải là tôi muốn ly hôn, là người ấy." Ôn Tự minh trả lời, lấy ra từ bàn cà phê một cái gạt tàn pha lê.

"...Ông đã kết hôn bao nhiêu năm?"

"Tám"

"Được rồi, bất đồng sao, chắc không dễ dàng."

"Ừ, điều đó không hề dễ dàng"

"Tôi không nói với cậu, vướng mắc ở pháp luật..."

"Tôi hiểu, tôi đều hiểu"

"Nhiều năm như vậy...Sao ông không cùng người ấy ngồi lại nói chuyện?"

"Vô dụng, người ấy, ha ha, quyết định thì chẳng thể đổi dời."

"Không có người nào tuyệt đối đến vậy đâu."

"Có, đối với người ấy là có. Người ấy và bố người ấy đã mười năm không gặp nhau."

"Hả"

"Ừ, bỏi vì chúng tôi, người ấy đã không làm đám cưới với vợ chưa cưới. Cha anh ấy vì vậy đã cắt đứt quan hệ"

"Vợ chưa cưới?" Hồ Úy nghĩ, sau đó, đột nhiên nhớ tới Ôn Tự Minh mới nói lần trước anh đã gặp họ cãi nhau. "Ông ... Ông vừa nói..."

"Sao?"

"Ông đang muốn nói ly hôn cùng một người đàn ông?"

"Đúng, chúng tôi đã đăng ký kết hôn."

"Tôi...mẹ kiếp!"

"Đừng nói cậu vừa mới hiểu ra?"

"...Phí lời! Ai có thể ngờ đến "kết hôn" không phải cùng một cô gái."

"Là vậy đó."

"Ông... Ông là gay?"

"Giống như tôi vừa làm cho cậu sợ hãi vậy, phải không? Lẽ nào cậu không phải gay?" Ôn Tự Minh đưa tay lên đẩy mũi, sớm biết nói với người đàn ông này cái gì cũng không hiểu được, vậy mà vẫn kéo anh ta vào câu chuyện của hai người?

"Tất nhiên tôi không phải!"

"Cậu đang che giấu sự thật? Tôi cũng không phải chưa từng thấy cậu cùng những người mẫu nam kia đã hôn môi."

"..."

"Ha ha"

"Ông biết không, nói chuyện với ông thật khiến người ta...không thoải mái." Hồ Úy nhả một hơi khói.

"Song tính liền so với gay chuẩn được không?"

"Mưa đã bắt đầu nhỏ." Hồ Úy đứng lên.

Ôn Tự Minh đăm đăm nhìn Hồ Úy, "Cậu không nghĩ tôi có thể sẽ thích cậu?"

"Ông không có khả năng đó."

"Đó là cách cậu lo lắng?"

"Đúng, nhưng tôi không phải lo lắng. Tôi chỉ không cảm thấy thoải mái với điều đó."

"Tại sao không thoải mái vậy?"

"Ông không có quyền hỏi điều đó?"

"Đừng quên cầm theo ô, mưa vẫn còn rơi."

Hồ Úy thay giầy của anh ở cửa, Ôn Tự Minh bước tới và đưa cho anh một chiếc ô.

"Cảm ơn, tôi sẽ trả anh vào ngày mai." Hồ Úy để ô dựa vào cửa.

"Tôi không biết cậu đang trốn tránh điều gì, nhưng, tôi muốn nói cho cậu biết, trốn tránh là vô ích, Đây không phải cách hay để giải quyết vấn đề"

"Lẽ nào ông ngây thơ cho rằng, mọi sự trên đời đều có thể giải quyết?"

Hồ Úy mở ô, cánh cửa đóng lại. Ôn Tự Minh trở vào trong.

Đúng, đại đa số vấn đề đều không có cách nào giải quyết. Như vậy cũng tốt so với, vĩnh viễn không biết người nộp thuế đầu tiên đã đi đâu.

Hồ Úy bắt taxi. Quần áo anh đã ướt hơn nửa. Anh không hiểu tại sao lại buồn bực, cũng không biết tại sao lại chế nhạo Ôn Tự Minh. Anh biết ông ta không phải người xấu. Mặc dù ông ta khá hà khắc, nhưng ông ta cũng là một mực hướng dẫn anh. Tuy rằng phương pháp không cao siêu, nhưng hiệu quả rất tốt. Anh làm việc bắt đầu nhanh, thậm chí, ông ta còn tự nguyện chỉ đạo anh. Lại còn tâm sự chuyện cá nhân. Nhưng... Trên thực tế, ông ta chính là khiến anh không thoải mái, đã làm anh cực kỳ buồn. Cực kỳ không thoải mái.

Về đến nhà, cả ba đều đang ngủ, anh mở cửa phòng ngủ. Hồ Úy thấy Tề Tễ vẫn đeo kính, trên tay nắm chặt cuốn sách, túi chườm đá là một mớ hỗn độn.

Anh thở dài, đến bên Tề Tễ, tháo kính, cầm cuốn sách, đắp cho cậu một vỏ chăn.

Đi ra đến phòng khách, tiến vào phòng tắm trước, Hồ Úy loanh quanh. Anh quyết định đi đến tủ dài, kéo cánh tủ, lấy hòm thuốc. Lấy ra lọ Flupirtine , ném vào thùng rác. Anh nhìn vào thùng rác, một lúc lâu, ngồi bệt xuống. Anh nhặt lại lọ thuốc, vùi đầu vào trong hai bàn tay.
Đây là cách giải quyết vấn đề? Trốn tránh?

Anh đặt lọ Flupirtine vào chỗ cũ.

Không cố gắng chống lại cám dỗ, thực tế sẽ không thay đổi.

•••

Chú thích:

(1) Flupirtine: Mt loi thuc có trong ma tuý tng hp. Ngoài ra loi thuc này cũng được bào chế cùng các dược phm khác đ làm thuc gim đau và chng co git.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei