Chương 21. Xa cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



[Kỳ tích: Loại tiểu thuyết cậu còn nữa không?]

[Tổng Đà chủ: Loại nào?]

[Kỳ tích: Loại...kia...]

[Tổng Đà chủ: Loại kia là loại nào?]

[Kỳ tích: Tiểu thuyết đồng chí!Cậu không phải để tớ nói ra!]

[Tổng Đà Chủ: Cậu không nói ra sao tớ biết?]

[Kỳ tích: Đáng ghét]

[Tổng Đà Chủ: Cậu lại cho tớ bĩu môi một cái]

[Kỳ tích: ....]

[Tổng Đà Chủ: Chờ tớ sẽ tìm cho cậu, trên web được không?]

[Kỳ tích: Được ^_^]

[Tổng Đà Chủ: Tớ đã tìm kiếm, nhưng không có trên web]

[Kỳ tích: Trời ơi]

[Tổng Đà Chủ: ?]

[Kỳ tích: Nếu như cậu đang tìm...]
[
Tổng đà chủ: Nói đi]

[Kỳ tích: Cậu tìm cho tớ một cuốn mà hai người đều thuần khiết đi, tốt nhất là phải có thẩm mỹ nữa.]

[Tổng Đà Chủ: Tựa như?]

[Kỳ tích: Họ...Hai người đều là duy nhất của nhau...haha]

[Tổng Đà Chủ: Cậu mấy tuổi rồi?]

[Kỳ tích: = =]

[Tổng Đà Chủ: Không phải tớ nói cậu, không phải chúng ta thấy câu chuyện, bất biết kết quả không phải quá lạ phải không?]

[Kỳ tích: Tớ kỳ lạ như thế nào?]

[Tổng Đà Chủ: Mộng ảo thiếu nữ tâm = =]

[Kỳ tích: Hàng Hàng !!]

[Tổng Đà Chủ: Trời]

[Kỳ tích: Phiền!]

[Tổng Đà Chủ: ha ha]

[Kỳ tích: Cậu tìm kỹ đi, rồi gửi vào hòm thư hotmail.]

[Tổng Đà Chủ: Cậu phải đi ra ngoài?]

[Kỳ tích: Ừ, là đến văn phòng biên dịch, sau đó có thể đi gặp Khả Phong một chút]

[Tổng Đà Chủ: Điều sau mới là trọng điểm?]

[Kỳ tích: Gì vậy!]

[Tổng Đà Chủ: Ha ha]

[Kỳ tích: Cậu lại nói như thế, có biết tớ rất lo]

[Tổng Đà Chủ: Cậu nhanh một chút tớ xem nào]

[Kỳ tích: Tớ đi rồi, 8]

[Tổng Đà Chủ: Nhanh vậy ư? Có thể gấp gáp đi tìm Khả Phong vậy sao? Ban ngày ban mặt]

[Kỳ tích: Tớ đến đưa sách cho anh ta, thuận tiện để anh ta rửa cho một tấm ảnh]

[Tổng Đà Chủ: Ảnh gì?]

[Kỳ tích: Hồ Úy nói khi tớ ở Tây Ban Nha có một vài tấm ảnh rất đẹp, muốn phóng nó ra để treo ở phòng khách.]

[Tổng Đà Chủ: Thật tốt nha, hai người các cậu...]

[Kỳ tích: ?]

[Tổng Đà Chủ: Tốt nhất?]

[Kỳ tích: Ha ha, rất tốt]

[Tổng Đà Chủ: Đi đi, đứa trẻ này, trên đường nhớ giữ ấm]

[Kỳ tích: = = Ừ đi đây]

Đóng máy tính, Tề Tễ xuống giường. Ngày hôm nay cảm giác rất tốt, cậu ngủ liền một mạch đến 11:00 giờ, vừa đủ giấc. Ngày hôm qua cậu vất vả để hoàn thành bản phiên dịch cho giáo sư Trương trước cuối năm. Yêu cầu giáo sư giao cho cậu phiên dịch về Phương Tây có thể coi là đã xong. Tề Tễ không muốn đánh thức Hồ Úy đang ngủ rất ngon, nên cậu rón rén chui vào chăn, ôm Hồ Úy cùng ngủ.

Tốt nhất?

Hàng Hàng hỏi điều này và Tề Tễ trả lời: Ừ rất tốt.

Nhưng thực sự có được hay không?

Tề Tễ không thể trả lời.

Hồ Úy đột nhiên trở nên rất bận rộn. Thường về rất muộn, không phải do công việc mà chính là có hẹn gặp. Tề Tễ tuy rằng không hiểu được công việc của Hồ Úy nhưng công nghiệp thời trang là một công việc rất nhiều áp lực. Vì vậy cậu luôn không nói bất cứ điều gì. Nhưng không nói, không có nghĩa là không quan tâm. Tề Tễ rất lưu tâm. Tề Tễ cũng không thoải mái. Một tuần có bảy ngày, ít nhất cũng đến năm ngày cậu không còn được ăn cơm Hồ Úy nấu. Một tuần bẩy ngày, năm ngày anh ấy ngủ, hoặc thời gian còn lại sẽ tập trung thiết kế. Một tuần bảy ngày, anh và cậu hôn nhau không quá ba lần, tuy rằng mỗi sáng, Hồ Úy nói khi đi ra ngoài đều hôn nhẹ cậu. Tề Tễ không thể nào hiểu được, vì khi đó Hồ Úy còn ngủ. Công việc của anh không cố định thời gian, vậy mà cứ 10:00 sáng nào cũng bước ra khỏi nhà.

Đượ rồi? Anh và cậu coi như vẫn có thể tốt?

Ít nhất hai người chưa từng tranh cãi. Ít nhất một tuần sẽ có một ngày có thể ngồi bên nhau cùng dùng bữa. Ít nhất, hai người vẫn quan hệ tình dục.

"Mãnh Nam giữ nhà, Tiểu Thuần không nghịch ngợm."  Tề Tễ vừa thay quần áo vừa dặn dò. Mỗi ngày cậu lại cùng động vật nói chuyện, cũng là một trong những nguyên nhân làm cậu khó chịu. Dù vậy, cũng không mở miệng nói cho anh biết. Cậu trước đây luôn cảm thấy Hồ Úy ở nhà nhiều, nhưng bây giờ xem ra, anh cũng bận rộn bao nhiêu.

Cậu đến văn phòng phiên dịch, hơn 3:00 giờ. Cuối thu, lá rơi đầy ngõ. Bên trong cơ quan, lá được quét lại chất thành từng đống một. Bảo vệ mở cửa cho cậu, Tề Tễ lái xe đỗ rồi đi vào sảnh lớn.

Giáo sư Trương đón tiếp nhiệt tình, Tề Tễ trao đổi với ông tới một giờ mới rời khỏi. Lúc rời đi, cậu chuẩn bị cho một công việc khác.

Đường phố bắt đầu kẹt xe. Tứ phía Đông Tây Nam Bắc nối dài những xe. Một giọt nước cũng không có kẽ chảy qua. Tề Tễ nhích từng chút một lại dừng, cuối cùng cũng đến được lối vào phố Tây An. Ách tắc cũng không có dấu hiệu giảm bớt. Đằng trước cậu, dòng xe chầm chậm nhích. Tề Tễ may mắn không hẹn thời gian trước với Khả Phong, không cậu sẽ thành trễ hẹn.
Cuối cùng cũng đến được Studio của Khả Phong. So với kẹt xe thì điều này cũng phiền chẳng kém, cậu không tìm được chỗ đỗ xe.

Tề Tễ bất đắc dĩ, đành gọi cho Khả Phong. Không nghe máy, có tiếng nói để lại hộp thư thoại. Chắc Khả Phong đang bận.
Cậu quyết định ngồi trong xe chờ, rất lâu mới nhìn thấy một cô gái từ phía đầu đường đi tới, lái một chiếc Audi rời khỏi. Tề Tễ lái xe thế vào chỗ đó, dừng xe rồi xuống xe.

Tiến vào Studio, nhân viên lễ tân vui cười hớn hở chào Tề Tễ. Cậu định gửi lại sách và thẻ nhớ rời đi, nhưng quyết định để lại tin nhắn cho Khả Phong.

"Tôi đợi anh ở studio của anh"

Tin nhắn vừa gửi đi, Dịch Khả Phong từ bên trong đi ra. "Thật ngại quá, chỉ có một nhiếp ảnh."

"Tôi biết" Tề Tễ cười. "Thẻ nhớ cùng sách tớ đưa cho lễ tân, đặt trong một túi giấy."

"Cậu bận sao? Có thời gian cùng dùng một bữa cơm?" Dịch Khả Phong ôn hòa cười. "Cả ngày bận bịu, không để ý đến việc ăn uống."

"Được, anh muốn ăn gì?" Tề Tễ đang lo bữa tối nay ăn gì. Hồ Úy hai tiếng trước nhắn tin nói rằng tối nay anh về muộn, không cần chờ cơm.

Ngồi trong nhà hàng, Dịch Khả Phong nhìn Tề Tễ, cậu hỏi anh sao điều gì cũng nói cẩn thận như vậy. Dịch Khả Phong lại nói anh ta rất tùy tiện.

Tề Tễ châm một điếu thuốc, nhìn người phục vụ nói chuyện cùng Khả Phong. Lúc nào người đàn ông này cũng rất ôn nhu. Cậu đã từng một lần thấy ánh mắt Khả Phong, tim liền đập thình thịch.

"Cậu gần đây vô cùng tốt?" Người phục vụ rời đi, Dịch Khả Phong gấp cuốn thực đơn.

"Tôi vẫn vậy ha ha"

"Chú ý đến sức khỏe, đừng từ sáng đến tối vùi đầu trước máy tính."

"Không có cách nào khác, phải kiếm cơm mà."

"Cậu không phải là...Tâm tình không tốt lắm?"

"Tôi? Có sao?" Tề Tễ sửng sốt một chút.

"Có." Dịch Khả Phong Cười. "Cậu ngày hôm nay sao không vui vẻ cười."

"Ồ, không phải chứ..."

"Cậu với bạn trai không tốt?"

"Sao mọi người thấy tôi đề hỏi vấn đề này..." Tề Tễ phiền muộn.

"Ha ha ha...Hàng Hàng cũng hỏi sao?
Chúng tôi đây là đồng tâm đồng quan điểm mà."

"Vô cùng tốt!"

"Thật tốt, rảnh rỗi có thể gặp nhau."

"Được, vậy khi nào tới lấy ảnh tôi sẽ dẫn anh ấy đến. Chỉ cần anh ấy rảnh."

"Đó là một công việc"

"Ừm."

"Anh ta quá bận nên đã quên cậu?"

"Hả?" Tề Tễ không nghĩ tới Dịch Khả Phong sẽ hỏi như thế, cậu ngẩn người.

"Cậu vừa nói câu kia "Chỉ cần anh ấy rảnh rỗi" chẳng phải là bận đến chết."

"Không, phải không?"

"Có" Dịch Khả Phong cười yếu ớt.

"Anh ấy..." Tề Tễ lại nhả một hơi khói. "Tôi cũng không biết nói thế nào, chính là rất bận bịu."

"Vừa lòng đi, cậu muốn đòi hỏi như thế nào đây? Thỉnh thoảng có thể đi công tác, thỉnh thoảng đưa case đi vào, cậu không buồn khổ đến chết?"

"Anh đang cố an ủi một đứa trẻ..."

"Chính là cậu"

"Là gì...Tôi sắp 30 rồi"

"Vậy cậu thử làm một bài kiểm tra tâm lý đi, nhất định sẽ phát hiện bản thân còn rất trẻ."

"Câu nói này..."

"Nhưng so với...người kia của Hàng Hàng, cậu đó trẻ con hơn"

"Hmm" Tề Tễ vò đầu. "Lương Trạch lại làm gì rồi hả?"

"Mấy ngày trước, cậu đó có tới chụp ảnh." Dịch Khả Phong châm một điếu thuốc, nhếch miệng cười. "Trước đó đang có chụp ảnh cho một nữ diễn viên, ở đó có đạo cụ là một chậu anh đào, nến, làm đặc biệt chân thực."

"Không phải cậu ta ăn nó?"

"Thật thần kỳ, cậu ta ăn một lúc mới nói không thể nuốt trôi."

"Ha ha ha ha..." Tề Tễ cười vang.

"Cậu cười rồi. Nở nụ cười mới đúng, đừng làm chính mình không vui."

"Anh..." Tề Tễ thôi cười "Dịch Khả Phong anh thật tốt."

"Thật không?"

"Vâng"

"Ngày hôm qua tôi còn bị dạy dỗ"

"Ai?"

"Bạn trai tôi chê tôi lông mày này không phải lông mày của con mắt."

"Vậy nhất định là anh ta quá hà khắc."

"Ừ, anh ta hà khắc là có lý do."

"Gì vậy?"

"Không nói, nói gì đó khác đi."

"Mỗi lần nói đến anh ta...đều né tránh"

"Không biết nói gì."

Cùng ngồi nói chuyện với Dịch Khả Phong, đối với Tề Tễ thời gian trôi đi rất nhanh. Sau bữa tối Khả Phong còn có công việc phải làm. Tề Tễ đưa Dịch Khả Phong về studio, sau đó cậu lái xe lòng vòng, rồi mới trở về nhà. Mãnh Nam thấy cậu vẫy đuôi vui mừng.

Không gian trống trải. Tề Tễ vuốt đuôi Mãnh Nam. Hồ Úy vẫn chưa về.

"Chơi đùa?"

Mãnh Nam nghe thấy từ "Chơi" liền quẫy mạnh cái đuôi hả hê.

"Đi. Đi chơi." Tề Tễ lấy dây xích buộc vào cổ Mãnh Nam, điện thoại đổ hồi chuông.

Nhắc nhở: Tuần sau sinh nhật Hồ Úy!

Tiểu Thuần nằm nhoài trên đệm, nhìn Tề Tễ vui đùa cùng Mãnh Nam, nó lại nhắm mắt. Tiểu Thuần rất lâu rồi chưa được chơi cùng con chuột.

Hồ Úy đang cười, mọi người vừa nhận tấm danh thiếp của chính anh.

Điều này là gì?

Anh không còn bị mọi người coi nhẹ, cũng không còn ai xem thường anh không có trình độ.

Hồ Úy chưa bao giờ sợ bị mọi người xem thường, ban đầu là thản nhiên đối đãi, sau đó không nên trách móc.

Vẫn câu nói đó, mưu kế gì đây?

Cùng với nơi làm việc mới, anh gặp phải nhiều vấn đề, nhưng Hồ Úy đều cảm thấy không tính toán cái gì.

Không phải là một người đằng trước vừa đi qua, quay đầu lại thấy Hồ Úy liền nhờ khiêng một thùng nước tinh khiết.

Không phải là làm thẻ tiền lương không giao cho thủ quỹ mà xuống lầu đưa anh tờ quy trình rồi bắt anh tự làm.

Không phải là thi thoảng mọi người đưa chuyện về anh, ôi chao ôi, không phải người Bắc Kinh.

Không phải là tình cờ đi qua mọi người lần lượt nhận về từng cái nhìn khinh khi.

Không phải là...

Không phải là những điều tầm thường nhiều hơn một chút?

Là mưu kế gì?

Hồ Úy chỉ cười. Không biết, cũng không nên nói đám người ấu trĩ ấy. Hay là nên nói trước khi mọi chuyện đi quá xa. Cũng chẳng có thiệt hại hay tổn thương.

Anh yêu ai, yêu như thế nào, không can dự đến ai.

Hồ Úy uống xong nửa cốc nước, tiếp tục tập trung với phần mềm. Bởi vì hướng dẫn gian khổ, anh có một số phần mềm tương tự. Cùng Ôn Tự Minh làm việc, Hồ Úy da mặt cũng dầy lên, sẽ không quan tâm. Miệng lưỡi người đời, đừng lãng phí thời gian về nó.

"Buổi tối cùng tôi tham gia một sự kiện." Hồ Úy đang chuyên tâm cân nhắc mọi điều, Ôn Tự Minh bỗng nhiên đề nghị.

"Hả?" Hồ Úy tròn mắt.

"Tám giờ bắt đầu."

"Sự kiện gì vậy?"

"Đêm biểu diễn của thương hiệu thời trang nam Chill"

"Tôi... nhất định phải đi?"

"Tôi không ép cậu."

"Ừm."

"Chính là cảm thấy cậu nên đi xem thêm, mà còn nên quan hệ thêm một số người."

"Vâng." Hồ Úy nhăn mặt. Điều ông ta nói, không đến là không thể. Phiền muộn gật đầu, Hồ Úy nhắn tin cho Tề Tễ: [Buổi tối về muộn, cậu đừng chờ cơm]

Mười phút sau nhận được tin trả lời: [Tôi biết rồi, anh đừng làm việc quá sức ^_^]

Hồ Úy ngẩng đầu nhìn Ôn Tự Minh, ông ta vẫn chăm chú trong tập tài liệu các bản vẽ. Mỗi lúc như này, Hồ Úy ngẫm lại, luôn cảm thấy Ôn Tự Minh có chút...đáng thương. Toàn bộ sự tự do của cuộc sống, hoàn toàn là...không tự do, bởi vì không có giới hạn cũng có thể nói là không tự do. Đây là đối lập.

Hồ Úy đối với thương hiệu Chill biểu diễn rất có hào cảm. Một quán pub vừa được cải thiện, mọi thứ không có sự sắp đặt, nhưng lại vừa vặn phù hợp với chủ đề của đêm diễn. Thiết kế Chill Takada đã được sinh ra tại Nhật Bản, ban đầu là ảnh hưởng từ Phương Đông. Mặc dù trong quá khứ ông hiếm khi trực tiếp đưa toàn bộ phong cách "phương Đông", nhưng dưới ảnh hưởng "phong cách Trung Quốc ' Chill đã thiết kế trên vải nhung đen cùng với họa tiết thiên nga bắt mắt. Mặc dù Chill đối với truyền thống có chút Tây hóa, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tổng thể bộ sưu tập.

Anh nhìn lên nhìn xuống các thết kế sân khấu sàn diễn, Hồ Úy cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Những gương mặt xa lạ trong bầu không khí quen thuộc. Những người làm cùng anh trước kia, không phải dĩ nhiên không vừa mắt với những sân khấu này đều đã rời đi.

Buổi biểu diễn kéo dài không lâu, Hồ Úy cảm thấy đau đầu. Đời này anh...không thể nhớ được tên, nhận dạng thương hiệu. Mọi thứ như đang thách thức Hồ Úy. Anh cảm thấy kính phục Ôn Tự Minh. Người bình thường rất khó để thưởng thức lâu đến như vậy? Không nhàm chán?

"Cậu không thể để tâm một chút sao?" Ôn Tự Minh đưa cho Hồ Úy chén rượu, âm thầm cau mày.

"Tôi dĩ nhiên đã đạt đến giới hạn..."

"Cậu đó, như thế làm sao có thể làm nên tiền đồ lớn."

"Không quan trọng, tùy hứng liền đi."

Ôn Tự Minh thở dài, không muốn nói thêm điều gì.

"Không phải ở công ty ông chỉ đưa tôi đến đây?" Hồ Úy vào lúc này cảm thấy thoải mái, bắt đầu nhìn đông tới tây.

"Ngoài cậu ra, người khác không cần đi theo."

"Rất hay." Hồ Úy gật đầu, ánh mắt nhìn chung quanh, nhìn tới nhìn lui những khuôn mặt này toàn bộ gần đủ rồi. Hồ Úy dừng tầm mắt trên gương mặt đó, người kia góc cạnh rõ ràng, đi trong đám đông đặc biệt nổi bật. Không may, trên gương mặt đó đôi mắt cũng đang nhìn về phía anh.

"Lại gần" Hồ Úy nói "lại gần" khiến Ôn Tự Minh đưa mắt theo tầm nhìn của anh.

"Người cậu quen ư?

"Tôi nghe như ông đang cố cười trên sự đau khổ của người khác?" Hồ Úy cúi đầu, đem chén rượu đặt vào khay bồi bàn đi ngang qua. "Ông...không phải là nhân viên năng động nhất có ý định rút lui."

"Nghỉ ngơi thật tốt" Ôn Tự Minh cười đến nhạt nhẽo.

Ra khỏi hội trường, gió lạnh táp vào người Hồ Úy. Anh châm một điếu thuốc. Đóng chặt cổ áo, đi về phía đường. Vẫn chưa quá muộn, chưa tới 12:00 đêm. Anh vừa định lôi điện thoại để gọi cho Tề Tễ, phía sau liền vang lên tiếng gọi cùng tiếng bước chân đi.

"Hồ Úy?"

Nghe thấy âm thanh đó, Hồ Úy cất điện thoại vào túi quần. Xoay người, Ngô Phàm đang vui cười hớn hở nhìn anh.

"Anh sao lại để tóc dài như vậy? Nhìn hồi lâu cũng không dám chắc có đúng là anh."

"Này không phải là nhìn ra rồi mà." Hồ Úy nhả ra một làn khói, mí mắt hơi cúi.

"Mấy năm không gặp." Đối phương rất thân thiện.

"Khoa trương quá, cũng chưa lâu." Hồ Úy cười nhạt.

"Anh sao vậy..."

"Sao?"

"Tôi cảm thấy xa lạ?"

"Nói chuyện vui vẻ đi." Hồ Úy không nhìn lên. Anh thật sự không nghĩ tới nơi này sẽ gặp Ngô Phàm. Ôn Tự Minh mới nói "Cậu quen" còn làm lòng anh thấy sợ hãi.

Ngô Phàm này trước đây...thường cùng Hồ Úy vui vẻ. Hai người bên nhau làm rất nhiều điều.

"Anh không nói một câu liền biến mất. Tất cả mọi người không hiểu, cũng không ai biết anh đi đâu..."

Hồ Úy không để cho cậu ta nói xong, "Không biết sẽ thấy thế giới đều là thực sự tuyệt vời."

"Hồ Úy..."

"Ừm." Hồ Úy đem tàn thuốc vứt xuống đất, dẫm nát. "Ngày hôm nay nhìn thấy cậu cũng rất vui. Cảm ơn."

Cổ tay anh được kéo lại. Hồ Úy nhíu lông mày.

"Anh nên biết tôi sẽ không để anh đi mà không nói một lời"

"Cậu đừng làm phiền tôi."

"..."

"Coi như tôi cám ơn cậu, đừng chặn đường tôi."

"Anh đang nói cái gì?"

"Nói chuyện viển vông?" Hồ Úy gạt tay cậu ta, lấy hộp thuốc lá, rút ra một điếu đưa lên đầu thuốc đang cháy trên môi Ngô Phàm. Mượn để nhen lửa. Hồ Úy hít một hơi sâu, đưa tay lên cầm điếu thuốc, nhả ra khói, cười cợt.

"Đi thật sao?"

"Ừ, tôi phải đi, về nhà."

"Nhà..."

"Ừ, nhà."

"Nghe tôi nói thêm một câu được không?"

"Nói đi."

"Tóc ngắn thích hợp với anh hơn."

"Biết rồi."

Hồ Úy lên xe, anh tựa người và ghế sau, trong tay lăn qua lăn lại hộp thuốc lá. Ngô Phàm cuối cùng vẫn hôn anh, mặc dù chỉ là chạm môi, có thể... Cảm giác này thật tồi tệ.

"Anh về rồi?" Tề Tễ nghe được tiếng mở cửa liền đứng dậy từ ghế sofa.

"Ừ, ngoài trời rất lạnh"

"Đúng vậy, nên tôi dặn anh mang thêm áo, hai ngày nay nhiệt độ xuống thấp."

"Ha ha, nên nghe lời cậu." Hồ Úy thay giày và quần áo. Đi tới ghế sofa xoa xoa đầu Tề Tễ.

"Tuần sau sinh nhật anh?"

"Vậy à?"

"Anh không nhớ sinh nhật chính mình?" Tề Tễ giương mắt nhìn Hồ Úy.

"Sao cậu nhớ được, tôi nhớ mới nói với cậu chỉ một lần."

"Ừ, tôi để nhắc nhở trong điện thoại"

"Thực sự công nghệ cao."

"Anh muốn món quà gì?" Tề Tễ ngồi sát vào Hồ Úy.

"Tôi đi rửa tay trước."

"Ừm."

"Hồ Úy vào nhà tắm, rửa tay, nhìn chính mình trong gương. Rồi rửa mặt.

Có chút bối rối.

Anh tự nhủ.

Ra ngoài, Tề Tễ vẫn còn nằm trên ghế sofa, cầm xuốn sách xem dưới đèn. Cậu nghe thấy tiếng Hồ Úy đi ra, loáng mắt hỏi to, "Nghĩ kỹ chưa?"

"Hả?"

"Quà sinh nhật!"

"...Cậu đem cậu buộc vào một cái nơ bướm rồi tặng cho tôi, tôi đều không ý kiến."

"Anh..."

"Ha ha ha ha..."

"Đáng ghét!"

"Không đáng ghét lẽ nào làm phiền Mãnh Nam?"

Tiểu Thuần chạy đến bên chân Hồ Úy, ngậm lấy con chuột không ngừng dùng đuôi quét vào chân anh. "Ta hiểu mà Tiểu Thuần."

"..." Tề Tễ bất đắc dĩ.

"Ôi chao, cậu làm thế phiền cậu lắm" Hồ Úy cầm con chuột ném đi, ngồi xuống cạnh Tề Tễ.

"Tôi ghét phải nói lý do tại sao?"

"Anh đã làm điều gì ám muội?"

"Cậu biết?"

"Ừm, tôi biết."

"Cậu biết điều cuối cùng?"

"Nhưng tôi không biết rằng tôi sẽ có một cái gì đó để ăn."

"Ha ha ha ha ...... Ai đã nói với cậu?"

"Quên đi."

Hồ Uý quay lại chơi cùng Tiểu Thuần. Anh ném con chuột để con mèo chạy đi tìm.

Nhiều người, nhiều người đã lãng quên, trong thực tế, không phải là một điều tồi tệ có thể bị lãng quên, đó là sự tưởng niệm tốt nhất với quá khứ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei