Chapter 2 : Những vai diễn giả tạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reng reng reng
Tiếng chuông báo thức bên giường khiến cho tôi giật mình tỉnh dậy . Sáng rồi sao ? Tôi không biết tôi đã ngủ lúc nào . Cầm chiếc điện thoại lên . Mới 5 giờ sáng ... tôi chỉ mới ngủ 2 tiếng thôi sao ?
Bạn chắc đang nghĩ tại sao tôi lại thức khuya đến vậy ? Đơn giản thôi , ngày hôm nay tôi có bài thi mang danh " tốt nghiệp " . Mẹ tôi nói rằng bà muốn tôi phải đạt điểm thật cao trong kỳ thi này , bà tuyệt đối không hề cho tôi một thời gian nghỉ ngơi . Bà luôn tìm đến những trung tâm hoặc gia sư dạy riêng về cho tôi . Hầu như tôi không có thời gian nghỉ nào , khoảng thời gian tôi được nghỉ chính là từ 11 giờ tối đến 5 giờ sáng . Nhưng trong khoang thời gian này , tôi không thật sự ngủ được . Mỗi lần tôi nhắm mắt , tôi luôn ước rằng tôi được nhắm mắt mãi mãi , không bao giờ tỉnh dậy được nữa .
- Jihyung , con dậy chưa ? - Âm thanh mẹ tôi vang lên . Tôi nhìn về phía cánh cửa phòng , mệt mỏi đáp lại :
- Vâng , con dậy rồi
- Giỏi lắm , con trai mẹ thật giỏi mà . Mẹ mong con sẽ đạt được điểm số mà mẹ mong muốn . - Rồi bà rời đi .
Bạn thấy đấy , mẹ tôi luôn quan tâm đến điểm số . Nếu như tôi không đạt được điểm số mà mẹ tôi mong muốn , bà sẽ la mắng và đánh đập tôi . À , bạn thấy kỳ lạ là không có ba tôi đúng không ? Ba tôi đã rời bỏ tôi từ nhỏ để đi theo người khác . Ông chưa bao giờ hỏi thăm tôi hay đến thăm tôi . Tôi chỉ gặp được ông khi tôi và mẹ ở trong toà án , bàn về việc ai sẽ là người nuôi dưỡng tôi . Và lúc đó , ba tôi đã kiên quyết không nhận tôi , nói tôi là :
" Tôi không hề mong muốn có đứa con này , cuộc hôn nhân này . Giống như trong di chúc của cha tôi đã nói , sau 5 năm kết hôn , tôi có thể ly hôn nếu tôi muốn . Và hiện giờ tôi muốn ly hôn . Đứa con này tôi chưa hề muốn nó ra đời . "
Ông đã nói vậy . Những lời nói đó đối với một đứa trẻ như tôi rất có sát thương . Nó như những lưỡi dao đâm vào tim vậy . Bạn có tưởng tượng được , người cha mà bạn luôn mong chờ được gặp một lần lại nói vậy với bạn ? Nó đau lắm . Đau hơn cả những gì bạn tưởng tượng được . Vết thương tâm lý này đã theo tôi bấy lâu nay , nhưng tôi luôn cố gắng lấy những lời giả dối tự nói chính mình .
" Sẽ ổn thôi . Không có chuyện gì hết "
Nhưng dù có nói bao nhiêu , tim tôi vẫn đau hơn bao giờ hết khi nhớ về nó . Tôi chưa bao giờ được cảm nhận tình yêu thương của cha mẹ , chỉ là hai bóng lưng vô tình . Tôi chưa bao giờ dám mở miệng xin mua đồ chơi hay đồ ăn . Kí ức tuổi thơ của tôi chính là những đợt cãi nhau , những đòn đánh khi tôi làm sai , những giọt nước mắt .
- Jihyung , xuống ăn sáng đi con ! - Tiếng mẹ tôi vang lên từ bên dưới nhà .
- Vâng ! - Tôi đáp lại . Nhanh chóng làm vệ sinh , sắp xếp đồ dùng học tập . Tôi đi xuống nhà với nụ cười " ngoan ngoãn " thường ngày .
- Ăn đi con để có sức để đi thi tốt - Bà mỉm cười nói với tôi
- Vâng eomma - Tôi cười đáp lại . Tôi phải giữ nụ cười này bao lâu nữa đây ? Tôi mệt quá ...
Sau khi ăn xong , tôi đứng dậy . Bước ra cửa , tôi quay đầu nói :
- Con đi đây .
- Ừ - Một từ . Chỉ một từ ... Không một lời chúc sức khoẻ gì hết , chỉ một từ vô tình .
Tôi đóng cửa lại , khéo lại một thế giới mà tôi muốn rời khỏi . Một thế giới mà tôi mang vai diễn " con trai ngoan và nghe lời "
Giờ đây tôi lại bước vào thế giới với vai diễn " học sinh giỏi và chăm " , " người bạn hay giúp đỡ bạn bè " , " một người con trai hoàn hảo trong mắt nữ sinh "
Tôi bật cười . Không biết chừng nào tôi mới có thể dừng lại những vai diễn này ? Chắc là không bao giờ , vì trên tay , chân và cổ tôi đang cố những xiềng xích , bên tai có những giọng nói kêu tôi phải hoàn thành những vai diễn đó thật hoàn hảo . Nó đau lắm nhưng có ai hiểu được ? Có mấy ai hiểu được những gì tôi phải trải qua ? Không ai biết . Không ai biết được những vai diễn của tôi ra sao ...
Những vai diễn giả tạo khiến tôi buồn nôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro