Chương 67: Lễ tình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taylor vì bị tiêm lượng lớn cocain mà suýt chết. Bị tiêm lần đầu sẽ không thành nghiện nhưng sẽ khiến cơ thể bị tổn thương nặng.

Từ cuối tháng 8 năm 1931, Taylor luôn nằm trên giường, Brando chuyển giao toàn bộ công việc cho Felande, Andrea cũng chuyển lực chú ý lên Felande. Đây là gián tiếp nói Felande bắt đầu kế thừa sự nghiệp gia tộc Brando. Brando còn trẻ, Andrea không rõ vì sao hắn lại rời vị trí sớm như vậy.

Có một ngày, Andrea đến biệt thự rừng cây thăm Brando, phát hiện hắn lẳng lặng ngồi cạnh giường, đôi mắt sáng ngời có thần nhìn Taylor ngủ. Hắn nắm lấy tay trái Taylor trong lòng bàn tay mình, chậm rãi đeo lại chiếc nhẫn đã từng mất đi cho Taylor. Không hiểu sao Andrea thấy mắt mình ươn ướt, liền lặng lẽ đi ra ngoài. Lúc ra đến cửa, Andrea thấy vườn hoa bỉ ngạn màu vàng Taylor trồng ở trong sân đang nở rộ dưới ánh mặt trời.

Khoảng thời gian đầu Taylor không thể rời giường. Mãi đến giữa tháng giêng năm sau thân thể mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Lễ tình nhân, ngày 14 tháng 2 năm 1932.

Brando rời giường như bình thường, ngồi trong thư phòng đọc sách, hắn hiện tại không bận rộn như lúc trước —— thậm chí có khi không có chuyện gì để làm, nhưng thói quen dậy vào sáng sớm thì không sửa được.

Taylor mặc đồ ngủ đẩy cửa thư phòng, "Brando, có muốn em làm cho anh chút gì ăn sáng không?"

Brando ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Taylor, "Ừ, rót cho tôi một chén rượu."

Taylor nhíu mày "Sáng sớm đã uống rượu? Giữa trưa uống không được sao?"

Brando lập tức gật đầu, "Ừ."

Taylor cười cười buộc lại đai lưng áo ngủ, xỏ dép lê đi vào phòng bếp nấu một ít mì sợi, sau đó làm một ít sốt cà chua, đun nóng sữa, Taylor cầm muôi nhìn chằm chằm nồi sữa không để sữa tràn ra.

"A!" Taylor hoảng hốt kêu một tiếng, xoay đầu lại mới nhìn rõ hóa ra là Brando ôm eo mình, mái tóc màu hoa hồng tỏa ra mùi thơm đặc trưng.

"Làm em sợ muốn chết." Taylor đỏ mặt vỗ vỗ ngực.

Brando kéo cửa phòng bếp, từ phía sau cởi áo ngủ Taylor, hình xăm tinh xảo trên lưng chậm rãi hiện ra trước mắt. Hắn cúi đầu, chậm rãi hôn lên cổ Taylor.

"Ưm. . ." Taylor cúi đầu hừ một tiếng, lập tức cười xoay người lại chủ động ôm cổ Brando hôn sâu.

"Đợi một chút..." Taylor quay đầu tắt bếp, sau đó lại quay lại mỉm cười với Brando.

Brando ôm cậu đặt lên bàn bếp, mở hai chân Taylor để cả người cậu áp sát mình.

"A... Dùng lực!" Taylor kích động thở dốc.

Brando luôn thích biểu tình hưởng thụ này của Taylor, mà cậu quả thật rất hưởng thụ, nhiều năm làm bạn như vậy, hai người đều rõ điểm nhạy cảm của đối phương, lúc làm càng như cá gặp nước. Taylor cũng luôn tận tình hưởng thụ không che giấu chút nào. Brando đặt cậu lên tường, càng thêm dùng sức.

Trong phòng bếp thật lớn truyền lại tiếng va chạm, Taylor thở dốc, cố gắng hôn lên môi Brando. Hắn cúi đầu cùng Taylor hôn môi, sau đó thấp giọng nói "Hình như chưa từng làm ở phòng bếp."

Taylor đỏ mặt gật đầu.

"Thoải mái không?"

"Ừm!"

"Biết hôm nay là ngày gì không?"

Taylor sửng sốt, lắc đầu nói "Ngày gì?"

Brando híp mắt, nắm eo Taylor, tốc độ nhanh hơn.

"Hôm nay là lễ tình nhân." Brando lạnh lùng nói.

Cậu há hốc mồm, sau đó cười hôn môi hắn.

...

Sau khi ăn bữa sáng muộn, Brando bảo cậu thay quần áo, nói là muốn đi một chỗ.

"Đi đâu vậy?" Taylor khó hiểu nhìn hắn.

Brando không lên tiếng, miệng ngậm một điếu thuốc, bắt chéo hai chân ngồi trên ghế salon nhìn Taylor thay quần áo.

Taylor thẹn đỏ mặt nói "Anh đi ra ngoài trước chờ em được không?"

Brando nhìn thẳng Taylor, dập tắt điếu thuốc rồi đứng dậy giúp cậu cài khuy áo, sau đó lại giúp cậu mặc quần.

Taylor ngại ngùng, "Brando..."

Brando hôn lên mặt cậu, không chút thay đổi nói "Đi thôi."

Sau đó liền xoay người đi ra ngoài.

Will thấy Brando và Taylor đi ra liền đuổi theo "Tộc trưởng, có muốn chúng tôi đi theo không?"

Brando phất tay, "Không cần."

Nói xong liền lôi kéo Taylor lên xe, lái xe tới cửa hàng bán hoa của Willie mua một bó cẩm chướng hồng nhạt thật to, Taylor ôm hoa lên xe, dọc theo đường đi, Brando chỉ im lặng lái xe, hắn vốn không phải là người nói nhiều, Taylor cũng chỉ im lặng ngồi ở bên cạnh.

Chỉ chốc lát sau xe đã tới khu bếp âm phủ, chỗ ở trước kia của bọn họ. Taylor kích động nhảy xuống xe nhìn cửa hàng trước kia mình ở cùng Brando, cười nói:

"A, Brando, nó vẫn còn ở đây, không bị dỡ xuống."

Brando lấy chìa khóa ra, bọn họ cùng đi vào, Taylor chạy vào phòng ngủ phát hiện ảnh chụp đen trắng trên tường phòng ngủ vẫn còn ở đó. Lúc ấy chuyển nhà gấp quá nên Taylor cũng quên luôn tấm hình này.

Taylor cảm khái khịt khịt mũi, dùng tay lau sạch mặt kính trên tấm ảnh, lúc đó mình còn là một đứa trẻ gầy yếu, trên tay cầm một đóa hoa hồng sợ hãi tóm tay áo Brando, vẻ mặt bất lực đứng ở trên đường Manhattan Newyork. Khi đó, Brando là chỗ dựa duy nhất của mình.

Một dòng nước mắt chảy dọc theo má. Cậu cảm thấy mất mặt liền xoa xoa nước mắt, quay đầu nói:

"Anh xem, Brando, bức ảnh đầu tiên của chúng ta vẫn còn ở nơi này, anh còn nhớ rõ không? Người Nhật Bản lùn một mẩu kia? Hiện tại ngẫm lại, bộ dạng hắn cũng thật buồn cười."

Brando tháo bức ảnh đó xuống, sau đó đặt trong ngực mình.

"Taylor, em đi ra ngoài trước đi."

Taylor nghe lời đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, trong cửa hàng nghi ngút khói. Taylor kinh hoảng nhìn sang. Trong khói trắng mù mịt, Brando bước ra đứng ở cửa, hắn mặc một thân âu phục đen nhìn cậu chằm chằm, mặt không chút thay đổi nói, "Ngoan, lại đây."

Taylor sửng sốt, lập tức đi tới. Brando kéo cậu vào trong phòng, lửa bùng lên từ bốn phía, còn có một vài chất nổ được đặt xung quanh.

"Khụ khụ..." Taylor bị khói hun cho ho khan không ngừng.

Vùi đầu vào ngực Brando, Taylor lau nước mắt đang chảy ra ràn rụa, nhỏ giọng nói "Brando, vì sao...?"

Brando cúi đầu nở nụ cười, "Taylor, em nguyện ý chết cùng tôi chứ?"

Taylor kinh ngạc ngẩng đầu, Brando chưa bao giờ nói đùa. Lửa từ bốn phía càng lúc càng lớn, Taylor thấy trong con ngươi màu xanh nhạt của Brando lóe ra ánh sáng sáng ngời, Taylor nhìn thẳng vào ánh mắt kia, gật đầu nói "Em nguyện ý."

"Khụ khụ..." Taylor không ngừng ho khan.

"Chúng ta thật sự sẽ chết có phải không?" Taylor hỏi.

Brando vươn tay, ngón tay thon dài vuốt ve sợi tóc mềm mại của cậu, trầm giọng nói "Đúng vậy, bảo bối."

Taylor cảm thấy cổ hơi nhói, trước mắt tối sầm, ngất đi.

【 Brando, chủ nhân tôn quý của tôi, trong lòng chúng ta đều biết rõ, ngài dành cuộc sống trọn vẹn nhất cho tôi, tôi nghĩ, thứ cuối cùng tôi có thể làm chính là dùng cái chết để hiến tế cho ngài, năm tháng thanh xuân của ngài. 】

—— Stuart Taylor

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Ngày hôm sau, toàn bộ báo chí Newyork đều đưa tin tộc trưởng gia tộc hắc đạo lớn nhất Newyork, trùm hắc đạo Alexander Brando và người hầu bên cạnh hắn Stuart Taylor đã chết vào một trận nổ mạnh, các loại phán đoán ùn ùn kéo đến. Bởi vì lực phá hủy của chất nổ quá mạnh, thi thể hai người bị hủy hoại hoàn toàn, không thể tìm thấy trong đống đổ vỡ.

Bởi vì có người tận mắt nhìn thấy Brando và Taylor đi vào và chưa hề đi ra, hơn nữa xe của Brando vẫn còn ở hiện trường, tin tức cho là Brando chưa chết bị gạt bỏ. Mà trên báo cũng có ảnh chụp Brando cùng ngày lái xe tiến vào khu bếp âm phủ.

Felande Brando chính thức lên thay Alexander Brando trở thành tộc trưởng đời hai của gia tộc Brando.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Trong lễ tang của Brando và Taylor, toàn bộ thủ lĩnh bang phái ở Newyork đều đến viếng, đồng thời tỏ ý công nhận và tôn trọng tộc trưởng mới. Điều khiến người ta cảm khái chính là các cư dân địa phương cũng đến phúng viếng, trước ảnh chụp Brando bày đủ loại hoa, đây có vẻ là sự kiện chưa từng có trong lịch sử hắc đạo.

Felande mặt không chút thay đổi đứng trước ảnh chụp Brando và Taylor, hơi hơi nhíu mày, Andrea đứng ở bên cạnh Felande.

"Andrea chú nói xem, vì sao cha lại làm vậy?" Giọng Felande khàn khàn.

Andrea lắc đầu, hai mắt đỏ bừng, vỗ vỗ bả vai Felande,

"Tộc trưởng, tâm tư của Brando chúng ta vĩnh viễn sẽ không hiểu."

Felande thở một hơi thật dài, nhìn khuôn mặt diễm lệ lãnh khốc của Brando trong ảnh, nhỏ giọng nói:

"Đúng vậy, tâm tư của cha chúng ta vĩnh viễn sẽ không hiểu được."

Người đàn ông như cha vĩnh viễn là một cái mê cung, vĩnh viễn là truyền kỳ.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Hai tháng sau.

Sicily Italy, nắng xuân chiếu lên sườn núi, ở trong một trang viên yên ắng mà hoa lệ, có một vườn hoa cẩm chướng hồng nhạt lay động trong gió.

Brando mặc áo len đen cổ thấp, trên tay bưng chén rượu ngồi trong hoa viên thật lớn, bên tay phải là một cái bàn gỗ nhỏ, phía trên đặt đầy hoa quả, rượu nho còn có một quyển sách.

Đối diện Brando là Taylor đang cầm kéo làm vườn. Cậu mặc quần đùi áo ba lỗ màu trắng, tóc dài đen bóng được buộc gọn sau lưng, trên tay đeo găng trắng. Taylor kiễng hai chân, đang dùng kéo sửa lại dàn nho.

Ánh sáng rực rỡ của mùa xuân xuyên thấu qua đám lá cây tươi tốt của dàn nho hắt lên mặt Taylor. Trong con ngươi đen láy phản xạ ra ánh mặt trời rực rỡ.

"Cẩn thận một chút, Taylor." Brando trầm giọng nói, đôi mắt tà khí đuổi theo từng động tác.

Taylor quay sang cười với Brando, sau đó cảm khái nói, "A, Brando, vườn nho này thật lớn nha ~ "

Brando nhìn cậu, trong con mắt màu xanh nhạt trôi nổi ánh tím,

"Đó là ba năm trước tôi cho người trồng."

Hai má Taylor đỏ bừng, "Vườn cẩm chướng kia cũng là anh cho người trồng?"

Brando gật đầu, "Taylor, em nói em thích cẩm chướng hồng nhạt."

Taylor cười gật đầu sau đó tháo bao tay ngồi ở thảm cạnh chân Brando.

"Anh đã sớm chuẩn bị hết phải không?"

Brando cầm khăn tay, cúi đầu nghiêm túc lau mồ hôi trên trán Taylor.

Taylor tựa đầu lên đùi Brando, nghe hắn nói, "Ừ."

"Em muốn gặp bọn nhỏ, làm sao bây giờ?" Taylor đột nhiên hỏi.

Brando ngừng tay lạnh lùng nhìn cậu, bưng chén rượu lên uống một ngụm sau đó lại thả trở về, Brando nắm cằm Taylor, mặt không chút thay đổi nói:

"Taylor, đừng nghĩ đến bất kì ai, sau này chỉ có tôi và em mà thôi."

Taylor mím môi, không dám nói lời nào.

Ngón tay thon dài của Brando nhẹ nhàng vuốt ve tóc Taylor, trầm giọng nói,

"Bảo bối, thứ tôi muốn, thủy chung chỉ có mình em. Em mới là con của tôi."

Taylor cắn môi vặn vặn ngón tay, lặng im trong chốc lát, cúi đầu không nói lời nào.

Brando buông tay ra, không nhìn Taylor nữa mà cầm sách lật xem.

Taylor ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt tinh xảo của Brando, đón ánh mặt trời, cười nói,

"Em biết rồi, chủ nhân."

Nói xong, lại tựa lên đầu gối Brando, khóe miệng mang theo tươi cười tỏa nắng.

Thế giới này, từ nay về sau, cũng chỉ có anh và em mà thôi.

Cách đó không xa, một vườn cẩm chướng lớn bao trùm cả tòa trang viên nở rộ trong tháng tư.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro