Chương 65: Đảng 3K đệ nhị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trong số những sở thích của Taylor là trồng hoa.

Đầu tiên vì cậu là một người đàn ông sống rất sung sướng, trừ bỏ chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Brando, làm việc nhà thì cũng không có việc gì, Brando chắc chắn cũng sẽ không để cậu ra ngoài làm việc.

Thứ hai là vì, Taylor luôn cảm thấy cỏ cây hoa lá là thứ đẹp nhất trên đời, cho nên cứ nhắc tới các loại cây cỏ nổi tiếng là Taylor luôn hưng trí bừng bừng.

Vì để cậu giết thời gian, hơn nữa thỏa mãn sở thích cuồng nhiệt với các loại hoa cỏ, trường đua ngựa tháng năm nổi tiếng vốn do gia tộc Victor đầu tư thi công đã được Brando phái người chuyển thành sân bãi chuyên dụng để triển lãm cây cảnh 2 lần một năm. Bình thường chỗ này chính là nơi chuyên dụng cho Orwell, Felande cùng bọn đàn em luyện tập bắn súng.

Hành động này của Brando được những người ưa thích cây cảnh cùng với hiệp hội cây cảnh nghệ thuật nhiệt liệt hoan nghênh, đương nhiên người tham gia thường là người già và phụ nữ, hơn nữa đều thuộc tầng lớp trung lưu mới có thể có thời gian rảnh rỗi đi trồng hoa vào khoảng thời gian rung chuyển này. Nhưng vì Taylor và Brando đều có mặt nên một vài cô gái trẻ cũng tích cực tham gia.

... ... ... ... ... ... ...

Taylor đã dậy từ sớm, tâm trạng có vẻ vô cùng tốt, cậu vừa hát vừa làm bữa sáng.

"Ba ba, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

Felande mặc âu phục đi từ tầng hai xuống, mỉm cười nhìn về phía Taylor còn mặc đồ ngủ. Taylor vừa mang đồ ăn lên vừa cười nói:

"A, Felande con quên sao? Hôm nay là triển lãm cây cảnh mùa thu ~ "

Felande tỉnh ngộ,

"A, ba ba, lan vũ nữ màu trắng cùng với cẩm chướng hồng nhạt ngài trồng thật sự là rất rất đẹp! Tất cả bọn họ đều không phải là đối thủ của ngài!",

Felande cúi đầu hôn lên má Taylor, "Tin con đi, năm nay ba ba sẽ được giải nhất!"

Taylor bật cười, lắc đầu nói,

"Năm trước hoa lan vu nữ Chocolate của phu nhân Wies Hannah không phải được giải nhất sao? Năm nay muốn được giải nhất cũng tương đối khó khăn."

Felande bất đắc dĩ cười cười: "Không, không, ba ba nên tin tưởng vào bản thân, con tin tưởng lan vũ nữ của ngài năm nay nhất định sẽ được!"

"Cảm ơn con trai." Taylor cảm động nhìn Felande.

"À nói cho ngài biết một việc, " Felande biểu cảm xấu xa,

"Phu nhân Wies Hannah vừa qua đời, con cũng vừa mới biết, ra đi trong lúc ngủ, rất an tường."

Taylor kinh ngạc che miệng, "A... Thật sao, sao ba ba không biết?"

Wies Hannah là đối thủ mạnh nhất của Taylor, năm nào cũng vậy, vòng cuối cùng đều là hai bọn họ phân cao thấp, hiện tại phu nhân Wies Hannah qua đời, Taylor cảm thấy rất bi thương.

Felande vội vàng ôm Taylor nói:

"A, ba ba thân ái đừng thương tâm, phu nhân Wies Hannah chỉ là đến thiên đường mà thôi. Bà ấy hiện tại nhất định là rất hạnh phúc. Hơn nữa con sẽ thay mặt ngài đến thăm hỏi."

Taylor ừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nói:

"Felande, gọi cha con xuống ăn sáng đi, chốc nữa chúng ta phải lên đường."

"Dạ!"

Felande gật đầu chạy lên tầng. Chỉ cần không có chuyện gì quan trọng, hàng năm Brando đều sẽ đi cùng Taylor đến triển lãm cây cảnh.

"Cha, ba ba bảo con gọi ngài xuống lầu ăn sáng." Felande đứng ở trước cửa thư phòng cung kính cúi đầu.

Brando ừ một tiếng cầm lấy tờ báo đứng lên đi theo Felande xuống dưới.

"Brando, chỗ hoa tháng năm bên kia đã chuẩn bị xong chưa?"

Taylor thấy Brando xuống lầu liền kéo ghế của chủ tọa ra. Hắn tiến đến hôn lên môi cậu, gật đầu nói,

"Đều đã chuẩn bị xong, tôi còn đặt làm cho em một bộ âu phục trắng, em nhất định sẽ thích."

Felande cười nhìn về phía Taylor.

Taylor vui vẻ nói: "Cảm ơn anh, Brando."

Trước hôm mở triển lãm cây cảnh mùa xuân và mùa thu hàng năm, Brando đều sẽ phái người dọn dẹp và sắp xếp sân bãi gọn gàng và đẹp đẽ, nhân viên bảo vệ trị an, đồ uống và bàn ăn đều được chuẩn bị thoả đáng. Brando tay ngồi xuống tiếp tục đọc báo.

Sau khi ăn hết bữa sáng, cậu thay âu phục mới đi cùng Brando tới trường đua ngựa tháng năm.

... ... ...

Hoa tháng năm từng là trường đua ngựa lớn nhất nước Mĩ cho nên nó chiếm diện tích rất lớn, nếu dùng vào việc khác nhất định sẽ kiếm được không ít tiền, nhưng Brando lại để lại chỗ này cho Taylor, điều này làm cậu vô cùng cảm động.

Lúc Taylor và Brando tới đó thì ở bục trưng bày ngoài trời đã có đủ các loại hoa, đây toàn là những chậu hoa được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ và cẩn thận, chậu hoa nào cũng đẹp. Bốn phía sân đều có người canh gác, bọn họ đều mặc trang phục nhân viên cho nên rất dễ phân biệt.

"Tộc trưởng."

Một đội trường đội bảo vệ thấy Brando từ trên xe bước xuống liền vội vàng đi tới cúi đầu chào.

Brando vỗ bả vai chàng trai nói,

"Khổ cực rồi. Mang chậu hoa của ngài Stuart trong nhà kính ra, nhất định phải cẩn thận không được làm hỏng."

"Vâng."

Chàng trai gật đầu, vội vàng mang theo vài nhân viên đi đến nhà kính phía sau trường đua ngựa, đó là nơi để Taylor trồng hoa. Mọi người thấy Brando tới thì sôi nổi tiến đến bắt tay. Brando khiêm tốn nói chuyện với từng người, Taylor thì mỉm cười đứng ở bên cạnh hắn, cậu rất thích nhìn thấy Brando khi ở trong đám đông, cái loại cảm giác loá mắt giống như kim cương vậy.

"Ngài Brando!"

Phía sau đột nhiên vọng đến tiếng Andrea, Taylor quay đầu thấy Andrea đi từ trong xe ra, biểu cảm có chút sốt ruột. Brando đang nói chuyện với một ông lão nên không nghe thấy, Taylor kéo kéo tay áo Brando, lễ phép nói nhỏ:

"Xin quấy rầy một chút, Brando, Andrea tới, hình như có việc gấp."

Brando gật đầu giải thích với đối phương rồi đến chỗ Andrea.

"Ngài Stuart, lan vũ nữ và cẩm chướng của ngài đều được bưng ra, có thể bắt đầu triển lãm rồi."

Một nhân viên công tác nhắc nhở Taylor thời gian đã đến.

Taylor quay đầu thấy bóng lưng thon dài của Brando, Andrea đứng trước mặt Brando nói gì đó, vẻ mặt có chút lo lắng.

"Ừ."

Taylor gật đầu với người nhân viên rồi đi vào giữa sân chuẩn bị đọc lời mở đầu. Sau đó lại đi kiểm tra xem đồ ăn nước uống đã được chuẩn bị tốt chưa, hiện tại mặc dù là thời kì Mĩ Quốc cấm rượu nhưng những buổi tụ tập tư nhân không phải để mưu cầu lợi nhuận vẫn có thể sử dụng một số lượng rượu cho phép.

"Mỗi người khoảng ba chén là được, không cần nhiều."

Taylor không muốn để người khác nắm được nhược điểm mà gây thêm phiền toái cho Brando.

"Vâng thưa ngài Stuart." Nhân viên dựa theo sắp xếp của Taylor mà chuẩn bị rượu.

Brando đi tới chỗ Taylor, "Taylor, tôi đi về trước."

Taylor nhìn Brando, trong mắt đều là quan tâm, "Brando, nhất định phải chú ý an toàn."

Brando ừ một tiếng. Xoay người rời đi. Will ở lại phụ trách Taylor, Brando cùng Andrea về trước.

... ...

Andrea tới tìm Brando là vì gia tộc Antonio đến cầu cứu gia tộc Brando. Lúc Brando trở lại biệt thự thì Joseph. Antonio đã ngồi ở trong phòng khách chờ Brando. Hắn vừa vào cửa đã nhìn thấy Joseph lo sợ bất an ngồi ở đó.

Trước kia Joseph. Antonio luôn là một người đàn ông 'ở nhà' điển hình, tuy giúp lão Antonio trông coi một câu lạc bộ đêm, hiện tại lại kế thừa gia sản của cha mình nhưng bản thân hắn là một người đàn ông bình thường, Andrea luôn cảm thấy hắn không thích hợp tham gia vào giới hắc đạo.

"Buổi sáng tốt lành, ngài Antonio!"

Brando chủ động bắt tay với Joseph. Joseph chỉ gặp Brando vào lúc ký hiệp thương, từ đó đến giờ đều chưa từng gặp. Hắn khắc sâu ấn tượng về Brando, hơn nữa luôn có cảm giác e ngại đối với người này. Nhưng thái độ của Brando khiến cho nỗi lòng bất an của hắn giảm xuống.

"Buổi sáng tốt lành ngài Brando."

Joseph đứng dậy bắt tay rồi ba người cùng ngồi xuống.

"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Brando hỏi, "Antonio, anh thoạt nhìn không được thoải mái lắm."

Brando nhẹ nhàng chậm rãi hỏi.

Joseph kích động nói:

"Brando, ngài nhất định phải giúp tôi! Sản nghiệp của cha tôi nhất định sẽ bị hủy trên tay tôi!"

Brando nhìn Andrea, Andrea rót một chén rượu cho Joseph, càng cảm thấy Joseph không hợp với giới hắc đạo.

"Cảm ơn, Andrea, "

Joseph nhận lấy ly rượu, uống một hơi,

"Brando tiên sinh, gần đây có người không ngừng công kích địa bàn của tôi, rất nhiều người bị giết, vợ con tôi cũng bị công kích, hôm nay tôi không dám ra ngoài cửa, may là có Andrea tới đón! Còn nữa, gần đây tôi luôn nhận được thư gây rối, muốn chúng tôi cút về Italy, cút về Naples, nếu không sẽ giết hết chúng tôi. Người bên tôi từ chức rất nhiều..."

Brando vỗ bả vai Joseph, "Tin tưởng tôi Antonio, mọi vấn đề đều có cách giải quyết."

Đây là câu nói mà Brando thích nhất "Mọi vấn đề đều có cách giải quyết."

"Ngài Antonio, ngài cứ nghỉ ngơi một chút."

Nói xong Andrea đứng lên dùng mắt ý bảo Brando đi cùng. Brando đứng dậy đi theo, đứng cạnh cửa sổ sát đất.

"Cậu cho là ai làm?"

Brando quay đầu nhìn thoáng qua Antonio, người đàn ông này đang ngơ ngác nhìn chén rượu trên tay, hai chân run rẩy, có vẻ bị dọa không nhẹ.

Andrea mím môi, "Dù sao thì không phải Patterson làm."

Brando ừ một tiếng, nếu Andrea đã nói như vậy thì nhất định đã điều tra. Thật ra rất đơn giản, gia tộc Patterson và gia tộc Antonio đều xuống dốc trong tay Brando, họ đi theo Brando, cũng tự chống đỡ lẫn nhau. Nếu Patterson xuống tay với Antonio thì thật quá ngu xuẩn. Đến lúc đó gia tộc Brando sẽ càng thêm bành trướng. Cho nên Patterson tuyệt đối sẽ không xuống tay với Antonio.

"Vậy thì gia tộc nào?" Brando tự hỏi tự trả lời.

"Hiện tại Newyork có rất nhiều phản động..."

Andrea cẩn thận nghĩ, trừ bỏ ba gia tộc lớn. Phản động Nga... bọn họ không giết người, bọn họ chủ yếu bán dâm và rửa tiền; Phản động Do Thái, người Do Thái lại càng không ủng hộ bạo lực máu tanh vì như thế là làm trái giáo lí của đạo Do Thái, người Do Thái chủ yếu là buôn bán trang sức, hơn nữa còn phục vụ cho quang vinh xã đoàn, là nhóm người trung thực và nhiều mưu trí; phản động Mexico, Andrea có thể khẳng định,bọn họ bây giờ còn đang hoạt động ở biên giới Mĩ Quốc – Mexico để buôn thuốc phiện, chỉ có rất ít gia tộc mạnh thành công chuyển tới nơi này...

Như vậy...

"Đảng 3K đệ nhị."

Brando đột nhiên nói một câu. Lập luận của Andrea đủ để Brando cho ra kết luận, loại hành động giết chóc bừa bãi này chỉ có đám người 3K đệ nhị biến thái kia mới làm được.

"Thật sao?" Andrea cẩn thận nghĩ. Có thể làm những hành động lạm sát kẻ vô tội, đầu tiên là tổ chức có quy mô lớn, sau đó là có mục tiêu riêng...

"Đảng 3K đệ nhị rất kì thị và bài trừ những người di dân đến đây mà không phải là người da trắng, cổ suý cho chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, tôn chỉ là người da trắng thượng đẳng, bài xích người da đen, người Do Thái, người châu Á.... Bài trừ một cách bạo lực và vô lý."

Andrea thuần thục đọc tin tức về đảng 3K đệ nhị, hắn giống như là từ điển sống vậy, Brando rất thích điểm này của hắn.

"Cậu xem, Andrea, thật ra gần đây tôi luôn chú ý mọi động tĩnh xung quanh, không ngừng có di dân bị giết hại ở biên giới, còn có người da đen ở Newyork đã lâu, không phải đảng 3K đệ nhị điên cuồng kia thì còn có tổ chức nào sẽ làm loại chuyện này nữa?"

Andrea gật đầu, từ trước đến nay đảng 3k đệ nhị chỉ cần bắt đầu hành động giết người, dù là trẻ con hay người già đều không buông tha, vô cùng biến thái và vô nhân đạo.

"Quá kiêu ngạo." Brando mặt không chút thay đổi nhìn Joseph một cái.

Brando biết rất rõ các tổ chức bạo lực trên thế giới, nhất là ở Mĩ. Đảng 3k đệ nhị đời trước là đảng 3K. Là tổ chức theo chủ nghĩa phân biệt chủng tộc ở Mĩ, trước mắt cũng là tổ chức mạnh nhất. Bọn họ cũng không phải hắc đạo chân chính, trên danh nghĩa là tổ chức chính trị, nhưng tất cả mọi người đều coi bọn họ là xã hội đen, hơn nữa còn là loại thanh danh rất tồi, ngay cả người Mĩ bình thường cũng phản cảm.

Đảng 3k được thành lập vào năm 1866 trong chiến tranh Nam Bắc do quân nhân liên bang giải ngũ tạo nên, họ có sức chiến đấu mạnh nhưng vì tạo ra nhiều sự kiện bạo lực chủng tộc vô nhân đạo nên vào năm 1871, tổng thống Ulysses S Grant ký thông qua "Đạo luật Ku Klux Klan", xóa sổ tổ chức chính trị này, nhưng từ đó về sau vẫn có không ít loại chuyện hung ác xảy ra.

Năm 1915, cũng chính là lúc Brando 16 tuổi, đảng 3k đệ nhị ra đời, hơn nữa nhân số tăng vọt, vào khoảng năm 1920 đạt đến thời kì đỉnh cao, còn công khai hoạt động ở Mĩ. Brando đã từng nhiều lần tận mắt thấy hành vi bạo lực của người đảng 3k đệ nhị.

... ... ... ... ... ...

"Người nhà Antonio cũng nhận công kích nhưng trốn được." Andrea nhỏ giọng nói.

Brando vỗ bả vai Andrea, xoay người đi đến chỗ Joseph. Antonio.

... ... ...

"Ngài Brando, tôi đã nói toàn bộ tin tức cho ngài, ngài có thể giúp tôi không?"

Joseph khẩn trương nhìn Brando.

Brando nắm tay Joseph nói,

"Chúng ta đã ký hiệp định, tôi sẽ có nghĩa vụ cam đoan về sự an toàn của gia tộc các cậu, vậy đi Antonio, Andrea sẽ cho người đưa cậu về nhà, sau đó chúng tôi sẽ đặc biệt phái người đi bảo vệ vợ con cậu, không cần lo lắng, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi."

Giọng Brando không cao không thấp nhưng luôn làm cho người ta có một loại cảm giác tin tưởng.

"Vâng! Cảm ơn ngài!

Khuôn mặt Joseph sáng hẳn lên, xoay người đi ra cửa.

Brando nhỏ giọng nói với Andrea "Tìm người Mĩ bản địa đi bảo vệ bọn họ. Như vậy sẽ tốt hơn một chút."

"Rõ, tộc trưởng."

Andrea gật đầu, cúi đầu đi ra ngoài.

... ... ...

Lan vũ nữ màu trắng của Taylor đạt được giải nhất như ý nguyện. Mọi người sôi nổi chúc mừng cậu, Taylor vui vẻ đem tặng một vài bồn lan mình trồng. Lúc kết thúc triển lãm đã là khoảng mười một giờ trưa, ánh nắng chói chang.

Taylor một thân âu phục trắng đứng trong đám người, mái tóc đen dài mềm mại rủ bên vai, nét cười dịu dàng, mấy cô gái trẻ tham gia hoạt động không nhịn được mà nhìn chằm chằm. Nếu như nói Taylor là công tử quý tộc sẽ không ai phản đối.

"Chỉ tiếc... hình như hắn đã kết hôn rồi..." Một đám phụ nữ trẻ tuổi túm tụm lại một chỗ xì xào bàn tán người khiến tất cả đều chú ý – Taylor.

"Đúng rồi, không nhìn thấy hắn đeo nhẫn kết hôn sao?"

"Thật sự là đáng tiếc... Cho dù là lên giường một lần cũng được..."

"Ha ha..."

Vài người che miệng cười.

Will đứng sau Taylor tất nhiên cũng nghe được những lời này, hắn bật cười ha hả, Taylor thì xấu hổ đỏ mặt quay đầu nhìn Will, "Chúng ta về thôi."

Will nhíu mày, "Nhưng mà ngài Brando còn chưa đến."

Taylor lắc đầu,

"Đại khái là trong gia tộc có việc chắc sẽ không qua, chúng ta đi về trước đi Will."

Will nói với nhân viên công tác:

"Mọi người nhớ dọn dẹp, tôi đưa ngài Stuart về trước."

"Ok! Trên đường nhớ cẩn thận!"

Mấy người chào tạm biệt nhau rồi Taylor lên xe. Will cầm hai khẩu súng nhét vào túi áo hai bên rồi lái xe về biệt thự rừng cây.

...

Nếu Taylor và Will muốn lái xe về nhà thì sẽ phải đi qua một ngã tư, hiện tại là tầm trưa, trên đường nhốn nha nhốn nháo, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

"Đông thật, " Will lái xe thật cẩn thận, hai mắt nhìn thẳng về phía trước phòng trừ xe đâm vào người đi đường.

Lúc đi qua cửa hàng bán hoa của Willie thì Taylor nói với Will,

"Will, dừng xe một chút, tôi muốn đến chỗ cửa hàng bán hoa của lão Willie."

Will gật đầu, thường thì lần nào Taylor đi qua đây cũng đều mua hoa.

"Vâng thưa ngài Stuart." Nói xong, Will chậm rãi đỗ xe ở ven đường, sau đó xuống xe trước mở cửa xe cho Taylor.

"Mời xuống xe, ngài Stuart." Will nhìn xung quanh một chút.

Taylor cười cười, "Cảm ơn anh. Will."

Taylor vừa mới đứng ở ven đường, hai người đàn ông mặc áo gió đi tới, trên tay hai người đích đều có súng, không chút che giấu, vẻ mặt vô cùng liều lĩnh. Đám đông xôn xao, đại khái ai cũng nghĩ là sắp có huyết chiến vì thế vội vàng trốn đi.

Taylor vừa quay đầu đã thấy bọn họ đi tới, tim đập bùm bùm, Will lập tức kéo Taylor ra sau lưng mình. Nhưng hai người đàn ông kia lại coi thường sự tồn tại của bọn họ, trực tiếp đi qua Taylor, nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, tốc độ rất nhanh dường như đang vội vàng làm chuyện gì đó.

Cả Will và Taylor thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc quay đầu thì thấy hai người nọ cầm súng đứng ở một ngõ nhỏ. Sau khi trao đổi ánh mắt liền đi vào trong.

"Chúng ta đi nhìn xem."

Taylor nhỏ giọng nói.

"Vâng."

Will cũng cầm súng vội vàng đi theo. Mới vừa đi vài bước bên trong đã truyền đến tiếng đối thoại:

"Nữ sĩ Albert. Garcia, ông chủ của chúng tôi muốn mời cô đến uống một chén."

Taylor nhìn Will, Will rút súng ra ý bảo Taylor đừng lên tiếng. Taylor nghĩ thầm hóa ra là mấy tên khốn bắt nạt phụ nữ, còn tưởng là sát thủ lợi hại gì.

Taylor im lặng nghe, bên trong vọng lại tiếng hừ lạnh của phụ nữ, "Thế nào, ông chủ của các ngươi dùng loại phương pháp này mời nữ sĩ đi "uống một chén"?"

"A, cũng không thể trách chúng ta, nữ sĩ Albert, ai bảo ngài "cao ngạo" như vậy, nữ vương bệ hạ."

"Mời các ngươi chú ý lời nói!" Là tiếng một người phụ nữ khác, có vẻ đang tức giận.

"Câm miệng, con điếm này!"

Sau đó chính là tiếng đánh.

Taylor gật đầu, Will lập tức xoay người vọt tới cầm súng ấn lên gáy hai người đàn ông kia, "A, người anh em, hai người đàn ông lại đi bắt nạt phụ nữ, không tốt cho lắm?"

Hai người lập tức thức thời giơ hai tay lên, một người phụ nữ trẻ tuổi tóc ngắn màu vàng đi tới lấy súng trên tay hai người.

"Xử lý bọn chúng."

Người phụ nữ bên cạnh lạnh lùng nói, khóe miệng hé ra nụ cười quỷ dị. Người tóc ngắn cầm lấy súng của một người, thủ tiêu hai người, trên mặt và trên người Will bị bắn rất nhiều máu.

"Hai vị nữ sĩ, cả hai không sao chứ?"

Taylor từ ngoài đi vào, thấy cả người Will dính máu thì hoảng sợ."Will, anh làm sao vậy?"

Will lắc đầu cười nói "Không sao."

Liếc mắt qua nhìn người phụ nữ lãnh khốc một cái rồi nói với Taylor:

"Ngài Stuart, chúng ta vẫn là nhanh về nhà đi."

Taylor nhìn hai người phụ nữ đứng ở trong hẻm, một người tóc vàng mắt xanh, mặc áo da ngắn, quần da bó sát người cùng với bốt cao, tất cả đều màu đen, trên tay cầm khẩu súng máy thoạt nhìn rất mạnh mẽ, đại khái là bảo tiêu nữ.

Người phụ nữ đứng ở bên cạnh người đó có vóc dáng cao gầy, thân hình thon dài, đại khái khoảng 175cm, tóc dài màu trắng bạc, lông mi cũng màu trắng bạc, một đôi con ngươi xanh lá đậm có vẻ rất cao quý lại dễ thương, nhưng biểu cảm lại lạnh lùng. Trên người là lễ phục trắng xẻ ngực, đúng là một mỹ nhân làm cho người ta trầm trồ. Trên trang phục màu trắng của người phụ nữ dính không ít máu nhưng người nọ thoạt nhìn không chút kinh hoảng, vẻ mặt hờ hững.

Taylor mỉm cười với bọn họ, "Chào tạm biệt."

Nói xong Taylor liền xoay người định rời đi.

"Đợi một chút."

Người phụ nữ đột nhiên mở miệng nói, một đôi con ngươi xanh lá đậm nhìn Taylor chằm chằm, Cậu quay đầu liền bắt gặp ánh mắt xanh lá xinh đẹp đó, có chút bối rối không thể đối diện.

"Xin hỏi, còn có gì cần giúp đỡ sao?"

Người phụ nữ cong khóe môi mỉm cười "Albert Garcia."

"Xin lỗi?" Taylor hơi sững sờ.

Nét mặt người phụ nữ không thay đổi nói "Tôi là Albert Garcia. Cậu nhớ cho kĩ."

Taylor bất đắc dĩ cười, "Vâng. Vậy thì tạm biệt, nữ sĩ Albert Garcia."

Nói xong Taylor xoay người rời đi.

Albert Garcia không chớp mắt nhìn Taylor rời đi. Charlotte cười cười ghé đến bên tai Albert. Garcia nói,

"Stuart Taylor, người bên cạnh Alexander. Brando. Hiện tại bắt về còn kịp."

Albert Garcia gật đầu, "Cô sắp xếp đi, tôi về trước."

Nói xong, Albert Garcia xoay người đi qua ngõ nhỏ. Ánh mặt trời sáng rọi chiếu lên bờ lưng trắng nõn, phần eo có ba chữ cái màu đỏ ——K. K. K.

... ...

Taylor giữ im lặng ngồi ở ghế sau xe.

"Will, anh nói xem có phải tôi không nên như vậy không?"

"Là sao?" Will khó hiểu nhìn Taylor qua gương.

Taylor mím môi, "Ý là tôi không nên quan tâm đến chuyện này?"

Will lắc đầu,

"Đàn ông con trai bắt nạt phụ nữ là không đúng. Nếu tộc trưởng thấy cũng sẽ không bỏ qua."

Nghĩ đến Brando cũng sẽ làm như vậy, trong lòng Taylor thoải mái hơn.

"Phía trước đông quá."

Will thả chậm tốc độ. Taylor nhìn ra ngoài, hình như là công nhân xây dựng vừa mới tan tầm về, chắn hết cả đường đi. Will không ngừng ấn còi nhưng những người đó vẫn cứ chắn ở phía trước.

"Đoàng —— đoàng —— "

Hai tiếng vang lên, Will và Taylor đều cảm giác thân xe chấn động mạnh, sau đó là cảm giác phía sau xe hơi hạ xuống. Taylor lập tức bám chắc vào ghế.

"Mẹ !"

Will không thể khởi động xe, hung hăng mắng một câu, lập tức rút hai cây súng trong túi.

"Mau cúi xuống!"

Will đột nhiên kêu một tiếng, sau đó dùng tay ấn đầu Taylor xuống. Bên ngoài truyền đến một trận bắn phá điên cuồng.

"Ưm ——!"

Một viên đạn sượt qua đùi Taylor, Taylor kêu một tiếng đau đớn, quần Tây màu trắng nhiễm đỏ một mảng, còn có vài mảnh thủy tinh cứa qua cánh tay Taylor. Taylor đau muốn chết, nhưng vẫn cắn chặt răng.

"Ha ha ha —— "

Bên ngoài vọng đến tiếng cười điên cuồng của một đám người, không có tiếng phụ nữ, tất cả đều là đàn ông. Taylor đau đầu, người cũng đau, trận bắn phá rất nhanh đã kết thúc, cả quá trình không đến một phút đồng hồ.

"Will, anh không sao chứ?" Taylor kêu một tiếng.

Will bò lên, phất tay nói, "Không có việc gì."

Nhưng Taylor thấy trên mặt và trên tay Will đều là vết máu. Taylor cậu cũng đau đến nổi gân xanh trên trán.

"Lăn ra đây!"

"Đi ra, thằng chó!"

Taylor vừa ngẩng đầu đã thấy một đám mặc áo dài trắng vây chung quanh xe, đầu chụp một cái mũ trắng, từ trên xuống dưới chỉ lộ ra đôi mắt, những người này đều dùng súng chĩa vào trong xe. Will nhìn chỗ ngực trái của bọn họ có một kí hiệu —— một vòng tròn bên trong có kí tự chữ K kép*.

*Mình google hình ảnh thì kí hiệu của đảng 3k là vòng tròn bên trong là chữ thập, nhưng vì tác giả viết như thế nên mình cũng tôn trọng ý của tác giả.

"Đảng 3k đệ nhị?" Will ngờ vực hỏi.

"Đúng rồi thằng đen thui này!"

Dứt lời, người nọ định bắn vào đầu Will nhưng bị người bên cạnh ngăn cản, "Charlotte nói không được giết nó, vừa rồi là nó cứu chủ tịch."

Người nọ gật gật đầu rồi đấm lên mặt Will một cái, Will không kêu một tiếng, trong miệng có vị máu tanh nồng.

"Đi ra!"

Nói xong, đám người này kéo Taylor và Will từ trên xe ra, ấn đầu đẩy đến một chiếc xe khác. Phóng viên trên đường không ngừng chụp ảnh, Taylor quay đầu, thấy đèn lóe sáng không ngừng.

"Stuart. Taylor!"

Không biết trong đám người hỗn loạn ai kêu tên Taylor, còn chụp ảnh thẳng mặt cậu, Taylor híp mắt, cúi đầu nhìn bắp đùi của mình đang nhuốm máu. Người đảng 3k đệ nhị từ trước đến nay một mình một kiểu, bọn họ công khai hoạt động trong tầm mắt công chúng, vô cùng càn rỡ. Đám người kia lúc thấy phóng viên thì đồng loạt giơ súng lên, tay kia thì giơ ngón giữa, nói to trước ống kính máy quay:

"Người da màu đều là heo!"

"Cút ra khỏi Mĩ!"

"Tiêu diệt người da màu!"

"Con dân loại kém của Jehovah!"

"..."

Taylor lạnh mặt bị nhóm người ép vào một chiếc xe màu đen rất dài.

"Đừng lo, bọn chúng không giết người da trắng." Will nói khẽ với Taylor.

Taylor cười lắc đầu, "Will, tôi không sợ."

Vừa rồi Taylor nhìn ra địch ý của đám người kia đối với Will, Will là người da đen, nên Taylor khá lo cho Will. Vừa dứt lời, xe đã chuyển bánh rời đi.

"Ê, đen thui, xx của mày hay là xx của tao lớn hơn?"

Một người tháo khăn trùm đầu xuống cười hì hì nhìn Will. Đó là một chàng trai trẻ tuổi, tóc vàng mắt xám cằm nhỏ, diện mạo khá đẹp. Will nhíu mày im lặng nhìn về phía trước, không tỏ vẻ gì.

"Mẹ, nói!" Chàng trai kia dí súng lên huyệt thái dương Will.

Taylor liếc nhìn bốn phía, phát hiện tất cả mọi người đều đang hưng trí bừng bừng nhìn một màn này, không hề phản cảm. Taylor càng thêm không có hảo cảm với bọn họ.

Will vẫn không nói gì. Thanh niên đột nhiên gạt chốt an toàn. "Nếu không nói, tao sẽ bắn chết mày!"

Will vẫn thờ ơ tỏ vẻ không sợ chết, mồ hôi lạnh cũng chưa rơi xuống. Thanh niên cười to vài tiếng, mở khóa quần Will bắt đầu đùa bỡn thân thể hắn.

"Lớn ghê!" Thanh niên hét lên một tiếng.

Mặt Taylor đỏ lên, vội vàng dời mắt. Will thì không cảm thấy có cái gì phải xấu hổ, mình là đàn ông, bị nhìn một chút thì sao?

"Đúng vậy, đúng vậy!"

"Lớn ghê nha!"

Đám người xung quanh phụ họa.

Đột nhiên có người kêu một tiếng. "Ngồi lên đi!"

"Đúng rồi, ngồi lên đi!"

"Hú hú hú. Ngồi lên đi!"

Taylor hoảng sợ.

Will rốt cục cũng khó chịu, cau mày nói: "Cút ngay!"

Thanh niên trợn trừng mắt định nói gì đó thì lái xe quay đầu nói: "Tới! Mau xuống xe, chủ tịch đang chờ!"

Nói xong, một đám người vội vàng xuống xe, tháo hết khăn trắng trùm đầu xuống. Thanh niên giúp Will kéo khoá quần lên, sau đó lại hôn một cái lên mặt Will.

"Xuống xe đi, bảo bối ~ "

Will vẻ mặt ghê tởm đẩy thanh niên ra, hai người bị một đám người điên cuồng áp sát đi đến một tòa biệt thự.

Dãy biệt thự này lớn hơn biệt thự gia tộc Brando nhiều, là biệt thự kiểu mới mấy năm gần đây, tổng cộng ba tầng, tất cả đều sơn trắng, thoạt nhìn rất sạch sẽ, trên vách tường đều là hoa quyên đỏ rực, ngoại trừ hoa quyên ra thì không có gì khác. Trong sân biệt thự trải dài cỏ xanh.

"Chủ tịch, đã mang người tới."

Thái độ đám người kia rất cung kính, ai cũng nghiêm túc hẳn lên.

Vừa vào cửa Taylor đã nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế salon ở phòng khách, trên người là bộ đồ màu trắng, tai đeo trang sức sang quý, chân đi giày cao gót giá cả xa xỉ màu trắng. Mái tóc trắng bạc xoăn nhẹ, mặt thon mắt sâu. Đứng phía sau là một người có mái tóc ngắn màu vàng. Taylor liếc mắt một cái liền nhận ra hai người phụ nữ này, mặt không chút thay đổi nói:

"Thả tài xế của tôi đi, rồi nói gì thì nói."

Albert Garcia nhướn mi nhìn vết thương trên người Taylor, sau đó hờ hững nhìn đám người của mình, "Ai nổ súng trước?"

Những người đó không biết Garcia có tức giận hay không, chỉ im lặng đứng đó.

"Ai?" Garcia gõ gõ ngón tay thon dài lên đầu gối, biểu cảm lạnh lùng.

"Là tôi..." Cuối cùng một thanh niên bước lên.

Garcia cầm lấy khẩu súng trên bàn trà bắn một phát lên đùi thanh niên, thanh niên run rẩy nằm dưới đất nhưng vẫn cắn chặt môi không phát ra âm thanh.

"Không phải tôi nói không làm ngài Stuart bị thương sao?"

Nói xong, Garcia phất tay, "Đều đi xuống đi."

Dứt lời, bọn họ liền nhanh chóng đỡ thanh niên ra.

Taylor ngạc nhiên, hiếm có người phụ nữ nào ra tay ác độc như vậy, bắn người khác mà không chớp mắt.

Garcia vỗ sô pha."Mời ngồi ngài Stuart."

Taylor gật đầu lễ phép đi tới, Will đứng sau cậu.

Garcia cầm một điếu xi gà, Charlotte xoay người châm giúp Garcia.

"Làm một điếu xì gà chứ?"

Taylor lắc đầu, "Không cần, cảm ơn. Tôi không hút thuốc."

"Muốn uống chút gì không?"

Taylor vẫn hòa nhã từ chối.

Garcia hút một hơi xì gà, sau đó nói với cậu: "Biết đây là xì gà ở đâu không?"

Taylor hơi băn khoăn nói "Cuba?" Xì gà Cuba là nổi tiếng thế giới.

Garcia cười lạnh một tiếng:

"Hồi còn nhỏ cha tôi đã từng nói. Uống rượu chỉ uống rượu Mĩ, hút xì gà chỉ hút xì gà Mĩ."

Nói xong Garcia bắt chéo hai chân, cả người hơi dựa ra sau, tư thế tao nhã,

"Ngài Stuart, cha ta cả đời này ghét nhất là lũ sâu mọt phá hoại trật tự nước Mĩ. Bọn chúng vượt biên trốn vào Mĩ, ăn mòn văn hóa xã hội và kinh tế Mĩ, cướp nguồn thức ăn và tài nguyên giáo dục của bọn trẻ ở Mĩ... Chỉ tiếc là cha tôi không đủ độc ác, cho nên hắn mới chết trong tay lũ sâu mọt đó."

Garcia gài điếu xì gà còn một nửa lên thành gạt tàn, sau đó ngẩng đầu,

"Bọn chúng đều cho rằng tôi sẽ giống như cha tôi, vì nhân từ nương tay mà chết trong tay đám sâu mọt, nhưng mà..."

Garcia híp con ngươi màu xanh lá, khóe miệng mang theo một nét cười trào phúng,

"Bọn chúng quên tôi là phụ nữ. Loại người tàn nhẫn nhất trên thế giới, là phụ nữ."

Taylor kiên nhẫn nghe Garcia nói.

"Đầu tiên là về chuyện của cha cô, tôi cảm thấy rất tiếc... tiếp đó là chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?"

Garcia lạnh mặt nhìn Taylor, "Stuart, anh không nên ở cùng với loại người như Alexander Brando."

"Vì sao?" Taylor khó hiểu hỏi.

"Hừ," Garcia đứng lên nhưng Taylor cũng không buồn nhìn,

"Đám thổ phỉ nông thôn Sicily này làm bẩn cả xã hội Mĩ, pha trộn huyết thống của người da trắng. Alexander. Brando là người Italy đúng không? Huyết mạch dơ bẩn đó! Stuart nếu anh thực sự yêu đất nước này thì anh không nên ở cùng loại người đó!"

Rốt cục Taylor vẫn phải ngẩng đầu lên quan sát người phụ nữ trước mắt, người phụ nữ này rất xinh đẹp, nhưng trong mắt đều là khát máu và cố chấp. Lúc Taylor còn là một thiếu niên cũng từng nhìn thấy ánh mắt khát máu này của Brando, thậm chí còn đậm hơn cả cô gái này, vậy mà Taylor lại không thấy phản cảm hay ghét bỏ chút nào.

"Tôi không thể rời khỏi hắn." Taylor thản nhiên nói, giọng điệu kiên định.

"Ha ha..." Garcia đối Taylor trả lời không thể tin.

"Không thể rời khỏi? Ha ha... Stuart, đây là lý do buồn cười nhất tôi từng nghe. Một người đàn ông không thể rời khỏi một người đàn ông khác?"

Taylor nhíu mày, sau đó gật đầu nói "Tôi đã thử rời đi, suýt chút nữa chết ở ngoài."

"Vậy anh thật sự là vô dụng."

Taylor ừ một tiếng,

"Cô không biết quan hệ giữa tôi và hắn. Từ lúc 12 tuổi tôi đã ở bên hắn rồi. Hắn là chủ nhân của tôi, cả đời này tôi không thể phản bội hắn. Hơn nữa hắn tự tay nuôi lớn tôi, nếu như trước kia không gặp hắn thì cuộc sống của tôi nhất định sẽ bi thảm. Vậy nên cô sẽ không thể nào hiểu được."

Garcia lạnh lùng nhìn Taylor,

"Stuart. Taylor, anh tin không? Chỉ cần là người mà Albert Garcia tôi muốn thì chưa bao giờ tôi thua."

"Tôi tin cô, tiểu thư Albert Garcia, cô là một người phụ nữ rất có mị lực."

"Anh không phải trời sinh đã thích đàn ông phải không? Anh cũng chỉ nói là anh không thể phản bội hắn mà thôi, vì sao không chọn đến với tôi?"

Khóe miệng Garcia hiện lên nụ cười quyến rũ, vươn tay muốn vuốt ve má Taylor. Cậu nghiêng mặt tránh đi, nổi giận đứng lên, nhưng giọng nói vẫn lễ phép:

"Thật xin lỗi đã quấy rầy. Tiểu thư Albert, tôi nghĩ bây giờ chúng tôi nên rời đi. Cảm ơn cô đã mời."

Garcia không nói gì, Charlotte nã một phát súng lên trần, Taylor cứng người,

"Thật xin lỗi ngài Stuart, chỉ cần ngài bước thêm một bước tôi sẽ bắn nát đầu tên da đen này."

Taylor quay đầu thấy người phụ nữ mặc áo da màu đen cầm một khẩu súng chĩa thẳng vào huyệt thái dương Will. Taylor lại quay về ngồi trên ghế salon.

"Tiểu thư Albert Garcia, cô thả Will về đi đã, tôi sẽ ở lại đây, được chứ?"

"Gọi ta Garcia." Người phụ nữ nhướn lông mày màu bạc.

Taylor gật đầu, "Garcia."

Garcia phất tay, biểu cảm nghiêm túc.

"Charlotte, thả tên lái xe này về, đừng làm gì hắn, dù sao hôm nay hắn cũng cứu chúng ta."

"Rõ thưa chủ tịch."

Nói xong Charlotte liền dắt Will đi ra ngoài.

"Thân ái, cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng, không phải sao?"

Garcia cười nhẹ.

Taylor ngồi trên ghế salon không nói một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro