Chương 23. Đối đáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Hồ Úy..." Tiểu Mẫn chờ ở cửa công ty một chút, nhìn thấy Hồ Úy cúi đầu bước ra thong thả.

Hồ Úy ngẩng đầu, đi theo hướng phát ra âm thanh, thấy Tiểu Mẫn mặc một chiếc áo nhung màu hồng đang đứng vẫy tay.

"Cô...chờ tôi?" Hiển nhiên, phần lớn mọi người trong công ty đều đi ra ngoài ăn trưa.

"Đúng vậy, trời còn rất lạnh. Chắc sớm có tuyết." Tiểu Mẫn cùng Hồ Úy sóng vai đi, lúc nói chuyện Tiểu Mẫn phải cố gắng ngửa đầu. Chiều cao hai người quá chệnh lệch.

"Tìm tôi có việc?" Liền kề công ty có đến mấy nhà hàng, Hồ Úy thường xuyên gặp Tiểu Mẫn, sau đó yên tĩnh ăn đồ ăn. Thế nhưng chuyện Tiểu Mẫn cố ý đứng chờ thì thật hi hữu.

"Ừ, muốn mời anh ăn cơm."

"Sao vậy? Tháng này thu nhập lớn ư?"

"Làm gì có đâu, chúng ta làm hậu cần một tháng bao nhiêu tiền thì chính là nguyên đó, cùng lắm đến cuối năm được chút tiền thưởng."

"Tiền thưởng chỉ cuối năm mới có?" Hồ Úy châm một điếu thuốc, gió thổi mạnh, phải bật lửa đến hai lần.

"Đây không phải là biết rõ rồi còn hỏi!" Tiểu Mẫn tròn mắt nhìn Hồ Úy, "Đi nhanh hơn một chút, đầu hẻm có taxi đỗ."

Hồ Úy chóng mặt đi theo Tiểu Mẫn vào taxi. Tiểu Mẫn nói địa chỉ, chiếc xe liền lên đường.

Buổi trưa, trên đường xe không nhiều không ít, đa số là đều ra ngoài ăn cơm.

Chếc xe dừng lại trước cửa một tòa nhà nhỏ, tiểu Mẫn bước xuống xe trước, bàn chân đặt hướng về phía nhà hàng.

Hồ Úy trả tiền xe, theo Tiểu Mẫn vào trong nhà hàng. Chà chà, cửa hàng quả nhiên không lớn, nhìn còn có chút hỗn độn. Khách cũng khá đông, còn phải chung nhau bàn.

Một bác gái khoảng hơn 50 tuổi đang dọn bát cơm thừa còn lại, một tay cầm bát, một tay lấy khăn lau bàn rất chuyên nghiệp.

"Tiểu Mẫn à!" Bác gái ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Mẫn ngồi xuống lập tức nở nụ cười, giọng Tứ Xuyên rất nặng.

"Thím Tăng, cho hai bát mì cay Thành Đô, một bát nhiều cay hơn, sau đó là đồ điểm tâm, đúng rồi, cả rượu nữa, rượu nếp than, bánh trôi hai bát,..." Tiểu Mẫn không cần nhìn thực đơn, gọi ra không ít món ăn.

Bác gái gật đầu, nói một câu gì đó "lập tức" rồi vào trong bếp.

"Không có nhiều thời gian để ăn, chúng ta phải tranh thủ, không lúc về sẽ bị trừ tiền." Tiểu Mẫn cười ha ha, hai tay vặn vào nhau.

"Vậy cô còn nhất định muốn ra ngoài vào buổi trưa"

"Buổi tối? Anh xem, buổi tối ở đây căn bản là không còn chỗ."

"À?"

"Có thể xếp thành một hàng dài, chỗ này cũng không gần khu thương mại, buổi trưa cũng là hợp lý."

"Ăn ngon đến thế?"

"Chính là nó!"

"Wow, lát nữa tôi sẽ nếm thử."

"Ừ, ăn nhiều vào!" Tiểu Mẫn làm vài động tác thừa thãi.

"... Cô còn chưa nói có chuyện gì mà lại mời tôi ăn cơm."

"Không phải... Nhìn anh những ngày qua rất suy sụp." Tiểu Mẫn cầm lấy túi, tìm kiếm 520.

"Có sao?" Hồ Úy sửng sốt. Hơn một tuần nay, Tề Tễ đều... Biết nói sao, chính là khiến người ta rất đau đầu. Cũng không phải có thái độ gì quá đáng, cậu vẫn rất tốt, chỉ là... Có một chút gì đó như sự ngăn cách giữa hai người. Lúc trước có thể cùng nhau ăn cơm liền ăn, rảnh rỗi đều cùng nhau xem phim, hay chơi cùng Mãnh Nam. Có thể... Có điều gì đó không đúng. Nhất định là không đúng. Tương quan thì cũng không phải điều gì quá lớn, nhưng...khác thường nhất chính là Tề Tễ đã không còn chờ anh. Ngày trước mỗi lần về muộn, Tề Tễ đều cầm một quyển sách đọc chờ anh. Bây giờ, nếu như Hồ Úy có về muộn, trong phòng cũng chỉ là sự im ắng không một tiếng động, cửa đóng tối om.

"Theo tôi anh đừng cố chịu đựng nữa, tôi biết... Dù là ai theo đuổi chuyện như vậy..." Tiểu Mẫn cuối cùng cũng đã lấy ra được 520, mở nắp hộp thuốc, rút ra một điếu, châm lửa.

"Hả?" Hồ Úy nghe không hiểu.

"Anh đừng quá để ý là được rồi, vốn công ty là loạn lạc. Hơn nữa tôi cảm thấy, chuyện này khả năng vẫn không thể đơn giản được. Một mình anh, nghĩ mà xem, anh đắc tội với ai nào?" Tểu Mẫn nhìn chằm chằm vào Hồ Úy.

Hồ Úy liền ừ, nhưng âm thanh lí nhí trong cổ họng, hoàn toàn nghe không hiểu.

"Anh yên tâm, hay là có người xem thường, ví dụ như tôi." Tiểu Mẫn chớp chớp mắt. "Điều kia...Tôi liền tán ngẫu một hồi, không ý tứ gì khác, tôi với bọn họ khẳng định không giống nhau!"

Hồ Úy tiếp tục dùng ánh mắt dò hỏi.

"Anh cùng...lão Ôn..."

"Ta cùng Ôn sir?" Hồ Úy cau mày

"Ừ, hai người..."

"Còn gì nữa chứ," Hồ Úy châm một điếu thuốc. " Tôi không biết thiết kế cửa sổ lại rắc rối, cảm giác không có phương hướng, có gặp một vài sự cố nhỏ. Mỗi lần như thế ông ta đều mắng rất tàn nhẫn."

"Hồ Úy!" Tiểu Mẫn hiểu ra điều này không đúng. Ở công ty mấy ngày nay anh ta đều ủ rũ,... một thân một mình buồn rầu. Sao lúc này tựa như hoàn toàn không giống? Căn bản là không giống như giả vờ. Tiểu Mẫn lục lại hồi ức. Không sai, đã gửi một lá thư dài đến Hồ Úy.

"Hả?" Hồ Úy phả một làn khói "Cô hôm nay sao lạ vậy?"

"Anh...không phải...còn không biết chứ?"

"Biết cái gì? Tôi làm sao có khả năng biết cô làm gì."

"Cái gì ta làm sao!" Tiểu Mẫn cau mày, cầm lấy chiếc túi tiếp tục lật. PDA rất lớn, lần này lấy thêm là đủ. Tiểu Mẫn xem xong email liền đóng lại, cô đã không xóa. Lẽ ra, cô nên xóa nó trong hòm thư công ty.

Tìm kiếm một hồi, quả nhiên vẫn còn ở đó.

"Anh nếu như chưa từng xem, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý một chút. Nếu không..." Tiểu Mẫn vươn tay ra, rồi lại rút về. "Ăn đã rồi nói sau."

Đây chẳng phải làm cho người ta hụt hẫng sao!

"Cái gì vậy?" Hồ Úy đưa cánh tay, trực tiếp cầm PDA từ tay Tiểu Mẫn.

"Chờ lâu chứ?"

Bác gái từ bếp đi ra, cầm theo hai đĩa nhỏ, "Ăn trước, gương mặt ngay lập tức thay đổi."

Hồ Úy nhìn màn hình, nhìn một chút, trợn mắt, nhìn xung quanh. Sau đó đem PDA trả lại cho Tiểu Mẫn, tiếp theo cầm đũa, ăn cơm.

"...Phải...Bi thương như thế vẫn còn muốn ăn sao?" Tiểu Mẫn choáng váng.

"Bi thương cái gì?" Hồ Úy lấy đĩa rau, "Quả nhiên ăn ngon."

"..."

"Cô ăn đi."

"Anh thật kỳ lạ...đáng sợ."

"Đáng sợ?"

"Sớm biết thế này tôi đã không nhiều chuyện, lần này lại khiến anh càng không thoải mái."

"Cô đang suy tính cái gì." Hồ Úy cười, "Chỉ là vài chuyện vặt vãnh."

Hồ Úy vừa xem xong, anh nghĩ ngợi một chút. Lúc đó điều gì đã xảy ra. Nếu như anh nhớ không nhầm, lúc đó anh nói với Ôn Tự Minh cà vạt kẹp lệch, nói xong Ôn Tự Minh cúi đầu, Hồ Úy giúp ông ta chỉnh lại. Không biết ở góc độ chụp ảnh nào lại giống như đang hôn nhau. Nếu như không phải nhớ rõ điều đó, có lẽ chính anh cũng nghĩ mình đã làm gì thật rồi.

Người khác không tín nhiệm anh cũng không thiệt hại gì. Nếu anh không hiểu được chính mình, không tin vào mình, người khác lại có cơ hội để đặt điều?

Ha ha.

Nhưng anh cũng trắc ẩn trong lòng, mặc dù hoài nghi, con người là để yêu chính mình. Cho dù chuyện tình cảm có làm tổn thương mình. Thì điều quan trọng vẫn là mình biết yêu bản thân mình. Vì lẽ đó, ai sẽ có thể gạt bỏ được chính mình đây?

Mặc dù không trọn vẹn, nhưng trước đó vẫn hoàn mỹ.

Hồ Úy đã nhiều lần phủ nhận chính mình, trốn tránh chính bản thân anh. Cũng đã từng khinh khi chính cuộc sống của anh. Nhưng, điều đó có ích gì đây? Anh có thể cầm lấy dao tự giết mình? Không thể.

Ôn Tự Minh cũng đã từng nói: Tôi có trách nhiệm nói cho cậu biết, trốn tránh chỉ thêm vô dụng. Đây không phải là cách để giải quyết vấn đề.

Ngày đó cũng đọc trong cuốn sách Lương Trạch viết: Lựa chọn sai, nhất định bởi vì có quá nhiều lựa chọn. Giống như chọn giày cao gót, cửa hàng có quá nhiều mẫu giày, mỗi một đôi đều có số đo cố định. Không phải đôi giày đó không thích hợp, là do chân bạn vẫn còn phát triển.

Cuối năm, nhà xuất bản cũng không quá nhiều việc. Một năm bận rộn đến mấy cũng sẽ không bao giờ là thời điểm cuối năm. Các báo cáo đăng trên báo, sách cũng lên hết kệ. Cuối năm, rất biếng nhác. Ngay khi bước vào tháng 12, thời gian nhàn nhã với Tề Tễ chính thức bắt đầu.

Cậu rời giường cùng Mãnh Nam chơi đùa một vòng. Tề Tễ trở về xem sách một chút, cũng không thấy đói bụng, nên chưa vội ăn cơm. Một năm vừa qua, tính toán thu chi, rất có lợi nhuận.

Nhìn vào sổ sách, Tề Tễ không biết nói gì về cảm xúc của cậu lúc này. Năm trước đây vào thời điểm này rất thoải mái, nhưng năm nay lại nhạt như nước. Là cảm giác thất bại? Hẳn không phải, cậu đâu có gì để thất bại, công tác ổn thỏa, thời gian tự chủ rất nhiều, trả việc cũng rất nhàn nhã. Phải chăng là do không có nguyện vọng, mục tiêu thực hiện? Cũng không phải, vốn cậu cũng đâu có quan trọng chuyện mục tiêu.

A...

Tề Tễ nghĩ đến cái này "nguyện vọng", "mục tiêu", tự nhiên hiểu ra.

Chính là thật không có mục đích rồi.

Cha mẹ hết lần này tới lần khác động viên cậu thay đổi công tác, làm biên dịch đã lâu nên tính toán một chút, cậu đều là sơ lược. Sau đó lớn tuổi hơn, số lần nói cũng nhiều hơn, giống như là để duy trì hiện tại. Tề Tễ từ lúc tốt nghiệp không chịu lắng nghe ai, chỉ muốn làm việc bên ngoài, có một thời gian ngắn gia đình muốn cậu vào làm cho sứ quán, cậu không có hứng thú. Cậu không muốn làm công chức, không muốn thăng quan phát tài, không muốn hai mươi tuổi mỗi ngày đều nhàm chán với công việc. Tề Tễ không loại trừ từng bước, cậu có thể bước từng bước một, nhưng không muốn mình luẩn quẩn với công việc nhà nước. Không trông thấy điều gì tốt đẹp, nó là đáng sợ. Sau đó, mẹ Tề Tễ không ở lại vận động cậu thêm vì bà cảm thấy không có kết quả, không chịu thay đổi. Vì vậy, mọi người chấp nhận, và để Tề Tễ đi.

Tề Tễ mặc dù không thích làm từng bước, nhưng điều này cũng không khiến cậu khó chịu. Người khác chuyển công việc gì đều tốt đẹp, còn cậu từ đầu đến cuối vẫn là ngồi trước cuốn sách. Chính là vì ham muốn tự do mà thôi. Mỗi ngày làm việc một chút, thời gian còn lại đều ngồi đọc sách, nghe âm nhạc, xem DVD, nói chung là làm những chuyện mình thích.

Cha Tề Tễ lại nói, bốn chữ khái quát: Không ôm chí lớn.

Tề Tễ chưa từng cảm thấy không ôm chí lớn như vậy có cái gì là không tốt. Mãi đến khi...

Không thể không nói sự xuất hiện của Hồ Úy không gây áp lực cho Tề Tễ, tính gộp cả hai, anh ấy cũng không phụ thuộc ăn uống vào cậu bao lâu. Có thể...Hồ Úy càng cố gắng vươn lên càng là động lực cổ vũ Tề Tễ. Mọi điều không thể so sánh hơn thua tốt xấu.

Tiếp xúc với Hồ Úy càng lâu, Tề Tễ càng cảm thấy Hồ Úy vô cùng khó hiểu.

Hồi đầu, cảm thấy Hồ Úy là một tiểu thiếu gia bỏ nhà ra đi, sau đó, phát hiện anh rất chu đáo, nhà cửa cơm nước đều không thể soi mói. Sau đó nói chuyện nhiều hơn, thấy anh là một người đầy hứa hẹn, tiếp theo càng ngạc nhiên hơn, anh lại là một siêu cấp người mẫu. Cuối cùng, cuối cùng... Khi trước mặt cậu mà lõa thể, Tề Tễ nhìn thấy rõ ràng, cậu cùng với anh, căn bản là không thể cùng bước đi trên chung một con đường.

Nghĩ đến đây, Tề Tễ không thể không ngăn cậu nhớ tới tấm ảnh kia. Nhìn lên nhìn xuống rồi nhìn lại chính mình. Nơi nào diễn ra theo gót chân anh như một trò đùa?

Gần đây khá rảnh rỗi, lại thêm tức giận Hồ Úy, Tề Tễ ban ngày xem tiểu thuyết, tối đi ngủ.

Tiểu thuyết tình yêu quả nhiên đều là giả dối. Hơi một chút liền đến chơi mạt trượt tại Phượng Hoàng, lại muốn không phải là duy nhất, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, suy nghĩ kỳ lạ.

Trong thực tế có sao? Có thể có, nhưng tuyệt đối là rất ít.

Tề Tễ cùng Hồ Úy, cũng giống như tiểu thuyết tình yêu.

Tề Tễ muốn chính mình viết một cuốn: Người đàn ông trẻ tuổi gặp siêu cấp người mẫu bên đường, sau đó Hoàng tử cùng Hoàng tử chung sống hạnh phúc.

Tiểu thuyết.

Cố sự.

Không phải sống chung.

Nhưng Tề Tễ nhìn lại thực tế, nhìn cậu còn chưa đến thảm. Cả tuần này ở bên cạnh nhau vốn đủ ngột ngạt, không có chuyện gì lại tạo thêm nhiều vách ngăn? Đây không phải là tự ngược mình ư?

Cậu buồn bực gấp cuốn sách lại. Bên chân cậu Mãnh Nam cựa quậy, mở nửa mắt, nhìn Tề Tễ một chút, rồi lại khép.

Cậu đi ra phòng làm việc, Tiểu Thuần ngủ ngon lành trên ghế sofa. Mãnh Nam đi theo Tề Tễ ngoe nguẩy cái đuôi, cả hai cùng nhìn Tiểu Thuần.

Hôm nay cậu không có ý định đến chỗ Hàng Hàng. Hai ngày nay đều tới đó.
Vậy tiếp theo nên làm gì?

Tề Tễ đứng ở phòng khách nghĩ đến mười phút không có kết quả. Cuối cùng đi vào nhà bếp, ăn một chút tùy tiện. Sau đó lấy áo khoác, đi đến nhà sách.

Tây Đan chưa bao giờ có dư dả chỗ cho mọi người đỗ xe. Phía trong nhà sách Cao Ốc cũng luôn đông người. Thế là Tề Tễ chuyển hướng đến vấn an Trương giáo sư, đem xe đỗ vào văn phòng biên dịch, rồi đi bộ đến nhà sách.

Đây là một nền văn hóa lâu ngày càng cạn kiệt, cậu muốn tìm một cuốn sách tốt hơn không phải là dễ dàng. Xem kệ giới thiệu nó, đảm bảo bạn sẽ không muốn xem nhìn lại lần thứ hai. Tề Tễ cũng cùng Lương Trạch thảo luận qua vấn đề này, bọn họ đều không rõ tại sao toàn dân cũng bắt đầu không nghiêm túc. Có thể Hàng Hàng rõ ràng, cũng một lời nói toạc ra bí mật ── người hiện đại, đồ ăn nhanh.

Ở nguyên đại chọn ra hai bản, Tề Tễ đi tới khu lịch sử, chọn một bộ lịch sử Nhật Bản ở gần cậu nhất, cũng không tệ lắm, cậu ghi nhớ và mua nó.

Ra ngoài, người kín đường, mặt trời đã lặn.

Cậu nhìn đồng hồ: 5:45 phút.

Cậu xách túi sách hướng về phía văn phòng biên dịch, lên xe Tề Tễ mới để í có một cuộc gọi nhỡ, từ Dịch Khả Phong.

Lái xe ra khỏi văn phòng, Tề Tễ đeo tai nghe, gọi lại.

Dịch Khả Phong nhận điện thoại rất nhanh. "Giờ mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ?"

"Ừ" Tề Tễ cười "Sao vậy?"

"Không có chuyện không thể tìm cậu?"

"...Lời này."

"Để tôi đoán, cậu mới từ nhà sách ra, đúng không?" Dịch Khả Phong cười.

"A đúng vậy"

"Quả nhiên, có thể không nghe thấy tiếng điện thoại chỉ có thể là đi nhà sách, còn phải là sách Cao ốc."

"Ha ha..."

"Buổi tối không bận gì qua đây lấy ảnh đi, cũng để lâu rồi?"

"Ừm!" Tề Tễ nghẹn lời, cậu gần như quên chuyện này.

"Cậu có thể quên ư, gần một tháng?"

"Anh chờ, tôi tới liền."

"Được, tôi đợi. Vậy tối nay chúng ta có tiệc sao?"

"Bữa tiệc..." Tề Tễ bị kẹt ở Phố Tây Bắc, ngón tay nhẹ gõ bàn phím.

"Ha ha, gọi cả bạn trai của cậu nhé, mọi người cùng nhau ăn cơm."

"Chuyện này..."

"Sao?"

Tề Tễ đang cùng Hồ Úy chiến tranh lạnh, nhưng cậu lại không muốn mất mặt trước Dịch Khả Phong. Đây không phải lần đầu Khả Phong nói mọi người cùng ăn cơm, từ chối nữa... Giống như làm kiêu.

"Không có chuyện gì, vậy tôi hỏi anh ấy trước"

​"Được."

​Dịch Khả Phong cúp điện thoại, Tề Tễ vẫn bị kẹt ở trên đường, điều này khiến cậu thấy phiền. Kẹt xe đã phiền, sau đó phải gọi cho Hồ Uý, càng phiền.

Hồ Uý không cảm thấy chuyện gì khác thường sao, anh gần như hoàn toàn không để tâm cậu vào trong mắt. Tề Tễ rất muốn nhảy dựng lên để chất vấn anh, gào thét lên vì điều đã xảy ra. Có thể thực sự, anh ấy đã trốn một mình ở nơi nào đó và buồn rầu. Mỗi lần gặp cậu đều giấu nỗi buồn ấy sau nụ cười.

​Có cái gì ghê gớm, Tề Tễ mấy lần tự nhủ, anh làm như vậy là không đúng, vượt quá mối quan hệ giao tiếp thông thường.

​Nhưng, cùng lúc đó luôn có một thanh âm khác: không còn là không còn. Tề Tễ không nỡ buông bỏ Hồ Uý. Có thể Tề Tễ lại không thể như đa số người đồng tính nam khác, tựa như đối với sự tình này mở một con mắt nhắm một con mắt, ai không sân si niềm vui? Cậu liền kẹt ở nơi này, lên không được, xuống không được.

​Tề Tễ cũng rất muốn thuyết phục chính mình tính toán một chút, nam nhân trời sinh chính là nửa người dưới suy nghĩ hơn động vật, hơn nữa Hồ Uý trong ảnh kia hoàn cảnh như vậy kỳ lạ...

​Có thể, không được.

​Cậu chính là cảm thấy buồn nôn.

​Vì lẽ đó những ngày gần đây, đừng nói làm tình, hôn môi cũng chưa từng có.

​Mộng ảo thiếu nữ tâm.

​Hàng Hàng châm chọc rất có đạo lý.

​Chờ xe bò đến sau phố Cảnh Sơn , Tề Tễ gọi điện cho Hồ Uý.

​Hồ Uý vui vẻ nhận điện thoại, nghe được Tề Tề gọi ăn cơm còn thật mừng rỡ. Anh nói bây giờ vẫn còn dở chút việc, hai người ăn trước. Anh đến sau. Tề Tễ cảm thấy cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy anh, cậu lại không muốn ăn. Tề Tễ không muốn ăn được một ít ngày, Hồ Uý làm món ăn cá phiến, cậu đều không có hứng thú. Phải biết, cậu rất mê luyến món này.

​Hồ úy kết thúc công việc đến điểm hẹn, đã qua chín giờ. Trong tiệm cơm không mấy bàn khách, nhìn thấy Tề Tễ càng dễ dàng. Hồ Uý nhìn thấy Dịch Khả Phong. Bởi vì Tề Tễ quay lưng đối diện với Dịch Khả Phong. Nếu không phải nhìn thấy Tề Tễ quen thuộc trong chiếc áo khoác màu xám, Hồ Uý khẳng định Tề Tễ đã trở về. Thế giới này không thể nhỏ như thế chứ? Không thể dễ dàng gặp lại nhau như vậy?

​Dịch Khả Phong nhìn thấy Hồ Uý, cũng không có nhận ra, thu tầm mắt lại tiếp tục cùng Tề Tễ nói chuyện. Nhưng là càng nghĩ càng không đúng. Hồ Uý đến gần, Khả Phong vừa liếc nhìn.

​Đây chính là Hồ Uý mà!

​Sao lại gặp hắn ở nơi này?

​Tề Tễ nhìn thấy Dịch Khả Phong chăm chú nhìn về phía sau cậu, cũng quay đầu, nhìn thấy Hồ Uý đi tới.

​"Bên này" cậu đứng dậy gọi đến một hồi.

​Hồ Uý ngồi xuống, Tề Tễ cho hai người giới thiệu. Hồ Uý phối hợp, Dịch Khả Phong cũng phối hợp, như thể hai người không biết nhau.

​Ngây ngốc như Tề Tễ, khó lòng nhận ra.

​Ngây ngốc như Tề Tễ, chỉ có thể cảm giác được hai người cũng không có cái gì hợp ý đề tài.

​Tề Tễ còn bồn chồn đây, lẽ ra thợ chụp ảnh cùng người mẫu nên rất hợp ý.

​Sự việc hai người không hài hoà dâng đến đỉnh điểm khi rời khỏi nhà hàng. Tề Tễ đi ở phía trước, Dịch Khả Phong cùng Hồ Uý đi ở phía sau.

​Tề Tễ trong đầu chỉ mới nghĩ xe có phải là khó lấy ra, dù sao đỗ vào đi thời điểm rất khó khăn. Thế là cậu không hề biết bầu không khí căng thẳng phía sau.

​Mãi đến tận. . . Cậu quay đầu lại muốn hỏi một chút có phải là trước tiên đưa Dịch Khả Phong về studio lấy xe.

​Tề Tễ quay đầu lại nhìn thấy Hồ Uý cười rồi nói bên tai Dịch Khả Phong câu gì đó. Sau đó Tề Tễ chỉ thấy Dịch Khả Phong chưa bao giờ tỏ ra phẫn nộ. Anh ta ở trong mắt cậu, vĩnh viễn là thẩm tĩnh ôn hoà.

​Cú đấm kia chặt chẽ vững vàng đánh vào người Hồ Uý. Cũng không có ý định dừng tay.

​Tề Tễ không chút suy nghĩ liền xông lên trên.

​Sau đó, rối tinh rối mù.

​Đời này, Tề Tễ không nghĩ tới sẽ với ai động thủ. Càng thêm không nghĩ tới, đối tượng là Dịch Khả Phong.

​Những tấm ảnh văng tung toé khắp nơi. Dịch Khả Phong rời đi trong giận dữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei