Chương 22. Sinh nhật vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sớm"

Tề Tễ ngọt ngào nói một tiếng "Sớm", dọa Hồ Úy hồn bay phách lạc.

Anh hỏi tại sao?

Thử nghĩ, sáng sớm, mơ mơ màng màng mở mắt, sau đó liền nhìn thấy một đôi mắt lấp lánh ánh sao, một âm thanh ngọt ngào như mật rót vào tai, âm thanh có chủ đích: Chào buổi sáng! Còn đem theo tiếng rung. Bạn có sợ không?

"Cậu..." Hồ Úy véo mặt Tề Tễ.

"Có phải rất thơm?"

"Hả?"

"Tề Tễ lại gần sát vào Hồ Úy một chút "Sữa tắm thảo cỏ cùng chanh."

Tề Tễ cúi xuống, Hồ Úy hạ thấp người thoáng nhìn đồng hồ: Hơn chín giờ. Trên bàn còn có một lọ hoa, cắm một bó lớn hoa hồng nhiều màu sắc.

Chuyện này...Điều gì đang xảy ra?

Tề Tễ vui vẻ ôm Hồ Úy. Hôm nay là sinh nhật Hồ Úy tròn 25 tuổi. Ngày Hồ Uý nên bỏ qua tất cả công việc, để nghỉ ngơi. Mới 7 giờ sáng Tề Tễ đã tỉnh giấc, sau đó không thể ngủ lại được, liền bận rộn chuẩn bị. Đầu tiên là đánh răng, rửa mặt, cạo râu. Vẫn cảm thấy còn nhiều thời gian, làm vài việc vô ích khác, vẫn còn rất sớm. Cậu đưa Mãnh Nam đi dạo. Chợ sáng nên hoa còn rất tươi, thấy thế Tề Tễ liền ôm một bó to. Trở về Hồ Úy vẫn đang ngủ, Tề Tễ thay đồ ngẫm nghĩ một hồi, đánh thức Hồ Úy nói chào buổi sáng.

Ban đầu cậu chỉ định dậy sớm để lấy tinh thần, kết quả Tề Tễ cứ thế đánh thức Hồ Úy, khiến anh càng mơ hồ khó hiểu...

"Sinh nhật vui vẻ"

"Cậu đã nói vào buổi tối hôm qua."

"... Nói xong...Tôi không ngủ được."

"Cậu không ngủ vậy thức làm gì?" Hồ Úy thức dậy, choàng áo lên người, đi vào phòng tắm.

Vào phòng tắm, anh đánh răng, vừa bóp kem Hồ Úy vừa nghĩ về gương mặt Tề Tễ. Biểu cảm giống như - thời dậy thì của con mèo? Không phải dậy sớm nên đã hành động lung tung?

Đợi Hồ Úy đi ra, Tề Tễ vẫn cuộn trong chăn.

"Không có khả năng?' Hồ Úy với tay lên đầu giường, châm một điếu thuốc.

"...Ngày hôm nay, làm sao để sắp xếp?" Tề Tễ hỏi.

Hồ Úy nhìn Tề Tễ, với những gì anh hiểu về cậu, Tề Tễ hỏi như thế, mục đích không phải là "hỏi", mà là muốn biểu đạt. Điều này liên quan đến anh, bất luận Tề Tễ hỏi cái gì, cũng không quan trọng. Kết quả cậu ấy đưa ra bốn lựa chọn ABCD. Hồ Úy sau đó chọn một. Thực sự, Hồ Uý "chọn" là muốn dò hỏi, nhưng điều này không nên xảy ra.

"Đến mấy lựa chọn"

"Tôi cũng nghĩ vậy." Tề Tề lấy chăn quấn quanh người rồi tựa vào đầu giường, với lấy bao thuốc lá, nhìn vào Hồ Úy. "Kế hoạch một đó là...Buổi trưa sẽ ăn một chút gì đó đơn giản, xế chiều đi khám phá thế giới đáy biển, tối cùng đi xem phim, sau khi xem xong còn có thể đi dạo phố, cùng ăn cơm, cuối cùng là về nhà. Kế hoạch này khá nhàn nhã"

"Ừ, thế lựa chọn hai?"

"Kế hoạch hai là, sau khi dùng bữa giống kế hoạch một, sẽ cùng lái xe đi đến vùng ngoại ô, tắm suối nước nóng và ăn bữa tối, cắm trại. Lựa chọn này cũng rất thoải mái."

"Ừ, thế lựa chọn ba?"

"Kế hoạch ba khá là căng thẳng, sau khi dùng bữa, sẽ đến ga xe lửa, mua vé và đi ngắm biển mùa đông"

"..."

Tề Tễ hãnh diện tuyên bố, cậu nhìn qua Hồ Úy thấy gương mặt anh ủ rũ, ngạc nhiên.

"Không tốt ư?"

"Nói một chút về lựa chọn thứ tư đi."

"Kế hoạch thứ tư... làm hết các việc ăn uống, xem phim, sau đó sẽ đi trượt tuyết."

"...Cậu..."

"Sao?"

"Tôi cảm thấy đi..." Hồ Úy nhả một hơi khói.

"Anh có ý kiến gì? Có thể đóng góp!" Tề Tễ rất vui vẻ trong khi Hồ Úy lãnh cảm. Hiếm thấy gương mặt anh bộc lộ cảm xúc.

"Tôi cảm thấy chính là..." Hồ Úy cầm lấy tay Tề Tễ, nhả khói, di di đầu thuốc trong gạt tàn. "Bây giờ cần phải rời khỏi giường, sau đó một, hai, ba, bốn cũng có thể." Tề Tễ không nói gì. Hồ Úy nghĩ ngợi một hồi về những đề nghị của Tề Tễ. Không nói ra được lựa chọn...vô cùng tốt.

"..."

Tề Tễ không hài lòng nhìn Hồ Úy. Anh ấy sao có thể như vậy! Anh ám chỉ rất rõ ràng! Anh ấy còn, còn... Những điều kia lắng nghe không chút nhiệt liệt. Cậu nghĩ Hồ Úy bình thường rất bận bịu, chuyện này đều là cậu vội vã quyết định trước khi đi ngủ, hơn nữa chỉ cần 10 phút cũng có thể giải quyết vấn đề của anh ấy. Điều này làm cho Tề Tễ không vui, cảm thấy không lãng mạn, lại có sự hoài nghi. Càng cố gắng giải thích, Tề Tễ đưa ra các giả thiết, đó chính là một hai ba bốn cũng không quan trọng. Quan trọng là muốn Hồ Uý được vui vẻ trọn vẹn trong ngày đặc biệt này. Đáng tiếc...

"Rời đi" Hồ Úy vỗ vào lưng Tề Tễ, rời khỏi chỗ cậu.

"Ý anh là..." Tề Tễ ra khỏi chăn, giận dỗi thay quần áo.

"Ừ, đúng" Hồ Úy cười ha ha

"Anh còn đúng!" Tề Tễ trừng mắt trong gương, tức giận.

"Sao không đúng?" Hồ Úy nhìn vào lưng Tề Tễ, đôi bàn tay đóng cúc áo sơ mi.

"Buổi tối tốt hơn chứ? Nghĩ mà xem, cùng đi tắm nước nóng, nhìn những cây nến trong phòng,..."

Hồ Úy vừa nói, một tay đưa xuống, đi vào trong quần ngủ của Tề Tễ. Tay anh chạm vào đám lông mu quăn queo, Tề Tễ liền cảm thấy bị kích thích.

"Dưới ánh nến tranh sáng tranh tối, tôi đưa tay chạm vào từng chút từng chút một trên cơ thể cậu, cởi bỏ đám quần áo vướng víu ra, trên đầu giường là chiếc bánh gato không ăn tới."

Hồ Úy nói ra những lời khêu gợi, thì thào bên tai Tề Tễ, tay vẫn di chuyển trong quần. Tề Tễ cảm thấy mình sắp không còn sức lực, liền dựa vào ngực Hồ Úy.

"Bánh ga tô phủ lớp kem trắng đầy hấp dẫn, dâu tây trang trí đã mất độ tươi bóng..."

"Hồ Úy..." Tề Tễ thở dốc lên. Cuối cùng anh muốn gì?

"Phải làm thế nào để làm cho nó tươi? Sau đó ăn nó, nước trái cây màu đỏ nhỏ giọt xuống miệng, kem không thể bị lãng phí, phải không? Liếm từ từ trong cơ thể của cậu ......"

"Hồ Úy...anh..."

"Đặt ở nơi nào đây? Ngực?" Theo lời nói, Tay trái Hồ Úy chạm lên đầu ngực nho nhỏ tròn tròn.

"Ư...Anh làm gì vậy..."

"Đúng vậy, tôi đang làm gì đây?"

"Anh đừng đùa..."

"Kem không phải là rất trơn? Có phải đồ ăn đặt trên da thịt cậu lại càng thơm ngọt? Cậu là để tôi nếm thử? Chỉ cần ngực ư? phía dưới kia..."

Hồ Úy quyến rũ Tề Tễ nhưng không thành, Tề Tễ liền làm bẩn tay anh trong quần ngủ của cậu.

Tề Tễ ngực phập phồng, cậu khó có thể kiềm chế dục vọng của mình, hơi thở càng lúc càng trở nên gấp gáp.

"Xem này, sáng sớm là thời điểm con người có nhu cầu cao nhất, tôi chạm vào cậu một hồi, cậu liền không kiềm chế được dù chỉ 5 phút." Hồ Úy cúi đầu cắn nhẹ lên phía sau gáy trắng nõn của Tề Tễ. Hơi thở nồng nhiệt xung quang tai Tề Tễ.

"Anh..." Tề Tễ không thể nói được rằng cậu đang tức giận hay là buồn bã.

"Tôi suy nghĩ rằng, cậu rất ham muốn, nếu như tôi không nói sai." Hồ Úy vừa nói, vừa quật ngã Tề Tễ ở trên giường, "Tiếp tục? Tôi sẽ làm cậu thỏa mãn."

Tề Tễ hoảng hốt nhìn Hồ Úy, giây phút này cậu hoàn toàn muốn lao vào ái dục cùng với Hồ Úy, nhưng cuối cùng, lý trí nhắc nhở: Không được lay động.

"Buổi tối tôi khẳng định..." Tề Tễ đẩy Hồ Úy ra, "Tôi khẳng định..."

"Ừ, cậu khẳng định không nhạy cảm giống như vừa nãy."

Tề Tễ vô cùng muốn mắng Hồ Úy, đáng tiếc, từ nhỏ đến lớn cậu đều không hiểu kĩ năng này.

Tề Tễ cuối cùng tự mình quyết định, cậu chọn kế hoạch một. Sẽ cùng Hồ Úy đi khám phá thế giới đáy biển. Đứng dưới đường hầm bên trong nước, nhìn thấy gương mặt mình loang loáng dưới đáy biển, bốn phía rất gần với sinh vật biển... Hai người họ cùng nhau ngắm nhìn nhiều loài sinh vật, có những loài kỳ lạ không gọi nổi tên.

Sau bữa cơm trưa, không ai để ý tới, thừa dịp ngày cuối tuần ít người, Hồ Úy và Tề Tễ đi tới cửa hàng bách hóa. Tề Tễ xưa nay không nghĩ rằng công việc của Hồ Uý lại đến trực tiếp công trường như vậy, luôn đi ra ngoài tiếp xúc với đám đông. Nhiều người đi ngang qua cửa sổ phía trước đều dừng lại để chiêm ngưỡng. Kính trong suốt phản chiếu trên K.LO đặc biệt nổi bật. Tề Tễ chưa bao giờ nghĩ cửa sổ là điều quan trọng trong cuộc sống, nhưng đến đây mọi thứ đã làm thay đổi quan điểm của cậu. Rất đa dạng về mẫu mã và chất liệu, giống như một tủ nhỏ của thế giới.

"Không lạnh à? Vào đi." Tề Tễ nhìn chăm chăm và nói với chính mình "kiệt tác", Hồ Úy lại không vững tin. Ôn Tự Minh rất nghiêm khắc xoi mói không hề kiêng nể ai, điều đó khiến ồ Úy khá căng thẳng. Nhưng anh không hiểu Tề Tề mải miết nhìn điều gì, khiến anh sốt sắng.

"Anh làm việc thật giỏi" Tề Tễ cười, nụ cười ấm áp làm cho Hồ Úy ngại ngùng. Anh chưa bao giờ cho rằng không phải người có chuyên môn sẽ biết được cái gì là ý nghĩa, nhưng điều này lại khác, Tề Tễ khen ngợi khiến anh cảm thấy đặc biệt hài lòng.

Trong phòng thay đồ rộng lớn, Tề Tễ lấy một chiếc ca-ra-vát đeo lên cổ Hồ Úy. Hồ Úy lấy một chiếc mũ đội lên đầu Tề Tễ. Hai người nhìn nhau cười ha ha vô cùng hạnh phúc. Giống như hai đứa trẻ nghịch ngợm. Họ hiểu hơn về cuộc sống, khi có một người luôn bên cạnh, mọi thứ sẽ trở nên hoàn toàn khác. Khi họ hôn nhau, một cô gái nói rằng cô ấy tìm được size phù hợp cho họ, ai cũng nghe thấy, nhưng họ thì vờ như không. Thế giới lúc này chỉ còn lại hai người. Nữ nhân viên bán hàng gợi ý là: Tề Tễ mua một cái ca-ra-vát và một chiếc áo sơ mi cho Hồ Úy, Hồ Úy mua mũ cho Tề Tễ.

Lịch trình xem phim bị hủy, thay vào đó hai người đến tiệm bánh mua một chiếc bánh ga tô lớn. Tề Tễ thấy bánh qua mặt kính cùng với sự thành thạo của thợ làm bánh, cậu không tránh khỏi ngượng ngùng. Gương mặt ửng lên như trái táo. Sự kích thích tình dục sáng nay vẫn còn luẩn quẩn trong tâm trí cậu.

Bữa tối Hồ Úy vẫn vào bếp, Tề Tễ vốn không đồng ý, Hồ Úy bất lực, sau đó cậu không thể phản bác. Điều gì có thể so sánh với bữa cơm nhà ngon lành? Đúng, không có. Có cái gì có thể so sánh với bữa cơm Hồ Úy nấu? Có cái gì có thể so sánh với thế giới riêng của hai người?

Mãnh Nam cùng Tiểu Thuần được thơm lây bữa cơm tối, hai cái bụng của chúng căng chướng lên. Mọi điều đều tốt đẹp, cậu không biết còn điều gì có thể tốt hơn, so với chiếc bánh ga tô kia điều này còn ngọt ngào hơn rất nhều. Cho đến khi...

Trong lúc Hồ Úy đưa Mãnh Nam đi dạo, Tề Tễ chuẩn bị nến để thắp. Đột nhiên điện thoại Hồ Úy reo lên, Tề Tễ nhìn vào, một email mới. Người gửi: Ôn Tự Minh.

"Email của anh"

Hồ Úy vừa dắt Mãnh Nam vào đến cửa thì Tề Tễ gọi nhắc có tin nhắn.

"Ai? Vào lúc này?"

"Ừ, vừa mới có chuông báo tin nhắn, anh xem đi"

"Được, vậy chờ tôi một lúc"

"Ừ, tôi đi tắm." Tề Tễ đi về phía phòng tắm.

Hồ Úy đi vào phòng làm việc, lấy tập tài liệu, khởi động máy. Email từ Ôn Tự Minh, rất ngắn gọn, lời chúc mừng sinh nhật, cầu phúc và một tấm thiệp.

Hồ Úy cười, châm một điếu thuốc. Tiểu Thuần chạy tới cửa phòng, trên miệng ngậm một con chuột nhìn anh.

"Chơi đùa" Hồ Úy vui vẻ đi tới, cầm lấy con chuột trên miệng Tiểu Thuần đi ra phòng khách.

Vừa nãy dưới email của Ôn Tự Minh còn có một email khác, tiêu đề: Gửi bản sao (CC). Hồ Úy nghĩ ngợi lại quên đi, công ty gửi bản sao tới, tất cả đều vô nghĩa.

Hồ Úy chờ Tề Tễ tắm rồi đi ra, Tiểu Thuần nằm nhoài trên ghế sofa. Tề Tễ đóng cửa tắt đèn phòng khách, nhìn thấy phòng làm việc vẫn còn ánh sáng hắt ra cửa, Tề Tễ lắc đầu, Hồ Úy lại quên tắt đèn.

Bên trong phòng, đèn chưa tắt, cả máy tính vẫn đang sáng nhấp nháy. Tề Tễ đi vào, cậu muốn giúp Hồ Úy tắt máy, vô tình nhìn thấy email vẫn chưa thoát. Còn sử dụng hay không? Cậu đi ra ngoài, Hồ Úy vẫn đang cùng Tiểu Thuần chơi đùa...
Hộp thư đến có hơn 20 email. Tề Tễ nhìn một chút, hơn 80% là của Ôn Tự Minh. Trên đầu tiên, có một email tiêu đề: Happy birthday. Nếu nói điều này không làm Tề Tễ buồn, là đang nói dối với bản thân cậu. Tuy bọn họ chỉ là đồng nghiệp. Nhưng những email gửi cho nhau...có quá nhiều? Tề Tễ làm sao biết được một bản thiết kế họ phải trình duyệt đi trình duyệt lại mấy lần? Tề Tễ cũng không biết những email trước đó Hồ Úy xem xong liền xóa? Cậu chỉ biết người này là quản lý của Hồ Úy, hôm nay cũng đã gọi cho anh vào buổi trưa. Cậu chỉ biết người này thường xuyên làm việc bên ngoài với Hồ Úy, trên danh nghĩa công việc. Cậu chỉ biết,... Nhưng bất luận cậu biết bất cứ điều gì, bất luận cậu không thoải mái, Tề Tễ cũng không phải là người sẽ tùy tiện xem trộm sự riêng tư của người khác. Đáng tiếc...

Email "CC" chưa đọc vô cùng nổi bật trong tất cả các email đó. Người gửi vẫn là công ty.

"Anh còn dùng máy tính không?" Tề Tễ đi ra, gõ cửa phòng tắm.

"Hả? Cái gì?" Hồ Úy tắt nước, hỏi lại.
"Máy tính còn dùng sao?"

"À, tôi quên tắt!"

"Ừ, hòm thư còn mở, có một Email chưa đọc"

"Gọi CC đúng không?"

"Ừm" Tề Tễ hút một điếu thuốc, nhìn về phía Mãnh Nam.

"Giúp tôi xóa đi, sau đó tắt máy." Tiếng nước lại xối xả.

"Anh còn chưa xem!"

"Vô dụng, gởi CC đề là spam mail, trực tiếp xóa là được."

Tề Tễ đi về phía phòng làm việc, lựa chọn delete. Nhưng cậu vẫn chưa yên tâm, trước khi ấn nút xóa liền mở ra đọc một chút, muốn Hồ Úy xác định đây có chính xác là spam mail. Kết quả...

Email mở ra liền có một câu: Ôn sir và Hồ Úy.

Tề Tễ mở các tệp đính kèm, Tề Tễ không nên đọc khi vắng mặt Hồ Úy.

Hồ Úy gội đầu xoa xoa tóc rồi gọi Tề Tễ. Tề Tễ ấn nút xóa bỏ lá thư.

"Gọi cậu mãi" Hồ Úy vỗ vào vai Tề Tễ.

"Sao không tắt máy? Cậu đang làm gì mà lâu vậy?"

"Ừm... ngây người..."

"Hả?"

"Ha ha, hôm nay đi bộ nhiều, nên mệt." Tề Tễ tắt máy cho Hồ Úy, sau đó cùng Hồ Úy đi ra ngoài phòng khách.

Mệt mỏi? Không thể chứ? Đi vài bước liền mệt mỏi? Không hiểu. Hồ Úy choáng váng.
Suy nghĩ một lúc, Hồ Úy lấy tay xoa tóc đi vào phòng ngủ, các cây nến đều không thắp sáng, phía bên kia giường đèn cũng chưa bật. Trên bàn ở đầu giường có một hộp nhỏ, bao bọc rất đẹp.

"Cậu chuẩn bị món quà gì vậy?" Hồ Úy cười hớn hở trèo lên giường.

Tề Tễ vẫn im lặng.

"Bí mật?"

"Anh tự xem đi, không biết anh có thích hay không." Tề Tễ kéo chăn.

"Cậu đang thẹn thùng, hay là muốn ngủ?"

"Ngủ. Quá mệt mỏi, anh cũng nghỉ sớm, mai còn đi làm."

"Đây là tức giận sao?" Hồ Úy lại gần Tề Tễ.

"Cái gì..."

"Cậu nói gì vậy! Không phải vì chuyện sáng sớm mà giận tôi chứ?"

"Hồ Úy! Tôi thật sự rất mệt mỏi."

Tề Tễ vừa nói ra, Hồ Úy cảm thấy đây không phải nói đùa. Cậu ấy sao vây, bỗng nhiên liền trở mặt. Làm thế nào để hiểu được cậu? Anh muốn hiểu cậu? Anh tốt như thế là để muốn chiều chuộng cậu. Chẳng nhẽ là những bông hoa trong phòng ngủ làm cậu không vui? Hay dị ứng hoa! Hoặc là buổi tối, không mua tôm tươi? Không đúng, món tôm cậu rất thích ăn. Lại muốn không phải vậy? Hay có phải vì quên tắt đèn? Chắc không đến nỗi ấy.

Hồ Úy mở hộp quà, là một đôi găng tay.
Anh không hào hứng gì, tiện tay đặt lại đầu giường, nằm xuống, tắt đèn, ngủ.

Tề Tễ còn nghe thấy Hồ Úy phát ra tiếng động, cậu không ngủ được, cậu làm sao có thể ngủ được? Bức ảnh đó có thể khiến cậu ba ngày ba đêm không thể ngủ. Có thể còn hơn thế. Đó là Ôn Tự Minh? Người đàn ông cao to đã hôn môi Hồ Úy? Quản lý của anh? Bức ảnh không rõ ràng là như vậy, nhưng đủ để hiểu ra hành động của hai người. Ôn Tự Minh bị che mặt bởi Hồ Úy. Người tóc dài trong ảnh ngoài Hồ Úy, còn có thể là ai? Dưới khung cảnh xa hoa, hai người đàn ông ám muội dưới ánh đèn. Anh sao có thể như vậy đây? Đó chính là giao tiếp xã giao? Đây chính là...cuộc sống của anh?

Hộp quà bị ném lên đầu giường, những âm thanh đó cứ vang vọng trong đầu Tề Tễ. Cái ngày Hàng Hàng còn cười cậu như đứa trẻ, cậu đã tự tin tuyên bố với Hàng Hàng là cậu và Hồ Úy thật hạnh phúc.

Hồ Úy cũng không ngủ, anh vươn mình, mái tóc ướt nhẹp khiến tâm tình anh cũng ướt theo. Anh không hiểu Tề Tễ tại sao lại đột ngột thay đổi như vậy? Thậm chí thường ngày cậu vẫn làm khô tóc cho anh, nhưng hôm nay thì không quan tâm! Có điều gì đó sai? Không phải là một hai lần, mỗi khi Tề Tễ đột nhiên giận là Hồ Úy vô cùng khó chịu. Tề Tễ chưa bao giờ nói ra suy nghĩ của cậu, mọi chuyện anh đều tự mày mò. Tựa hồ, nội tâm của cậu, chưa bao giờ chia sẻ cùng ai. Hồ Úy vốn là không quan tâm, nhưng anh không biết tại sao mình bắt đầu lại để ý đến tâm tư của cậu. Không quan tâm, vậy sao không thể chợp mắt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei