Chương 33. Hoài niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Này cái gì...Tiểu Thuần...trước đây không như vậy..." Hồ Úy quẫn trí ngồi trên ghế sofa, hiếm có một ngày không làm thêm giờ, anh cùng Ôn Tự Minh ngồi cùng nhau, một người cắt một người xâu kim.

"Cậu cũng đừng nói xin lỗi, mấy ngày nay, ngày nào cũng xin lỗi." Ôn Tự Minh cau mày.

​Hồ úy cúi đầu, che mặt, anh cũng không muốn nhún nhường như thế, Tiểu Thuần lại cứ liên tục gây hoạ.

​Từ lúc nó va lăn lọ hoa đi, lúc sau đánh vỡ cốc uống trà, đến bây giờ là các dụng cụ gia dụng. . . . . .

​Nói chung, mỗi ngày bước vào cửa đều là mớ hỗn độn.

Gần đây lượng công việc trở nên nhiều, Hồ Úy mỗi ngày đều ăn cơm đúng 12 giờ trưa, chạng vạng chiều tranh thủ lên mạng liên lạc với các trung gian tìm nhà, có thể... hiện tại không có một chút tín nhiệm. Không phải chờ một gia đình dọn đi, chính là chờ phía trung gian xác nhận lại khách hàng có muốn thuê không.

Hồ Úy buồn bực. Trước mặt Ôn Tự Minh lại càng thấy phiền toái. Vẫn chưa thể chuyển đi. Đối với Hồ Úy lần này là lo lắng lớn. Anh cuối cùng vẫn phải dẫn con mèo trở lại nhà ông ta.

Tuần trước Tề Tễ gọi điện thoại. Hồ Úy tắt máy không nghe. Cậu liền gửi tin nhắn ngay sau đó. Anh trả lời "Tôi không có gì để nói với cậu". Khi đó anh cũng không suy nghĩ, chỉ đơn giản cảm thấy, thật sự một câu cũng không muốn nói cùng cậu. Bây giờ có muốn nói với cậu hay không, anh cũng không rõ được tâm tư của mình. Một người có thể đối xử với anh như vậy, "đá" anh ra ngoài đường, anh còn gì để nói?

"Tiếp tục làm đi." Ôn Tự Minh ném cho Hồ Úy một bản thiết kế làm gián đoạn suy nghĩ của anh.

"Bằng cách nào?"

"Nhìn vào kích thước phù hợp."

"Sao lại trùng hợp như thế?" Hồ Úy đặt khay trà sang một bên, dùng cuốn sổ để đo lên mảnh vải.

"Chị Phong hỏi rất nhiều về chất liệu, chỗ  vải dư này may cho Tiểu Thuần một cái đệm đi."

Hồ Úy ngạc nhiên "Ông...không ghét nó sao?"

"Không ghét, khi còn bé tôi cùng mèo lớn lên."

"Thế à!"

"Ừ, một con mèo đại hoàng. Khi tôi đỗ cấp ba, năm ấy phải đi xa, trước khi đi nó đến nằm lì bên chân tôi không rời, con mắt đều sắp không mở ra được, nhưng vẫn đi theo tôi..."

"Hmm..." Hồ Úy nhận thấy chủ đề này không thích hợp, "Cái túi xách kia nên trưng bày trên tủ kính là được. Khi ra ngoài cửa đều đóng, để Tiểu Thuần nghịch trong phòng khách thôi."

"Đúng" Ôn Tự Minh gật gù.

"Kích thước thế nào thích hợp." Hồ Úy ngồi vào ghế sofa, châm một điếu thuốc.

"Cắt hai mảnh vải màu vuông."

"Ừm...tốt."

Ôn Tự Munh nhìn vào đồng hồ đeo tay, phương hướng nửa điểm không lệch. "Cùng làm một chút... Cậu đói bụng sao?"

"...Còn không..."

"Đói bụng thì nói đói bụng, phòng trà dưới lầu có thể gọi thức ăn ngoài."

"Ông thì sao?"

"Tôi không cần, đâu phải ai cũng như cậu, ăn nhiều đến mấy cũng không dư thịt." Ôn Tự Minh bất đắc dĩ.

"Ha ha ha, tôi đã sớm nói, tuổi tác của ông cũng đến lúc tự mình ràng buộc mình."

"Bây giờ còn khó khăn hơn, mỗi ngày mỗi đêm đều có một người một mèo ăn ngon lành trước mặt tôi."

"Tôi biết ông ghen tị với tôi." Hồ Úy nói, với điện thoại gọi thức ăn nhanh.

"Tôi chính là rất hiếu kì" Ôn Tự Minh chen ngang.

"Tò mò cái gì?"

"Nhiều đồ ăn như vậy, cậu đều ăn đi đâu rồi?"

Hồ Úy tròn mắt nhìn Ôn Tự Minh một chút.

Nhân viên giao đồ ăn tới cửa,  Ôn Tự Minh đã khâu được bốn góc, Hồ Úy nhìn khung cảnh này của ngôi nhà cảm thấy trang trọng khó tả, liền không nhịn được cười.

Anh bắt đầu ăn, Ôn Tự Minh bắt đầu may đệm cho Tiểu Thuần. Tiểu Thuần nằm nhoài trên đùi Hồ Úy, thi thoảng với chân nhỏ đòi đồ ăn.

"Ông...Ông với người yêu định giải quyết thế nào?" Hồ Úy suy nghĩ hồi lâu, quyết định dùng một từ đơn giản là "người yêu" chí ít không mang sự phù phiếm.

"Vẫn là như vậy."

"Tiếp tục kéo dài?"

"Không biết ý của anh ấy thế nào."

"Cũng không cho ông cơ hội cứu vãn?"

"Không cho."

"Ừm."

"Cháo thịt nạc trứng muối nhìn không sai." Ôn Tự Minh không muốn nói về chủ đề này, liền đến gần Hồ Úy nhìn chằm chằm vào bát cháo thịt nạc trứng muối.

"...Cho ông?"

"Không được, ngựa không ăn cỏ hoang thì không béo."

"Vậy ông cũng đừng lại đây rồi cố gắng dùng sức không ngửi mùi." Hồ Úy tiếp tục ăn.

Ôn Tự Minh thở dài, hai người rơi vào khoảng không im lặng.

"Mà ông nói, có phải có rất nhiều kỹ năng, chỉ cần học xong, cả đời không quên?"

Hồ Úy nói tới chủ đề này, Ôn Tự Minh nhíu mày. "Ý cậu là may?"

"Không đơn giản là may, giống như, đi xe đạp, bơi lội, tôi cũng không nói lên được, chờ chút đi."

"Hẳn là vậy, cậu nghĩ thế nào mà hỏi cái này?"

"Ừm... Nói như thế nào đây, tôi nghĩ, có phải kẻ tham lam vĩnh viễn tham lam, phóng đáng vĩnh viễn phóng đãng..."

"Nguồn gốc của tội lỗi?"

"Cũng không phải, chỉ cảm thấy có những tính cách của con người có thể sẽ theo cả đời. Giống như một nhãn hiệu riêng vậy."

"Tính cách tại sao phải thêm vào nhãn hiệu."

"Bởi vì trên thực tế không hiểu rõ được tính cách của chính mình là như thế nào, đều là thông qua biểu hiện để người ngoài tổng kết."

"Hồ Úy cậu nghĩ cậu đang nói gì?" Ôn Tự Minh dừng việc may.

"Không, không có gì."

"Quá khứ của cậu, ảnh hưởng đến hiện tại?" Ôn Tự Minh đứng đối diện Hồ Úy, bài xích khắc sâu.

"..." Hồ Úy muốn nói cái gì đó nhưng không có cái gì ra khỏi miệng.

"Con người đều có trách nhiệm gánh chịu quá khứ của mình." Ôn Tự Minh cười.

Hồ Úy nhíu mặt không vui.

"Lời này tôi không có ý ám chỉ cậu, bản thân tôi cũng vậy"

Hồ Úy ngẩng lên nhìn Ôn Tự Minh một chút.

"Sai lầm vẫn là sai lầm, người muốn thay đổi, muốn trở lại, cũng vẫn là đã qua."

"Lập luận này là thực tại."

"Thế giới này không phải cũng rất thực sao?"

"Nhưng là...chẳng lẽ sai không muốn thay đổi?"

"Đương nhiên không phải. Thay đổi. Là thay đổi cho mình. Không phải làm vừa lòng người khác. Mà là vì chính lòng mình."

"Ha ha... lý lẽ này rất thú vị."

"Nếu đủ tốt...còn có tác dụng to lớn hơn."

"Ha ha. Tôi...Kỳ thực không biết tại sao lại nói với ông... Tôi với cậu ấy, chia tay nhau."

"Cậu ấy để ý đến quá khứ của cậu?"

"Cũng không đúng, cậu ấy chính là một tờ giấy trắng."

"Ừ."

"Tôi bây giờ cũng không hiểu, sao khi đó lại chọn một cuộc sống như vậy. Lúc đó giống như bị danh lợi làm cho mù quáng... Ông biết, Bắc Kinh thật to lớn."

"Ừm."

"Quá lớn, có cô quạnh, cũng có mê hoặc."

"Có thể tưởng tượng, lúc đó cậu cũng còn trẻ."

"Khi đó mỗi ngày tỉnh dậy, đều là cảm giác mờ mịt luống cuống. Trước khi ngủ, không ai bên cạnh, quay trái quay phải đều vô cùng cô quạnh."

"Bây giờ?"

"Cũng còn tốt. Tôi có một người vô cùng tốt. Ha ha ha, là Tiểu Thuần."

Ôn Tự Minh di chuyển gương mặt đến rất gần anh, anh nhìn vào mắt ông ta. Một lát, cảm thấy ông ta sẽ hôn anh.

"Tôi dọn bàn." Hồ Úy cuống quít đứng dậy.

Tắm xong nằm trên giường, Hồ Úy ngậm thuốc lá nhìn lên trần nhà. Anh không biết tại sao lúc đó lại có cảm giác đó. Chính là cảm thấy Ôn Tự Minh tựa như sẽ hôn lên anh. Hay là, anh thấy quá rõ vẻ nam tính trong đáy mắt ông? Nhưng điều đó không kỳ lạ. Kỳ lạ là tại sao chính anh phải né tránh. Vốn là chuyện rất bình thường với anh. Điều gì khiến anh lảng tránh? Cũng không có gì đặc biệt mà.

Mái tóc ướt nhẹp xõa xuống thân, Hồ Úy cảm thấy khó chịu.

Không có ai sấy tóc cho anh. Không có ai chạm lên mái tóc anh một cách cẩn thận kiên trì như thế nữa. Ý nghĩ này làm cho anh thấy rất phiền phức.

Sự khó chịu bắt đầu từ việc mái tóc ẩm ướt. Hay anh nhận ra không còn ai giúp cậu làm khô tóc. Hồ Úy không hiểu.

Tôi có chuyện muốn nói với anh. Tôi muốn nói chuyện với anh.

Về điều gì?

Trăn trở, Hồ Úy thao thức. Anh hút một điếu thuốc, trần nhà phủ đầy khói.

Gương mặt Tề Tễ được in sâu đậm trong ký ức, Hồ Úy trước đây chưa từng nhận ra.  Hình ảnh người đàn ông đeo kính, gương mặt ngây ngốc lúc này chiếm trọn tâm trí anh.

Đây chính là yêu một người? Cho dù người đó có làm bạn tổn thương sâu sắc đến thế nào, cũng không thể thoát ra cái bóng của họ?

Cuộc đời rất dài. Thời gian bên Tề Tễ chỉ ngắn ngủi nửa năm, có thể...

Chẳng lẽ, đêm hôm đó chính là định mệnh?

Một đêm giàu có. Một đêm ấm áp.

Hai đêm?

Tiểu Thuần cùng chui vào trong chăn, thi thoảng để lộ cái đầu, lúc lại để lộ cái đuôi.

Hồ Úy đưa tay ôm Tiểu Thuần vào lồng ngực, Tiểu Thuần ngửa đầu, con mắt xanh biếc chằm chằm nhìn vào Hồ Úy.

"Ngươi đang nghĩ cái gì?"

Meow

"Khát?"

Meow

"Đói bụng?"

Meow

"Nhớ nhung Mãnh Nam?"

Meow meow meow

"Ngươi không phải chứ!" Hồ Úy cảm thấy con mèo đang đùa anh.

Sau lần gọi cho Hồ Úy, Tề Tễ không gọi điện thêm lần nào nữa, cũng không nhắn tin.

Có lẽ đã kết thúc, Hồ Úy nghĩ.

Có thể, một từ "kết thúc", anh không thể nói ra xúc cảm trong mình.

Hồ Úy chưa bao giờ nghĩ có thể thay đổi được suy nghĩ của Tề Tễ, anh không phải thượng đế. Có thể, Tề Tễ vẫn như thế, cho dù lần này anh quay trở về, lần sau cũng có thể xảy ra chuyện tương tự. Anh vẫn sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. Tổn thương đều cứ thế mà lớn lên. Lần sau so với lần trước lại càng lớn. Trước đây sống cùng chị gái, có nói với Hồ Úy: Mối tình đầu sở dĩ là mỹ hảo, là bởi vì kết thúc đúng lúc. Hồ Úy lúc này nghĩ lại cảm thấy rất tán thành. Chấm dứt ở đây, may mắn còn giữ lại được giữa hai người một chút hạnh phúc đã từng có.

Cứ kết thúc như vậy đi. Ít nhất phiêu bạt nhiều năm như vậy ở cái thành phố cô quạnh này, từng có một người, khiến anh yêu thương.

Một con mọt sách tay chân vụng về.

Ôm Tiểu Thuần, Hồ Úy dần dần buồn ngủ, anh chỉnh lại chăn, nghiêng người ngủ.

Tề Tễ không có chăn như Ôn Tự Minh, thoải mái, mềm nhẹ. Phòng khách Tề Tễ không có giường thoảng mái như Ôn Tự Minh, ngủ không đau người.

Nhưng... ở đây không có Tề Tễ cuộn tròn ôm lấy anh ngủ.

Điều này, thật giống hoài niệm. Tự phát. Không kiểm soát được, không nơi nương tựa.

Là nhớ thương!

Nhớ thương này khiến Hồ Úy sợ hãi, nó giống như một loại ám sát - không cẩn thận sẽ bại lộ.

Mớ cảm xúc ngổn ngang này nằm trong lòng Hồ Úy, trên không phải, dưới cũng không.

Hồ Úy thường xuyên trốn tránh việc Ôn Tự Minh an ủi anh. An ủi tác dụng ở chỗ, nó có thể khiến đau đớn tăng lên gấp bội.

Rơi vào tình cảnh này, Hồ Úy thầm khâm phục Ôn Tự Minh. Ông ta tám năm yêu đương, đối với ngần ấy tình cảm chắc phải có biết bao nhiêu nỗi dày vò?

Nghĩ đến Ôn Tự Minh, Hồ Úy trong giây lát nghĩ đến anh của trước đây.

Ngươi nên ngủ, Hồ Úy tự nhủ. Ôm chặt Tiểu Thuần.

Ngày mai muốn đi sớm một chút. Không muốn ngồi xe Ôn Tự Minh. Công ty bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm... Lời đồn, tốt nhất là phòng thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei