iv

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi chân tôi bị gãy, tôi không thể di chuyển mọi nơi được. Vậy nên khi, Victoria luôn đem tôi theo. Sáng sớm, con bé đưa tôi ra chỗ nắng đẹp nhất và phù hợp với tôi nhất, sau đó ngồi trong bóng râm đọc sách. Con bé mang tôi theo mọi nơi, kể cả nơi học. Victoria nâng niu tôi như chiếc lông vũ vậy.

Victoria ân cần.

Khi Andrew biết chuyện, dựa vào biểu cảm của cậu chủ, tôi có thể đoán được rằng Andrew đã điên lên y như Victoria. Có vẻ cậu chủ bắt con bé nói ra ai là người đã làm việc đó, tất cả những gì con bé làm là im lặng, mặc cho Andrew liên tục gặng hỏi con bé.

Victoria ngu ngốc.

Trong những ngày Victoria chăm sóc cái chân bé nhỏ này, con bé hay nói chuyện một mình với tôi. Mặc dù không hiểu con bé nói gì nhưng nhìn vào đôi mắt xanh ngọc đó, tôi có thể hiểu được một phần. Victoria cảm thấy cô đơn, không phải là con bé không ưa Andrew, chỉ là con bé nghĩ nó không xứng đáng được nhận sự quan tâm từ cậu chủ.

Victoria đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro