Chương 30. Sụp đổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Giáng sinh đến, rồi Tết nguyên đán, công việc của Hồ Uý không ngưng bận rộn. Không khí mùa xuân tràn ngập trên khắp mọi nơi. Mọi người mong chờ lễ hội mùa xuân. Anh không có thời gian làm cơm, không biết nhu cầu ăn uống gần đây của cậu thế nào. Giống như, khi chưa thiết kế cửa sổ, cửa hàng. Anh không biết được "đơn giản" thực chất là rất phức tạp.

Hồ Úy như một quả bóng xì hơi nằm nhoài trên bàn làm việc, dưới ánh mặt trời xán lạn, sau buổi trưa ủ rũ mệt mỏi kéo tới. Trước mắt ngổn ngang bản vẽ, tập tin, đồ vật linh tinh lộn xộn, nhưng anh thực sự không có sức lực để thu dọn từng cái một.

Quá uể oải, từ tâm lý đến thân thể.

Hồ Úy có chút suy nghĩ, anh đã trả giá không ít. Mỗi ngày đều bị mắng như vậy có đáng hay không? Cuối cùng anh có thích hợp hay không với công việc này? Nếu bây giờ anh từ bỏ, chắc chắn cũng không cam lòng. Theo thời gian, lời đồn đại nhảm nhí cũng dần mất đi. Trên đời này có nhiều điều đáng quan tâm hơn vài ba câu chuyện cũ. Cái gì mới mẻ sẽ có sức hút hơn. Nhưng nhờ vậy, Hồ Úy coi như lĩnh hội được một bài học - chính là không nên lắm miệng. Nhân viên trong ngành đều nói nhiều, bạn hỏi anh mấy giờ rồi, anh chỉ cho bạn cái đồng hồ. Hành động đó, ban đầu là như nhau, sau khi qua nhiều người, trở thành câu chuyện phức tạp.

Mỗi khi nghĩ tới điều này, Hồ Úy liền ghen tị với Tề Tễ. Cậu ấy thật tốt, chỉ ngồi ở nhà, hoàn thành công việc. Nhưng ghen tị chỉ là ghen tị, Hồ Úy hiểu rõ, có được ngày hôm nay Tề Tễ đã phải nỗ lực rất nhiều trong quá khứ.

Điện thoại cơ quan đổ chuông, Hồ Úy lười biếng không muốn nghe. Anh tưởng tượng vài chuyện cũng chỉ là nghĩ lại thôi.

"Alo?"

"Tới phòng làm việc của tôi một lát." Nói một câu như vậy liền dập máy.

Hồ Úy cầm lấy điện thoại, trước mắt hiện ra Ôn Tự Minh với gương mặt đó. Nhìn mặt ông ta anh đã nghĩ, xị mặt ra như thế, vét sạch có thể làm đủ một bữa hai người ăn.

"Ôn sir" Hồ Úy đẩy cửa phòng làm việc Ôn Tự Minh liền đối diện với gương mặt khó chịu của ông ta. Không cần phải nói, khẳng định lại chuyện chẳng lành.

"Tôi cần một lời giải thích." Ôn Tự Minh nhìn Hồ Úy, thái độ cứng rắn.

HỒ Úy không nhìn Ôn Tự Minh, tầm mắt chăm chú nhìn bản vẽ đang nắm chặt trên tay ông.

"Thiết kế không gian cửa sổ cần chú ý đến đo lường và các tiêu chuẩn chất lượng trực tiếp của sản phẩm. Điều đó ảnh hưởng đến nhu cầu của khách hàng. Vì vậy, để cho khách hàng "thấy được" sản phẩm thuận tiện nhất, trực quan nhất là mục tiêu chính. Bây giờ cậu cho tôi biết, tại sao bản thiết kế lại như vậy."

"Tôi nói rồi tôi không nắm được thiết kế cửa sổ cửa hàng." Hồ Úy trề môi.

"Cậu không phải không nắm được, căn bản là không coi nó là thiết kế quan trọng."

"Sao không coi trọng thiết kế?"

"Đừng xem nhẹ chuyện này, thiết kế cửa sổ cho không gian thương mại, trung tâm. Cậu bây giờ đem một cửa hàng làm thành...một mớ bầy hầy. Nhìn đi, cậu xem lại, nửa năm trôi qua, cậu học được cái gì?"

Từng câu từng chữ nói ra của Ôn Tự Minh như dao găm, khắc vào lòng Hồ Úy. Anh chính là buồn nôn, cảm thấy rất buồn nôn.

"Hồ Úy, tôi hết lần này đến lần khác nói với cậu, nhưng bây giờ, không có quyền lựa chọn, không phải sai lầm này có thể nối tiếp sai lầm khác, cậu không có tư cách này. Tôi giao cho cậu làm cái gì, cậu làm cái đó, cậu có thích hay không, tình nguyện hay không, không có bất kỳ ý nghĩa gì."

"Ông có thể đừng lấy thái độ này nói chuyện với tôi không?" Hồ Uý nhìn Ôn Tự Minh bằng ánh mắt sắc bén.

"Thái độ tôi làm sao?" Ôn Tự Minh nhíu mày.

"Nhìn tôi như một bãi bùn!"

"Vậy cậu đúng là đem mình đắp lên tường à!"

Hồ Úy nắm tay thành một nắm đấm, cuối cùng, vẫn thả ra. Thô lỗ cầm bản vẽ trên bàn Ôn Tự Minh rồi rời đi. Cảm giác thất bại tận sâu khiến anh không cách nào chống đỡ. Thật sự, trên bờ vực của giới hạn. Một thời gian dài như vậy anh đã phạm phải đủ các loại sai lầm trước Ôn Tự Minh. Anh bị soi xét vấn đề này vấn đề kia, quả thực là do anh chưa cố gắng hết sức. Mỗi một thiết kế, luôn có những sai lầm.

Tự tin là một điều tốt, nhưng tự tin thái quá thì tuyệt đối không được. Tự tin thái quá, thì thất bại rất lớn đang đợi.

Sự tự tin trỗi dậy trong lòng Hồ Uý đã vỡ nát.

Sự thất bại tích luỹ lâu dài, thêm vô vàn áp lực, khiến anh ngạt thở.

Anh hiện tại chỉ cảm thấy đã chọn lầm đường. Anh đã đánh giá cao chính mình.

Mở bản thiết kế, Hồ Úy liền vò mục nát nó ném vào sọt rác. Anh thừa nhận anh có phần đối đầu để tồn tại. Không phải anh thật sự không quan tâm đến thiết kế. Đều khiến anh không thể nào chạy trốn, chói buộc chân tay, là công việc kia cùng quá khứ không thể trốn tránh sai lầm.

Chỉ một chi tiết nhỏ, cũng nhìn thấy thành bại.

Ôn Tự Minh từng nói với anh như vậy mấy lần.

Thiết kế theo linh cảm, ở chi tiết dù xuất hiện một lỗi nhỏ, cũng ngang với đồ bỏ đi.

Hồ Úy ở văn phòng tám tiếng mỗi ngày vẫn cứ uổng công vô ích. Trong thời gian này anh thiết kế bao nhiêu bản, tất cả đều bị cắt bỏ. Cái nào cũng không tốt, dưới cái nhìn của ông ta, cái nào cũng tệ.

Làm không tốt. Thì vẫn là làm không tốt.

Hồ Úy rời công ty trong trạng thái thất bại, lúc đi, đèn trên phòng Ôn Tự Minh vẫn còn sáng.

Tàu điện ngầm đung đưa, giống như hồi bé mẹ đẩy nôi. Hồ Úy tựa vào cửa tàu, nghe âm thanh chạy ầm ầm, nghe tiếng mọi người thì thầm nhỏ vụn, bên góc kia có âm thanh của một ông cụ lật báo xột xoạt.

Không có chỗ ngồi. Hồ Úy không tìm được vị trí của chính mình. Anh một mình xông vào thế giới xa lạ, vốn tưởng rằng có thể được sinh tồn. Đâu đâu cũng có cây, nhưng không phải cây nào cũng có trái.

Đến cuối cùng anh làm được gì đây? Có khả năng gì đây?

Khi từ bỏ nghiệp người mẫu, anh từng hỏi câu này. Hiện tại, một lần nữa câu hỏi này lại hiện lên.

Đây là một lối thoát lâu dài, không hề có mục đích vươn đến, nhưng lại khiến con người ta tinh thần sáng láng. Nhảy ra được lao tù ai ngờ phát hiện phía trước là một mảng mênh mông, không thể quay lại, cũng chẳng chạy thoát, vì lúc đó đã quá muộn.

Hồ Úy vào cửa, đầu tiên là bật đèn. Ngoại trừ Tiểu Thuần nhìn anh với con mắt màu xanh lục, toàn bộ phòng đều là một mảnh đen kịt. Mãnh Nam cùng Tiểu Thuần đua nhau mừng rỡ chào đón Hồ Úy trở về. Hồ Úy chẳng buồn nhìn chúng. Anh treo chìa khóa lên, nằm bẹp trên sofa. Áo khoác vướng víu dưới thân. Hồ Úy cởi ra, ném xuống đất. Trên khay trà để lại lời nhắn của Tề Tễ: [đi đến cửa hàng Hàng Hàng]

Phòng khách được chiếu sáng bằng một bóng đèn tròn. Hồ Úy tròn mắt, nhìn thẳng vào bóng đèn, cho đến khi tia sáng rọi vào chói mắt.

Anh nhiều lần tự nhủ chính mình tỉnh lại, không nên để cảm xúc chi phối, nhưng cơ thể không mảy may nhiệt tình.

Hồ Úy nhìn chung quanh ngôi nhà, đôi mắt dừng lại trên nóc tủ. Anh đứng dậy, đi tới, kéo ngăn kéo ra, có hòm thuốc nằm bên trong.

"Có muốn thử một chút hay không?"

"Cái gì?"

"Thứ tốt."

"Tốt thế nào?"

"Cho ngươi quên hết muộn phiền."

Anh cẩn thận xách ra hòm thuốc, Hồ Úy đóng lại ngăn kéo. Đem hòm thuốc về phía khay trà đặt xuống. Tay anh mở khoá hòm thuốc. Vờ như gặp một chút khó khăn, sau đó liền mở ra, hộp thuốc Flupirtine nắm chặt trong tay.

Không có sự lựa chọn khác, trong tay bất kể là cái gì cũng là lựa chọn hàng đầu.

Hồ Úy mở nắp.

Tay, tự động dừng lại.

Nuốt nó vào, tạm thời có thể quên đi muộn phiền, có thể...

Hồ Úy ôm mặt, châm một điếu thuốc.

Bây giờ tâm trí hỗn loạn, đủ loại ý nghĩ tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau. Anh tự nhủ, một lần thì có gì ghê gớm. Nhưng một âm thanh khác đang thở dài, anh chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Anh muốn gì. Đến cuối cùng là muốn cái gì. Hai âm thanh tụ hợp lại một nơi. Tra hỏi Hồ Úy.

Những điều trước đây chiếm lĩnh, đều vượt qua được. Có thứ gì trên đời này anh hưa từng nếm thử, từng trải qua.

Đã không có dám hay không dám. Chỉ còn xót lại, muốn hay không muốn.

Hồ Úy phảng phất ý niệm  về sự trần trụi trong quá khứ.

Đèn sân khấu chiếu lên, anh tự tin bước tới. Phía sau thiết kế theo cảm hứng khúc Nghê Thường, khán giả dõi theo những bước chân uyển chuyển của đám người mẫu. Tiếng vỗ tay, hoa tươi, tiền tài vinh dự phả vào mặt. Trên đầu Mỹ lệ soi sáng, tất cả sự vật đều tinh xảo tươi đẹp. Nhưng chỉ là chiếc mặt nạ giả tọa, phía sau đích thực khiến người ta ghê sợ. Cường bạo, lạm dục, ma túy cùng tuyệt vọng. Càng không cách nào thoát khỏi, chính là danh lợi. Đầu óc bất tỉnh, ngạo mạn, hung hăng cùng sát cánh với ngu xuẩn. Nhìn như ung dung tự tại (tiêu dao) thực tế lại không có tiến thủ, vì mục đích mà không ngừa từng thủ đoạn. Ngươi hãm hại ta, ta hãm hại ngươi, ngươi chống đỡ, ta liền mạnh mẽ hơn. Làm trong ngành giải trí cũng giống như thế giới thời trang, nhất định là một nơi khủng khiếp. Sophie Anderton, một người phụ nữ bê bối có thể đè bẹp các scandal xung quanh bà (những cuốn băng sex). Nhìn vào bà còn có thể nói cái gì sẽ không thể xảy ra? Ở nơi này chính là...hỗn loạn nhất, chỉ có thể loạn hơn. Ai quan tâm cái gì? Điều gì quan tâm bạn? Tất cả các thương hiệu thời trang tiếng tăm trên toàn thế giới đều coi bạn là một món hàng bán ra, mặc người xem xét, cuối cùng ném cho bạn một ít tiền rẻ mạt. Bạn có đi bạt sứ, lang bạt bụi bặm đất trời cũng không ai thèm quản. Bọn họ chỉ cần ngồi ở đó, chờ một chút là có một nhóm người khác, thay thế bạn. Rồi ném bạn vào thùng rác, đợi người lao công đến quét bạn như mảnh vụn bị loại bỏ.

Hồ Úy, anh muốn như vậy sao? Tiếp tục nhận những đều đó sao?

Đột nhiên những hình ảnh đó hiện lên không khỏi khiến Hồ Úy cảm thấy run rẩy. Những viên thuốc cho anh cảm giác vui vẻ chốc lát, tương đương với việc anh phản bội lại chính mình một lần nữa. Nếu không là Flupirtine, anh biết dựa vào cái gì để bấu víu vào hạnh phúc? Anh muốn bản thân mình mục nát xương tan? Lúc trước chạy trốn là vì cái gì? Anh hạ quyết tâm bao nhiêu lần, nếm bao nhiêu đắng cay mới đổi lấy được ngày hôm nay an ổn?

Hồ Úy liên tục hỏi chính mình, lần lượt hiện lên trong tâm trí.

Chịu đựng được những thứ kia, còn điều gì không thể?

Là, mới áp lực công việc lớn một chút, anh không được công nhận. Có thể so sánh với làm người mẫu sao. Sự tranh đấu trong giới giải trí đó khó khăn hơn bao nhiêu? Chỉ là một chút nhỏ bé, khi làm người mẫu anh cũng nếm nhiều vị đắng. Thời gian đầu cũng không được ghi nhận, không phải sao? Cùng lúc đó, anh đã phải trả giá bằng hàng trăm nỗ lực? Anh không muốn kiên trì? Nếu như từ bỏ như vậy, anh làm thế nào đối   mặt được với cơ hội chị Phong cho đây? Ôn Tự Minh thúc ép lại làm sao vậy? Anh không thể tin tưởng mình một lần sao? Anh không thể tự cổ vũ cho mình chiến thắng ông ta sao? Đàn ông dù sao cũng nên có chút trách nhiệm chứ? Anh liền cứ thế cam lòng cả đời chỉ làm một lọ hoa?

Là, Tề Tễ luôn luôn thay đổi, lần trước cãi vã một lần, sau đó đều thu lại, nhưng vẫn có xung đột, vẫn khiến anh phiền lòng. Anh không thể bao dung với cậu sao? Cậu có gì khó khăn khiến anh không thể chịu đựng sao? Anh đã quên đây là lần đầu tiên anh rung động sao? Được, rời đi, có thể rời đi được sao? Người ôn hòa như thế anh không chọn, vậy muốn chọn ai? Đơn giản là không muốn chuyện tình cảm? Tiếp tục đi theo người khiến anh có lợi? Sau đó, hoặc chỉ là tình dục và tình dục? Anh có bị bệnh? Anh có lạc thú sao? Sự khác biệt quá khứ là gì? Hay là Tề Tễ chẳng có nhiều ưu điểm. Nhưng cậu ấy hiền hòa, ấm áp, có học thức, nhỏ một chút,...v v, những ngày đơn giản bên nhau không khiến anh cảm động sao?

Nếu như, anh đều nghĩ có những điều này, vậy sao cần từ bỏ? Không cần trốn tránh? Anh cần làm gì? Anh cần nhìn thẳng vào điều đúng đắn. Anh cho mình cơ hội được sống lại một lần nữa, đây là điều rất nhiều người không làm được, anh có biết quý trọng. Anh còn cần chăm sóc mẹ kế, còn cần chăm sóc Tiểu Thuần.

Nếu không phải một ý chí to lớn, Hồ Úy sẽ không đóng nắp lọ thuốc Flupirtine. Nhờ ý chí kiên cường, anh tin tưởng, tất cả, đều có thể vượt qua.

Mãnh Nam ngủ, Tiểu Thuần cũng ngủ, Hồ Úy cảm thấy, cách tốt nhất bây giờ, là chính anh cũng ngủ đi. Mưa có nhiều đến mấy, rồi cũng sẽ có nắng.

Tề Tễ lặng lẽ không một tếng động đi tới phía sau Hồ Úy, cậu muốn hù dọa anh một lần, sau đó lại cho mình một lý do để dừng lại.

Cùng Hàng Hàng nói chuyện nên bản thân cậu trở nên bao dung, cửa hàng thú cưng có bao nhiêu sinh mệnh ở đó chờ đợi tình yêu, giống như học sinh tiểu học bắt đầu một đoạn đời. Sự phấn chấn làm cho tề Tễ biết điều tiết cảm xúc đúng chỗ. Cậu có thể chủ động hôn nhẹ Hồ Úy, có thể ngay thẳng ôm ấy anh. Tuy rằng làm tình còn chút vụng về, nhưng là, chí ít vẫn có thể bắt đầu. Tề Tễ tin tưởng, từ từ, từ từ rồi mọi chuyện sẽ tốt. Cậu chấp niệm sự tin tưởng, kinh nghiệm tạo nên ngày hôm nay.

Có thể...

Hồ Úy đóng nắp hộp Flupirtine  vung tay không may tát vào Tề Tễ một cái.

Anh, đang làm gì thế?

Anh, còn có thể đang làm gì thế?

Ngày đó Hàng Hàng có nói đến lạm dụng thuốc, Tề Tễ liền cuống quýt bênh Hồ Úy. Tuy nhiên, khi Hồ Úy lấy thuốc cho cậu, cậu nhìn thấy thần thái Hồ Uý...cậu đã... cậu đã ngờ ngợ, Hồ Úy còn hiểu rất rõ đơn thuốc này. Lúc đó cậu còn lo lắng nói với anh, có phải nhìn thấy rất nhiều thanh niên dùng cái này thay ma túy? Tôi sẽ không dùng.

Đúng, cậu, không biết. Có thể, anh biết.

Anh biết.

Cậu còn tự thuyết phục bản thân người nghiện ma túy sẽ không dừng lại được, sẽ tiếp tục nặng hơn. Người nghiện cũng sẽ không thể có cuộc sống khỏe mạnh như anh.

Ông trời! Sao tàn nhẫn xóa sạch lòng tin trong cậu.

Anh, rõ ràng, lén lấy thuốc!

Không phải là lần đầu tiên? Đúng vậy, làm sao có thể là lần đầu? Trời mới biết đã kéo dài bao lâu, có thể... Anh vẫn luôn lén lút.

Hồ Úy quay đầu lại, đem lọ  Flupirtine cất vào tủ thuốc. Trong giây lát, đối mặt với tầm mắt Tề Tễ. Hồ Úy run lên. Trong đôi mắt đó chứa đựng sự phẫn nộ, có thể khiến Hỏa Diệm Sơn phun trào.

"Cậu..."

Hồ Úy căng thẳng, hàng trăm cái miệng cũng không thể nào bào chữa. Trong lòng trào lên sự sợ hãi và mặc cảm tội lỗi.

"Cút ra ngoài. Ngay bây giờ, lập tức, cút ra khỏi nhà của tôi!" Đầu Tề Tễ ong ong, cậu thậm chí không nghe rõ âm thanh mình nói.

"Tề Tễ, cậu..."

Hồ Úy đứng lên, muốn giải thích. Có thể Tề Tễ hoàn toàn không cho anh cơ hội. Cậu cũng không tha thứ cho anh. Sự tuyệt vọng dâng lên đến nghẹn họng. Mấy ngày nay đều giãy giụa trong mâu thuẫn, tột cùng là vì điều gì? Để chứng minh lần này uổng công sao? Miệng, não cùng phát động tấn công, nhưng cuối cùng, vẫn không thể.

"Anh khiến tôi quá thật vọng rồi, quá sức tuyệt vọng!"

Phẫn nộ, nhất định sẽ tạo ra một bài diễn thuyết "xuất sắc".

"Hồ Úy, anh sao có thể như vậy? Mọi chuyện Dịch Khả Phong đều nói cho tôi biết. Anh đến cuối cùng là người thế nào, anh ấy đều nói cho tôi biết! Anh lăng nhăng, anh bừa bãi, anh vì người khác không thể thay đổi chính mình, từng điều từng điều đối với anh chỉ là đùa bỡn, đều vì lợi ích cá nhân, anh..."

Tề Tễ nói liền một hồi, sự phẫn nộ cứ thế tràn ra như thác đổ, những từ ngữ cậu dùng như mũi gai nhọn, mặc dù không đến nửa từ thô tục, nhưng lại chứa đầy sự khinh miệt, vượt qua cả sự thô tục. Cậu nói cho anh biết, cậu tha thứ tất cả, vậy mà anh vẫn để cậu phải chịu đựng sự phản bội cùng  dối lừa này!

Hồ Úy đột nhiên không muốn giải thích. Anh chưa bao giờ biết. Ở trong mắt cậu anh là kẻ như vậy. Cậu vốn dĩ biết tất cả, sau đó xem thường anh. Rồi tự đặt mình và một thượng đế, hay vị cứu tinh. Cậu giống như bố thí cho một người ăn mày ven đường bát cơm lương thiện, thanh cao mà lại ngạo mạn. Cậu khiến anh cảm thấy ghê sợ.

"Tôi đang nói chuyện với anh, tại sao không nói lời nào? Anh chính là cảm thấy không có lời nào để che giấu tất cả sao? Anh chính là tên lừa đảo! Anh là kẻ vô liêm sỉ chích hút ma túy! Là tên trộm! Anh cái này..."

Không quan trọng.

Đó là cảm giác bây giờ của Hồ Úy. Cậu mô tả anh thế nào, anh cũng không quan tâm. Anh không muốn cãi nhau. Anh không nói một lời. Một lời chỉ thêm phiền. Anh đã không còn tin tưởng cậu. Anh không nghĩ rằng đã đánh giá cậu cao trong chốc lát.

Hồ Úy không nhìn Tề Tễ, anh ngồi xuống, kéo Tiểu Thuần đang run rẩy trốn dưới ghế sofa. Anh ôm lấy nó, cầm áo khoác dưới đất, đi về phía cửa.

Mãnh Nam vẫn núp ở góc tường, vào lúc này giác quan thứ sáu để nó hiểu rõ sự tình. Nó sủa oang oang đáp lại tiếng Tiểu Thuần kêu meo meo.

Hồ Úy thay giày, mở cửa, Tiểu Thuần liều mạng đạp anh, lại bị anh giữ chặt hơn trong ngực.

"Tôi chưa bao giờ vượt quá giới hạn"

Đây là điều cuối cùng anh nói.

Tề Tễ nhìn theo cánh cửa đóng lại, chùm chìa khóa cầm trong tay liền ném ra ngoài.

Cậu không biết tại sao đôi mắt cậu lại ướt nhòe đi. Không phải vì người kia lén dùng ma túy sau lưng cậu. Mà chính là tim cậu. Nếu giữ lại, anh có thể không ra đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei