Chương 24. Cạm bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Hơi ngẩng mặt một chút" Hồ Úy nắm lấy cằm Tề Tễ, cẩn thận nhìn vào vết máu.

Thật thảm hại. Tề Tễ nghĩ.

Mọi chuyện đều diễn ra đột ngột không lường trước. Sao lại trở thành nông nỗi này?

Cuối cùng mọi người đều ra về trong không vui. Hồ Úy lôi Tề Tễ đi, Dịch Khả Phong nửa câu cũng không nói, khóe miệng nhếch lên.

"Đừng cử động, sẽ đau một chút đấy." Hồ Úy nói, bàn tay cầm một nắm tăm bông đi xuống.

Tề Tễ hít một hơi sâu, nước lạnh chạm vào khiến cậu thấy xót.

"Đừng nhíu lông mày, đừng nhắm mắt" Hồ Úy cầm lấy bông ngoáy tai bôi lên vết thương, tay chạm nhẹ vào gò má Tề Tễ, cố gắng để trấn an cậu.

Tề Tễ tròn mắt nhìn Hồ Úy, khóe mắt bị mờ.

Cậu hiện tại chỉ có một câu hỏi: Tại sao?

Cậu không phân tốt xấu liền động thủ, có thể không nghĩ trước sau, mà không biết lý do tại sao.

Hồ Úy đặt bông ngoáy tai lên tủ thuốc, vào phòng tắm.

Anh lấy khăn mặt, nhìn nước chảy liên tục từ vòi, Hồ Úy cảm thấy thời gian giống như chậm rãi tồn tại chung quanh anh. Từ vòi nước không phải một dòng nước, từng giọt, từng giọt một, tồn tại riêng biệt, cuối cùng, hợp nhất thành một thể không tách rời.

Ngươi tốt nhất nên cách xa Tề Tễ một chút.

Tại sao?

Ngươi nói tại sao, ngươi là người thế nào, trêu chọc Tề Tễ làm gì? Đùa bỡn chán muốn thay đổi khẩu vị? Ngươi hãy tìm người khác đi!

Tại sao ngươi coi em tôi là quái vật?

Sau đó chính là cú đấm.

Đây không phải là lần đầu tiên Hồ Úy đánh nhau với Dịch Khả Phong. Lần thứ nhất mạo phạm Dịch Thủy Hàn liền vung ra nắm đấm. Dễ dàng thấy được là Hồ Úy cố ý. Nếu lần trước, Dịch Khả Phong tấn công Hồ Uý, có thể tạm coi là một tai nạn. Nhưng lần này, cú đấm đó, là có ý định. Dịch Khả Phong muốn anh rời bỏ Tề Tễ.

Anh sao lại xấu xa như vậy?

Hồ Úy ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương.

Lương tâm, ở đâu?

Có thể Hồ Úy không có cách nào để tha thứ cho chính anh. Mặc dù anh rõ ràng, bất kỳ lần nào tha thứ cho bản thân, đều sẽ dẫn đến sai lầm sau càng nghiêm trọng hơn.

Nghĩ lại chuyện cũ, Hồ Úy cảm giác anh đã không quá để ý đến điều gì. 20 tuổi, chính là thời điểm Hồ Úy có danh tiếng nhất. Anh không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại. Ngày đó đến cuối cùng là vì đống đồ hiệu? Hồ Úy suy nghĩ hồi lâu, rồi anh nhớ tới chuyên gia trang điểm Dịch Thủy Hàn. Cậu ta phải chống nạng, trên mặt có vết sẹo, nhưng cậu ta che giấu nó. Cậu ta luôn cúi đầu cẩn thận trang điểm cho mọi người. Cậu ta rất ít nói, gần như không bao giờ nói chuyện, chính là yên lặng làm công việc của mình. Lẽ ra, cậu ta không phải một người thích tranh chấp. Làm sao...

Hồ Úy lúc này cũng không hiểu sao lúc đó chính anh vẫn không chịu được người đàn ông đó. Có lẽ là vì những vết tích xấu xí trên gương mặt. Có lẽ là cậu ta bị tật ở chân, hay hương nước hoa từ người cậu ta....

Có thể là ngày đó chính anh tâm tình không tốt, có thể ngày đó đối với Dịch Thủy Hàn chỉ là xã giao, có thể...

Bây giờ nghĩ lại, khẳng định, nhất định là chính anh cố tình gây sự.

Nói chung, Hồ Úy tức giận, đưa tay đẩy Dịch Thủy Hàn. Dịch Thủy Hàn vốn yếu, mỗi bước đều nhờ vào nạng, còn phải ngồi trên ghế không vững...Anh đẩy cậu ta, kết quả, cậu ta ngã rất mạnh.

Lúc đó nhiếp ảnh gia Dịch Khả Phong đi đến, Hồ Úy còn không có biểu hiện bất thường, không có ý định xin lỗi, còn nói vài lời không hay. Vì lẽ đó, cú đấm kia mạnh mẽ. Trường quay phim hỗn loạn.. Hồ Úy tức giận.

Lần đó buổi chụp hình thất bại, Dịch Khả Phong đỡ lấy Dịch Thủy Hàn rời đi. Hồ Úy nửa câu hối lỗi cũng không có. Anh chỉ là không hiểu, bình thường ôn hòa cùng nhiếp ảnh gia, đầu óc không tỉnh táo đã ném ngay bát ăn của hắn đi. Nguyên nhân, vẫn là người bên ngoài nói cho Hồ Úy, Dịch Thủy Hàn chính là em của Dịch Khả Phong.

Sau đó, Hồ Úy không gặp lại Dịch Khả Phong, cũng không gặp lại Dịch Thủy Hàn.

Sau đó, rời khỏi đó, như chưa từng xảy ra.

Sau đó nữa, là ngày hôm nay. Anh còn nhớ, Khả Phong cũng còn nhớ. Nhưng Hồ Úy rõ ràng, mấy năm nay chưa gặp, nhưng chuyện ngày hôm đó không ai quên. Thái độ của Dịch Khả Phong thế nào Hồ Úy không biết, có lẽ vẫn đang ghi hận. Hay chính bản thân anh, vẫn còn hổ thẹn?

Hổ thẹn có thể thay đổi được gì? Lần này lại là cố tình gặp Dịch Khả Phong. Biết rõ sỉ nhục em trai anh ta sẽ trở thành như thế này, nhưng...

Nhưng, có thể làm gì đây?

Dịch Khả Phong khiến Hồ Úy sợ hãi.

Bất luận Dịch Khả Phong đối với anh như thế nào, Hồ Úy đều cảm thấy sự uy hiếp.

Người người sợ hãi trả thù.

Tề Tễ nằm ngửa trên ghế sofa. Những điều diễn ra lúc trước hiện lại. Gương mặt Dịch Khả Phong tức giận, đôi mắt Dịch Khả Phong đỏ ửng. Đôi môi Dịch Khả Phong run run. Cối cùng, là vì sao?

Rõ ràng, Hồ Úy và Dịch Khả phong không phải lần đầu gặp mặt. Không ai lần đầu gặp mặt đã ra tay đánh nhau. Không lẽ, trước đây bọn họ có tranh chấp, không hào cảm với nhau, nhưng điều gì khiến họ đến nỗi như thế này?

Tề Tễ nỗ lựa suy nghĩ từng chi tiết nhỏ, thật sự không có điềm báo trước.

Này...

Cuối cùng điều gì đã xảy ra?

Dịch Khả Phong đã nói gì với Hồ Úy.

Đúng, là nói điều gì.

Cuối cùng là đã nói gì đây?

"Khăn mặt, lau mặt một chút đi" Hồ Úy từ phòng tắm đi ra, đưa cho Tề Tễ khăn mặt. "Chú ý đừng đụng vào vết thương, tôi mang Mãnh Nam đi dạo."

Anh nói, đi đến trước cửa, Mãnh Nam nằm dưới chân Tề Tễ nghe thấy đi chơi liền thức dậy, chạy theo, mừng rỡ.

Cánh cửa khép kín, Tề Tễ lấy một điếu thuốc, châm lửa.

Vết thương ở khóe mắt rất đau, chính là hiện tại đứng trước một bức tranh kiệt tác, nhưng những mảnh thủy tinh lại vỡ ra.

Sao cứ như vậy?

Sớm biết như vậy... Đã không gọi Hồ Úy đến.

Nhưng tránh được một lần sao tránh được cả đời?

Càng nghĩ Tề Tễ càng thấy không thể hiểu, tại sao cậu quen biết với Dịch Khả Phong nhiều năm như thế, còn Hồ Úy chỉ mới nửa năm, hai người họ vừa gặp nhau đã gây lộn?

Cậu biết Khả Phong bao lâu? Năm năm có lẻ? Mặc dù đối với cậu, luôn có một sự ái mộ dành cho Khả Phong. Cậu và Khả Phong, có thể xem là mối quan hệ bằng hữu.

Nghĩ đến đó, Tề Tễ ngạc nhiên hơn. Đến cuối cùng là điều gì đây? Đáp án có quá quan trọng. Là bằng hữu chỉ cần nhìn có thể hiểu ngay.

Vậy nguyên nhân là do Hồ Úy?

Tề Tễ đau đầu.

Bất luận cậu nghĩ thế nào, đều không có cách nào bước ra được khỏi Hồ Úy. Hồ Úy có thể nói điều gì? Anh là một đứa trẻ, phải không? Dịch Khả Phong muốn làm gì với một đứa trẻ?

Buồn bực.

Hồ Úy không nói lý do, không nhắc tới một lời. Đầu tiên là bôi thuốc, rồi đưa khăn mặt, sau đó liền mang Mãnh Nam đi ra ngoài.
Thời gian tíc tắc, từng giây trôi qua đặc biệt chậm. Tề Tễ với bao thuốc, cất khăn mặt, pha trà. Hồ Úy không trở lại. Hồ Úy còn cùng Mãnh Nam tản bộ.

Tính kiên nhẫn trong Tề Tễ sắp biến mất, cửa mở, Mãnh Nam chạy vào, chạy sượt đến bên chân Tề Tễ. Tề Tễ cúi xuống vuốt ve Mãnh Nam, lại ngăn kéo tủ lấy mẩu bánh quy.

Mãnh Nam nhìn thấy vui vẻ ăn, chạy quanh chân Tề Tễ.

"Hai người chơi đùa, tôi đi tắm." Hồ Úy thay giày, đi về phía phòng ngủ.

"Anh không có điều gì muốn nói cùng tôi sao?"

Nghe thấy Tề Tễ nói câu này, Hồ Úy sững lại một hồi, "Đi tắm". Hồ Úy không quay đầu lại, nhanh chân tiến vào phòng ngủ.

Chờ đợi là một loại của sự dày vò, tựa như Mãnh Nam chờ đợi một ổ bánh quy, ngụm nước, không có tôn nghiêm. Nhưng không giống nhau: Không chờ không được, không giống nhau: Không chờ sẽ không có.

Hồ Úy tắm rất nhanh, lau tóc đi ra, anh nghĩ đã tìm được từ để nói. Nhiều chuyện chồng chất lên nhau, anh nhất định phải cố gắng tìm từ để giải thích câu chuyện này. Với hi vọng mọi chuyện sẽ không quá tệ. Mà đến cuối cùng tại sao lại dẫn đến tình huống này, Hồ Úy không muốn mọi chuyện không rõ ràng. Nhất định phải có một lý do, đó chính là, anh, không thể đánh mất đi Tề Tễ. Đây là tâm thái gì đây? Rất đáng để tìm hiểu. Nhưng bây giờ, anh không có thời gian.

"Hai sự việc này." Hồ Úy châm một điếu thuốc.

Tề Tễ lặng yên nhìn Hồ Úy, không tỏ rõ ý kiến.

"Theo trình tự, từng điều từng điều xảy ra, đầu tiên" Hồ Úy dừng một chút. "Nhiều ngày nay cậu không nói chuyện với tôi, tôi không biết tại sao, thế nhưng hôm nay tôi biết rồi."

"Hả?"

"Nghĩ đi nghĩ lại..." Hồ Úy nhìn thấy tấm hình Tiểu Mẫn đưa, thì hiểu ra một chút. Tề Tễ bắt đầu khác thường từ đêm đó. Công ty cũng gửi một email từ đêm đó. Tiểu Mẫn là người nhận một bản sao giống Hồ Úy. Anh kiểm tra lại hòm thư nhưng không có. Nên ở đó, nhưng lại không. Nói rõ cái gì? Nói rõ rằng nó đã bị xóa. Anh không xóa, vậy ai xóa? Hiển nhiên, máy tính là Tề Tễ đóng. Tề Tễ tại sao vô duyên vô cớ lại xóa email của anh? Tề Tễ đã thấy email. Vấn đề quan trọng là tấm hình đính kèm trong email đó. Cũng đủ để cho Tề Tễ tức giận. Kết quả chính là xóa bỏ.

"Hả?" Tề Tễ nói lớn hơn.

"Cậu thấy bức ảnh cùng tôi cùng Ôn Tự Minh đúng không"

Tề Tễ nghe thấy liền tròn mắt ngạc nhiên. Cậu hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý Hồ Úy sẽ nói điều này.

"Tôi không phải là một người thường giải thích chuyện gì đó, vốn là không quan tâm mọi người nghĩ gì. Nhưng cậu lại quan tâm. Vì lẽ đó tôi nghĩ cần nói với cậu, cái bức ảnh kia, nhìn qua tôi và ông ta giống như đang hôn nhau, nhưng thực sự là cà vạt của ông ta bị lệch, tôi giúp ông ta điều chỉnh. Tôi không biết ai làm và xuất phát từ dã ý gì lại muốn dìm tôi xuống, còn gửi cho tất cả các hòm thư trong công ty. Tôi không muốn biết cũng không để tâm những chuyện vụn vặt như thế. Nhưng tôi muốn giải thích với cậu một chút." Hồ Úy thành thật nói.

Tề Tễ nhìn Hồ Úy, không thể nói được trong lòng đang nghĩ gì. Gửi khắp công ty? Nói như thế, Tề Tễ nhớ lại ngày hôm đó chính là: CC. Sau đó mọi sự đều im ắng tuyệt đối... Có người, cố tình hại Hồ Úy? Giả...bức ảnh là giả?

Tề Tễ biết là cậu quá tin tưởng Hồ Úy, nhưng chút lý trí vẫn nhắc nhở cậu cần phải khách quan phân tích. Nói chung, nghe lời Hồ Úy giải thích, cậu cũng đồng tình: Một, góc chụp của bức ảnh có chút kỳ lạ. Hai, cậu cũng không tận mắt nhìn thấy họ chạm môi nhau.

"Đó là một chuyện, sau đó, chính là chuyện ban nãy." Hồ Úy nhả một hơi khói. "Tôi cùng dịch Khả Phong trước đây có biết nhau. Tôi không biết hai người biết nhau và thời điểm nào. Tôi biết hắn ta là một nhiếp ảnh gia, chụp ảnh cho rất nhiều ngôi sao màn bạc, người mẫu."

Tề Tễ gãi đầu, đặt điếu thuốc lên gạt tàn.

"Tôi với hắn đã có tranh lộn, khi đó tôi chưa lớn, con người cũng vậy,... Nói chung, là không hiểu chuyện. Em trai hắn là một chuyên gia trang điểm, cũng coi như đồng nghiệp. Vấn đề nằm ở chỗ em trai hắn, là một người tàn tật..."

"Vậy à?" Tề Tễ vô cùng kinh ngạc. Điều này cậu chưa từng biết.

"Cậu ta đi lại đều cần gậy, trên mặt còn có vết thương, có thể là do tai nạn xe cộ, cụ thể...không ai biết. Cậu ta trang điểm rất tỉ mỉ, vì điều đó mất rất nhiều thời gian. Tôi nôn nóng, liền đẩy ngã cậu ta. Sau đó.. Tôi không nghĩ tới chuyện cậu ta bị rơi xuống, sau đó Dịch Khả Phong cùng tôi đã đánh nhau."

"...Chuyện này..."

"Ngày hôm nay chúng ta nhìn  thấy, bầu không khí rất nặng nề. Lúc đi ra, hắn nhắc nhở tôi hãy tránh xa cậu một chút. Tôi tức giận quá, liền cố ý nói...Em trai ngươi chính là yêu quái. Thế là..."

"Anh ta tại sao lại nói anh cách xa tôi một chút?" Tề Tễ hút thuốc, mông lung nhìn Hồ Úy.

"Bởi vì..." Hồ Úy ngập ngừng.

"Bởi vì cái gì?"

"Đại khái tôi với hắn ta có thành kiến, có thể hắn không cho tôi là một người..."

"Người tốt?"

Hồ Úy cười. Tề Tễ đều giúp anh bào chữa.

"Vậy sao anh tức giận? Bởi vì Khả Phong đối với anh không có thiện cảm?" Tề Tễ lại hút thuốc, mong chờ một câu trả lời.

"Bởi vì, tôi không muốn...Cậu rời đi. Tôi cố ý chọc tức hắn cũng là muốn...Cậu không đi cùng hắn."

Tề Tễ trợn mắt lên rất lớn, đây chính là câu trả lời cậu muốn, có thể...Cậu vẫn không dám tin, nhìn Hồ Úy. Cậu không thể tin tưởng.

"Cậu nếu như cảm thấy tôi đê tiện, vậy chính là tôi hèn hạ."

"Anh..."

"Tôi nói xong rồi."

"..."

Tề Tễ không nói nên lời.

Hồ Úy thở dài, tựa vào ghế sofa.

Anh, thích tôi?

Tề Tễ chỉ hiện lên câu hỏi này.

Theo như anh giải thích, anh cố ý tức giận Dịch Khả Phong, anh... Điều gì nói cho cậu biết.

Anh...

Anh.

Hồ Úy ngồi một lúc, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Tề Tễ nằm trên ghế chốc lát, cũng đi vào, không đầu không cuối nói một câu: "Tôi đói."

Hồ Úy lập tức vui vẻ "Muốn ăn cái gì? Tôi sẽ chuẩn bị cho cậu."

Tề Tễ đóng cửa, tháo dép trèo lên giường, dùng hành động trả lời Hồ Úy muốn ăn cái gì.

Môi và lưỡi quấn quýt lấy nhau, Hồ Úy chân thật rồi. Những hành vi liên tiếp này, mục đích cuối cùng chỉ là không muốn đánh mất Tề Tễ. Khả Phong biết rõ quá khứ, anh ta sẽ không dễ dàng tha thứ. Sẵn sàng trả thù cho sự thật. Vì vậy, Khả Phong đưa ra những móng vuốt, cậu sẽ dọn sạch.

Hồ Úy không biết tại sao anh lại như vậy, hình như những điều quen thuộc đã trở thành bản năng. Anh có thể xé bỏ bộ mặt ghê tởm nhất, che giấu động cơ xấu xa trước mặt cậu.

Quan tâm, thực sự là lưỡi kiếm đáng sợ nhất.

Theo thời gian dài ở bên nhau, Hồ Uý bắt đầu hiểu được Tề Tễ là người như thế nào. Cậu ấy đơn thuần, bởi vậy cũng nghĩ mọi người khác đơn thuần. Thực tế, có thể anh phải phối hợp với cậu. Nhưng đối với Hồ Úy, đây là điều khó làm nhất. Bởi vì anh, không đơn thuần như cậu.

Bí quyết làm việc thành công là nắm được chiếc chìa khóa. Nếu như bạn không thể biết chính xác mã số, như vậy không có cách nào để mở được cánh cửa.

Nhưng bây giờ Hồ Úy đang gặp vấn đề, anh căn bản không có chìa khóa đó.

"Từ trên xuống dưới, tôi đều rất thích anh." Tề Tễ ôm lấy Hồ Úy, điềm đạm cười.

"Tại sao?"

"Ừ...không biết, anh rất gợi cảm."

"Hả?"

"Liền... Mê người? Gợi cảm? Hấp dẫn? Tôi cũng không biết nói thế nào."

Cậu sao có thể như vậy, ngẫm lại anh cũng không hiểu?

Hồ Úy đương nhiên sẽ không nói như vậy, anh chỉ nói, đừng chạm vào bên trái, vết thương vẫn còn đau.

Hơn tất cả, Hồ Uý muốn đổi điều này lấy một câu: Tề Tễ, cậu thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei