Quăng Phao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều chủ nhật, đối phương hẹn gặp ở Lalila. Tôi cũng rất hiểu mấy loại chuyện này, cân nhắc số tiền phù hợp nhét vào phong bì mới đi đến chỗ hẹn.

"Chỗ này cô phải tab, khoản cách giữa hai chữ quá xa, canh lề cũng không chuẩn, phần đề mục phải in hoa canh giữa, chỗ indent và spacing phải là ..., cái này nên ghi là "căn cứ thông tư số..., chỗ này là ";", ...

Mấy tờ giấy của tôi giờ đây chi chít lỗi sửa. Da tôi vốn ngâm đen nay vì chuyện này mà càng đen hơn.

Quy định chết tiệt! Mấy cái nhỏ nhặt này cũng bắt, dù vậy tôi vẫn bày ra nụ cười tươi tắn nhất có thể:

"Thế ạ, em cám ơn thầy ạ."

"Nội dung phần này cũng cần ghi lại, cô xem..."

Đối phương ngẫn lên nhìn mặt tôi, đột nhiên không nói nữa, ghi chú lên giấy email cá nhân, bảo tôi khi nào sửa xong thì email cho để kiểm tra lại một lượt.

Chúng tôi tán gẫu thêm một lúc, chủ đề bao la, vòng tới vòng lui lại quay lại chủ đề cũ. Tôi dùng giọng điệu hết sức thê lương than vãn tiền thuê mặt bằng quá nhiều vậy mà cứ phải nằm chết ở đó chờ đợi thủ tục bên này, mỗi ngày bình quân chi ra gần 1 triệu tiền mặt bằng và điện nước.

"Được rồi, tôi sẽ cố gắn giúp cho cô."

Thời điểm này có nên đưa phong bì?

"À, cô còn phải kèm theo bản vẽ bố trí các phòng nữa đấy."

Thế là lại ghi chú thêm mục này, ghi ghi ghi đến độ không còn chỗ trống để ghi chú. Đang chuẩn bị ghi luôn lên tay thì đối phương nói là tôi ở đây ngồi đợi, mình đi công việc một lúc, lúc đi vòng ngang tôi nghe thấy tiếng thở dài như cam chịu.

"Có thể tham khảo cái này." Đối phương đã trở lại, đưa cho tôi túi hồ sơ màu xanh nhạt.

Tôi nhìn bộ hồ sơ của Trung Tâm Ngoại Ngữ Pipapipo cảm giác thật là khó tả, rất nhanh ý thức được vấn đề ngẫn mặt lên kiên định.

"Thầy yên tâm, đây là bí mật giữa chúng ta."

Đối phương lại hơi mím môi, ánh mắt đầy ý cười.

Đã có phao rồi nên tôi không cần lo lắng nữa, thoải mái tám chuyện với đối phương chờ thời điểm thích hợp sẽ uyển chuyển gửi phong bì.

"Dạ thầy nói thật đúng, em luôn luôn tham khảo các bạn đi trước, hễ có trung trâm nào mới mở đều rất muốn tới tham quan học hỏi, chỉ là như vậy thì đường đột quá."

Tôi bình tĩnh chém gió, cảm thấy kỹ năng vuốt đuôi của mình thật quá thượng thừa.

"Muốn đi không?"

"Hả?"

15 phút sau, chúng tôi có mặt tại trung tâm Pipapipo - mới thành lập cách đây hai tháng.

"Bạn này cũng đang thành lập mới, muốn sang học hỏi."

Tôi lấy tay hơi che trán, ái ngại nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của ông bà chủ trung tâm Pipapipo.

Không chỉ copy hồ sơ của người ta, bây giờ còn mặt dày đi qua tham khảo.

Tôi cảm thấy rất tự hổ thẹn!

"Người đóng cửa" đã mở miệng còn ngồi thù lù ra đấy ai dám không hợp tác, đi một vòng tham khảo các phòng xong tôi quay ra ngồi tám chuyện.

"Thời gian mình hoàn thành là 5 tháng."

Tôi cảm thấy miệng mình đang thành hình chữ O, lâu như vậy sao!?

"Số lần mình chạy qua Sở cộng hết hai bàn tay hai bàn chân cũng không đủ đếm."

Chữ O to thêm một tí.

"Đúng rồi, mình cũng sửa tới sửa lui giống như cậu, xem nà..." nói rồi hai vợ chồng cậu ấy bê một chồng hồ sơ đặt lên lên bàn, nó cao đến nổi che khuất luôn đầu tóc của hai vợ chồng cậu ấy.

Chữ O to hết cỡ.

Xem ra tôi vẫn còn sướng chán.

Đã hiểu tại sao gọi là "hành - chính".

"Thật cũng không biết bày cho cậu thế nào." Ngữ điệu vừa hồi tưởng vừa ai oán. Tôi có thể hiểu được.

Chúng tôi trò chuyện thêm một lúc, hiện tại đang bàn tán về vấn đề tuổi tác và phong thủy. Thì ra bốn người đều cầm tinh con rắn, oan nghiệt là so với ba người sinh vào cuối năm nhân vật sinh vào đầu năm như tôi trở thành trưởng lão.

Tôi ủ rũ, chạy về phòng, quên luôn việc phải đưa phong bì cho con rắn sinh vào cuối năm kia.

***

Vật vã ngồi gõ lại hồ sơ dựa theo "phao" của Pipapipo, xong thì email cho thầy Bách, cũng không biết là Bạch hay Bách lần đó nói thật nhiều nhưng quên hỏi tên đối phương. Cái này là dựa theo email mà đoán bừa.

Hôm sau thì nhận được email đính các file đã được chỉnh sửa hoàn thiện.

Tôi in ra, đóng cuốn, mang đi nộp.

2 ngày sau nhận tiếp một email mới từ dbach@: "thứ sáu tuần sau sẽ qua thanh tra, chuẩn bị cơ sở vật chất cho tốt."

Ồ, nhanh như vậy sao. Quá tốt rồi!

Một tuần sau quả nhiên nhận được điện thoại của Sở thông báo hồ sơ đã được thông qua, hai ngày nữa sẽ sang thẩm tra cơ sở vật chất nếu đạt sẽ cấp phép thành lập.

Thời gian ra thông báo và ngày thẩm định gấp như vậy nếu không được thông báo trước e là không chuẩn bị kịp.

Muốn kinh doanh trôi trãi cần phải có "tay trong" đạo lý này thực rất đúng đắn.

So với thời gian và số lần sửa chữa của Pipapipo, tôi thật sự là quá mau mắn và sung sướng, mà cái sự mau mắn và sung sướng này đều nhờ "tay trong" ban cho, như thế liệu phong bì của tôi chuẩn bị có hơi ít? Nhưng mà nếu cho thêm thì quá xót lòng.

Đang bận rộn suy nghĩ thì con bé trong phòng đột nhiên khóc ré lên, sau đó im bật, sau đó lại ré lên, tôi hiểu là nó đang cố gắn kìm nén.

Cũng không thể bỏ mặc nó. Chạy lại hỏi han vài câu, nó nức nở chia sẻ, tôi điềm nhiên lắng nghe những điều đã đoán trước được.

Nếu phải dùng một câu để hình dung về con bé này thì chính là: "đẹp từ đầu đến chân". Nhưng mà ông trời thường không cho ai tất cả, chả hiểu sao nó đẹp thế mà lại luôn thất bại trong tình yêu, nếu không bị đàn ông đã có vợ lừa thì cũng là cái tên ăn xong bỏ chạy, nhiều lần như vậy tôi rút ra kết luận: là nó ngốc không có mắt nhìn người, chỉ có thể trách chính bản thân nó thôi.

Nhưng mà nó cũng rất lạc quan, thường sau mỗi một cuộc tình thất bại người ta hay bị tổn thương rất lâu sau đó mới dè dặt chấp nhận một mối quan hệ mới, nó thì đã có thể sau một ngày quen ngay một người mới. Ôi tuổi trẻ!

Tôi nhìn nó, tự nhiên trong đầu lóe lên một bóng đèn cực lớn, cực sáng.

Có cách để báo đáp cho "tay trong" rồi lại không cần tốn kém tiền bạc.

Mặc dù người ta hay bảo, ở đời có 4 cái ngu, làm mai chính là cái ngu đứng đầu nhưng trong trường hợp này tôi lại thấy đây là việc hết sức khôn ngoan.

"Nín đi, chị sẽ làm mai cho em một mối, nghề nghiệp ổn định, ngoại hình bắt mắt." Tốt hơn trăm lần mấy đối tượng trước đây của nó. Tôi cảm thấy bản thân đang hành thiện tích đức.

Con bé ngay lập tức im bặt, chớp chớp mắt nhìn tôi. Công nhận là người đẹp cho dù có khóc đến sưng hết mặt mũi vẫn vô cùng xinh đẹp.

Bởi vì đây là việc cá nhân nên không thể dùng email, cũng không nên vì chuyện người mà tốn tiền điện thoại của mình vì thế tôi kết bạn zalo với "tay trong".

Đối phương rất nhanh chấp nhận lời đề nghị kết bạn cũng rất nhanh trả lời tin nhắn có điều .... nội dung hoàn toàn lơ đẹp ý tứ tin nhắn của tôi.

dbach: "English pls"

Tôi đen mặt nhưng vẫn cố gắn không làm phật lòng "tay trong" lôi ra từ điển vừa tra vừa text.

Nói đến lại xấu hỗ, mặc dù là dân chuyên Anh nhưng đã lâu không đụng tới nên từ vựng, phát âm đều gặp vấn đề.

Đa phần là tôi độc thoại, gần đến 21h đối phương trả lời, nội dung chỉ dặn dò một số thủ tục tiếp theo cần chuẩn bị trong chuyến thanh tra ngày mai, đối với ý tứ mai mối của tôi thì hoàn toàn không điếm xỉa.

Tôi là người kiên trì, đã quyết thì sẽ làm đến nơi đến chốn, dày mặt hỏi lại một lần rồi lại một lần kèm theo kỹ năng marketing chuyên nghiệp của mình cuối cùng đối phương cũng rely một chữ "uh" khiến tôi hài lòng.

Tôi hào hứng gửi danh thiếp cho hai người kết bạn với nhau sau đó rữa mặt đi ngủ, chuẩn bị ngày mai sang Đảo X đón đoàn thanh tra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro