Chương 9: Thứ cô ăn không phải là cơm mà là sự cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ có thể nói rằng Giả Thiên Hạ quá đỗi thấu hiểu Đinh Mỹ Mãn, ngay cả lời uy hiếp cũng đưa ra rất đúng thời điểm và đúng trọng tâm. Cô không nói thêm lời nào, ngay lập tức ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc. Dưới ánh mắt tò mò, soi mói của mọi người, cô cười tươi như hoa, để mặc cho anh cầm tay dắt ra khỏi chỗ làm việc.

Thấy cô đang rất háo hức khi sắp được về nhà, Giả Thiên Hạ phóng xe nhanh như tên bắn.

Chỉ vẻn vẹn có 15 phút, cô đã được đặt chân về lại ngôi nhà xưa yêu dấu.

Chiếc cửa gỗ đỏ đã phai màu, con ngõ nhỏ phủ đầy rêu phong thời gian, những bậc thang gỗ cũ kĩ, ọp ẹp... Nhà của Mỹ Mãn làm theo phong cách Thạch Khu Môn điển hình, một khu nhà nhỏ nhắn thường có tới ba, bốn hộ sinh sống. Nhà cô cũng có nét khác biệt riêng một chút, đó là chỉ có duy nhất gia đình cô ở thôi. Trên cổng lớn có một hàng chữ trắng: "Người sống cấm lại gần!".

"Anh Giả Thiên Hạ và chị Đinh Mỹ Mãn cùng nhau quay về rồi!". Tiếng thông báo phát ra từ miệng của một tên "tiểu quỷ" nghịch ngợm nào đó, vang suốt từ đầu ngõ đến cuối ngõ.

Một tiếng "két" vang lên, cánh cửa có hàng chữ "Người sống cấm lại gần" bỗng mở ra. Sau cửa là một người đàn bà mặt mày lem luốc, đầu tóc rối bời, mặc tạp dề, tay cầm quả mướp đắng, đôi mắt trợn trừng giống như đang nén tức giận. So sánh với hình tượng lần trước khi xuất hiện ở đài truyền hình của Mỹ Mãn, chỉ có thể nói là từ một quý bà cực kì cuốn hút đã nhanh chóng chuyển thành một bà nội trợ luộm thuộm, nhếch nhác. Nhưng có thể nói, đằng sau mỗi một người phụ đẹp luôn luôn có một người đàn ông để họ cam tâm tình nguyện biến thành hình dạng đó. Có một số người vận mệnh tốt, sau khi biến đổi lại càng được yêu thương, nâng niu hơn, như mẹ cô chẳng hạn, và đương nhiên cũng có một số người rất bi đát, thay đổi rồi nhưng chẳng thể nào có được tình yêu vững bền, tươi đẹp, ví dụ như cô!

"Mẹ...". Sau khi lấy lại được thần trí, Mỹ Mãn nũng nịu, giọng nói run run như cừu non, âm thầm nuốt nước miếng, không ngần ngại e ấp trốn đằng sau lưng Giả Thiên Hạ.

Bà Đinh liền nhắm mắt, quay đầu lại, vứt quả mướp đắng trong tay, nhấc chiếc dao thái rau lên, không đáp lại câu gì.

Một lúc sau, Đinh Mỹ Mãn vẫn thấp thỏm bất an, chỉ sợ mẹ mình nhất thời xúc động, cầm con dao đó lạm sát người vô tội. Không ngờ bà Đinh cất tiếng với thái độ hết sức bình tĩnh: "Về rồi hả? Hôm nay có món mướp đắng trộn nguội đó, hai đứa đi rửa tay trước đi đã!".

Vừa nghe dứt câu, ngay cả Giả Thiên Hạ cũng thở hắt ra như trút được nỗi bất an, hiếu kì nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình đang ngây người và bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc được.

"Mẹ...". Những lời nói quen thuộc kia một thoáng chốc như đưa Mỹ Mãn quay trở lại nhiều năm trước đó. Mỗi khi cô và Thiên Hạ tan học cùng dắt tay nhau về nhà, mỗi lần bước vào cửa mẹ cô đều nói một câu tương tự vậy...

PHẬP!

Cái cảnh rưng rưng xúc động diễn ra không được bao lâu thì bị chuyển ngoặt sang một cảnh khác hoàn toàn trái ngược. Bà Đinh mạnh tay phi con dao thái rau lên thớt, cởi tạp dề ra. "BÉP!", bà đạp chết một con ếch rồi nhìn thẳng vào Mỹ Mãn, mắng lớn: "Con đúng là cái đồ vô dụng, đừng có mà vui mừng quá sớm! Lần sau, nếu như người đàn ông mà con dẫn về không phải là Giả Thiên Hạ thì số phận sẽ giống như con trâu này!"

"Mẹ, đây đâu phải là trâu, là con ếch mà."

"Ngậm miệng, ta nói là trâu thì đó chính là trâu[16]!"

[16] Trong tiếng hán, "ếch" được gọi là Ngưu Oa nên đồng âm với Ngưu – nghĩa là con "trâu

"À vâng, là trâu, là trâu!". Mỹ Mãn gật đầu, nghiêm túc nói. Để lấy lòng mẫu thân đại nhân, đừng nói là chỉ cần kêu "ếch" là "trâu", cho dù bắt cô phải bắt chước con ếch cũng đều được hết.

"Còn đứng như trời trồng ra đó làm gì, con cũng chẳng biết nấu nướng gì, đợi đó để người ta đến thăm quan sao? Mau dẫn Thiên Hạ lên nhà đi, bố con đợi hai đứa cả ngày trời rồi đấy!". Trong hành lang nhỏ hẹp đã được sửa thành gian bếp, bà Đinh hơi nghiêng người để nhường đường cho hai đứa đi qua. Cùng lúc đó, bà cũng trợn mắt lườm mấy người hàng xóm tò mò, nhớn nhác đứng trước cửa xem kịch hay nãy giờ. Không thể chịu đựng được, bà cất tiếng mắng tiếp: "Con nha đầu đáng chết, nhịn ăn nhịn mặc nuôi cô khôn lớn, kết quả học hành bao năm để cho chó nó tha hết rồi, có mỗi chuyện hôn nhân cũng không nên hồn. Lại còn chạy theo người ta bày đặt li hôn, hại tôi trở thành trò cười cho hiệp hội những bà mẹ tốt của 9 phố 12 ngõ quanh đây..."

"Hả? Thật sự là Đinh Mỹ Mãn sao? Có phải đi phẫu thuật thẩm mĩ không, thay đổi nhiều quá, suýt nữa tôi chẳng chẳng nhận ra..."

"Bà thì biết cái gì chứ! Con gái đôi mươi thay đổi không ngừng đó. Con bé lại quay về với Giả Thiên Hạ rồi sao? Trời ạ, thanh niên nam nữ ngày nay thật chẳng thể hiểu nổi, kết hôn, li hôn cứ như là trò chơi con nít vậy."

Vẫn có những người phớt lờ ánh mắt sát khí cảnh cáo của bà Đinh, một lòng một dạ đắm đuối trong công cuộc buôn chuyện, tán gẫu vui vẻ như pháo rang.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Con gái nhà tôi sinh ra là để các bà nhìn hay sao? Hãy nhìn cho kĩ hàng chữ này cho tôi!". Vừa mắng, bà Đinh vừa gõ con dao thái rau lên hàng chữ "Người sống cấm lại gần!" trên cửa gỗ nhà mình. Tiện thể, bà giẫm chết thêm một con ếch khác đang có "ý đồ" trốn thoát rồi tiếp tục hét lớn: "Ai dám ăn hiếp con gái tôi, sẽ chịu số phận giống như con trâu này...!"

Khí... khí thế mạnh mẽ cao ngút trời xanh...

Đinh Mỹ Mãn ngốc nghếch đứng ở cầu thang lên tầng, chu miệng, ngây người nhìn mẹ cô hoa chân múa tay, mắng mỏ, đe nẹt mấy người hàng xóm. Sống mũi bỗng cay xè, cô còn tưởng bố mẹ mình thực sự không cần đứa con gái này nữa, thì ra vẫn như trước kia, hết lòng bảo vệ, bao bọc cô.

Trên thực tế, vẫn như trước kia không chỉ có mình bà Đinh mà còn cả ông Đinh nữa.

Vẫn cứ cằn nhằn không dứt như trước.

Căn phòng tràn ngập mùi thơm cây đàn hương (đó chính là nước đàn hương chuyên dùng để rửa tay trước bữa ăn ở các nhà hàng), một bình trà đặc nóng hổi (đây là loại trà Phổ Nhĩ Vân Nam), trong khung cảnh nho nhã, thư thái này, có một người đàn ông trung niên đang thẳng lưng cầm trong tay chiếc bút lông, thảo ra những đường nét uốn lượn, tuyệt đẹp.

Mỹ Mãn đứng lặng trước cửa phòng khá lâu, mãi mà không dám bước vào, cô sợ mình sẽ phá vỡ nhã hứng của bố. Nhưng đồng thời Mỹ Mãn cũng vô cùng háo hức muốn vào xem bố mình có gì thay đổi so với trước kia hay không.

...

Đêm hôm đó, anh đã làm em tổn thương

Đêm hôm đó, anh nước mắt đầm đìa

Đêm hôm đó, em say khướt vì anh

Đêm hôm đó, anh và em chia tay

...

Quả nhiên, ngay lúc tờ giấy đó đặt ngay trước mặt mình, Mỹ Mãn mới tỉnh ngộ hoàn toàn, thì ra bố cô vẫn như trước kia, không thay đổi gì, hết sức bình thường nhưng lại muốn tỏ ra mình thoát tục, cao sang.

"Sao? Thế nào?". Ông Đinh kìm lại cảm xúc, đặt bút xuống, mỉm cười nhìn Giả Thiên Hạ rồi hỏi.

"Chữ đẹp!". Giả Thiên Hạ rất biết cách lảng tránh trọng tâm câu hỏi.

"Ừm, thế còn bài hát này thì sao? Có cần bố hát lại cho anh nghe không? Bài hát rất hay, giai điệu nhịp nhàng, ca từ dường như ngấm đọng vào sâu bên trong trái tim ta."

"Bài hát này hay quá!"

Khi câu tán dương này phát ra khỏi miệng Giả Thiên Hạ, Đinh Mỹ Mãn chỉ còn biết im lặng. Đến giờ thì cô đã hiểu được tại sao bố mẹ cô nhất định chọn chàng rể này. Cho dù anh đã phụ bạc con gái của ông bà, họ vẫn chẳng biết phân biệt đúng sai, đổ hết mọi trách nhiệm lên vai cô. Thì ra là bởi vì anh có thể làm hài lòng các cụ dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào.

"Hai bố con mình đúng là ý hợp tâm đầu. Đợi khi nào rỗi rãi bố sẽ hát lại cho anh nghe, bây giờ không phải là lúc vui chơi giải trí". Vừa nói, ông Đinh vừa nhìn sang Mỹ Mãn, thở dài một tiếng rồi nói: "Còn cô thì sao đây? Ra ngoài chưa được bao lâu, bây giờ ngay cả tiếng "bố" cũng không biết nói à?"

"Bố!". Cô nhanh chóng ngoan ngoãn đáp lời.

"Ừm". Trên thế giới này hầu như chẳng có mấy ông bố bà mẹ có thể phớt lờ tiếng gọi nũng nịu của con cái. Ngay cả người luôn tự cho rằng mình nghiêm khắc, công minh như ông Đinh khi nghe thấy tiếng "bố" của Mỹ Mãn cũng bắt đầu mềm lòng: "Ngồi xuống đi, cô hãy ngồi đây và nói cho tôi nghe rõ ràng, tại sao cứ nhất định phải chống đối tôi? Lúc đầu tôi bảo cô đừng có lấy thì cô nhất định sống chết đòi lấy. Đến khi tôi tiếp nhận Thiên Hạ thì cô lại sống chết đòi li hôn. Bây giờ tôi muốn cô làm lại với Thiên Hạ, có phải là cô lại nhất định phải lấy cái anh nào đó... quên mất tên rồi... tóm lại là cái anh gì đó tôi nhìn thấy trên báo, tướng mạo thua xa Thiên Hạ, thân hình cũng không bằng Thiên Hạ, khí chất lại càng kém xa không?".

"Con đâu có ý định đấy ạ...". Mỹ Mãn cúi đầu, yếu ớt phản kháng lại. Khách quan mà nói thì bố cô đã quá thiên vị, rốt cuộc Lăng Gia Khang có gì không bằng Giả Thiên Hạ chứ?

"Thật hả?". Ông Đinh nghi ngờ nhếch mày hỏi lại. Mãi cho tới khi con gái ông gật đầu lia lịa đưa ra một đáp án cuối cùng, ông mới đắc ý vỗ lên vai Giả Thiên Hạ, mặt mày vui vẻ: "Thế nào? Bố đã nói anh chẳng thể nào bằng bố được mà. Những chuyện thế này anh nói trăm câu cũng chẳng bằng bố nói một lời. Bố cũng tưởng con gái lấy chồng rồi thì sẽ như bát nước đổ đi. Bố nói anh biết, Mỹ Mãn nhà mình mãi mãi hướng về bố mẹ đẻ đấy. Hồi xưa nếu như tôi không có kĩ thuật tốt thì làm sao mà có được nó chứ?"

"Dạ đúng quá ạ". Giả Thiên Hạ khiêm nhường phụ hoạ theo.

Nhìn thấy hai bố con họ kẻ tung người hứng, Mỹ Mãn vô cùng kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tên đàn ông thối tha, bỉ ổi này lại dám đem bố mẹ cô để áp chế, bức bách cô, Mỹ Mãn còn tưởng song thân bảo bối của cô đã suy nghĩ thông suốt rồi chứ. Còn lâu, bọn họ vẫn bênh con rể hơn con gái mình. Chỉ cần cô từ đầu đến cuối không làm chuyện gì có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Đinh thì cho dù Giả Thiên Hạ có bán cô đi, gia đình họ Đinh vẫn phải mang ân huệ của anh chắc?

"Cô nhìn cái gì mà nhìn? Nếu như không phải Thiên Hạ về đây van xin nài nỉ mãi thì mẹ cô còn lâu mới tha thứ cho hai đứa. Đúng là hết sức nhố nhăng, bố mẹ của cô cũng chỉ là nhất thời nổi giận đuổi cô ra khỏi nhà thôi. Thiên Hạ nó còn biết dăm bữa nửa tháng lại qua đây tạ lỗi. Cô thì hay rồi, quay đầu là chạy theo ngay cái thằng ranh con đó. Con gái ơi, nghe bố nói một câu thật lòng, thế giới hào nhoáng bên ngoài không có gì thú vị đâu. Ông xã ấy mà, cái cần nhất vẫn phải là quen biết lâu mới tốt!". Cằn nhằn với Mỹ Mãn xong, để tỏ ra mình không thiên vị, ông lại quay sang trách móc Thiên Hạ: "Anh cũng thế, hoang đường hết sức! Hồi đó không phải yêu đến mức chết đi sống lại hay sao? Một đứa thì không cưới ai ngoài chàng, một đứa thì không lấy ai ngoài nàng. Cuối cùng không ngờ lại giống như đang diễn phim vậy, mới lấy nhau được hai năm đã vội chạy đi li hôn. Gì thế hả? Nó ngốc nghếch, anh cũng ngốc nghếch theo nó hay sao? Phụ nữ tất cả đều bùi tai, muốn nghe dỗ dành. Về điểm này thì anh phải học bố đây, nghe bố tỉ tê, mẹ anh ngoan ngoãn biết bao!"

"Chết tiệt, ông đã cằn nhằn, lầm bầm xong chưa hả? Ăn cơm thôi!". Bà Đinh đột nhiên xuất hiện, dùng tiếng gọi vang dội của mình phản bác lại câu nói vừa rồi của ông Đinh.

"Ồ, được rồi, được rồi! Ăn cơm thôi!". Ông Đinh tất nhiên là đứng lên thu dọn bàn rồi đáp lại ngoan ngoãn.

Trong ngôi nhà này, rốt cuộc là ai khiến ai phải phục tùng, coi như đã có đáp án rõ ràng rồi.

"Mỹ Mãn à, nghe theo lời khuyên của bố đi! Bố là thầy giáo nhân dân, con chính là con gái của thầy giáo nhân dân. Gái ngoan chỉ thờ một chồng thôi, mau chóng tìm thời gian rảnh kết hôn lại với Thiên Hạ đi! Lần này chúng ta không giấu giếm mọi người nữa, sẽ làm một lễ cưới hoành tráng, công khai. Bố đã bàn bạc hết với Thiên Hạ rồi, váy cưới phải độc nhất vô nhị, hôn lễ phải long trọng, còn người biểu diễn trong hôn lễ thì sẽ mời minh tinh đến. À đúng, mời cái cậu hát bài Đêm hôm đó, tiện thể bố cũng có thể giao lưu, trò chuyện cùng cậu ấy..."

Tất cả những chuyện trên trời dưới bể, ông Đinh luyên thuyên suốt cả buổi tối hôm ấy. Cho dù bà Đinh có ngắt lời đến ba, bốn lần cũng không ngăn cản nổi nhiệt tình tuôn chảy trong ông.

Trong đầu Mỹ Mãn không ngừng tranh đấu, nỗ lực nhắn nhủ bản thân rằng đây không phải bữa tiệc Hồng Môn[17] , bố mẹ cô thực sự đã tha thứ cho cô. Nói không chừng chỉ ngày mai thôi, cô có thể được chuyển về nhà, tiếp tục hưởng phúc ăn uống, chăm lo của bố mẹ.

[17] Bữa tiệc mà Hạng Vũ mời Lưu Bang làm khách, Lưu Bang ở thế nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc

Nhưng cuối cùng, bà Đinh dùng một câu duy nhất kết thúc mọi mộng tưởng hão huyền của cô.

"Không kết hôn lại với Thiên Hạ thì vĩnh viễn đừng mong dọn về nhà sống! Thỉnh thoảng cùng nó về đây ăn cơm thì còn được!"

Tất nhiên, bữa cơm đó đối với Mỹ Mãn mà nói chẳng có mùi vị gì nữa. Thứ cô ăn không phải là cơm mà là sự cô đơn...

"Mẹ ơi, vấn đề giữa con và Giả Thiên Hạ thuộc về mặt nguyên tắc, ép buộc con quay lại với anh ấy không khác nào muốn con li hôn thêm lần nữa". Đinh Mỹ Mãn không kìm được, đặt bát xuống, khác hẳn lúc trước, nỗ lực tranh đấu cho chính mình.

Cô vừa nói xong, không khí bàn ăn bỗng trở nên im lặng như tờ. Giả Thiên Hạ mím chặt môi, không nói gì. Anh không thể nào hiểu nổi rốt cuộc "vấn đề nguyên tắc" đó là thế nào? Cô muốn thứ gì anh cũng có thể cho. Ngay cả "cảm giác an toàn", cụm từ nghe thật hư vô, võ đoán đó, anh cũng đã bắt đầu học hỏi nghiêm túc rồi. Cô đâu cần thiết phải nói chuyện tuyệt tình đến vậy vào mỗi lần anh tưởng là mối quan hệ giữa họ đang tiến triển tốt đẹp chứ!

Bà Đinh cũng theo đó mà đặt mạnh bát xuống mặt bàn, đưa tay cầm lấy chiếc dép lê dưới chân.

Chính vào lúc Đinh Mỹ Mãn nghĩ rằng chắc chắn sẽ bị đánh cho tơi tả, thì nhìn thấy bà Đinh cầm dép đập chết một con gián, vứt chiếc dép xuống đất, phủi bụi bẩn trên tay rồi thản nhiên nói: "Cô cho rằng người làm mẹ như tôi lại nỡ lòng nào để người ta ức hiếp con gái ruột của mình sao? Cô là do tôi dứt ruột mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới sinh ra được. Giả Thiên Hạ đã ở bên cạnh cô hơn hai mươi năm nay rồi, tôi với bố cô cũng ở với nhau được có từng đó thời gian mà thôi. Nó đối xử với cô thế nào chẳng lẽ cô không nhận ra sao?"

Đèn điện trên đường lung linh huyền ảo, điểm xuyết vào màn đêm tĩnh mịch làm cảnh vật trở nên đầy bí ẩn.

Đây đích thực là thời cơ tốt để làm tình cảm thắm thêm một bước, chính là câu "thiên thời, địa lợi, nhân hoà" mà người ta vẫn hay nói. Cho nên, sau khi rời khỏi nhà của ông bà Đinh xong, Thiên Hạ không đưa Mỹ Mãn về ngay nhà mà đến nơi xưa chốn cũ chỉ thuộc về riêng hai người.

Trong mười từ gợi nhắc kỉ niệm yêu đương nhiều nhất chắc chắn phải có cụm từ "nơi xưa chốn cũ"!

Thông thường cụm từ đó tượng trưng cho một hồi ức tuyệt đẹp làm ta phải xúc động, nơi lưu giữ những dấu tích mà chúng ta từng đi qua và chắc chắc cũng là một địa điểm vô cùng lãng mạn.

Nơi xưa chốn cũ của Đinh Mỹ Mãn và Giả Thiên Hạ cũng không ngoại lệ. Chỗ này nằm trên đỉnh núi nên thường ngày lượng người qua đây không nhiều lắm. Trước đây, mỗi lần tâm trạng của một trong hai người không ổn, họ đều thích đem theo thức ăn đêm, lái xe lên trên đỉnh núi để có thể ngắm mặt trời mọc đồng thời cũng có thể trút bỏ tâm sự nặng nề.

"Ôi trời, cái cây đó bây giờ cao lên nhiều quá!"

"Là do em bị thu nhỏ lại thôi."

Người phụ nữ bên cạnh hứng khởi nắm lấy tay anh, dường như quên đi mọi thứ. Thiên Hạ không nhẫn tâm dội gáo nước lạnh lên đầu cô. Nhưng ít nhất anh cũng muốn cho cô hiểu biết thêm một số kiến thức quá đỗi thông thường, thời gian hơn một năm trời đối với một cái cây mà nói thì giống như đã qua nhiều năm vậy.

"Có anh mới bị teo nhỏ ấy!"

"Em có muốn đọ sức thử xem sao không?". Teo nhỏ? Liệu có phải đã làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông quá rồi chăng?

Lời nói này chất chứa nhiều ý nghĩa khiến cho Đinh Mỹ Mãn không biết đối đáp lại thế nào, đành tự mình vui vẻ tận hưởng phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài.

Chiếc đài trong ô tô phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng, êm ả, nhiều cảnh vật, hồi ức năm xưa cũng theo đó mà tràn về. Cô vẫn còn nhớ lí do khiến họ tới đây lần đầu tiên. Hồi đó, trên truyền hình nói sẽ có mưa sao băng, Mỹ Mãn nằng nặc đòi anh phải tìm bằng được một nơi ngắm sao băng tốt nhất. Sau đó, đương nhiên, vẫn không khác gì mọi lần, họ vừa xem vừa cãi nhau. Tại sao lại cãi nhau cô cũng chẳng còn nhớ nữa, chỉ nhớ câu nói của anh sau đó là: "Anh yêu em nhiều như thế, thỉnh thoảng em biểu hiện chút ít tình yêu dành cho anh thì sẽ chết sao?"

Chuyện đến ngày hôm nay, cô đành phải nói là: "Người thì không chết được, nhưng trái tim thì chưa chắc!"...

"Anh không hề có ý định đem bố mẹ em ra để chèn ép em". Một lúc sau, anh bỗng giải thích.

Mỹ Mãn không thèm để ý đến anh, vẫn tiếp tục ngẩng đầu lên ngắm nghía cái cây kỉ niệm cách đó không xa.

Anh vẫn còn nhớ, vào một buổi tối cũng như thế này, có một cô bạn gái nhờ cô chuyển thư tình cho anh, hai người họ đã đánh nhau một trận. Sau đó, cô cũng giống như bây giờ, ngồi im lặng bên gốc cây ngẫm nghĩ chuyện "thế nhân". Trước giờ Thiên Hạ chưa từng nói với cô lần đó tại sao anh lại đánh nhau với cô. Anh tức giận vì cô đã nhét bức thư đó vào tay anh.

"Vì lần trước nghe em than thở có nhà mà không thể quay về, cho nên anh đã bàn bạc với bố mẹ em dẫn em về vào dịp Tết trung thu...". Anh than ngắn thở dài, hiếm khi thu lại được cái giọng điệu đùa cợt thường ngày như thế, chỉ vì muốn giải trừ nỗi sầu muộn trong lòng cô bấy lâu.

Vẫn còn chưa nói hết thì đã bị Mỹ Mãn ngắt lời: "Cảm ơn anh."

"Nếu như em thực sự có chút nào đó cảm động, phiền em có thể biểu hiện rõ ràng cảm xúc của mình hơn chút nữa được không?". Mỗi một câu "cảm ơn anh" ngắn gọn, cụt lủn, cô định thể hiện cảm kích với cậu thanh niên nhường chỗ cho mình trên xe buýt hay sao?

Không nói "cảm ơn anh" thì còn muốn cô làm gì nữa đây? Lấy thân báo đáp sao? Mỹ Mãn quay sang liếc anh một cái, rồi cầm lấy lon coca anh để ở bên cạnh lên uống vài ngụm. Mùi vị ngọt ngào quen thuộc cộng thêm vị chua thanh khiết, cô kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn kĩ lại lon coca trên tay mình: "Chà, bên trong còn có cả lát chanh này."

Nhìn thấy bộ dạng hứng khởi lúc này của cô, anh cũng bất giác cười mãn nguyện. Một ai đó đã nói, hai con người ở cạnh nhau một thời gian dài sẽ dần dần bị nhiễm thói quen của người kia, sau đó sẽ càng ngày càng trở nên giống nhau. Câu này thật quá chí lí! Từ lúc nào anh đã ghi nhớ tất cả mọi sở thích, mong muốn của cô, ngày tháng không ngừng tích lũy, dần dần anh đã quen với việc ngày ngày mang thuốc chống dị ứng theo người, quen với việc uống coca nhất định phải cho thêm một lát chanh, quen với việc dùng mật mã thẻ rút tiền y hệt như của cô... Cũng giống như đã quen với cuộc sống nhất định phải có cô rồi vậy!

Chỉ là anh không hề muốn đem những chuyện này nói ra cho cô nghe, nên cuối cùng đã đáp lại với giọng nửa đùa nửa thật: "À, là để cho em hiểu được tâm trạng chua đến thấu óc của anh trước kia thôi mà."

"Chua đến thấu óc? Hừm, chua cái gì mà chua? Dễ dàng bị chua thế sao? Thế ngày ngày anh ở cạnh bên Mạc Tường, thường xuyên thấy cô ta tí tởn bên những người đàn ông khác, chắc là "chua" đến chết đi sống lại luôn ấy nhỉ?". Có lẽ vì họ đã ở bên nhau quá lâu nên quá đỗi thấu hiểu đối phương. Những lời "có cánh" khiến cho tim phái nữ đập loạn xạ một khi phát ra từ miệng Giả Thiên Hạ thì chỉ khiến cho Đinh Mỹ Mãn cảm thấy giả tạo mà thôi!

"Ai có thời gian mà nhìn cô ta chứ?". Phải gánh chịu "nỗi oan khuất" ấy lâu quá rồi, anh hoàn toàn có đủ tư cách lên tiếng biện hộ cho mình.

"Không có thời gian? À phải rồi, anh còn bận chứng minh cho các phóng viên người ngày xưa ngoại tình là tôi, không phải là anh chứ gì?"

Năng lực thù dai của người phụ nữ này không hề bị thời gian làm mai một chút nào. Cô không đi làm kế toán thật là uổng phí tài năng. Đã cách một khoảng thời gian lâu vậy rồi mà cô vẫn còn ghi nhớ rõ như in từng mục tội danh của anh. Con người quả nhiên là không nên quá nóng nảy, đây chính là cái giá phải trả cho sự nóng nảy, hấp tấp của mình. Đối mặt với cái giá quá đắt này, anh giải thích một cách yếu ớt: "Em với Lăng tú ông ra chiêu nảy lửa như vậy, anh cũng phải có quyền đáp trả chứ!"

"Anh không vui tại sao lại lôi tôi vào cuộc vậy?". Không vui là có thể đánh trọng thương cô thẳng thừng vậy sao? Có còn đạo lí gì trên đời này nữa không đây?

"Ít nhất là khi sự việc còn nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh đã không cho phép bất cứ phóng viên nào đến làm phiền em."

"Bốc phét! Vậy số phóng viên đứng chặn tôi trước đài truyền hình là gì chứ?". Nếu như không phải bị đám phóng viên áp bức quá đáng, cô cũng không đời nào nóng nảy chạy ra ngoài ứng chiến trực diện.

"Lẽ nào em không nhận thấy, là một giám đốc công ty quản lí lớn, Lăng Gia Khang có quan hệ mật thiết với giới báo đài hơn anh sao?"

"... Ý của anh là những phóng viên đứng chặn tôi trước cửa đài truyền hình là do Lăng Gia Khang gọi tới sao? Không thể nào!". Cô tự hỏi tự đáp, bộc lộ niềm tin tuyệt đối vào bạn mình.

"Đinh Mỹ Mãn, có phải em đã quá thiên vị rồi hay không? Anh giải thích nhiều như vậy lẽ nào vẫn không bằng một câu nói của Lăng tú ông sao?". Những chuyện nhỏ nhặt kiểu này, trước giờ anh chẳng thèm nói một lời giải thích. Nhưng cô đã phá vỡ quy tắc của anh hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng nhìn anh bằng khuôn mặt đầy hoài nghi, nếu như chỉ đơn thuần là việc nghi ngờ thì anh sẽ tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng vấn đề ở đây là cô tin Lăng tú ông mà lại không tin anh!

"Anh đã giải thích gì chứ?". Rất tốt, nếu như đã muốn tính nợ thì cô không khách khí thanh toán từng món từng món một. Nghĩ vậy, cô liền vơ lấy chiếc túi xách, tìm kiếm một hồi lâu mới lôi ra được một cuốn tạp chí nhăn nhúm, vứt ngay trước mặt anh: "Thế cái này thì sao? Cô ta chứng minh ư? Cô ta dựa vào cái gì mà chứng minh? Nếu như hai người chưa làm bất cứ chuyện gì nhố nhăng thì cô ta lấy cái gì ra để chứng minh đây? Lại còn cả bố anh nữa! Tôi còn chưa kịp lại gần thì ông ấy đã thấy như tôi sắp ám sát ông đến nơi. Trong khi đó, Mạc Tường đỡ ông ấy như vậy lại không thấy phản ứng gì. Cha con nhà họ Giả các người cũng thiên vị quá đỗi rồi còn gì nữa!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro