Chương 31. Khói bụi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khách sạn xung quanh đều từ chối cho mèo vào. Hồ Uý bất đắc dĩ ngồi ven đường vuốt ve Tiểu Thuần, tình huống chán nản này giống hệt lần đầu tiên anh gặp Tề Tễ. Nhưng lúc này còn không bằng lúc đó, đêm đông sương lạnh thấu, gió thổi đến mức Tiểu Thuần cố vùi mình vào lớp áo khoác của anh. Một chút cũng không dám hở ra.

Lúc này Hồ Uý không muốn nghĩ về Tề Tễ, có thể... Tư duy của Hồ Úy dường như đã trải qua thời khắc cuối cùng, làm sao cũng không thể trở lại.

Sự thật rất rõ tỏ, hai người họ kết thúc, mọi thứ đã rất chân thật.

Buồn phiền sao?

Buồn phiền.

Tức giận sao?

Tức giận.

Buồn bực sao?

Buồn bực.

Tất cả mớ cảm xúc đó hoà vào cùng nhau, bỗng nhiên trở thành trống rỗng.

Hồ Uý không có lý do gì để biện minh cho hành động của mình. Nhưng khi nghe Tề Tễ nhắc về quá khứ, từ lúc đó, tất cả điều cậu nói anh đều không muốn nghe, thứ hai, cũng thực sự cảm thấy không cần thiết để nói, vô vị tẻ nhạt. Đây không phải tuyệt vọng, là sâu trong tâm cảm thấy thất vọng vô cùng lớn. Tại sao cứ phải vì một người đàn ông? Kết quả cuối cùng vẫn là quá cô đơn?

Hồ Úy hắt xì hai cái, nhiệt độ đang giảm xuống, cơ thể anh cũng khó để chịu đựng.

Tiểu Thuần phải làm sao đây?

Mang theo nó ngay cả khi anh còn không có nơi cư trú. Anh không thể vứt bỏ nó. Anh không thể để Tiểu Thuần trở thành một con mèo hoang lang thang. Đã luôn được sống cuộc sống giàu có, nó làm sao có thể tự kiếm sống?

Tiểu Thuần có lẽ đã ngủ, Hồ Úy chỉ cảm nhận thấy hơi thở của nó.

Vào lúc này, Hồ Úy mới thấu cảm giác, không bạn bè, không có mối quan hệ.

Sắp ba giờ sáng, lúc này không thể làm phiền Tiểu Mẫn. Vậy còn ai có thể đây?

Số điện thoại trong danh bạ được mấy người, ngoài đồng nghiệp không còn ai.

Hồ Úy nghĩ đến Hàng Hàng, nhưng thứ nhất bây giờ không phải là thời điểm tốt để gọi, thứ hai cuộc viếng thăm không thích hợp, thứ ba... Hắn là bạn thân của Tề Tễ.

Lại nhìn danh bạ, Hồ Úy phát hiện mình không còn đường lui đành đánh bạo gọi cho Ôn Tự Minh. Nhưng anh vạn lần không muốn. Nhớ tới gương mặt Ôn Tự Minh, Hồ Úy đã muốn đập nát. Không gọi, chính là không muốn gọi.

Cuối cùng Hồ Úy cân nhắc một chút, tình cảnh như vậy cũng chỉ đi được tới đâu hay tới đó. Đến công ty trước, cho dù ngày mai Ôn Tự Minh mắng anh cũng được. Các đồng nghiệp ngày mai lại có chuyện để nói cũng được, chí ít thì một mèo một người không thể chết giữa đường. Ngày mai đem Tiểu Thuần nhốt vào văn phòng, tan tầm sẽ đi tìm nơi ở, cuối năm cũng có nhiều nhà trống, nên không quá khó khăn. Trước tiên cần tìm một ngôi nhà đã.

Ôn Tự Minh vừa ăn một chút bữa khuya. Vừa ăn vừa tiếp tục làm, chỉ còn một chút việc dang dở, ông không muốn để lại cho ngày mai. Nếu như tất cả theo kế hoạch, bản thiết kế cửa sổ lần này sẽ là bản cuối cùng. Qua dịp nghỉ lễ năm mới, đợi đầu xuân, ông sẽ được bổ nhiệm làm người đứng đầu thương hiệu Lou. Điều đó có nghĩa là từ cửa sổ, nhà hàng, lớn hơn là tuyên truyền, bàn bạc, hướng đi,... mọi thứ đều thuộc quyền quyết định của ông. Từ đó, ông liền bước vào vị trí cao nhất trong công ty. Vị trí em gái Phong đã sớm quyết định và đề bạt ông. Điều này đã được ấn định vào tháng trước. Còn chức vị bây giờ của ông, chính ông sẽ đề cử một người tiếp nhận. Ứng cử viên thì Ôn Tự Minh có, nhưng...vẫn không thể giải quyết được.

Đôi mắt mệt mỏi, Ôn Tự Minh dựa vào ghế.

Tâm tư cũng bắt đầu loạn cả lên. Gương mặt đó lại hiện lên trước mắt. Nửa năm trôi qua thật nhanh, người kia không cho một ông cơ hội nhỏ, không có thỏa thuận để lạm chậm quá trình ly hôn. Ông không biết cuối cùng tình yêu có nghĩa lý gì. Ông nhiều lần nói với người kia lần này lại sẽ thay đổi, sẽ giảm bớt công việc để dành thời gian cho nhau. Cảm xúc của người nắm trong tay quyền quyết định rất khác với người níu kéo. Đây là sự khác biệt. Đứng ở vị trí người ra đi, không phải lúc nào cũng là một bản hoan ca...

Ôn Tự Minh nghe thấy tiếng mèo kêu.

Nửa đêm, phòng làm việc trống không một bóng người, mèo kêu.

Tiếp theo là âm thanh vụn vặt của: Tiếng chìa khóa, tiếng mở cửa, tiếng hắt xì.

Ôn Tự Minh đứng lên, bật đèn. Đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Hồ Úy đứng trước văn phòng mình.

Hồ Úy lúc này quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Tự Minh. Vô cùng ngạc nhiên, Tiểu Thuần thiếu chút nữa là chạy đi. Ông ta, vẫn đang làm việc? Không thể nào, lúc đến đây không hề nhìn thấy chút ánh sáng nào hắt ra.

Hai người nhìn nhau, hai mặt nhìn nhau, bốn mắt nhìn nhau, Hồ Úy đưa mắt ra phía sau Ôn Tự Minh nhìn vào bên trong, phát hiện đèn làm việc vẫn sáng, không trách vừa nãy không thấy có ánh sáng. Cùng lúc đó, Ôn Tự Minh nhìn xuống phía dưới, thấy con mèo đen Tiểu Thuần.

"Tôi không có nhà để về, để con mèo ở đây một ngày, ngày mai tan làm tôi sẽ đi tìm nhà." Hồ Úy trả lời, thời gian nói chuyện cũng bắt đầu.

"Cậu...cùng bạn trai cãi nhau rồi hả?" Đây là nguyên nhân duy nhất Ôn Tự Minh có thể nghĩ đến.

Ôn Tự Minh biết rõ điều này sao còn hỏi Hồ Úy? Kẻ ngu si cũng nhìn ra? Chế nhạo?

"Không. Tôi đảm bảo con mèo sẽ không gây phiền toái, cũng đảm bảo chỉ để lại một ngày." Hồ Úy nói rồi tiến vào văn phòng.

"Cậu dự định tối nay sẽ ngủ tại phòng làm việc?"

"Ừm, nếu không được, sẽ để mèo ở lại, tôi đi tìm khách sạn." Hồ Úy đúng mực nhìn Ôn Tự Minh.

"Tôi...tôi không phải có ý này. Cậu ngủ nơi này, ngày mai có khả năng làm việc..."

"Còn không truyền ra lời đồn đại hai ta ở chung, ý ông là muốn tôi đi." Hồ Úy cười nói, "Nếu không chính là ông lo lắng mọi người đồn tôi mang theo con mèo dựa vào ông?" Câu nói này của Hồ Úy là ác ý, anh mừng thầm, nếu không phải tại ông gây ra cho anh áp lực, anh đã không dao động đi tìm lọ Flupirtine , sẽ không làm cho Tề Tễ nổi giận. Oan có đầu, nợ có chủ. Không có Hồ Úy ông ta cũng phải đi ra.

"Cậu nói lời này là đang ám chỉ đều gì?" Ôn Tự Minh cau mày.

"Ý gì?" Nếu có thể nói cho ông ta tất cả những suy nghĩ trong đầu, thì ai đồng ý bỏ qua cơ hội. Ông ta đối với anh không mảy may quan tâm, anh có thể tùy ý nói cái gì, nhưng bây giờ không muốn gây chiến tranh. "Ông không phải là sợ những lời đồn đại nhảm nhí sao? Ông không phải là nhanh chóng muốn rũ sạch quan hệ với tôi sao? Ông không phải muốn cho mọi người uốn nắn tôi sao? Hoan hô, làm ra vẻ đẹp đẽ, hình tượng vĩ đại, tôi đâu đủ điều kiện đảm nhiệm một kỹ nữ. Tiêu chuẩn khiến người ta muốn phỉ nhổ, nói ra không ai tin,..."

"Hồ Úy!"

Ôn Tự Minh quát lớn, nhưng điều này không làm Hồ Uý quan tâm.

"Ai cũng biết rõ tôi không phải một chính nhân quân tử, tôi xất thân từ đâu, các người xuất thân từ đâu. Tôi từ Tây An, chỉ là mớ giẻ rách so với Bắc Kinh. Tôi làm người mẫu, không danh tiếng, có thể ngủ với bất kỳ ai, những điều trên không có gì chưa từng làm, tôi lòng dạ khó lường..." Tề Tễ, tôi giúp cậu mắng, khẳng định so với cậu mắng rất chính xác.

Hồ Úy không nghĩ Ôn Tự Minh sẽ lên tiếng. "Cậu không cần làm trò đó để công kích tôi, Hồ Úy, tôi nửa phần không thèm để ý lời đồn đại, nhiều năm tôi biết văn phòng làm việc là cái gì. Tôi hà khắc với cậu, tôi hi vọng cậu có thể biết là tôi mong cậu có thể tốt lên. Tôi thường không quan tâm đến cách thức và phương pháp, nhưng chí ít tôi không phải một kẻ tiểu nhân."

Đúng vậy, điều đó Hồ Úy sao có thể không biết đây? Từ đầu đến cuối, Ôn Tự Minh đều ở bên đốc thúc anh, tôi luyện anh, anh hiểu được, anh biết. Tuy rằng mới bắt đầu đã đoán Ôn Tự Minh là mượn đề tài để nói chuyện của mình, có thể dần dần Hồ Úy bình tâm trở lại, hiểu được chính anh đã phạm sai lầm trước mới lấy chuyện đó trách ông ta. Nhưng Hồ Úy vẫn muốn nói ra, giống như có thể giảm bớt đợc một loại đau đớn nào đó trong lồng ngực. Tại sao lại đau? Sao lại đau đớn đến thế? Không phải quết định không quan tâm sao? Không phải mọi cảm giác đều là vô vị tẻ nhạt sao?

Tiểu Thuần bị Hồ Úy ôm quá chặt, khó chịu meo meo liên tục. Ôn Tự Minh thấy Hồ Úy như vậy đành dịu giọng: "Con mèo để ở chỗ tôi đi."

"...Hả?" Hồ Úy hơi ngửa đầu.

"Tôi thu dọn một lúc, cậu cùng mèo, đi theo tôi."

"Chúng tôi sao lại đi theo ông." Hồ Úy cố gắng mạnh mẽ.

"Coi như tôi sợ lời đồn đại nhảm nhí, được không?"

Hồ Úy nhăn mặt.

Sự ấm áp đều sẽ làm nguội tâm tình. Tiểu Thuần được đặt xuống mặt đất, vui vẻ đi đến phía vòi nước. Ôn Tự Minh đưa cho Hồ Úy ly nước trái cây, ông ta ngồi xuống đối diện anh.

"Tan tầm tôi sẽ đi tìm nhà ngay, tạm thời lại gây thêm cho ông phiền toái."

"Nhìn đi, gần đây lượng công việc không hề nhỏ."

"Chắc chắn sẽ không ở lại quá lâu."

"Tôi không có vấn đề gì, nhiều phòng mà tôi ít ở nhà."

"...Cảm ơn"

"Ha ha...Uống chút nước ấm đi, tôi thấy cậu sắp đông lạnh rồi."

"Vẫn tốt, đi mấy khách sạn, đều từ chối mang mèo vào."

"Cậu như thế không đem theo hành lý đi ra?"

"Ừ, là, vì lẽ đó ngày mai tôi dậy sớm một chút đi mua đồ."

"Còn không phải cãi nhau." Ôn Tự Minh cười.

"Sao?"

"Đừng mua, tôi còn vài bộ quần áo mới, ở đây vài ngày, bình tĩnh lại trở về."

"Ha ha." Hồ Úy rút ra một điếu thuốc. "Đừng nỗ lực suy đoán gì, tôi nói ông cũng không cần phải tin, nhưng, tôi biết tôi đang nói cái gì."

"Tôi không nói với cậu vấn đề này, chỉ muốn khuyên cậu, đừng nói lời từ biệt."

"Có gì ăn không? Tôi đói rồi."

"Hả? Cậu muốn ăn cái gì?"

"Ăn cơm từ lúc 12 giờ trưa, bây giờ rất đói bụng, hâm nóng gì đó đi, không có thì thôi."

"Có sủi cảo đông lạnh, tôi làm một chút cho cậu."

"Cảm ơn." Hồ Úy nằm xuống ghế sofa, lấy tay bóp đầu.

"Tôi bỗng nhiên cảm thấy." Ôn Tự Minh đi về phía phòng bếp.

"Hả?"

"Cậu vừa có ý định bắt tôi ăn vạ đúng không?"

"Còn có điều thứ hai, tôi tìm đến để trút giận?"

"Hmm"

Tiểu Thuần cảm thấy khung cảnh xa lạ, một lát liền nhảy lên bụng Hồ Úy nằm xuống. Hồ Úy xoa xoa lưng Tiểu Thuần, anh đói bụng và vô cùng mệt mỏi.

Không có từ nào để nói. Có thể coi như là đã chết.

Nhưng, lời nói của người chết, không phải là có tội.

Một người nói ra sự thật, một người chỉ muốn giữ quan điểm của chính mình.

Tề Tễ nhìn Hồ Úy liền hiểu ngay, thì làm sao có thể tiếp tục? Vì lẽ đó, cậu nói, cút đi.

Mọi thứ, dừng lại ở đây.

Có vài thứ nhắm mắt lại mới có thể nhìn thấy, ví dụ như giấc mơ. Có vài thứ che lỗ tai đi rồi vẫn có thể nghe thấy, ví dụ như, lời nói tổn thương. Cũng vì vậy, muốn không nhìn không nghe, rất khó để làm được.

Nguy hiểm nhất chính là cảm giác mình tưởng thường an toàn, nào ngờ đầy rẫy gian khó. Hồ Úy chính là như vậy. Ở cùng Tề Tễ một thời gian, đó là quãng thời gian đẹp nhất - phảng phất chính anh đạt được cuộc sống mới, phảng phất chính anh đã thay đổi, phảng phất hư huyễn một giấc mơ. Nhưng thực tế?

Anh với cậu đã có một cuộc sống như thế nào? Một người hướng đến tương lai. Một người tìm về quá khứ.

Kết quả không thể hòa hợp, vậy khì kết thúc đi.

Hồ Úy không trách Tề Tễ. Cậu là một tờ giấy trắng. Hai người không giống nhau. Chính anh đã có quá khứ không tốt. Tại sao lại trở thành bia ngắm của Earl? Bởi vì quá khứ của anh. Người khác không chĩa mũi tên, vậy còn ai? Đơn giản anh có thể thản nhiên đối mặt, không phải còn có thể lừa gạt người.

Công bằng? Nực cười.

Công bằng? Chính là chèn ép kẻ yếu hơn.

Anh và Tề Tễ, chưa bao giờ có thể nhắc tới chữ công bằng, ngay từ đầu cũng không phải từ một vạch xuất phát.

"Muốn cho dấm?" Ôn Tự Minh đi ra từ phòng bếp, hỏi.

"Muốn."

"Hạt tiêu?"

"Muốn"

"Tỏi?"

"Muốn."

"Có gì cậu không muốn?"

"Thiết kế không muốn."

"...Cậu lật mặt như lật tiền rồi hả?"

"Tôi là loại người rất giỏi bắt nạt người tốt." Hồ Úy vẫn nhắm mắt, vuốt ve Tiểu Thuần cười ha ha.

"Được, tôi may mắn sống sót."

"Hả?"

"Ai là người tốt, tôi không phải người tốt."

"Ừm, vậy ông ở nơi này chờ đi, vào ổ trộm cướp tôi thích hợp hơn."

"Cậu, sao phải nặng nề trách móc chính mình."

"Ngàn vàng không mua được quá khứ. Tôi tình nguyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei