Những Trãi Nghiệm Đầu Về Thủ Tục Hành Chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tiên là đăng kí thành lập doanh nghiệp, việc này là một trãi nghiệm hết sức thú vị. Bởi vì tên doanh nghiệp cả bằng tiếng Anh lẫn tiếng Việt đều không được trùng, vậy nên cái tên trước đó chị Phương chọn hoàn toàn không dùng được. Mặc dù phải thức đêm vừa nghĩ ra một loạt dài danh sách tên vừa tra cứu trên hệ thống tôi vẫn cảm thấy đây là một chuyện may mắn.

Nghĩ sao mà đường đường một trung Tâm Ngoại ngữ lại mang tên "Đại – Mỹ -Triều!"

Tinh thần hưởng ứng sự kiện hội nghị thưởng đỉnh giữa Kim –Trump diễn ra ở Việt Nam là rất đáng khen nhưng cũng không thể lấy đó mà đặt cho Trung tâm có phần hùng vốn của tôi được.

Cùi bắp quá đi! Vậy mà cũng bị trùng....hahahaha.

Tôi vừa cười vừa suy nghĩ tên, cặm cụi tra cứu đến 3h sáng cũng được cái tên vừa không trùng vừa được ý – Youth.

Bởi vì phải chạy qua chạy lại kí kí trình trình cũng không thể xin nghỉ việc hoặc ra sớm quá nhiều lần, tôi vun tiền thuê luôn dịch vụ. Khá rẻ chỉ 5 triệu đồng, 3 ngày sau đã có thể cầm trên tay giấy phép Kinh Doanh cùng mộc đỏ.

Bước tiếp theo là mang hồ sơ sang Sở Giáo dục.

Haiz! Cái này thực rất phiền phức nhưng .... đừng nghĩ đến việc thuê dịch vụ làm gì. Đắt khủng khiếp! Phí 45 triệu đã thế đề án còn phải do tự mình làm.

Những ngày sau đó tôi điên cuồng lên mạng, căn cứ theo chỉ dẫn của anh chị đi trước mà làm theo. Chiều thứ Sáu thì rất không tự tin ôm một đống hồ sơ chạy sang Sở Giáo dục.

Quả nhiên!

"Từ tháng 10-2018 đã có văn bản quy định mới về việc thành lập Trung Tâm, cô không tham khảo sao?" Vừa giở ra trang đầu tiên đã gấp lại trả về.

"...." Tôi ngơ ra.

"Về tham khảo rồi làm lại nha cô."

Đã có sự chuẩn bị tâm lý nên tôi cũng không ỉu xìu, tràn đầy năng lượng gật đầu cảm ơn sau đó ôm hồ sơ đi về.

Cuối tuần tôi không về quê. Lên trang web của Sở Giáo Dục tham khảo, căn cứ vào Văn bản hướng dẫn trên đó đánh đánh gõ gõ.

Tốt rồi, đầy đủ các mục yêu cầu, không thừa không thiếu, in ấn bằng giấy tốt mực thơm, chiều thứ Hai tôi rất tự tin ôm hồ sơ đi nộp.

"Cái này phải nộp cho thầy Dũng, trưởng phòng." Nói xong vọt nhanh ra cửa.

"Trình, mày xem đi, 4 giờ rồi, trễ giờ rước hai đứa nhỏ rồi, ôi trời ơi, nộp hồ sơ mà qua lúc này...."

Người đàn ông trung niên đó cũng rất nhanh mất hút ra cửa cùng với tràng dài phàn nàn.

Gì chứ, tôi có nên cầm một cây bút đỏ chạy ra cái bảng Nội Quy to khủng bố ở cổng khoanh tròn mục giờ làm việc "sáng: 7h30 – 11h-30 chiều: 1h00 – 17h00?"

"Khung chương trình không phải làm vầy cô ơi." Chắc là cái người tên Trình gì đó.

"Sao ạ?"

Cái khác có thể sai, nhưng khung chương trình tuyệt đối không thể sai được. Từng là giáo viên từng được đi dự hội thảo training rất nhiều lần không thể nào phạm phải lỗi sơ đẳng như vậy được.

Thế mà cái chuyện ấy lại xảy ra.

"Giấy dọc."

"Hả?"

"Tôi nói là in giấy dọc, không in giấy ngang thế này."

"Nhưng nó nhiều cột, khổ ngang sẽ đẹp hơn ạ." Thì đúng là như vậy mà, nhiều cột như vậy in giấy dọc vô cùng khó coi, hơn nửa tất cả trung tâm tôi biết đều mẫu như vậy.

"Quy định như vậy, về làm lại."

"Vâng, vậy..."

"Thôi hôm sau qua đi, tới giờ về rồi."

Tôi đứng ngơ nhìn người người vội vã đi ra bãi đỗ xe, nhìn xuống đồng hồ chỉ mới 16h41 phút!!!

Do đã quen với việc mỗi ngày bị sếp ức hiếp, từng này đối với tôi không là gì cả, không oán, không bực, niềm nở cuối đầu chào người duy nhất còn lại trong phòng mặc cho đối phương đang cắm mặt vào điện thoại không hề điếm xỉa đến tôi.

Chắc là đang bực bội mong tôi về sớm để đóng cửa phòng chứ gì!

**

Tôi dành ra 1 tuần sau đó để xem đi xem lại hồ sơ của mình, chắc chắn mọi thứ đã ổn mới mang đi nộp.

Công ty tôi thay đổi giờ làm việc, vào 7h , 16h tan ca. Tôi cảm thấy giờ giấc này vô cùng lý tưởng, như thế tôi có thể kịp sang Sở Giáo Dục mà không cần phải xin về sớm, đỡ bị trừ tiền lương.

Nhưng mà không có cái gì là ngon ăn cả.

Lần trước tôi qua lúc 4h24 phút nên mai mắn nhìn thấy chớp nhoáng thầy Dũng trưởng phòng, lần này tôi trễ hơn 5 phút vậy nên đến cái bóng của thầy còn không nhìn thấy.

Văn phòng vắng hoe chỉ mỗi hai người.

"Sao giờ này mới qua?" Thầy Trình gì đó lên tiếng.

Tôi không trả lơì, chỉ cười trừ một cái.

"Chỗ mục tiêu này viết lang mang quá." Dùng viết bi gạch xoẹt một cái "về làm lại." Nói xong đi mất hút.

Tôi đọc lại lần nữa phần "mục tiêu" của mình, tôi cảm thấy mình viết rất rõ ràng, rất nghiêm túc, viết bằng cả tâm huyết của mình.

Chợt nhận ra, khung sườn đúng thôi chưa đủ "ruột" bên trong còn phải vừa mắt người xem. Nhưng mà, viết như thế nào họ mới xem thuận mắt nhỉ?

Lại ôm hồ sơ đi về. Tôi nghĩ xong đợt này gom hết tất cả đi bán giấy vụn chắc sẽ đủ tiền mua một chiếc túi xách.

Thời tiết nơi đây y hệt tâm tình một cô gái đỏng đảnh, nói mưa liền mưa. Cũng không phiền, giờ về rồi.

Lấy điện thoại ra, trả lời tin nhắn trên group vừa đợi mưa nhẹ hạt hơn một chút sẽ chạy về.

"Không mang áo mưa?"

Là cái người luôn ngồi lại cuối cùng trong căn phòng số 9.

Tôi mĩm cười lắc đầu.

"Nhà tôi gần đây, không cần dùng" vừa nói vừa đưa cho tôi chiếc áo mưa màu đỏ chói.

"Cám ơn thầy, nhưng không cần đâu ạ."

Mặc dù không hảo cảm với những con người ngồi trong căn phòng ấy, trước mặt họ tôi luôn giả tạo bày ra bộ dạng hòa nhã cung kính, nở một nụ cười thân thiện đến độ chính tôi nỗi da gà:

"Em ghét mặc áo mưa."

"À, uhm."

Đối phương hơi mím môi, hình như đang cười tôi cũng phối hợp chành miệng một cái.

Người này giống tôi, cũng ghét mặc áo mưa, cứ thế dầm mưa chạy ào về nhà.

***

Lần thứ 4 tôi qua là chuyện của hai tuần sau đó. Lần này tôi qua rất sớm 3h chiều có mặt, nhưng thầy Dũng lại bận biệu gì đấy đến 4h hơn mới về.

Tôi đợi, ngồi một lúc mới chợt nhớ ra kỹ năng nịnh bợ khách hàng mình từng được training thế là chạy đi một vòng gần 5km đến Chin – nghe giang hồ đồn cà phê nơi đây ngon nhất thành phố tất nhiên giá của nó cũng nằm trên top.

Nghiến răng mua 5 ly, mai mắn là phòng đấy không quá nhiều người. Mua xong tất tả chạy về, nắng nóng mệt muốn chết còn bày ra bộ dạng niềm nở dỗ dành từng cá thể:

"Anh/ chị nhận đi ạ, tấm lòng của em.....là em phiền anh chị thì có...hihi."

Trong lòng thì lắc đầu không thôi, cảm thấy hình tượng mình y hệt mấy gã công công trong phim cung đấu!

4h32 cuối cùng cũng được chân chính diện kiến trưởng phòng.

Kì thực tôi có linh cảm chuyện sẽ không suôn sẻ.

"In hai mặt." Còn không nhìn tới nội dung bên trong đã mất hút.

Mấy người khác cũng lần lượt ra về...

Tôi ngồi xuống bàn tiếp khách gãi gãi đầu. Ừ thì, in hai mặt đỡ tốn giấy mực chung quy cũng là một chuyện mừng...

Tôi nghe một tiếng thở dài vang lên, là nhân vật chức năng "đóng cửa phòng".

"Hihi thưa thầy em về." Tôi gom góp mọi thứ nhanh chóng ra về, lần nào tôi cũng chậm trễ việc về sớm của người ta hẳn là trong lòng oán giận tôi lắm lắm.

"Ngồi đi."

"Đưa tôi xem thử."

Là ý gì đây? Nghĩ nghĩ tôi vẫn đưa xấp hồ sơ của mình cho "người đóng cửa".

Từ tốn lật qua một lượt, môi của đối phương hơi mím lại, giống như là đang cười.

"Giọng nói cũng dễ thương, tên cũng dễ thương."

"Hả?"

Tôi cười,

Tôi có một ưu điểm đó là giọng nói rất dịu. Cho dù là chửi bới người ta cũng như là đang tâm sự, ưu điểm này trở thành khuyết điểm từ lúc tôi vào công ty bởi vì như thế khi chửi nhau hoàn toàn không khí thế, lần nào cũng là thua cuộc.

Còn cái tên thì...uhm...bản thân tôi rất không thích cái tên "phèn" đặc của mình. Bởi vì rất dễ phát âm nên duy chỉ các sếp nước ngoài mù tịt về tiếng Việt mới gật gù khen hay ngoài ra ai am hiểu tiếng Việt nghe xong đều nhăn nhăn cái mặt hỏi tôi ở bưng biền hay sao? Thực ra tôi là dân Thành Phố chính hiệu!

Lần đầu tiên có người Việt khen tên mình như thế, ngữ điệu như thế bất giác tôi cảm thấy ... tên mình cũng rất hay nha.

"Cô về định dạng lại, đầu dòng phải tab không phải kiểu "align text left."

Đối phương lờ đi vẻ mặt phức tạp của tôi.

"Em thấy canh như vầy rất đẹp mà thầy." Mấy bài essay đều kiểu canh như vậy.

"Này là quy định."

Tôi che giấu một cái bĩu môi, lại có kiểu quy định này.

Ngày hôm sau đi nộp lại bị trả về lý do là định dạng không theo quy định. Lần này thì tôi không dám bĩu môi nửa, bày ra ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn khắp căn phòng, ai cũng đối lại ánh mắt ấy của tôi trừ "người đóng cửa".

Nhưng, lúc ra về thì ....

"Trước khi đi nộp thì mang qua tôi xem trước."

Tôi mân mê mãnh giấy nhỏ có ghi số điện thoại trên đấy suy nghĩ, đầu như được thần linh điểm chỉ, sáng ra – sau lại không nghĩ ra nhỉ.

Đi cửa sau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro