Chương 27. Tổn thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cầu nguyện, không bằng suy nghĩ.

Có thể hỏi một chút thượng đế liền cười?

Vì không có điều gì để cầu nguyện, thượng đế cũng cười nhân gian vô nghĩa. Tề Tễ nhận phiên dịch một bộ sách tiểu thuyết văn học. Kết quả chính mình buồn bực. Cậu không hiểu, trình độ văn học của cậu so với tác giả là kém hơn nhiều, hay là tác giả không thể viết điều vừa ý nhà xuất bản. Viết để được yêu thích...như rơi vào sương mù. Nửa ngày mây mù, còn không có cái chủ đề, căn bản không biết một người như thế viết ra là vì cái gì.

Cậu gọi cho biên tập để nói về bản phiên dịch, cậu không muốn nhận công việc này. Biên tập hỏi tại sao. Tề Tễ thành thật trả lời nói cậu xem đều không hiểu, phiên dịch xong thì càng không ai có thể hiểu thấu. Biên tập nghe thấy trả lời liền không để Tề Tễ suy nghĩ: Tôi muốn chính là đọc mà không hiểu. Tác giả viết ra chính là ai đọc cũng không hiểu nên mới thành danh. Đọc không hiểu, mới có chiều sâu.

Cậu khô khan gõ bàn phím, lật trang, tiếp tục gõ bàn phím, tiếp tục lật trang. Tề Tễ buồn bực, Mãnh Nam cũng buồn bực. Bên trong ngôi nhà quá rối loạn, hận không có cách nào rũ xuống.

Từ khi tháng 12 bắt đầu, Hồ Úy liền trở nên bận rộn bất thường, hôm nay là thứ bẩy, có lẽ cũng giống thứ bẩy tuần trước, anh rời khỏi nhà rất sớm đến công ty.

Tề Tễ không thể dọn dẹp gian nhà, có thể Tề Tễ dùng đồ nào liền đặt ở đó không để lại chỗ cũ, điểm này cùng Lương Trạch không phân cao thấp.

Tiểu Thuần trong phòng ngủ đã hơn nửa ngày, vào lúc nhìn thấy Mãnh Nam nằm dưới chân Tề Tễ, nó cũng chạy đến, nằm kế bên Mãnh Nam, cái bụng hướng lên trời. Đối với Tiểu Thuần, mùa đông được nằm bên cạnh con chó lớn ủ ấm là thích thú.

Tề Tễ kiên trì gõ hơn 8000 chữ trước khi đầu hàng, thực sự chịu không nổi, lại phiên dịch phải vắt óc, khẳng định đại não nổ tung.

Đẩy ghế tựa, Mãnh Nam linh hoạt, Tiểu Thuần cũng linh hoạt theo. Hai con đồng loạt đứng lên, nhìn theo Tề Tễ rời khỏi phòng làm việc, sau đó cùng nhau nằm xuống phía đối diện.

Tề Tễ đi ra tới phòng khách liền đau đầu - sao lại lộn xộn như vậy?

Ôi, cậu hỏi ai?

Đi đến phòng bếp rót một tách cafe, Tề Tễ trở về phòng khách, vứt quần áo ra khỏi sofa, nằm xuống. Tách cafe tỏa ra mùi thơm.

Tề Tễ nhìn lên trần nhà. Trống rỗng. Cậu cứ nhìn đăm đăm như thế, cảm giác buồn bực giảm xuống một chút.

Cậu vẫn cùng Hồ Úy sống chung một nhà, mỗi ngày đi ngủ đều giúp anh sấy khô tóc, buổi trưa anh chuẩn bị cơm cho cả bữa trưa và tối, hoặc gọi đồ ăn ngoài, trước khi ngủ khẽ hôn một cái, sáng sớm tỉnh dậy luôn thấy cậu được bọc kín trong chăn. Cuộc sống thành thói quen, rất khó thoát khỏi.

Tề Tễ ước ao trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết tình yêu. Ước ao hạnh phúc ngọt ngào thì cậu nhận lại toàn bi thương. Ước ao hội ngộ thì nhận lại chia ly.

Gần nhất Tề Tễ khắc sâu một vấn đề - Bắt đầu một đoạn luyến ái gian nan, kết thúc cuộc tình càng khó hơn.

Đúng, Tề Tễ nghĩ đến chuyện buông lơi Hồ Uý. Có thể tưởng tượng về điều anh nghĩ, đợi anh ấy nói còn khó hơn lên trời. Nhưng so với nói ra, khó hơn chính là, nghĩ thế nào cũng không muốn chia ly. Mỗi khi nghĩ đến sống với một người như Hồ Uý, được Hồ Úy chăm sóc rất tốt. Anh ấy giống như khói, càng có nhều ánh sáng, càng tỏ rõ.

Trong hoảng hốt, Tề Tễ nhận ra người cậu muốn chính là Hồ Úy. Trong hoảng hốt, lại cảm thấy không nên.

Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga không đáng sợ, sợ nhất chính là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Làm ếch ngồi đáy giếng cũng không tệ lắm, có thể có người đến đáy giếng đưa cậu ra ngoài, tận mắt chứng kiến thế giới.

Người có thể thay đổi không đây? Tề Tễ nghĩ tới Dịch Khả Phong, hồ nghi.

Ngục giam đều đề xướng con người hối cải để làm người mới. Làm lại cuộc đời. Nhưng ngục giam lại thiếu bao nhiêu sức lực?

Tựa như xem qua bộ phim "Cỗ máy con người - A Clockwork Orange " có thể tẩy não con người, kết quả vẫn là như nhau.

Tề Tễ không phải một người vô cảm, ngược lại, rất nhạy cảm. Hồ Úy đối với cậu ra sao trong lòng cậu hiểu rõ, có thể cùng lúc nào đó, lòng tự trọng của cậu cũng không tự chủ được. Khách quan mà nói, Hồ Uý đối với cậu không có ý lừa gạt, cậu biết anh là người không hay để ý, nhiều chuyện nhắc tới đều không quan tâm. Một người không lưu tâm đến những chuyện xảy ra xung quanh mình, lại lưu tâm hành động và suy nghĩ của cậu? Là vì, anh đối với cậu rất tốt, nhưng ai có thể đảm bảo đây không phải anh vô thức đối đãi? Một người đối với mọi điều đều lãnh cảm, anh căn bản là không để tâm điều gì.

Tề Tễ đầu óc càng thêm rối bời. Đã trải qua mấy ngày cứ luẩn quẩn trong suy nghĩ. Những điều đó cứ trở đi trở lại giống hệt nhau. Một điều gì đó đẩy cậu vào sông sâu không đáy. Đó chính là - Tề Tễ muốn buông tay Hồ Úy, bởi vì cậu sợ. Sợ Hồ Úy cuối cùng sẽ trở lại cuộc sống rực rỡ trước đây, bình thản quên đi những tháng ngày này. Hoặc Hồ Úy sẽ cảm thấy tẻ nhạt cuộc sống an bình này, rồi anh nhất định sẽ rời đi. Kết thúc giống nhau, hai người sẽ chia lối. Chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn.

Tại sao bây giờ cậu không buông tay? Bỏ rơi một người dù sao vẫn dễ chịu hơn bị người khác coi như cái giẻ lau? Khi cậu cố gắng giữ anh ở lại, sau rồi anh vẫn sẽ đi, cậu còn lại được cái gì? Chẳng có gì bất ngờ, điều xót lại là tổn thương sâu sắc.

Tại sao bây giờ cậu không buông tay?

Thật sự Tề Tễ biết đáp án, chỉ là cậu đang cố gắng lảng tránh. Giống như tên gọi của cậu, cậu đang mong đợi một phép lạ. Cậu ôm mộng đặc biệt, kiên nhẫn chờ đợi, trải qua gian khổ, hoàng tử cùng hoàng tử sống hạnh phúc cùng nhau. Cậu khát khao Hồ Úy hoàn toàn chối bỏ quá khứ, trở thành một người hoàn toàn mới, như hiện tại cậu vẫn thấy khi anh ấy bên cạnh cậu.

Cuối cùng, cậu, mắc kẹt.

Tề Tễ bắt đầu nghĩ đến những ngày sống hạnh phúc cùng Hồ Úy, không có chi tiết vụn vặt, đều cảm thấy tốt. Như vậy dùng tâm người là biểu hiện thật lòng? Nhưng cảm giác bất an vẫn không buông tha cậu, ai có thể đảm bảo gặp dịp thì Hồ Úy sẽ không xa đà lao vào? Đúng vậy. Đúng vậy. Ngắn ngủi tập trung vào cũng là tập trung, chỉ là, không có gì tiêu biểu.

Tề Tễ đột nhiên ngồi dậy, với bao thuốc, châm một điếu.

Nỗi sợ hãi mất đi Hồ Úy tỉ lệ thuận với những khó khăn khi sống cùng anh. Tề Tễ mỗi ngày trôi qua đều tự nhủ, mặc dù Hồ Úy chân thành thay đổi quá khứ của chính anh, cậu cũng khó để ghi nhận. Không phải là không muốn, nó không phải là điều dễ dàng kiểm soát. Mặc dù không thể giống tình yêu trong chuyện xưa, hai người đều chưa từng trải qua luyến ái gặp nhau, cùng vun đắp. Vậy ít nhất, cũng không thể như vậy? Cho dù nếu chỉ có một vài người bạn hữu, khả năng làm cho Tề Tễ tiếp thu cũng khó khăn, nhưng ít nhất vẫn còn có thể. Tưởng tượng về Hồ Úy cùng với muôn hình muôn vẻ luyến ái với bao nhiêu dạng người trước đây... Tề Tễ muốn phát điên. Cậu cảm thấy dơ bẩn, không gì bằng. Mặc dù thượng đế có thể cho cậu một linh hồn thuần khiết, cũng không thể trả lại cho cậu một cơ thể sạch sẽ. Vì thế, thời gian này, Tề Tễ nằm cùng với Hồ Úy trên một chiếc giường luôn thấy khó chịu. Cậu hôn chúc ngủ ngon, lơ đãng nhìn ra cửa sổ để mặc Hồ Úy vòng cánh tay qua ôm lấy cậu. Tề Tễ như chuồn chuồn lướt qua nước (vô cùng hời hợt) hôn tạm biệt... Tất cả, tất cả đều muốn làm cho Tề Tễ phát điên. Tề Tễ không biết mình tại sao sẽ như vậy, cậu rõ ràng không phải là người thích sạch sẽ, ngôi nhà có lộn xộn đến mấy cũng bình thản mà sống, sao vậy? Sao trong nội tâm cậu, lại quá quan trọng điều này. Cậu không biết bản thân né tránh Hồ Úy có phải rất rõ ràng, nhưng cậu luôn tìm ra đủ mọi lý do để từ chối làm tình cùng Hồ Úy. Không, làm sao có thể làm. Thậm chí đơn giản Hồ Úy từng giúp cậu thủ dâm. Hai tuần, anh đã không chạm vào cậu. Cậu không cho anh chạm vào.

Tiểu Thuần từ trong nhà xông ra, Tề Tễ liếc mắt nhìn tách cafe trên khay, đã nguội. Mãnh Nam cũng chạy ra, cùng Tiểu Thuần ngồi xổm ở cửa. Sau đó, cửa được mở từ bên ngoài, Hồ Úy xách một túi rau dưa bước vào. Động vật có thể phân biệt được tiếng bước chân, nhưng Tề Tễ thì không, cậu đã sợ hãi.

"Sao vậy... Bây giờ vẫn sớm..."

"Ừ đúng vậy, tôi xong việc liền về nhà ngay, lâu rồi không nấu cơm cho cậu, cậu nhìn lại gian nhà này... Chà chà, có  thấy không." Hồ Úy cởi áo khoác treo lên, tiến vào phòng bếp.

Hồ Úy rất phiền muộn, buồn bực khác thường. Anh không biết mình rốt cuộc là thế nào với Ôn Tự Minh mà bị ông ta chỉnh đốn như thế. Cửa sổ thiết kế đều rất tốt. Hồ Úy chính là không hiểu Ôn Tự Minh uống nhầm thuốc gì mà một ít việc nhỏ cũng giao cho anh. Với anh đây không phải công việc của anh, chỉ một câu, tôi yêu cầu cậu, là xong.

Không chỉ là một "hoạt động"

Earl quả nhiên không phải một kẻ tầm thường, trước khi đi vứt lại cho Hồ Úy một quả bom tấn - cũng bởi vì ngoại tình, Hồ Úy mới khiến hắn xui xẻo bị đuổi đi. Thị phi trắng đen đều bị đảo ngược, vốn là Earl không hài lòng với thiết kế của Hồ Úy, kết quả người xấu lại biến thành người bị hại. Những ngày qua ở Hồ Úy cảm giác chính là: Vô số người há mồm, vô số người tròn hai mắt, tràn đầy trời đất ép anh. Anh rất muốn đi ra văn phòng, đứng ở hành lang, đứng trước mặt mấy người cho mình là mẹ thiên hạ hét lên hãy câm miệng đi. Có thể xảy ra nhưng có tác dụng gì đây? Tiếp tục không để tâm. Hồ Úy cũng không biết là không phải vì chuyện này, mà Ôn Tự Minh lại hà khắc với anh. Quá không đàn ông rồi. Anh nghĩ rũ sạch cái gì? Tất cả bịa đặt, không phải anh muốn rũ sạch điều đó ra khỏi những người kia để nhìn vào những gì anh làm? Mẹ kiếp, làm gì và như thế nào? Hồ Úy cảm giác mình sắp tức giận đến nổ tung, cứ thế vào một buổi sáng đi làm, anh muốn đem Ôn Tự Minh ghì xuống bàn làm việc, hai người nổ một phát đạn rồi quên đi, nhưng ý tưởng này cũng chỉ lướt qua đầu anh vẻn vẹn một giây.

Con người đáng sợ.

Hồ Úy biết con người đáng sợ.

Nhưng Hồ Úy hiện tại mới ý thước được, bên trong một đám ra vẻ tử tế, là miệng lưỡi đáng sợ. Hóa ra mảnh đất màu mỡ nhất của tin đồn, là ở giữa một đám đạo đức giả. Cái gì ám sát tình người, chính là lời nói ngạo mạn đối với người khác ngang nhiên buông lời miệt thị.

Chuẩn bị xong nguyên liệu cho bữa tối, Hồ Úy mới từ bếp đi ra, Tề Tễ vẫn nằm im nhìn lên trần nhà. Tề Tễ cũng làm cho Hồ Úy bận lòng. Anh không phải cục gỗ, anh biết Tề Tễ đang khó chịu. Nhưng anh cũng không thể làm rõ tại sao cậu khó chịu. Cậu vụng về, lúng túng, anh dỗ dành, cậu có dịu lại, được hay không! Hồ Úy không biết trong tâm trí Tề Tễ nghĩ điều gì, mỗi lần khó chịu đều từ chối làm tình. Lạm dụng như là một chàng trai tuyệt vời, phải không? Rất đúng chỗ đúng không? Nó là tinh tế và lừa lọc đúng không? Đủ tàn nhẫn, đủ giày vò. Anh mỗi ngày tan làm, liền giải quyết công việc không liên quan, cậu mỗi ngày đều ở nhà chờ, ngược lại là cậu không ngược đãi bản thân mình.

Anh yên lặng quét phòng, lông chó, lông mèo, quần áo bẩn, tro bụi...

Hồ Úy vô cùng khâm phục sự chịu đựng của Tề Tễ, chịu đựng cái bẩn.

Tề Tễ quay người, nhìn Hồ Úy bận bịu, trong lòng sao lại so đo cùng Hồ Úy. Không kiềm được, liền đứng dậy cùng Hồ Úy dọn dẹp. Hai người cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu làm việc. Dọn dẹp một lúc, Hồ Úy nói cậu quét nhà đi, tôi đi làm cơm, rồi tiến vào bếp.

Điều này là gì? Hồ Úy không hiểu. Đi làm kề bên sắc mặc khó coi của Ôn Tự Minh, về nhà cũng không tìm được hơi ấm. Tề Tễ có tâm tình tất cả đều hiện lên gương mặt, nhưng nguyên nhân thì chôn chặt ở trong lòng. Khâm phục, cái này gọi là tự mình tàn phá người? Có thể gây sát thương ghê gớm, nhìn như chỉ tổn thương chính mình, thực ra là tổn thương cả người bên ngoài.

Bữa cơm tối không phức tạp. Nhưng đều là những món Tề Tễ thích ăn. Hồ Úy để lấy lòng Tề Tễ. Tề Tễ cũng không phải kẻ ngu si, cậu đều thấy. Hồ Úy đối với cậu thế nào luôn có thể nhìn ra, có thể...

Bữa ăn này vẫn cứ lặng yên diễn ra. Sự im ắng dằn vặt khiến Hồ Úy không thở nổi. Anh liền cố gắng nói chuyện, về món này mặn hay không, tiểu thuyết đã dịch đến đâu rồi, trời lạnh chú ý đừng dể bị cảm. Tề Tễ đúng là cũng đáp lời.

Nhưng koảng thời gian khó khăn hơn là sau bữa tối, hai người xem ti vi, một người uống trà một người uống bia. Trên màn ảnh diễn viên ra sức diễn xuất, một bộ phim truyền hình. Bên ngoài, hai con người đang đóng một bộ kịch câm. Hồ Úy bắt đầu hối hận vì trở về nhà sớm như thế, còn khó chịu hơn ở văn phòng thiết kế.

Hồ Úy suy nghĩ về văn phòng, nghĩ đến thiết kế, nghĩ đến Ôn Tự Minh, hơi men liền bốc lên đầu, anh muốn nôn mửa. Không nói ra chắc chắn sẽ nôn.

"Tôi cảm thấy không ổn" Hồ Úy đã uống 6 lon Heineken 600ml. Những chiếc lon lăn lộn trên mặt sàn.

"Hả?" Tề Tễ sợ liền nhìn qua Hồ Úy.

Hồ Úy không bết do anh uống quá nhiều, hay là nhiều hận thù tích lại, liền cứ thế nói một lèo. Từ chuyện bức ảnh bịa đặt, đến khi bị Earl phỉ báng, chửi bới. Đến văn phòng người này người kia thấy anh đều miệt thị, Ôn Tự Minh thì trở nên hà khắc, đến...

Tề Tễ vẫn nghe, cậu biết lúc này nên an ủi Hồ Úy, cậu biết người bên cạnh đang buồn, cậu biết anh khát vọng được nghe điều gì đó từ cậu. Có thể, Tề Tễ nghĩ nhiều hơn trong đầu, Ôn Tự Minh cùng Hồ Úy có vấn đề gì, cậu thậm chí nghĩ đến cách hai người họ tán tỉnh nhau, sau đó mỗi lần tăng ca bọn họ đều ở lại cùng nhau, không còn một ai. Tề Tễ không kiểm soát được suy nghĩ của cậu. Phía sau lời nói đều là nước đổ lá khoai, cậu đang phác họa thế giới ngày càng rõ ràng. Cuối cùng, Tề Tễ cho rằng, Hồ Uý đang cố gắng biện minh, còn có, đối với Ôn Tự Minh lại phẫn nộ.

Nghĩ tới điều này, trong lồng ngực cậu nhói lên, sự tức giận đạt đến một độ cao hơn trước đó. Anh, cuối cùng, coi cậu là cái gì? Anh đang ở trước mặt cậu, không kiêng dè cứ thế mà nói về một người đàn ông khác. Anh đang ở đây, trước mặt cậu đem những chuyện buồn nôn để thỏa thích giải tỏa, anh... Tề Tễ muốn nói rất nhiều, hồ như mang theo túi vàng nhưng bên trong lại không có đồng lẻ. Chính là Tề Tễ.

Ambros Beers nói, nếu nói chuyện khi đang tức giận, sẽ tạo ra một bài diễn thuyết xuất sắc nhất, nhưng cũng sẽ làm bạn cả đời này hối hận. Tề Tễ tuân theo đạo lý này, không nói một lời nào. Tề Tễ không nói, nhưng phiền muộn trong lòng dâng lên khiến cậu muốn cầm con dao gọt hoa quả trên khay trà mà đâm vào bên trong cơ thể Hồ Úy.

Hồ Úy nói đến "Tôi thật không biết và không nghĩ tới Ôn Tự Minh tại sao lại" lúc này, Tề Tễ bắt đầu phản ứng. Cậu hôn lên môi Hồ Úy. Đây là cách duy nhất để Hồ Úy dừng lại.

Hồ Úy đã uống đến 8 lon, tửu lượng có tốt đến mấy cũng không chịu nổi lồng ngực căng tràn uất hận. Người uống say, thường không phải vì rượu mà say vì  sầu. Tề Tễ cứ thế hôn lên môi Hồ Uý, để anh khó có thể chống đỡ. Người anh đã ngã dần về ghế sofa.

Vào lúc này trong mắt Tề Tễ, Hồ Úy đẹp đến ma mị. Gò má ửng hồng, thân thể mềm nhũn, tóc dài lõa xõa, da thịt nhẵn nhụi... Nhưng cùng lúc đó, anh càng mê mị, Tề Tễ càng căm hận. Cậu không muốn chạm vào anh, nhưng cậu bị anh mê hoặc. Anh như "gái điếm" kiếm khách ven đường. Nhất định phải ra sức chào hàng. Một khi bị đè nén rất lâu "Khách mời" rất khó thoát khỏi sự mê hoặc này. Chỉ có thể hưởng thụ. Thật không may, Tề Tễ cũng thèm khát tình dục. Hai tuần lễ, cậu sống cuộc đời hòa thượng. Làm hòa thượng không khó, nhưng khó là trong miếu chùa lại có một thiếu nữ đương thì.

Tề Tễ không biết cậu có thể thô lỗ như thế. Lần đầu tiên khiến cậu khiếp sợ chính bản thân mình. Cậu cởi bỏ quần áo của mình, không quan tâm có thể làm đau Hồ Úy. Cậu kéo quần xuống, để lộ đôi chân.

"Hãy im lặng" Hồ Úy rất muốn cùng Tề Tễ làm tình, nhưng sự thô lỗ này anh không thể chống cự được.

Hồ Úy nhìn Tề Tễ, nhìn cậu vội vàng cởi bỏ quần áo, cùng với thái độ thiếu kiên nhẫn, nhìn hắn giữa hai lông mày này không thể hiểu nổi sự ngột ngạt. Hồ Uý không nghĩ tới là, Tề Tễ đối với anh một chút âu yếm đều không có, cậu liền như vậy đã nôn nóng  chen vào giữa đùi anh, sau đó, dương vật cương cứng đút sâu vào trong lỗ nhị anh.

​Đau đớn, Hồ Uý không biết có thể sử dụng ngôn ngữ nào để diễn đạt. Anh muốn đẩy cậu ra, cơ thể Hồ Uý mềm nhũn thì có thể đẩy ra cái gì? Hai người đang lúc lôi kéo, Hồ Uý làm rơi mất kính mắt Tề Tễ, leng keng một tiếng, Tiểu Thuần sợ đến nhảy lên tủ. Tề Tế cứ thế đâm vào một chút không cho anh quá trình thích ứng, tàn bạo đút vào. Hồ Uý hét lên, nhưng bị môi Tề Tễ chặn lại. Trên ghế sofa chật hẹp, cuộc làm tình đau đớn diễn ra một hồi.

​Tề Tễ  đầu óc trống rỗng, chỉ có đang tiến hành vận động để cậu cảm giác mình còn có tư duy.

​Cuộc tình ái lấy phẫn nộ bắt đầu, lấy xấu hổ kết thúc.

​Màu trắng trên ghế sofa, vết máu nhìn thấy mà giật mình, lẫn vào  sền sệt tinh dịch, vô cùng xấu xa. Hồ Uý tóc thuận theo bên sofa dọc rủ xuống, thân thể lại như một bãi bùn.

​Xấu hổ, Tề Tễ rất xấu hổ. Lý trí trở về, chỉ còn dư lại xấu hổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei