Chương 29. Thông suốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuông báo thức vang lên, Tề Tễ đưa tay tắt, mắt nhìn đồng hồ, cậu vẫn chưa muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp. Một cánh tay khác vẫn không thay đổi tư thế, vòng chặt qua eo Hồ Úy.

Tự khi nào cậu không còn cần gối ôm? Tề Tễ nhìn vào lưng Hồ Úy, trong đầu không hiểu vì sao hiện lên suy nghĩ này.

Tề Tễ từ trước đến nay ngủ không thể không có gối ôm. Nếu không ôm gối liền cảm thấy ngủ không yên. Dù là đi du lịch, công tác, trong hành lý luôn có gối ôm. Hàng Hàng hay đùa đây chính là biểu hiện của chưa trưởng thành, càng mỉa mai thêm Tề Tễ cứ ôm gối là chảy dãi như trẻ em. Nhưng, bất luận Hàng Hàng chê cười làm sao, Tề Tễ đều không bỏ thói quen ôm gối.

Vậy mà, hiện tại, không còn. Gối ôm không còn ở vị trí của nó. Trước đây trên giường một bên là gối ôm, một bên là chồng sách, nằm ngửa trên giường.

Giường lớn rất rộng, bởi vì có Hồ Úy nên trở nên chật hơn, nhưng không còn cảm thấy trống trải. Tề Tễ cũng không cần gối ôm, vì Hồ Úy sẽ thay gối làm điều đó.

Tề Tễ nửa ngồi dậy, với lấy kính trên tủ đầu giường, châm một điếu thuốc, tựa người vào đầu giường. Tầm mắt cậu rơi vào người Hồ Úy, cậu nhìn vào anh, một hồi, tay xoa lên sống lưng bóng mượt của Hồ Úy.

Hồ Úy cảm thấy bàn tay ấm áp cảu cậu, thoải mái để cậu vuốt ve như thế một lát. Rồi trở mình. Tỉnh dậy.

"Sớm..." Anh đưa tay dụi mắt, chậm rãi xoay người.

"Tôi đánh thức anh dậy?" Tề Tễ cười.

"Cũng còn tốt" Hồ Úy đưa tay Tề Tễ cầm điếu thuốc đặt lên môi anh, hít một hơi. "Mấy giờ rồi?"

"Mới sáu rưỡi, anh ngủ thêm một chút đi"

"Ừm? Sáu giờ rưỡi?" Hồ Úy nhíu nhíu mày, nhưng không vươn người ngủ, mà chống tay ngồi dậy. "Hôm nay muốn cùng Hàng Hàng đi đền Lama đúng không? Cầm lấy thuốc."

Xuống giường, Hồ Úy khoác thêm bộ thể thao, tóc dài xõa xuống, đi ra ngoài. Tề Tễ ngạc nhiên hỏi "Tại sao đi? Nhà vệ sinh?"

"Không, chuẩn bị đồ cho cậu sớm một chút."

Hồ Úy nói mở cửa đi ra ngoài. Tề Tễ rạo rực trong tim...Anh như thế là săn sóc cậu.

Hai người cùng ăn trứng chiên và sandwich jambon, mỗi người một cốc sữa bò nóng, không gian ấm áp trong buổi sáng sớm.

Tề Tễ nhìn Hồ Úy, đột nhiên cảm thấy, có thể, chưa từng muốn đánh mất đi điều quý giá này.

Lúc sắp ra cửa, Tề Tễ hỏi Hồ Úy có muốn cậu giúp anh cầu nguyện điều gì phù hộ bình an không. Hồ Úy trả lời, Phật không ở trong miếu, phật ở trên đường. Tề Tễ cau mày suy tư rất lâu, lời giải thích này có đúng hay không?

"Vẫn đúng là đi lên" Hàng Hàng đứng dưới phố bảng hiệu cầm theo túi thuốc lá, thấy Tề Tễ dừng xe liền mở cửa đi tới.

"Cậu có thể lên nổi." Tề Tễ cười, lái xe.

"Chà cái câu nói này."

"Rắc rối rồi, đầu xe bị kẹt"

"Bắc Kinh mà, huống chi là giờ cao điểm."

"Ừm." Tề Tễ thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Nói gì đi, sao tự nhiện lại nhớ tới bái Phật tổ vậy?" Hàng Hàng tựa vào ghế phụ bên trong, cảm thụ ánh sáng mặt trời soi sáng.

"Không nói chính là muốn thờ phụng."

"Tớ như cảm thấy một điều không rõ ràng?" Hàng Hàng mỉm cười nhìn Tề Tễ.

"Cậu đừng nguyền rủa tớ." Tề Tễ cũng quay sang nhìn Hàng Hàng.

"Có điều gì không thuận? Công việc? Hay vẫn là..."

"Cậu tại sao lại cảm thấy tớ không thuận."

"Này tớ đã biết cậu bao nhiêu năm."

"...Cậu"

"Đây chẳng phải bầu không khí giáng sinh  à." Hàng Hàng nhìn các cửa hiệu ven đường, thấy ông già Noel lẩm bẩm.

"Ừ, cậu chuẩn bị vui mừng đón năm mới đi."

"Ha ha ha ha...Cậu xem đi, cậu không biết tớ là ai."

"Thức ăn cho chó giá rẻ đặc biệt sao?"

"Hoàng gia giá đặc biệt."

"Kiếm được lời!" Tề Tễ cười đắc ý.

"Tên ngốc nhà cậu!" Hàng Hàng đưa tay nghịch tóc Tề Tễ "Rất dễ thương."

"Cậu đang khen ngợi đứa trẻ à?"

"Người có gia đình quả thực không bình thường đúng không?"

"Cậu sao lại đáng ghét như vậy!"

"Không phải đã lâu không gặp nhau sao, còn không thể nói đùa. Còn nói một tiếng đáng ghét."

"Thôi đi, tớ lái xe."

Tề Tễ gần đây không đến chỗ Hàng Hàng, không phải là không muốn, mà là không dám.

Cậu quá phụ thuộc vào Hàng Hàng, ở đây có chuyện gì nhất định sẽ nói với Hàng Hàng. Nhưng cậu không dám, cậu không biết sau khi nói ra Hàng Hàng sẽ phản ứng ra sao. Vẫn là sợ Hàng Hàng liền nói một từ "chia ly". Nhưng bây giờ, nhìn thấy Hàng Hàng, Tề Tễ vẫn bình tĩnh một chút, dù còn khó chịu vì không nói ra được một vài chuyện. Nhìn thấy Hàng Hàng cậu liền an tâm, nhiều năm như thế hai người không sống gần cha mẹ. Vẫn luôn là bạn của nhau, hơn thế, cậu đều là do Hàng Hàng đặc biệt chăm sóc.

Tề Tễ thường ao ước được như Hàng Hàng, hoàn cảnh gia đình tương tự, sự giáo dục của cha mẹ cũng không khác biệt, vậy mà cậu và Hàng Hàng rất khác nhau? Hàng Hàng là người khéo léo, đặc biệt cùng với mọi người, nói chuyện và làm việc đều rất trưởng thành. Trái lại chính cậu... Đối đáp với mọi người thường khó khăn, ngoại trừ có thể tự nuôi sống bản thân, các chuyện khác đều không tốt. Sao lại khác biệt nhiều đến thế? Quá lớn!

"Cậu và Hồ Úy vẫn vô cùng tốt?" Hàng Hàng lấy ra từ trong túi chai nước, mở ra, tự nhiên hỏi. Tên ngốc này chưa bao giờ khiến người khác yên tâm, giao du với người không phần trăm  nhẫn nại, bao dung, khẳng định không được. Đó cũng là lý do vì sao Hàng Hàng đặc biệt xem trọng Dịch Khả Phong.

"Rất... vô cùng tốt."

"Cậu do dự cái gì?"

"Tớ...không, không có."

"Vậy sao lắp bắp?"

"Sao... sao vậy, anh... anh đối với tớ thật sự tốt... rất, rất săn sóc... rất chu đáo chăm sóc tớ..."

"Cậu sao căng thẳng đến vậy?" Hàng Hàng cười "Tớ cảm thấy anh ta hoàn toàn có thể chăm sóc cậu."

"Ừ,...vậy là sao."

"Cậu thấy tốt là được, ha ha"

"Chính là..." Tề Tễ đang muốn giữ bí mật, không để ý liền nói ra.

"Chính là?" Hàng Hàng uống nước, nhìn Tề Tễ.

"Không có chuyện gì..."

"Nói"

"..."

"Đừng giả vờ chết."

Tề Tễ gãi đầu lúng túng, xe đi với tốc độ con rùa, cậu cùng Hàng Hàng ở trong xe không có chỗ giấu mặt.

Nói hết cũng là một loại mong muốn, làm Tề Tễ muốn nói hết ra những tâm tư chất chứa về Dịch Khả Phong, thậm chí trở lại cảm giác thoải mái.

Hàng Hàng vẫn nghe, gật gù hoặc là "ừ" một tiếng, để Tề tễ yên tâm, Hàng Hàng không lộ ra chút cảm  xúc kích động hay vẻ mặt giận dữ. Điều này giúp Tề Tễ yên lòng.

"Cậu...không cái gì...muốn nói sao?" Một lát, Tề Tễ không kiềm được, dán mắt hỏi Hàng Hàng.

"Nếu cậu là tớ, cậu có thế thản nhiên lắng nghe sao?" Hàng Hàng nhìn lại Tề Tễ.

"Ý cậu là gì... Tớ xưa nay không hề cảm thấy cậu không tốt hoặc cái gì... tớ... Tớ tuyệt đối không có ý đó." Tề Tễ chau mày, hẳn là lời nói của cậu khiến Hàng Hàng suy nghĩ kỳ lạ? Cậu muốn biết Hàng Hàng không có ý tứ đó? Cậu hiểu cách sống của Hàng Hàng, cũng không...Không cảm thấy ra sao.

"Tại sao lại nghĩ tớ có vấn đề, Hồ Úy mới có vấn đề?"

"Cậu đang nói gì!"

"Bởi vì tớ không phải bạn trai cậu?" Hàng Hàng cười.

"Cậu đúng là đang tán thành."

"Cậu đó," Hàng Hàng thổi một cái tóc "Quyến luyến cái gì, ai chẳng có quá khứ? Anh ta bây giờ đối với cậu như thế nào mới quan trọng."

"Cậu không hiểu ý tớ, tớ là cảm thấy, anh ấy, không đáng tin tưởng, anh ấy có thể lại quay về cuộc sống trước kia!"

"Cậu đang lén đổi "khái niệm", vừa mới không phải liền "không" nói lại"

Tề Tễ nghẹn lời, "Tớ... Nói chung cái này chỉ là một mặt."

"Được, chúng ta nói đây là một khía cạnh, vậy ý cậu là đang mắng tớ, ý tứ tớ nhất định phải đem theo Lương Trạch đi ăn trộm?"

"Tai nạn!" Tề Tễ hận không thể theo, bấm còi inh ỏi.

"Cậu đừng để mình mắc kẹt trong cái thế giới chính cậu tạo nên, cậu luôn nói về quan điểm của cậu, nhưng có bao giờ đứng trên một lập trường khách quan?"

"Tớ không phải tự mình, tớ chỉ..."

"Như vậy đi, từ lúc bắt đầu tớ đã không tán thành chuyện cậu với Hồ Úy, tớ khuyên cậu có thể nghĩ anh ta không phải người đơn giản. Bừa bãi là một mặt, cái vòng tròn người mẫu, anh ta lạm dụng ma túy, tớ không ngạc nhiên! Tớ nghĩ cậu đã chuẩn bị tâm lý cho điều này. Bây giờ nhìn lại, ngày đó cậu không chịu lắng nghe, đừng dây dưa, dừng lại đi!"

"Cậu nói gì! Anh ấy sao có những tật xấu kia, thật là! Hơn nữa, tớ... Cũng không hoàn toàn không tiếp thu, tớ...Thật sự, anh ấy đối với tớ rất tốt, tớ có cảm giác, tớ biết, tớ cảm thấy... Anh ấy yêu thích tớ... Anh ấy đều cho tớ, đều là dỗ dành tớ, đều là tỉ mỉ quan tâm tớ chu đáo..."

"Vậy cậu còn nói những điều này làm gì!"

"Cậu lo lắng?"

"Không vội."

"Cậu chính là lo lắng."

"Tớ thật không có, cậu như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, thế giới của cậu chính là lấy cậu làm trung tâm. Cậu muốn xoay trái, người khác không thể sang phải, tớ cũng tốt, cô dì chú bác cũng tốt, đều thuận theo cậu..."

"Đừng nói nữa, tớ biết, mọi người bây giờ đều cảm thấy tớ tự kỷ, là tớ có vấn đề tâm lý!"

"Cậu nhìn cậu đi, lại nữa rồi, bao giờ mới có thể trưởng thành? Bao nhiêu tuổi nữa mới lớn lên?"

"Tớ không lớn lên như thế nào?"

"Cậu sống trong chân không, cậu sống trong hoàn cảnh an ổn, cậu nói cậu lớn chỗ nào?"

"Cậu xem vẫn là cậu cuống lên..."

"Một chút mà thôi" Hàng Hàng bất đắc dĩ.

"Thôi tớ không muốn nói những thứ này."

"Tớ cũng không có ý giáo dục cậu."

"..."

"Chuyện Hồ Úy, cậu cứ tiếp tục, nếu không thể hòa hợp, có thể chia tay."

"Tớ không muốn chia tay!"

"Vậy thì rộng lượng, quá khứ là quá khứ, tương lai là tương lai, Tề Tễ cậu phải hiểu đạo lý đó. Không phải cậu yêu anh ta, anh ta yêu cậu là có thể bên nhau, cậu hiểu chưa? Quá khứ là chuyện nhỏ có thể vứt bỏ đi một chút? Cậu cần nghĩ đến tương lai sau này, đó là điều quan trọng hơn. Nó sẽ tồn tại cùng hai người, vô vàn vấn đề. Cậu đối với anh ấy cần có tình cảm và lòng tin, cậu có thể tiếp tục."

"Tớ..."

"Thật sự Tề Tễ, tớ đặc biệt hy vọng cậu cẩn thận, cậu cũng biết, không có kỳ vọng sẽ không có thất vọng."

"Tớ khiến cậu thất vọng rồi..."

"Cũng có, để xem cái gì!"

"À! Ừ."

"Cậu, cho tớ một nghịch lý rất lớn, một mặt hi vọng cậu khỏe mạnh, mặt khác, tớ biết...Cậu..."

"Hàng Hàng, khoảng chừng...Khả năng...tớ thật sự có vấn đề."

"Cậu không có, tớ xưa nay đều không nói cậu có vấn đề. Duy nhất, là mọi người đều quá chiều chuộng cậu, còn vẫn có thể phải tiếp tục."

" Thật sự tớ là một kẻ thất bại, ha ha"

" Không phải, cậu cũng có mặt thành công."

"Chỗ nào thành công?"

"Công việc, nhiều bản dịch lớn tuyệt vời." Hàng Hàng cười.

"Nếu như tớ có một nửa khả năng giao tiếp với mọi người như cậu, tớ cũng không cần rời học viện."

"Có thể rời đi không phải là tốt hơn sao? Bao nhiêu người ao ước có cuộc sống như cậu."

"Cậu lại cười tớ..."

"Tớ không dỗ cậu ai dỗ cậu? Cô dì chú bác gọi điện về dỗ cậu?"

"Đáng ghét!"

"Ha ha ha ha..."

"Sớm biết lúc trước đã dựa dẫm vào cậu đến chết." Tề Tễ cũng cười.

"Cũng chưa chắc tốt."

"Hả?"

"Với cậu tớ không có cảm giác yêu đương."

"Tớ là một người lãng mạn."

"Vậy cũng không có."

"Vậy cảm giác gì"

"Xem như đứa trẻ."

"Cậu!"

"Thật sự, người ta đến được với nhau, còn tớ muốn ra ngoài săn thú."

"Tại sao" Tề Tễ cười hỏi.

"Không có ham muốn tình dục."

"Cậu nói cái gì thật buồn nôn."

"Ôi chao, cậu đỏ mặt" Hàng Hàng cười vang.

Tề Tễ cũng cười theo.

Hàng Hàng không biết anh cùng Tề Tễ nói những điều này để làm gì, nhưng ít ra, cũng cho cậu một cơ hội tâm sự. Tề Tễ đều đem nỗi buồn trong lòng, nói ra nhẹ nhỏm.

Đến đền Lama, đã qua 8:30, Tề Tễ không thích đông người, mải nói chuyện với Hàng Hàng liền đến muộn. Tề Tễ nói gì đó, Hồ Úy làm sớm một chút, ngồi ăn, ăn không thể không nói lời nào, nói chuyện lại làm lỡ thời gian. Hàng Hàng trở lại, hai người lại nói về chủ đề này. Kết quả chủ đề nhận được nhiều hơn và nhiều hơn nữa, cứ nói lan man mãi. Những gì về tình yêu, lên và xuống. Tề Tễ đến lễ Phật muộn. Tội nghiệt!

Hàng Hàng quan sát xung quang, Tề Tễ cầu cho Hồ Úy được bình an. Cậu chính là không thể rời bỏ, hà tất phân cao thấp. Đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày mới rõ lòng người. Không ai sống mà không thể yêu. Điều này Hàng Hàng so với người khác đều tin chắc. Hiện tại chính Hàng Hàng cũng vui mừng vì anh không còn cứng nhắc can dự ngăn cản Tề Tễ, yêu phải có đau buồn, mới có trưởng thành. Ai có thể sống trong tòa tháp kín tất cả mọi ngày, không một lần đi ra, chỉ đứng yên không thay đổi. Tháp thủy tinh vỡ ra, thương tổn càng lớn. Điều tốt. Chim còn để con non rời tổ, sử tử còn có thể đá con non xuống núi. Cô dì chú bác rời đi, anh cũng nên để cậu tự quyết. Trong sách tự có Nhan Như Ngọc, trong sách tự có Hoàng Kim Ốc, đó là trong sách. Ra ngoài cuốn sách, tuyệt nhiên là một thế giới khác.

Nghĩ đến đây Hàng Hàng bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó cùng Lương Trạch nói chuyện về tình yêu, tuy rằng rất tẻ nhạt, có thể hai người vẫn còn tranh nhau đưa ra ý kiến của mình. Lương Trạch lúc đó rất nghiêm túc mà nói - Tình yêu giống như hai người từ hai đầu đào đường hầm, nếu như có thể chính xác trùng khớp, như vậy có được một con đường tắt đi về hạnh phúc. Nhưng phần lớn đều không thể hợp nhất, thế là tạo ra hai cái đường hầm. Mà ở những giai đoạn trắc trở trên lối đi, bạn lại đào đào, cố gắng cùng người đó đào để có thể cùng tìm thấy lối đi.

Đến bây giờ Hàng Hàng cũng không biết chính xác anh yêu Lương Trạch vì điều gì, cõ lẽ, chính là cảm giác mới mẻ. Cậu chưa bao giờ làm điều gì khiến anh thấy vô vị. Trái lại Tề Tễ, lại như chính bản thân mình đối với cậu, ngoại trừ bình thản, sẽ không có gì khác. Nhưng Hàng Hàng tin rằng, điều này không phải do Tề Tễ tẻ nhạt, mà là, anh không nhìn ra những điều khác biệt từ cậu. Ai có thể? Hồ Úy. Một người kiên trì như thế để lấy lòng Tề Tễ, cậu không yêu anh ta, vậy cậu yêu ai?

Nói chung, chia ly cũng được, cứ như vậy mà xa cách cũng được, Hàng Hàng cho rằng, mọi điều đều hợp lý để Tề Tễ trải qua, là kinh nghiệm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei