Chương 20. Tâm sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai bản thiết kế của Hồ Úy đã được hoàn tất, và được chị Phong công nhận. Lúc này, Hồ Úy cảm thấy hạnh phúc. Đã quá lâu rồi anh không được trải qua cảm giác này. Khiến anh không dám tin rằng mình đang nắm giữ niềm vui trong tầm tay.

Lẽ thường tình, trên thế giới này, nhất định là có người vui mừng, kẻ ưu tư.

Hai bản thiết kế của Hồ Uý đều được ghi nhận khiến Earl không hài lòng. Hồ Úy chuyển đến văn phòng Ôn Tự Minh, ban đầu hắn có một cảm giác lo lắng, mặc dù được hướng dẫn cùng ba người nữa. Có thể thấy thực tế rằng Ôn Tự Minh với ba người kia, dẫu gỗ có mục ông ta cũng chẳng nói nửa câu. Điều ông ta thích làm nhất không phải hướng dẫn mà là dọa người. Earl biết là chị Phong đã đưa Hồ Uý đến đây, hắn từng ngây thơ cho rằng chị Phong đã bán Hồ Uý cho Ôn Tự Minh. Thậm chí, hắn đã nghĩ rằng chỉ là phù hoa, Hồ Uý chì làm một thời gian ngắn. Nhưng, hôm nay có được kết quả này, hắn tin rằng bản thân Hồ Uý sẽ gắn bó lâu dài.

Earl chưa bao giờ là một người an phận thủ thường, hắn đã từng nhảy việc rất nhiều công ty, nhưng để hắn thấy thất bại chính là toại nguyện bước vào thương hiệu Luo "hot" nhất này. Có thể hắn đã đánh mất cơ hội ở một vài thương hiệu hàng đầu, nhưng ở đó hắn không tìm được vị trí của mình. Nhân tài. Thật sự là nhân tài. Hiện tại hắn là binh đứng dưới thành, vậy làm sao khi thành đang then chốt? Rõ ràng, Hồ Úy có hậu thuẫn, thứ hai, Hồ Úy cũng có thực tài. Vậy như thế nào hắn có thể đặt chân vào và ổn định?

Earl suy nghĩ vấn đề này rất nhiều ngày. Cuối cùng tổng kết ra, không có sự tàn nhẫn đẩy tay từ phía sau, chắc chắn không. Cái gì có thể khiến người ta có thể nhanh chóng bị đánh bại? Cái gì có thể khiến người ta không thể chống lại? Cái gì nhanh chóng bị giết?

Tin đồn.

Miệng nhiều người như xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt. (1)

Các tin đồn đã có thể làm tổn thương người. Không chỉ là kẻ thù tấn công bạn, mà phải có những người bằng hữu nói cho bạn biết.

Văn phòng, cùng với rất nhiều gương mặt ở nơi đây, cộng với tất cả nhân viên của hãng thời trang này. Những nơi sinh sản tốt hơn cho nó? Điều quan trọng nhất là thời trang luôn luôn là trung tâm phát tán tin đồn. Ai quan tâm đúng hay sai? Chỉ cần là một tin tức hấp dẫn, mọi người mừng rỡ mà truyền tai nhau.

Chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn "Earl, Hồ Uý đây!"

"Chuyện gì vậy?"

"Cửa sổ ở Grand Pacific Mall muốn điều chỉnh thiết kế phụ kiện cho nữ."

"Ừ"

"Tôi muốn thay thế bằng phong cách tua rua, anh nghĩ, nên là tôi hay anh đến đó?"

Earl phụ trách các cửa hàng, lúc đó đã phân công cho Hồ Úy, Earl nghĩ rằng anh sẽ làm lâu dài. Bây giờ còn hỏi hắn, điều đó là vô lý. Nhưng Hồ Úy hỏi câu hỏi này, Earl rõ ràng cảm thấy, Hồ Úy muốn anh đi. Tại sao?

"Anh đi đi" Earl ngoài cười nhưng trong lòng không vui. Tiếc rằng, sau khi nói câu này, từ trong điện thoại anh liền nghe được đoạn đối thoại như sau:

"Ngày hôm nay không xong rồi, vẫn phải làm việc tại công ty bách hóa"

"Không đáng kể, ăn một bữa cơm ngày nào chả giống nhau."

"Thành thật, tôi xin lỗi."

"Vậy để tôi đi, anh có ý kiến gì không? Có thể thảo luận một chút." Hồ Úy nói chuyện xong cùng Ôn Tự Minh, quay lại điện thoại nói với Earl.

Earl nhanh chóng suy nghĩ rồi đáp "Tôi nghĩ, vẫn nên là tôi đi."

"Hả?"

"Ừ, tôi đi, hôm nay là chủ nhật, tôi tiện qua thăm bạn, anh không cần tới, đi tới đi lui thêm kẹt xe"

"Thật ư? Vậy thì cảm ơn anh!" Hồ Úy vui mừng tắt điện thoại.

Từ lúc nghe Ôn Tự Minh nói một mình hoàn thành case còn có thể có thêm thu nhập bổ sung, Hồ Úy liền tạc dạ khắc ghi, muốn mời Ôn Tự Minh ăn cơm. Đầu tiên, muốn cảm ơn cho việc ông đã dạy anh, thứ hai là để giảm bớt những ngày khắt khe. Về tình về lý, điều này chính là anh không đúng, Ôn Tự Minh là một giáo viên tuệ vời, đạo lý này Hồ Úy rất hiểu, nếu không phải nhờ Ôn Tự Minh luôn nghiêm khắc chỉ dậy, thì bây giờ, Hồ Úy vẫn còn mơ hồ. Hôm trước nhận được tiền lương, Hồ Úy càng củng cố thêm niềm tin. Khá tốt. Hơn nữa bữa trưa còn gặp gỡ chuyên viên hậu cần tiểu Mẫn. Tiểu Mẫn tự hào anh là một trong những người học máy tính nhanh nhất, khiến anh càng có thêm tự tin. Tất nhiên, lần đầu tiên anh mời Tiểu Mẫn ăn trưa, cô gái này với anh quan hệ khá tốt.

Về phía Ôn Tự Minh xem chừng cũng khá thuận lợi, mặc dù chưa tổn hại, nhưng anh vẫn hận ông ta không ký tên?

Có thể, thời gian này không đúng dịp, hai ngày hôm nay Ôn Tự Minh tương đối bận bịu, cuối cùng hôm nay cũng sắp xếp được. Vậy mà Hồ Úy lại phải chạy tới công ty bách hóa. Vì lẽ đó, anh cố ý để Earl nghe được đoạn nói chuyện giữa hai người. Hiện tại mọi chuyện đều suôn sẻ.

Cúp máy điện thoại, Earl suy nghĩ, không biết nên phát tán ra lời đồn đại nào để mọi người có thể nhanh chóng rỉ tai nhau. Một hồi hắn trở nên vui vẻ, vì đã nghĩ thông.

Hắn ở trong công ty đã sáu tháng qua, không ai không biết Ôn Tự Minh là gay. Biết rõ hơn chút nữa, ông ta còn có một người yêu, làm tài chính kinh doanh. Hai người đó đã bên nhau nhiều năm, còn có ràng buộc hôn nhân.

Earl mừng thầm, không ngờ có thể nghĩ tới điều này.

Hồ Úy thật sự vừa vặn để trở thành nhân vật xen ngang cho câu chuyện này. Chà chà, tuổi trẻ, đẹp trai, trước đây là một người mẫu nổi tiếng.

Và bây giờ có vẻ như, họ có thể thực sự không phải đơn giản chỉ là tin đồn.

Earl tính toán xong cảm thấy vui vẻ, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.

"Cậu có chắc chắn đặt được chỗ?"

Ngày cuối tuần rối rắm. Ôn Tự Minh cau mày nhìn ra ngoài, những chiếc xe nối nhau thành hàng dài như dòng sông.

"Nhất định là được, nhà hàng này chuyên các món chay, không phải nhiều người biết, nhưng mùi vị rất tuyệt."

"Được rồi, tôi tin cậu."

"Không tin cũng không thể đi, ông thấy, ông không biết."

"Đâu còn giống như đám người trẻ tuổi các cậu đi tới đi lui."

"Nói tôi nghe ông bao nhiêu tuổi?" Hồ Úy mím môi. Tề Tễ gửi tin nhắn nói rằng có việc cần qua nhà Hàng Hàng.

"Năm tới là 40 tuổi, còn chưa già?"

"Có thể ông đúng."

"Tôi hy vọng là 40 không phải 14" Ôn Tự Mình cười nhạt.

"Ông làm thiết kế đã bao lâu?"

"Tầm... bảy, tám năm."

"Vậy ư?"

"Quá lâu?"

"Tôi còn nghĩ rằng đến mười mấy năm..." Hồ Úy vò đầu.

"Ha ha ha ha.... Không có, không lâu như vậy đâu."

"Vậy trước đây ông làm gì?"

"Chế bản"

"Hả?"

"Không nghĩ tới?"

"Tại sao lại chuyển sang thiết kế cửa sổ? Đó có phải là cơ hội để trở thành nhà thiết kế thời trang."

"Không."

"Vậy tại sao?"

"Tôi ở nước ngoài, rất khó có cơ hội nổi bật hơn, sau đó về nước, cũng là em gái Phong đề nghị tôi thử một chút mảng này. Khi đó bản thân cô bé đang lăn lộn, công việc cũng không lớn mạnh"

"Ôi chao"

"Sao?"

"Tôi phát hiện, rời phòng làm việc, ông cũng giống người bình thường."

"Kỳ thực Hồ Úy... cậu biết không, nói chuyện không phân trên dưới hay tuổi tác biệt chính là cậu"

"Bây giờ ông biết có quá muộn."

"..."

Đến quán ăn quả nhiên không nhiều người, lác đác vài góc. Hồ Úy chọn bàn sát cửa sổ, ngồi xuống phía đối diện Ôn Tự Minh.

Vắng người nên món ăn được dọn ra rất nhanh. Hồ Úy ăn cơm cũng khá nhanh,... Ôn Tự Minh không tránh khỏi ngạc nhiên.

"Sao ông ăn ít vậy?" Hồ Úy lau miệng, nhấp một ngụm rượu.

"Ít là trái với cậu." Ôn Tự MInh cầm lấy ly rượu, chậm rãi uống.

"Ông có thể nói thẳng là tôi ăn nhiều không phải xong sao."

"Phải...Nhiều lắm"

"Tôi có thể làm gì, hoặc ông không ký tên cho tôi, sẽ thấy tôi một tháng chỉ để lấp đầy dạ dày của mình."

"......"

"Tất nhiên, tôi mời ông ăn cơm không phải phê phán ông." Hồ Úy rút ra một điếu thuốc, "chủ yếu là cảm ơn."

"Ồ?" Ôn Đảo Minh nhướn mày.

"Đi theo ông tôi học hỏi được rất nhiều điều, mặc dù ông ...... rất ...... Hmm ...... người đàn ông này đã cho tôi một ấn tượng tốt đẹp."

"Tôi cũng thích nghe phê phán."

"Ừm." Hu Wei phải nói gì, "Không, không thực sự, thực sự biết ơn, về sự nghiêm ngặt và khắc nghiệt của ông. Có ...... hướng dẫn của ông."

"Cậu không nghĩ về nó và tôi sẽ ký tên?"

"Ông là người đàn ông ...... và lần cuối cùng tôi xin lỗi."

"Lần cuối cùng?"

"Đó là kế hoạch thay đổi, khi đi đến ngôi nhà của ông."

"Ừm."

"Tôi...chỉ là không muốn nhắc đến quá khứ với ai." Hồ Úy không biết vì điều gì, anh không thích chủ đề này, nhưng chủ động nhắc tới.

"Có phải là... công việc trước đây chết đói không?"

"Ông!" Hồ Úy giận dữ.

"Ha ha ha ha..."

"Ông đang ghen tị với tôi? Tôi chỉ không ăn chất béo, làm thế nào để ăn thoải mái, nhìn vào cơ thể của ông, phát tướng, phải không? Và có được bất cứ điều gì để kiểm soát nó, phải không?"

"Hồ úy." Ôn tự minh uống một hớp rượu, nhìn về phía Hồ Uý, "Cậu rất thích hợp làm người mẫu."

". . . . . . Đúng, người khác ăn uống đều phải móc họng ăn kiêng, nhưng tôi có thể tùy tiện ăn."

"Đừng lại ý đồ trốn tránh đề tài, cậu biết tôi không phải nói cái này."

"Ông nói cái gì?"

"Cậu là một người rất dễ có cảm tình, cũng giỏi lợi dụng người khác để có lợi cho cậu."

Hồ Úy nhả một hơi khói, gương mặt không tỏ chút cảm xúc.

"Tại sao lại bỏ? Tôi không nghĩ rằng cậu đã đạt đến đỉnh cao"

"À, tôi không phải nổi tiếng đến mức mọi người đều dễ dàng nhận ra."

"Vậy cậu, trốn tránh điều gì"

Hồ Úy nhìn Ôn Tự Minh, trầm ngâm một hồi lâu, hút thuốc lá và di nát đầu thuốc "Chính mình"

Ôn Tự Minh không nói nữa, uống cạn ly rượu. Tiếp tục hay dừng lại chủ đề này, đều do Hồ Úy quyết định. Con người có lúc chính là rất kỳ diệu, người khác ép hỏi cái gì, nửa câu cũng không mở lời. Mà đôi khi người khác mặc kệ, lại cứ thế mà nói ra. Đặc biệt là...với người lớn tuổi.

"Khi tôi 16 tuổi, đã rời Tây An"

Ôn Tự Minh không nhìn lên, đôi mắt vẫn đang ở một vị trí nào đó trên bàn.

"Sau khi đến Bắc Kinh, khá bối rối, nhưng tôi có niềm tin, nghĩ rằng mình nổi bật hơn mọi người. Điều này là xuất phát từ gia đình. Cha tôi là một đầu bếp, trở về nhà luôn để ý trách móc bữa cơm của mẹ. Sau đó mẹ tôi không màng đến chuyện cơm nước nữa, khi đó tôi còn rất nhỏ. Mẹ tôi bỏ đi. Cha tôi tái hôn. Mẹ kế đối với tôi rất tốt. Đáng tiếc, cha tôi lại qua đời vì tai nạn xe hơi. Sau đó mẹ kế mang theo tôi đi. Rồi bà cũng tái hôn, người đàn ông đó, luôn nói bóng gió, rằng tôi là chướng mắt. Vì điều đó, tôi quyết định ra đi. Tôi không muốn ở cạnh người xem thường tôi."

Ôn Tự Minh gật đầu.

"Tôi nghĩ rằng ông biết điều này, làm người mẫu cũng không phải dễ dàng. Quan trọng là dáng người, rất...khó khăn. Hai năm học ở trường nghệ thuật, tốt nghiệp rồi nhưng mọi thứ vẫn còn mờ mịt."

"Phía sau mỗi câu chuyện tôi chưa thấy điều gì khác biệt?"

"Ông cũng nghe được chuyện gì rồi?" Hồ Úy nhả một hơi khói.

"Tôi không hiểu...Điều gì khiến cậu như vậy, tự bán đi chính mình. Thật sự, mặc dù tiếp xúc nhiều như vậy, vẫn cứ không hiểu."

"Ha ha, xem ra không phải câu chuyện của tôi quá khuôn sáo cũ rích. Mà do tôi gặp may mắn." Hồ Úy cười.

"Hả?"

"Tôi nắm được cơ hội đầu tiên, đúng là dựa vào chính mình chiến đấu, và cơ hội này không phải bán bản thân mình để có được."

"Ồ, thì ra là vậy."

"Sau đó, sự nghiệp phát triển rất tốt, tôi tiến từng bước xa hơn, và xa hơn nữa trên con đường này."

"Ừm."

"Đáng tiếc... Tôi là một người rất dễ bị cám dỗ. Ở trong hoàn cảnh nào, cũng rất dễ dàng xa đà theo đám đông."

"Tôi đã thấy." Ôn Tự Minh ra hiệu cùng Hồ Úy nâng ly rượu.

"Sau này, tôi không thể biết chính xác những gì họ đã làm, tiền bạc, địa vị, ma túy, quan hệ tình dục...Tất cả mọi thứ đều kích thích, nhưng..."

"Cậu đang tê liệt."

"Là ghê tởm."

"Hồ Úy, cậu thật sự rất tuyệt vời, cậu đã thoát ra khỏi đám cám dỗ đó."

"Không, không đơn giản như vậy. Ông biết đấy, tôi sợ phải đề cập đến những điều này, tôi sợ thời gian mà bản thân mình, tôi... Tôi thấy rằng nó đã tồn tại, vẫn còn tồn tại..."

"Có ai không quá sai lầm? Cậu nói cho tôi biết, ai trên đời không có những điều phi lý?"

Hồ Úy im lặng.

"Hôm đó tôi nói rằng cậu trốn tránh, bây giờ tôi thu hồi câu nói này. Cậu có thể nói ra những điều này, khiến cho tôi thấy, cậu đã dám nhìn thẳng vào nó. Thật sự, Hồ Úy, ai cũng có lúc sai lầm, đặc biệt là tuổi trẻ."

"Nhưng liệu có ai đến bước đường như tôi?"

"Có những người còn xa đà hơn rất nhiều. Tôi tin rằng có nhiều hơn những gì cậu nhìn thấy."

"...Ông thật biết đem ánh sáng đến cho người khác."

"Vậy có nên tiến cử tôi làm một cố vấn?"

"Ha ha, ngoài công việc, thì quên nó đi."

"..."

"Tôi đã không có đến một người bạn đúng nghĩa."

"Thời điểm con người được bao phủ bởi ánh hào quang, sao biết quý trọng?"

"Ôi chao, ông biết không, bỗng nhiên, ông cho tôi cảm giác của một người cha."

"Cậu đang nói ra điều gì..."

"Ha ha ha ha..."

Ôn Tự Minh vẫy tay ra hiệu, phục vụ đi đến.

"Có thuốc lá không?"

"Dạ có"

"Tôi muốn 0.3 Trung Nam Hải."

Hồ Úy ngẩn người, ông ta cũng hút thuốc? Còn hút loại giống như Tề Tễ?

"Tại sao cậu lại nhìn tôi?" Ôn Tự Minh chú ý đến tầm mắt Hồ Úy.

"Ông cũng hút thuốc."

"Rất ít, nhưng lần này ngồi cùng cậu, muốn hút một chút."

"Được, rất hay." Hồ Úy cười.

Ôn Tự Minh châm một điếu thuốc, Hồ Úy phả ra một hơi khói, hỏi một câu. "Hai người...không có ý định hòa hoãn?"

Ôn Tự Minh dừng một chút, kẹp điếu thuốc ở tay, nhả khói, gật gật đầu.

"Thật đáng tiếc"

"Không có cách nào, gọi điện anh ấy đều không nghe."

"Trực tiếp tới nhà tìm?"

"Tôi không rõ anh ấy giờ đang ở đâu, hình như là khách sạn."

"Công ty?"

"Không thể, lúc anh ấy làm việc, không ai có thể quấy nhiễu."

"Ồ?"

"Anh ấy là một nhà kinh doanh"

"...Tôi thấy cả hai người đều rất bận rộn."

"Nhưng anh ấy luôn cố gắng sắp xếp, còn tôi lại không phối hợp."

"Tôi..." Hồ Úy đột nhiên không biết làm thế nào để nói về Tề Tễ. "Nhà tôi, cũng khá bận rộn." Nói "nhà tôi", Hồ Úy nở nụ cười dễ chịu.

"Ồ?"

"Mỗi ngày đều như con chim, gõ gõ đánh đánh."

"Ha ha"

"Lúc làm việc như một học giả, rảnh rỗi thì cơ bản chính là đứa trẻ."

"Thật tốt, cùng người như thế trò chuyện sẽ không mệt mỏi."

"Mệt mỏi." Hồ Úy thở dài.

"Sao vậy?"

"Nếu không để tâm liền không biết người đó suy nghĩ cái gì."

"Đổi lại là ai cũng như thế này chứ?"

"Không giống nhau, người đó chính là...Ôi tôi cũng không biết nói sao."

"Một cô gái sao?"

"Nam"

"Điều đó là dễ dàng hơn để hiểu nhau?"

"Tôi không biết."

Đêm đó, hai người trò chuyện một thời gian dài, cho đến khi Tề Tễ gọi điện thoại giục về, bữa tối mới kết thúc. Tối nay họ cũng đã nói chuyện rất nhiều, kẻ cô đơn tìm được bạn tâm giao, thật khó để dừng lại. Hồ Úy có cái nhìn thay đổi về Ôn Tự Minh, người đàn ông này ngoại trừ cuồng công việc, mọi điều khác đều ôn hòa phúc hậu. Người này có thể yên tâm cùng trò chuyện. Ông ta lớn tuổi và từng trải, trong khi đó, tâm hồn Hồ Úy lại thiếu thốn. Tại sao với ông ta lại khiến cậu an lòng? Liệu chừng, đúng là không cần quan tâm. Ôn Tự Minh cũng rất rộng tâm. Có thể tùy ý tâm sự với ông ta dễ dàng như vậy cũng là một điều may mắn rồi.

Hồ Úy về đến nhà, Tề Tễ vẫn chưa ngủ, cậu đang đọc sách. Hồ Úy đi vào chào cậu. Tề Tễ nhón chân lên hôn anh. Toàn thân anh nồng nặc mùi rượu. Tề Tễ không nói gì, nhưng trong lòng có chút chạnh lòng. Cậu cảm thấy Hồ Úy đang hòa vào một cuộc sống mới. Mà cuộc sống đó, hồ như không có chỗ cho cậu. Không còn là anh khi lần đầu tiên cậu đưa anh về. Bây giờ, dường như mọi điều đã hoàn toàn khác đi.

•••

Chú thích:

(1) Xói chy vàng, tích hu tiêu ct: ý nói dư lun có sc mnh ghê gm, trăm người ngàn ý, xu tt, tht gi ln ln

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei