Chương 26.5. Mãnh Nam và Tiểu Thuần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Này ngăn kéo có kẽ hở.

Có, kéo, kẽ hở!

Tiểu Thuần trong phòng khách chạy tới chạy lui chừng mười vòng - con chuột mới đang nằm trong ngăn kéo. Hoàn toàn mới, màu trắng, tai nhỏ, đuôi hoàn chỉnh một con chuột con.

Vểnh tai lên nghe một chút, đừng nói phòng khách, cả ngôi nhà đều yên tĩnh kỳ lạ.

Tề Tễ đang chăm chú làm việc?

Tiểu Thuần rất muốn đến phòng làm việc dò xét một hồi, nhưng nó sợ rời ngăn kéo liền không đóng lại, tựa như không thể mở ra.

Nó đăm chiêu đấu tranh tư tưởng rất lâu, Tiểu Thuần cuối cùng xác định việc cần thiết hơn, thế là rón rén chạy đến phòng làm việc.

Dùng móng vuốt cào cào vào cửa, Tiểu Thuần đến xem. Đầu tiên là một đôi dép bông dày, chiếc quần ngủ màu lam nhạt, sau đó chính là ghế tựa lưng màu thậm. Tề Tễ vẫn không nhúc nhích.

An toàn.

Tiểu Thuần trở về, ngăn kéo bình yên vô sự. Ngày hôm nay, nhất định là ngày hoàng đạo.

Dùng móng vuốt một hồi dưới đáy ngăn kéo, kéo ra rất chậm, không đối phó được, nhưng từ ngăn kéo này tỏa ra mùi vị của con chuột,...

Tiểu Thuần liều mạng, kinh nghiệm chiến đấu khiến nó làm loạn một phen! Lưng thẳng, dùng sức bốn chân, Tiểu Thuần lại đến ngăn kéo, chỗ khe hở dùng toàn thân đẩy ngăn kéo ra.

Tiếng động lúc này truyền tới - Mãnh Nam bị phá vỡ giấc ngủ trưa, đứng ở phía trong, dốc sức nhìn Tiểu Thuần.

Tiểu Thuần ngã nhào trượt theo sàn nhà, Mãnh Nam còn chưa kịp phỏng đoán ý đồ, liền bị một móng vuốt của Tiểu Thuần đánh trúng.

Muốn sủa mà không thể sủa, Tiểu Thuần nhảy tới đối diện Mãnh Nam.

Con mèo đáng chết lại muốn làm gì?

Mãnh Nam bất tỉnh, mắt mở to chờ đợi Tiểu Thuần.

Tiểu Thuần ngoắc ngoắc cái đuôi, bắt chuyện Mãnh Nam đi theo nó.

Tiểu Thuần hiện tại có hai động cơ để nhờ cậy Mãnh Nam.

Một, cơ thể nó nhỏ bé, không thể mở được ngăn kéo. Hai, phòng ngừa Mãnh Nam làm ra tiếng động lớn.

Mãnh Nam cảm nhận được cuộc gọi từ Thiểu Thuần, nó cũng bị hấp dẫn bởi mùi vị trong ngăn kéo.

Theo con mèo này, tuy rằng tuyệt đại đa số là bắt nạt, nhưng biết đâu cũng có ngon ngọt.

Ví như, cổ gà vừa mới kiếm được, Hồ Úy đặt phơi trong phòng bếp, Tiểu Thuần liền lén lấy trộm.

Lại ví như, Tề Tễ mua chocolate, trên bàn mở sách ra, người đi vào phòng tắm. Tiểu Thuần cùng nó phối hợp lấy được.

Còn ví như, Hồ Úy mua quần áo mới, Tiểu Thuần liền nhảy tới lăn, lăn xong còn có thể ném cho Mãnh Nam làm vật lôi kéo.

Loại này ví như có rất nhiều rất nhiều, loại nào cũng được thơm lây.

Đúng, chó nhớ ăn không nhớ đánh. Mỗi lần Mãnh Nam đều phải chịu đòn, nhưng điều duy nhất nó nhớ là sự sung sướng.

Theo Tiểu Thuần đi tới ngăn kéo trước, Mãnh Nam không rõ, không phải một ngăn kéo hở! Vậy nó muốn gì! Ăn no rửng mỡ!

Tiểu Thuần đẩy ngăn kéo. Càng đẩy càng hưng phấn, có thể vừa nghiêng đầu, Mãnh Nam nghĩ nó cần rời đi.

Này con chó ngu ngốc!

Tiểu Thuần tức giận gọi, chạy ra phía trước ngăn cản nó.

Mãnh Nam thiếu kiên nhẫn muốn tấn công Tiểu Thuần, làm sao để đúng dịp, gọi tới gọi lui mãnh Nam.

Mệt mỏi, Mãnh Nam không muốn chiến đấu với Tiểu Thuần, nó đành quay trở về chỗ ngăn kéo.

Khác biệt là, Tiểu Thuần ra hiệu Mãnh Nam ngửi. Mãnh Nam không nghe thấy không quan trọng lắm. Vừa nghe liền muốn phát điên. Nó thích nhất là bánh quy! Chó, bánh, được!

Một khi thành lập hợp tác quan hệ hỗ trợ, bạn bè sẽ đặc biệt thân thiết.

Tiểu Thuần cùng mãnh Nam, kéo ngăn kéo, rầm, liền mở ra.

Tiểu Thuần đến bên con chuột con. Mãnh Nam đếu mẩu bánh quy.

Giai đoạn hoan hỉ.

Điều duy nhất không hoan hỉ, là Tề Tễ.

Câu chuyện viết:

[Đinh Văn, ai nói cho em biết anh có nữ nhân? Anh cùng cô ấy không có gì."

"Tôi tận mắt thấy, các người ôm ấp nhau khiêu vũ. Anh nói không cái gì, chỉ là các người còn chưa lên giường sao?"

Hắn thâm trầm.

"Trần Uy, hai ta không phải một năm hai năm, em nhiều lần dung túng trong lòng anh biết rõ. Em vốn cho rằng cứ như vậy cũng rất tốt, ít nhất anh phải về nhà, nhưng em lại đánh giá chính mình hơi cao. Em cũng chỉ là người bình thường, nhìn thấy anh cùng thân mật với người khác, cũng sẽ ghen, cũng sẽ đau..."

"Xin lỗi...."

"Ai đúng ai sai cũng không đáng kể, em chỉ không muốn phải chờ đợi thêm nữa."

"Đinh Văn anh sai rồi, em đừng như vậy đợc không?"

"...."

"Anh không thể không có em... Không có em mọi thứ với anh đều không có ý nghĩa..."

"Đừng nói nữa."

"Đinh Văn..."

"Đừng nói nữa..."]

(Mẩu truyện trích đoạn: Dục vọng hạ trụy - Nguyên Bộc)

Tề Tễ đọc xong khóc một lúc, con mắt không thoải mái đành đi tắm, không đeo kính, nên không nhìn thấy phòng khách trắng toát một mảnh.

"Tiểu Thuần, mày nhổ nó?"

Tề Tễ đi rửa mặt, bước qua đoạn trắng.

Tiểu Thuần cảm thấy bất an, bị tóm sẽ rắc rối, hoảng hốt, ba chân bốn cẳng nhảy lên đỉnh tủ.

"Tiểu Thuần, mày đừng chạy, có phải không thoải mái hay không?"

Tề Tễ vấp vào bàn uống nước ở phòng khách, mất đi cân bằng, trơ mắt liền ngã vào bãi trắng "nôn".

Không có vị lạ, không có cảm giác sền sệt, chỉ thấy lông xù.

Tề Tễ không đeo kính chẳng khác gì người mù - không thể làm được gì. Cậu nhìn kỹ, nheo nheo nhìn vào  - má ơi con chuột!

Nếu không phải Tề tễ phát hiện con chuột có lẽ vẫn đang lo lắng.

Chuyện xui xẻo còn lại là Mãnh Nam, Tề Tễ tức giận, tức giận còn lo lắng, lo lắng còn bị dọa, cậu đeo kính để nhìn rõ ràng, Mãnh Nam lại bị đánh rồi.

Mãnh Nam đau khổ. Điều gì khiến cậu nghĩ thủ phạm nhất định là tôi? Ôi công bằng có còn hay không!

Tiểu Thuần mỗi ngày đều được nghe, tổ tông sao rồi, bảo bối làm sao.

Có thể Mãnh Nam nghe được tuyệt nhiên ngược lại: Mày lại nghịch ở đâu? Mắc tội đáng đánh? Vv

Thời đại này, to lớn là không tốt.

Người, mặc quần áo tuyên bố.

Chó, nón đen kế bên bị đập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei