Chương 26. Khốc liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu ngồi chờ Dịch Khả Phong trong quán cafe phía sau biển, Tề Tễ vẫn thấp thỏm bất an. Tuyết càng lúc rơi càng nhiều, ngày hôm nay hồ như đẩy cậu vào tình thế vô cùng tệ. Dịch Khả Phong tiến vào, Tề Tễ tựa như tội phạm á khẩu, lấm lét nhìn trái phải, chỉ lo sẽ nhắc tới Hồ Úy.

Tách trà nóng được đặt xuống bàn, Tề Tễ vòng tay qua cốc. Để hơi nóng của cà phê phả vào mặt. Cậu cúi đầu, không biết phải đối mặt với người đàn ông ngồi đối diện được gọi là bằng hữu như thế nào.

"Vết sẹo" Dịch Khả Phong bất ngờ đưa cánh tay ấm áp, vuốt lên khóe mắt bên trái của Tề Tễ.

Tề Tễ hơi né tránh, tách trà lăn tăn bọt.

Dịch Khả Phong thu tay về, nhàn nhã nhấp một ngụm Cafe, rồi sau đó cầm đường, thả vào, từ từ nguấy. Sự lúng túng vô hình lan tỏa giữa hai người. Không gian im ắng.

"Khả Phong..." Trầm ngâm hồi lâu, Tề Tễ lên tiếng.

"Ừm?" Dịch Khả Phong nhìn Tề Tễ, khóe miệng buồn dần dần mất đi.

"Thật sự... rất có lỗi. Tôi lúc ấy đầu óc không tỉnh táo."

Cuối cùng thì áy náy vẫn cần phải nói ra.

"Tại sao áy náy, dù sao trước tiên cũng là tôi không lý trí. Ha ha." Dịch Khả Phong cười nhàn nhạt. "Tôi so với hắn lớn hơn vài tuổi, về tình về lý..."

"Tôi nghe Hồ Úy nói... em trai của anh..." Tề Tễ ngập ngừng.

Dịch Khả Phong buông thõng mí mắt, hít sâu, dừng một chút mới nói. "Em trai tôi... nhiều năm ở nước ngoài, thời điểm đó cậu ấy mới về nước."

Tề Tễ gật đầu lắng nghe.

"Ở nước ngoài công việc của cậu ấy rất thuận lợi, làm thợ trang điểm rất thành công. Nhưng... một lần rủi ro, cậu ấy mất đi nhiều thứ, bao gồm cả chính mình, vì lẽ đó... tôi rất khó để không che chở cho em trai."

"Tôi hiểu, đây là bản năng. Tôi biết Hồ Úy đã nói lời quá đáng, cũng không phải một lần."

"Hắn nói với cậu?"

"Phải..."

"Khi đó, em trai tôi bắt đầu lại lần thứ hai, cũng không thuận lợi, hơn nữa lại tự ti, nói chung là thời điểm khó khăn."

"Rõ ràng."

"Tề Tễ, cậu và tôi trong lúc đó vẫn rất thẳng thắn." Dịch Khả Phong nhìn Tề Tễ châm một điếu thuốc. "Tôi rất ít khi nói với cậu về cuộc sống riêng của mình, thậm chí chưa một lần nhắc tới gia đình, nhưng, cậu biết tôi tin tưởng cậu, đều xuất phát từ tâm, chúng ta không có gì giấu nhau."

"Tôi biết, đều biết."

"Tôi không rõ Hồ Úy nói với cậu như thế nào về lần xung đột này của chúng ta. Không đơn thuần chỉ vì em trai tôi. Cũng là vì cậu. Tôi không nghĩ Hồ Úy là người thích hợp với cậu"

"Điều gì khiến anh nghĩ như vậy?" Tề Tễ chau mày. "Tôi biết Dịch Khả Phong, anh và Hồ Úy có cái nhìn thành kiến, anh ấy không phải người nông cạn, anh ấy rất cố gắng, dần dần đã hiểu chuyện. Dần dần cũng trưởng thành. Khả Phong anh đừng dùng ánh mắt cũ để suy xét điều này. Ngày đó anh ấy nói cho tôi biết, không hy vọng mối quan hệ của chúng ta đi theo hướng xấu này."

Dịch Khả Phong không có ý định xen ngang, ánh mắt ra hiệu cậu hãy nói tiếp.

"Thật sự, Khả Phong, tôi không hi vọng quan hệ giữa hai người căng thẳng, những đều anh ấy từng làm rất đáng trách, thế nhưng anh có thể cho anh ấy một cơ hội thay đổi, anh ấy... Rất áy náy đã từng làm tổn thương em trai anh, tôi cảm nhận được điều đó."

"Còn gì nữa không? Cậu nói tiếp đi."

"Tôi..." Tề Tễ gãi đầu. "Anh biết đấy, tôi không nói quá, ngược lại, là hi vọng hai người có thể cho nhau cơ hội hiểu nhau thêm."

"Tề Tễ, cậu phải hiểu được một điều" Dịch Khả Phong nói, châm thuốc, "Tôi, cùng Hồ Úy, chúng tôi không có mâu thuẫn. Mặc dù có, cũng là nhiều năm trước, tôi có thể tha thứ cho sự ngạo mạn của hắn khi đó."

"Ý anh là?" Tề Tễ nhìn chằm chằm vào mắt Khả Phong, nơi đó tĩnh lặng như hồ thu.

"Tôi nói rồi, tôi rất coi trọng cậu, tôi yêu quý cậu, cùng cậu vui vẻ. Ngoài thời gian làm việc, thích cùng cậu ngồi một chỗ tán gẫu hoặc làm gì đó."

"..."

"Tôi tự nhận, tôi hiểu rất rõ cậu Tề Tễ."

"Ừ, ngày hôm đó cũng là anh chủ động hẹn tôi." Tề Tễ cười.

"Cũng bởi vì biết cậu là người như thế nào, Hồ Úy là người như thế nào, nên tôi không coi trọng mối quan hệ giữa hai người, tôi không muốn cậu lãng phí tình cảm và thời gian vào hắn."

Tề Tễ muốn chen ngang, nhưng Dịch Khả Phong đưa tay ra hiệu, Tề Tễ gật gù, tiếp tục lắng nghe.

"Tề Tễ, tôi so với cậu cũng lớn tuổi hơn. Có thể đảm nhận làm anh trai, cậu thấy đúng không?"

"Ừ."

"Tôi cũng biết cậu rất đơn thuần, cậu luôn nghĩ vấn đề không phức tạp, hầu như đối với người nào cũng có hào cảm. Cậu nói Hồ Úy đối với cậu rất tốt, điều này rất đáng quý, nhưng, không phải mọi sai lầm đều có thể sửa chữa. Con người có những hành động vô thức, không phải một hai ngày có thể thay đổi."

"Tôi không hiểu ý của anh" Tề Tễ tròn mắt, cậu không hiểu Dịch Khả Phong đang ám chỉ điều gì.

"Không hiểu? Tôi chỉ hi vọng cậu không bị hắn làm tổn thương."

"Sao anh lại muốn nói điều đó?"

"Vậy tại sao cậu không chịu đối mặt với sự thật?"

"Hồ Úy lúc đó còn trẻ, không hiểu chuyện, anh ấy sẽ không biết cách cư xử, anh..."

"Qua 18 tuổi vẫn còn là đứa trẻ, là không biết mình đang làm gì sao? Quen với một kẻ ăn chơi phóng đãng và mong muốn có thể dành được trái tim của hắn sao? Cậu có biết? Biết bao nhiêu người đã dây dưa với hắn, có bao nhiêu người bị hắn làm tổn thương, bao nhiêu người rơi vào vòng tròn tình ái mà hắn chỉ coi là trò đùa? Cậu cũng sẽ không bao giờ biết hắn đã chà đạp lên bao nhiêu người, đúng không?"

"Cái gì?" Tề Tễ ngây người, Khả Phong đang nói cái gì vậy? Dây dưa? Trò đùa ái tình? Chà đạp?

Dịch Khả Phong cũng dừng lại, Tề Tễ một câu "cởi mở" để cậu biết được tất cả. Anh không phải người muốn đi vạch trần lớp mặt nạ của ai. Nếu không phải vì Tề Tễ, anh sẽ không bao giờ nói những điều này. Nhưng dường như lại đang kích bác mối quan hệ của hai người họ, vẫn cảm thấy hạ tiện.

"Dịch Khả Phong... Anh vừa nói cái gì?"

"Tôi..."

"Anh có thể nói lại một lần nữa những điều anh vừa nói không?"

"Tề Tễ... Thế giới của hắn, là cậu không biết. Thế giới đó, không thể nói đúng hay sai, chỉ có thành công và thất bại, tôi nghĩ... Có thể hắn cũng vì bản thân mình..."

"Anh đang thay anh ấy biện hộ sao?"

Dịch Khả Phong nắn trán, không thể nào trả lời.

Hồ Úy phát hiện Ôn Tự Minh rất nghiêm túc, hoàn toàn nghiêm túc, gương mặt ông ta so với tuyết ngoài cửa sổ còn lạnh hơn. Anh không rõ tại sao, nghĩ xem sáng sớm có nói đều gì khách khí. Không phải là dùng kỳ nghỉ lao tới đến văn phòng vùi đầu làm việc?

"Tôi gửi ông email, ông xem một chút" Hồ úy đóng trang web, tựa lưng vào ghế. Nhìn đồng hồ, bốn giờ hơn, anh chuẩn bị quyết định xong xuôi liền về nhà.

"Cậu thật lòng nghĩ sao?"

"Hả?" Hồ Úy không hiểu, nói lời không đầu không cuối.

"Đối với thiết kế, tôi nên nói lên chỗ không hợp lý."

"Cuối cùng ông mốn điều gì, chẳng phải hợp ý ông là được."

"Thái độ làm việc của cậu là gì?" Ôn Tự Minh nhấp một ngụm cà phê.

"Ôi, ông sao như vậy, ngày hôm nay..."

"Không thể trả lời vấn đề của tôi?"

"Thái độ của tôi, không có thái độ" Đây là một sự nhạo báng Hồ Úy. Đúng vậy, có thể có thái độ gì? Hết thảy đều làm theo ông nói, vậy thái độ của anh có ý nghĩa gì?
Lời này Ôn Tự Minh nghe như tới 10 phần là khiêu khích, sự kiêu ngạo chiếm trọn không gian trong phòng, muốn phát động một cuộc chiến. Nhưng Ôn Tự Minh không muốn bắt đầu ngọn lửa chiến tranh, đây không phải mục đích của ông. Thế là ông có nói gì, mở hòm thư, xem bản thiết kế.
Táo bạo, cảm giác táo bạo hiện lên trên gương mặt ông. Đây không phải một bản thiết kế tỉ mỉ chỉn chu, mà là vài nét nguệch ngoạc xấu xí.

"Trước thứ 4, tôi muốn một bản thiết kế mới."

"Cái gì?" Hồ Úy nghe Ôn Tự Minh nói xong câu này muốn nhảy dựng lên.

"Muộn nhất là thứ tư, không hơn, muốn hoàn toàn mới."

"Đây chính là thái độ làm việc ông nói sao?" Hồ Úy đi tới trước bàn làm việc của Ôn Tự Minh, nhìn thẳng vào mặt ông.

"Đừng khiến tôi thất vọng. Thứ hai cậu có thể sử dụng văn phong Earl làm việc độc lập, đừng để tôi cảm thấy giữ lại cậu loại bỏ hắn là một sai lầm." Ôn Tự Minh nói xong, bận rộn với công việc.

"Tôi đắc tội với ông sao?" Hồ Úy không chịu bỏ qua.

"Hồ Úy." Ôn Tự Minh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào con ngươi Hồ Úy. "Đây không phải là cuộc sống trước đó của cậu, có một người nào xúc phạm không có lối thoát, để đổi lấy sự trả thù vào những thứ ngớ ngẩn như vậy. Đây là một công ty thiết kế, là một nhà thiết kế có năng lực mới có thể tồn tại. Đội của tôi, tôi hỏi cậu một cái gì đó, vì vậy nếu cậu đang suy nghĩ, làm thế nào cậu có thể nói với Earl, những gì khác biệt?"

Hồ Úy đi tới đầu hẻm, vẫn còn tức giận, anh không cách nào hiểu rõ Ôn Tự Minh, ông ta thường xuyên gây bất ngờ. Đại chuyển biến.

Vẫn là xem thường anh. Đây là nguyên nhân Hồ Úy tức giận. Anh một lần coi chính mình được công nhận, bây giờ nhìn lại, chỉ là vô căn cứ. Có thể nổi giận cứ nổi giận. Hồ Úy không nhụt chí. Anh biết, có ngày anh sẽ chứng minh cho ông ta thấy, chính anh, nhất định sẽ có tài năng xuất chúng.

Anh vội vàng ra chợ mua rau, dưa và thịt. Vội vàng về nhà. Mở cửa, Tiểu Thuần đang ngồi xổm chờ, Mãnh Nam cũng lăng xăng nghênh đón, chỉ có, người anh mong gặp không ở đó.

Trên khay trà ghi một mảnh giấy; [Ra ngoài một chuyết, sẽ về sớm]

Chữ viết rất đẹp, Hồ Úy cười, trêu đùa cùng Tiểu Thuần và đi vào bếp.

Con người tìm kiếm bầu bạn, cuối cùng vẫn là tìm một phần an yên. Gần đây Hồ Úy thường nghĩ về điều này. Về tình cảm, về cuộc sống, về sự tồn tại. Rất khó để thay đổi cuộc sống xung quanh mình, nhưng có thể thử thay đổi quan điểm của họ.

Cùng với Tề Tễ, Hồ Úy cảm thấy sự thay đổi to lớn trong cuộc sống của anh. Sự thay đổi này hiện diện trên mọi khía cạnh. Để đạt được một mục tiêu luôn thôi thúc trong từng nhịp đập của trái tim.

Nhìn lại cuộc sống trước đây, Hồ Úy thấy đối lập rất nhiều, bởi vì anh biết, nó đã trôi qua. Tuy rằng không thể xóa bỏ, có thể, những dấu vết kia sẽ mờ nhạt dần trong cuộc sống hoàn toàn mới. Hồ Úy rất tin tưởng, cũng sẵn sàng để tin vào điều đó.

Nồi móng giò tỏa ra mùi thơm, Hồ Úy nghe tiếng mở cửa. Mãnh Nam cùng Tiểu Thuần chỉnh tề, Hồ Úy ngó đầu ra khỏi bếp chào đón.

"Về rồi à" Hồ Úy cười híp mắt chào hỏi, nhìn Tề Tễ treo mũ và và khăn quàng cổ lên móc treo.

"Ừ, về rồi" Tề Tễ nói với giọng điệu nhàn nhạt, Hồ Úy say mê.

"Bên ngoài lạnh chứ? Cậu đi ra ngoài làm gì rồi hả?"

"À, tôi đi tới nhà sách"

"Không phải bảo mau về sao, bây giờ đã là mấy giờ rồi."

"So với người hồi hương là rất cấp tốc"

"Ha ha ha...Cậu nói điều này thật hài hước...Rất có cách điệu."

"Ha ha" Khóe miệng Tề Tễ hơi cong lên, cậu đùa nghịch với Mãnh Nam.

Cùng Dịch Khả Phong nói chuyện hơn ba tiếng đồng hồ, cậu cảm thấy hối hận. Nếu biết trước kết quả thế này, cậu đã không ra khỏi cửa.

Muốn cắt bỏ một thân cây, cách tốt nhất là để lộ gốc của nó. Muốn hủy diệt một người, cũng tương tự.

Dịch Khả Phong không muốn gây hại đến Hồ Úy. Nhưng Tề Tễ rơi vào tình huống phải lựa chọn, tình bạn hoặc tình yêu. Tin những đều Khả Phong nói hay không, không có kết luận. Có thể bây giờ, làm thế nào cậu có thể tiếp nhận anh? Tề Tễ trước mặt Khả Phong nói Hồ Úy biết cố gắng là dũng cảm, những gì anh cần phải chống đỡ anh lên. Cậu không cách nào thản nhiên nói cái gì quá khứ thì là của quá khứ, Khả Phong liền cho cậu nhìn thẳng vào quá khứ muốn vứt bỏ, lại bắt đầu lại. Ngay cả khi Hồ Úy chăm sóc cậu chân thành, Tề Tễ vẫn không thể chấp nhận tất cả. Hơn nữa, cậu còn đang đối mặt với một sự lừa dối đã được anh tính toán trước. Nhắc tới chuyện này Hồ Úy đều lảng tránh, vậy bản chất thật của anh là gì?

Tề Tễ không muốn nghĩ thêm, nhưng tâm trí không buông tha.

Vô số mối quan hệ nam nữ, cùng thiết kế lui đi lui tới, phía sau còn có người có tiền có quyền chống đỡ...

Hồ Úy, cậu có thể cho anh cái gì? Hay đơn giản là anh đang mệt mỏi, muốn tìm một nơi để nghỉ chân một chút?

Lãnh đạm với tình cảm con người, không trả giá chính là không trả giá, chỉ khi nào trả giá, mới biết bát nước đổ đi không lấy lại được.

Tề Tễ dành dụm rất nhiều năm tình cảm của mình đặt vào Hồ Úy, nhưng sự thật nói cho cậu biết, tất cả không giống như cậu mong đợi, thậm chí, có thể gọi là tệ.

Lev Tolstoi nói: "Đạo đức giả là một căn bệnh chết người luôn nấp sau bộ mặt hào nhoáng."

Tề Tễ không thể nói Hồ Úy lừa gạt cậu. Cậu chỉ oán hận chính mình quá dễ dàng đặt niềm tin vào người khác.

Cậu nằm xuống ghế sofa, căn phòng tràn ngập hương thơm của bữa cơm quen thuộc. Nhưng cậu không muốn ăn. Tề Tễ không hiểu, cậu muốn tìm một người, giống như tri kỷ, là duy nhất của nhau, tại sao lại khó như vậy. Cậu cẩn thận, nhưng bước vào cuộc tình giống như vào một nhà hàng bán đầy kẹo ngọt, ai ngờ là ăn thịt người. Không, không đúng, cẩn thận sao? Là chính cậu nhìn thấy thức ăn quá ngọt ngào để rồi dễ dàng bị lừa.

Bữa cơm tối hôm nay là bữa cơm khó khăn để nuốt trôi nhất của Hồ Úy và Tề Tễ... Mùi vị vẫn vậy. Giữa hai người không phải cảm giác phẫn nộ, mà là tận cùng của đau thương.

Tề Tễ cuối cùng muốn tìm một người yêu như thế nào?

Hàng Hàng hỏi như thế.

Liền...Liền không yêu cầu gì, một người tốt một chút, đơn thuần một chút, người đó là duy nhất của tớ, tớ là duy nhất của người đó, nếu có thể, thì tốt nhất cũng đẹp trai một chút!

Tề Tễ đáp như thế.

Đây là cuộc đối thoại nhiều năm về trước, Hàng Hàng lúc đó cười không đứng lên nổi. Cậu ấy nói bao giờ mới trưởng thành một chút?

Nhưng chính là Tề Tễ, bất luận bao nhiêu tuổi, đều cố chấp mộng mơ, không phải hiện thực.

Nó phụ thuộc vào người cùng cậu thực hiện điều này?

Ước mơ của cậu, không phải là quá tốt để bảo vệ ...nửa kia?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei