Chương 8 (tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Bố, bố đã chơi đùa thoả thích chưa?"

"Chơi? Ta đâu có chơi đùa gì? Tất cả là lo cho chuyện chung thân đại sự của con mà thôi."

"Con với Mỹ Mãn đang rất tốt, không cần bố phải lo nghĩ gì hết cả!". Mọi việc đích thực đang diễn ra hết sức thuận lợi, chính anh có thể cảm nhận rõ ràng người phụ nữ anh yêu đang ngày càng mềm mỏng hơn. Nhưng một loạt các hành động của bố anh hôm nay rất có thể sẽ ép cô quay lại cái vỏ sò cứng đờ trước đó, khiến mọi cố gắng gần đây của anh trở thành công cốc.

Bị kẹp giữa hai cha con nhà anh, Đinh Mỹ Mãn vẫn tiếp tục giữ im lặng. Nói một cách chính xác thì sau khi hét xong đoạn oán thán lúc nãy, cô chỉ nhìn chằm chằm vào bộ tách trà trước mặt, không nói thêm bất cứ câu nào. Có nhiều chuyện không nghĩ đến còn cảm thấy thanh thản, nhưng một khi "chọc" lại vết thương cũ thì máu lại tuôn trào, có muốn cầm cũng cầm không nổi, đau đớn đến mức cô chẳng muốn để ý đến bất cứ ai nữa.

"Mày đúng là một thằng điên không biết suy nghĩ! Được, từ nay trở đi ta không thèm để ý, quan tâm đến mày nữa! Nếu như một lần nữa mày bị đứa con gái này ruồng bỏ thì cũng đáng kiếp mày!". Quát xong câu này, ông tức giận dẫn đám vệ sĩ đùng đùng bỏ đi.

Không nhớ rõ là căn phòng đã im lặng bao lâu, mãi một lúc sau, Mỹ Mãn chẳng còn để ý đến hình tượng của mình nữa, ngẩng đầu khóc oà lên như trẻ con: "Bố anh đúng là đồ thần kinh!"

"Ừ, thôi đừng quan tâm đến bố anh, đợi ông phát bệnh xong là đâu lại vào đấy thôi". Anh thận trọng kéo cô ngả vào lòng mình, nhớ lại những lời cô vừa thốt ra trước đó, từng câu từng chữ đều như đang trút bỏ tâm sự bấy lâu. Trước giờ anh chưa bao giờ tưởng tượng được cô lại uất ức đến mức độ ấy.

"Tại sao ông ấy lại ghét tôi đến thế chứ? Rõ ràng bố tôi nói trông tôi rất đáng yêu, dễ thương mà..."

"Con mắt thẩm mĩ của ông ấy khá quái dị."

"Lần sau anh đừng có mà đi xem mặt, đi làm quen gì nữa, những người phụ nữ đó đều kém xa tôi."

"Anh biết rồi, em đối xử với anh tốt nhất."

Anh cười mếu máo, nhưng ngẫm cho kĩ thì sự tình cũng không tồi tệ quá mức tưởng tượng. Ít nhất thì anh có thể hiểu được những uất ức, những kìm nén chôn giấu nơi sâu thẳm trái tim Mỹ Mãn.

Tuy vậy, Giả Thiên Hạ cũng không thể nào có đủ khí khái nam nhi vĩ đại, gánh vác hết tất cả mọi sai lầm, đau đớn trong quá khứ được.

"Ngày ngày ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm nấu nước chờ đợi anh ta về, mặc cho mỗi lần anh ta say khướt lại được một cô gái lạ mặt đưa đến trả"?

"Đúng vào ngày kỉ niệm ngày cưới, phải làm người đồng nghiệp bất đắc dĩ nhìn chồng mình lượn qua lượn lại bên các bóng hồng khác"?

Tất cả là vì người phụ nữ anh yêu đã nói rằng: "Mơ ước của em chính là chương trình do em dẫn càng ngày càng hay, luôn được yêu thích, tỉ lệ bạn xem đài càng ngày càng tăng cao. Anh có giúp em được không?"

Anh có thể không giúp hay sao? Ông xã đương nhiên phải giúp bà xã vô điều kiện.

Những ngôi sao mà các chương trình khác không mời nổi, anh vẫn đi mời cho bằng được, những chương trình khác mời được, anh lại càng phải mời cho được, để trong chương trình của mình, cô có thể tìm được nhiều chủ đề thu hút sự quan tâm của khán thính giả. Lẽ nào làm như vậy không phải vì cô hay sao?

...

"Kết hôn cũng phải lén la lén lút... thậm chí cho tới ngày li hôn thì chính kẻ thứ ba xen vào phá vỡ hạnh phúc gia đình mình lại lù lù xuất hiện thông báo mối quan hệ với chồng mình..."?

Ban đầu, cha mẹ hai bên đồng ý cho họ kết hôn, yêu cầu duy nhất chính là không công khai để tránh ảnh hưởng đến sự nghiệp của cả hai người. Anh trước đây từng ra sức tranh đấu lại với yêu cầu này, không hề lùi bước. Nhưng cũng chính cô nói như vậy cũng tốt, cô không muốn để mọi người nghĩ rằng cô có thể trở thành người dẫn chương trình nổi tiếng chỉ là nhờ hưởng phúc của anh. Có ai cho anh cơ hội để phản đối không cơ chứ?

Nhưng vị nhạc phụ đáng kính của anh đã nói rằng: "Bà xã luôn luôn đúng". Để kế thừa và phát huy truyền thống đó, Giả Thiên Hạ quyết định không tính toán đúng sai chuyện trước kia nữa. Nếu như trước giờ Mỹ Mãn cảm thấy bản thân chưa bao giờ được yêu thương chiều chuộng thì từ nay, anh sẽ tận tâm tận lực làm cho cô cảm nhận được.

...

Tại sảnh lớn của nhà hàng sang trọng, tráng lệ đó, khí thế phừng phừng, Giả đại lão gia dẫn theo một đoàn người xông ra ngoài, suốt đường đi trợn mắt, vung vẩy giống như là bị chọc tới mức ứa gan sôi máu vậy.

Người ta thường nói "Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi". Ông thực sự không thể nào hiểu nổi, Thiên Hạ do ông sinh ra rõ ràng là một thằng con giai, vậy sao lại giống như "bát nước đã đổ đi rồi". Trước kia, con trai ông để mặc cho Đinh Mỹ Mãn sai tới sai lui, làm này làm nọ, luôn luôn chỉ biết lo nghĩ cho vợ mình, bị người ta lợi dụng xong rồi ruồng rẫy mà bây giờ vẫn chưa tỉnh ngộ ra, có lẽ cả đời này số của nó là chịu khổ rồi. Nếu như người phụ nữ đó đẹp nghiêng nước nghiêng thành, "Đát Kỷ tái thế" thì người làm bố như ông cũng đành chịu. Đàn ông mà, khó qua được ải mĩ nhân. Thế nhưng Đinh Mỹ Mãn dù thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể coi là xinh xắn, vẫn chưa đạt được tới mức sắc nước hương trời, hoa nhường nguyệt thẹn, những người xinh đẹp hơn cô ta đầy rẫy khắp nơi.

"Bác Giả!". Đúng vào lúc ông càng nghĩ càng không nuốt nổi cơn giận này thì nghe thấy một giọng phụ nữ nũng nịu, ngọt ngào và có chút quen thuộc.

Giả đại lão gia cau mày lại, ông vốn không mấy thiện cảm với những giọng nói kiểu này, nhưng vì phép lịch sự nên vẫn quay ra bắt chuyện. Hiện lên trước mắt ông là một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, rạng rỡ, đôi mắt đen lay láy, long lanh không ngừng chớp chớp nhìn ông.

"Đúng là bác Giả rồi, bác đến đây một mình sao? Anh Thiên Hạ không đi cùng bác ạ?"

Giọng nói thực sự rất quen... Vậy nên ông tiếp tục nở nụ cười trên môi, nhẹ nhàng quay sang bên cạnh, miệng mấp máy hỏi người trợ lí đứng cạnh ông nãy giờ: "Cô ta là ai thế?"

"Là Mạc Tường, cô ấy với thiếu gia có tin đồn tình cảm, ngài còn từng làm cô ấy bất tỉnh rồi vứt lên xe của thiếu gia đó. Ngoài ra còn một lần ép buộc cô ta ra ngoài dùng bữa cùng hai người. Nhưng mà sau đó chính ngài cũng đã bảo rằng ánh mắt của cô ta không mấy đoan chính, chẳng thể nào so sánh với cô Đinh". Anh trợ lí đẩy chiếc kính trên sống mũi lên, mặt không chút biểu cảm, trả lời một cách chi tiết, rành mạch.

"Hừm... cậu không cần phải nói chi tiết đến vậy, ta đã mắc chứng đãng trí của người già đâu, chỉ cần nhắc lại một chút là được rồi!". Giả đại lão gia khó chịu hắng giọng nhắc nhở. Làm sao mà ông không nhớ được chính mình đã từng nói cô gái này không bằng Đinh Mỹ Mãn cơ chứ? Còn chưa kịp suy nghĩ tường tận thì người phụ nữ tên Mạc Tường đã ưỡn ẹo, sải bước tiến lại gần ông rồi. Ngay lập tức, Giả đại lão gia đeo lên mình chiếc mặt nạ lịch lãm hàng ngày, mỉm cười hỏi: "Sao thế? Cháu tìm Thiên Hạ có chuyện gì sao?"

"Dạ cũng không có gì. Chỉ là gần đây xuất hiện nhiều thông tin bất lợi cho anh ấy nên cháu muốn quan tâm hỏi thăm chút thôi ạ."

Người phụ nữ thông minh thường biết tỏ ra tử tế, tốt bụng trước mặt đúng đối tượng. Đương nhiên Mạc Tường không chỉ là người thông minh mà còn rất nhanh nhạy, hoàn toàn đoán biết được điều Giả đại lão gia cấm kị nhất là gì. Quả nhiên, lời cô vừa nói xong, sắc mặt ông đã biến đổi ngay, mặt mày cau có, bực bội.

Không để ông kịp nổi giận mắng mình, Mạc Tường đã nở nụ cười dễ mến, tiếp tục nói: "Bác Giả bớt giận, người thông minh ắt trị được tin thất thiệt. Nếu như bây giờ bác tức giận chẳng phải là khiến cho kẻ tiểu nhân đắc chí rồi sao?"

"Cháu vẫn là ngoan nhất!". Những người dễ kích động, dễ tức giận, thích quát mắng người khác thường trí tuệ không cao, chỉ vài ba câu nói vớ vẩn đã có thể khiến họ vui mừng khôn xiết, tuy rằng niềm vui đó duy trì cũng không được bao lâu. Giả đại lão gia mặt mày tươi cười hớn hở đã chứng minh ông chính là điển hình cho loại người nói trên.

"Đó là điều đương nhiên mà bác". Những người hay tỏ ra ngoan hiền, lúc lên tiếng miệng cứ như được phết mật ong vậy, vừa mới nói thôi đã khiến người ta yêu mến rồi: "Có một vài tạp chí hẹn cháu để phỏng vấn. Nếu như bác muốn, cháu có thể nhân cơ hội này nói vài câu giúp anh Thiên Hạ. Để tránh sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, ngộ nhỡ thực sự "cưỡi trên lưng cọp" thì khó lòng xuống được. Nếu như anh Thiên Hạ và chị Mỹ Mãn, cả hai người họ đều mong muốn như vậy thì việc tái hôn cũng xem như chuyện tốt thôi. Thế nhưng chuyện tình giữa chị Mỹ Mãn và anh Lăng Gia Khang đã kéo dài hơn năm nay, theo cháu đoán thì chắc cũng ổn định rồi..."

Nghe chưa hết lời của Mạc Tường, Giả đại lão gia lại lần nữa nóng tiết lên: "Chết tiệt, ta biết ngay là nó với thằng giám đốc đáng chết đó có quan hệ không đơn giản mà! Đã sống thử với nhau rồi thì làm sao mà trong sạch, trinh tiết được nữa, trừ khi thằng ranh đó bất lực, không phải là đàn ông."

Mạc Tường không biết phải tiếp lời thế nào, những người đã từng là xã hội đen nói chuyện đều thẳng thắn như vậy sao? Cô lại hoài nghi liệu con trai ông có phải cũng "bất lực" hay không, nếu không thì tại sao mỗi lần cô chủ định sán tới quyến rũ, anh đều từ chối, lảng tránh vậy chứ? Ngay đến một ánh mắt ham muốn, Giả Thiên Hạ cũng chẳng thèm thưởng cho cô!

"Tốt xấu gì cũng là khuê nữ con nhà có học, có nền nếp gia giáo, tại sao lại thua xa cha mẹ cô ta đến vậy cơ chứ? Li hôn xong, có bạn trai mới rồi mà sao cô ta còn dám mặt dày quay lại tìm Thiên Hạ nữa chứ? Chết tiệt, chẳng lẽ nó coi con trai ta là lốp xe dự phòng sao?"

"Ấy, ấy, bác Giả đừng có xúc động quá, để cháu đỡ bác qua chỗ kia ngồi nhé!". Mạc Tường rất biết nắm đúng thời điểm để bộc lộ sự hiền thục, đoan trang của mình, đưa mắt hướng về phía phòng nghỉ ở đầu bên kia đại sảnh.

Đó là hướng nhìn mang tầng ý nghĩa sâu xa, chỉ có điều lúc này Giả đại lão gia đang quá kích động, hầu như chẳng chú ý gì.

Sau một hồi mắng chửi đã đời, cuối cùng ông cũng lấy lại được bình tĩnh, Mạc Tường đỡ ông ngồi vào chiếc sô pha trong quán cà phê ở đại sảnh nhà hàng. Ông bất giác đưa tiếng than thở, chẳng còn bận tâm xem người phụ nữ cạnh mình lúc này là ai. Tính cách giang hồ thẳng thắn khiến ông buột miệng nói ra một tràng mà chẳng suy nghĩ thấu đáo gì: "Ta nói cháu nghe, Tiểu Hạ nhà ta trước kia vừa hiếu thuận vừa nghe lời, giúp ta giải quyết biết bao việc đâu vào đấy, không chút sai sót nào, tất cả đều do Đinh Mỹ Mãn phá hoại. Nói ngay chuyện hơn một năm trước thôi, nếu như không phải con ranh đó vô duyên vô cớ gọi điện đến hỏi tội, dằn vặt, lại còn nằng nặc đòi li hôn thì Thiên Hạ đã không xảy ra chuyện, suýt chút nữa còn chẳng thể tiếp tục ở lại trong nước rồi..."

"Hừm, hừm!". Người trợ lí giữ im lặng nãy giờ sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, đưa tay đẩy chiếc kính trên sống mũi rồi hắng giọng, ngầm ý cắt ngang đoạn độc thoại chết người của lão gia.

"Sao mà ồn ào thế, không thấy ta đang bận hàn huyên tâm sự sao? Muốn ho thì cút ra bên ngoài mà ho!". Lão gia nhà anh vẫn không chịu bừng tỉnh.

"Thưa lão gia, dừng xe thăm rừng chiều Ái Phong thôi ạ!"

"Dừng xe thăm rừng chiều Ái Phong???"

Đây là ám hiệu do chính Giả đại lão gia đặt ra. Ông biết rõ tính cách khó dừng lời của mình, cũng chính vì tính cách này mà trên con đường theo đuổi lại người vợ cũ dài đằng đẵng, ông đã phải niếm trải biết bao thảm bại. Cho nên sau cùng, ông đã định ra một quy tắc, sau này mỗi khi ông nói liên hồi những lời không nên nói, những người cấp dưới có nhiệm vụ đọc câu ám hiệu này để ngăn cản, sau khi về công ty ông nhất định sẽ tăng lương tặng thưởng cho.

Ngay sau khi nghe thấy câu ám hiệu từ miệng người trợ lí, Giả đại lão gia tỉnh ngộ ngay tức thì, liếc mắt nhìn Mạc Tường đầy cảnh giác.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ của cô, ông mới thầm an tâm, lấy cớ xin phép ra về trước. Nếu như tiếp tục ngồi nói chuyện, ai biết được người phụ nữ không mấy đoan chính này sẽ lại dùng những lời lẽ gì để kích động ông? Ngộ nhỡ bị kích động quá mức, ngay cả câu ám hiệu "Dừng xe thăm rừng chiều Ái Phong" cũng không ngăn nổi thì sao?

Chốn văn phòng luôn luôn là thánh địa của các chuyện thị phi, bàn tán náo nhiệt nhất trong đời sống đô thị hiện nay. Các chủng loại tin tức chỉ cần phát ra từ miệng của một người nào đó thôi sẽ nhanh chóng truyền đến tai tất cả mọi người xung quanh. Từ chuyện lớn như ai đó bị các ông chủ lớn trù dập, đến các chuyện nhỏ như ai đó bị táo bón, tiêu chảy... tất cả đều tụ họp lại thành những thứ không thể thiếu được trong những lúc nghỉ ngơi, ăn trưa nơi đây.

Vào những lúc nghỉ giữa giờ khi làm tăng ca, đó chắc chắn là khoảng thời gian tinh hoa nhất trong ngày, nơi mọi người gắng hết sức cho sự nghiệp buôn chuyện của mình.

Đối với những chuyện kiểu này, Đinh Mỹ Mãn đã từng đích thân nếm trải.

Đúng vào giờ ăn tối, Mỹ Mãn chán chường không chút hứng thú với khẩu phần ăn của mình, bèn chôn chân trong phòng làm việc ngắm nhìn đường phố lên đèn.

Cổ nhân thường nói: Mỗi khi gặp buổi lễ tết, con người ta luôn nhớ đến gia đình, quê hương, nguồn cội. Vốn dĩ một mình đón Tết trung thu đã đủ bi đát lắm rồi, lại cộng thêm trong đầu thấp thoáng biết bao câu thơ, ý nhạc sum vầy, đoàn tụ, tất cả làm cô cảm thấy vô cùng buồn bã, chỉ hận không thể biến phòng làm việc này thành một sơn động để không nhìn, không nghe thấy gì hết, để khỏi chạnh lòng buồn thương.

Căn nguyên của tất cả những điều này đều bắt nguồn từ quyển tạp chí mà cô đang cầm chặt trong tay.

"Giả Thiên Hạ không phải người đồng tính, tôi có thể chứng minh!"

Nghe nói chỉ một tiêu đề này thôi đã giúp lượng tiêu thụ của tạp chí tăng lên đột biến. Còn về phần Mạc Tường, sau một hồi lâu nằm ngoài tầm ngắm của báo đài, cũng nhờ bài báo này mà "hot" trở lại một cách ngoạn mục. Mọi người đều đồn rằng sở dĩ cô nàng chọn thời điểm này để đứng ra nói câu công bằng cho Giả Thiên Hạ là vì Giả đại lão gia không thể nào nhẫn nhịn để cho con trai mình chịu điều tiếng thất thiệt như thế được nữa.

Cũng chẳng có vị phóng viên lắm chuyện nào hỏi thêm cô ta sẽ chứng minh bằng cách nào. Những chuyện kiểu này không cần phải làm rạch ròi ra mà nên để lấp lửng cho mọi người tự suy diễn, như vậy lại càng thu hút sự quan tâm hơn. Bên cạnh còn có thêm bức ảnh Mạc Tường khoác tay Giả đại lão gia đầy tình cảm. Chỉ như vậy thôi là đã đủ để chứng minh quan hệ đặc biệt giữa cô với Giả Thiên Hạ rồi, thậm chí quan hệ đó đã phát triển đến mức cô bắt đầu gánh trách nhiệm của người con dâu hiếu thuận, vâng lời bố chồng. Những lời của "tình mới đắc sủng" đã khẳng định rõ ràng rằng những gì người vợ cũ nói chỉ toàn là vu khống, phỉ báng, vô căn cứ. Chẳng thể trách mọi người có suy nghĩ như thế, đó là chuyện thuận theo lẽ thường tình thôi. Nếu như là một người ngoài cuộc, khi đọc tin này Mỹ Mãn cũng sẽ có suy nghĩ tương tự như vậy.

"Trời ạ, thực lòng không hiểu nổi Đinh Mỹ Mãn tranh giành cái nỗi gì nữa? Đàn ông tốt ở đâu chẳng có, hà tất nhất định phải giành nhau với Mạc Tường chứ?"

"Đúng thế, rõ là đáng thương, trái tim của Giả Thiên Hạ rõ ràng đã thuộc về Mạc Tường rồi. Nếu như mình mà là chị Mỹ Mãn, mình sẽ cùng anh Lăng Gia Khang viết nên một thiên tình sử đẹp như mơ, sau đó tổ chức một hôn lễ tưng bừng, hoành tráng. Sau đó bảo anh Gia Khang tận dụng các mối quan hệ mời thật nhiều phóng viên đến, chọc cho hai người kia tức chết mới thôi".

"Cậu vẫn còn nhớ nhung anh chàng Lăng Gia Khang đó sao? Mình đoán chắc là hết kịch hay để xem rồi. Anh ấy ra nước ngoài cũng được một thời gian dài, nói không chừng đã bỏ cuộc, quyết định không nhìn, không nghe bất cứ chuyện gì nữa rồi cũng nên."

"Kể cả vậy thì cũng nên tìm một anh chàng tốt bụng nào đó khác, làm sao mà chị ấy đấu lại được với Mạc Tường! Người ta thuộc đẳng cấp nào rồi, có mấy người đàn ông thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta chứ?"

Mọi người tranh luận bên ngoài càng ngày càng kịch liệt. Mỹ Mãn mím chặt môi, thực sự muốn xông ra ngoài hỏi họ một câu: "Tôi có thể tham gia cùng hay không?". Là người trong cuộc, cô có rất nhiều điều muốn nói. Chẳng hạn như bọn họ dựa vào cái gì mà nhận định rằng cô nhất định bám riết lấy Giả Thiên Hạ không chịu buông chứ? Hay tại sao bọn họ biết trước được rằng cô đấu không lại với Mạc Tường? Hoặc là bọn họ có tư cách gì mà đứng ra phán quyết trái tim Giả Thiên Hạ thuộc về ai?

Chính vào lúc cô đang định đứng lên, mở cửa, xông ra ngoài đưa câu hỏi chất vấn thì bỗng nhiên tiếng tranh luận bên ngoài tắt hẳn.

Mỹ Mãn ngây người, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường. Vẫn chưa hết thời gian giải lao mà. Cho dù là đích thân giám đốc đài đi thị sát thì bọn họ cũng không thể nào "thu dọn" thần tốc như vậy được! Rất nhanh sau đó, tay nắm cửa phòng làm việc của cô xoay chuyển, cửa được mở ra, câu hỏi của cô cuối cùng cũng đã có lời đáp.

"Vẫn chưa làm xong sao?". Người đứng trước cửa cười tươi tắn, cố ý phớt lờ ánh mắt hiếu kì, tò mò của mọi người đằng sau lưng mình, chỉ chăm chăm nhìn đắm đuối vào người phụ nữ trong phòng.

Nghe hết những lời bàn tán, suy đoán xôn xao đó mà vẫn có thể thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra thì duy nhất chỉ có Giả Thiên Hạ mà thôi. Sự xuất hiện của anh nằm ngoài dự tính của Mỹ Mãn. Sau khi lấy lại được thần trí và nhanh chóng giấu cuốn tạp chí đi vì không muốn anh biết được mình quan tâm tới chuyện này đến mức nào, cô tỏ ra hết sức bình tĩnh trả lời: "Đang làm thêm giờ."

"Em không biết nhà nước đã quy định Tết trung thu là ngày lễ toàn quốc rồi sao?". Anh cố ý mở cửa to hết mức có thể, để những con người tò mò ngoài kia "xem kịch" thoải mái đôi chút. Thiên Hạ sải bước tiến nhanh về phía Mỹ Mãn, đưa tay ấn vào trán cô đầy thân mật, tình tứ.

Động tác này chẳng khác nào hành động tình cảm giữa những đôi tình nhân, khiến cho "khán giả" chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa.

"Anh không biết là những người làm công việc như chúng ta thì càng là ngày lễ tết lại càng bận rộn à?"

"Dù bận đến đâu thì cũng phải ăn cơm chứ!". Xem ra những gì anh đoán hoàn toàn chính xác, một loạt các hành động của bố anh đã đẩy Mỹ Mãn về lại trạng thái phòng vệ tuyệt đối như trước kia một cách thành công.

Hít một hơi thật sâu, tưởng rằng như vậy thì có thể không sợ bị anh làm phiền nữa, Mỹ Mãn tay chân cuống quýt vơ lấy đống tài liệu như núi trên bàn, miễn cưỡng tỏ ra lạnh lùng trả lời anh: "Không cần đâu, tôi rất bận. Bản thân anh chắc chắn cũng vô cùng bận rộn."

"Em tưởng rằng cứ tỏ ra khách sáo tạo khoảng cách như vậy thì có thể thôi không yêu anh nữa sao?". Giả Thiên Hạ quá thấu hiểu, cô chỉ là một con "đà điểu", chỉ cần anh hơi buông lơi tay một chút thì cô sẽ lập tức "vùi đầu" mình xuống cát. Cho dù đó là sự thật không gì thay đổi được, cô vẫn có thể coi như không nghe, không thấy, không biết!

"Hả? Tôi yêu anh?". Anh dựa vào cái gì mà lại tự tin đến vậy chứ?

"Những lời thì thầm đầu gối tay ấp đó em không nên hét to lên vậy, giữa chốn công cộng đông người này, sẽ rất mất hình tượng". Anh tự động lược bỏ đi giọng điệu châm chọc tiềm ẩn trong câu nói của cô.

"Anh đã nghĩ quá nhiều rồi đó!". Nếu như là người ngoài cuộc, Đinh Mỹ Mãn sẽ biết phản ứng này của cô thật không dứt khoát chút nào. Nhưng cô thực sự là không dám yêu nữa, như thế không được sao?

Cô vừa dứt lời, anh chỉ mỉm cười, đoán chắc Đinh Mỹ Mãn chỉ đang giả vờ bận rộn, mài đầu trong đống tài liệu mà thôi. Anh quay người, chỉnh lại áo khoác ngoài, ra vẻ chuẩn bị đi. Mãi đến tận khi sắp bước ra khỏi cửa phòng làm việc, anh mới chịu mở miệng nói: "Đinh Mỹ Mãn, mẹ em bảo về nhà dùng bữa."

Đếm ngược ba giây!

Thời gian anh căn quá chuẩn xác. Giả Thiên Hạ vừa nhẩm đếm ngược được ba giây xong thì đã thấy Đinh Mỹ Mãn thần tốc đứng trước mặt mình, chẳng để ý đến gì hết mà nắm chặt lấy cổ áo của anh: "Thật hay giả vậy? Lúc nào cơ? Mà đi đâu dùng bữa? Bố tôi có biết chuyện này không?"

"Tất nhiên là thật, chính là tối nay, ngốc ạ!". Anh vỗ nhẹ vào má cô, nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời đó, anh đột nhiên cảm thấy thương xót và tự trách mình. Đối với những người khác, có lẽ đây chỉ là một bữa ăn hết sức bình thường nhưng với cô thì dường như đó lại là một ân huệ lớn. Nghĩ kỹ lại thì mọi chuyện hình như đều do một tay anh gây nên cả.

"Không có lí do gì mà họ lại bảo anh tới thông báo cho tôi". Luôn thích suy diễn đến những tình huống xấu nhất của sự việc, đó chính là thói quen của Mỹ Mãn. Cho nên rất nhanh sau đó cô bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.

"Không tin anh sao?". Anh nhếch mày. "Vậy em có thể không đi."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro