Chương 28. Làm thế nào để em có thể rời xa anh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những ký ức là điều không ngừng thay đổi, giữ lại những chuyện tốt đẹp, buông bỏ chuyện không vui.

Đối với Hồ Úy, không có nhiều việc tốt đã làm, nhưng chuyện xấu cũng đang từ từ giảm. Đây là điều tốt, anh ám chỉ chính mình.

Mệt mỏi từ trên ghế sofa, cả người đều không thoải mái. Anh nhìn lên đồng hồ, hơn hai giờ rồi. Hiếm hoi mới có một ngày chủ nhật để nghỉ ngơi, Hồ Úy tâm tình vẫn rối bời nhưng khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt.

Ngày hôm qua làm tình, nói là bị ép có lẽ đúng hơn, Hồ Úy không về phòng ngủ. Anh dùng cách này thay lời muốn nói với Tề Tễ: Cậu quá đáng rồi. Hồ Úy đến bây giờ vẫn không dám tin, một Tề Tễ ôn hòa lại có hành động như vậy, đối với đỉnh điểm của phiền muộn, uống rượu, tin tưởng cậu, giống như đứa trẻ muốn được nhận sự an ủi chở che. Vậy mà nhận lại sự dằn vặt về thể xác. Mặc dù anh uống nhiều, nhưng anh không thể quên được hình dáng khi đó của Tề Tễ.

Anh cuối cùng đã làm gì cậu?

Hồ Uý không hiểu, thật sự không hiểu.

Hồ Úy ngồi dậy, cảm thấy khó chịu. Anh cầm bao thuốc, hút một điếu, nhìn lên tấm thảm.

Khung cảnh đêm qua tái hiện.

Đầu tiên là cuộc làm tình thô bạo. Không có một chút ý nghĩa ngôn ngữ nào.

"Anh...không sao chứ..."

"Đứng dậy? Tôi giúp anh...dọn dẹp một chút?"

"Đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi..."

Âm thanh của Tề Tễ chứa đựng cả sự run rẩy, Hồ Úy trả lời những câu kia đều là: Đi ra.

Sau đó không biết thế nào thiếp đi. Chính làm cảm thấy lạnh, Hồ Úy ôm lấy đệm dựa, nhặt lên bộ quần áo trên đất choàng vào người.

Sau đó, Tề Tễ đi ra, chùm lên cơ thể anh tấm chăn.

Giả nhân giả nghĩa.

Từ tấm chăn lộ ra một góc đầy vết bẩn khiến Hồ Úy buồn nôn, anh kéo quần mình, hút thuốc, thô lỗ giật lấy khăn trải sofa. Chiếc khăn vô tội, Hồ Úy cảm thấy so với nó anh còn vô tội hơn.

Nhả một hơi khói rất dài, Hồ Úy thả tàn thuốc lên ghế. Tiểu Thuần nằm trên đệm không dám nhúc nhích, nó cảm thấy, Hồ Úy rất đáng sợ.

Chiếc chăn rơi khỏi ghế, mặc dù không gống bi thảm, nhưng vẫn lưu lại dấu vết.

Điếu thuốc cháy gần hết, Hồ Úy dí xuống gạt tàn.

Đứng ngây ra một lúc, anh đi chân trần hướng về phía phòng ngủ.

Đẩy cửa ra, Mãnh Nam nằm bên giường đứng lên, một bên lông rụng xuống, nó lắc đuôi. Tề Tễ nằm trên giường đọc sách. Cậu đặt sách xuống, con mắt trợn lên so với bóng đèn trong không nhỏ hơn là mấy.

Hồ Úy không nói gì, đi tới tủ quần áo, đẩy cửa ra, cầm theo quần áo.

"Anh... anh đã tỉnh?" Tề Tễ bỏ sách ra, nhìn theo bóng lưng Hồ Úy. Anh trần truồng, chỉ có một chiếc quần nhỏ.

"Ngủ...Ngủ thoải mái chứ? Không...không lạnh chứ..." Tề Tễ lắp ba lắp bắp hỏi, đáp lại vẫn là sự im ắng đáng sợ.

Hồ Úy chọn xong quần áo, không nhìn Tề Tễ một lần, khép cửa và đi ra.

Mãnh Nam không hiểu, nó ngừng vẫy đuôi.

Anh ta đi vào, anh ta muốn dẫn nó đi tản bộ, lập tức có thể hít thở không khí mới.

Có thể, nhưng kết quả lại là, Hồ Úy... Đi rồi, không mang theo nó.

Sao như vậy mà đi! Mãnh Nam buồn rầu. Nó rõ ràng nhìn thấy anh cầm quần áo, chính là muốn đi ra ngoài.

Tề Tễ ngơ ngác nhìn cánh cửa dần khép kín, ngón tay trỏ không ngừng đẩy mắt kính để giảm bớt căng thẳng.

Từ tối hôm qua Hồ Úy bắt đầu nói "ra đi" với Tề Tễ. Sự lo lắng bất an không thể dừng lại. Cậu có một vạn lý do để căm hận Hồ Úy, nhưng chẳng có điều gì có thể bào chữa cho hành vi thô lỗ của cậu hôm qua.

"Phẫn nỗ" dắt tay "ngu xuẩn" tiến lên, "hối hận" sẽ lũ lượt ào về.

Phẫn nộ là gì? Phẫn nộ là nắm sai lầm người khác để trừng phạt chính mình.

Với người với mình, đều không tốt.

Tề Tễ làm xong liền xấu hổ. Xấu hổ rồi hối hận. Hối hận xong... Hồ Úy liền... Không hợp tác bạo lực. Phản ứng dây chuyền.

Cậu như thế có khác gì kẻ hạ tiện đâu?

Vấn đề của chính cậu, cậu còn không trả lời ra.

Dù là lý do nào để làm người khác tổn thương, đều sẽ gặp báo ứng. Báo ứng của Tề Tễ đến rồi, may mà vẫn còn chút thể diện - không có tức giận mắng mỏ, không cãi vã, chỉ có xem thường và xem thường. Nhưng càng về sau càng vạn kiếp bất phục.

Bây giờ, cậu không quan tâm điều gì. Nếu Hồ Úy là kẻ lừa gạt, thì cậu là tên côn đồ.

Hồ Úy tắm xong thay quần áo, thu dọn phòng rồi rời đi. Khi tắm anh nhìn chính mình trong gương, bỗng nhiên rất đồng tình với cái bóng hình phản chiếu đó. Nhìn một chút đi, cùng nhau xui xẻo. Lúc đi ra thay quần áo, anh giật mình khi đóng sai cúc áo. Thu dọn căn phòng, anh cười nhạo chính mình bệnh hoạn.

Lâu lắm rồi mới thấy ánh mặt trời chiếu rọi vào một ngày đông. Hồ Úy đi trên đường nhưng không có đến nửa phần phấn chấn như chốn phố thị náo nhiệt. Anh như lão già chán nản, bất cần mọi thứ liên quan đến bản thân.

Hồ Úy không biết anh muốn đi đâu, muốn làm cái gì, anh rời đi, chỉ là hành động vô thức.

Anh cứ thế đi lang thang không mục đích, những va chạm sượt qua nhau với người đi đường như không hề có gì tồn tại, mơ hồ, im ắng.

Anh cảm thấy mệt. Hồ Úy không biết anh đã đi bao xa, đi tới nơi nào, những tòa nhà này đều giống nhau. Trời tối, liền rực rỡ lên đèn, đêm ngày càng về sâu.

Gọi điện thoại cho Tiểu Mẫn, anh không ý thức được hành vi này, Hồ Úy không phải đặc biệt muốn tìm đến ai. Đơn giản, danh bạ điện thoại những số cũ đã xóa đi từ lâu, hiện tại còn rất ít. Nếu không phải ngẫu nhiên thấy số Tiểu Mẫn, chắc Hồ Úy sẽ cười nhạo cái sự cô độc của bản thân anh.

Cuối cùng cuộc sống của anh đã đến cảnh giới nào rồi?

Anh muốn gì?

Từ bỏ cho bằng được, lúc đó, hoàn toàn mơ hồ.

"Hồ Úy?" Điện thoại vang lên sáu bẩy hồi chuông Tiểu Mẫn mới nghe. Thoáng giật mình.

"Ừ, tôi" Hồ Úy nhàn nhạt đáp, dựa lưng vào một cột mốc đường lạnh lẽo, vững chắc.

"Anh...không sao chứ?" Tiểu Mẫn cảm thấy điều không ổn từ âm thanh Hồ Úy. Gần đây Hồ Úy tâm tình cũng không tốt, trong công ty đều thấy.

"Ừ, không sao."

"..."

"Cô đang làm gì?"

"Tôi? Đang cùng chồng tương lai đến cửa hàng áo cưới, chọn vài cái."

"Muốn kết hôn?"

"Còn chưa chắc chắn, lúc đầu dự định là ngày 1 tháng 5."

"Vô cùng tốt. Vậy hai người tếp tục đi."

"Xin đừng gác máy!" Âm thanh của Tiểu Mẫn nâng lên một tông. "Chúng tôi xem gần xong rồi, buổi tối anh ấy còn có hẹn, chi bằng... Hẹn nhau ở chỗ nào? Cùng ăn bữa tối."

"Đừng, điều này không thích hợp."

"Không phải theo như anh nói anh ấy không đi cùng tôi, ha ha, lúc này anh gọi điện, chắc chắn là ý trời! Như thế đi! CHỗ nào đây?"

"Cùng..." Hồ Úy nhìn xung quanh. Anh vẫn không rõ mình đang ở đâu. "Quên đi, tôi sẽ đón cô. Địa điểm?"

"Đông Tứ, vậy ta sẽ đợi ở đây, Áo cưới VI VI."

Hồ Úy bắt taxi đến Đông Tứ tìm Tiểu Mẫn, bức ảnh Lâu Tiểu thư sững sờ, anh cảm thấy Tiểu Mẫn chụp còn tốt hơn, vị nam nhân kia cũng không đẹp trai.

"Muốn ăn gì?" Hồ Úy nhìn Tiểu Mẫn

"Gì cũng được, đều nghe anh."

Tiểu Mẫn không có ý tưởng gì, Hồ Úy liền quyết định địa điểm. Không phải lấy hương vị quyết định, mà là bầy không khí yên tĩnh. Tiểu Mẫn quả thực rất hài lòng.

Đây làm một quán bar nổi tiếng Trung Quốc, phục vụ những món ăn đơn giản. Lồng đèn màu đỏ treo ở cửa đã thắp sáng. Trước quầy bar có vài người đàn ông đang uống rượu nói chuyện. Bartender lau cốc, thỉnh thoảng nói cùng khách vài câu.

Hồ Úy cùng Tiểu Mẫn ngồi vào một chiếc bàn phía trong góc, người phục vụ bê nước, thực đơn mang tới, rất nhiệt tình.

Hồ Úy chọn món ăn xong, cùng lúc đó Tiểu Mẫn ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Hồ Úy thường ăn rất ngon miệng nhưng hôm nay anh gần như không ý thức được việc gì. Đợi đến khi người phục vụ rời đi, Tiểu Mẫn châm một điếu thuốc, mắt nhìn thẳng Hồ Úy.

"Trầm cảm nặng rồi?" Tiểu Mẫn nhẹ giọng hỏi, trong quán vang lên một bản nhạc buồn tẻ.

"Vẫn tốt." Hồ Úy cũng lấy ra hộp thuốc lá.

"Chuyện về Earl... Tôi biết anh thật khó để nhịn nhục, thế nhưng lời đồn đại như vi khuẩn, rồi sẽ bị mặt trời tiêu diệt."

"Điều đó không có gì nghiêm trọng"

"Đừng cố gắng chống đỡ, anh xem bầu không khí trong công ty mấy ngày nay, hmm hmm..."

Hồ Úy mỉm cười, không đáp. Earl tạo ra một lời đồn đại quả thật làm cho anh phiền, nhưng, vẫn có thể chịu đựng. Điều khiến anh bận lòng nhất, một là Ôn Tự Minh, hai là Tề Tễ. Cả Tề Tễ và ông ta đều không thuận tiện để tâm sự cùng Tiểu Mẫn, vậy còn cái gì để nói đây? Anh cười nửa khuôn miệng.

"Cứ nói đi, có gì khó chịu cứ nói hết ra, để nỗi buồn ở trong lòng cẩn thận có ngày mọc rễ nảy mầm không bỏ được đâu." Tiểu Mẫn gảy gảy điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống gạt tàn ẩm ướt, sau đó nhanh chóng trở thành một đường tàn thuốc xám ngoét.

"Không có gì muốn nói, cũng không biết bắt đầu nói từ đâu." Hồ Úy dán mắt vào đường tàn thuốc màu xám, chợt cảm thấy kiếp nhân sinh cũng một quá trình như vậy. Lúc bắt đầu trong sạch, kết thúc đã nếm đủ vết đen ẩm ướt.

"Ừm, không muốn nói đừng nói, tuy nhiên đừng giương mắt nhìn, để tôi kể Truyện cười." Tiểu Mẫn cười, lấy một hơi rồi kể mấy chục câu chuyện.

Hồ Úy liền cười, mỗi câu chuyện đều cười, cười không ý thức được.

Nhân viên phục vụ đến đưa món ăn, hai người liền yên lặng ăn, bát cơm và phô mai nướng vẫn còn nguyên, sau đó Hồ Úy rót một chén Whisky. Anh nghĩ đến hành động của Tề Tễ tối hôm qua, liền uống một hơi đến cạn.

Tại sao.

Tại sao điều đó cứ quẩn quang trong trái tim Hồ Úy.

Tiểu Mẫn rất cảm ơn bốn người đàn ông tại quầy bar đến gần, nếu không phải thì một thời gian dài, Tiểu Mẫn không biết nên nói gì với Hồ Úy.

Mấy người đó đến...hỏi có muốn chơi trò Tam gia nhi. Tiểu mẫn không kịp nói, họ tự quyết là đồng ý.

Bài pocker được chia ra, mọi người giữ trên tay và tiếp tục.

Người đàn ông ngồi đối diện Hồ Úy mỗi lần đánh bài đều rất đẹp, nhưng ván này lại bị Tiểu Mẫn ngăn cản,đừng nói là mọi người chạy, chính anh cũng không đi được.

Một câu: Tình yêu cũng giống như một ván bài, thua không thể cứu vãn. Câu nói khiến anh mất đi hứng thú.

Tiểu Mẫn nói thêm: Điều đó có thể không sai, nhưng đừng quên còn có ván kế tiếp.

Người nói vô tư, người nghe ghi nhớ. Mọi người chung quanh thi nhau nói, Tâm tư Hồ Úy không ở ván bài, nghe thấy thế liền tưởng tượng ra.

Không có người nào không phạm sai lầm. Ai trên đời tránh khỏi những tổn thương.

Hồ Úy không hiểu cảm xúc, cũng không biết sự tinh tế tột cùng, càng thêm không biết Tề Tễ đối với anh là cái gì, anh chỉ biết là, cậu khiến anh âu lo. Cảm giác này quá mức để kiểm soát. Trái tim như đang bị dày vò bởi hàng trăm mũi đâm, đau đớn hơn cả một trận đòn roi.

Sự sống và cái chết giống như một cuộc chạy đua marathon, mỗi người chỉ có một giờ 60 phút để tăng tốc. Trên đoạn đường ấy, được gì và mất gì?

Hồ Úy uống cạn chén cuối cùng, trong chén còn lại một chất màu nâu lỏng, người đàn ông ngồi bên cạnh vừa chia bài vừa nói: "Đàn ông đêm khuya ở ngoài uống rượu, bình thường chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là, trong nhà không có đàn bà, hoặc là, trong nhà có đàn bà, ngươi thuộc loại nào?"

Người đàn ông ngồi chếch nói tiếp, "Hẳn là ý sau, còn phải hỏi, trong nhà chắc chắn là một đại mỹ nhân, nhưng bên cạnh còn có một nữ đồng nghiệp, hắn không uống ai uống?"

"Đi đi!" Tiểu Mẫn quát lớn, nhưng trên môi vẫn duy trì nụ cười "Tôi nào có bản lĩnh nắm bắt được vị trí mỹ nhân đó?"

Mọi người trêu đùa, Hồ Úy chỉ biết cười.

Bạn trai Tiểu Mẫn hơn 11 giờ gọi điện cho cô. Tiểu Mẫn rời đi, tàn cuộc.

Hồ Úy đưa cô ra ngoài, Tiểu Mẫn nói đừng, chờ tôi rời khỏi rồi hẵng đi, tôi không muốn gây chuyện với anh ấy. Hồ Úy suy nghĩ một chút, không nói gì, quay lại bàn tìm rượu.

Anh uống cạn. Bỗng nhiên Hồ Úy nghĩ đến, có phải ngày hôm qua anh nhắc quá nhiều tới Ôn Tự Minh, kết quả Tề Tễ... Cái hành động đó? Điều này có chút khả năng, nhưng, quan trọng là, những ngày trước vì điều gì mà tức giận?

Mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, những điều này không thể làm cho người không uể oải.

Mặc dù vậy, Hồ Úy không thể kiểm soát được chính mình ngưng nghĩ tới nữa. Vạn vạn lần Hồ Úy không hiểu, với tính cách của anh, tại sao không rời bỏ Tề Tễ ra đi. Bắt đầu từ lúc nào, cậu tồn tại trong cuộc sống của anh? Đây chính là yêu một người sao? Anh yêu cậu vì cái gì đây?

Không thể hiểu rõ.

Chỉ là, trong lồng ngực, cứ giận lòng rất nhiều, buổi sáng một câu cũng không muốn nói với Tề Tễ, nhưng bây giờ, nghĩ lại hình ảnh cậu lúc sáng...

"Tính tiền" Rượu tận, người bàng hoàng.

Một ngày của Tề Tễ cứ ngơ ngác trôi đi, chạnh vạng tối không kiềm được lòng lái xe đi ra ngoài. Cậu lái xe vô định khắp thành phố. Cậu luôn có cảm giác, rằng Hồ Úy, sẽ không bao giờ trở về. Tuy rằng anh ấy một thứ cũng không mang đi, có thể... Cậu chính là cảm thấy, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trong ngôi nhà của cậu.

Tề Tễ không biết tại sao cậu lại đi tìm, tìm ở đâu, dẫu vậy vẫn cứ vội vã ra đi.

Chẳng phải cậu muốn kết thúc?

Không.

Kết thúc như thế này, không nên có, liệu cậu có được lựa chọn một kết thúc khác?

Mười giờ, bụng đói cồn cào trở về nhà. Tề Tễ ngồi thụp xuống, ngôi nhà trống trải, mờ mịt bàng hoàng. Bình thường Hồ Úy ở luôn cảm thấy chật chội. Nhưng giây phút này, căn nhà như được phóng to vô hạn, lớn đến mênh mông vô bờ.

Tiểu Thuần chạy nhẩy rất lâu, Tề Tễ chỉ cảm thấy đó là một điểm đen. Điểm đen có thể di chuyển.

Cậu dắt Mãnh Nam xuống lầu, gió thổi vù vù len vào từng lớp áo. Bầu trời đêm sáng rực những vì sao. Tề Tễ ngẩng đầu nhìn bầu trời, mênh mang và bối rối.

Mãnh Nam vẫn không ngừng bước đi, gió vẫn cứ thổi ngày càng mạnh.

Tề Tễ thả lỏng xích, châm một điếu thuốc, đứng trước một vườn hoa nhỏ.

Chính là cảm giác này - yêu nhau sẽ không sợ chờ đợi, muộn đến mấy cũng thấy sớm, khoảng cách bao xa cũng thấy gần.

Cậu đã từng đợi anh rất nhiều đêm.

Nhưng bây giờ, cậu sợ không còn được chờ đợi nữa.

Bắt kịp sao? Lý do gì để đuổi theo? Hướng đi nào để theo?

Cậu chậm rãi ngồi xuống, mùi đất xông vào mũi. Cỏ khô, hoa tàn, mùa đông, không khí tiêu điều bao phủ vạn vật.

Không biết bao lâu, Mãnh Nam chạy về, dựa vào Tề Tễ ngồi xuống bên cạnh.

Một người một chó, đều mông lung không có mục đích, mắt xa xăm nhìn về phía trước.

Một lúc lâu, Mãnh Nam đứng lên, chạy vội ra ngoài, sủa oang oang.

Tề Tễ buồn thiu ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, sửng sốt không thốt nên lời.

"Sao lại ngồi ở đây? Không lạnh à?"
Hồ Úy đứng trước mặt Tề Tễ, vứt điếu thuốc, dùng chân di di trên nền gạch.

"Anh..."

"Mãnh Nam đi bộ xong?" Hồ Úy cúi người xoa xoa Mãnh Nam, Mãnh Nam vui vẻ chạy quanh Hồ Úy.

"Ừ, xuống đây nửa ngày rồi."

Hai người đi theo Mãnh Nam, một trước một sau lên tầng, Hồ Úy vào cửa treo quần áo, quay qua hỏi Tề Tễ có đói bụng không, Tề Tễ không thể tin nhìn vào Hồ Úy. Không nói gì gật gật đầu, cả ngày nay cậu chưa ăn gì. Hồ Úy nói rồi đi vào bếp.

Làm một lúc, Hồ Úy đi ra, châm một điếu thuốc, trêu Tiểu Thuần.

Tề Tễ cái gì cũng không nói ra, ngồi trên ghế sofa, lén nhìn Hồ Úy.

"Ảnh chụp, sao không treo lên"

Hồ úy không đầu không đuôi hỏi một câu, Tề Tễ sững sờ.

"Ở Tây Ban Nha chụp bức này, không phải còn cố ý phóng to à"

"Ừm...phải..."

"Tôi treo lên nhé"

"..."

Hồ Úy đứng dậy, đến trước cửa cầm khung ảnh, tháo tấm ảnh cũ, treo lên.

Tây Ban Nha thu nhỏ trong ống kính. Tề Tễ nhìn ban đêm qua khung cửa khách sạn.

Đêm hôm đó hạnh phúc biết bao, cậu nghĩ.

Nước sôi trào đập nắp xoong, Hồ Úy tiến vào bếp, để nhỏ lửa, rửa tay, thả mì vào.

Sợi mì cứng ngắc dần dần mềm lại. Hồ Úy cười yếu ớt. Liệu có qua được bế tắc? Nghĩ thông suốt, có điều chính là - đói đến mệt. Tề Tễ là nơi nào? Không phải là cậu đã cho anh một cuộc sống an yên sao? Nổi cáu, ồn ào, ghen tuông, cũng không ít chuyện lớn nhỏ? Đây chính là Tề Tễ, tùy hứng lên không thể nói lý, thường xuyên lãng mạn, thuần khiết. Tề Tễ vẫn là ôn hòa, ai có thể không có chút nóng giận?

Đi tới ngoài đường, giây phút đó, Hồ Uý không còn tức giận, hai chân đều lựa chọn trở về, anh làm sao có thể ra đi đây?

Nếu cứ thế mà rời đi, vậy ngày tháng bên nhau coi như hư không?

​Chớ lấy tính khí tiểu nhân mà quên điều tốt đẹp, chớ lấy tiểu oán quên đại ân nhân.

​Tề Tễ đi vào, nhìn theo bóng lưng Hồ Uý, từ đó toả ra không khí ấm áp. Mái tóc dài thả loã xoã , người đứng nhàn tản. Tề Tễ không thể tự chủ từ phía sau ôm lấy Hồ Uý , cậu gục đầu xuống. Gò má lạnh lẽo của cập áp lên lưng anh nồng ấm.

​Cậu không thể rời bỏ anh.

Cậu tự nhủ.

​Cậu luôn lo sợ mất đi anh.

​Cậu nghĩ không thể chấp nhận, có thể là cậu không thể không tiếp thu.

​"Mặn một chút hay là nhạt một chút?"

​"Đều được, theo anh." Tề nguôi nhẹ giọng đáp lại, "Tôi. . . Ngày hôm qua. . . . . ."

​"Quá khứ liền trôi qua, không đề cập nữa."

​"Tôi. . . . . . Chính là vì quá yêu anh."

​"Tôi biết."

​". . . Trên người anh mùi rượu thật nặng."

​"Ừ, tôi uống mấy chén."

​Tề Tễ rõ ràng, không bao giờ có thể rời xa anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei