Chương 25. Hoang hoải và đam mê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đối với tất cả mọi người, muộn phiền, luôn có những điều từng trải qua. Giống như, muốn đi vào phòng tắm, trùng hợp bên trong có người; giống như, đứng đợi ở bến xe bus, đợi rất lâu nhưng xe không đến, vừa bước vào cửa hàng mua chai nước, xe đến. Khi trở ra xe đã đi rất xa rồi. Giống như, hai tiếng trước vừa mới rửa xe xong, trời liền đổ cơn mưa. Giống như, đi trên đường tên trộm lao đến, tiền bạc giấy tờ không để lại một thứ. Giống như, khó khăn lắm mới có thể hẹn hò cùng người yêu, kết quả quản lý gọi điện báo tăng ca, giống như, giống như.

Hồ Úy vừa mới gặp chuyện vui, không tới mười giờ liền bị Ôn Tự Minh gọi điện thoại. Hồ Úy phiền muộn, một loại phiền muộn thông thường.

Tề Tễ cầm cuốn sách tựa vào đầu giường, đưa mắt dò xét Hồ Úy, cẩn thận từng li từng tí một. Hôm qua Hồ Úy trở về rất muộn, anh nói đầu tiên đi đến cửa hàng, nhận biên lai thay đổi kế hoạch, tính cả hai vấn đề đều là chuyện công việc. Tề Tễ trề môi giận dỗi, Hồ Úy đưa tay lên thề rằng về muộn chỉ là chuyện công việc. Nói rằng hai ngày cuối tuần sẽ ở nhà cùng cậu. Tề Tễ lúc này mới nở nụ cười trở lại. Nhưng mới sáng sớm đã có điện thoại gọi tới, Tề Tễ lại không yên lòng. Cậu không phải phụ nữ, nhưng cậu có giác quan thứ sáu nhạy cảm giống như phụ nữ. Nó gọi là một loại linh cảm và kinh nghiệm. Dù sao, Tề Tễ vẫn vô cùng bất an, đối với cậu cảm giác này chính là "lai giả bất thiện, thiện giả bất lai."(1)

Hồ Úy ngủ đặc biệt say, điện thoại đổ chuông. Anh nằm sấp nghe điện thoại, một chút cảm tình cũng không có. Nghe Ôn Tự Minh nói, Hồ Úy nửa câu cũng không muốn trả lời. Anh không muốn run rẩy đi tới văn phòng giữa trời lạnh thế này. Càng không muốn cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt ủ rủ của Tề Tễ. Thế là anh, "ừ" "là", rồi kết thúc bằng một câu: "Chủ nhật tôi không muốn lo chuyện công việc, muốn nghỉ ngơi."

Ôn Tự Minh trợn mắt ngạc nhiên đón nhận câu nói, tắt điện thoại, ông ta không kịp phản ứng.

Anh sao dám nói chuyện như thế với ông ta?

Anh sao dám?

Earl trước khi nghỉ việc có nói lại với Ôn Tự Minh mấy lời: Ôn sir, chuyện này tôi không có ý định nhằm vào ông. Ông nghĩ tôi thế nào cũng được, không có gì đáng trách. Nhưng tôi nói, chính là tôi không lọt mắt Hồ Úy, tôi không cho là hắn có tư cách thay thế được vị trí của tôi. Có thể hắn có tài hoa và nhạy bén, nhưng, tôi trả giá nỗ lực so với hắn cũng không ít, vì vậy...

Nhưng bất luận Earl nói sao, Ôn Tự Minh cũng không cho hắn cơ hội. Con người, chung quy phải chịu trách nhiệm chính hành vi của mình.

"Chính là tôi cảm thấy hắn dựa vào quan hệ, chính là tôi cảm thấy hắn bất cần đời."

Những câu nói này cứ đan dệt trong đầu Ôn Tự Minh, ông gõ nhẹ mặt bàn, cà phê trong tách bốc hơi.

Ông không phải thiên vị Hồ Úy?

Ngày đó cùng em gái Phong ăn cơm, Ôn Tự Minh đề cập đến Earl và Hồ Úy, em gái Phong cũng hỏi như thế.

Ôn Tự Minh không trả lời trực tiếp vào câu hỏi, nhưng đáp án thế nào, trong lòng ông nắm rõ hơn bất cứ ai.

Hồ Úy thiết kế chiến lược, thương hiệu luôn được ông đánh giá cao, nhưng trong đó, chi tiết qua loa và táo bạo chỗ nào cũng có. Phụ kiện nhỏ cùng quần áo thường không tương xứng, thiết kế có nhiều xung đột. Ôn Tự Minh đối với anh thái độ tận lực, rơi vào hiện thực và mâu thuẫn trong lòng. Ông là người giám sát anh, ông có nghĩa vụ trợ giúp cho anh, nhưng mặt khác, đây chính là dung túng. Ông không để anh nếm mùi thất bại, anh sẽ càng mắc phải sai lầm lớn, lớn đến mức không có cách nào cứu vãn.

Ôn Tự Minh không biết từ lúc nào ông không còn nghiêm khắc với anh, tại sao. Là quan hệ hiểu nhau rồi? Hay là anh từng bước từng bước trưởng thành? Đó là...?

Không được.

Ôn Tự Minh hiện tại đang ý thức được mức nghiêm trọng của vấn đề, hoặc là phải nói từ ngày thứ năm, Hồ Úy nói chuyện rất kiêu ngạo, ông liền mơ hồ nhận thức được. Ông cần phải nghiêm khắc đối với anh, giống như thời điểm lúc hai người bắt đầu làm việc cùng nhau. Chỉ có nghiêm khắc mới có thể khống chế được sự xốc nổi. Hồ Úy có đầy đủ tài hoa, nhưng cùng lúc đó, xốc nổi cũng không phải nhỏ.

Ông nghĩ tại sao Earl lại lấy anh làm mục tiêu?

Đố kị, bởi vì anh có thể đạt tới đỉnh cao mà Earl không thể.

Hồ Úy thiếu khiêm tốn.

Điều này cũng là lý do ban đầu khiến Ôn Tự Minh không hài lòng với Hồ Úy. Kiêu ngạo. Sự kiêu ngạo này không cần biết là có từ lúc sinh ra hay được bồi dưỡng, đều đủ để Hồ Úy phân cực - Hoặc danh tiếng, hoặc thảm hại. Khi làm  người mẫu, anh lang bạt một thời gian, nhưng chuyện này cũng không có gì tiêu biểu vì thiết kế anh còn có thể thành công. Và tỉ lệ cơ hội thành công cũng khác nhau, đòi hỏi anh cần có nền tảng vững chắc.

Hồ Úy cúp điện thoại hôn lên trán Tề Tễ một hồi, xuống giường đi vào phòng tắm. Anh đi vệ sinh, đánh răng rửa mặt, mơ mơ màng màng từ phòng tắm nhìn ra ngoài, Hồ Úy giật mình, ngoài cửa sổ, trận tuyết đầu tiên đang rơi.

Tuyết bắt đầu rơi từ lúc nào Hồ Úy cũng không biết, ngày hôm qua trở về rất muộn tyuết vẫn chưa rơi. Nhưng bây giờ đã chất đống dày đặc. Ánh nắng chiếu vào làm cho anh lóa mắt. Tuyết rơi rất nhiều từ bầu trời, gió giúp tuyết rơi. Chỉ thấy cơn mưa hoa tuyết nhảy điệu Waltz rực rỡ xoay tròn.

Vào lúc này, Hồ Úy hoàn toàn tỉnh táo, cảm thấy có chút áy náy. Tựa hồ nói chuyện với Ôn Tự Minh như vậy, là không lịch sự, có thể... Hồ Úy không hy vọng chính anh sẽ bước đi giống như Ôn Tự Minh. Trong cuộc đời, việc quan trọng có rất nhiều. Tuyệt nhiên không phải chỉ có sự nghiệp. Nếu như một người khi còn sống chỉ có sự nghiệp, cho dù thành công đến mấy, cũng không phải hoàn mỹ.

Nghĩ đến sự nghiệp, nghĩ đến công ty, Hồ Úy liền nghĩ tới việc Earl rời đi. Đều là một tay hắn làm ra. Nhưng anh không có cảm giác thắng lợi. Chỉ cảm thấy tẻ nhạt. Ôn Tự Minh cũng không để anh thất vọng, quả nhiên, cá tính của ông, đã chứng minh rõ ràng, nửa ngày cũng sẽ không giữ thêm người kia.

Từ lúc biết được scandal từ Tiểu Mẫn, Hồ Úy muốn ngồi đợi giết Earl, chỉ tiếc gặp vụ ẩu đả với Dịch Khả Phong. Sau đó anh mượn PDA của Tiểu Mẫn. Chăm chú nghiên cứu một hồi. Email từ một hòm thư xa lạ phát sinh, gửi bản sao cho toàn bộ công ty. Hồ Uý xem từ đầu tới cuối danh sách địa chỉ này. Trong danh sách địa chỉ không bao gồm các nhân viên cấp cao của công ty, trong đó nói rằng đây là một thư mục của nhân viên. Tất nhiên, Earl không phải là một đạo diễn giỏi và hắn giữ trong lòng sự mâu thuẫn với chính mình. Thư mục nhân viên hoàn tất, Cc tập trung chính vào hậu cần, thiết kế, tiếp thị và do đó trên một số phòng ban. Hồ Uý lúc đầu không nhìn thấy gì lạ, cho đến khi gặp Earl. Hắn ta hé răng chúc mừng Hồ Uý, cho thấy một giọng châm biếm. Hồ Uý đột nhiên nghĩ dường như anh không thấy tên Earl trong danh sách địa chỉ. Vì vậy anh đã mạo hiểm nghĩ đến nói: lời đồn không phải của cậu? Earl khinh bỉ lại: Để mọi người không biết nên thực hiện vào ban đêm. Hồ Uý dường như lo lắng để giải thích, nhưng đổi lấy Earl nói: Nhìn thấy là tin tưởng, tin đồn là đúng sự thật.

Một người đã không nhận được thông báo lý do tại sao thấy là tin tưởng nó?

Đáp án cũng chỉ có một, lời đồn đại tựa bịa đặt không cần thiết, hắn gửi đi nhất định không có chính mình.

Hồ Úy trở lại văn phòng xác định một hồi, quả nhiên, gửi bản sao địa chỉ không có Earl.

Anh đến hỏi Ôn Tự Minh có biết sự việc này, Ôn Tự Minh cũng không bộc lộ chút cảm xúc gì đặc biệt, chỉ nói những chuyện như thế xảy ra rất nhiều, liêm khiết sẽ tự đi.

Hồ Úy đương nhiên rõ ràng hiểu đạo lý, chỉ tiếc, anh không tin tưởng. Nhiều kinh nghiệm nói cho anh bết, phải mềm dẻo.
Từ lúc đó, Hồ Úy mở nắp, từ từ nhấm nháp Coke, cũng nhờ Ôn Tự Minh nhắc nhở.

Chính là, ngày hôm đó những ai tham gia bữa tiệc kia? Những nhân viên nào không nhận được email? Tại sao những người đó không nhận đợc email? Tại sao trong bọn họ có một người đặc biệt lại chưa từng nhìn thấy email mà có thể trở thành lời đồn lan cho mọi người?

Phạm vi từng bước thu nhỏ, đến cuối cùng chỉ còn lại một người.

Earl sau đó nghỉ việc, Ôn Tự Minh cùng Hồ Úy đơn giản nói về chuyện này. Hồ Úy nhớ tới Ôn Tự Minh hỏi chính anh tại sao, tại sao Earl lại nhắm vào an?

Hồ Úy trả lời. Có thể câu trả lời này đối với Ôn Tự Minh rất không vừa ý, nhưng Hồ Úy không muốn đi giải thích. Ai trên đời sinh ra liền trở thành quan trọng, chỉ là để thời gian chứng minh. Tựa hồ một loại thôi miên, lâu dần, nhất định có thể thành công.

Hồ Úy vĩnh viễn không bao giờ quên lần đầu tiên anh trở thành bia ngắm đạn, anh không hiểu sao bản thân quy củ, chuyên cần và thật thà cũng phải bị mưu hại. Thế giới này đề xướng môn logic nhưng chính bản thân cũng không logic. Không nhất định phải có nguyên nhân, vì lẽ đó, rất nhiều chuyện không có đạo lý. Có tài hoa người khác càng dễ dàng đố kị. Từ lâu Hồ Úy đã quên ai đã nói với anh đạo lý này, nhưng bây giờ anh cũng mãi mãi quên đi. Muốn bình thường liền bình thường, muốn yên tĩnh liền yên tĩnh, muốn tự mình liền tự mình, đó là thần không phải người. Yêu cầu của anh có thể đơn giản, nhưng, càng đơn giản lại càng khó thực hiện. Không ai có thể bảo vệ anh, chỉ có chính anh.

Coong coong.

Tiếng gõ cửa làm đứt đi dòng suy nghĩ của Hồ Úy "Anh tắm ư?"

Hồ Úy nghe tiếng Tề Tễ mới nhận ra mình đã thất thần rất lâu, anh mơ mơ hồ hồ đáp lại "À, ừ". Không phải tất cả mọi chuyện đều có thể chia sẻ với cậu, Hồ Úy không muốn cùng Tề Tễ nói những chuyện này. Cậu ấy đặc biệt đơn thuần, Tề Tễ ở một thế giới khác so với đám người này. Một người đều có giấc mơ, tại sao lại đánh vỡ?
Hồ Úy bây giờ đang chân thành đối đáp với Tề Tễ. Nhưng nghĩ lại anh cũng không thẳng thắn. Có một đạo lý Hồ Úy hiểu rõ, thẳng thắn không phải lựa chọn tốt nhất. Mỗi người khác nhau, khả năng tiếp cận cũng không tương đồng. Hiểu rõ cậu như thế, thẳng thắn lúc này chính là ...tổn thương trần trụi nhất. Che giấu, cùng lúc đó trở thành một loại săn sóc cậu.

"Có tuyết rồi...anh thấy không? Nhìn ngoài cửa sổ" Tề Tễ cười vui vẻ hỏi Hồ Úy.

"Có thấy."

"Ừ, anh tắm đi, chính là nhìn thấy tuyết nên muốn nói với anh."

Nghe thấy từ phòng tắm ào ào tiếng nước, Tề Tễ trở về phòng ngủ. Mở cửa rèm, ngoài cửa sổ gió thổi hoa tuyết nhảy múa, tâm tình của cậu cũng rất tốt.

Ngày hôm nay, Tề Tễ khoảng tám giờ đã tỉnh dậy, xoay trái xoay phải rồi tỉnh. Tỉnh rồi nhưng vẫn không muốn xuống giường, thế là rửa mặt xong bắt đầu đọc sách. Khi đó phòng cũng không sáng, bên trong nhiệt độ ấm áp. "Có phải là có tuyết rồi", cậu suy nghĩ điều này, dù sao, trời cũng mấy ngày này đều âm u.

Tuy rằng tiết trời gần đây ảm đạm, nhưng Tề Tễ ở cùng Hồ Úy, đều thấy như ngập tràn nắng mai. Trước đó vài ngày, bầu trời trong lòng cậu mù mịt, hôm nay đã quét sạch, trả lại ánh nắng cho Tề Tễ. Tề Tễ an tâm, nhưng cũng không hoàn toàn. Có thể, cậu không thể bỏ đi người bạn Dịch Khả Phong. Ngày hôm đó ra tay đánh nhau, đến giờ cả hai chưa liên lạc lại. Tính cách của Tề Tễ như vậy, cậu nhớ tới Dịch Khả Phong, cũng không nỡ đem tình bạn chôn vùi. Chỉ là...thái độ của Hồ Úy khiến cậu dao động. Cậu vẫn hy vọng có thể cùng Dịch Khả Phong lui tới.

Tề Tễ là không có trái tim, trọng sắc khinh bạn. Không, Tề Tễ không phải người như vậy, cậu chỉ là do dự thiếu quyết đoán, tình yêu lâu dài, săn sóc bao dung...

Không nói đến chuyện Tề Tễ đã từng động lòng với Dịch Khả Phong, tình bạn năm năm qua của hai người, Tề Tễ cũng không bỏ xuống được. Tề Tễ không giỏi việc giao tiếp với người khác, với cậu tri kỷ đáng quý trọng, càng khó nói với một người như Khả Phong, quan tâm chăm sóc cậu tỉ mỉ, giống như một anh trai.

Tề Tễ vì đều này nghĩ tới nghĩ lui, đủ để lấy mạng của cậu. Cậu cũng không phải có thể xoay sở nói dối Hồ Úy, thành thạo điêu luyện, chỉ là tự vệ sợ Hồ Úy gặ hiểm nguy.
Dịch Khả Phong và Hồ Úy lúc đó, Tề Tễ không thể nào lựa chọn, hận không đem mình chia thành hai.

Hết lần này đến lần khác cậu muốn gọi cho Dịch Khả Phong, mỗi khi ấn số, gương mặt Hồ Úy lại hiện lên, câu nói "Không muốn cậu cùng hắn lui tới" lại bay nhẩy trước mặt cậu.

Tề Tễ cậu có đáng giá để kết giao một đời bằng hữu.

Dịch Khả Phong năm đó khiến Tề Tễ thương tâm rất nhiều, nhưng bây giờ nhắc tới, là ấm áp lớn lao. Thử hỏi, con người khi còn sống, mấy ai có thể xưng là "bằng hữu"? Không phải hời hợt, mà là tình bạn sâu sắc, đáng quý trọng. Có câu nói thế này: nhân sinh đắc ở tri kỷ, tứ hải tương phùng cốt nhục hôn. Có thể gọi là tri kỷ, Tề Tễ liền nghĩ tới hai người: Hàng Hàng, Dịch Khả Phong. Với Hàng Hàng, cùng nhau lớn lên và trưởng thành, cũng đủ khiến...hời hợt thành tri kỷ thân thiết nhất. Với Khả Phong, là tri kỷ gặp với nhau lòng liền chân thành.

Hiện tại, đừng nói đến hai chữ chân thành, đều đã ra tay đánh nhau rồi.

"Muốn gì vậy? Lại vuốt ve gáy sách đờ ra?" Hồ Úy dùng bàn tay lớn đè Tề Tễ xuống, cậu ngạc nhiên một chút.

"Cậu nên được gọi là một con mọt sách?" Hồ Úy ngồi xuống bên cạnh ề Tễ.

"ừm..."

Hồ Úy nhẹ nhàng hôn từ vai, xuống xương quai xanh, nhẹ nhàng, mềm mỏng. Hơi thở của Hồ Úy nồng nàn, đôi môi rất ấm.

Nút áo ngủ được cởi ra rất thành thục, cặp môi kia bắt đầu thăm dò.

Tề Tễ cảm thấy tay như nhũn ra, cuốn sách trong tay tựa hồ như viên gạch, cổ tay run rẩy cầm không được.

"Cửa...Rèm cửa sổ..."

Tề Tễ né tránh, Hồ Úy càng giống như muốn ve vãn cậu.

"Thật tốt, cậu vừa vặn thành phần thưởng cho đợt tuyết đầu tiên."

"Cái gì"

"Đừng nhúc nhích" Hồ Úy nói liền đè Tề Tễ xuống.

"Người đối diện sẽ thấy!"

"Thấy cái gì? Ánh sáng phản chiếu!"

Anh vẫn lưu luyến nụ hôn ở ngực, không có ý định dừng lại. Tề Tễ quay đi nhìn về hướng đối diện. Thứ gì cũng không thấy rõ, thật sự là do phản chiếu ánh sáng hay do mắt cậu cận nặng mà không biết.

Hôn xuống dưới eo, Tề Tễ không kiềm chế được rên rỉ lên. Hồ Úy cười. Nụ cười nham hiểm.

Tai Tề Tễ bắt đầu nóng lên, ngại ngùng không thể nói được vẫn cứ là hưởng thụ.
Áo ngủ, quần ngủ lần lượt bị văng xuống sàn nhà mỗi khi môi Hồ Úy đi qua, Tề Tễ có chút lạnh, cậu cuộn vào trong chăn. Hồ Úy không để Tề Tễ lấy chăn, anh ôm lấy eo cậu đặt cậu nằm xuống.

Tề Tễ bị ép tay chống xuống giường. Toàn bộ trọng lượng cơ thể Hồ Úy đè lên, đôi môi anh vẫn không có ý định ngừng di chuyển khắp cơ thể. Đôi môi Hồ Úy hôn dọc theo cột sống cậu. Tề Tễ rên lên, đôi môi này cũng không cho cậu cơ hội chống đỡ, càng kích thích hơn khi cánh tay ấm áp kia phối hợp, chạm vèo vòng eo nhạy cảm của cậu.

"Ư ư ... thoải mái..."

"Vậy sao?" Hồ Úy cắn lên làn da mềm mại của Tề Tễ, cùng lúc đó tay trái mân mê đầu ngực tròn lẳn của cậu.

"....Làm gì..." Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Tề Tễ đang rất hưng phấn.

Vuốt ve âu yếm một hồi, em trai trong quần Tề Tễ cảm thấy không thể chống cự, eo của cậu hết lần này tới lần khác sụp xuống, để em trai chạm xuống giường, mỗi lần như thế Hồ Úy lại xiết chặt lấy.  Tề Tễ muốn Hồ Úy mò tới phía dưới của cậu, không thể mở miệng. Cuối cùng không kiềm chế được, chỉ ấp a ấp úng ám chỉ "Dưới ... phía dưới..."

"Hả?"

"Dưới...phía dưới..."

"Cậu tự làm đi" Hồ Úy cười, nụ cười này vào bên trong tai ề Tễ chính là dâm mị.

"Không...không muốn..." Tự thủ dâm vốn là chuyện riêng tư, sao có thể đem ra cho người khác xem?

"Không muốn ư?"

"..."

"Không muốn?"

"..."

Tề Tễ đánh chết cũng không lên tiếng, Hồ Úy cũng không muốn tiếp tục truy hỏi. Thỏ cuống lên cũng cắn người.

Anh nhô người ra, đưa tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy thuốc bôi trơn. Một tay đưa xuống phía dưới bên trong quần Tề Tễ. Nhưng anh muốn lĩnh hội một lần cao trào từ phía sau, nói ra điều này đủ để Tề Tễ tức chết?

"Anh!"

Tề Tễ vừa muốn chống cự, vừa cảm thấy cảm giác được sự mát lạnh của chất lỏng giữa đùi. Hơn thế, những ngón tay ấm áp đang bao quanh.

"Với cậu là thẹn thùng"

"..."

"Miệng đóng kín"

"..."

"Đừng rụt rè như thế mà"

Những ngôn ngữ dâm ô kích thích Tề Tễ, phía dưới cương cứng vẫn không ai thăm hỏi, mà còn thổi thêm dầu vào lửa. Tề Tễ có thể tự đưa tay xuống, nắm vào dương vật.

Cậu không thể kiểm soát được riêng mình? Tìm thấy dương vật, Tề Tễ không kiềm chế được bắt đầu vuốt ve. Các ngón tay thon dài của Hồ Úy chạm nhẹ, cái này cũng chưa tính, dương vật động động liền chui ra ngoài, sau đó lại chạm vào. Theo thuốc bôi trơn không ngừng đẩy mạnh hơn, ngón tay cũng hưng phấn theo. Chúng uyển chuyển từng nhịp khiến tề Tễ nóng hừng hực.

Dương vật hưng phấn, tràn ra ái dịch ướt át trên lòng bàn tay Hồ Úy. Một cánh tay khó để chống đỡ thân thể cậu, lại thêm cơ thể Hồ Úy. Hồ Úy liếm láp sống lưng Tề Tễ, đặt cậu nằm xuống giường.

Hồ Úy ngón tay lui đi, đưa vào phía trong quần ngủ của anh. Sự hưng phấn khiến dương vật muốn đi ra ngoài chạm vào đỉnh lỗ nhị của Tề Tễ. Anh một chút hướng vào cửa lỗ nhị, Tề Tễ rên rỉ đứt quãng.

Dương vật vẫn thuận lợi tiến vào con đường ướt át. Khát khao chèn tới, Tề Tễ bị chèn ép, liền cảm thấy bị xuyên suốt toàn cơ thể.

Phía sau sao không đau. Lại đau vai trái cùng đầu gối, cậu muốn điều chỉnh tư thế, như thế này không thoải mái.

"Đổi...thay đổi tư thế, anh ép tôi sắp vỡ..." Tề Tễ điều chỉnh hơi thỏ, đứt quãng nói.

"Như vậy không thoải mái?"

"Ừ..."

"Nhưng tôi rất thoải mái." Hồ Úy nói, cố ý đi đến cửa lỗ nhị.

"Không được, tôi không chịu được anh nữa..."

"Vậy tư thế này đi," Hồ Úy hạ thấp eo, ôm lưng Tề Tễ rất chặt "Cậu cưỡi lên tôi."

"Hả?" Tề Tễ ngạc nhiên, cơ thể co thắt lại.
Hồ Úy muốn đưa dương vật ra, nhưng bị lỗ nhị giữ lại.

"Giữ lại như vậy sao cậu đổi được tư thế?"

"..."

Cắn nhẹ lên cổ Tề Tễ, Hồ Úy lấy tay ôm eo Tề Tễ, chờ cậu bình tĩnh lại, anh rút dương vật ra, để Tề Tễ nằm trên người anh.

Tề Tễ mặt đỏ ửng không kém quả anh đào chín là bao nhiêu.

"Thử một chút nhé, sẽ rất thoải mái."

"Tôi..."

"Cậu."

"..."

Hồ Úy đỡ lấy dương vật anh, một tay tách khe mông Tề Tễ.

Tề Tễ nhăn nhó, cúi đầu xuống, cơ hồ muốn chui vào trong chăn.

Cảm giác ngượng ngùng dần dần bị ham muốn tình dục thay thế.

Tề Tễ bất động, Hồ Úy liền đưa dương vật vào lỗi nhị, cậu vẫn cứ bất động, dương vật sượt qua bụng Tề Tễ.

Rụt rè một hồi lâu, ham muốn tình dục khống chế cơ thể, dần dần cậu thẳng eo lên, vui vẻ phối hợp.

Phía sau được đâm vào một cách dị thường. Tề Tễ quả thực không thể chịu đựng, một hồi dưới xâm lấn khiến cả người cậu run rẩy. Dương vật cứ thế cương lên không thể kiểm soát.

Tay cậu vuốt ve, đại não không còn khống chế ham muốn.

Cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, gần tới lúc lên đỉnh, Hồ Úy xiết chặt eo Tề Tễ nhịp mạnh liên hồi, hai cơ thể như dính chặt lấy nhau.

Tề Tễ nhìn lên trần nhà, mãnh liệt xông tới để Hồ Úy xuất tinh. Để thứ ái dịch sền sệt bắn ra tung téo trên bụng cậu, Hồ Úy cũng không có ý định dừng lại, càng mãnh liệt va chạm.

Mái tóc dài vắt qua vai, trông anh rất gợi cảm.

Hồ Úy rút dương vật ra để ái dịch bắn lên toàn bộ cơ thể cậu. Tề Tễ cảm thấy vô cùng kiệt sức.

Hai người cùng nhau thở dốc, lấy chăn đặt lên eo Tề Tễ, nhưng cả chút sinh lực lấy chăn cậu cũng không còn.

Tề Tễ nghỉ ngơi một hồi cắn lên vai Hồ Úy, cuối cùng là hôn lên cặp môi kia. Cậu không biết thời điểm nào đã ngủ thiếp đi, chỉ biết lúc tỉnh dậy, noài khung cửa tuyết vẫn rơi.

Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, trong phòng rất yên tĩnh, chăn che phủ, giữa hai chân cũng không có cảm giác không thoải mái. Cậu vén chăn lên nhìn, quần áo lót chỉnh tề, nhất định, là anh đã giúp cậu mặc vào.

"Hồ Úy" Tề Tễ gọi một tiếng, không ai đáp lại. Mãnh Nam lạch cạch từ đệm đến gần.

Cậu cầm lấy đồng hồ, đã hơn ba giờ.

Dưới đồng hồ có một tờ giấy, Tề Tễ xoay người nhìn.

"Tôi đi đến công ty, tối sẽ về làm cơm"

Ôi, mới vậy sao đã liền bận rộn rồi?

Tề Tễ phiền muộn.

Nhưng điều phiền muộn thực sự không phải cái này, mấy phút sau điện thoại di động đổ chuông.

Người gọi: Dịch Khả Phong.

•••

Chú thích:

(1): Lai gi bt thin, thin gi bt lai: ch người đến nhưng không có ý tt. Có ý tt đã không đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei