Chương 32. Cái gọi là người tốt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hơn một tuần lễ, Tề Tễ không làm bất cứ việc gì. Mỗi ngày đều nằm trên giường, hoặc nằm trên ghế sofa trừng mắt nhìn trần nhà. Nếu không phải Mãnh Nam sủa ầm ĩ dưới chân, sợ rằng cậu cũng không nhìn xuống một lần. Cậu không phải muốn oán trời không từ bi, cũng không oán hận ai. Mà chỉ cảm thấy bất cứ điều gì cũng không còn ý nghĩa.

Tình cảm yêu đương này, như liều thuốc giảm đau, giảm bớt mọi bệnh tật, nhưng chỉ là tạm thời, không diệt được tận gốc.

Một tháng trước khi rời đi, Hồ Úy đã khiến Tề Tễ cảm động. Bây giờ, ngoại trừ nỗi nhớ anh khiến cậu đau đớn. Ngoài cảm giác đau đớn, mọi xúc cảm khác cứ dần dần biến mất đi.

Hồ Úy đi rồi, chính Tề Tễ yêu cầu như vậy. Anh không còn bước qua cái cửa của ngôi nhà này. Chìa khóa vẫn treo trên móc. Người cũng đi rồi, nhưng những gì lưu lại còn quá nhiều. Tủ quần áo trong phòng ngủ vẫn còn vài bộ quần áo của anh, phòng bếp còn chén bát của anh, phòng khách còn giá đồ chơi của Tiểu Thuần - con mèo đen của anh, phòng tắm còn dao cạo râu của anh, trên ban công còn vali du lịch.

Hai ngày trước Tề Tễ cố gắng dọn dẹp ngôi nhà. Nhưng cậu không biết đem những thứ này đi đâu. Cậu đành chờ để anh đến mang đi. Một là, cậu không biết nên mang theo hướng nào. Hai là, lương tâm cậu không đành lòng. Cậu đợi Hồ Úy. Là sâu khảm trong cậu vẫn muốn đợi Hồ Úy đến lấy như một cái cớ.

Trong ngôi nhà, không chỉ có cậu bơ phờ, Mãnh Nam cũng phờ phạc. Một người một chó, thường nằm sấp đối mặt nhau. Thở dài một hồi, cuối cùng là nhắm mắt.

Tề Tễ gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng: Cậu vĩnh viễn mất đi tình yêu duy nhất trong cuộc đời.

Mãnh Nam cũng gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng: không còn được tùy ý chạy trong ngôi nhà rộng rãi gọn gàng. Không còn thịt hầm đến năm lần một tuần. Không còn được tắm rửa mỗi tuần, không còn... Nhìn thấy con mèo đen Tiểu Thuần, mỗi lần nhìn liền tức giận.

Tề Tễ đói bụng. Nghĩ ngợi làm cậu đói bụng. Những ngày qua cậu không có một lần ăn ngon miệng. Hầu hết thời gian có thể thức liền thức. Lúc này cũng vậy, Tề Tễ căn bản không muốn xuống khỏi ghế sofa ăn chút gì, quyết định mặc kệ. Đói bụng quá sẽ trở thành không đói bụng.

Trở mình, Tề Tễ thay đổi tư thế nằm trên ghế sofa. Trong nháy mắt liền cảm thấy ngôi nhà quá yên tĩnh. Cậu mở tivi. Không biết từ bao giờ tivi lại chiếu lại Tây Du Kí. Trư Bát Giới gọi lớn, Đại Sư Huynh.

Tề Tễ càng xem Tây Du Kí càng buồn ngủ. Cậu cầm lấy điều khiển chuyển kênh. Rồi cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Cậu bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Chiếc điện thoại trên khay trà vang lên ca khúc bài hát mùa thu, rơi xuống, Tề Tễ đưa tay bắt lấy được.

Hiện lên người gọi: Hàng Hàng

Tề Tễ do dự vài giây, nghe hay không, không nghe hay nghe? Vài giây sau điện thoại liền tắt ngúm.

Tề Tễ châm một điếu thuốc. Chân vừa đặt xuống đất liền giẫm phải Mãnh Nam. Mãnh Nam cũng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. May mà nó không còn ngủ, nếu không đã ngoạm vào chân Tề Tễ.

Sự việc xảy ra đã một vài ngày, Tề Tễ chưa một lần gọi cho Hàng Hàng. Bởi vì cậu thật sự không biết tại sao không muốn đem chuyện này nói ra. Tề Tễ biết cậu rất cần Hàng Hàng an ủi. Có vẻ chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, nên càng khó khăn để mở miệng. Càng thân mật bằng hữu, càng khó tiết lộ với đối phương. Tri kỉ trong hoàn cảnh này quá giống kẻ địch, càng ít càng tốt.

Cậu cầm điện thoại di động, nhìn căn nhà như một mớ bầy hầy. Một tuần trôi qua, Tề Tễ đã biến cậu và mọi thứ xung quanh cậu thành điều gì thế này? Cậu không thể hiểu.

Cậu là người có quá nhiều thất bại.

Sâu bên trong cậu cảm xúc thi nhau lên tiếng.

Cậu hít sâu một hơi thuốc. Đem tàn thuốc xuống dưới chân dẫm nát. Tề Tễ vội vàng gọi lại cho Hàng Hàng.

"Cậu vừa làm gì? Nửa này không nghe điện thoại."

Giọng nói của Hàng Hàng vẫn luôn ấm áp. Âm thanh này càng khiến Tề Tễ nghẹn ngào không nói nên lời.

"Không phải muốn cho tớ tốn tiền điện thoại chứ? Thu phí quả là không tệ. Cậu sao không dùng máy cố định." Hàng Hàng không biết tâm trạng Tề Tễ lúc này, vẫn cứ trêu đùa cậu. Sau khi nói vài câu, Hàng Hàng phát hiện đều là anh độc thoại. Cảm thấy bất ổn.

"Cậu, không có chuyện gì chứ?"

"...Tớ thất tình." Tề Tễ không ngờ cậu lại nói ra câu này đầu tiên.

Hàng Hàng nghe được, trầm ngâm một hồi.

"Thật đấy." Tề Tễ nói thêm.

Hàng Hàng thở dài, "Tớ không nghi ngờ thật giả, cậu bây giờ có nói với tớ người từ Sao Hỏa vừa đưa cậu đi du lịch vũ trụ tớ cũng tin"

"Hôm nay không phải cá tháng 4...." Tề Tễ rụt rè nói.

"Ừ, tớ cũng không có khả năng dịch chuyển thời gian..."

"Cậu sao không an ủi tớ một chút..."

"An ủi? An ủi là cái gì? Cũng chính là cho cậu trải nghiệm mới. Thực tế nhất bây giờ là mua thuốc cho cậu."

"Hmm"

Sau 20 phút cúp điện thoại, Hàng Hàng có mặt ở nhà Tề Tễ. Nhìn Tề Tễ như kẻ vô gia cư. Áo ngủ lôi thôi, quần ngủ lếch thếch. Tóc tai rối bù. Chiếc cằm đen, ánh mắt vô hồn... Căn phòng còn vô cùng thê thảm, chỗ nào cũng hỗn loạn, thật không giống một nơi cho người ở. Mãnh Nam cũng thảm, cuộn còn tựa như tờ báo, bất động.

Thấy Hàng Hàng vào cửa, Mãnh Nam chạy tới, vội vã ngửi ngửi chiếc túi Hàng Hàng xách theo. Hàng Hàng vỗ vỗ lưng Mãnh Nam, "Là cho mày, nhưng không phải đồ ăn."

"Lại mang cho nó đồ?" Tề Tễ lên tiếng.

"Tớ vừa nãy nghe điện thoại chính cậu nói nó cần một cái đĩa bay."

"Ha ha..."

Hàng Hàng nhìn Tề Tễ một chút, điện thoại reo, "Lương Trạch... Ừm, đối với anh...Em cũng tới đi, Mãnh Nam cần tắm rửa....Ừ anh biết...Ừ...Ừ...cúp nhé."

"Sao để Lương Trạch đến đây...Thêm phiền." Tề Tễ lúng túng nói một câu.

"Mãnh Nam cần được tắm."

"..."

"Cậu nhìn dáng dấp cậu đi...Để tớ nói cậu cái gì là tốt!"

"Tớ..."

"Đi đi, tắm, cạo râu, ngâm mình trong nước một lúc."

"Tớ..."

"Hiện tại, tớ phải dọn dẹp cái căn nhà này cho cậu, căn bản là không có chỗ nào đặt chân."

Không cho Tề Tễ phản đối, Hàng Hàng liền đem Tề Tễ vào phòng tắm. Tề Tễ đứng một lúc, nhìn bộ dạng lôi thôi của mình trong gương, cuối cùng ngột bệt trên bồn cầu.

Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ nhỏ vụn vặt. Tề Tễ nhìn tay cậu, nhợt nhạt không còn sức lực.

Ái tình này hóa ra là dằn vặt con người, kẻ ngốc nghếch cũng biết làm sao để bắt đầu, chỉ có ông trời mới biết cách nào kết thúc.

Hàng Hàng dọn dẹp trong phòng khách, nhìn thấy Tề Tễ đi ra, vẫn y nguyên như lúc đi vào, anh còn chưa kịp quát lớn, nhìn thấy bộ mặt của Tề Tễ đã kinh sợ rồi. Hàng Hàng nhìn Tề Tễ đi đến trước tủ, mở ngăn kéo, cậu quay lưng vài giây, sau đó lại trở vào phòng tắm.

Tề Tễ trở lại phòng tắm, nhìn lọ Flupirtine trong tay, vô cùng giận dữ. Cậu dùng hết sức lực vặn nắp lọ thuốc ra, rồi sau đó đổ hết vào bồn cậu. Chỉ còn thấy những viên thuốc con nhộng di chuyển trên những giọt nước nhỏ.

Tề Tễ ngồi xuống trước bồn cầu, mắt trừng trừng nhìn vào viên thuốc con nhộng kia. Một viên, hai viên, ba viên, bốn viên...

Nhìn chăm chú một lúc, Tề Tễ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Sao...nhiều như thế?

Cậu tập trung đếm. Đếm xong liền cầm lấy chiếc hộp thuốc lên xem.

Chỉ ít đi bốn viên.

Hộp thuốc này cậu mới mở, cũng chỉ dùng hai lần, mỗi lần hai viên.

... Một viên không mất.

Tề Tễ nghĩ mãi, sao không ít đi một viên nào.

Chuyện này...sao lại như vậy?

Lương Trạch một lúc sau liền đến. Hàng Hàng không để cậu vào cửa, trực tiếp đem Mãnh Nam ra ngoài. Dặn dò: tắm rửa, cắt móng tay, chơi đùa.

Hàng Hàng thu dọn phòng khách qua loa, không thấy Tề Tễ đi ra, lại nhìn thấy ngăn kéo hòm thuốc mở... Cậu ấy không phải muốn...Tự tử chứ? Hàng Hàng bàng hoàng với ý nghĩ của chính anh, cũng biết điều này không nhanh không thể khống chế, liền đi tới nhà tắm. Gõ cửa rất mạnh ở bên ngoài. Rồi đập cửa mạnh hơn.

"Tề Tễ! Tề Tễ!"

Tề Tễ trút hết những viên thuốc con nhộng xuống, xả nước, không nghe rõ.

Hàng Hàng ngoài cửa cuống lên. Mạnh mẽ gõ cửa. Nghĩ đến sẽ phải đá tung cánh cưar. Tắt nước, Tề Tễ nghe thất Hàng Hàng đang kích động gọi tên cậu.

"Làm sao vậy?"

Hàng Hàng nghe thấy đáp lại  cảm thấy an tâm hơn một chút "Cậu làm gì thế? Sao không đi ra? Cậu muốn dọa chết tớ à? Có cái gì nghĩ không thông?"

"Hả?"

"Tuyệt đối đừng như vậy, không có gì là không thể vượt qua!"

Tề Tễ nhìn cửa, lại nhìn mình trong gương hồn bay phách lạc, rõ ràng, Hàng Hàng cảm thấy...

Sao có thể!

"Hàng Hàng cậu biết, vào thứ Sáu Chúa Giêsu bị đóng đinh trên thập tự giá và treo lên. Đó là ngày tuyệt vọng nhất của thế giới. Sau ngày đó ba ngày, thế giới mở ra lễ Phục Sinh."

"Cậu đang nói điều vô nghĩa gì vậy? Cậu trước tiên đi ra"

"Chuyện này dậy chúng ta, không thể không chịu đựng, cũng thử chờ thêm ba ngày." Một lời hai ý nghĩa, Tề Tễ không biết cuối cùng là nói với Hàng Hàng hay là nói với chính mình.

"..."

Hàng Hàng cuối cùng cũng có thể thở phào, đợi Tề Tễ đi ra. Tề Tễ tắm xong, thư thái đi ra ngồi trên ghế sofa.

"Tớ xong rồi, có hai chuyện lớn"

Hàng Hàng không nghĩ tới Tề Tễ sẽ nói câu đầu tiên là như thế. Hàng Hàng đưa hai ngón tay lên hỏi, "hai chuyện?"

"Tớ không cười nổi."

"Tớ cũng không mong chờ cậu có thể cười được. Cậu không đầu không cuối nói một câu?"

Tề Tễ kể lại mọi chuyện xảy ra từ đầu đến cuối về cậu và Hồ Uý, không giấu trong lòng nữa. Ngôn ngữ vẫn nhát gừng, đôi khi lúng túng, có lúc lại trôi chảy như nước. Hàng Hàng ở trước mặt cậu vô cùng cao to, cậu mọi chuyện đều ỷ lại Hàng Hàng... Cuối cùng cũng nói hết rồi.

Hàng Hàng lấy trà uống. Càng nghe càng nhíu mày nhiều hơn. Lại bao che cho cậu, lại không giữ vững lập trường, lúc này anh không cách nào đứng về bên Tề Tễ. Huống chi cậu biết anh luôn luôn bênh cậu. Tề Tễ kể lại khiến Hàng Hàng khó tưởng tượng - Tề Tễ có thể làm như thế sao?

Mà điều quan trọng, chính là lọ thuốc không ít đi một viên.

​Tề Tễ nói xong, tha thiết mong chờ  nhìn Hàng Hàng, so với một con chó nhỏ, ánh mắt còn khiến người khác không thể cầm lòng. Hàng Hàng nghe xong, có thể rút ra  kết luận duy nhất, anh biết nhất định là Tề Tễ không cố ý - nhưng không cứu vãn được nữa rồi.

​Một mối tình được duy trì, giống như hai người cùng xem một chiếc TV, luôn cần một người hi sinh vì người kia. Có thể, sự hi sinh này luôn có giới hạn. Bao dung, không phải dung túng. Là yêu thương, đừng xem thường nhường nhịn.

​Động vật bởi vì đói bụng mà săn giết. Người, bởi vì sân si mà làm tổn thương nhau.

​Đứng ở vị trí một người bên lề câu chuyện, Hàng Hàng liền nhận thấy tình cảm bên trong Tề Tễ dành cho Hồ Uý đang muốn chiếm đoạt. Anh rất muốn giúp cậu, anh rất muốn cứu cậu, nhưng anh không biết phải làm sao. Con người nếu như không hiểu được rằng tự bản thân cần phải thay đổi, thì hơn cả nửa đời cũng không cách nào làm lại từ đầu.

​"Hàng hàng. . ." Tề nguôi thấy Hàng Hàng vẫn ngây ra mà không nói gì, đẩy anh một cái, "Cậu nói. . . . . . Cậu nói là không phải tớ. . . . . . Hiểu lầm anh ấy?"

​"Thực sự  hiểu lầm, lầm tưởng lớn."

​"tớ . . . . . ."

​"Cậu không có chút nào tin tưởng anh ta."

"Anh ấy như vậy, như vậy tớ sao vậy khả năng tin tưởng? Bất luận anh ấy có lấy thuốc hay không, ít nhất là muốn dùng nó nên mới lấy lọ thuốc chứ? Bất luận anh ấy cùng Ôn Tự Minh có quan hệ hay không, thì trước đâ anh ấy chính là người như vậy? Người như vậy, cậu nới nói, ai có thể đi tin tưởng? Sao có khả năng tin tưởng?"

​"Cậu sao lại ích kỷ như vậy? Còn có thể sao?"

​"Cái gì?" Tề Tễ trợn to hai mắt.

​"Cậu cứ tự lấy mình làm trung tâm đi, trong cả tình yêu cũng là lấy mình làm trung tâm."

​"Cậu. . . . . . Cậu như đang trách móc tớ?" Tề Tễ nhấn mạnh vào chữ "tớ".

​"Bởi vì cậu chính là vấn đề! Cái gì đều là cậu phỏng đoán mà ra! Là, không ai không quan tâm đến quá khứ của người mình yêu, có thể, nhưng cách cậu chọn để quan tâm anh ta là như vậy phải không? Là lấy tổn thương làm mục đích?"

​"Tớ. . . . . . Tớ cũng không phải cố ý. . . . . ."

​"Cố ý cùng vô tâm, thương tổn cuối cùng vẫn là thương tổn."

​". . . . . . Chúng ta không nói cái này được chứ, tớ. . . . . Tớ nghĩ cậu nói cho tớ biết, anh. . . . . . Tớ sao lại vô dụng. . . . . ."

​"Tề Tễ." Hàng hàng nhìn vào mắt Tề Tễ, tuy rằng cậu rất hoảng sợ. Nhưng vào lúc này, anh cũng không có thể giúp cậu cái gì, giúp cậu, chính là hại cậu. Hàng Hàng càng ngày càng thấy rõ mình đã phạm phải sai lầm lớn rồi. Tình cảm cuối thuộc về cậu, vì lẽ đó, cậu phải tự mình giải quyết, anh có thể thay cậu làm rất nhiều chuyện, nhưng, chuyện tình cảm, làm sao có thể?

​"Hả?"

"Tớ không có cách nào giúp cậu chuyện này. Chỉ là gớ nghĩ, một là Hồ Uý có thể sẽ không bao giờ chấp nhận cậu. Hai, nếu như chính cậu không nhận ra được vấn đề của cậu, thì chắc chắn có níu kéo vẫn sẽ trở thành điều một."

​Tề Tễ  mí mắt rủ xuống, cơ thể gần như rơi vào đáy vực. Không chỗ nương tựa.

​Hàng Hàng chờ Tề Tễ ăn cơm xong mới ra về. Tề Tễ chỉ còn lại một mình, không bờ bến  cô quạnh cùng uể oải, thương tâm cùng tuyệt vọng, hối hận cùng tự vấn, từng cái một từng cái một tìm đến.

​Cậu gom hết dũng cảm, yếu đuối, tổn thương trong lòng gọi cho Hồ Uý, tiếng chuông tút dài, rồi tắt hẳn. Không ai bắt máy.

Nhưng điều đó không khiến cậu hết hy vọng. Cậu cố gắng lấy một chút tự tin, nhắn tin cho Hồ Uý.

​【Hồ Uý, tôi nghĩ cần nói chuyện với anh, tôi có lời muốn nói với anh 】

Tin nhắn trả lời rất nhanh.

​【 Tôi không có gì để nói với cậu】

​Chuyện xấu trên đời, hai ba phần mười là nói do người xấu làm. Bảy tám phần mười đúng chính là do những người được gọi là người tốt làm.

​Tề Tễ cầm lấy điện thoại di động, trong đầu nhớ đến ngày trước đã đọc câu này. Khi ấy không thể hiểu được. Bây giờ có thể hiểu được rồi. Nhưng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei